Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 130: Chương 130: Mượn cớ tặng quà




Sau buổi trưa ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh đang ở trong phòng đọc sách, ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa, hắn phải bỏ sách xuống, ra mở cổng.

- Ai vậy?

- Là ta, công tử!

Giọng nói không quen lắm, Dương Nguyên Khánh mở cửa, người gõ cửa là bà quản gia gọi là thím Trương trong Dương phủ, hắn liền cúi đầu chào, nói:

- Thím Trương, có chuyện gì vậy?

Thím Trương đã hơn năm mươi tuổi, đã phục vụ cho Dương phủ hơn ba mươi năm, vẫn luôn quản trong viện, không giao lưu nhiều với Dương Nguyên Khánh, bà vẫy tay cười nói với Dương Nguyên Khánh:

- Cậu mau theo ta trở về, lão gia có việc gấp muốn tìm cậu.

Dương Nguyên Khánh sửng sốt:

- Ông nội muốn ta về sao?

- Không phải lão thái gia, là lão gia.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới hiểu được, là phụ thân tìm hắn. Trong Dương phủ, mọi người cũng gọi Dương Tố là lão gia, thường làm lẫn lộn giữa Dương Tố và Dương Huyền Cảm, chỉ khi cùng nhắc đến hai người, mới gọi Dương Tố là lão thái gia.

Mấy ngày trước Dương Nguyên Khánh cũng đã nói chuyện một lần với phụ thân Dương Huyền Cảm, đó chính là lần gặp mặt đầu tiên trong năm năm nay của hai cha con họ, không khí buổi gặp mặt cũng tạm được, Dương Nguyên Khánh vẫn giữ được sự kính trọng đối với phụ thân.

Nếu phụ thân đã có việc gấp muốn tìm hắn, hắn cũng không hỏi nhiều nữa, đi theo thím Trương về Dương phủ. Sau khi vào phủ, Dương Huyền Cảm bình thường cũng sống yên bình trong viện, đây cũng là lần đầu tiên trong mười hai năm nay đi vào tiểu viện của Dương phủ.

Đợi ở trong sân một lát, một nha hoàn từ trong phòng đi ra, cười nói:

- Nguyên Khánh công tử, lão gia mời cậu vào trong.

Trong phòng bố trí cũng không có gì khác với mười hai năm trước, chỉ là vật cũ nhưng người thì khác. Ngoài phụ thân Dương Huyền CẠngồi trên ghế ra, mẫu thân chính phòng của hắn cũng đang ngồi một bên.

Dương Huyền Cảm năm nay đã bốn mươi hai tuổi, tóc hai bên đã bạc, nhưng tinh thần y vẫn sáng suốt, sống lưng cũng thẳng tắp, trên khuôn mặt dài gầy có nụ cười hiền hòa. Y rất hài lòng với đứa con Nguyên Khánh này, mới mười lăm tuổi đã dựa vào sức chính mình lập công được phong làm tử tước. Đây chính là người thứ tư trong Dương phủ sau phụ thân, ông chú và y được phong tước vị, ngay cả mấy anh em của y cũng không được, điều này khiến y rất hãnh diện.

Tuy nhiên trong lòng Dương Huyền Cảm vẫn có chút không vui, đó là ngày hôm trước đứa con trai này thấy y lại không quỳ xuống. Tuy rằng quan hệ có hòa hợp, Nguyên Khánh cũng đã biểu hiện đủ kính trọng đối với y, nhưng không quỳ xuống cũng là một tình tiết nhỏ, thể hiện rằng trong tình cha con bọn họ vẫn có một hố sâu nội tâm ngăn cách.

Dương Huyền Cảm cũng không có cách nào khác, y cũng biết, kết quả của mười mấy năm lạnh nhạt cũng không thể thay đổi được trong một sớm một chiều. Thật ra biểu hiện của Dương Nguyên Khánh cũng đã nằm ngoài dự liệu của y rồi.

Nguyên Khánh liền bước lên thi lễ:

- Tham kiến phụ thân!

Hắn lại thi lễ với Trịnh phu nhân,

- Tham kiến mẫu thân!

Trịnh phụ nhân thay đổi cũng không nhiều, tóc bới cao, trên tóc cài trâm ngọc, trên mặt bôi một lớp phấn dày che đi dấu tích của thời gian, nhìn từ bên ngoài không thể nhìn thấy được tướng mạo thật của bà. Xương gò má của bà rất cao, miệng mỏng, trời sinh vốn dĩ đã độc ác từ trong xương cốt, khó có thể thay đổi được, mặc dù bà đã là người làm bà rồi.

