Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 50: Chương 50: (1)




Giản Tế ngồi trong xe có hơi xuất thần.

Anh cảm thấy bản thân đã rất lâu rồi chưa ở cùng Hựu Hựu trong một không gian đơn độc.

Mỗi ngày ăn bữa sáng xong, đối phương sẽ ra ngoài đến trường học ngay, buổi tối thì ăn bên ngoài rồi mới trở về nhà.

Thậm chí vì không để Giản Tế lo lắng, cậu ăn cơm đúng thời khóa biểu, ăn tới mức lành mạnh, ra ngoài cũng sẽ chú ý giữ ấm không để bản thân bị lạnh.

Khiến Giản Tế ngay cả cơ hội dặn dò cũng không có.

Thật sự quá nghe lời, quá ngoan ngoãn.

Không bướng bỉnh với anh, cũng không ồn ào nữa.

Cái cảm giác này chính là quả trứng không có vết nứt, làm Giản Tế chẳng cách nào xuống tay, cả người đều mang theo cảm giác vô lực chán nản.

Cho nên vào thời điểm Tang Gia Ý nhận được cuộc điện thoại của nhà họ Tề, thậm chí Giản Tế có hơi vui mừng, ít nhất là đã cho anh một cơ hội tiếp xúc với cậu.

Lúc đang nghĩ ngợi, anh nghiêng đầu qua, liền trông thấy trên con đường rợp bóng cây cách đó không xa, Tang Gia Ý đang sóng vai đồng hành cùng một người đàn ông tướng mạo thanh tuyển.

Cây long não cành lá sum xuê hai bên trường học ngát hương, bởi vì là giờ tan học buổi chiều, học sinh xung quanh rất nhiều.

Có các đôi tình nhân nhỏ nắm tay thân mật đi qua cạnh bọn họ, học sinh cưỡi xe đạp gạt chuông nhắc nhở bạn học cản đường phía trước, sau khi lướt ngang qua thì mang theo một làn gió.

Không biết nam sinh bên cạnh nói cái gì, Tang Gia Ý mỉm cười, thoạt nhìn rất thoải mái.

Nét mặt bọn họ trẻ trung đầy sức sống, hòa hợp thành một thể với cảnh vật hoàn mỹ xung quanh, vừa nhìn...... thậm chí còn có hơi tương xứng.

Giản Tế thu hồi ánh mắt lạnh nhạt về, đáy mắt là một mảnh u tối.

Không có bất kỳ chần chừ nào, anh ấn vang còi xe ô tô, phá vỡ bức họa thanh xuân yên bình khoan thai vào giờ phút này.

Sau khi nghe thấy âm thanh, Tang Gia Ý đối diện với con ngươi đen nhánh của người đàn ông trong xe.

Ánh mắt ấy gần như là đóng đinh cậu ngay tại chỗ, không có cách nào tiến thêm nửa bước về phía trước.

Tống Trạch cảm nhận được sự đờ đẫn của Tang Gia Ý ở bên cạnh, hơi nghiêng nhẹ người qua, vỗ vỗ bả vai cậu: “Nghĩ gì thế? Ngay cả đường cũng không đi.”

Tang Gia Ý giật mình, nói chuyện cũng mang theo chút cà lăm: “Không, không có gì.” Trông thấy bộ dạng hình như muốn xuống xe đi qua bên này của Giản Tế, Tang Gia Ý vội vàng nói với Tống Trạch bên cạnh, “À, người đón em đến rồi, em đi trước nhé.”

Sau khi nói xong, Tống Trạch liền trông thấy Tang Gia Ý vội vàng chạy ra bên ngoài.

Cách đó không xa là một người đàn ông tướng mạo tuấn tú dáng người cao ngất, đi xuống từ ghế lái.

Tầm mắt dường như thoáng liếc qua bên đây, con mắt hẹp dài đuôi mắt hơi nhếch lên, lại mệt mỏi thu về, lộ ra khí thế và cao ngạo cực mạnh.

Tống Trạch kinh nghi sững sờ tại chỗ.

Tang Gia Ý chạy chậm đến trước mặt người ấy, trong miệng còn lẩm nhẩm: “Xin lỗi xin lỗi, đợi lâu lắm rồi ạ?”

Tiết trời tháng tư đã dần chuyển ấm, nhưng lo lắng nhiệt độ sáng sớm và tối muộn khá thấp, cho nên trên người Tang Gia Ý mặc một cái áo khoác jeans xanh nhạt bên ngoài và một cái áo lông cừu màu trắng bên trong.

