Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 39: Chương 39: Ngự Miêu




Kẻ kể chuyện nổi danh nhất kinh thành, Lưu Nhị mặt rỗ, làm việc tại đây…không, không, là ngồi chơi kể chuyện từ thư sách kiếm tiền.

Con người của hắn ta, ăn nói nhanh nhảu, biết tán dóc, khôi hài thú vị nhưng lại không mất vẻ nghiêm cẩn, chưa bao giờ vì hấp dẫn khách nhân mà nói bậy nói bạ, thế nên được tặng cho danh hiệu Lưu Nhất Chủy, ý là hắn đã nói ra chuyện gì, thì đó đều là sự thật.

Còn có một điểm khác, cũng là một điểm quan trọng nhất.

Lưu Nhất Chủy rất thông thạo tin tức, cực kỳ thông thạo tin tức.

Vậy nên nhiều người hàng ngày đến nghe hắn kể chuyện xếp hàng từ chân cầu Bắc đến chân cầu Đông, hơn nữa nếu không gọi loại trà tốt nhất, lá trà tốt nhất còn cần phải dùng dụng cụ pha trà tốt nhất, bình đựng trà tốt nhất, thì đến cả tư cách ngồi mà nghe kể cũng không có.

Hôm nay, quán trà Đại Thoại làm ăn vẫn nhộn nhịp như xưa.

Lưu Nhất Chủy vẫn như xưa đợi sau ba tràng chín lượt vỗ tay rộn ràng mới chậm rì rì lên đài.

Bệnh ngôi sao thôi, bình thường bình thường mà.

“Lại nói đến vị thiếu niên tiếng tăm lừng lẫy nhất hiện này …”

Lưu Nhất Chủy vừa mở miệng toàn trường lập tức an tĩnh, một trăm mấy chục cặp mắt đồng loạt nhìn hắn.

“Đương nhiên là Nam hiệp Triển Chiêu!”

“Hay! Hay! Hay lắm!”

“Hay …”

“Lốp bốp lốp bốp!”

Siêu sao chính là như vậy, vừa lên đài mở miệng nói một câu, ở phía dưới tiếng ủng hộ đã vang vọng trời.

Lưu Nhất Chủy sớm đã quen thuộc cảnh tượng này, nhấc chén trà sứ men xanh nhấp một ngụm, chờ cho tiếng la hét ủng hộ dần dần ngừng lại mới vươn tay lên, vuốt bộ râu dê dưới cằm nói: “Triển đại hiệp tuổi trẻ anh hùng, cầm kiếm đi khắp bốn phương, tiếng đồn vang trăm dặm, vừa vào giang hồ liền đã tại Tô Châu đốt Hổ Khâu Ngũ Phách, sau đó lại ở Vô Tích chỉ bằng sức mình mình đã quét sạch thủy trại của Thái Hồ Tam hùng, rồi lại đến trấn Phong Vũ…”

Câu chuyện Lưu Nhất Chủy vừa nói, giảng giải sự tích anh hùng của Triển Chiêu trước nay, đám trà khách sớm đã nghe hắn kể quá nhiều lần. Tuy rằng sự đặc sắc không hề kém lúc trước, nhưng mọi người tốn nhiều tiền đến đây uống trà không phải để nghe những câu chuyện cũ rích ấy.

Phải mới mẻ, mới mẻ, có biết không, phải là chuyện mà trước đây chưa ai từng nghe qua cả.

“Chư vị sợ rằng còn chưa biết nhỉ … Ừm, khẳng định là chưa có biết.” Nhìn không khí dần dần yên ắng lại, Lưu Nhất Chủy bắt đầu nói đến chuyện chính, lỗ tai mọi người thoáng một cái đã vểnh hết cả lên.

“Nam hiệp hiện giờ lại có thêm một danh hiệu, chư vị nếu như biết được chắc sẽ giật bắn cả mình…” Lưu Nhất Chủy ngâm nga cố ý không nói hết câu, nheo mắt đánh giá toàn trường.

“Là danh hiệu gì?”

“Nói mau đi, rốt cuộc là danh hiệu gì?”

Tiếng thúc giục vang lên ầm ĩ.

Lưu Nhất Chủy cười cười ném ra hai tiếng: “Ngự Miêu.”

“Ngự Miêu?!” Hơn ba bốn chục âm thanh cùng lúc hỏi.

“Đúng, Ngự Miêu.”

“Khoan khoan, Lưu Nhất Chủy nhà ngươi không phải kể chuyện nhiều đến u mê chứ, Triển đại hiệp tuy rằng uy chấn thiên hạ, thế nhân kính ngưỡng, uy danh vang vọng nhất gầm trời, nhưng cái chữ ‘Ngự’ này đâu phải là lũ bần dân chúng ta có thể tùy tiện dùng chứ?”

“Đúng thế, ngươi sao lại nói bậy nói bạ thế?”

“Quả thực là quá không biết trời cao đất rộng!”

“Trả lại tiền đây!”

Toàn trường la hét, không khí thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn.

“Các vị nói đúng.” Lưu Nhất Chủy cất cao giọng, chỉ bằng một câu nói đã trấn áp toàn bộ những âm thanh ầm ĩ kia.

“Dù là người trong giang hồ bình thường cũng không dám kêu như vậy!”

“Ơ…”

Trong quán trà thoáng chốc đã yên ắng trở lại, tất cả mọi người đều nghiêng tai lắng nghe hắn công bố đáp án.

