The Viscount Who Loved Me

Chương 9: Chương 9




Đàn ông là những sinh vật mâu thuẫn. Đầu họ và trái tim họ không bao giờ đồng ý với nhau. Và như phụ nữ chúng ta biết quá rõ, những hành động của họ lại thường được chi phối bởi một khía cạnh hoàn toàn khác biệt.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 29 tháng 4 năm 1814

Hoặc có lẽ không.

Chỉ vừa lúc Anthony đang mưu tính cho cuộc chạy đua tốt nhất đến đôi môi cô, anh nghe một âm thanh đáng ghét một cách hoàn hảo là giọng nói của em trai anh.

“Anthony!” Colin gào lên. “Anh đây rồi.”

Miss Sheffield, có may mắn là không biết cô đã gần đến mức bị hôn đến hoàn toàn bất tỉnh, quay lại nhìn Colin đi tới.

“Một ngày nào đó,” Anthony lầm bầm, “mình sẽ phải giết nó.”

Kate quay lại. “Có phải ngài mới nói gì không, thưa ngài?”

Anthony làm ngơ cô. Đó chắc chắn là lựa chọn tốt nhất của anh, bởi vì không ngó lơ cô có nghĩa là sẽ khiến cho anh thèm muốn cô đến tuyệt vọng, mà điều này, như anh đã biết rõ, là một con đường ngắn, thẳng đến thảm hoạ.

Thật ra, anh có lẽ phải cảm ơn Colin vì sự xen ngang không đúng lúc đó. Một vài giây nữa thôi, và anh sẽ hôn Kate Sheffield, đó sẽ là sai lầm lớn nhất của đời anh.

Một nụ hôn với Kate có thể được thứ lỗi, đặc biệt là khi xem xét cô đã khiêu khích anh như thế nào trong phòng làm việc của anh vào tối đó. Nhưng hai thì... chà, hai thì sẽ buộc bất cứ người đàn ông trọng danh dự phải rút lại sự theo đuổi của mình đối với Edwina Sheffield.

Và Anthony thì vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng từ bỏ danh dự của mình.

Anh không thể tin được anh đã gần kề đến mức từ bỏ kế hoạch của anh với Edwina. Anh đang nghĩ gì chứ? Cô ấy là cô dâu hoàn hảo cho những ý định của anh. Chỉ là khi cô chị gái nhiều chuyện của cô ấy ở quanh thì não của anh trở nên rối loạn.

“Anthony,” Colin nói lần nữa khi anh đến gần, “và Miss Sheffield.” Anh nhìn họ một cách hiếu kỳ, biết rõ là họ không hoà hợp với nhau. “Thật là một ngạc nhiên.”

“Tôi chỉ vừa đang khám phá khu vườn của mẹ anh,” Kate nói, “và tôi lại chạm trán với anh trai anh.”

Anthony gật đầu một cái xác nhận.

“Daphne và Simon đang ở đây.” Colin nói.

Anthony quay sang Kate và giải thích. “Em gái tôi và chồng của nó.”

“Ngài công tước?” Cô hỏi lịch sự.

“Đúng là anh ta.” Anh làu bàu.

Colin cười to trước sự cáu bẳn của anh trai anh. “Anh ấy chống đối cuộc hôn nhân đó.” Anh nói với Kate. “Nó đang giết anh ấy vị họ hạnh phúc.”

“Ôi, vì tình yêu của - ” Anthony quát, kiềm mình lại trước khi anh nguyền rủa ngay trước mặt Kate. “Tôi rất hạnh phúc vì em gái tôi hạnh phúc.” Anh nghiến răng, nghe không giống đang thật sự hạnh phúc. “Chỉ là vì tôi nên có thêm một cơ hội để đánh vọt hắc ín ra khỏi gã con h - gã bất lịch sự đó trước khi họ bắt tay vào ‘sống hạnh phúc mãi mãi’.”

Kate nghẹn để che một tràng cười. “Tôi hiểu rồi.” Cô nói, hoàn toàn chắc chắn rằng đã không giữ được bộ mặt tỉnh bơ mà cô đang nhắm tới.

Colin hướng vào cô một cái cười toét miệng trước khi quay lại phía anh trai.

“Daff gợi ý chúng ta chơi Pall Mall. Anh nói gì nào? Chúng ta đã không chơi trong nhiều năm rồi. Và, nếu chúng ta chuẩn bị sớm, chúng ta có thể thoát được những quý cô búng ra sữa mà mẹ đã mời cho chúng ta đấy.” Anh quay lại sang Kate với kiểu cười xếch có thể giành được sự tha thứ cho bất cứ điều gì. “Trừ người hiện diện ngay lúc này, tất nhiên.”

