Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 47: Chương 47




Hàn Bình với con cháu Đại Chu đều tiếp thu cùng một loại giáo dục, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn cực kì coi trọng hiếu đạo. Hắn ở trong nhà không dám tùy ý chống đối lão phu nhân, sợ mình mang tội danh bất hiếu, bị tước chức quan.

Người như hắn, dĩ nhiên cũng muốn bắt Hàn Tư Ân trở thành như vậy. Dù sao Hàn Tư Ân cũng là Thế tử của Hàn Quốc công phủ, đại biểu mặt mũi của Hàn Quốc công phủ trăm năm qua, Hàn Quốc công tương lai cũng là Hàn Tư Ân.

Trong lòng Hàn Bình, nếu như Hàn Quốc công phủ xuất hiện lời ra tiếng vào gì, người đầu tiên hoảng loạn bất an tất nhiên là Hàn Tư Ân, cho nên khi tin tức Hàn Tư Ân là khâm sai truyền tới Giang Nam, trong lòng Hàn Bình mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cảm thấy một tia an tâm, dù sao hắn cũng là tam thúc của Hàn Tư Ân, bọn họ là cùng dòng máu.

Bởi vậy khi nhận được thư của Hàn Trác, Hàn Trác trong thư mơ hồ nhắc tới Hàn Tư Ân từ sau khi rơi vào hồ tỉnh lại, tính tình đại biến, làm việc có chút quỷ dị khó lường, cực kỳ không nể mặt mũi mà đi xét nhà Lý gia, bảo hắn ở Giang Nam chỉ nên làm tốt chuyện của mình, dù Hàn Tư Ân có vô lễ cũng không cần để ý vân vân.

Những người trong chốn quan trường, nói chuyện đều sẽ có ba phần ám chỉ.

Hàn Trác dưới tình hình căng thẳng hiện nay còn gửi cho hắn một phong thư, nội dung trong thư tự nhiên là không thể quá mức lộ liễu, cũng không thể tùy ý nhắc đến hoàng mệnh trên triều, để tránh sau này thư bị lộ, bị người nhìn thấy, đến tai hoàng đế, sẽ bị trị tội đại bất kính.

Thế nhưng ý tứ trong thư Hàn Bình tự nhiên xem hiểu, đơn giản là hiện tại Hàn Tư Ân đã không còn là Hàn Tư Ân ngày xưa, được hoàng đế sủng ái, hơn còn trực tiếp lục soát nhà Thượng Thư bộ Lại Lý Trung, giờ người đã không còn, gia quyến bị lưu đày. Hàn Trác đây là muốn nhắc hắn cẩn thận việc của mình, không nên để cho Hàn Tư Ân nắm được thóp.

Hàn Bình đối với Hàn Trác vẫn vô cùng kính trọng, đối với thư của hắn cũng mười phần coi trọng.

Thế nhưng đối với việc Hàn Trác nói Hàn Tư Ân tính tình khác xưa, hắn cũng không quá để trong lòng.

Hắn hiện tại tuy rằng quanh năm nhậm chức tại Giang Nam, nhưng chuyện phát sinh trong nhà hắn vẫn biết rõ.

Đứa cháu này, vẫn là cái ma ốm, quanh năm bị bệnh liệt giường, tính cách cực kỳ ẩn nhẫn.

Hiện tại thay đổi, đại khái là đối với đại ca hắn có mâu thuẫn, dù sao đại ca hắn không phải thật tâm thương yêu một đôi tử nữ này.

Hàn Bình đối với Hàn Tư Ân bạo phát cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn đã từng nghĩ đến việc không liên quan tới mình này, nếu như đem Hàn Tư Ân đổi thành chính mình, hắn đã sớm bạo phát.

Hậu viện có rất nhiều thủ đoạn ngầm, là do trưởng bối khống chế, thế nhưng muốn bắt được lỗ thủng, cũng hoàn toàn có thể nắm lấy. Còn lục soát nhà Lý Trung, Hàn Bình cảm thấy Hàn Tư Ân là muốn vội vã lập công trước mặt hoàng thượng, chỉ là thủ đoạn quá mức kịch liệt thôi.

