The Viscount Who Loved Me

Chương 17: Chương 17




Mọi thứ đã hoàn tất! Miss Sheffield giờ đã là Katharine, Nữ Tử Tước Bridgerton.

Bổn Tác Giả gửi những lời chúc tốt đẹp nhất cho cặp đôi hạnh phúc này. Những người có óc xét đoán và trọng danh dự chắc chắn là rất ít thấy trong xã hội, và càng hy hữu hơn khi hai người ở dòng dõi hiếm hoi này kết hợp trong hôn nhân.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 16 tháng 5 năm 1814

Cho đến tận lúc đó, Anthony đã không nhận ra anh cần đến mức nào được nghe cô nói đồng ý, thú nhận những khao khát của cô. Anh ôm chặt cô vào người anh, má anh áp vào đường cong dịu dàng của bụng cô. Ngay cả trong bộ váy cưới cô cũng có mùi hương lyly và xà phòng, mùi hương bực mình đó đã ám ảnh anh suốt nhiều tuần lễ.

“Anh cần em.” Anh gầm gừ, không chắc là những lời của anh có bị nuốt chửng dưới những lớp vải vẫn còn ngăn cách cô với anh. “Anh cần em ngay bây giờ.”

Anh đứng dậy và bế cô lên tay, bước vài bước đến chiếc giường bốn chân đồ sộ là trung tâm của căn phòng ngủ của anh. Anh chưa bao giờ đem một phụ nữ nào đến đây trước đó, luôn luôn muốn kiểm s những quan hệ của anh ở nơi khác, và đột nhiên anh lại vui sướng đến vô lý vì điều ấy.

Kate khác, cô đặc biệt, vợ của anh. Anh không muốn có bất cứ ký ức nào xen vào lúc này hay bất cứ đêm nào khác.

Anh đặt cô xuống tấm trải giường, đôi mắt anh không rời khỏi vẻ xộc xệch hấp dẫn của cô khi anh cẩn thận cởi bỏ quần áo. Đầu tiên là găng tay anh, từng cái một, rồi đến áo khoác ngoài, đã nhàu đi vì sự hăng hái trước đó.

Anh bắt gặp ánh mắt cô, tối và mở rộng và tràn đầy kinh ngạc, và anh mỉm cười, chậm chạp và với sự hài lòng. “Em chưa bao giờ thấy một người đàn ông trần truồng trước đây phải không ?” Anh thì thầm.

Cô lắc đầu.

“Tốt.” Anh nghiêng người tới trước và rút một chiếc giày khỏi chân cô. “Em sẽ không bao giờ được thấy ai khác nữa.”

Anh di chuyển đến hàng nút trên áo anh, chầm chậm cởi từng khuy, ham muốn tăng lên gấp mười lần khi anh thấy lưỡi cô trượt ra và thấm ướt môi.

Cô muốn anh. Anh biết về phụ nữ đủ nhiều để chắc chắn về điều đó. Và khi đêm nay kết thúc, cô sẽ không thể sống thiếu anh được.

Rằng anh có lẽ không thể sống thiếu cô được là một điều mà anh không muốn xem xét. Những gì diễn ra trong phòng ngủ và những gì thì thầm trong tim anh là hai thứ khác nhau. Anh có thể giữ chúng cách xa nhau. Anh sẽ giữ chúng cách xa nhau.

Anh có thể không muốn yêu vợ anh, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể vui vẻ với nhau trên giường.

Hai bàn tay anh trượt xuống hàng nút phía trên quần anh và tháo rời nó, nhưng ngừng lại ở đó. Cô vẫn còn mặt nguyên quần áo, và vẫn còn nguyên là một cô gái ngây thơ. Cô chưa sẵn sàng để nhìn thấy bằng chứng cho ham muốn của anh.

Anh leo lên giường và, như một con mèo hoang, bò tới phía cô, gần hơn và tới khi hai khuỷu tay cô, đang nâng cô lên, trượt xuống dưới và cô nằm ngửa trên lưng, nhìn chăm chú lên anh, hơi thở cô nhanh và nông xuyên qua đôi môi hé mở.