Thực ra bây giờ mặc có hơi nóng, thêm nữa ban nãy đi bộ cùng Tống Trạch rất lâu, lại chạy chậm một đoạn đường.

Đợi đến khi ở trước mặt Giản Tế, thái dương cậu đã xuất hiện một ít mồ hôi.

Giản Tế nhìn cậu, không biết vì sao, đột nhiên Tang Gia Ý có hơi khẩn trương.

Ngày xưa lúc Giản Tế cúi đầu thu mắt nhìn cậu, ngay cả mặt mày cũng ép xuống thoải mái thả lỏng, người lộ ra vẻ ấm áp lại quyến luyến.

Bây giờ mặc dù là rũ mắt, nhưng góc đuôi mắt nhếch lên không thay đổi, mâu sắc tối đen, như là nước sâu đầm lạnh, khiến người nhìn không thấu.

Cứ luôn cảm thấy nó mang theo mấy phần nguy hiểm không thể báo trước.

Sau đó cậu cảm nhận được cổ mình có hơi ngưa ngứa --

Giọt mồ hôi kia trôi theo gương mặt thành dòng, chậm rãi lăn xuống cần cổ trắng nõn.

Giản Tế cong ngón trỏ thon dài, khớp xương nhô lên chạm vào giọt mồ hôi đó.

Cả người Tang Gia Ý sững sờ, vô thức muốn lui về sau một bước.

Dường như đã hơi nhận ra động tác của cậu, Giản Tế nhướng mắt đối diện với con ngươi của cậu.

Lập tức Tang Gia Ý như bị khóa ngay tại chỗ.

Ánh mắt người đàn ông mới thong thả chuyển tới bên gáy.

Khớp xương trượt lên trên vừa chậm vừa nhẹ, mãi cho đến khi hoàn toàn lau đi quỹ đạo của giọt mồ hôi ấy.

Đợi sau khi tay người rời khỏi, yết hầu Tang Gia Ý cuộn một cái, vô thức đưa tay che phần da dẻ mà Giản Tế vừa chạm vào ban nãy, giống như lửa đang cháy.

Giữa một mảnh yên lặng, Giản Tế cuối cùng cũng mở miệng, không trả lời câu hỏi của Tang Gia Ý, mà chỉ trầm giọng hỏi:

“Người đàn ông đi cùng em là?”

Tang Gia Ý nhỏ giọng nói: “Là đàn anh ạ.”

“À......” Tốc độ nói của Giản Tế có hơi chậm, “Là người đàn anh rất tốt đó à.”

Tang Gia Ý há há miệng, muốn nói chút gì đó, lại bị một câu của Giản Tế chặn lại.

“Tại sao không gọi cả tên của cậu ta?”

“......” Ra-đa nguy hiểm điên cuồng báo động về phía Tang Gia Ý.

Lý trí nói cho cậu biết, thời điểm này không nên ương ngạnh.

Cậu ngoan như con chim cút: “Đàn anh Tống Trạch ạ.”

Sau đó cậu như nghe thấy tiếng cười nhạo của Giản Tế.

Còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu gì cả, Giản Tế đã đi đến bên ghế phụ mở cửa ra cho cậu: “Lên xe đi.”

Tang Gia Ý nghe lời lên xe, thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn, như học sinh tiểu học.

Giản Tế nhìn cậu một cái, mới khởi động xe.

Bởi vì cảm giác khẩn trương mà Giản Tế mang tới, đến nỗi cuốn trôi cả chút lo lắng sắp phải tới nhà họ Tề.

Trong lơ đễnh, không biết từ khi nào xe đã chạy tới biệt thự nhà họ Tề giữa lưng chừng núi.

Hai người Tang Gia Ý và Giản Tế cùng xuống xe, Giản Tế theo bản năng muốn đi tới dắt tay Tang Gia Ý, lại mò trúng khoảng không.

Anh nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện người ta đã sớm cắm tay vào trong túi.

Thấy anh ngó qua, Tang Gia Ý nói rất vô tội: “Đi thôi, chúng ta đi vào.”

Khí áp trên người Giản Tế thoáng cái càng thấp hơn, đi về phía trước.

Bắt đầu từ lúc Giản Tế chạm vào cổ cậu ban nãy, Tang Gia Ý đã cảnh giác lên.

Cậu nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của người đàn ông, không khỏi nghi hoặc nghĩ, bây giờ anh lại đang làm cái gì thế?

Người nói phải bảo trì khoảng cách là anh, nhưng hình như người không chú ý đến cũng là anh.