Lưu Nhất Chủy lại nhấc chén trà, nhấp một ngụm, không nói một lời, chờ lòng hiếu kỳ của mọi người được đẩy lên cao nhất.

“Chát…”

Hắn vỗ bàn, vang đến mọi người đều khẽ run, lời nói ra lại càng long trời lở đất.

“Hai chữ ‘Ngự Miêu’ này chính là đương kim hoàng thượng tự tay viết!”

...

Hết giờ kể chuyện rồi.

Lưu Nhất Chủy chính là Lưu Nhất Chủy.

“Điện Kim Loan Triển Chiêu yết kiến thiên tử, lầu Diệu Vũ Nam hiệp phong Ngự Miêu.” Chỉ một sự kiện như thế cũng để cho hắn nói suốt một giờ.

Miệng khô lưỡi mỏi, đây là trạng thái hiện tại của hắn.

Một trăm lẻ tám lần, đó chính là số lần khán giả hoan hô hắn vừa rồi, đánh vỡ kỷ lục cao nhất của quán trà Đại Thoại suốt mười tám năm kể từ khi mở quán đến nay.

Lưu Nhất Chủy quay vào hậu trường cả một khắc thời gian (khoảng 15 phút) mới có khán giả tiếc nuối rời đi, những kẻ còn ngồi lại thì huyên náo bàn luận lại một lần kể chuyện đặc sắc vừa qua.

Hậu trường quán trà.

“Tốt, rất tốt, biểu hiện không kém.”

Câu khen ngợi hầu như không khác những người ngoài kia.

Bất quá lần này Lưu Nhất Chủy lại không chắp tay cảm tạ, sau đó vờ vờ vịt vịt khiêm tốn nói vài câu, kỳ thực trong lòng thầm chửi, mịa, lão tử vốn là người kể chuyện đệ nhất tại kinh thành, có thêm câu ngươi khen cũng chẳng nhiều mấy, mất đi câu ngươi khen cũng chẳng mất mát gì.

Lúc này đây hắn cúi đầu, vẻ mặt cực kì cung kính, giống như chỉ không chú ý một chút sẽ rơi đầu vậy.

Cao Nha Nội căn bản không để ý, giơ ngón tay cái lên tự đáy lòng đối với Bàng Dục khen ngợi: “Giỏi cho tiểu tử nhà ngươi, không nghĩ ra ngươi chế truyện cũng là một tay hảo thủ. Cái gì mà trước lầu Diệu Võ hiến nghệ, múa kiếm, leo lầu, thử bắn ám tiễn, thánh thượng trong lúc mừng rỡ ban thưởng danh hiệu ‘Ngự Miêu’ … Ái dà, nói như thật, thật không có gì thật hơn, ta còn tưởng rằng ngươi tận mắt chứng kiến đấy.”

Không phải lão tử đã từng xem qua tràng cảnh này mấy lần sao, phim năm 82 của hãng Thiệu Thị, rồi năm 85 của hãng TVB, năm 92 của Hoa Thị, cả phiên bản năm 99 của Á Thị, còn có phim mới nhất năm 2008 nữa, lấy thừa bù thiếu thêm mắm dặm muối một phen, viết ra còn có thể không đúng hay sao?”

Bàng Dục giả bộ khiêm tốn, chỉ cười mỉm, không trả lời, mà Tiền Thị Tài đứng cách hắn một bộ (khoảng 33cm) lại bắt đầu thao thao bất tuyệt:

- Thì ta đã nói mà, tiền mới thật sự là thứ tốt, cái gì mà Lưu Nhất Chủy kể chuyện không nói dối, hễ nói đều là thật… Rắm chó! Bản công tử vất cho hắn một trăm quan, hắn không phải là…

“Bàng …Tứ ca … Tứ gia gia, tứ gia gia…”

Tiền Thị Tài còn đang thao thao bất tuyệt, Lưu Nhất Chủy đột nhiên quỳ xuống: “Van xin ngài mà, trả con gái lại cho ta đi, nó … nó còn trẻ, nó không thể chịu nổi sủng hạnh của Hầu gia đâu, nó, nó .. Tứ gia gia à, Tứ tổ gia gia của ta, van xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha con gái của ta đi, tiểu nhân dập đầu van lạy ngài.” Hai gối mềm nhũn quỳ xuống, đầu đã đập mạnh xuống.

Nhưng đầu hắn không đụng phải nền nhà lạnh như băng, mà là bàn tay của Bàng Dục.

“Đứng lên, ta không thích nói chuyện với người đang quỳ.”

“Tạ ơn tứ gia gia, tạ ơn tứ gia gia ban thưởng.” Lưu Nhất Chủy run rẩy đứng lên.

“Lần này kể chuyện không kém, ta rất hài lòng.”

“Là nhờ Tứ gia gia viết thật hay, không, là Tứ gia gia chế ra, tiểu nhân làm sao nói được vậy…”

“Chế ra?” Bàng Dục sắc mặt sa sầm.

“Không không không, sự thực, sự thực chính là như vậy, là như vậy.”

“Thế có phải hay hơn không, nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, trong vòng hai ngày ngươi chỉ được kể chuyện này, mỗi ngày kể ít nhất mười lần, hai ngày sau ta ở kinh thành tùy tiện nắm lấy một người hỏi, hắn nếu như không trả lời được Ngự Miêu chính là Triển Chiêu, thì xin lỗi, Hầu gia bên người còn thiếu hai nha đầu làm ấm giường đấy, ta thấy con gái với vợ ngươi có vẻ rất hợp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.