Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 45: Chương 45: Sĩ tộc phế vật




Dương Khải lờ đờ trông qua, hắn bị sắc đẹp làm mù mắt, chỉ lo xem mặt Dung Văn Thanh, nơi nào còn lo lắng Dung Văn Thanh mặc cái gì.

“Sao ta lại không biết việc nữ tử không được đi vào sảnh nghị chính của Tư công? Sảnh này có cả quy củ mà Lăng Tiêu Điện không có à?” Dung Văn Thanh hừ lạnh một tiếng, thái độ vốn ôn hòa chợt trở nên sắc nhọn, nàng nhìn xung quanh một vòng, thu hết những quan viên đang có mặt tại đây vào đáy mắt.

Những quan viên căng thẳng trong lòng, ánh mắt Dung Văn Thanh như một thanh kiếm sắc bén, nếu chẳng may chạm vào, trên người bọn họ sẽ bị tróc một tầng thịt!

“Dương Khải! Ngươi dám ở trước mặt bổn quan nói ẩu nói tả! Thân là mệnh quan triều đình, vậy mà lại xem luật pháp của triều đình chẳng ra gì!” Dung Văn Thanh lạnh giọng quát, thanh âm tràn đầy tức giận rốt cuộc khiến Dương Khải tỉnh rượu.

Dương Khải cả kinh, hiện tại hắn mới ý thức được là chuyện như thế nào!

Hôm qua phụ thân vừa mới dặn dò hắn phải cẩn thận làm việc, ở trước mặt Dung Văn Thanh cần phải kính cẩn. Dung Văn Thanh mượn việc Dương Tu đùa giỡn nàng, đánh Dương Tu thành phế nhân, qua đó, hoàn toàn có thể thấy tâm tính của Dung Văn Thanh.

Nàng là một nữ tử rất giỏi nắm chắc thời cơ, đủ thông minh, cũng đủ tàn nhẫn.

Dung Văn Thanh có thể lấy thân phận nữ tử đoạt được chức vị Trạng nguyên, thuyết minh tài học của nàng khó ai sánh bằng. Nàng xin được điều lệnh, chạy đến Tấn Giang, nhất định là thập phần tự phụ về năng lực của mình, còn cho rằng bản thân có thể bãi bình sĩ tộc Tấn Giang.

“Bất quá là một nha đầu cỏn con, ta sẽ làm nàng biết, Văn Học không phải hoàng đô. Văn Học, là địa bàn của Dương gia! Liền tính là Hoàng tử Hoàng tôn, Dương gia cũng không sợ! Chỉ là Dung Văn Thanh và Phụ quốc Trưởng Công chúa giao hảo, vị Trưởng Công chúa kia vẫn luôn bất mãn sĩ tộc, không thể để Dung Văn Thanh nắm được điểm yếu của chúng ta, bằng không, Dương gia ta sẽ là đám sĩ tộc Thái Lâm thứ hai.” Dương Khải nhớ tới lời phụ thân, thầm chột dạ, uống rượu hỏng việc! Uống rượu hỏng việc a!

“Hạ quan hôm qua say rượu, sáng nay đầu lại đau, cho nên có lỡ lời đắc tội đại nhân, xin đại nhân thứ tội.” Dương Khải làm bộ làm tịch vẫn là ra dáng ra hình, chính vì tí công phu này, hắn mới có thể ngồi ở sảnh nghị chính của Tư công, trở thành quan viên Mục triều. Không giống với biểu đệ Dương Tu, cả ngày ăn không ngồi rồi đùa giỡn phụ nữ nhà lành.

“Lỡ lời đắc tội ta?” Trong thâm tâm Dung Văn Thanh đánh giá đối với Dương gia đã bay lên một tầng, Dương Khải này nhân phẩm âm vô cực, nhưng EQ không thấp! Hắn thốt ra lời này, liền đem mâu thuẫn từ hắn bất kính luật pháp Đại Mục, chuyển dời đến ân oán cá nhân giữa hắn và Dung Văn Thanh.

Nếu Dung Văn Thanh tính toán chi li, sẽ có vẻ nàng không độ lượng.

