Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 236: Chương 236: Gặp cố nhân ở núi Bắc Mang




Biết được manh mối Vân Định Hưng này, Dương Nguyên Khánh không nóng vội. Trà trang Hồng Tú xảy ra chuyện, Tề vương ắt có điều chỉnh tử sĩ, tốt nhất là chờ chuyện này ổn định lại sẽ đi điều tra, phải dám chắc không sơ hở.

Từ phủ Vũ Văn đi ra, thời gian vẫn là buổi sáng, hôm nay là ngày cúng mộ của ông nội, Dương Nguyên Khánh liền quay về nhà trọ đi tìm tùy tùng của hắn. Mọi người cùng nhau ra khỏi thành, hướng về phía núi Bắc Mang mà đi.

Núi Bắc Mang nằm ở bờ phía nam sông Hoàng Hà, phía Bắc của thành Lạc Dương, thuộc về nhánh núi Hào Sơn, kéo dài hơn ba trăm dặm, là bức bình phong phía bắc của Lạc Dương, vốn có giá trị chiến lược cực cao.

Đồng thời nơi này cũng là thánh địa của đạo giáo. Tương truyền Lão Tử từng ở trên núi Bắc Mang luyện đan, trên núi có Thượng Thanh quan dùng để cung phụng cho Lão Tử. Mỗi khi đến ngày lễ hội Trùng Dương thì trên núi Bắc Mang người dạo chơi liên hồi không dứt, sau đó nhà thơ Trương Tịch có bài thơ nói:

- Nhân cư triều thị vị giải sầu, thỉnh quân tạm hướng Bắc Mang du.

(Dịch nghĩa:

Người ở phố thị chưa giải sầu

Mời ngài tạm tới Bắc Mang chơi)

Bởi vì phong thủy núi Bắc Mang cực đẹp, từ xưa có nói ‘sống ở Tô Hàng, chết chôn ở núi Bắc Mang’, hơn nữa lại kế cố đô Lạc Dương, do đó núi Bắc Mang vừa là nơi chôn cất lý tưởng của đế vương, 'Bắc mang hà luy luy, cao lăng hữu tứ ngũ. Tá vấn thùy gia phần, giai vân hán thế chủ'.

(Dịch nghĩa:

Bắc Mang sao buồn thiu

Lăng cao bốn năm tòa

Hỏi nấm mồ nhà ai

Đều là chủ thiên hạ)

Nơi này rừng cây rậm rạp, xanh ngắt như mây, trèo lên núi nhìn ra xa, non xanh nước biếc thu cả vào trong tầm mắt, lúc chạng vạng, đèn đuốc sáng trưng, như bầu trời đầy sao, bởi vậy ‘núi Bắc Mang buổi tối’, lại trở thành một trong tám cảnh đẹp của Lạc Dương.

Nghĩa địa của Dương Tố sớm đã được ông ta tuyển chọn khi xây dựng Lạc Dương rồi, dựa vào nước sát bên núi, nằm ở một chỗ núi uốn cong, phong thủy cực tốt, một con sông nhỏ từ trong núi uốn cong róc rách chảy qua.

Vốn dĩ, nơi này tên là Long Hấp Thủy (rồng hút nước), một triền núi cực thấp bé giống như sống lưng của một con rồng, thò đầu ở trong sông hút nước, nghĩa địa Dương Tố ở ngay vị trí gáy rồng, nhưng Dương Tố sợ phạm vào điều kiêng kị, lợi dùng chức quyền, đổi tên nơi này là vịnh Cẩm Lý, nhưng lý nghĩa là cá chép, vẫn hóa thành rồng. Do đó Dương Tố tuy rằng thận trọng, hay là để trong lòng Dương Quảng không thoải mái, tuy nhiên gã không hề nói gì, miễn cưỡng ngầm ưng thuận mộ táng Dương Tố ở đây.

Hơn nửa canh giờ sau, Dương Nguyên Khánh dẫn theo thuộc hạ đi tới vịnh Cẩm Lý, lúc này đã đi qua Trung Nguyên rồi, nhưng thời tiết vẫn còn rất oi bức, nắng gắt cuối thu ra oai. Giữa trưa nóng như thiêu đốt, bóng cây dày đặc, đi lại giữa núi, bất ngờ có một cơn gió mát thổi tới, làm cho tinh thần mọi người phấn khởi.

- Đại lang, nghĩa địa còn bao xa?

Dương Nguyên Khánh nhìn tên thủ hạ có chút phờ phạc, liền quay đầu lại cười hỏi.

