Thế Hôn

Chương 209: Chương 209: Phân tán




Lâm Cẩn Dung đợi trong chốc lát, không thấy hắn mở miệng, đành phải nói: “Chàng đối với chuyện này có ý kiến gì không? Nàng ta đi một lượt từ trên xuống dưới, không có khả năng chỉ là vì đưa anh đào, để cả nhà cao thấp đều nói anh đào của nàng ăn ngon đi?”

Lục Giam cũng không nhiều lời, chỉ vẫy tay bảo Anh Đào lui xuống.

Lục Giam đáp phi sở vấn (hỏi một đằng nói một nẻo): “Đã nhiều ngày ta không đi ra ngoài. Nàng vô sự cũng đừng đến chỗ khác làm gì.” Dựa bàn viết một phong thư giao cho Lâm Cẩn Dung: “Sai người đưa cho Ngô Tương, phó thác hắn thay ta trông chừng máy cày và máy gieo.”

Lâm Cẩn Dung liền ra cửa, gọi Đậu Nhi tới: “Ngươi cầm phong thư này ra ngoài, bảo Trường Thọ đưa cho Ngô gia Nhị gia.”

Lục Vân thướt thướt tha tha đi vào, quét mắt nhìn thư trong tay Đậu Nhi một cái, lại cười nói: “Tẩu tử, ca ca có ở đây không?”

Lâm Cẩn Dung chỉ về phía thư phòng: “Đang ở bên trong.”

Lục Vân liền đè thấp thanh âm: “Tẩu có việc gì không, chúng ta ra bên ngoài đi dạo một chút?”

Lâm Cẩn Dung quay vào nói vài câu, chỉ thấy Lục Giam mở cửa đi ra, cười nói: “A Vân đến đây a, tiến vào ngồi đi.” Lại cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng: “A Dung phiền nàng pha trà cho chúng ta được không?”

Lục Vân không thể không nghe theo, đành phải vào thư phòng. Lâm Cẩn Dung liền sai người đem trà cụ tới, lấy trà Vân Long được phân, cười nói: “Nước không tốt, làm sao bây giờ?”

Lục Vân vội phân phó Giản Nhi: “Đem ống nước năm ngoái ta lấy từ tuyết đọng trên cành mai tới đây.” Lập tức quay đầu cười nhìn Lục Giam: “Ca tẩu thật sự là cầm sắt cùng minh.”

Lục Giam rũ mắt xuống mỉm cười.

Không bao lâu, nước tuyết được đưa đến, Lâm Cẩn Dung mới động thủ, Lục Vân liền thân ái nóng bỏng lại gần: “Ta đến giúp tẩu tử.” Lại ôn hòa cười: “Ca ca thật có phúc khí, có hai người chúng ta cùng pha trà cho huynh uống.”

Lục Giam cười nói: “Qua hai ngày nữa sẽ bớt bận, ta tính mang tẩu tử muội ra ngoài xem náo nhiệt, A Vân có rảnh không?”

Lục Vân mắt sáng rực lên: “Có đông người không?”

Lục Giam gật đầu: “Ta đoán lúc đó chắc hẳn muôn người đều đổ xô ra đường.”

Lục Vân không chút do dự nói: “Muốn đi, nhất định phải đi.”

Lâm Cẩn Dung ở một bên im lặng pha trà, yên lặng nghe hai huynh muội nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên thêm vào một câu râu ria. Như thế, một canh giờ rất nhanh đã trôi qua. Lục Vân đứng dậy cáo từ: “Đêm đã khuya, ta cần phải trở về.” Vừa nói, vừa nháy mắt về phía Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy đưa nàng, Lục Giam cũng theo đứng lên, cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đi ra: “Ta đưa muội muội ra ngoài.”

Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải nói: “Thôi, ta cũng không phải người ngoài, lại không phải quá xa, không cần tiễn, hai người đều trở về đi.” Từ đầu tới cuối, nàng cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung đem từng động tác nhỏ của Lục Giam xem ở trong mắt, lạnh nhạt cười, xoay người đi vào, tự thu dọn, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lục Giam đưa tay thử độ ấm trong bồn nước, từ từ nhắm hai mắt nói: “Hai ngày nay nàng đừng nói chuyện riêng với A Vân.”

Lâm Cẩn Dung lặng im một lát, nói: “Được.” Lục Vân muốn tìm nàng, chắc hẳn sẽ thảo luận về chuyện phân công của Đồ thị. Yêu cầu cùng suy nghĩ của mẫu tử các nàng tuyệt đối sẽ không giống nàng, kết quả bất quá là khiến hai bên không vui mà thôi.

Lục Giam không nói thêm gì, lấy khăn sạch lau khô bọt nước trên mặt, rồi đi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung rửa mặt xong, ngồi vào trước bàn trang điểm tháo châu sai, chợt nghe Lục Giam ở trên giường thấp giọng nói: “Đợi đến khi tổ phụ lên tiếng, Tam thẩm nương tất nhiên sẽ oán trách nàng, thỉnh nàng… nể mặt ta, chớ cùng nàng chấp nhặt.”

