Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 320: Chương 320: Sách thiên đạo (thượng) (2)




Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là, Danh Sư Đường có rất nhiều sách. Nếu muốn đi vào xem, tăng lên nhanh hơn, thân phận trên mặt này nhất định phải có.

- Hấp thu!

Tinh thần thoáng động, tâm cảnh lại tiến vào đệ nhị cảnh. Quả nhiên hắn cảm thấy lòng bàn tay có một luồng mát lạnh dũng mãnh tràn vào toàn thân. Hao tổn mức độ tâm cảnh trước đó đang thong thả khôi phục.

- Thật sự có hiệu quả!

Cảm nhận được thân thể biến hóa, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên. Hắn tiếp tục chìm đắm trong đó, tham lam hấp thu năng lượng trong ngọc tinh Minh Lý.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cảm thấy hao tổn mức độ tâm cảnh trước đó đã hoàn toàn khôi phục, một lần nữa đạt được khoảng 0.1.

Chỉ có điều, sau khi khôi phục lại 0.1, lại không có cách nào hấp thu nữa. Hình như đã no đủ, không có cách nào chứa tiếp.

- Xem ra không có công pháp tu luyện, có thứ này cũng chỉ uổng công. Không có công pháp tu luyện, lại không cách nào khiến cho tu vi thăng cấp!

Không có cách nào hấp thu, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là ngừng lại.

Tu luyện liên quan tới linh khí và chân khí, giống như nước chảy, từ cao về phía thấp. Muốn cho tình hình ngược lại, cần phải mượn các loại phương pháp. Công pháp tu luyện chính là một trong số đó.

Ngọc tinh Minh Lý tuy rằng có thể trợ giúp người ta tăng trưởng mức độ tâm cảnh, không có pháp quyết tu luyện tương xứng, đối với hắn hiện tại mà nói, đều vô nghĩa giống nhau.

- Thôi đi. Tạm thời không nghiên cứu nữa, xem sách màu vàng.

Biết rầu rĩ cũng vô dụng, Trương Huyền không nghĩ nhiều nữa, nhìn về phía quyển sách màu vàng ở bên trong Đồ Thư Quán này.

Thời điểm mấy tên tiểu tử kia lấy lại danh dự cho hắn, nó xuất hiện, hắn vẫn chưa kịp quan sát. Lúc này vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, hắn có thể lại nghiên cứu một chút.

Trong lòng hắn thoáng động, quyển sách đi tới trước mắt. Giống như trước đây, chỉ có một trang trắng.

- Rốt cuộc có phải khiến cho người ta cảm kích mới xuất hiện hay không, còn phải đợi nghiên cứu. Chỉ là... thứ này rốt cuộc sử dụng thế nào?

Nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mắt, trong lòng Trương Huyền tràn ngập nghi ngờ.

Lần trước lúc nghiên cứu, sách biến mất, hắn rơi vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại, kiến thức bên trong Đồ Thư Quán liền tiến vào trong đầu, biến thành thứ của mình.

Chẳng lẽ thứ thoạt nhìn rất lợi hại chói mắt, chỉ có một điểm tác dụng như vậy thôi sao?

Mà nếu quả không phải, một chút dấu vết đều không có, càng không có gợi ý... Cho dù là hắn, cũng càng xem càng hồ đồ.

- Sử dụng Thiên Đạo Đồ Thư Quán xem thử!

Nghiên cứu cả buổi, trước sau không hiểu rõ, trong lòng hắn thoáng động, một ý nghĩ xuất hiện.

Hắn nghiên cứu không ra, nhưng Đồ Thư Quán thì sao?

Lại giống như khí độc trước đó, hiện tại, hình như còn chưa có cái gì thứ thần khí nghịch thiên này phân tích không ra chỗ thiếu hụt.

Chỉ có điều, sách màu vàng này ở trong đầu mình, tuy rằng thoạt nhìn cầm ở trong tay, trên thực tế lại là dùng linh hồn cảm ứng, không phải thực thể chạm đến được. Cũng không biết ở dưới loại tình huống này, có thể hình thành sách hay không.

- Chỗ thiếu hụt!

Nắm chặt sách, tinh thần hắn cảm ứng.

Nhìn xung quanh một chút, quả nhiên giống như dự đoán, ý thức chạm đến, không có cách nào kiểm tra ra chỗ thiếu hụt.

- Chỉ có thể sử dụng biện pháp đoán sai ngu ngốc...

Thử một hồi lâu không có chút tiến triển nào, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là cười gượng.

Phương pháp kia không có tác dụng, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình đoán.

Hắn lấy ra một quyển sách trắng, cầm lấy giấy bút viết ở phía trên:

- Tác dụng của sách màu vàng, chỉ có thể chuyển hóa kiến thức của Đồ Thư Quán thành của kí chủ.

Oong!

Trong đầu hình thành một quyển sách tương đồng. Mở ra vừa nhìn, quả nhiên viết rõ chỗ thiếu hụt:

- Chuyển hóa kiến thức chỉ là một trong những năng lực, không phải là duy nhất.

- Thật sự còn có tác dụng khác!

Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.

Đã nói sách lợi hại như vậy, làm sao có thể chỉ có một tác dụng chuyển hóa kiến thức. Quả nhiên còn có tác dụng khác.

Chỉ có điều, rốt cuộc còn có tác dụng gì, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình suy đoán.

- Tên của quyển sách này gọi là... sách màu vàng!

Do dự một hồi, Trương Huyền tiếp tục viết.

Rất nhanh, khuyết điểm xuất hiện:

- Sách màu vàng là tên sai. Quyển sách là sách thiên đạo.

- Sách thiên đạo? Thật là cái tên khí phách? Nhưng... chỉ khí phách cũng vô dụng. Phải biết nó có tác dụng gì mới được!

Trương Huyền nhăn mày lại.

Đã biết một tác dụng trong đó là chuyển hóa kiến thức. Vậy tác dụng thứ hai là cái gì?

- Có thể chuyển hóa ra công pháp tu luyện nâng cao mức độ tâm cảnh hay không?

Đang suy nghĩ nên thử nghiệm như thế nào, một ý nghĩ xuất hiện.

Nửa ngày nay hắn vẫn rầu rĩ về mức độ tâm cảnh. Nếu sách thiên đạo này rất lợi hại như vậy, có thể sinh ra thành một bộ công pháp nâng cao khắc độ hay không?

Đang miên mang suy nghĩ, còn chưa kịp có động tác, chỉ thấy sách trước mắt lắc lư kịch liệt một hồi, biến thành một luồng ánh sáng rực rỡ, bao phủ toàn bộ Đồ Thư Quán.

Vù!

Lần này không có hôn mê. Thời gian không lâu đa khôi phục lại. Hắn vội vàng nhìn lại, giống như trước đây, sách màu vàng còn ở đó, chính là trang trắng trong đó lại một lần nữa biến mất không thấy.

- Chẳng lẽ... thật sự hình thành công pháp khiến cho mức độ tâm cảnh nâng cao?

Vừa rồi chỉ nghĩ làm thế nào để cho tâm cảnh nâng cao, trang sách màu vàng lại tiêu hao mất. Có thể thật sự giống như hắn chờ đợi, Đồ Thư Quán đã có bí kỹ tu luyện mức độ tâm cảnh hay không?

Nghĩ vậy, trong lòng hắn nóng như lửa, vội vàng tìm kiếm ở xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.