Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 265: Chương 265: Tìm nhầm người (1)




- Lá trà bình thường, một năm là dùng được, cái này lại cần chín năm, nói rõ sự đặc biệt. Cần phải ngâm càng lâu, mới có thể làm cho mùi thơm càng thuần khiết, càng xa xăm. Nhưng ngươi, sau khi nước vừa sôi lăn tăn qua, dùng không đến ba lần hít thở, lại ngâm tất cả lá trà, trên thời gian quá nhanh, dẫn đến mùi thơm của Cửu Niên Xuân chưa có hoàn toàn phát huy. Đây là thất bại đầu tiên!

- Cửu Niên Xuân, sinh trưởng ở nơi ẩm ướt. Bên trong lá trà nhiều khí ẩm. Trước khi ngâm, cần dùng nước muối nhạt rửa sạch, mới có thể khiến mạch lá linh hoạt, khiến cho lá trà phát ra mùi thơm tốt hơn. Ngươi không những không có rửa, còn trực tiếp bỏ vào ngâm, ảnh hưởng tới vị không nói, còn làm cho Cửu Niên Xuân cứng rắn giảm xuống một cấp. Đây là thất bại thứ hai!

- Trước khi pha trà, làm nóng dụng cụ trà không có vấn đề. Đáng tiếc, khoe khoang kỹ xảo quá độ, còn không có hoàn toàn nóng triệt để, đã lại cho lá trà vào. Hơn nữa còn là lá trà dưới trạng thái bình thường, dẫn đến nhiệt lượng bị mất, hiệu quả giảm đi. Đây là thất bại thứ ba!

...

- Lá rụng về cội, thời điểm rót trà ra cuối cùng, đáng lẽ phải ở trong ba lần hít thở, phải rót xong, mới có thể bảo đảm mỗi một chén đều có mùi tương đồng. Ngươi lại kéo dài tới tròn bảy lần hít thở. Chén trà thứ nhất và chén thứ năm cuối cùng rót ra chênh lệch nhau. Trên phương diện vị đã kém gần một cấp. Ngươi có thể thử một chút. Chén thứ nhất đạt tới tứ phẩm. Một chén cuối cùng tối đa cũng lại là tam phẩm. Cùng một bình trà lại có hai loại khẩu vị, thứ mười bảy chỗ thất bại!

Trương Huyền không có ngừng lại, nói liên tiếp mười bảy chỗ chỗ không đúng. Lúc lại nhìn về phía Điền Long, vẻ mặt hắn lộ vẻ đồng tình:

- Một thủ pháp lá rụng về cội rất tốt, lá trà Cửu Niên Xuân rất tốt, bị ngươi ngâm thành như vậy, không phải “chó má không phải” thì là cái gì?

- Ngươi... ngươi...

Sắc mặt Điền Long trắng bệch, giống như là gặp quỷ.

Hắn muốn phản bác, lại một câu nói cũng nói không nên lời.

Hắn vừa học được bộ thủ pháp này, có rất nhiều chỗ thiếu hụt là bình thường. Dựa theo đạo lý, không ảnh hưởng tới toàn cục. Nhưng đối phương làm sao nhìn ra được?

Hắn không phải không biết trà đạo sao?

Phải biết rằng, những điều đối phương nói, cùng gia gia hắn giáo huấn không sai chút nào, thậm chí còn nhiều hơn!

Gia gia cũng chỉ nói ra bốn, năm chỗ mà thôi. Hắn nói một hơi mười bảy chỗ...

Lẽ nào hắn nghiên cứu về trà đạo còn lợi hại hơn gia gia?

Sao có thể như vậy được?

Không chỉ hắn phát điên, toàn bộ đại điện im ắng, kim rơi cũng có thể nghe được.

Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Huyền, giống như là nhìn một con quái vật.

Nhất là Lục Tầm, mắt trợn trừng sắp rơi xuống trên mặt đất. Hắn cũng có phần phát điên.

Hắn vừa nói ra thủ pháp Điền Long sử dụng và phẩm cấp mùi trà thơm, đã cảm thấy mình rất lợi hại, rất tự hào. Kết quả... đối phương không chỉ nhìn ra được những điểm này, ngay cả vấn đề trong lúc pha trà, sai lầm trên phương diện kỹ xảo, cũng đều nói ra tất cả, tất cả đều rõ ràng...

Nhất thời hắn cảm thấy mặt mình giống như bị người hung hăng đánh phải, nóng hừng hực, đã nhanh bị xé nát.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Một hơi nói ra nhiều điều như vậy, hơn nữa còn hiểu rõ về Cửu Niên Xuân như vậy. Ngươi bán lá trà sao?

- Điền lão, không biết ta nói có đúng không?

Không để ý tới sự chấn động kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền khẽ cười, nhìn về phía Điền lão đang ở chính giữa.