Hai người nhấn chuông cửa lớn trong im lặng, chưa tới một lát bác gái của nhà họ Tề đã ra đây mở cửa.

Có vẻ là nghe thấy động tĩnh bên này, Tề Tu Văn đứng dậy, tiếp đón bọn họ vào.

“Tiểu Ý.”

Sau đó trông thấy Giản Tế ở bên cạnh Tang Gia Ý, Tề Tu Văn vô thức cảnh giác hẳn lên.

Nếu là trước đây hắn cũng không đến nỗi như vậy, bây giờ rõ ràng trên mặt người đàn ông hoàn toàn bình thường, nhưng Tề Tu Văn lại nhạy cảm nhận ra được sự khó chịu của đối phương.

Giống như mạch nước ngầm dưới mặt hồ yên ả, chờ đợi phát động.

Rất nguy hiểm.

Giản Tế mở lời trước, anh hướng về phía người nọ kéo khóe miệng, thanh âm vừa trầm vừa chậm: “Tề tiên sinh, chào buổi tối.”

Tề Tu Văn khẽ di chuyển nửa thân mình, để hai người đi vào.

Nghe thấy tiếng vọng của người bước vào, Tề Lỗi và Văn Hân đang ngồi trên sô pha đứng lên, hai bọn họ hiếm khi trầm mặc, rõ ràng là Tề Tu Văn đã nói qua cái gì trước đó.

Tang Gia Ý liếc nhìn một cái, không phát hiện sự tồn tại của Tề Tu Du, xem ra tối hôm nay cậu ta sẽ không ăn cùng.

Theo lý mà nói, đây hẳn được coi là rất có thành ý, không thả Tề Tu Du ra trước mặt Tang Gia Ý để làm cậu chán ghét.

Nhưng Tang Gia Ý lại vô thức nhìn về phía Giản Tế, quả nhiên trông thấy khóe miệng anh ép xuống hơi vi diệu, là vẻ không vui lắm nha.

Nếu hôm nay đã muốn tới đây, vậy đương nhiên là phải đầy đủ tất cả mọi người.

Tới cũng tới rồi, vậy phải cố gắng chỉnh đốn người một trận, kết quả còn có kẻ may mắn tránh được một kiếp.

Không biết tại sao, nghĩ tới đây, Tang Gia Ý không nhịn được cong khóe môi, cảm thấy Giản Tế hơi ấu trĩ.

Giản Tế trông thấy vẻ mặt của cậu, không nhịn được nhướng lông mày, đáy lòng thả lỏng hơn không ít.

-

Trong một hoàn cảnh như thế này, tất cả mọi người đều có chút thất thố, không biết nên làm cái gì.

Một là hôm nay ở đây còn có Giản Tế, mặc dù dựa trên khách quan mà nói, bọn họ biết Giản Tế và Tang Gia Ý đã kết hôn rồi.

Về phần không nói với người trong nhà, còn cần thiết tra hỏi sao?

Nhưng bọn họ lại không có cách nào chấp nhận sự thật này ngay lập tức, thản nhiên cho rằng Giản Tế là người một nhà.

Lại nói, bữa trước, sau khi Tề Tu Văn quay về từ bữa tiệc của ông Nhậm, đã nói chuyện với Tề Lỗi và Văn Hân.

Hắn thuật lại không xót một chữ về vấn đề Giản Tế đã hỏi qua cho Tề Lỗi cùng Văn Hân.

Hắn bất chấp, làm ra chuyện giống như Giản Tế đã làm với hắn với cha mẹ --

Tự mình mổ xẻ và sám hối.

Buổi tối hôm ấy, Tề Lỗi vốn đã mệt mỏi bất kham gần đây giống như đã già đi rất nhiều.

Văn Hân ngơ ngơ ngẩn ngẩn chảy nước mắt hỏi Tề Tu Văn: “Là thật sao...... chỉ có thể chọn một người?”

Tề Tu Văn cảm thấy rất mệt, ở bữa tiệc hắn đã bị Giản Tế chất vấn liên tục bại lui, thể xác và tinh thần đều mệt nhọc.

Hắn nhìn Văn Hân, khàn giọng nói: “Mẹ, có lúc nào mẹ chọn Tiểu Ý chưa?”

Văn Hân bị lời chất vấn của hắn nói cho sững sờ tại chỗ, có lẽ trong đó còn mang theo mấy phần trách móc.

Nhưng Tề Tu Văn lại cảm thấy bản thân không có tư cách, bởi vì hắn cũng chưa từng chọn Tiểu Ý.

Hắn cúi đầu bụm lấy nửa bên gò má của bản thân.

