Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 16: Chương 16: Một phần thánh chỉ




“Văn Thanh?” Mặt Dung lão gia lúc xanh lúc trắng, hắn nhìn người đi vào nhà, đây là nữ nhi của hắn.

Nữ nhi hung hăng càn quấy.

“Các vị tôn thất trưởng lão đều ở đây a, phụ thân gọi bọn họ tới, là để chúc mừng ta đạt danh đầu kỳ thi viện sao?” Dung Văn Thanh cũng không nói nhảm, tiến lên trước ném một trái bom.

Dung lão gia kinh hô một tiếng: “Ngươi nói cái gì!”

Mười mấy vị tôn thất liếc nhau, không nói gì, giống như kẻ vừa cười nịnh nọt không phải bọn họ.

“Nữ nhi lấy được danh đầu thi phủ, phụ thân không vui?” Dung Văn Thanh xem cũng không xem những tên tôn thất đang giả trang rùa đen rút đầu, nàng bước chậm đến giữa phòng, dưới ánh mắt mọi người, tươi cười đầy mặt, dường như cùng Dung lão gia quan hệ rất tốt. “Phụ thân nhất định là vui đến không thốt nên lời rồi.”

Dung lão gia thở mạnh một hơi, trán nổi gân xanh, ngữ điệu Dung Văn Thanh âm dương quái khí làm hắn tức giận.

“Nghiệp chướng! Đây là giọng điệu mà ngươi dùng để nói chuyện với trưởng bối sao!”

“Ôi chao? Ta không nên nói như vậy? Lẽ nào phụ thân không vui khi nữ nhi đạt thành tích cao à? Thật ra nữ nhi còn được năm đánh giá thượng thượng, là người duy nhất trong vòng trăm năm a.” Dung Văn Thanh nói ra thành tích của mình, trên mặt không phải kiêu ngạo, mà là cười tươi rói.

Là loại ngoài cười nhưng trong không cười.

Dung lão gia tức giận đập bàn đứng lên, lớn tiếng trách cứ: “Dung Văn Thanh! Dù cho không thích đệ đệ, ngươi cũng không thể nói dối như vậy! Mục triều ta ngoài Vũ Văn đế sư, không ai có được năm đánh giá thượng thượng! Ngươi cho rằng ngươi lấy được danh đầu thi phủ rồi, thì có thể nói dối hết lần này đến lần khác sao!”

“Phụ thân bớt giận, chuyện là thật hay giả, cứ chờ ngày mai Tri phủ đại nhân đến, không tốt hơn sao?” Dung Văn Thanh không rõ vì sao mình lại thất vọng, nàng còn từng ôm ảo tưởng đâu. “Còn có, Dung Văn Thanh ta là đích nữ* của Dung phủ, cũng là trưởng nữ, ta, không có đệ đệ.”

*con gái của vợ cả

Lúc Dung Văn Thanh sắp dứt lời, ánh mắt nhìn về phía một hài tử đang ngồi co ro trong bóng tối. Không sai, chính là một hài tử.

Hắn và Dung Văn Thanh bằng tuổi, là nhi tử duy nhất của Dung lão gia, còn cố tình gầy yếu đến nước này, toàn thân đều lộ ra sự tự ti, nhìn giống một đứa nhỏ khuyết thiếu tình thương.

Hài tử như vậy, bình thường Dung Văn Thanh có thể sẽ mềm lòng, nhưng nàng lại nhìn thấy hắn ở tình cảnh này.

Tuy hắn vô tội, nhưng lập trường trời sinh của hắn, nhất định xung khắc với Dung Văn Thanh.

Rõ ràng là cùng chung huyết mạch, rõ ràng là bằng tuổi, nhưng thời điểm Tôn Văn Kiệt và Dung Văn Thanh đứng gần nhau, khác biệt quá lớn.

Dung Văn Thanh hệt như ánh dương trên đỉnh tầng mây, sáng ngời ấm áp, cũng ở tít trên cao. Mà Tôn Văn Kiệt, lại hệt như vũng bùn chôn sâu dưới đất, bề ngoài đen đủi khó coi, âm trầm u tối.