“Tất nhiên.” Cô thì thầm.

Colin nghiêng người tới trước, đôi mắt xanh lục của anh sáng lên với sự tinh nghịch. “Không ai sẽ mắc sai lầm khi gọi cô là một quý cô búng ra sữa.” Anh thêm vào.

“Có phải đó là một lời khen?” Cô hỏi gay gắt.

“Không nghi ngờ gì.”

“Vậy thì tôi sẽ chấp nhận nó với sự duyên dáng và thiện ý.”

Colin cười to và nói với Anthony. “Em thích cô ấy.”

Anthony trông không lấy gì làm vui.

“Cô đã bao giờ chơi Pall Mall chưa, Miss Sheffield?” Colin hỏi.

“Tôi e là chưa. Tôi còn không chắc nó là gì nữa.”

“Nó là một trò chơi trên cỏ. Rất vui. Phổ biến ở Pháp hơn là ở đây, mặc dù họ gọi nó là Faille Maille.”

“Người ta chơi như thế nào?” Kate hỏi.

“Chúng tôi sắp xếp những cửa xoay theo một lộ trình,” Colin giải thích, “rồi đập vào những quả banh bằng gỗ xuyên qua chúng với những cái vợt[3].”

[3] Mallet: cái vồ, nhưng M search trên google cũng chả thấy hình ảnh gì hết cho nên không biết nó cụ thể là cái gì, đành dịch là cái vợt cho dễ hiểu nha mấy sis.

“Nó nghe đơn giản đấy.” Kate trầm ngâm.

“Không,” anh nói với một tràng cười, “khi cô chơi cùng những người nhà Bridgerton.”

“Và điều đó thì có nghĩa là gì?”

“Nó có nghĩa,” Anthony chêm vào, “là chúng tôi không bao giờ thấy cần thiết phải sắp đặt một lộ trình theo quy tắc nhất định. Colin đặt cửa xoay trên những rễ cây -”

“Và anh thì nhắm những cái cửa xoay của anh về phía hồ.” Colin ngắt ngang. “Chúng ta chẳng bao giờ tìm thấy trái banh đỏ từ khi Daphne đánh chìm nó.”

Kate biết cô không nên gắn mình vào một buổi chiều bên cạnh Ngài tử tước Bridgerton, nhưng kệ xác nó đi, Pall Mall nghe vui thật. “Liệu có chỗ cho một người chơi nữa không?” Cô hỏi dò. “Bởi vì chúng ta đã loại trừ tôi ra khỏi hàng ngũ những người búng ra sữa rồi?”

“Tất nhiên!” Colin nói. “Tôi cho rằng cô sẽ phù hợp với những kẻ mưu mô và gian lận như chúng tôi thôi.”

“Đến từ anh,” Kate nói và cười to, “tôi hiểu đó là một lời khen.”

“Ôi, chắc chắn rồi. Danh dự và tính thật thà có những thời gian và địa điểm của nó, nhưng không có trong một trò chơi như Pall Mall.”

“Và,” Anthony thêm vào, một vẻ ngạo mạn trên mặt anh, “chúng ta cũng phải mời em gái cô nữa.”

“Edwina?” Kate nghẹn lời. Chết tiệt. Cô vừa mới rơi vào tròng của anh ta. Cô đã cố gắng hết sức để giữ hai người họ ở xa nhau, và giờ cô thật sự đang sắp xếp một buổi chiều ngoại lệ. Chắng có cách gì mà cô có thể loại trừ Edwina ra mà lại tự mời mình vào trò chơi này.

“Cô có một em gái khác sao?” Anh hỏi ân cần.

Cô chỉ cau có nhìn anh. “Em ấy có thể không muốn tham gia. Tôi nghĩ em gái tôi đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Tôi sẽ cử một cô hầu lên gõ rất nhẹ vào cửa phòng cô ấy.” Anthony nói, rõ ràng là đang nói dối.

“Tuyệt!” Colin nói rạng rỡ. “Chúng ta sẽ tương quan lực lượng. Ba người đàn ông và ba phụ nữ.”

“Người ta có chơi theo đội không?” Kate hỏi.

“Không,” anh trả lời, “nhưng mẹ tôi luôn rất cứng rắn về việc một người phải cân xứng ngang bằng trong mọi việc. Bà sẽ hoàn toàn bị phiền lòng nếu chúng ta ở số lẻ.”