“Là con muốn tránh, hoặc có thể nói, là con trước đây chưa từng nghĩ qua, bây giờ con chỉ cần nghĩ, vào lúc Tiểu Du ăn ngon mặc đẹp nhận hết chiều chuộng, không biết Tiểu Ý sinh sống gian khổ chịu mọi tra tấn ở đâu, con liền cảm thấy trái tim như đang bị thiêu đốt.”

“Về lý trí, con biết không nên buông tha cho Tiểu Du, nó ở bên cạnh chúng ta nhiều năm như vậy, nhưng...... lý trí của con thì không được, con người chính là động vật có tình cảm.”

“Nếu hai đứa chỉ bị ôm nhầm đơn thuần, con cũng không đến nỗi như này, nhưng là cha mẹ......” Giọng của Tề Tu Văn khàn đến mức dường như sắp nghẹn ngào, “Đừng quên, hai đứa là bị đánh tráo, bị cha mẹ ruột của Tề Tu Du ác ý đặt bên cạnh chúng ta, Tề Tu Du là đứa con của thủ phạm làm hại gia đình chúng ta rơi vào nông nỗi như vậy.”

Văn Hân đau đớn hé hé miệng.

Tề Tu Văn cười trầm thấp mấy tiếng, nụ cười ấy đã không quá bình thường.

Cũng ngăn chặn những lời Văn Hân sắp mở miệng nói: “Đừng bảo trẻ con vô tội, ngẫm lại Tiểu Ý, thử hỏi trái tim của hai người, thật sự vô tội sao?”

Văn Hân không khỏi nghĩ tới chồng tư liệu Tề Tu Văn điều tra lúc trước kia, Tề Tu Du đã làm ra vô số chuyện buồn nôn.

Hồi Tang Gia Ý mới vừa được đón về ấy, bị Tề Tu Du nhắm vào từ trong ra ngoài, người lớn cũng đứng về phía Tề Tu Du, cuộc sống trái lại còn chẳng bằng lúc trước.

Giống như là ghi nợ, bình thường không biết trong bất giác tiền đã tiêu vào đâu, chỉ đến khi nhìn lại nguồn ra vào của sổ nợ, mới nắm được hóa ra đã dùng hao đến thế.

Trong nhiều năm như vậy, bọn họ chưa bao giờ nghĩ, cũng không ý thức được Tang Gia Ý đã từng chịu cực khổ và tủi thân.

Chỉ đến khi từng bản từng bản ghi chép giấy trắng mực đen trở thành một chồng tài liệu thật dày, mới hoảng hốt nhận ra, bọn họ đã sai quá nhiều.

Văn Hân khóc đến nỗi cơ thể cũng hơi phát run.

Tề Tu Văn ngây ngẩn nói: “Con nên ý thức được từ lâu, thiếu gia thật? Thiếu gia giả? Đáng lẽ hai đứa không nên cùng sinh sống trong một môi trường, ác ý đánh tráo trước đây thể nào cũng tồn tại sự thua thiệt và đối địch giữa cả hai, bọn họ vốn chỉ có thể có một, là chúng ta quá tham lam.”

“Là trước đây chúng ta không bảo vệ tốt Tiểu Ý, mới để em ấy bị người khác trộm đi.”

“Có lẽ hai người sẽ cảm thấy con phũ phàng, con nhạt nhẽo tình cảm, cảm thấy tình cảm nhiều năm như vậy giữa con và Tiểu Du nói bỏ liền bỏ, nhưng con thấy nhân sinh trên đời, sẽ chẳng có cái gọi là lựa chọn đúng, sai tuyệt đối, nếu như con đã quyết định một chuyện, thì vào lúc tuổi già nghĩ lại, sẽ không thấy hối hận, sẽ không hổ thẹn với lương tâm, con cho rằng đó là đáng giá.”

“Mấy năm nay, chúng ta đối xử với Tề Tu Du đã thập toàn thập mỹ, cho nó rất nhiều thứ vốn chẳng thuộc về nó, con không hổ thẹn.”

“Nhưng với Tiểu Ý thì có, con nghĩ dựa vào cảm tính đi, từ nay về sau --”

“Con chỉ chọn Tiểu Ý.”

Văn Hân khóc nấc không thành tiếng, bà ta không hiểu nổi sao lại đi đến tình trạng như ngày hôm nay.

Tề Tu Văn đứng lên nhìn Văn Hân chịu đủ giày vò: “Mẹ, trước đây mẹ lấy cho em trai cái tên Du, là vì mẹ cực kỳ thích mỹ ngọc, mẹ nói đứa bé này sẽ là viên mỹ ngọc trân quý nhất đời mẹ, là vật báu vô giá.”