Trà đạo sư pha trà giống như võ giả đánh quyền, đồng thời có thể sinh ra sách ghi lại chỗ thiếu hụt. Điền Long này không khiêu khích, hắn cũng lười để ý tới, cho một bậc thang đi xuống. Nhưng ngay từ lúc mới bắt đầu, đối phương lại gây phiền phức cho mình, còn giúp trợ Lục Tầm, vậy ngại quá.

Đương nhiên, đây cũng là hắn hạ thủ lưu tình, chỉ nói một phần chỗ thiếu hụt mà thôi. Nếu thật sự muốn noi ra toàn bộ, sợ rằng người này sẽ giống như Bạch Minh đan sư trước đây, niềm tin kiên định mấy năm liền ầm ầm đổ nát, dẫn đến sau này ở trên trà đạo, lại không có cách nào tiến bước.

- Ngươi nói...

Nói thật, đối phương nói ra, gần một nửa, hắn cũng không biết chính xác hay không. Nhưng nửa còn lại, hắn có thể xác định, chính xác trăm phần trăm.

Hơn nữa, phân nửa hắn không biết này, bất kể cân nhắc từ thuộc tính lá trà, thủ pháp pha trà, chắc hẳn không có bất kỳ vấn đề gì.

Chỉ liếc mắt thoáng nhìn pha trà, đã nói ra nhiều vấn đề như vậy sao?

Rốt cuộc hắn là đại sư trà đạo, hay là ta?

Bộ dạng Điền lão như gặp quỷ, do dự hồi lâu:

- Hoàn toàn đúng!

- Hoàn toàn đúng?

- Trương lão sư nói đúng?

Nghe được đánh giá của hắn, trong đại sảnh ồ lên.

Đặc biệt là Hoàng Ngữ, Bạch Tốn nhìn nhau. Mỗi người từ trong mắt đối phương nhìn ra được cảm giác muốn phát điên.

Trên đường đến đây, Trương lão sư vẫn hỏi chuyện liên quan tới trà đạo, tiểu bạch tới mức không thể tiểu bạch hơn, tuyệt đối không biết trà đạo là vật gì... Mới vừa rồi mình còn lo lắng, so tài với Lục Tầm, hắn chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại xuất hiện loại kết quả này.

Đại ca, có thể đừng chơi trò khiến tim người ta đập nhanh như vậy đi?

Ngươi tinh thông trà đạo như vậy, làm gì phải giả vờ hoàn toàn không biết gì cả?

- Hắn nhất định là cố ý...

Nhớ tới mới vừa rồi còn lòng tốt truyền âm giảng giải tứ cảnh trà đạo cho hắn, Hoàng Ngữ không ngừng nôn ra máu. Sợ rằng trong lòng người này đang cười mình vô tri...

- Dường như... Trương đại sư trước kia vẽ tranh cũng như vậy...

Trong lòng nàng đang thầm mắng, bên tai liền nhớ lại giọng nói mờ mịt của Bạch Tốn.

Nghe hắn nói như thế, Hoàng Ngữ nhất thời cũng nghĩ tới.

Dường như... Trương đại sư này lúc trước vẽ tranh, cũng thoạt nhìn giống như đần độn, cái gì cũng không biết. Kết quả... xem sách một lát, tùy tiện vẽ vài nét bút, ngay cả bức tranh ngũ cảnh cũng có thể làm ra...

Người này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Trên thế giới làm sao có thể có người quái lạ như thế sao?

- Nếu hoàn toàn đúng, có phải đã thông qua thử thách của ngươi hay không?

Hai tay để ra sau lưng, Trương Huyền trở lại chỗ ngồi của mình, thần sắc thản nhiên nhìn qua.

- Khoan đã!

Điền lão còn chưa lên tiếng, Vương Siêu ở phía đối diện đột nhiên đứng lên:

- Vừa rồi Điền lão ra đề mục là, Trương Huyền và Lục huynh ai có thể nói ra dùng thủ pháp gì, mùi trà thơm đạt được mấy phẩm, người đó lại thắng lợi! Lục huynh nói thủ pháp lá rụng về cội, cũng nói ra mùi trà thơm là tứ phẩm, trả lời công bằng, phù hợp vấn đề! Về phần Trương lão sư, nói nhiều như vậy, thứ quan trọng nhất ngược lại không nói ra. Lại cẩn thận nói tiếp, là đáp án sai lầm. Ta cho rằng Lục huynh chắc hẳn là người thắng.

- Không sai, Lục huynh chưa nói những lời sau, không có nghĩa là không biết. Hắn chỉ là trả lời chính xác vấn đề mà thôi.

Ánh mắt Điền Long nhất thời sáng lên, cũng cắn răng nói.

Nếu như người này thật sự giành thắng lợi, trở thành học đồ của Lưu sư, chẳng phải mỗi ngày đều ở cùng với Hoàng Ngữ? Vậy mình còn có chuyện gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.