Chẳng có thứ gì, anh quyết định, ngoạn mục hơn gương mặt của Kate khi đỏ hồng lên với ham muốn. Mái tóc của cô, sẫm và mượt và dày, rớt khỏi những kẹp tăm đã giữ cho tóc cô ở nguyên vị trí suốt cả buổi lễ. Đôi môi cô, luôn luôn hơi quá mọng theo vẻ đẹp thông thường, đã chuyển sang một màu hồng tro trong ánh sáng của buổi chiểu muộn. Và làn da cô - chưa bao giờ nó có vẻ tinh khiết, rực rỡ đến thế này. Một phớt ửng hồng trên má cô, không có vẻ thiếu máu như những phụ nữ hợp thời thường thích, nhưng Anthony thấy màu sắc đó thật quyến rũ. Cô là thật, là con người bằng xương bằng thịt, và run rẩy với ham muốn. Anh không thể mong ước gì hơn được. Với một bàn tay cung kính, anh vuốt ve má cô với lưng bàn tay, rồi trượt chúng xuống dọc cổ đến làn da nhạy cảm ló lên trên mép áo. Bộ váy của cô được cài bằng hàng cúc đáng ghét ở sau lưng cô, nhưng anh đã mở ba nút rồi, và giờ nó đã lỏng ra đủ để anh kéo nó xuống khỏi ngực cô.

Thậm chí chúng còn đẹp hơn cả hai ngày trước đây. Hai núm vú của cô màu hồng mận ngọt ngào, hai gò bồng đảo uốn cong mà anh biết là vừa khít với tay anh đến hoàn hảo. “Không có áo sơ-mi?” Anh thì thầm tán thưởng, trượt ngón tay anh dọc theo đường xương vai nhô lên của cô.

Cô lắc đầu, giọng cô như hơi thở khi cô trả lời, “Kiểu áo này không thể mặc với áo sơ-mi được.”

Một bên miệng anh cong lên thành nụ cười rất đàn ông. “Nhớ nhắc anh thưởng cho người thiết kế của em.”

Bàn tay anh di chuyển xuống thấp hơn, và anh khum lấy một bên ngực cô, bóp nó nhẹ nhàng, cảm thấy một tiếng rên rỉ đang trồi lên bên trong anh vào lúc anh nghe một tiếng rên tương tự thoát ra khỏi môi cô. “Thật đáng yêu.” Anh thì thầm, gỡ tay ra và để cho mắt anh vuốt ve cô. Chưa bao giờ anh biết có thể có sự khoái lạc cực độ đến nhường này trong việc nhìn ngắm một phụ nữ. Làm tình đã luôn luôn là về chạm và nếm; lần đầu tiên chỉ ngắm nhìn thôi cũng hấp dẫn đến thế.

Cô thật hoàn hảo, quá đẹp đối với anh, và anh cảm thấy một cảm giác thỏa mãn bản năng và lạ lẫm rằng hầu hết đàn ông đều mù quáng về vẻ đẹp của cô. Cứ như thể là một phần khác của cô chỉ được nhận thấy bởi anh thôi. Anh yêu cách sự quyến rũ của cô bị che khuất đối với cả thếan.

Điều đó khiến cho cô là của anh hơn.

Đột nhiên khao khát muốn được chạm vào như anh đang chạm vào cô, anh nâng một bàn tay của cô lên, vẫn còn mang găng, và đem nó đến ngực anh. Anh có thể cảm thấy hơi nóng từ da cô ngay cả xuyên qua lớp vải lụa, nhưng nó không đủ đối với anh. “Anh muốn cảm nhận em.” Anh thì thầm, rồi gỡ bỏ hai chiếc nhẫn đang được đeo trên ngón tay thứ tư của cô. Anh đặt chúng trên chỗ trũng giữa hai bầu ngực, không gian đó bị nông đi bởi tư thế nằm ngửa của cô.

Kate thở hổn hển và run rẩy bởi sự đụng chạm của chất kim loại lạnh trên da cô, rồi quan sát với sự say mê đến khó thở khi Anthony bắt đầu tháo găng tay của cô, kéo nhẹ nhàng ở mỗi ngón tay cho đến khi nó lỏng ra, rồi trượt cả cái găng dọc theo cánh tay và qua khỏi bàn tay cô. Sự chà sát của vải lụa như một nụ hôn vô tận, khiến cô nổi da gà khắp cả người.

Rồi, với một sự dịu dàng gần như khiến mắt cô ngấn nước, anh đặt những chiếc nhẫn trở lại trên tay cô, từng cái một, chỉ ngừng lại để hôn lên lòng bàn tay nhạy cảm của cô.

“Đưa tay kia của em cho anh.” Anh nhẹ nhàng ra lệnh.

Cô đưa cho anh, và anh lặp lại sự tra tấn ngọt ngào đó, kéo và trượt lớp lụa sa dọc theo da cô. Nhưng lần này, khi anh đã xong, anh nhấc ngón tay của cô lên miệng anh, rồi đẩy nó vào giữa môi anh và mút, cuộn lưỡi anh quanh đầu ngón tay.