Nhưng Dung Văn Thanh sẽ diễn theo kịch bản của Dương Khải sao? Đương nhiên là không!

“Ta thấy ngươi không phải lỡ lời, mà là mất trí.” Dung Văn Thanh trào phúng, đối mặt những tên nhân tra này, nàng trừ bỏ trào phúng, cảm xúc khác đều lười biểu đạt. “Nếu ngươi đã thích uống rượu như vậy, cứ ở nhà uống mấy ngày, thẳng đến khi ngươi cảm thấy, không lỡ lời nữa thì thôi.”

“Dung đại nhân, ngươi có ý gì?” Dương Khải trong lòng bất an, cảm giác bất an này nói cho hắn, hắn cần thiết phản kích. “Hạ quan bất quá là đắc tội hai câu, ngươi chẳng lẽ liền dĩ quyền mưu tư sao!”

“Hay cho câu dĩ quyền mưu tư!” Dung Văn Thanh xua xua tay, “Dương tri phủ công tử, là có thể công khai ở sảnh nghị chính say rượu, chơi rượu điên, nói mê sảng sao? Ta thật muốn hỏi Dương tri phủ, có biết con trai mình, ở trước mặt cấp trên, là dáng vẻ này không!”

“Dung Văn Thanh, ngươi muốn làm gì!” Dương Khải bị bộ dáng Dung Văn Thanh dọa, hắn cũng không tôn xưng Dung Văn Thanh là đại nhân, trực tiếp hô tên húy của nàng, “Nếu ngươi đã biết cha ta là Tri phủ, thì cũng nên biết, ngươi và ta đánh nhau, sẽ không có kết cục tốt!”

“Dương Khải! Ăn nói cẩn thận!” Mấy đệ tử sĩ tộc có giao hảo với Dương Khải mau chóng ngăn hắn lại.

Đối với lời Dương Khải nói, Dung Văn Thanh bật cười.

“Công khai bắt nạt thủ trưởng, Dương Khải, ngươi rất có can đảm a.” Dung Văn Thanh đột nhiên cao giọng hô: “Người tới! Trói Dương Khải lại cho ta! Ta muốn đi hỏi Tri phủ đại nhân một chút, hắn dạy nhi tử của mình như thế nào, lại bằng cách nào để hắn ta ngồi lên chức quan Thất phẩm này!”

“Dung Văn Thanh ngươi làm càn!”

“Là ngươi làm càn!”

Dương Khải còn chưa nói xong, Đông Thập Nhất và đội ám vệ xuất hiện, trước khi Dương Khải kịp phản ứng, đã dùng dây thừng trói Dương Khải thành bánh chưng.

Thủ pháp buộc chặt này, quả thật chính là biến người ta thành xác ướp.

“Đại nhân, giờ chúng ta đến chỗ Tri phủ ạ?” Đông Thập Nhất như đang kéo xích chó, kéo Dương Khải đến trước mặt Dung Văn Thanh.

Dương Khải nghe được Đông Thập Nhất nói, lại bị hắn đối đãi như vậy, sắc mặt hết đỏ lại xanh, trong lòng vừa tức vừa gấp.

Dung Văn Thanh, ta và ngươi thế bất lưỡng lập!

Chúng đệ tử sĩ tộc giao hảo với Dương Khải thấy mọi chuyện diễn biến thành như vậy, phát hiện bản thân không thể không để ý, liền vội vàng nói: “Đại nhân không ổn! Kính xin đại nhân nghĩ lại! Dương đại nhân hắn, dù sao cũng là đích tử của Tri phủ đại nhân!”

“Đúng vậy! Xin đại nhân suy nghĩ lại!”

Những người này, vừa rồi còn ở một bên mắt lạnh nhìn, phát hiện nháo to chuyện, lại vờ như vì nàng suy nghĩ mà đứng ra khuyên giải. Dung Văn Thanh đột nhiên nhận thấy ngay cả trào phúng nàng cũng lười biểu hiện, đối mặt đám người như vậy, nàng chỉ cảm thấy hơi mệt.