Lâm Cẩn Dung kinh ngạc ngừng tay, quay đầu nhìn về phía Lục Giam. Đây là lần đầu tiên hắn nói rõ ràng với nàng như vậy, thỉnh nàng nể mặt hắn, đừng chấp nhặt với Đồ thị.

Lục Giam tựa vào đầu giường, cúi đầu chuyên tâm nhìn sách trong tay, coi như người nói chuyện vừa rồi không phải là hắn vậy.

Lâm Cẩn Dung rất nhanh đáp lời: “Ta không phải người tham vọng, nếu có thể, ta hy vọng mỗi ngày đều trôi qua yên lặng, hòa hòa thuận thuận. Nhưng ta không biết cô cô sẽ như thế nào, cũng có khả năng không khuyên nhủ được.” Nàng có thể mặc kệ Đồ thị, nhưng Lâm Ngọc Trân không phải người như vậy, có thể tùy ý để Đồ thị cưỡi ở trên đầu ép buộc.

“Rầm” Lục Giam đóng mạnh sách, giương mắt nhìn nàng: “Chuyện đó thì tùy ý nàng.”

Lâm Cẩn Dung rũ búi tóc xuống, chuyên tâm chủ định chải đầu, thanh âm cơ hồ thấp đến nỗi không thể nghe thấy: “Trong lòng chàng biết là tốt rồi.”

Lục Giam không nói lời nào, vẫn nhìn nàng, ước chừng nửa nén nhang, hắn buông sách, bước xuống giường, tiếp nhận lược trong tay Lâm Cẩn Dung. Cây lược gỗ cầm trong tay ấm áp, đầu nàng lại lạnh lẽo. Lục Giam cúi đầu, cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung vẻ mặt nhu thuận, đưa tay nhẹ nhàng xoa hai má nàng, đem nàng ôm vào trong lòng.

Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, ngọn đèn xuyên thấu qua rèm mi, ở trước mắt nàng lưu lại một quầng sáng hồng mơ hồ. Lại một cái chớp mắt, thân thể của nàng nhẹ bỗng, trước mắt một mảnh tối đen.

Trong bóng tối, nàng nghe thấy Lục Giam thấp giọng nói: “Tổ phụ, tổ mẫu đều đã nói với ta, về sau ta sẽ thường xuyên về nhà.”

“Nói cái gì?” Lâm Cẩn Dung có chút cố sức hỏi.

Lục Giam đưa tay đặt lên lưng nàng, đẩy nàng về phía hắn: “Không có gì.”

Lâm Cẩn Dung cắn chặt môi, có hai ngón tay đặt lên cánh môi nàng, vừa nhẹ nhàng chạm phải, Lâm Cẩn Dung phiền chán mở miệng, một ngụm cắn hai ngón tay kia.

Lục Giam hít một ngụm khí lạnh, nhưng không thu hồi tay, chỉ dùng tay kia dùng sức đè đầu vai nàng, để nàng gần sát vào người hắn hơn nữa. Lâm Cẩn Dung chậm rãi buông lỏng miệng. Lục Giam lại cắn trên đầu vai nàng một ngụm, đầu tiên là cắn, sau đó là dùng lực mút, khiến nàng đau thở nhẹ một tiếng, đẩy hai ba cái cũng không được, đơn giản ôm đầu vai hắn hung hăng cắn lại.

***

Trong Tụ Hiền các lúc này vẫn đang là đèn đuốc sáng trưng, trước mặt Lục lão ông là một chồng sổ sách cao ngất, nhưng ánh mắt hắn cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ thản nhiên nhìn Lục Kiến Trung đối diện.

Hắn nhìn xem rất chuyên chú, thời gian trôi qua đã lâu. Lục Kiến Trung ngồi ở ghế phía dưới, thân đổ một tầng mồ hôi, kiên trì nói: “Con đã giáo huấn Tống thị, tuy là vô tình, nhưng nàng thật sự đã cô phụ kỳ vọng của phụ thân. Thế nhưng phát sinh chuyện như vậy, ít nhiều không tạo thành trở ngại gì, bằng không con cũng bị phụ nhân sơ ý này làm liên lụy. Trước mặt người khác không ngẩng đầu nổi, càng không có thể diện đi gặp huynh trưởng.”

Lục lão ông bưng lên chén trà trước mặt: “Con thật sự nghĩ như vậy, liền cho rằng tất cả đều là lỗi của thê tử con sao? Con ra ngoài một chuyến, trở về trong nhà liền thay đổi, con một chút ý tưởng đều không có?”

Lời này không tiện trả lời. Nếu hoàn toàn phủ định, ngược lại có vẻ giả tạo, nhưng nếu không thì lại có vấn đề. Lục Kiến Trung có chút bất an, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên mặt, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, Đại ca không ở nhà, ngày khác người còn phải nói với Nhị lang. Nếu còn có sự tình này, hắn nên viết thư, hoặc là để Trường Thọ đi một chuyến tự mình đưa thư mới đúng, đỡ phải hỏng việc. Nhiều chuyện, thường thường chính là do người truyền tin mà thôi. Đối với tiện nô tài này, sẽ không phải lo lắng như vậy nữa.”