“Văn Kiệt là đệ đệ ruột của ngươi! Đây là sự thật không thể phủ nhận!” Dung lão gia giận đến sắc mặt đỏ bừng, trước mặt tông chi họ hàng bị làm cho ê chề, hắn quả thật muốn nổ mạnh tại chỗ.

Dung Văn Thanh coi thường cùng một hài tử so đo, cho nên nàng không công kích xuất thân lẫn học vấn của hắn.

Nàng chỉ đối chọi với Dung lão gia.

“Cái gì là sự thật? Sự thật là, ta họ Dung, hắn họ Tôn!” Dung Văn Thanh xoay người, không nhất thiết lại cùng Dung lão gia lãng phí nước bọt. “Các vị trưởng bối hẳn là biết, ngoại sinh tử là sự sỉ nhục của một gia tộc, phụ thân có công danh tú tài trên người, là một văn nhân. Hắn bên ngoài có một đứa con riêng chỉ chênh ta vài tháng tuổi, nếu truyền ra rồi, chẳng phải thể diện của Dung gia ta sẽ mất hết sao?”

Các tôn thất trầm mặc không nói, bọn họ đương nhiên biết chuyện này rất mất mặt, sau này chỉ có càng mất mặt!

“Ta hi vọng các vị trưởng bối có thể hảo hảo suy nghĩ lại, sắc trời không còn sớm, cũng nên dùng cơm chiều. Ta đã chuẩn bị rượu ngon, không bằng chúng ta dời bước qua tiền thính?” Dung Văn Thanh không bắt buộc đám tộc nhân trong tâm chỉ có ích lợi này, dù sao, tiền cược của nàng còn chưa hoàn toàn tới tay.

Dung lão gia vừa định trách cứ Dung Văn Thanh làm càn, đã bị trưởng lão ngồi cạnh đó xen vào.

“Nghe Văn Thanh nói, lão đầu tử ta quả thật là có chút đói.” Trưởng lão nói xong, liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung Văn Thanh, nghiêm túc nhìn Dung Văn Thanh.

Lần cuối hắn gặp Dung Văn Thanh là ba năm trước, lúc đó Dung Văn Thanh chỉ là tiểu đậu nha*, hiện tại đã biến thành đại cô nương, vẫn khuynh thành loá mắt như thế.

*mầm đậu, ý chỉ Dung Văn Thanh mười ba tuổi như nụ mầm sắp nhú

Ánh mắt trưởng lão rất sâu xa, không giống Dung lão gia hùng hổ bức người, cũng không giống ánh mắt đánh giá, hắn rất bình thản, thoạt như trưởng bối từ ái nhìn tiểu bối.

Nhưng không hiểu sao lại có áp lực mạnh mẽ.

Dung Văn Thanh sẽ sợ sao? Sẽ túng sao? Dung Văn Thanh cho tới bây giờ chỉ biết ứng đối vững vàng, chữ “túng” này, không nằm trong từ điển của nàng.

Tràng cảnh trăm ngàn người Dung Văn Thanh đều bình thản đi qua, ánh mắt của một vị lão nhân, dù áp lực lại như thế nào?

Dung lão gia vốn định nói riêng vài câu với trưởng lão, lại bị trưởng lão liếc mắt một cái làm cho chấn động, sợ đến mức một câu cũng không dám nói. Khí thế cường đại như vậy, thật sự là thuộc về một lão nhân tuổi đã thất tuần.

Tư thái Dung Văn Thanh lạnh nhạt trấn định được mọi người thu vào mắt, mấy kẻ vốn định phản bác Dung Văn Thanh, đành lặng lẽ nuốt lời nói xuống bên miệng.

Cái liếc mắt của trưởng lão thật sự đáng sợ, Dung Văn Thanh tiểu nha đầu này lại có thể bình tĩnh đến nước này, vẫn là trước tiên không cần chọc nàng, chờ mai hẵng tính!

Ngày mai tiếng tăm sẽ đồn xa, nhà của mỗi tú tài đều có quan viên tới cửa, trao lương bổng hàng tháng, đồng thời cũng là báo tin vui.