Kate không thể hình dung được người phụ nữ đáng yêu và duyên dáng mà cô vừa trò chuyện chỉ một giờ trước có thể phiền lòng về một trò chơi Pall Mall, nhưng cô suy ra đó không phải là vị trí của cô để mà bình phẩm.

“Tôi sẽ đi mời Miss Sheffield.” Anthony thì thầm, trông kiêu căng không chịu được. “Colin, tại sao em không dẫn Miss Sheffield này đi xuống đồng cỏ và anh sẽ gặp hai người ở đó trong nửa tiếng nữa?”

Kate mở miệng để phản đối sự sắp đặt đó vì nó sẽ để Edwina một mình bên cạnh ngài tử tước, ngay cả khi đó là một quãng thời gian ngắn như một cuộc dạo bộ xuống cánh đồng, nhưng cuối cùng thì cô chỉ giữ im lặng. Chẳng có lý do hợp lý nào mà cô có thể đưa ra để ngăn chặn việc này, và cô biết điều đó.

Anthony bắt gặp cái vẻ như cá ngáp của cô và cong một bên mép lên trong một thái độ đáng ghét trước khi anh nói, “Tôi vui khi thấy cô đồng ý với tôi, Miss Sheffield.”

Cô chỉ làu bàu. Nếu cô mà phát ra thành từ ngữ, chúng sẽ không là những từ ngữ lịch sự.

”Tuyệt.” Colin nói. “Chúng em sẽ gặp anh sau.

Và rồi anh khoác tay cô và dẫn cô đi, để lại Anthony cười tự mãn đằng sau họ.

Colin và Kate đi bộ trong khoảng một phần tư dặm từ ngôi nhà đến phần bờ không được sạch sẽ cho lắm ở một bên của cái hồ.

“Điểm đến của trái banh đỏ bị hoang phí đây, tôi đoán vậy?” Kate hỏi, chỉ về hướng nước hồ.

Colin cười to và gật đầu. “Thật là đáng thương, bởi vì chúng tôi thường có đủ cho tám người chơi; Mẹ đã yêu cầu mua một trò chơi mà có thể bao gồm tất cả các con của bà.”

Kate không chắc có nên cười hay nên cau mày. “Gia đình của anh là một gia đình gắn bó, có đúng không?”

“Gia đình gắn bó tuyệt nhất.” Colin nói đơn giản, bước tới một túp lều gần đó.

Kate đi theo sau anh, gõ tay vu vơ vào đùi. “Anh có biết mấy giờ rồi không?” Cô gọi với theo.

Anh dừng lại, rút cái đồng hồ trong túi ra, và bật mở nó. “Ba giờ mười phút.”

“Cám ơn.” Kate trả lời, gật đầu. Họ có thể đã bỏ lại Anthony từ lúc ba giờ kém năm phút, và anh ta đã hứa là sẽ dẫn Edwina đến trong vòng ba mươi phút, thế là họ sẽ xuống đến đây vào lúc ba giờ hai mươi lăm phút.

Trễ quá nửa tiếng là muộn nhất. Kate có thể sẵn lòng hào phóng cho phép một sự trễ nãi không thể tránh khỏi. Nếu ngài tử tước dẫn Edwina xuống vào lúc ba giờ rưỡi, cô sẽ không lý sự cùn.

Colin tiếp tục đi đến túp lều, Kate thích thú nhìn anh mở cánh cửa. “Nó nghe như bị sét rỉ rồi.” Cô bình luận.

“Cũng đã lâu rồi từ khi chúng tôi chơi ở đây.” Anh nói.

“Thật sao? Nếu tôi có một ngôi nhà như Aubrey Hall, tôi sẽ không bao giờ đến Luân Đôn

Colin quay lại, đôi bàn tay anh vẫn đang mở hé cánh cửa vào lều. “Cô rất giống Anthony, cô có biết điều đó không?”

Cô thở gấp. “Anh chắc là đang đùa.”

Anh lắc đầu, một nụ cười nhỏ kỳ lạ trên môi. “Có lẽ bởi vì cả hai đều là con cả. Có Chúa mới biết tôi luôn biết ơn vào mỗi ngày vì tôi đã không sinh ra ở vị trí của Anthony.”

“Anh có ý gì?”

Colin nhún vai. “Tôi đơn giản là sẽ không muốn những trách nhiệm của anh ấy, thế thôi. Tước vị, gia đình, gia sản - nó quá nặng để đặt lên vai một người đàn ông.”