Kate cảm thấy một sự co giật đáp lại của ham muốn chảy tràn qua cánh tay cô, run rẩy xuyên qua ngực cô, cuốn quanh cô cho đến khi nó trôi, nóng bỏng và huyền bí, giữa hai chân cô. Anh đang thức tỉnh điều gì đó bên trong cô, điều gì đó tối tăm và có lẽ chỉ có một tí nguy hiểm, điều gì đó đã ngủ yên trong cô từ nhiều năm, chỉ chờ một nụ hôn của người đàn ông này để thức tỉnh.

Cả cuộc đời của cô đã là một sự chuẩn bị cho khoảnh khắc này, và cô thậm chí còn không biết phải trông chờ điều gì tiếp theo.

Lưỡi anh trượt xuống theo chiều dài ngón tay cô, rồi quét theo những đường trong lòng bàn tay. “Những bàn tay đáng yêu thế chứ.” thì thầm, cắn lên chỗ thịt mềm mại trên ngón cái của cô khi những ngón tay của anh bện vào những ngón tay cô. “Mạnh mẽ, vậy mà vẫn thật duyên dáng và tinh tế.”

“Anh đang nói chuyện vô nghĩa đấy.” Kate ngại ngùng nói. “Hai bàn tay em -”

Nhưng anh khiến cô im lặng với một ngón tay đặt lên môi cô. “Shhh.” Anh khiển trách. “Em chưa học được rằng em không bao giờ nên nói ngược lại với chồng của em khi anh ấy đang ngưỡng mộ cơ thể em sao?”

Kate run rẩy sung sướng.

“Ví dụ như,” anh tiếp tục, có sự quỷ quái trong giọng của anh, “nếu anh muốn giành cả một giờ để ngắm nhìn mặt trong cổ tay của em” - với những hành động nhanh như chớp, răng anh chà xát lên lớp da mỏng nhạy cảm ở mặt trong cổ tay cô - “thì nó chắc chắn là đặc quyền của anh, em không nghĩ vậy sao?”

Kate chẳng có câu trả lời nào, anh cười rúc rích, âm thanh trầm và thật ấm đối với tai cô.

“Và đừng nghĩ là anh sẽ không làm thế.” Anh báo trước, dùng mặt trong ngón tay anh để đuổi theo những đường gân xanh đang đập dưới da cô. “Anh có thể quyết định dành cả hai giờ đồng hồ ngắm nghía cổ tay em đấy.”

Kate nhìn như bị mê hoặc vào những ngón tay anh, chạm vào cô thật nhẹ nhàng khiến cô rạo rực với sự tiếp xúc đó, chúng du hành đến mặt trong khuỷu tay, rồi ngừng lại để vẽ những vòng tròn lên da cô.

“Anh không thể hình dung được,” anh nhẹ nhàng nói, “rằng anh có thể dành cả hai giờ ngắm cổ tay em mà lại không thấy nó đáng yêu.” Bàn tay anh nhảy vụt tới thân mình cô, và anh dùng lòng bàn tay chà nhẹ lên đỉnh ngực đã săn lại của cô. “Anh sẽ rất buồn phiền nếu mà em không đồng ý.”

Anh cúi xuống và bắt lấy môi cô trong một nụ hôn ngắn nhưng thiêu đốt. Anh ngước đầu lên chỉ một chút, thì thầm, “Vị trí của người vợ là phải đồng ý với người chồng trong mọi việc, hmmm?”

Những lời của anh thật vô lý đến mức cuối cùng Kate cũng tìm thấy giọng của mình. “Chỉ khi,” cô nói với một nụ cười mỉm vui vẻ, “những ý kiến của anh ta chấp nhận được thôi, thưa ngài.”

Một bên lông mày anh nhướng lên một cách độc đoán. “Bà đang tranh cãi với tôi sao, thưa quý bà? Và lại trong đêm tân hôn của tôi nữa chứ.”

“Cũng là đêm tân hôn của em nữa.” Cô chỉ ra.

Anh làm một âm thanh tặc lưỡi và lắc đầu. “Anh chắc phải phạt em.” Anh nói. “Nhưng bằng cách nào? Bằng cách chạm vào?” Bàn tay anh lướt qua một bên ngực cô, rồi bên kia. “Hay là không chạm vào?”

Anh nâng tay lên khỏi người cô, nhưng anh cúi xuống, và qua đôi môi bĩu ra, thổi một hơi nhẹ lên núm vú.

“Chạm vào.” Kate thở hổn hển, ưỡn người lên khỏi chiếc giường. “Chắc chắn là chạm vào.”

“Em nghĩ thế à?” Anh mỉm cười, chậm chạp như một con mèo. “Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này, nhưng không chạm vào cũng có mặt hấp dẫn của nó.”