Đối với Dương Huyền Cảm, Nguyên Khánh là con y, đây chính là huyết mạch không thể thay đổi được. Trong lòng y vẫn còn có tình cha con đối với Dương Nguyên Khánh, sẽ cảm thấy vui mừng vì thành tựu của Dương Nguyên Khánh.

Nhưng Trịnh phu nhân thì khác, Nguyên Khánh không phải là con trai của bà, chồng bà sinh con với một phụ nữ khác, vốn dĩ đã là tình địch của bà, là kẻ thù của bà. Mặc dù bà cũng có năm năm không nhìn thấy Nguyên Khánh, nhưng lúc này gặp, ánh mắt Trịnh phu nhân vẫn không che giấu được sự đố kỵ trong lòng bà. Lúc Nguyên Khánh còn nhỏ, bà đố kỵ Nguyên Khánh lớn lên cao lớn hơn hai đứa con của bà, sau đó bà lại đố kỵ với tình yêu của phụ thân Dương Tố dành cho Nguyên Khánh, bây giờ bà vẫn còn đố kỵ.

Đứa con lớn của bà cũng chỉ là huyện lệnh Thượng Đảng lục phẩm, không có tước vị gì, đứa con thứ hôm qua mới được phong làm Thương Tào Tham Quân phủ Vương tề, nhưng Dương Nguyên Khánh đã là quan quân tứ phẩm, tử tước huyện Phi Hồ. Điều này làm sao có thể làm cho bà vui mừng được, làm sao bà có thể thoải mái được.

Tuy nhiên Trịnh phu nhân cũng không còn ngạo mạn hung ác như mười mấy năm trước lần đầu gặp Nguyên Khánh nữa, bà phải nể mặt chồng. Chồng bà mấy ngày nay đều dặn đi dặn lại, đừng có gây ra mâu thuẫn gì với Nguyên Khánh nữa, hơn nữa Dương Nguyên Khánh đối với bà cũng coi như tôn kính rồi, bà liền thản nhiên nói:

- Không cần khách sáo, mời miễn lễ!

Dương Huyền Cảm thấy vợ đối xử với Nguyên Khánh như đối đãi với khách, còn dùng thêm một chữ ‘mời’, y cũng bất đắc dĩ. Vợ y cũng không phải chỉ một lần thể hiện sự đố kỵ của bà đối với Nguyên Khánh bên tai y, thái độ bây giờ của bà, đã là nể mặt y lắm rồi.

- Nguyên Khánh, sở dĩ vội vàng tìm con về, là vì có một chuyện khá quan trọng.

Dương Huyền Cảm lại nhìn thoáng qua phu nhân, rồi nói:

- Cậu của con tháng trước tổ chức mừng thọ ở Huỳnh Dương, không kịp đi tặng quà, có chút thất lễ. Hôm nay y từ Huỳnh Dương về, chúng ta nhất định phải tặng bổ sung một món quà, việc này thường là vãn bối nên làm, Đại ca Nhị ca của con lúc này cũng không ở trong kinh, đành phải để con đi một chuyến.

Dương Nguyên Khánh còn tưởng chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là bảo hắn đi tặng quà. Trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng Nhị ca Dương Vanh đang ở Kinh thành, hôm qua hắn còn tình cờ gặp, sao phụ thân lại nói gã không ở Kinh thành? Chẳng lẽ sáng nay đã rời kinh rồi? Chắc là không! Kỳ lạ thật.

Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không nói gì thêm, hắn thi lễ,

- Con nghe lời!

Thân tình của Dương Nguyên Khánh đối với Dương gia vẫn rất nhạt nhẽo, năm năm trước hắn gia nhập quân đội, xét trên một góc độ nào đó cũng là vì thoát khỏi Dương gia. Mặc dù lúc này hắn ở trong Dương phủ, nhưng cũng không có kết giao gì với người trong Dương gia, mỗi ngày vẫn đi sớm về muộn.

Tuy nhiên tâm tính của Dương Nguyên Khánh đã dần trưởng thành, hắn biết cho dù thế nào Dương Huyền Cẩm cũng là phụ thân của hắn, cho dù hắn không có tình cảm gì với phụ thân, nhưng cũng không thể vi phạm luân thường đạo lý cơ bản của xã hội. Đối với Dương Huyền Cảm, hắn vẫn luôn duy trì sự kính trọng, nhưng cũng giữ khoảng cách, lại thêm lễ nghĩa, tình thân cũng rất nhạt nhòa.