Dương Đại Lang là tên lớn tuổi nhất trong chín tên Thiết Ảnh Vệ, tuổi khoảng ba mươi, làm việc vô cùng thận trọng. Bãi nghĩa địa này chính là y đi cùng lão chủ nhân Dương Tố chọn lựa, đối với vùng này vô cùng quen thuộc.

Y chỉ ra bóng cây rộng lớn phía trước, theo con đường phía trước đi thẳng tới, khoảng chừng mười dặm là đến.

Dương Nguyên Khánh thấy bên đường có một quán rượu, rất nhiều chỗ ngồi, có người đi chơi ở bên trong nghỉ ngơi ăn cơm, hắn bèn nói với mọi người:

- Mọi người nghỉ ngơi một chút, uống nước ăn cơm, đợi chút xíu đi tiếp.

Mọi người sớm đã đói khát không chịu được, Dương Nguyên Khánh vừa hạ lệnh, mọi người đều xuống ngựa, dẫn ngựa đi về hướng quán rượu. Bây giờ, thời tiết còn nóng, vẫn chưa là thời điểm đi chơi được, lều rượu buôn bán cũng chưa tốt lắm, ông chủ thấy nhiều người đến như vậy, sẽ vội vàng cho tiểu nhị ra tiếp đón.

- Ông chủ, đem toàn bộ thức ăn ra đây hết, chúng ta bao hết chỗ này.

Ông chủ vội vàng lệnh cho tiểu nhị đi chuẩn bị. Dương Nguyên Khánh thấy tên tiểu nhị đem binh rượu ra, vội vàng nói:

- Rượu không cần đâu, cho mọi người nước đá đã.

- Công tử có phải đi tảo mộ không!

Ông chủ thấy Dương Nguyên Khánh không cần rượu, liền đoán được ý của hắn đến đây.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu lại hỏi:

- Gần đây có nhiều người tảo mộ không?

- Hai ngày trước là tết Trung Nguyên, nên người tảo mộ rất nhiều. Nhưng mà hôm nay, người đã ít đi nhiều, buổi sáng có một nhóm người, là tảo mộ cho Dương Tư Đồ, hình như đều là tộc nhân của Dương gia.

- Ông có chắc chắn là tộc nhân của Dương gia không?

Dương Nguyên Khánh có chút khó hiểu, nghe Dương Nguy nói, người Dương phủ hôm qua đã tế mộ rồi, sao hôm nay lại đến?

- Có lẽ là, nhưng mà nghe nói giọng không phải người kinh thành, có lẽ là từ quê nhà chạy tới, khoảng chừng hai mươi mấy người.

Dương Nguyên Khánh không nghĩ ở nghĩa địa lại gặp người trong Dương phủ, tuy nhiên họ Dương ở Hoằng Nông khá đông, có thể hai bên đều không biết nhau.

Tiểu nhị bưng tới nước giếng đá và một mâm bánh Hồ. Nước giếng lạnh buốt thấu xương, uống xong mọi người đều hô to đã quá, hơn mười mấy tên thủ hạ như gió cuốn mây tan uống lấy uống để.

Lúc này, dưới hàng cây trên đường có một chiếc xe ngựa, trái phải là mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa, bọn chúng đều dừng ở bên lều rượu, tùy tùng nhìn thoáng qua lều rượu, bèn hướng về bên trong bẩm báo:

- Lão gia, vẫn còn chỗ trống.

Mành cửa xe đẩy ra một kẽ hở, lộ ra khuôn mặt một lão già, ông ta nhìn lều rượu, lắc đầu nói:

- Người nhiều quá rồi, chúng ta đi về phía trước thôi.

Dương Nguyên Khánh ngẩn người, ánh mắt và giọng nói của lão giá đó đều quen thuộc lạ thường, khi xe ngựa vừa mới chạy, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghĩ ra, vội vàng la lớn:

- Cao tướng quốc, là ông sao?

Xe ngựa dừng lại, mành cửa xe kéo ra, lộ ra một khuôn mặt, nét mặt hồng hào, quả nhiên là Cao Quýnh. Cao Quýnh cũng nhận ra Dương Nguyên Khánh, không nhịn được cười ha hả:

- Hóa ra là tiểu Dương tướng quân, thật là có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Một tên tùy tùng vội vàng, đỡ Cao Quýnh xuống ngựa. Năm đó Cao Quýnh từ trong miệng Hạ Nhược Bật nhận ra một cuộc chính biến phải phát sinh, y suốt đêm trốn về quê biển Bột Hải, cũng do vậy mà bỏ qua quan hệ biến cố cung Nhân Thọ. Năm ngoái sau khi chính thức tiếp vị, Dương Quảng lại lần nữa, triệu hồi Cao Quýnh làm quan trong triều, phong quan Thái Thường Tự Khanh, phụ trách lễ nhạc trong thiên hạ. Với đại tài trị quốc của Cao Quýnh mà phải đi phụ trách lễ nhạc trong thiên hạ, văn võ trong triều bất bình, cho rằng là đại tài tiểu dụng (tài cao không được trọng dụng), Cao Quýnh lại không cho là vậy, vẫn giữ chức quan khiêm tốn như trước.