Kate nhìn chăm chăm lên anh. Anh hiện ra to lớn ở phía trên cô bằng hai bàn tay và đầu gối của anh như một người đi săn thời cổ xưa đến để thực hiện cuộc tiêu diệt cuối cùng. Anh trông hoang dã, đắc thắng, và chiếm hữu đầy bản năng. Mái tóc nâu hạt dẻ của anh rớt qua trán, khiến cho anh có một vẻ trẻ con lạ lùng, nhưng đôi mắt anh thiêu đốt và ánh lên với khao khát của một con người trưởng thành.

Anh muốn cô. Điều đó thật xúc động. Anh có thể là một người đàn ông, và do đó có thể tìm thấy sự thỏa mãn với bất cứ người phụ nữ nào, nhưng ngay lúc này, trong khoảnh khắc này, anh muốn cô. Kate chắc chắn về điều đó.

Và nó khiến cô cảm thấy như người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời.

Trở nên dạn dĩ bởi đã biết được ham muốn của anh, cô rướn lên và khum một bàn tay quanh cổ anh, kéo anh xuống cho đến khi môi anh chỉ cách môi cô một hơi thở. “Hôn em đi.” Cô ra lệnh, ngạc nhiên bởi sự khẩn thiết trong giọng cô. “n em ngay bây giờ.”

Anh mỉm cười ngạc nhiên, nhưng những lời của anh, trong giây lát trước khi môi họ gặp nhau, là “Bất cứ thứ gì em muốn, Lady Bridgerton. Bất cứ thứ gì em muốn.”

Và rồi mọi thứ như xảy ra cùng một lúc. Môi anh ở trên môi cô, trêu chọc và ngấu nghiến, trong khi đôi bàn tay anh nâng cô lên ở tư thế ngồi. Những ngón tay anh nhanh nhẹn làm việc với hàng nút áo, và cô có thể cảm thấy không khí quét qua da cô khi lớp vải trượt xuống, từng inch một, phơi bày khung người trên của cô, rồi đến rốn, và rồi...

Và rồi hai bàn tay anh trượt xuống dưới hông cô, và anh đang nâng cô lên, kéo giật cái váy ra khỏi bên dưới cô. Kate thở hổn hển vì sự thân mật đó. Cô chỉ còn mặc trên người những thứ không thể đề cập đến được, bít tất dài và nịt bít tất. Trong đời cô chưa bao giờ cảm thấy bị phơi trần đến thế, vậy mà cô lại cảm thấy hồ hởi với mỗi khoảnh khắc, mỗi cái lướt của mắt anh dọc khắp người cô. “Nâng chân em lên.” Anthony nhẹ nhàng ra lệnh. Cô nâng lên, và với một sự chậm rãi vừa tinh tế vừa tra tấn cùng một lúc, anh cuộn một bên bít tất lụa của cô xuống đến những ngón chân cô. Bít tất bên kia sớm đi theo, và rồi đến quần trong của cô, và trước khi cô biết điều đó thì cô đã khỏa thân, hoàn toàn không mảnh vải che người trước mặt anh.

Bàn tay anh vuốt ve nhẹ nhàng qua bụng cô, và anh nói, “Anh nghĩ là anh mặc đồ quá nhiều, em không nghĩ vậy à?”

Đôi mắt Kate mở to khi anh rời khỏi giường và cởi bỏ hết phần quần áo còn lại. Cả người anh là sự hoàn hảo, khuôn ngực của anh cơ bắp tinh tế, đôi cánh tay anh và chân khỏe mạnh, và cái - “Ôi, Chúa tôi.” Cô thở hổn hển. Anh cười toét miệng. “Anh cho đó là một lời khen.”

Kate nuốt xuống run rẩy. Không nghi ngờ gì những con vật trong trang trại hàng xóm của cô đã trông như chúng không thích thú với hành động giao phối. Ít nhất là những con cái. Chắc chắn việc này không thể thực hiện được.

Nhưng cô không muốn tỏ vẻ ngây thơ và ngu ngốc, cho nên cô không nói gì, chỉ đánh ực một cái và cố mỉm cười.

Anthony bắt gặp sự sợ hãi trong đôi mắt cô và mỉm cười dịu dàng. “Hãy tin anh.” Anh thì thầm, nằm vào ường bên cạnh cô. Đôi bàn tay anh đặt trên đường cong của hông cô khi anh dụi dụi mặt vào cổ cô. “Chỉ cần tin anh thôi.”

Anh cảm thấy cô gật đầu, và anh chống người lên một bên khuỷu tay, dùng bàn tay kia của anh để vẽ vẩn vơ những vòng tròn và đường xoáy trên bụng cô, di chuyển thấp hơn và thấp hơn, cho đến khi anh trượt qua mép tối giữa hai chân cô.