Kate không hoàn toàn muốn nghe về ngài tử tước đã thực hiện bổn phận của mình tốt như thế nào; cô không muốn nghe bất cứ điều gì có thể làm thay đổi cách nhìn của cô về anh ta, mặc dù cô phải thừa nhận rằng cô đã bị ấn tượng bởi sự thành thật trong lời xin lỗi của anh ta chiều nay. “Điều đó thì có liên quan gì đến Aubrey Hall?” Cô dò hỏi.

Colin nhìn chằm chằm trống rỗng vào cô một lúc, như thể anh đã quên rằng cuộc nói chuyện đã bắt đầu bằng câu nhận xét ngây thơ của cô về ngôi nhà ở thôn quê của anh đáng yêu như thế nào. “Không có gì, tôi nghĩ vậy.” Cuối cùng anh nói. “Và tất cả mọi thứ. Anthony yêu mọi thứ ở đây.”

“Nhưng ngài ấy dành tất cả thời gian ở Luân Đôn mà.” Kate nói. “Không phải sao?”

“Tôi biết.” Colin nhún vai. “Lạ lùng, đúng không?”

Kate chẳng có câu trả lời nào, thế là cô chỉ nhìn anh kéo cánh cửa mở rộng. “Chúng ta tới rồi.” Anh nói, kéo ra một cái xe đẩy được thiết kế đã cho vừa với tám cái vợt và banh gỗ. “Hơi có mùi mốc một tí, nhưng không có cái nào quá tệ đến mức không sử dụng được.”

“Trừ quả banh đỏ bị mất.” Kate nói với một nụ cười.

“Tôi đổ lỗi hoàn toàn cho Daphne.” Colin trả lờitất cả mọi thứ lên Daphne. Nó khiến cho cuộc đời tôi đơn giản hơn rất nhiều.”

“Em đã nghe thấy rồi đấy!”

Kate quay lại và thấy một cặp đôi trẻ quyến rũ đang đi tới. Người đàn ông đẹp trai kinh khủng, với mái tóc sẫm, sẫm màu và đôi mắt sáng, sáng màu. Người phụ nữ chỉ có thể là một Bridgerton, cùng mái tóc màu hạt dẻ như Anthony và Colin. Chưa kể đến cùng cấu trúc xương và nụ cười. Kate đã nghe rằng tất cả mọi người nhà Bridgerton đều trông khá giống nhau, nhưng cô chưa bao giờ thật sự tin vào điều đó cho đến lúc này.

“Daff!” Colin gọi to. “Em đến vừa đúng lúc để giúp bọn anh lấy những cái cửa xoay ra đấy.”

Cô tặng anh một nụ cười tinh nghịch. “Anh đã không nghĩ em sẽ để anh sắp đặt lộ trình đấy chứ?” Cô quay sang chồng cô. “Em không tin tưởng anh ấy như việc em có thể vật ngã được anh ấy vậy.”

“Đừng nghe con bé ấy nói.” Colin nói với Kate. “Nó rất khỏe. Tôi cá là nó có thể quẳng tôi thẳng vào cái hồ.”

Daphne đảo tròn mắt và quay sang Kate. “Bởi vì tôi chắc chắn rằng anh trai khốn khổ của tôi sẽ không thực hiện vinh dự này, tôi sẽ tự giới thiệu. Tôi là Daphne, Nữ Công Tước của Hastings, và đây là chồng tôi Simon.”

Kate nhún gối chào. “Đức bà,” cô thì thầm, rồi quay sang ngài công tước và nói lần nữa, “Đức ông.”

Colin vẫy tay về phía cô khi anh cúi người để lấy những cái cửa xoay từ cái xe Pall Mall. “Đây là Miss Sheffield.”

Daphne trông bối rối. “Em vừa mới đi ngang qua anh Anthony ở trong nhà. Em đã nghĩ là anh ấy đang trên đường đi đón Miss Sheffield chứ.”

“Em gái tôi,” Kate giải thích. “Edwina. Tôi là Katharine. Kate dành cho các bạn của tôi.”

“Chà, nếu cô có đủ dũng khí để chơi trò Pall Mall với người nhà Bridgerton, tôi chắc chắn là thích cô như một người bạn.” Daphne nói với một nụ cười rộng. “Cho nên cậu nên gọi mình là Daphne. Và chồng mình là Simon. Anh Simon?

“Ồ, tất nhiên.” Anh nói, và Kate có cảm giác rất đặc biệt là anh cũng sẽ nói như thế nếu cô có vừa tuyên bố bầu trời màu cam đi chăng nữa. Không phải vì anh không lắng nghe cô, chỉ là vì rõ ràng là anh quá yêu cô đến mất tập trung.

