Thí Thiên Đao

Chương 293: Chương 293: Trợ thủ đắc lực. (1)




Để Kê gia chọi gà? ngươi đang làm trò cười sao là cái con người kia? Đợi sau khi Kê gia thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng, nhất định sẽ làm đấu trường chọi người! Đúng là con bà nhà nó... khiến Kê gia tức chết đi được!

Sở Mặc ho hai tiếng, sau đó nhịn cười nói:

- Chọi gà? Không tồi... hôm nào phải thử mới được.

Vương Đại Phát dù có chút kinh ngạc với Đại Công Kê, nhưng nhanh chóng, tâm tư của y chuyển dời sang ý đồ chuyến viếng thăm này.

- Lão đệ, lần này lão ca tới đây là muốn tìm đệ nương tựa. Không biết lời đệ nói trước đây có tính hay không?

Vương Đại Phát mặt chăm chú nhìn Sở Mặc.

- Hả? Tin tức lão ca nhanh nhạy như vậy?

Sở Mặc cười thuận miệng nói.

- Tin tức nhanh nhạy? Miễn cưỡng coi như tạm thôi. Thật ra mấy ngày nay, xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không hay biết. Nhưng, lão đệ quay trở về không một vết thương, hẳn có thể nói rõ vấn đề rồi.

Vương Đại Phát vô cùng thẳng thắn nói:

- Hơn một nghìn người, liên quân hai đại lục... xem ra... tôn sư đã ratay rồi?

- Huynh không biết?

Sở Mặc nhìn Vương Đại Phát, thấy mặt y mờ mịt hoàn toàn không giống với giả vờ, liền cười nói:

- Huynh không biết đã xảy ra chuyện gì, mà dám để ngọc ở chỗ đệ như này? Chẳng lẽ không sợ lỗ sao?

- Lão đệ đừng chê cười ta.

Vương Đại Phát thở dài:

- Dù lão ca là người làm ăn, nhưng trong người lão ca vẫn còn chút huyết tính. Không phải lần nào cũng làm ăn chắc chắn không bù bù lỗ.Có thể rất nhiều người thích kiểu làm ăn như vậy, nhưng lão ca ta, có những lúc, lại thích những chuyện mang tính thách thức.

Nói rồi, Vương Đại Phát nhìn Sở Mặc, vô cùng chân thành nói:

- Không giấu diếm, từ lúc lão đệ ra khỏi thành, lão ca đã động thủ, thanh lý sạch những... cường giả của các môn phái trong Viêm Hoàng Thành này rồi! Hơn nữa, ta còn bí mật bảo vệ những... người từng là đệ tử của Phiêu Diêu Cung từ nơi xa đến đây!

- Sao?

Sở Mặc không kìm nổi kinh ngạc hô lên một tiếng, nhìn Vương Đại Phát:

- Huynh làm vậy... chẳng khác nào phản bội hoàn toàn Thanh Long đường?

- Bọn họ cũng không có để ý ta như ta tưởng tượng.

Vương Đại Phát có chút mất mát, nhẹ giọng nói:

- Ta vì Thanh Long đường, bao nhiêu năm nay, lập bao chiến công hiển hách. Nhưng kết quả thì sao? Mãi gần đây ta mới phát hiện ra rằng, hóa ra trong mắt đám người của Thanh Long đường, Vương Đại Phát ta... vốn chỉ như một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.

- Dù là vậy... đấy cũng không hẳn là lý do khiến lão ca quay lưng lại với Thanh Long đường hoàn toàn chứ?Vương Đại Phát nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, nếu chỉ như vậy, lão ca cũng chẳng bao giờ nghĩ sẽ quay lưng lại hoàn toàn với Thanh Long đường. Dù sao Đường chủ từ trước tới nay vẫn luôn chiếu cố ta. Vậy nên mới bắt đầu, ta không động thủ với đám người của Thanh Long đường.

Vương Đại Phát nói xong có chút thê lương cười cười.

- Nhưng năm ngày trước, đột nhiên ta nhận được điều lệnh của Thanh Long đường. Điều lệnh ấy, do đích thân Đường chủ ký tên gửi đi. Muốn điều ta trở về tổng bộ Thanh Long đường nhậm chức, cho ta một chức vị trưởng lão hoàng kim cao cấp nữa.

- Đây là chuyện tốt mà?

Sở Mặc nhìn Vương Đại Phát.

- Chuyện tốt?