Những cơ bắp cô run rẩy, và anh nghe một tiếng hít vào gấp gáp thoát qua môi cô. “Shhhh.” Anh nói êm dịu, cúi người xuống để khiến cô phân tâm bằng một nụ hôn. Lần cuối cùng anh nằm với một người còn trinh thì anh chính là người đó, và anh đang dựa vào bản năng để dẫn dắt anh với Kate. Anh muốn điều này, lần đầu tiên của cô, phải hoàn hảo. Hoặc nếu không hoàn hảo, thì, chết tiệt, ít nhất cũng phải tuyệt.

Trong khi môi và lưỡi anh khám phá miệng cô, bàn tay anh chìm xuống sâu hơn, cho đến khi chúng chạm đến vùng nóng ẩm của cơ thể cô. Cô lại thở hổn hển, nhưng anh không ngừng trêu chọc và cù cô, thích thú với mỗi sự cựa quậy và mỗi tiếng rên rỉ của cô.

“Anh đang làm gì thế?” Cô thì thầm bên môi anh.

Anh tặng cô một cái cười toét nửa miệng, khi một ngón tay của anh trượt vào bên trong. “Khiến em cảm thấy thật sự, thật sự tuyệt vời?”

Cô rên rỉ, khiến anh hài lòng. Nếu cô có thể nói chuyện thông thạo anh sẽ biết là anh không làm đúng công việc của mình.

Anh di chuyển lên người cô, đẩy hai chân cô ra xa hơn bằng một bên đùi anh, và buột ra một tiếng rên rỉ khi phần dục vọng của anh nằm yên trên hông cô. Ngay cả ở nơi đó, cô cũng có cảm giác thật hoàn hảo, và anh gần như nổ tung với ý nghĩ chìm sâu vào bên trong cô.

Anh đang cố gắng bám vào sự kiềm chế của mình, cố gắng để chắc chắn là anh vẫn chậm rãi và dịu dàng, nhưng ham muốn của anh đang trở nên mạnh hơn và mạnh hơn, và hơi thở của anh giờ đang trở nên gấp gáp và đứt quãng.

Cô đã sẵn sàng cho anh, hoặc ít nhất thì, quỷ quái, cũng sẵn sằng nhất có thể. Anh biết lần đầu tiên này sẽ khiến cô bị đau, nhưng anh thầm cầu nguyện không kéo dài lâu hơn là một khắc.

Anh khít người anh tại lối vào của cô, dùng hai cánh tay anh để nâng người anh lên vài inch phía trên cô. Anh thì thầm tên cô, và đôi mắt tối của cô, mờ đi vì đam mê, tập trung vào anh.

“Anh sẽ biến em thành của anh ngay bây giờ.” Anh nói, đẩy tới một inch. Cơ thể cô thắt lại co giật quanh anh; cảm giác đó thật tuyệt vời đến mức anh phải nghiến răng lại. Sẽ rất, rất dễ để đắm mình vào cô lúc này, để đâm sâu tới trước và chỉ tìm kiếm mỗi khoái lạc cho chính anh.

“Nói với anh nếu nó đau.” Anh thì thầm khản đặc, cho phép bản thân tiến tới chỉ một chút. Cô chắc chắn là đã hưng phấn, nhưng cô rất nhỏ, và anh biết anh cần phải cho cô thời gian để quen với sự xâm nhập gẫn gũi của anh. Cô gật đầu.

Anh đông cứng lại, chỉ đủ khả năng để biết được cái đau như dao cắt trong ngực anh. “Nó đau à?”

Cô lắc đầu. “Không, em chỉ có ý là sẽ nói cho anh biết nếu nó đau. Nó không đau, nhưng nó có cảm giác rất... kỳ lạ.”

Anthony cố chống lại nụ cười và anh cúi người xuống để hôn lên chóp mũi cô. “Anh không biết là anh đã từng bị gọi là kỳ lạ trong khi làm tình với một phụ nữ trước đây.”

Trong một lúc trông như thể cô sợ là đã xúc phạm anh, rồi miệng cô run run thành một nụ cười nhỏ. “Có lẽ,” cô nói nhẹ nhàng, “anh đã làm tình không đúng người.”

“Có lẽ vậy.” Anh trả lời, tiến tới tới thêm một inch.

“Em có thể nói cho anh một bí mật không?” Cô hỏi. Anh ấn tới xa hơn. “Tất nhiên.” Anh thì thầm.

“Khi em lần đầu tiên nhìn thấy anh... vào tối nay, ý em là...”