Điều này là, Kate nghĩ, những gì cô mong muốn cho Edwina.

“Để em cầm nửa số này cho.” Daphne nói, với tới những cái cửa xoay trong tay anh trai cô. “Miss Sheffield và em... đó là, Kate và em,” - cô chớp một nụ cười toét miệng thân thiện về phía Kate - “sẽ đặt chỗ cho ba cái cửa trong số chúng, và anh và Simon có thể tiếp tục phần còn lại.”

Trước khi Kate có thể đưa ra ý kiến, Daphne đã nắm cánh tay cô và đang dẫn cô về phía hồ.

“Chúng ta phải làm cho chắc chắn là Anthony sẽ mất trái banh của anh ấy vào cái hồ.” Daphne lầm bầm. “Mình vẫn chưa tha thứ cho anh ấy lần trước. Mình đã nghĩ anh Benedict và anh Colin sẽ chết vì cười. Và Anthony là kẻ tệ nhất. Anh ấy chỉ đứng đó cười tự mãn. Cười tự mãn!” Cô quay sang Kate với một vẻ như bị bao vây. “Không ai cười tự mãn mà có thể giống được anh trai cả của mình.”

“Mình biết.” Kate lầm bầm dưới hơi thở của cô.

May mắn là, nữ công tước không nghe thấy cô. “Nếu mình có thể giết anh ấy, mình thề là mình sẽ làm.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra một khi tất cả các trái banh đều rơi vào hồ?” Kate không thể ngăn mình không hỏi. “Mình chưa chơi với các cậu, nhưng các cậu có vẻ hơi ganh đua, và có vẻ...”

“Rằng nó chắc chắn sẽ xảy ra?” Daphne kết thúc cho cô. Cô cười toe toét. “Cậu có thể đúng. Chúng mình không có tinh thần thượng võ khi tham gia vào trò Pall Mall. Khi một người nhà Bridgerton cầm một cái vợt lên, chúng mình trở thành những kẻ gian lận và dối trá tồi tệ nhất. Thật ra, trò chơi ít nghiêng về việc chíên thắng hơn là bảo đảm những người chơi khác sẽ thua.”

Kate chiến đấu với từ ngữ. “Nó nghe như là...”

“Khủng khi” Daphne toét miệng cười. “Không đâu. Cậu sẽ không bao giờ có gì vui hơn được đâu, mình chắc đấy. Cứ cái đà mà chúng mình đang theo, cả trò chơi sẽ kết thúc ở cái hồ mất thôi. Mình cho rằng chúng mình phải gửi tới Pháp đặt mua một bộ mới.” Cô đập mạnh một cái cửa xoay vào nền đất. “Nó có vẻ lãng phí, mình biết, nhưng xứng đáng để làm nhục các anh trai của mình.”

Kate cố để không cười, nhưng cô không thành công.

“Cậu có anh em trai nào không, Miss Sheffield?” Daphne hỏi.

Bởi vì nữ công tước đã quên không sử dụng tên của cô, Kate cho rằng tốt nhất là cô cũng trở về cách cư xử hình thức. “Không có ai, thưa đức bà.” Cô trả lời. “Edwina là em gái duy nhất.”

Daphne che mắt với tay cô và quan sát xung quanh cho một vị trí đặt cửa xoay tinh ranh. Khi cô do thám được một nơi - ngay trên một cái rễ cây - cô đi khỏi, để lại Kate không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo sau.

“Bốn người anh em trai,” Daphne nói, ấn cái cửa xoay vào đất, “lo liệu một sự giáo dục tuyệt diệu.”

“Những thứ mà cậu nhất định đã học.” Kate nói, hoàn toàn bị ấn tượng. “Liệu cậu có thể làm bầm mắt một người đàn ông không? Vật anh ta xuống đất?”

Daphne toét miệng cười láu cá. “Hỏi chồng mình ấy.”

“Hỏi anh cái gì?” ngài công tước gọi to từ nơi anh và Colin đang đặt một cái cửa xoay trên một cái rễ cây ở phía đối diện nó.

“Không có gì.” Nữ công tước gọi với lại một cách ngây thơ. “Mình cũng đã học được,” cô thì thầm với Kate, “khi nào thì tốt nhất là nên giữ miệng đóng lại. Đàn ông dễ điều khiển hơn một khi cậu hiểu một vài sự thật nền tảng về bản chất của họ.”

“Đó là?” Kate giục.