“Mẹ còn nhớ ai mới vốn là viên mỹ ngọc của mẹ không?” Ánh mắt Tề Tu Văn trống rỗng, gần như là hao hết một tia sức lực cuối cùng của bản thân để thở dài, “Cái tên Du này đáng lẽ nên là của Tiểu Ý......”

-

Thấy tình hình đã căng thẳng, Giản Tế nhướng mày nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, dạ dày của Tiểu Ý không tốt, xin hỏi có thể ăn trước được chưa?”

Tề Lỗi liên tục gật đầu ứng tiếng: “Đúng đúng, Tiểu Ý, chúng ta ăn cơm trước.”

Vì vậy một đám người ngồi xuống cạnh bàn, Giản Tế nghiêng đầu nhìn Tang Gia Ý.

Đây là lần đầu tiên anh trông thấy trạng thái ở nhà họ Tề của Tang Gia Ý, hình như vừa tới đây, cậu liền quen thói không nói năng gì cả, rất an tĩnh.

Giống như là muốn giấu bản thân đi, biến mất khỏi căn phòng này, không bị bất kỳ ai chú ý tới.

Giản Tế bỗng thấy đau lòng, anh cẩn thận vươn tay, khe khẽ ngoắc lấy ngón út của Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý sửng sốt, ngẩng đầu liếc thoáng qua Giản Tế, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn hai ngón út thon dài lồng vào nhau.

Ngón nhỏ hơn một chút kia cứng còng, cuối cùng không nhịn được nữa, hơi hơi cong lại, móc lấy ngón khác một lát, sau đó mới kiềm chế thả lỏng ra.

Người giúp việc bưng từng đĩa đồ ăn lên bàn, Giản Tế thoáng nhìn, đều là món tẩm bổ dạ dày.

Tề Lỗi múc một bát canh xương sườn nấu trà nấm*, đưa cho Tang Gia Ý: “Tiểu Ý à, đây là canh chính tay mẹ con hầm, thử xem được không?”

Văn Hân lặng lẽ đặt ánh mắt lên người Tang Gia Ý, cậu không nhìn bà ta, chỉ lễ phép nhận lấy canh rồi đặt cạnh chén, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”

Nhưng cuối cùng cũng không uống.

Giản Tế nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của Văn Hân, bỗng cảm thấy khoái trá.

Anh cười rồi chầm chậm mở miệng: “Văn nữ sĩ, Tiểu Ý không ăn các loại thực vật như nấm.”

Giữa một mảnh tĩnh mịch, người đầu tiên mở miệng lại chẳng phải người bên bàn, mà là tiếng truyền tới từ ngoài cửa phòng ăn:

“Ba mẹ, anh hai.” Thanh âm rất yếu ớt, mang theo mấy phần sợ hãi, “Con có thể dùng bữa chung với mọi người không?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ về phía cửa, liền trông thấy Tề Tu Du một tay vịn cửa, cẩn thận dè dặt đứng đó nhìn bọn họ.

Sắc mặt Tề Tu Văn trầm hẳn xuống, nói với người giúp việc bên cạnh: “Chẳng phải bảo mấy người trông kỹ nó rồi sao?”

Trước đó hắn đã dặn dò người trong nhà, tối nay trông kỹ Tề Tu Du, khiến cậu ta ngoan ngoãn ở trong phòng, không được phép ra ngoài.

Vốn bữa cơm này chính là vì xin lỗi Tang Gia Ý, bày tỏ thái độ, nếu Tề Tu Du cũng có mặt, đoán thử là chuyện gì?

Người giúp việc có hơi sợ hãi, kẻ làm công ở đây đều nhìn Tề Tu Du từ bé đến lớn, cậu ta cầu xin đáng thương quá mức, bèn không nhịn được thả người ra.

Nghĩ rằng ngày xưa ông bà chủ yêu chiều tiểu thiếu gia như vậy, hẳn là cũng sẽ không sao.

Nhưng thấy vẻ mặt u ám của Tề Tu Văn, người giúp việc mới phát hiện bản thân đoán sai rồi.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều không dễ nhìn, dưới tình hình này, Tang Gia Ý lại đối mặt cười một cái với Giản Tế.

- ---------------------

Editor:

Tề Tu Du kiểu: Cho em đi lại bước này *quỳ gối*

(*) Canh xương sườn nấu trà nấm 茶树菇排骨汤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.