Vì sao đệ tử sĩ tộc từng được nể trọng là quốc chi lương đống*, lại trở nên xấu xí thế này? Thái Tổ năm đó có từng nghĩ tới, con cháu của bạn bè tốt bên cạnh hắn, sẽ biến thành cặn bã như vậy.

*chỉ bậc đại thần chống giữ triều đình quốc gia, rường cột của nước nhà

Dung Văn Thanh cúi đầu nhìn Dương Khải, mặt đối phương tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhìn qua rất là buồn cười. Nàng cảm thấy tay có chút ngứa, lúc này nàng cần một băng ghế.

Dung Văn Thanh tuy rằng rất muốn chấm dứt tên cặn bã này, nhưng nàng biết, hiện tại còn chưa phải lúc. Dương Tu không có công danh trên người, vô công rỗi nghề, mặc dù hắn là đệ tử sĩ tộc, Dung Văn Thanh cũng có thể xuống tay.

Nhưng Dương Khải thì khác, Dương Khải là quan viên chính tông Thất phẩm của Mục triều, chỉ thấp hơn Dung Văn Thanh một cấp, hơn nữa cha hắn là Tri phủ, cao hơn Dung Văn Thanh hai cấp.

Hiện tại không có cách nào xử lý ngươi, nhưng tương lai còn dài, một ngày nào đó, ta sẽ làm cha ngươi cũng quỳ kêu ba ba.

“Nếu nhiều đồng liêu như vậy giúp ngươi cầu tình, ta tạm tha ngươi một lần.” Dung Văn Thanh nói xong, Dương Khải trên mặt có chút vui mừng, “Nhưng......”

Dương Khải ngẩng đầu, Dung Văn Thanh từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt mỹ lệ kia, tràn đầy sát khí. Dương Khải bị dọa đến động cũng không dám động. Vì cái gì, một nữ tử như nàng lại có khí thế như vậy.

“Ngươi mạo phạm bổn quan, nếu không trừng phạt ngươi, bổn quan chẳng phải là biến thành quả hồng mềm rồi?” Dung Văn Thanh nhìn đám đệ tử sĩ tộc, sau đó nhìn về phía Tề Hoán và Lưu Tử Nhiên đang kích động xem nàng. “Ngươi đã say rượu nói lỡ, vậy hãy chép <Quân Tử Lễ Đức> một trăm lần đi. Tề đại nhân, Lưu đại nhân, giao cho hai người các ngươi kiểm tra. Dương Khải, ngươi thấy như thế nào?”

Không thế nào! Dương Khải tức đến gan đều mau nổ! Hắn là học sinh sao? Cư nhiên bị phạt chép thư! Hơn nữa, vẫn là làm Tề Hoán và Lưu Tử Nhiên kiểm tra, hắn còn viết được sao?

Dung Văn Thanh, quả thật là khinh người quá đáng! Thâm tâm Dương Khải hận chết Dung Văn Thanh, trừng phạt như vậy truyền ra ngoài, thật sự khiến hắn mất hết thể diện!

Dương Khải cũng thuộc hạng nhẫn nhịn, Dung Văn Thanh nhục nhã hắn như vậy, hắn cuối cùng cũng đồng ý.

Không thể không đồng ý, nếu Dung Văn Thanh trói hắn đưa cho cha, cha hắn tuyệt đối không tha cho hắn! Rốt cuộc, đích tử của Dương tri phủ, không chỉ có một mình hắn, hắn cũng không phải được yêu thích nhất.

“Thuộc hạ, cảm thấy rất tốt.” Mấy chữ này tựa hồ là thoát ra từ kẽ răng Dương Khải, Dung Văn Thanh vừa lòng gật đầu, phất tay để Đông Thập Nhất cởi trói cho hắn.

Cho nên mới nói, đối mặt với thế lực thù địch, chỉ cần độc ác hơn bọn hắn, là có thể đạt được kết quả mong muốn.

Dung Văn Thanh quyết định từ nay về sau đi đến đâu đều phải mang theo Đông Thập Nhất cùng đội ám vệ, lúc trang bức thật sự quá tiện lợi.