Daphne nghiêng người tới trước và thì thầm sau bàn tay khum lại của cô, “Họ không thông minh như chúng ta, họ không có trực giác như chúng ta, và họ chắc chắn là không cần biết năm mươi phần trăm những mà chúng ta làm.” Cô nhìn quanh. “Anh ấy không nghe thấy điều đó, đúng không?”

Simon bước ra từ đằng sau cái cây. “Mọi từ.”

Kate nghẹn trên một tràng cười khi Daphne nhảy lên cả thước. “Nhưng nó là sự thật.” Daphne nói láu cá.

Simon khoanh tay. “Anh sẽ để em nghĩ thế.” Anh quay sang Kate. “Tôi đã học được một hai điều về phụ nữ sau nhiều năm.”

“Thật sao?” Kate hỏi, bị mê hoặc.

Anh gật đầu và cúi người tới trước, như thể đang chia sẻ một bí mật lớn. “Họ dễ điều khiển hơn nếu một người để cho họ tin rằng họ thông minh và có trực giác tốt hơn đàn ông. Và,” anh thêm với một cái liếc ngạo mạn về phía vợ anh, “cuộc sống của chúng tôi sẽ bình lặng hơn nhiều nếu chúng tôi giả vờ chỉ biết có năm mươi phần trăm những việc mà họ làm.”

Colin đi đến, vung cái vợt thành một đường vòng cung. “Họ đang có một cuộc cãi vã vặt à?” Anh hỏi Kate

“Một cuộc trao đổi.” Daphne sửa lại.

“Chúa cứu tôi khỏi những cuộc trao đổi kiểu này.” Colin lầm bầm. “Hãy chọn màu thôi.”

Kate đi theo anh trở lại bộ trò chơi Pall Mall, những ngón tay cô gõ nhịp trên đùi. “Anh có giờ không?” Cô hỏi anh.

Colin rút cái đồng hồ bỏ túi ra. “Hơi quá ba giờ rưỡi một tí, tại sao?”

“Tôi chỉ nghĩ là Edwina và ngài tử tước phải xuống vào lúc này rồi, thế thôi.” Cô nói, cố để trông không quá lo lắng.

Colin nhún vai. “Họ nên thế.” Rồi, rõ ràng là không biết đến những lo lắng của cô, anh chỉ vào cái giỏ Pall Mall. “Đây. Cô là khách. Cô chọn trước. Cô muốn màu gì?”

Không nghĩ nhiều, Kate thò tay vào và chụp lấy một cái vợt. Chỉ khi nó đã ở trong tay cô thì cô mới nhận ra n màu đen.

“Cây vợt của tử thần.” Colin nói tán thưởng. “Tôi đã biết là cô sẽ là một người chơi tốt mà.”

“Để màu hồng lại cho anh Anthony,” Daphne nói, với lấy cái vợt màu xanh lá cây.

Ngài công tước kéo ra một cái màu cam, quay sang Kate khi anh nói, “Cô là người làm chứng cho tôi rằng tôi không có liên quan gì đến cái vợt màu hồng của Anthony, đúng chứ?”

Kate mỉm cười láu lỉnh. “Tôi để ý rằng ngài đã không chọn cái vợt màu hồng.”

“Tất nhiên là không.” Anh đáp trả, nụ cười toe toét của anh còn quỷ quái hơn cả cô. “Vợ tôi đã chọn nó cho cậu ấy rồi. Tôi không thể làm trái ý cô ấy được, phải không nào?”

“Màu vàng cho tôi,” Colin nói. “và màu xanh lục cho Miss Edwina, cô nghĩ vậy chứ?”

“Ôi, vâng.” Kate trả lời. “Edwina thích màu xanh lục.”

Cả bốn người nhìn chằm chằm xuống hai cái vợt còn lại: màu hồng và màu tím.

“Anh ấy cũng sẽ không thích cái kia đâu.” Daphne nói.

Colin gật đầu. “Nhưng anh ấy còn ít thích cái màu hồng hơn.” Và với câu đó, anh cầm cái vợt màu tím lên và quẳng nó vào trong lều, rồi cúi xuống và quăng trái banh tím theo sau.

“Anh nói này,” ngài công tước nói, “Anthony đâu rồi?”

“Đó là một câu hỏi hay.” Kate lầm bầm, gõ bàn tay vào đùi.

“Tôi cho rằng cô đang muốn biết mấy giờ rồi,” Colin nói láu cá.