Thế nhưng Hàn Bình trong lòng rõ ràng, kể cả Hàn Tư Ân có bạo phát như thế nào, hắn cũng phải cố kỵ danh tiếng Hàn Quốc công phủ. Thế nên khi Hàn Bình nghe tin ngày đầu tiên Hàn Tư Ân tới Minh An, đã xét nhà huyện lệnh huyện Minh An Hình Tuấn Nhiên, hắn đã bị Tổng đốc Lưỡng Giang Chu Mã An triệu kiến ngầm dò hỏi tính cách Hàn Tư Ân, cả người hắn đều trong trạng thái choáng váng.

Hắn cho là Hàn Tư Ân ở kinh thành lục soát nhà người ta là bởi vì muốn lấy được tín nhiệm của hoàng đế, căn bản không có nghĩ đến hắn đến Giang Nam, đến thị trấn đầu tiên, liền bắt huyện lệnh người ta lại.

Chu Mã An thấy hắn căn bản không biết gì về Hàn Tư Ân, sắc mặt có chút không vui bảo hắn rời đi, trước khi đi Chu Mã An còn nói, hắn và Hàn Tư Ân dù sao cũng là quan hệ thúc chất, cần tránh hiềm nghi thì cứ tránh hiềm nghi.

Sau khi Hàn Bình trở lại phủ của mình, cả người vẫn có điểm ngất ngất ngây ngây. Chờ đầu óc triệt để rõ ràng, hắn ở phủ nổi giận một trận, thị thiếp đang được đắc sủng vừa vặn đi tới trước mắt hắn, bị hắn phiền lòng trực tiếp đuổi đi.

Sau đó Hàn Bình ở trong phủ của mình, tin tức chờ đợi được là Hàn Tư Ân liên tiếp xét nhà, những việc này gộp lại, làm cho hắn lo âu đến mức bạc hai bên tóc. Hắn thập phần lo lắng tiền đồ làm quan của mình, liệu có bị Hàn Tư Ân không phân địch ta này chặt đứt hay không.

Cho nên mấy ngày nay Hàn Bình ở trong nhà vẫn luôn rất nóng lòng, thế nhưng Chu Mã An đã lên tiếng bảo hắn lảng tránh, hắn chỉ có thể ở trong phủ cả đêm ngủ không yên, chờ Chu Mã An triệu kiến.

Rốt cục, ngày này hắn cũng chờ được, ngày hôm nay Chu Mã An cho người nhắn với hắn, nói Hàn Tư Ân đã đến thành Liễu Châu, nói bọn họ thúc chất đã lâu không thấy, Hàn Tư Ân lại là khâm sai thanh chính liêm khiết, thúc chất bọn họ không cần tránh hiềm nghi.

Hàn Bình biết lời này Chu Mã An nói ra đường hoàng, nhưng cho cùng vẫn là muốn chính mình đi thăm dò Hàn Tư Ân, trong lòng hắn mặc dù có đủ các loại suy nghĩ, nhưng vẫn cứ đưa thiệp mời cho Hàn Tư Ân.

Không cần biết mình lần này là bị lợi dụng hay không, chính hắn cũng đã rất lâu không tìm đứa cháu trai này nói chuyện. Cho nên khi nhìn thấy Hàn Tư Ân, Hàn Bình rất tự nhiên dùng giọng điệu trưởng bối, cực lực biểu đạt chính mình đang bất mãn.

Chỉ là Hàn Tư Ân trả lời, cũng không có ra ngoài dự liệu của Hàn Bình, dù sao hắn từ động thái gần đây của Hàn Tư Ân mà tỉ mỉ phân tích, liền biết Hàn Tư Ân là cái người cực kỳ hung hăng không biết thu liễm.

Thế nhưng Hàn Tư Ân lớn lối như vậy, vẫn khiến Hàn Bình vô cùng tức giận.

Hắn cau mày nhìn chòng chọc vào Hàn Tư Ân nói: "Theo ta được biết, thời điểm ngươi lục soát nhà người ta, cũng không có chứng cứ xác thực, làm sao có thể làm xằng làm bậy như vậy? Ngươi không lo lắng bên trong có người bị ngươi vu oan giá hoạ sao?"