Nếu quan viên ngày mai tới báo tin vui, như lời Dung Văn Thanh, thật sự là Tri phủ đại nhân, thì yêu cầu của Dung lão gia, bọn họ tuyệt đối không thể đồng ý!

Người báo tin cho danh đầu thi phủ năm ngoái chỉ là tiểu quan thất bát phẩm, không có khả năng là Tri phủ, nếu không phải trước đó Tào Trí Uyên bật mí với Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh cũng không dám nói rằng ngày mai hắn sẽ đến.

Tào Trí Uyên nói, hắn sẽ tự mình đến Dung gia, trao lương bổng cho Dung Văn Thanh.

Tào Trí Uyên thật sự đối với Dung Văn Thanh yêu thích điên cuồng, chuyện liên quan đến Dung Văn Thanh đều là ưu ái có thêm, thậm chí không tiếc từ Mục Châu Thành chạy tới cốt giúp Dung Văn Thanh giữ thể diện.

Dung Văn Thanh lấy được thành tích chói mắt như vậy, không biết sẽ gây thù hằn bao nhiêu, có Tri phủ là hắn toạ trấn, ngại mặt mũi của hắn, những người kia sẽ không dám ngấm ngầm xài thủ đoạn.

Đây là bảo hộ Dung Văn Thanh, cũng muốn Dung Văn Thanh nợ hắn một nhân tình. Dù sao việc Dung Văn Thanh quật khởi đã quá rõ ràng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chắc chắn khá hơn dệt hoa trên gấm.

Nhìn bóng lưng các vị tôn thất đi theo Dung Văn Thanh tới tiền thính, Dung lão gia suy sụp ngồi xuống, thở dài một hơi.

“Phụ thân, tỷ tỷ nàng, có phải phi thường không thích con?” Tôn Văn Kiệt suy nghĩ nửa ngày, rụt rè mở miệng hỏi, phía trước hắn biết mình có một tỷ tỷ ưu tú, Dung lão gia cũng nói với hắn, Dung Văn Thanh giỏi cỡ nào, thơ từ kinh thư hắn không thuộc được, Dung Văn Thanh chỉ cần xem qua một lần là nhớ hết.

Nhìn ánh mắt Tôn Văn Kiệt đục ngầu, Dung lão gia nhắm mắt lại, kêu một gã sai vặt dẫn hắn đi.

“Một chi* này của Dung gia, có thể nào mất đi trên tay ta?”

*nhánh nhỏ trong một gia tộc

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa hửng nắng, thị nữ và tiểu tư của Dung phủ đã bắt đầu công tác, chà lau Dung phủ sạch sẽ tươm tất.

Nghe tiểu thư nói hôm nay Tri phủ sẽ đến, nhất định phải lau thật sạch a!

“Thúc bá, Tri phủ đại nhân thật sự sẽ đến sao?” Một tôn thất Dung gia câu nệ ngồi, nghĩ đến hắn có thể trông thấy Tri phủ, hưng phấn đến tay phát run.

Trưởng lão uống một ngụm trà, không nói gì. Mặc kệ là ai tới, Tôn Văn Kiệt đều không có khả năng sửa họ.

Trời sáng, Dung Văn Thanh tỉnh, Dung phủ này tuy làm cho nàng không bớt lo, nhưng nàng chỉ có thể yên giấc ở đây.

“Tào Trí Uyên hẳn là sẽ đến vào giờ Ngọ, tôn thất bọn họ đã chờ một tiếng đồng hồ rồi.” Nguyệt Bán ngồi phịch trên tháp*, trông như một tấm thảm đen trắng. “Ngươi định xử lý làm sao?”

*giường thấp, hẹp và dài

“Còn phải xem tên phụ thân muốn chiếm tiện nghi kia của ta nghĩ thế nào, nếu hắn thu tay lại, ta còn có thể khách khí với hắn một chút.” Dung Văn Thanh hai mắt âm trầm, nếu vẫn khăng khăng một mực, vậy thì đừng trách nàng.

Dung lão gia không phải sợ một chi này cản đường sao? Vậy cứ khai trừ nàng khỏi chi, nàng một mình lập hộ, không có nữ nhi là nàng, cũng không có Tôn Văn Kiệt, nàng muốn nhìn xem, Dung lão gia sẽ có hậu* như thế nào.