Kate đỏ ửng mặt. Cô đã hỏi anh xem giờ cả hai lần rồi. “Tôi ổn, cám ơn anh.” Cô trả lời, không có khả năng cho một câu đáp trả thông minh

“Tốt thôi. Chỉ là vì tôi đã học được rằng khi cô bắt đầu chuyển động tay cô như thế -”

Tay Kate đông cứng lại.

“ - cô thường sắp hỏi tôi mấy giờ rồi.”

“Anh đã học được nhiều điều về tôi trong một giờ qua nhỉ.” Kate nói khô khan.

Anh cười toe toét. “Tôi là một gã hay quan sát mà.”

“Rõ ràng rồi.” Cô lầm bầm.

“Nhưng đề phòng trường hợp cô muốn biết, đã là bốn giờ kém mười lăm.”

“Họ đã quá hạn.” Kate nói.

Colin nghiêng người tới trước và thì thầm, “Tôi rất nghi ngờ là anh trai tôi đang chiếm đoạt em gái cô.”

Kate giật người ra sau. “Mr.Bridgerton!”

“Cả hai người đang nói chuyện gì thế?” Daphne hỏi.

Colin toét miệng cười. “Miss Sheffield đang lo lắng rằng Anthony đang làm tổn hại đến Miss Sheffield kia.”

“Anh Colin!” Daphne thốt lên. “Nó không có một tí gì hài hước cả.”

“Và chắc chắn không phải là sự thật.” Kate phản đối. Chà, gần như không phải là sự thật. Cô không nghĩ ngài tử tước đang làm hại Edwina, nhưng anh ta có thể đang cố gắng hết sức để quyến rũ em cô đến mụ mị. Và điều đó cũng đủ nguy hiểm rồi.

Kate cân nhắc cái vợt trong tay cô và cố gắng hình dung ra làm thế nào mà cô có thể đập nó vào đầu ngài tử tước và khiến nó trông như một tai nạn.

Cây vợt của tử thần[4], đúng lắm.

[4] The mallet of death: đáng lẽ M phải dịch là cây vợt của cái chết nhưng mà nghe không hay lắm nên chuyển lại thành cây vợt của tử thần, nghe nó ngầu hơn.

* * *

Anthony kiểm tra đồng hồ treo tường trong phòng làm việc của anh. Gần ba giờ rưỡi. Họ sẽ bị muộn.

Anh cười toét miệng. Ôi, chậc, chẳng thể làm gì về việc đó.

Bình thường thì anh là một người khắt khe về đúng giờ giấc, nhưng khi sự chậm trễ có kết quả là tra tấn Kate Sheffield, anh không phiền lòng khi đến muộn.

Và Kate Sheffield chắc chắn là đang quằn quại khổ sở rồi, kinh hãi với ý nghĩ em gái quý báu của mình ở trong những móng vuốt xấu xa của anh.

Anthony nhìn xuống những móng vuốt xấu xa của anh - bàn tay, anh nhắc nhở chính mình, bàn tay - và anh cười toét thêm lần nữa. Anh đã chẳng được vui như thế này từ nhiều năm rồi, và tất cả những gì anh đang làm là lảng vảng ở trong phòng làm việc của anh, tưởng tượng ra Kate Sheffield với cái hàm nghiến chặt lại, hơi nước bốc ra từ tai cô.

Đó là một hình ảnh cực kỳ thú vị.

Không phải, tất nhiên, rằng đây là lỗi của anh. Anh sẽ đi đúng giờ nếu anh không phải đợi Edwina. Cô nhắn với anh qua cô hầu rằng cô sẽ xuống gặp anh trong vòng mười phút nữa. Đó là hai mươi phút trước. Anh không thể làm gì được nếu cô ấy xuống trễ.

Anthony đột nhiên có một hình ảnh về quãng đời còn lại của anh - chờ đợi Edwina. Có phải cô là kiểu đi trễ kinh niên? Điều đó có thể trở nên khó chịu sau một thời gian.

Cứ như là một tín hiệu, anh nghe thấy tiếng bước chân trong đại sảnh, và khi anh nhìn lên, dáng người xinh đẹp của Edwina được lồng trong khung cửa.

Cô là, anh nghĩ không xúc động, một ảo ảnh. Hoàn toàn đáng yêu về mọi thứ. Gương mặt cô là sự hoàn hảo, dáng đứng của cô là hình tượng của duyên dáng, và đôi mắt cô là một màu xanh lục rực rỡ nhất, thật sống động đến mức một người không thể ngăn mình bị kinh ngạc vì màu sắc của chúng mỗi lần cô chớp mắt.

Anthony chờ cho vài kiểu phản ứng nào đó dâng lên trong anh. Chắc chắn là không người đàn ông nào có thể thờ ơ với vẻ đẹp của cô.

