[Thích Cố] Cùng Trời Cuối Đất

Chương 5: Chương 5: Lệ Nam Tinh, y thật đặc biệt




Lục Tiểu Phụng thở dài thật dài, “Ta hiện tại có chút hiểu được Truy Mệnh vì cái gì thống khổ như vậy. Nguyên lai trên đời này thật sự có người bộ dáng giống ta như đúc”.

Người nọ cũng kịp phản ứng, chắp tay, “Tại hạ Thích Thiếu Thương, huynh đài phải chăng chính là người Truy Mệnh vẫn nhớ thương Lý Hoại?”

“A?!” Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên mở to mắt, “Ngươi là Thích Thiếu Thương? Nhìn ngươi vừa rồi khẩn trương như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi chính là Lý Hoại!”

Hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi, đột nhiên đều bật cười sảng khoái.

“Ngươi nếu không phải Lý Hoại, vậy nhất định là người kia”. Thích Thiếu Thương cười nói, trong mắt thần thái sáng láng.

“Ai?”

“Có thể tự do đi lại Bách Hoa lầu, lại cùng Hoa huynh thân thiết như vậy, không phải Lục Tiểu Phụng thì là ai?”

Lục Tiểu Phụng vẫn tươi cười như cũ, “Vậy ngươi vì cái gì không đoán ta là Tư Không Trích Tinh? Hắn với Hoa Mãn Lâu cũng rất quen thuộc”.

Thích Thiếu Thương cười ở trên môi, khoa tay múa chân một chút, “Tư Không Trích Tinh cũng không có lưỡng đạo lông mi như vậy”.

Lục Tiểu Phụng vuốt râu cảm thán, “Xem ra ta phải thay đổi hình tượng thôi, bằng không thiên hạ phàm là kẻ nào lưỡng đạo lông mi, cũng đều là Lục Tiểu Phụng?”

“Lục Tiểu Phụng dù không có lưỡng đạo lông mi, vẫn là Lục Tiểu Phụng”. Thanh âm ôn hòa của Hoa Mãn Lâu đúng lúc vang lên, trong tay còn bưng một chén dược, đi vào bên giường, nhẹ nhàng nâng Truy Mệnh dậy, chậm rãi đem dược uy vào, “Đây là thuốc giải rượu, nửa canh giờ nữa hắn sẽ không sao”.

Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, “Truy Mệnh này, sao lại đến mức ra quán uống say không còn biết trời đất gì nữa! Bình thường hắn luôn mang vẻ mặt vô tâm vô phế, vẫn là qua không được chuyện kia”.

“Thế gian khó qua nhất là bị giam, hãm sâu trong đó ai có thể toàn vẹn trở ra đâu?” Hoa Mãn Lâu ngồi xuống, khuôn mặt như ngọc không gợn chút sợ hãi, hơi hơi quay đầu, “Thích huynh có nghe nói đến Giang Nam Lý gia?”

Thích Thiếu Thương cả người chấn động, “Ngươi nói … Lý Hoại chính là hậu nhân của Tiểu Lý phi đao?”

“Không sai. Lục Tiểu Phụng, Truy Mệnh xem ngươi như Lý Hoại, có lẽ bởi vì các ngươi hai bộ dạng quá giống nhau”.

“Đâu chỉ là giống bình thường. Quả thực phải là giống như đúc!” Lục Tiểu Phụng làm ra vẻ khoa trương, “Hoa Mãn Lâu, ngươi quen Thích đại hiệp khi nào mà cư nhiên cũng không nói cho ta biết một tiếng? Rất không có suy nghĩ đi!”

“Như thế nào, hay là ngươi cùng Thích huynh ___” Hoa Mãn Lâu làm như có chút ngoài ý muốn, lập tức hiểu rõ nở nụ cười, “Ta hiện tại đột nhiên cảm nhận được, thấy chuyện này cũng không tệ”

“Thích huynh thường tới chỗ ta lấy dược, vì đi các dược điếm khác dường như không tiện”. Hoa Mãn Lâu nhẹ lay động chiết phiến, buông một câu đầy ngữ khí trêu chọc.

Lục Tiểu Phụng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, cười mở hai má lúm đồng tiền, “Ừ, dù sao uống thuốc này cũng không phải người thường rồi! Thích huynh, ta nói có sai không?”