“Trong tất cả sự lộng lẫy của anh?” Anh trêu, nhướng hai bên lông mày lên trong một vẻ

Cô bắn vào anh một cái cau mày hấp dẫn. “Em đã không nghĩ là việc này sẽ có thể thực hiện được.”

Anh tiến tới trước. Anh đã gần, rất gần để đưa hoàn toàn vào trong cô. “Anh có thể nói với em một bí mật không?” Anh đáp lại.

“Tất nhiên.”

“Bí mật của em” - một cái dấn tới nhỏ nữa và anh đang ở cạnh rào cản trong trắng của cô - “không thật sự là một bí mật gì cả.”

Lông mày cô nhíu lại có ý hỏi. Anh cười toét miệng. “Nó được viết lên mặt em đấy.” Cô cau mày lần nữa, và nó khiến anh muốn nổ tung thành tràng cười. “Nhưng giờ,” anh nói, giữ nguyên một gương mặt tỉnh bơ hoàn toàn chân thật, “anh có một câu hỏi cho em đây.”

Cô nhìn vào anh thay vì trả lời, rõ ràng là chờ đợi anh nói rõ thêm.

Anh cúi xuống, lướt môi anh lên tai cô, anh thì thầm. “Giờ em nghĩ gì nào?”

Trong một lúc cô không trả lời, rồi anh cảm thấy cô giật mình kinh ngạc khi cô cuối cùng cũng hình dung ra việc anh hỏi. “Chúng ta đã xong rồi sao?” Cô hỏi, rõ ràng là không tin được.

Lần này thì anh thật sự đã nổ bùng ra mà cười. “Còn xa lắm, vợ yêu quý của anh.” Anh thở hổn hển, chùi mắt bằng một bàn tay khi anh cố nâng mình bằng tay kia. “Xa, xa lắm.” Đôi mắt anh trở nên nghiêm túc, anh nói thêm. “Giờ thì nó có lẽ sẽ đau một chút, Kate. Nhưng anh hứa với em, nó sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.”

Cô gật đầu, nhưng anh có thể cảm thấy cả người cô đang cứng lại, mà anh biết là sẽ chỉ khiến việc này tệ hơn. “Shhh.” Anh ngâm nga. “Thả lỏng đi.”

Cô gật đầu, đôi mắt nhắm chặt. “Em đang thả lỏng.”

Anh mừng là cô không thấy anh mỉm cười. “Em chắc chắn là thả lỏng.”

Đôi mắt cô mở bừng ra. “Có, em đang làm thế.”

“Ta không thể tin được,” Anthony nói, như thể có ai đó trong phòng để nghe anh. “Cô ấy đang tranh cãi với ta trong đêm tân hôn.”

“Em đang -”

Anh ngắt ngang với một ngón tay đặt trên môi cô. “Em có hay bị nhột không?”

“Em có bị nhột không à?”

Anh gật đầu. “Bị nhột.”

Đôi mắt cô hẹp lại nghi ngờ. “Tại sao?”

“Nó nghe như là một câu ‘có’ với anh vậy.” Anh nói với một cái cười toét miệng.

“Không ở - Ôôiiii!” Cô buột ra một tiếng ré khi một bàn tay của anh tìm thấy điểm nhạy cảm dưới cánh tay cô. “Anh Anthony, ngừng lại!” Cô thở gấp, vặn người không ngừng bên dưới anh. “Em không thể chịu được! Em -”

Anh đâm mạnh tới trước. “Ôi.” Kate thở. “Ôi, trời.”

Anh rên rỉ, chỉ đủ khả năng để tin rằng thật tuyệt làm sao được chôn chặt hoàn toàn bên trong cô. “Ôi, trời, đúng đấy.”

“Chúng ta chưa xong đâu, phải không?”

Anh lắc đầu chầm chậm khi cơ thể anh bắt đầu chuyển động trong nhịp điệu cổ xưa. “Còn chưa gần đến nữa.” Anh thì thầm.

Miệng anh giữ lấy miệng cô khi một bàn tay anh nâng lên vuốt ve ngực cô. Cô là sự hoàn hảo tuyệt đối bên dưới anh, hông cô nẩy lên để gặp anh, chuyển động ngập ngừng vào lúc đầu, rồi với một sự mãnh liệt cùng hòa nhịp với đam mê đang dâng lên trong

“Ôi, Chúa ơi, Kate.” Anh rên rỉ, khả năng dùng những lời hoa mĩ của anh hoàn toàn biến mất trong sự thiêu đốt của khoảnh khắc này. “Em thật tuyệt. Thật tuyệt.”