Chẳng có gì. Chẳng có dù chỉ là một mong muốn hôn cô. Nó gần như là một tội lỗi chống lại tự nhiên.

Nhưng có lẽ đó là một điều tốt. Cuối cùng thì, anh đã không muốn một người vợ mà anh có thể yêu. Sự khát khao sẽ rất tuyệt, nhưng khát khao có thể nguy hiểm. Khát khao chắc chắn là một cơ may lớn chuyển thành tình yêu nhiều hơn là không hứng thú.

“Tôi rất xin lỗi vì đã đến muộn, thưa ngài.” Edwina nói duyên dáng.

“Nó chẳng có rắc rối gì.” Anh trả lời, cảm thấy hân hoan hơn một tí bởi sự sắp đặt hợp lý của anh. Cô vẫn là một cô dâu tốt. Không cần phải tìm ở đâu khác. “Nhưng chúng ta nên đi thôi. Những người khác có thể đã sắp đặt lộ trình rồi.”

Anh khoác tay cô và họ tản bộ ra khỏi ngôi nhà. Anh nhận xét về thời tiết. Cô nhận xét về thời tiết. Anh nhận xét về thời tiết của ngày hôm qua. Cô đồng ý với bất cứ thứ gì anh nói (anh còn không thể nhớ nổi, dù chỉ một phút sau).

Sau khi tàn phá tất cả mọi chủ đề có liên quan đến thời tiết, họ rơi vào im lặng, và cuối cùng thì, sau ba phút mà không ai trong số họ có gì để nói, Edwina thốt ra, “Ngài đã nghiên cứu gì ở trường đại học?”

Anthony nhìn cô lạ lẫm. Anh chẳng thể nhớ được có bao giờ bị hỏi một câu như thế bởi một quý cô trẻ. “Ồ, bình thường thôi.” Anh trả lời.

“Nhưng cái gì,” cô cố nài, trông rất mất kiên nhẫn, “là bình thường?”

“Lịch sử, hầu hết. Một ít văn học.”

“Ôi.” Cô cân nhắc điều đó trong một lúc. “Tôi rất thích đọc.”

“Thật sao?” Anh nhìn cô chăm chú với s được làm mới lại. Anh đã không nghĩ cô là một nữ học giả. “Cô thích đọc gì?”

Cô trông có vẻ thả lỏng người khi cô trả lời. “Tiểu thuyết nếu tôi cảm thấy mơ mộng. Triết học nếu tôi ở trong tâm trạng tự cải thiện bản thân.”

“Triết học sao?” Anthony hỏi. “Tôi không bao giờ có thể tiêu hoá nổi chúng.”

Edwina thốt ra một tràng cười du dương. “Chị Kate cũng y chang như thế. Chị ấy luôn luôn nói với tôi rằng chị ấy biết rất rõ làm thế nào để sống cuộc sống của chị và không cần đến một người chết chỉ dẫn cho chị ấy.”

Anthony nghĩ về những trải nghiệm của anh khi đọc Aristote, Bentham, và Descartes ở trường đại học. Rồi anh nghĩ về những trải nghiệm của anh khi tránh đọc Aristote, Bentham và Descartes tại trường đại học. “Tôi nghĩ,” anh thì thầm, “rằng tôi sẽ phải đồng ý với chị gái cô.”

Edwina cười toe toét. “Ngài, đồng ý với chị Kate? Tôi cảm thấy tôi nên tìm một cuốn vở và ghi chép kỷ lục này lại. Chắc chắn đây phải là lần đầu tiên.”

Anh liếc nhìn cô ước định. “Cô xấc xược hơn là cô tỏ ra, đúng không?”

“Không bằng một nửa của chị Kate đâu.”

“Điều đó thì chưa bao giờ bị nghi ngờ.”

Anh nghe Edwina cười khúc khích nhỏ, và khi anh nhìn lại cô, cô có vẻ đang cố gắng hết sức để giữ một gương mặt tỉnh rụi. Họ quanh qua góc cua cuối cùng của cánh đồng, và khi họ đến chỗ gò cao, họ thấy những người còn lại của bữa tiệc Pall Mall đang chờ họ, thơ thẩn vụt những cái vợt sau ra trước trong khi chờ đợi.

“Ôi, quỷ tha ma bắt.” Anthony chửi thề, hoàn toàn quên mất anh đang đi bên cạnh ngưòi phụ nữ anh định lấy làm vợ. “Cô ta đã có được cây vợt tử thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.