“Hôm nay là ngày đầu tiên bổn quan nhậm chức, ta đối với chư vị đồng liêu cũng không phải quá hiểu biết, sáng nay giao lưu một phen, làm ta có ấn tượng sâu sắc với các vị, nói vậy các vị cũng đã có điều hiểu biết về ta.”

Dung Văn Thanh nói làm quan viên trong phòng liên tục gật đầu, Dung Văn Thanh có ấn tượng sâu sắc với bọn họ, lời này thật giả bọn họ không phân biệt được, nhưng ấn tượng của Dung Văn Thanh đối với bọn họ tuyệt đối đủ khắc sâu.

Nữ nhân này, không dễ chọc.

Nàng đến Văn Học mới mấy ngày? Lại là phế đi Dương gia trứ danh ăn chơi trác táng Dương Tu, lại là trói Dương Khải thành bánh chưng, nàng làm như vậy, Dương gia thế nhưng không hề hé răng!

Dương gia cũng là có khổ nói không nên lời, sau lưng Dung Văn Thanh có Mục Hồng Giác, chỉ cần Mục Hồng Giác vẫn còn thượng vị, bọn họ liền không thể sử dụng thủ đoạn cường ngạnh với Dung Văn Thanh, đến nỗi ngầm hạ sát thủ Dung Văn Thanh...

Có ám vệ ở, bọn họ suy nghĩ một chút liền thôi, nằm mơ thì chắc là có thể.

Quan trọng chính là, hiện tại Dung Văn Thanh danh vọng cao, trong lòng chúng nữ tử, Dung Văn Thanh thi đến chức Trạng nguyên, là mẫu mực của nữ tử. Trong lòng chúng văn nhân, Dung Văn Thanh tài hoa, khiến bọn họ khó mà quan vọng, cho nên, bọn họ rất sùng bái Dung Văn Thanh.

Uy vọng như vậy ngăn chặn sĩ tộc sử dụng thủ đoạn cường ngạnh với Dung Văn Thanh, bức cho sĩ tộc chỉ có thể lấy lý phục người.

Lấy lý phục người, như thế nào phục người?

Dương Tu trước mặt mọi người đùa giỡn mệnh quan triều đình, bị Dung Văn Thanh phế đi, chẳng lẽ không theo lý thường? Dương Khải trước mặt mọi người mở miệng vũ nhục cấp trên, bị Dung Văn Thanh giáo huấn, chẳng lẽ không theo lý thường?

Dương gia đang đợi Dung Văn Thanh lộ nhược điểm, lại bất đắc dĩ đồng đội là heo, liên tiếp tặng Dung Văn Thanh đầu người, xoát uy vọng.

Ít nhất có chuyện của Dương Khải, quan viên ở sảnh nghị chính tạm thời không có cách nào khơi dậy sóng gió, bọn họ muốn lăn lộn, cũng phải ước lượng bản thân, nhắm mình có hơn được Dương Khải không.

Vài ngày sau đó chính là công tác nối tiếp công tác, Dung Văn Thanh vừa đến Văn Học, đối với rất nhiều địa phương của Văn Học Thành đều không quen thuộc, cho nên nàng cần mấy ngày để thích ứng.

Sáng sớm mồng năm tháng Tư, Dung Văn Thanh nhìn sổ sách Tư công trong năm qua, miệng gợi lên một nụ cười mỉm.

Rất tốt, nàng lại nhìn đến đầu người.

Lực lượng sĩ tộc xác thực khổng lồ, trong đó số người độc đạo rất nhiều, nhưng bất đắc dĩ, gia tộc càng lớn, phế vật cũng càng nhiều.

Đối thủ mạnh như thần lại như thế nào? Bên cạnh hắn có đồng đội heo, liền đủ Dung Văn Thanh phản sát đối phương. Huống chi, người kết trướng này, cũng không thể xưng là đối thủ thần.

“Tử Hào, mang theo những sổ sách này, chúng ta đi gặp Dương tri phủ.”

Má ơi hai năm trước type sai tên Dương Tu thành Dương Tú mà giờ lười sửa quá =)) cứ kệ nó đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.