*con cái nối dõi

Dung Văn Thanh biết, Tôn Văn Kiệt không phải con ruột của Dung lão gia.

Mẹ Tôn Văn Kiệt xuất thân nơi yên hoa, Dung lão gia chính là hiệp sĩ bưng mâm, nhưng hắn còn không tự biết.

Dung lão gia và Dung phu nhân cơ bản đều là thể chất vô sinh, Dung Văn Thanh sinh ra là bởi vì nàng cần một thân thể để xuất thế, có Nguyệt Bán hỗ trợ, bọn họ mới có một hài tử.

Nếu không, qua nhiều năm như vậy, Dung lão gia và Dung phu nhân vẫn còn trẻ, vì sao một đứa con cũng không có?

Đúng như lời Nguyệt Bán nói, Tào Trí Uyên là vào giờ Ngọ tới Dung phủ.

Chờ tới chính Ngọ, một tôn thất đã sớm không kiên nhẫn, nghĩ mình bị trêu chọc, nếu như không phải trưởng lão đè nặng, hắn đã đến tổ từ cải danh cho Tôn Văn Kiệt.

Giờ Ngọ, đại môn Dung phủ bị một tên nha dịch gõ, hơn mười nha dịch đeo đao vây quanh Dung phủ, Tri phủ Tào Trí Uyên bước đi kiểu chữ bát, nghênh ngang khệnh khạng tiến vào Dung phủ.

“Đệ tử Dung Văn Thanh, bái kiến Tri phủ đại nhân.”

“Ha ha ha! Mau miễn lễ!” Tào Trí Uyên cười hào sảng, hiện tại hắn nhìn thấy Dung Văn Thanh y như nhìn thấy đại bảo bối.

Hôm qua hắn còn nhận được thánh chỉ từ hoàng đô gửi tới, bệ hạ khen hắn cai trị có cách, yêu dân như con, đối với Dung Văn Thanh càng là khen ngợi ngút trời, còn nói là đế sư tương lai của Mục triều.

Thánh chỉ toàn những từ ngữ khoa trương, Tào Trí Uyên đều nghĩ mình đang nằm mơ.

Nguyên nhân Hoàng đế khen ngợi Dung Văn Thanh, là bởi vì áo lông đã được nghiên cứu và chế tạo thành công, hiệu quả chống lạnh xuất sắc làm Hoàng đế vui ra mặt. Quan trọng nhất là, Hoàng đế không quen nhìn đám đại thần cổ hủ trong triều luôn hạ thấp địa vị của nữ tử, Dung Văn Thanh xuất hiện, khiến hắn có tư bản vả mặt đám đại thần đó!

Mặc kệ Hoàng đế là xuất phát từ tâm tư gì, thánh chỉ tràn đầy tán dương đã ban xuống, đây là vốn liếng về sau của Tào Trí Uyên, hỗ trợ hắn trên con đường làm quan!

“Ta có một lễ vật muốn đưa cho ngươi!” Lọt vào trạng thái hưng phấn Tào Trí Uyên lấy thánh chỉ ra, “Tú tài Dung Văn Thanh, tiếp chỉ!”

“Có thần!” Dung Văn Thanh nhìn quyển trục màu vàng kia, sửng sốt, vội vàng xoay người hành lễ.

Sau đó, một chuỗi tán dương bay ra từ miệng Tào Trí Uyên, mọi người ở đây đều nghe đến sững sờ.

Sững sờ qua đi, là mừng như điên!

Đó là thánh chỉ của Hoàng đế a! Ban cho Dung gia, đây quả thật là thiên đại vinh quang!

So với nụ cười chân thực trên mặt tôn thất, nụ cười của Dung lão gia, muốn bao nhiêu cứng ngắc liền có bấy nhiêu cứng ngắc, hắn đã hiểu, chuyện Tôn Văn Kiệt sửa họ, hắn không cần nhắc lại.

Tách khỏi Dung gia tự lập môn hộ, sau đó nói với Dung lão gia “ông bị cắm sừng rồi lêu lêu” =)))) Bá Du best =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.