Thích Thiếu Thương có chút xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, cũng dười để lộ ra hai mái lúm đồng tiền nhợt nhạt, “Để Lục huynh chê cười rồi, dược điếm khác thấy ta đi mua thuốc, nhất định sẽ tìm ra trăm ngàn cái để hỏi. Tuy là hảo ý, ta cũng không giải thích được. Chỉ có Hoa huynh chưa bao giờ hỏi, nhưng ta biết ngươi khẳng định rõ ràng. Ừ, Tích Triều y ….. Hiện giờ đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, đều là dựa vào dược của Hoa huynh, Thích Thiếu Thương ta vô cùng cảm kích!”

“Thích huynh là người chí tình chí nghĩa, Hoa Mãn Lâu bội phục trí tuệ Thích huynh, bốc thuốc xem bệnh nên hết sức, Thích huynh nói như vậy, cũng làm cho tại hạ hổ thẹn”. Hoa Mãn Lâu tươi cười ôn hòa, thành thật nói. Lời nói thẳng làm Thích Thiếu Thương trong lòng nóng lên. Hắn vốn tính tình sang sảng rộng rãi, lập tức phát ra một trận cười thật thống khoái, “Hảo! Ta Thích Thiếu Thương có thể kết bằng hữu với hai vị, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Ngày khác các ngươi nhất định phải đến Tích Tình tiểu cư, chỗ ta có rượu, mọi người không say không về!”

Thích Thiếu Thương hưng trí tăng vọt, thanh âm cũng không khỏi lớn hơn, khiến cho Truy Mệnh ngủ trên giường cũng như bị đánh thức, mơ mơ màng màng kêu, “Rượu ……. Ta còn muốn uống …… không say không về…….”

Hắc tuyến ~~~~~~~~~~

Con mắt Lục Tiểu Phụng khẽ chuyển, liếc sang trừng Truy Mệnh, “Lát nữa dẫn hắn quay về Lục Phiến Môn, giao cho Vô Tình, xem hắn còn dám uống nữa không!”

“Ngươi nếu lúc này thực dẫn hắn trở về, chỉ sợ ngươi cũng không có cách nào hướng Vô Tình công tử mà giải thích”. Hoa Mãn Lâu phe phẩy quạt giấy, nụ cười ôn hòa như hiểu thấu hết thảy, “Ngươi đem Truy Mệnh đến Bách Hoa lầu, không phải để chờ hắn tỉnh rượu rồi mới đưa về sao? Nếu đáp ứng Vô Tình rồi, Lục Tiểu Phụng sẽ không thể nói chuyện mà không tính toán gì hết, đúng không?”

Thích Thiếu Thương ở bên cạnh giường liền nở nụ cười. Nét mặt Lục Tiểu Phụng bổng trở nên già nua, đỏ ửng, lẩm bẩm một cách thất bại, “Ai nói Hoa Mãn Lâu ngươi nhìn không thấy, phải là có một đôi thiên lý nhãn mới đúng”. Nói xong còn không quên trừng hai mắt nhìn Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương cười đến cả đầu vai đều rung động, giơ giơ dược trong tay lên, “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên trở về cho Tích Triều uống thuốc. Lục Tiểu Phụng, Hoa huynh, đừng quên ước định của chúng ta, ta với Tích Triều chờ các ngươi”.

Huân hương tiếp tục thiêu đốt, sương khói thản nhiên vấn vít bốn bề, quanh quẩn trong không gian. Hoa Mãn Lâu nhấp ngụm trà, lơ đãng mở miệng, “Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã có thể tìm được Lệ Nam Tinh mang về, ta cũng không nghĩ tới y thế mà lại đáp ứng ngươi”. Lục Tiểu Phụng cười đến đắc ý, “Có phải hay không rất bội phục ta? Kỳ thực cùng Nam Tinh nói chuyện tốt lắm, chỉ là trong lòng y với quan phủ có chút thành kiến, mâu thuẫn mà thôi. Hơn nữa y lại là đại phu, mà lương y như từ mẫu, nếu như là ngươi, ngươi nhất định cũng sẽ đáp ứng”.

Hoa Mãn Lâu cười nói, “Các ngươi mới vừa biết nhau vài ngày, mà ngươi đối với y xem ra đã vô cùng hiểu biết”. Lục Tiểu Phụng cũng cười, “Con người của ta luôn luôn nhìn người rất chính xác, nói ví dụ như ngươi với Tây Môn Xuy Tuyết. Nếu ta đã muốn cùng ai làm bằng hữu, ta nhất định sẽ không nhìn lầm. Lệ Nam Tinh đương nhiên cũng không ngoại lệ”.