Hàn Tư Ân nhích nhích lông mày nhìn gương mặt cứng nhắc của Hàn Bình, từng chữ từng câu chậm chậm rì rì nói: "Có vu oan giá hoạ hay không, cũng nên do hoàng thượng chất vấn, không phải là tam thúc ngươi. Tam thúc ngày hôm nay nếu như là đến cùng ta ôn chuyện, vậy chúng ta cứ tiếp tục ngồi ở chỗ này đàm luận, nếu như muốn thảo luận phương pháp làm việc của bản quan, vậy thì không cần tiếp tục đâu. Bản quan bây giờ là khâm sai hoàng thượng ngự phong, tam thúc ngươi mặc dù là trưởng bối của bản quan, thế nhưng bản quan cũng không thể không nhìn thánh ý, cùng ngươi đàm luận quá nhiều sự tình mà hoàng thượng còn không biết."

Hàn Tư Ân dùng một bộ biểu tình cao cao tại thượng, không chút lưu tình nói móc Hàn Bình. Điều này làm cho lửa giận dưới đáy lòng của Hàn Bình có xu hướng bốc lên đỉnh đầu. Hắn bỗng nhiên vỗ bàn, chỉ vào Hàn Tư Ân, trợn to mắt nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ngươi còn biết ta là tam thúc ngươi? Còn dám nói như vậy với ta? Một chút phong độ giáo dưỡng cũng không có, là ai dạy ngươi thành như vậy?"

Hàn Tư Ân thu hồi biểu tình trên mặt, cuối cùng vô cùng bình tĩnh, con ngươi lạnh lùng, hỏi ngược lại: "Tại sao ta lại không dám nói như vậy với ngươi?"

Hàn Bình bị hắn hỏi cho sững sờ, Hàn Tư Ân thiếu kiên nhẫn đứng lên, ở kinh thành, hắn còn hơi hơi kiêng kị cái gọi là danh tiếng, nhưng bây giờ là ở Giang Nam, trời cao hoàng đế xa, Hàn Bình ở trước mặt hắn tính là cái gì.

Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lạnh như băng nói: "Bản quan thân là khâm sai nguyện ý tới gặp ngươi, xem như là cho tam thúc ngươi mặt mũi. Mà bản quan gọi ngươi một tiếng tam thúc, không có nghĩa là ngươi có thể làm chủ mọi chuyện của bản quan. Tam thúc ngươi nếu như làm chuyện đuối lý gì, phụ sự phó thác cùng tín nhiệm của hoàng thượng, ban đêm trằn trọc không thể ngủ, vậy thì sớm báo cho bản quan. Bản quan nể tình ngươi là cốt nhục chí thân, sẽ ở tấu chương mà nói tốt cho ngươi vài câu, để hoàng đế cho ngươi toàn thây. Còn ngươi mơ tưởng muốn ở trước mặt ta bày đặt làm trưởng bối, bản quan vẫn nên khuyên ngươi tỉnh lại đi, bản quan làm chuyện gì, làm thế nào, ngoại trừ hoàng thượng, không ai có thể hỏi đến. Hơn nữa, hiện tại bàn luận chức quan, tam thúc ngươi bây giờ miễn cưỡng xem như là thuộc hạ của bản quan, quan hàm so với bản quan thấp nhiều lắm, thấy bản quan còn cần hành lễ đấy. Vì tránh hiềm nghi, tam thúc sau này vẫn nên chu toàn lễ nghi đi, như vậy trên mặt ai cũng tốt đẹp. Chuyện hôm nay tam thúc tìm bản quan, bản quan sẽ viết trong tấu chương đồng thời cùng hoàng thượng nói rõ sự tình. Bản quan thật lòng khuyên tam thúc ngươi một tiếng, này từ xưa tới nay, não là thứ tốt, sau này nói chuyện hay làm việc đều nên dùng một chút. Bớt phí tâm động tay động chân đi, nếu không sẽ sớm lao lực quá độ mà chết đấy."

Hàn Tư Ân nói đến đây, nhìn mặt Hàn Bình lúc trắng lúc xanh, tâm tình có chút thoải mái, cuối cùng hắn cười híp mắt tổng kết: "Ngày mai bản quan còn có chuyện quan trọng cần làm, ngày hôm nay không cùng tam thúc ôn chuyện được nữa. Tam thúc sau này có nhớ bản quan, có thể tiếp tục đưa thiệp mời, bản quan còn muốn tiếp tục giảng đạo lý cho tam thúc."