Hôm nay cũng là ngay ông ấy đến tế mộ Dương Tố, vừa lúc gặp được Dương Nguyên Khánh, khiến cho tâm tình Cao Quýnh, cao hứng vô cùng. Sau khi Dương Tố chết, Cao Quýnh đã không quan tâm đến Dương gia nhiều. Điều duy nhất khiến ông ấy vẫn nhớ mãi không quên, chính là tiểu thần đồng, Dương Nguyên Khánh từ nhỏ đã khắc sâu vào trong tâm trí của ông. Mấy tháng trước, khi ông ấy đi thăm hỏi Bùi Củ, có nhắc tới Dương Nguyên Khánh, Bùi Củ cũng khen không dứt lời.

Cao Quýnh năm nay đã sáu mươi lăm tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, dưỡng sức cũng không tệ, bước đi mạnh mẽ, đầu tóc cũng chỉ có vài sợi bạc, râu đen phơi phới, giống như một người hơn năm mươi tuổi vậy. Dương Nguyên Khánh vẫn còn nhớ, lúc hắn được năm tuổi, giống như đã nhìn thấy bộ dạng như vậy, đã mười mấy năm trôi qua, ông ấy vẫn chưa già lắm.

Hai người ngồi đối diện nhau, ông chủ cho bọn họ một bình trà. Cao Quýnh bùi ngùi nói:

- Nguyên Khánh, lần trước gặp cháu, hình như là lúc Khai Hoàng năm mười chín, chúng ta đã gần bảy năm không gặp rồi. Nguyên Khánh, cháu đã sắp mười tám tuổi rồi chứ!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, bưng bình trà lên rót đầy cho ông, cười nói:

- Cao tướng, nghe nói ông lại làm quan nữa à?

Cao Quýnh nâng chén trà lên uống một ngụm, cười khổ nói:

- Ta vốn muốn yên ổn sống hết quãng đời còn lại, nhưng ông ấy lại nghĩ tới ta, ta có thể làm gì được chứ? Không đến sao? Chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến vợ con ta, chỉ có thể làm thêm mấy năm. Ta đã sáu mươi lăm rồi, chuẩn bị bước qua tuổi bảy mươi, chuẩn bị chính thức thoái quan.

Dương Nguyên Khánh cười cười,

- Điều này chủ yếu do Cao tướng đức cao trọng vọng, môn sinh rải rác thiên hạ, thiên hạ thái thú huyện lệnh các châu các quận, đều gọi Cao tướng là thầy. Ngay cả ông nội của cháu cũng nói, nếu như năm đó không có tướng quốc tiến cử, ông cũng không thể được chức cao. Thánh thượng phải ổn định triều cương, trấn an quận huyện châu quan, đương nhiên cần phải mời Cao tướng ra mặt.

Dương Nguyên Khánh đánh giá Cao Quýnh bao nhiêu cũng không hết. Trên lịch sử gọi Cao Quýnh là một trong tướng sáu tướng hiền đức. Nhà Chu hưng là nhờ Thái công, Tề xưng bá là nhờ Quản Trọng, Ngụy giàu là nhờ Lý Khôi, Tần mạnh là nhờ Thương Ưởng, Hậu Chu có Tô Xước, nhà Tùy có Cao Quýnh. Có sáu người hiền này mới thành vương nghiệp, trở nên nước giàu binh mạnh.

Trong lịch sử, Dương Quảng giết Cao Quýnh là sai lầm lớn nhất xưa nay ông ta phạm phải, khiến cho cả thiên hạ kêu oan, mất hết trái tim của kẻ sĩ. Cao Quýnh chết, giống như trụ cột của Tùy quốc ầm ầm sụp đổ.

Cao Quýnh lắc đầu, thở dài một tiếng nói:

- Mặc dù nhờ ơn Thánh thượng lại bắt đầu sử dụng, nhưng mới ra làm quan chưa được hai năm, ta liền đắc tội với Thánh thượng.

- Sao lại vậy?

Dương Nguyên Khánh kinh ngạc hỏi.