“Cách ngươi nhìn người đúng sai không quan trọng, quan trọng là ….. Ngươi vận khí quá tốt”. Hoa Mãn Lâu hơi hơi quay đầu đi, “Thượng Quan Đan Phượng, Cung Tố Tố, Sa Mạn, ngươi đều coi các nàng là bằng hữu, nếu không phải ngươi vận khí tốt, chẳng phải là đã chết trên tay các nàng?”

Không khí trở nên có chút vi diệu, Lục Tiểu Phụng không mở miệng, Hoa Mãn Lâu cũng ngừng nói. Hai người cứ trầm mặc như vậy, thẳng đến khi thấy trên giường truyền đến một tiếng nỉ non, chắc là Truy Mệnh đã tỉnh.

“Hoa Mãn Lâu”, Lục Tiểu Phụng mở miệng gọi hắn, “Ngươi muốn nói gì?”

“Ngươi biết ta đang nói gì mà”. Hoa Mãn Lâu thanh âm vẫn ôn hòa, thân thiết như cũ, “Lục Tiểu Phụng, ngươi là bằng hữu của ta, cho nên ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì. Ta nói chính là tình cảm của ngươi”.

Lục Tiểu Phụng trầm mặc. Hắn có rất nhiều hồng nhan tri kỉ, nhưng các nàng đều trở thành nỗi đau trong lòng hắn, thâm thúy tận xương, đau đến không quên đi được. Người khác đều nói Lục Tiểu Phụng là lãng tử, nhưng không ai biết hắn cũng không thích phiêu bạt, chỉ là hắn không thể khiến cho bản thân thôi phiêu bạt, bởi hắn không có cách nào khiến chính mình ngừng lại, một khi ngừng lại, thời khắc đó đau đớn khắc sâu trong lòng sẽ như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, hắn sợ đau, cho nên không dám dừng lại.

“Lệ Nam Tinh, y thực đặc biệt”. Lục Tiểu Phụng chậm rãi mở miệng, trong đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, “Tính tình thực ôn hòa, rất giống ngươi. Nhưng hắn lại rất quật cường, cũng hay cậy mạnh. Hắn làm nghề y cứu người, tâm địa thiện lương, nhưng vẫn luôn cùng người khác duy trì khoảng cách nhất định”. Hắn nhìn Hoa Mãn Lâu, nhẹ nhàng khoa chân múa tay một chút.

Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy, cảm giác y rất giống Hoa Mãn Lâu. Nhưng kỳ thực bọn họ không giống nhau. Hoa Mãn Lâu nhiệt tình hiền hòa, đối với người bệnh tràn ngập tình yêu thương, hắn không cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình, nhưng cũng chưa bao giờ để thứ thuộc về mình mất đi. Lệ Nam Tinh cũng thực ôn hòa, nhưng là loại ôn hòa lạnh nhạt, y y thuật cao minh, diệu thủ hồi xuân, nhưng với cái chết vô cùng lãnh đạm; y trợ giúp người khác, lại luôn luôn cự tuyệt người khác giúp mình, luôn phải một mình gánh vác, thật giống như ánh trăng đầy tịch liêu, cô độc.

Làm bạn với Hoa Mãn Lâu cảm thấy rất nhẹ nhàng, thực thích ý, ấm áp. Nhưng cùng Lệ Nam Tinh ở một chỗ, Lục Tiểu Phụng lại luôn không nhịn được muốn lo lắng, muốn che chở cho y. Hắn cũng không rõ đây là cảm giác gì, có lẽ là bởi vì mi mắt y có nét u buồn, có lẽ cũng bởi khuôn mặt mang nụ cười nhàn nhạt của y.

“Hoa Mãn Lâu, cho ta thời gian, ta muốn hiểu rõ”. Lục Tiểu Phụng sẽ không để vấn đề này quấy rầy mình lâu, hắn muốn đi tìm đáp án, “Cám ơn sự quan tâm của ngươi, nhưng ta không nghĩ nhanh như vậy nói cho y biết, y hiện tại đang giúp Vô Tình phá án, ta không muốn làm y phiền lòng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.