Hơi thở cô đang trở nên nhanh hơn và gấp hơn, và mỗi tiếng thở hổn hển như điện giật đó đốt nóng đam mê của anh hơn nữa. Anh muốn chiếm lấy cô, muốn sở hữu cô, muốn ôm cô bên dưới anh và không bao giờ để cô ra đi. Và với mỗi lần đâm mạnh thì nó càng trở nên khó khăn hơn để đặt ham muốn của cô trước ham muốn của anh. Tâm trí anh hét lên rằng đây là lần đầu tiên của cô và anh phải chăm sóc cô, nhưng cơ thể anh đang đòi hỏi được giải thoát.

Với một tiếng rên đứt quãng, anh buộc mình phải ngừng và lấy lại hơi thở. “Kate?” Anh nói, chỉ đủ nhận ra giọng anh. Nó nghe khàn khàn, đứt quãng, dữ dội.

Đôi mắt cô, đã bị nhắm nghiền lại trong lúc đầu cô xoay hết bên này tới bên kia, mở bừng ra. “Đừng ngừng lại,” cô thở gấp, “xin anh đừng ngừng lại. Em rất gần với điều gì đó rồi... em không biết nó là gì.”

“Ôi, Chúa ơi,” anh rên rỉ, đâm ngập trở lại lút cán, ngửa đầu ra sau cùng lúc với xương sống của anh ưỡn cong xuống.

“Em quá đẹp, quá - Kate?”

Cô cứng người lại bên dưới anh, và không phải vì đê mê. Anh đông cứng lại. “Có gì không ổn vậy?” Anh thì thầm. Anh thấy một vẻ đau đớn chớp lên ngắn ngủi - một nỗi đau về cảm xúc, không phải về thể xác - thoáng qua mặt cô trước khi cô giấu nó và thì thầm. “Không có gì.”

“Điều đó không đúng.” Anh nói trong một giọng trầm. Đôi cánh tay anh đang mệt mỏi vì phải giữ anh ở phía trên cô, nhưng anh không nhận thấy nó. Mọi dây thần kinh trong cơ thể anh đều tập trung vào gương mặt cô đang bất động và đau đớn, mặc cho những cố gắng của cô để che dấu nó.

“Anh bảo em xinh đẹp.” Cô thì thầm.

Trong cả mười giây anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Dù có chết, anh cũng không thể nào được đó là một điều tồi tệ. Nhưng mà, anh chưa bao giờ được giáo dục để hiểu được trí óc của phụ nữ. Anh nghĩ anh nên đơn giản chỉ là lặp lại câu nói đó, rằng cô xinh đẹp, và vấn đề là cái quái gì chứ, nhưng một giọng nói nhỏ bên trong anh cảnh báo rằng đây là một trong những lúc đó, và không nhất thiết là anh nói gì đi nữa, nó cũng sẽ là một sai lầm, cho nên anh quyết định cư xử thật, thật cẩn trọng, và anh chỉ thì thầm tên cô, mà anh có một cảm giác có lẽ đó là từ duy nhất không khiến anh gặp rắc rối.

“Em không xinh đẹp.” Cô thì thầm, đôi mắt cô gặp mắt anh. Cô trông tan vỡ và bị phá hủy, nhưng trước khi anh có thể phản đối, cô hỏi. “Anh đang hình dung ai thế?”

Anh chớp mắt. “Em đang nói gì?”

“Anh đang nghĩ đến ai khi anh làm tình với em?”

Anthony cảm thấy như thể anh bị đấm vào bụng. Hơi thở vụt ra khỏi người anh.

“Kate.” Anh nói chậm chạp. “Kate, em điên rồi, em -”

“Em biết một người đàn ông không cần phải cảm thấy ham muốn một phụ nữ mới có thể tìm thấy khoái lạc với cô ta.” Cô thét lên.

“Em nghĩ anh không ham muốn em?” Anh nghẹn lời. Chúa ở trên trời, anh đang sẵn sàng bùng nổ ngay lúc này bên trong cô và anh còn không cả cử động trong ba mươi giây qua.

Môi dưới cô run rẩy giữa răng cô, và một thớ thịt bên cổ cô co giật. “Có phải anh - có phải anh nghĩ đến Edwina?”

Anthony đông cứng người lại. “Làm thế nào mà anh có thể lẫn lộn hai người được?”

Kate cảm thấy gương mặt cô rúm lại, cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi làm cay mắt cô. Cô không muốn khóc trước mặt anh, ôi, Chúa ơi, nhất là lại vào lúc này, nhưng nó thật đau đớn, quá đau đớn, và -

Một bàn tay anh chộp lấy má cô n đến sửng sốt, buộc cô phải nhìn lên anh.