Sau khi Hàn Tư Ân nói xong, Hàn Bình dùng tay chỉ vào hắn, đôi môi trắng bệch, động mấy động, nhưng một chữ cũng không nói được.

Hàn Tư Ân ngoắc ngoắc khóe miệng, quay người đẩy cửa rời đi.

Đi ra chỗ ngoặt tửu lâu, Bạch Thư toàn thân áo đen che kín đầu, chỉ lộ ra hai con mắt, nhỏ giọng nói đằng sau có người theo, liền lôi kéo Hàn Tư Ân rời đi.

Sau khi cảm thấy phía sau không còn ai nữa, Bạch Thư buông tay Hàn Tư Ân ra, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."

Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư, nghe đến trong lòng hắn không chỉ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mơ hồ có chút vui vẻ. Trong lòng Hàn Tư Ân chẳng biết vì sao có chút buồn bực, hắn nói: "Ngươi nghe thấy ta và tam thúc nói chuyện." Hắn cũng không phải là hỏi, võ công Bạch Thư rất cao, nghe thấy người khác nói chuyện là điểu bình thường.

Hàn Tư Ân chẳng qua là cảm thấy trong thời gian này, hắn vẫn không nghe được Bạch Thư nghĩ gì trong lòng, cảm thấy Bạch Thư này có chút ý nghĩa thôi.

Bạch Thư gật gật đầu, thịt mềm trên mặt lắc qua lắc lại, nhìn qua rất thú vị.

Hàn Tư Ân lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn thừa nhận hắn có điểm nhàm chán, cho nên Bạch Thư bên người dị thường bình tĩnh ngược lại thành đối tượng được hắn tùy miệng hỏi thăm.

Bạch Thư nghe hắn hỏi, trên mặt hơi nghi hoặc một chút, trả lời: "Không ra sao cả."

Nhìn hai cái má nghiêm túc, Hàn Tư Ân nghĩ nghĩ nên nghỉ ngơi đi, hắn lại quay về lười nhác trầm mặc như cũ.

Bạch Thư nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng phùn tào chính mình không hiểu câu hỏi của Hàn Tư Ân rốt cuộc là ý gì, hắn cảm thấy Hàn Tư Ân này ở một số thời khắc, thật sự là kỳ quái không hiểu ra sao.

Đối với Bạch Thư trong lòng phùn tào, Hàn Tư Ân tẻ nhạt nghĩ, chỉ có người kỳ quái mới sẽ cảm thấy người khác kỳ quái, mà không phải chính mình kỳ quái đi.

Đây chính là người cùng bệnh.

Hai người trở lại nơi ở, Cơ Lạc cùng Cơ Việt đang cầm thiếp mời, dưới ánh đèn ở tiền thính nói chuyện, thần sắc đều có chút nghiêm nghị.

Nhìn thấy Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư trở về, hai người đứng lên, Cơ Lạc đưa cho Hàn Tư Ân thiếp mời trong tay, nói: "Ngày mai Tổng đốc Lưỡng Giang Chu Mã An thiết yến tại gia, mời chúng ta tới, đây là thiếp mời."

Hàn Tư Ân tiếp nhận, không hề liếc mắt nhìn, tiện tay ném lên bàn. Cơ Lạc nhìn hắn, lại nhìn Bạch Thư phía sau hắn, không tiếng động dò hỏi sự tình có phải là không thuận lợi hay không, Hàn Tư Ân nhìn qua không vui lắm thì phải.

Bạch Thư lắc lắc đầu, Cơ Lạc không rõ y lắc đầu ý là không biết hay không thuận lợi, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Hàn Tư Ân nói: "Thành Liễu Châu này, chúng ta chưa quen thuộc, không biết tình cảnh nơi này đến cùng là dạng gì, thế nhưng thiệp mời này của Chu Mã An không thể coi như không thấy. Ta và Cơ Việt thương nghị một chút, cảm thấy bọn họ có thể sẽ dùng mỹ nhân kế."

Ba chữ mỹ nhân kế vừa ra, ánh mắt Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đồng thời nhìn lên mặt Cơ Lạc, chỉ là trong con ngươi Hàn Tư Ân có điểm hứng thú, mà Bạch Thư lại là đầy mắt không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.