Người khác có thể nói là Tống thị tâm bất an, cố ý không báo tin tức Lục Giam bị bệnh, lại muốn châm ngòi oán hận giữa Đại phòng và Tam phòng, khiến phu thê xa cách; Vì sao không có ai nói ngược lại, cũng có thể cho rằng đây là hai phu thê muốn làm thủ thuật che mắt, nếu thực sự bị bệnh, sao không sai tâm phúc đi truyền tin về, đây cũng là một vấn đề. Bằng không, sao nhanh như vậy đã đuổi người đi rồi?

Lục lão ông nở nụ cười: “Con nói đúng. Ta sẽ nói với Nhị lang.”

Lục Kiến Trung nghĩ tới Lục lão ông có lẽ sẽ phát giận, có lẽ sẽ để chuyện này trôi qua, che chở Lục Giam, nhưng không nghĩ tới lại lạnh nhạt như thế.

Hắn nhẹ nhàng thở một hơi, khen Lục Giam: “Nhị lang kỳ thật rất trí tuệ, hắn đang chế tạo ra máy cày và máy gieo, kỳ thật mấy năm trước ta cùng Lục Thiệu đi ra ngoài vận chuyển lương thực, cũng từng nhìn thấy có người dùng, có điều không để ở trong lòng. Nếu khi đó ta có tâm thì tốt rồi, nhà chúng ta đã sớm có thể dùng tới.”

“Đúng vậy, câu nói kia gọi là gì? Không phải của ngươi, sẽ không phải là của ngươi, cho dù là thấy, gần trong gang tấc cũng sẽ bỏ qua.”

Lục lão ông nói tiếp: “Nhị lang tuy ít lời, nhưng rất cẩn thận.” Rồi hắn chỉ vào chỗ trái tim, thập phần trịnh trọng nói: “Nơi này, hắn đều đặt ở nơi này.”

Lục Kiến Trung mặc mặc, ngược lại lại nói: “Sổ sách đều ở trong này, phụ thân có muốn tìm người đến kiểm tra một chút hay không?”

“Không cần, Nhị tức đương gia quản sự nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cũng không tính toán rõ ràng hay sao? Kia cũng khiến người ta thất vọng rồi.” Lục lão ông nhẹ nhàng đẩy sổ sách, sổ sách “rầm” một tiếng từ bàn gỗ tử đàn xô lệch, trầm trọng rơi xuống đất.

Lục Kiến Trung trong lòng nhất thời treo ở không trung, nửa vời, khổ sở không thôi. Không muốn kiểm tra, tỏ vẻ tin tưởng, hắn hẳn là cảm thấy cao hứng, lão gia tử đối với Nhị phòng vẫn yêu thương, nguyện ý để lối thoát, nhưng lời này, động tác này, lại làm như định liệu trước, chỉ không kiên nhẫn cùng bọn họ so đo mà thôi. Hắn cười gượng một tiếng, đứng dậy, cố sức ngồi xổm xuống, thu dọn chồng sổ sách.

Lục lão ông nhìn một lát, rốt cục nói: “Thời tiết ẩm ướt này lại bị đau đầu gối sao?”

Lục Kiến Trung ngẩng đầu, nhìn Lục lão ông ngốc ngốc cười: “Không có gì, chỉ là mấy ngày nay đi lại nhiều nơi, thuốc dán lại dùng hết rồi.” Hắn liền ngồi xuống, đem ống quần xắn lên, lộ ra đầu gối cho Lục lão ông xem: “Mới dùng thuốc dán, lúc này dược lực phát tác nên nóng trong, qua hai ngày nữa thì tốt rồi.”

Lục lão ông khe khẽ thở dài: “Đừng dọn nữa, trở về nghỉ ngơi đi, nhiều ngày tới cũng đừng ra ngoài, ở nhà bảo dưỡng thân thể.”

Lục Kiến Trung không chịu, hắn kiên trì thu dọn cho xong, chỉnh tề để qua một bên, mới cười nói: “Cho dù hiện tại phụ thân không xem, thời điểm cần tính toán sẽ muốn xem.”

Thấy Lục lão ông không nói lời nào, hắn liền thức thời đứng dậy cáo từ: “Phụ thân sớm đi nghỉ ngơi, con đi về trước.”

Lục lão ông không giữ hắn ở lại, đợi hắn đi tới cửa, mới nói: “Ngày mai cả nhà cùng nhau ăn cơm trưa, đem hàng nên giao thì giao ra. Còn có, qua tháng này, ta tính đem Tam Lang, Ngũ lang, Lục lang đưa đến Thái Minh phủ đọc sách. Mấy ngày nay, để huynh đệ bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ mới có thể vun đắp tình cảm, tương lai Nhị lang có tiền đồ, sẽ không quên mấy đường huynh đệ. Con nhớ dặn bọn họ.”

“Vâng, để phụ thân làm chủ.” Lục Kiến Trung cúi mắt thật cẩn thận lui ra ngoài.

Lục lão ông tùy tay cầm lấy một quyển sổ sách, tùy ý lật hai ba tờ, rồi ném sang một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.