“Nghe anh đây,” anh nói, giọng anh đều đều và dữ dội, “và nghe cho kĩ, bởi vì anh chỉ nói điều này một lần thôi. Anh ham muốn em. Anh bị thiêu đốt vì em. Anh không thể ngủ được vào ban đêm vì muốn em. Ngay cả khi anh không thích em, anh thèm khát em. Đó là điều điên rồ, hấp dẫn, đáng nguyền rủa nhất, nhưng nó là thế đấy. Và nếu anh còn nghe một lời vô nghĩa nào khác từ miệng em, anh sẽ cột em vào cái giường chết tiệt này và làm tình với em bằng hàng trăm cách, cho đến khi nó cuối cùng cũng vào được cái đầu ngu ngốc của em rằng em là người phụ nữ xinh đẹp và đáng thèm muốn nhất nước Anh, và nếu những người khác không thấy được điều đó, thì họ là những kẻ ngu ngốc chết tiệt.”

Kate không nghĩ là hàm cô có thể rớt ra vì ngạc nghiên trong khi cô đang nằm, nhưng nó lại như thế.

Một bên lông mày của anh cong lên với cái vẻ chỉ có thể được gọi là ngạo mạn nhất từng xuất hiện trên một gương mặt. “Rõ chưa?”

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không hoàn toàn có thể trả lời được. Anh cúi xuống cho đến khi mũi anh chỉ còn cách mũi cô một inch. “Rõ chưa?” Cô gật đầu.

“Tốt.” Anh gầm gừ, và rồi, trước khi có có một lúc để ít nhất là lấy hơi, môi anh ngấu nghiến môi cô trong một nụ hôn dữ dội đến mức cô phải nắm chặt lấy vải giường để giữ không hét lên. Hông anh nện vào hông cô, điên cuồng với sức mạnh của chúng, đâm mạnh, xoay tròn, vuốt ve cô cho đến khi cô chắc chắn là cô đang ở trên lửa.

Cô bấu víu lấy anh, không chắc là cô đang cố buột chặt anh vào mình hay đẩy anh ra. “Em không thể làm điều này được.” Cô rên rỉ, chắc chắn là cô sẽ vỡ vụn. Những cơ bắp của cô cứng lại, căng thẳng, và càng lúc càng khó thở.

Nhưng nếu anh có nghe cô, thì anh chẳng quan tâm. Khuôn mặt anh là một mặt nạ gay gắt của sự tập trung, mồ hôi rịn ra trên hàng lông mày của anh. “Anh Anthony,” cô thở hổn hển, “em không - ” Một bàn tay của anh trượt vào giữa họ và chạm vào cô, và cô thét lên. Anh đâm mạnh vào cô lần cuối cùng, và cả thế giới của cô vỡ tan. Cô cứng người lại, rồi run rẩy, rồi cô nghĩ là cô đang rơi xuống. Cô không thể thở được, ngay cả thở những hơi ngắn và gấp. Cổ họng cô bị đóng lại, và đầu cô ngửa ra sau khi hai tay cô bấu chặt lấy tấm vải trải giường với một sự mãnh liệt mà cô chưa bao giờ có thể tin được là cô sở hữu nó.

Anh trở nên hoàn toàn bất động ở trên cô, miệng anh mở ra trong một tiếng thét câm lặng, và rồi anh ngã xuống, sức nặng của anh ép cô sâu hơn vào trong tấm vải giường.

“Ôi, Chúa tôi.” Anh thở hổn hển, cả người anh giờ đang run rẩy. “Chưa bao giờ... nó chưa bao giờ... tuyệt đến thế... Nó chưa bao giờ tuyệt đến thế.”

Kate, người phải cần thêm vài giây nữa mới có thể hồi phục, mỉm cười khi cô vuốt tóc anh. Một ý nghĩ tinh quái đến với cô, một ý nghĩ tinh quái hoàn hảo tuyệt vời. “Anh Anthony?” Cô thì thầm.

Làm thế nào mà anh có thể ngước đầu lên cô không thể biết được, bởi vì anh trông như thể phải cần đến sức mạnh của Hercule mới có thể mở mắt anh ra và càu nhàu một câu trả lời.

Cô mỉm cười, chầm chậm, với một vẻ quyến rũ của phụ nữ mà cô chỉ vừa học được vào tối đó. Để cho một ngón tay của cô trượt dọc đến góc mép quai hàm anh, cô thì thầm. “Chúng ta đã xong chưa?”

Trong một giây anh không trả lời, rồi đôi môi anh toát lên thành một nụ cười còn quỷ quái hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng được. “Vào lúc này.” Anh thì thầm khàn khàn, lăn xuống nằm nghiêng một bên và kéo cô theo anh. “Nhưng chỉ vào lúc này thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.