Vương Đại Phát cười lạnh:

- Theo điều lệnh, còn có một bức thư. Cũng là đích thân Đường chủ viết. Trên đó, yêu cầu ta giao tất cả sản nghiệp danh nghĩa ta cho người tiếp quản kế nhiệm! Sau đó, đồng ý mỗi năm cho ta một phần mười lợi tức. Ha... ha, đúng là hào phóng!

- Trước khi ta gia nhập Thanh Long Đường, cũng đã có được gia sản lớn như vậy rồi. Mấy năm nay, ta cũng không hề mượn danh nghĩa Thanh Long Đường, để thực hiện bất cứ thủ đoạn nào có lợi cho việc kinh doanh của bản thân. Có thể nói, Vương Đại Phát ta được như ngày hôm nay hoàn toàn không phải là nhờ vào Thanh Long Đường. Ngược lại, là Thanh Long Đường đã lấy được từ ta không biết bao nhiêu là bạc!

- Đúng vậy, quả thực bọn họ đã phái đến cho ta không ít vệ sĩ có thực lực. Nhưng thành thật mà nói… nếu ta dùng số bạc mà mấy năm trở lại đây đã cung cấp cho Thanh Long Đường đi thuê ở bất cứ mônphái nào. Ta tin tưởng, vệ sĩ bên cạnh ta sẽ mạnh hơn hiện nay gấp mấy lần!

- Ngoài ra, ưu đãi lớn nhất mà ta nhận được, đó chính là một chút đan dược mà các môn phái cung cấp.

Nói đến đây, hai vành mắt Vương Đại Phát bắt đầu đỏ lên:

- Nhưng trước khi dùng những đan dược đó, thì Vương Đại Phát ta không hề… mắc căn bệnh nhức đầu này!

- Chuyện này ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ, nên cũng không thể nói thêm điều gì. Chỉ là những gì họ vừa làm với ta, lại khiến ta vô cùng tổnthương, thậm chí là tuyệt vọng.

- Cho đến ngày hôm nay, ta cuối cùng đã thấy rõ, thứ mà Thanh Long Đường muốn vốn dĩ chỉ là phần tài sản khổng lồ mà ta đã gây dựng được. Còn về phần bản thân ta… ngươi cũng thấy thái độ của họ đối với ta ra sao rồi đấy. Cho nên, lời của lão ca ta, không sai phải không?

Sở Mặc gật gật đầu:

- Đúng, ngươi nói không sai.

- Cho nên lần này ta bất chấp tất cả rồi.Trong mắt Vương Đại Phát lộ ra sự kiên nghị:

- Ta biết sư phụ đệ không phải kẻ tầm thường, chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn đệ bị người ta đuổi giết. Nếu lão ca ta muốn nương tựa vào ngươi thì không thể đợi đến lúc mọi sự đã rồi. Như vậy, ngươi sẽ không thấy được thành ý của ta.

Tuy rằng Sở Mặc vừa trở về, cũng chưa nắm rõ được những tình hình vừa xảy ra bên trong Viêm Hoàng thành. Nhưng cũng đã đọc qua một chút tin tức tình báo, nên cũng biết được lời của Vương Đại Phát là không hề dối trá.

Lúc này Vương Đại Phát đứng dậy, cười nói với Sở Mặc:

- Ta gọi ngươi là lão đệ thêm một lần cuối, từ rày về sau, ta sẽ gọi ngươi là Sở thiếu!

Sở Mặc cũng đứng lên, cười và nói:

- Gọi là gì cũng không hề quan trọng.

- Không, rất quan trọng! Việc mà Sở thiếu muốn làm, trong lòng ta cũng biết được đôi chút. Sở thiếu là người mang hoài bão lớn trong lòng. Cho nên, thứ tự trên dưới, vẫn phải phân biệt thật rõ ràng.

Vương Đại Phát nói xong, quỳ trước mặt Sở Mặc, dập đầu cúi xuống đất, sau đó nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là đại quản gia quản lý tài vụ bên ngườiSở thiếu! Bất cứ chuyện gì liên quan đến tài vụ sẽ đều do Vương Đại Phát ta đảm nhiệm! Khát vọng của Sở thiếu lớn bao nhiêu, Vương Đại Phát ta nhất đinh sẽ làm ra bấy nhiêu bạc!

Sở Mặc vội vàng tiến đến nâng Vương Đại Phát dậy, nói:

- Cái giá này ngươi trả quá lớn rồi!

- Không, đây mới chỉ là bước đầu tiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.