Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 42: Chương 42: Giữa hai chị em




Thiên Hân Vũ im lặng nghe Tân Mạc Ngôn và Tân Lam Nguyệt anh một câu tôi một câu oán giận lẫn nhau, rõ ràng lời nói ra khá khó nghe, nhưng cả bầu không khí không hề ngượng ngùng, ngược lại còn ấm áp lan tỏa lạ thường.

Chắc đây mới là tình thân đích thực, cãi cọ cũng đều là cảm giác hòa thuận vui vẻ.

Ngược lại cô ấy và Thiên Khê Nghiên hai người, giả bộ thân thiết, khoảng cách giữa hai người họ lại giống như ngăn cách hai cực âm dương, mãi mãi cũng không thể làm chị em thân tình thật sự…

Về đến nhà, hai người đang ngồi trên sô pha khiến cho Thiên Hân Vũ kinh ngạc.

Không phải Tân Mạc Ngôn nói, bữa tối hôm nay chỉ dành cho Thiên Hân Vũ và Thư Nha “ tẩy trần” thôi sao?

Tại sao Thiên Khê Nghiên và Thiên Lâm Dạ cũng ở đây?

Thiên Hân Vũ mặt không biến sắc chào hỏi qua loa, nhờ Tân Mạc Ngôn đỡ ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

“ Chị…” Trong giọng điệu luống cuống của Thiên Khê Nghiên mang thêm chút bất an.

Tân Lam Nguyệt đang cùng Thư Nha chơi xe ô tô điều khiển từ xa, nghe thấy Thiên Khê Nghiên lên tiếng, cậu ấy đung đưa chiếc điều khiển từ xa trong tay, chiếc xe liền lao nhanh đâm vào dưới chân Thiên Khê Nghiên.

“ A!” Thiên Khê Nghiên kêu the thé bật lên, vội vàng dịch chân ra.

“ Ô, thứ gì mà không cẩn thận thế, đụng trúng che của chúng ta!” Tân Lam Nguyệt gỉa bộ kinh ngạc hỏi Thư Nha.

“ Chú anh Trạch, không phải xe của chúng ta đâm lên sao?” Thư Nha mở to đôi mắt ngây thơ đáp lời.

Tân Lam Nguyệt nháy nháy mắt, Thư Nha hơi mơ hồ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ: “ Ồ Ồ! Là đôi chân thối của người phụ nữa này!”

“ Thư Nha!” Thiên Hân Vũ nghe không lọt tai, lạnh lùng cắt ngang.

Thư Nha lè lè lưỡi, ngồi xổm xuống đất tiếp tục chơi đồ chơi, Tân Lam Nguyệt cũng không nói thêm nữa.

Thiên Hân Vũ cảm thấy kì lạ, trong cả quá trình, Thiên Khê Nghiên và Thiên Lâm Dạ hai người cũng không nói bất cứ lời nào, chỉ hơi thay đổi sắc mặt, sau đó ngồi ở trong góc cách xa Tân Lam Nguyệt.

Ngồi lên bàn ăn, Tân Thần giải đáp tất cả nỗi băn khoăn trong lòng Thiên Hân Vũ.

“ Đợi sau khi hôn lễ của A Đằng và Tiểu Mạt kết thúc, Cậu Mạt và cô Mạt sẽ tới chi nhánh nước ngoài của tập đoàn Tân Th, cô Mạt từ phía trước chuyển thành người chỉ huy phía sau, chắc là không vấn đề gì chứ?”

“ Không…vấn đề gì.” Thiên Khê Nghiên nơm nớp lo sợ đáp.

Cả bữa cơm, trông thì có vẻ hòa hợp, nhưng mỗi người đều có tâm sự trong lòng, càng có người đứng ngồi không yên.

Thiên Lâm Dạ và Thiên Khê Nghiên nói lời tạm biệt với mọi người, Tân Thần sắp xếp tài xế đưa bọn họ về nhà.

Bọn họ vừa mới rời khỏi nhà, Thiên Hân Vũ liền hỏi ra thắc mắc giấu trong lòng.

“ Chi nhánh nước ngoài là đất nước nào vậy?”

“ Châu Mỹ.” Tân Mạc Ngôn không giấu diếm.

Thiên Hân Vũ ngây ra, bước tập tễnh đuổi theo ra ngoài.

“ Thiên Khê Nghiên!” Cô lớn tiếng gọi Thiên Khê Nghiên đang chuẩn bị lên xe.

Thiên Lâm Dạ trong xe không biết nói gì với Thiên Khê Nghiên, cô ta miễn cưỡng quay người lại cúi đầu bước tới.

“ Sao vậy, chị đuổi theo ra ngoài, chuẩn bị cười tôi sao?” Ngữ khí của Thiên Khê Nghiên không hề có ý hòa hữu.

“ Nếu cô không muốn đi Châu Mỹ, có thể từ chối.” Tâm trạng của Thiên Hân Vũ có hơi nặng nề.

“ Chị cảm thấy tôi có tư cách này sao?” Thiên Khê Nghiên cười khổ não, “ Cũng chẳng có gì là không tốt, lương ông Tân trả rất cao, người dân Châu Mỹ còn chất phác thật thà.”

“ Tôi thà rằng là tôi không về nước.” Thiên Hân Vũ thở dài một cái, tâm tư rối như tơ vò.

Thiên Khê Nghiên hơi bất ngờ ngước mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt Thiên Hân Vũ, sau khi nhìn thấy sự chân thành và thản nhiên trong đáy mắt cô, mũi Thiên Khê Nghiên bắt đầu cay cay.

“ Hạnh phúc trộm được, cuối cùng cũng phải trả lại.” Thiên Khê Nghiên cụp mắt xuống, để mọi người không nhìn rõ tâm trạng trong đáy mắt cô ấy.

Trong lòng Thiên Hân Vũ, cũng giống như hồi nhỏ vỗ vỗ cánh tay Thiên Khê Nghiên, không tìm được lời nào thích hợp để trả lời cô ấy.

“ Chị, chị còn nhớ buổi tối sáu năm trước, sao em lại giúp chị trực ban không?” Thiên Khê Nghiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.

Thiên Hân Vũ gật đầu: “ Nhớ, em đi tìm Mục Lam Xuyên bạn trai của em lúc đó.”

“Lúc đầu em nhặt đồng hồ lên, không phải muốn giả mạo chị.”

Thiên Khê Nghiên chuyển đề tài câu chuyện, khiến Thiên Hân Vũ hơi bất ngờ, cô im lặng nhìn người em gái kém mình hai tuổi này, bình tĩnh đợi cô ấy tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.