Cao Quýnh thở dài nói:

- Thánh thượng thích âm nhạc văn học, liền hạ chỉ đem con cháu nhạc gia của Chu, Tề, Trần, Lương đều chuyển vào kinh thành, trở thành nhạc hộ, chuyên bắt tay vào làm nhạc khí, làm gia tăng kinh thành phồn hoa. Ta liền khuyên can Thánh thương, Đại Tùy xây dựng đã được hai mươi mấy năm, âm nhạc đã sớm được bãi bỏ từ lâu, đám con cháu âm nhạc này đều đã có nghề kiếm sống, hiện đang có một tờ chiếu thư, đột nhiên lệnh cho bọn họ quay về nghiệp cũ, lại có vài người có thể ôm chuyện cũ, chẳng qua thật giả lẫn lộn thôi, sức tiêu phí một nước, nhiễu loạn dân sinh không nói, còn không chẳng ra gì cả, để lại nụ cười cho hậu nhân. Kết quả Thánh thượng cực kỳ không hài lòng, hung hăng răn dạy ta, nói ta lại dám vọng ngôn, định ta trọng tội.

Dương Nguyên Khánh biết Cao Quýnh là bậc thầy trị quốc, vương triều Tùy phồn thịnh, một nửa là công lao của ông ấy, nhưng phương diện quyền lực đấu tranh của Cao Quýnh lại không giỏi. Nếu như ông ấy có khả năng đặc biệt, Dương Dũng cũng sẽ không thảm bại như vậy. Cao Quýnh hiển nhiên không phát hiện nguy hiểm của mình, ông ấy không nhìn thấu được mục đích chính thực sự của Dương Quảng.

Nhưng có chút lời Dương Nguyên Khánh không thể nói rõ, hắn chỉ có thể cô đọng nhắc nhở Cao Quýnh,

- Cao tướng tuổi đã già, không bằng hãy cáo lão hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ, không cần phải ở lại trong triều làm gì.

Cao Quýnh là người cực thông minh, ông ấy đã nghe ra được trong lời nói của Dương Nguyên Khánh, liền vội vàng hỏi:

- Cháu nghe được tin tức gì sao?

Dương Nguyên Khánh thấy chung quanh không người, liền thấp giọng nói:

- Từ xưa tới nay gần vua như gần hổ, hổ lòng có cắn người, ba năm mới hạ thủ. Cháu chỉ khuyên Cao tướng một việc, nếu như Trường Ninh Vương gặp nạn, Cao tướng phải lập tức từ chức, bằng không khó bảo toàn tính mạng.

Trường Ninh vương chính là đứa con cả của Thái tử Dương Dũng trước kia, Dương Nghiễm. Năm đó Dương Quảng giết huynh trưởng và ba đứa con trai, lại giữ lại tám đứa con trai khác, hiện tại đều đã dần dần trưởng thành. Dương Nguyên Khánh phỏng chừng ngấm ngầm chịu đựng gần ba năm, ngôi vị Hoàng đế đã ổn, thời cơ động thủ nhanh đến rồi, đồng thời tất cả người cũ của thái tử cũ đều sẽ bị giết chết. Dương Nguyên Khánh có chút kính trọng Cao Quýnh, hắn không nhẫn tâm để Cao Quýnh gặp phải bất hạnh này.

Thủ hạ nhân tài dưới tay Dương Quảng nhiều, cần gì một Cao Quýnh, triệu ông ấy vào kinh làm quan, đơn giản chính là không muốn buông tha cho ông ấy, bỏ lở thời cơ.

Cao Quýnh vuốt râu, do dự nói:

- Ta thấy Thánh thượng cũng là người tài trí mưu lược kiệt xuất, tuy rằng bảo thủ cố chấp, không nghe lời khuyên can, nhưng cũng không đến mức độc ác như vậy!

Dương Nguyên Khánh cũng không muốn nói nhiều lời, đến lúc đó Cao Quýnh tự nhiên sẽ rõ thôi, hắn chắp tay cười nói:

- Khoan nói đến việc này, cháu muốn đi cúng mộ ông nội, Cao tướng cùng đi chứ?

Cao Quýnh gật gật đầu,

- Ta chính là đi bái tế ông nội của cháu, giờ đã không còn sớm, chúng ta đi thôi!

Mọi người đều thu gom đồ đạc, xoay người lên ngựa, cùng đi theo xe ngựa của Cao Quýnh, đi về phía mộ Dương Tố.

………………

Dương Nguyên Khánh thắp ba nén nhang, cúng trước mộ ông nội, hắn quỳ rạp xuống đất, đôi mắt ứa lệ, hướng về phía mộ ông nội dập đầu lạy ba cái thật mạnh, niềm thương nhớ khó ép xuống. Khi ông nội hắn lâm chung, hắn không có ở bên người, thành ra hắn nuối tiếc cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.