Một số lễ tiết cần thiết hắn làm rất tốt, ví dụ Dương Huyền Cảm bảo hắn đi tặng quà, cho dù hắn không muốn đi, nhưng hắn vẫn đồng ý. Những chuyện nhỏ không quan trọng này, hắn không nhất thiết phải làm mất mặt phụ thân.

Dương Khánh đồng ý rồi, rời khỏi phòng phụ thân. Đợi cho đến khi hắn đi xa rồi, Trịnh phu nhân mới lạnh lùng nói với chồng:

- Làm thân thì làm thân, việc gì phải lấy cớ tặng quà, lẽ nào họ Trịnh Huỳnh Dương của ta lấy sự tôn kính năm họ bảy nhà, còn chưa xứng được với một đứa con rơi của Dương phủ sao?

Dương Huyền Cảm vội cười nói:

- Đây thật ra cũng là ý của phụ thân, cho Nguyên Khánh danh chính ngôn thuận, nhưng bà cũng biết tính tình đó của nó, nếu không phải làm thân, nó nhất định sẽ không đi.

- Nó đi hay không có liên quan gì đến ta?

Trịnh phu nhân chau mày, ngọn lửa đố kỵ trong lòng bà bắt đầu được đốt lên,

- Ta nói cho ông biết, chỉ có lần này thôi, ta nể mặt ông, không có lần sau nữa, không có!

Trịnh phu nhân hừ mạnh một tiếng, đứng lên tức giận đi ra cửa. Dương Huyền Cảm nhìn theo bóng phu nhân, y bất đắc dĩ cười khổ. Phu nhân chính là một ngọn núi lớn ngăn giữa y và Nguyên Khánh, ngăn cách tình cha con giữa bọn họ, e rằng sẽ khiến phụ thân thất vọng rồi.

Họ Trịnh (Trịnh thị) ở Huỳnh Dương có nguồn gốc từ hậu duệ Trịnh quốc đời Xuân Thu, mấy trăm năm nay vẫn luôn là một danh gia vọng tộc lớn ở Trung Nguyên. Sau loạn Ngũ Hồ ở Bắc Ngụy, Hiếu Văn Đế tin dùng thế gia sĩ tộc, Trịnh thị Huỳnh Dương, Lư thị Phạm Dương, Thôi thị Thanh Hà, Vương thị Thái Nguyên, quận Triệu và Lý thị Lũng Tây trở thành năm họ lớn nhất trong người Hán, cùng với tám họ Thác Bạt trở thành những gia tộc hiển hách nhất Bắc Ngụy.

Triều Tùy dựng nước không lâu sau, Thượng Trụ quốc, Bái Quốc công Trịnh Dịch thành nhân vật đại biểu cho Trịnh thị Huỳnh Dương, y ở trong triều là một người cực kỳ có uy danh, cha con Dương Tố cũng vì vậy mà lần lượt cưới con Trịnh gia làm vợ. Nhưng vào năm mười một Khai Hoàng, Trịnh Dịch phạm tội rời cung, không lâu sau đó bị bệnh mà qua đời, vầng hào quang của Trịnh gia liền ngày càng yếu dần đi.

Vị trí phủ Trịnh gia nằm ở phường An Nghiệp, là một tòa nhà chiếm khoảng ba mươi mẫu đất, mấy đứa con trai của Trịnh Dịch đều ở đây. Đứa con cả là Trịnh Thiện Nguyện được phong làm Quy Xương Công, con thứ Trịnh Nguyên Tông được phong làm Nam tước huyện Vĩnh Yên, nhưng tước vị Bái Quốc công của Trịnh Dịch được đưa con thứ ba Trịnh Nguyên kế thừa, còn vợ của Dương Huyền Cảm Trịnh thị chính là con gái của Trịnh Dịch.

Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh mang theo một hộp gỗ sơn son đến bên ngoài cửa lớn Trịnh phủ. Hắn cũng không có cảm tình gì tốt với Trịnh gia, cũng không cố ý thay quần áo trịnh trọng, vẫn mặc quần áo vải màu xanh buổi chiều, đầu đội khăn, chân đi một đôi giày cũ, quần áo có vẻ rất nghèo nàn. Đây cũng không phải Dương Nguyên Khánh cố ý, hắn từ nhỏ là mặc quần áo cũ mà lớn lên, đối với những loại quần áo gấm vóc vàng bạc linh tinh hắn không quen. Hắn rất thích màu xanh, mặc quần áo vải màu xanh, khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái, dường như lại quay trở lại thời niên thiếu vậy.

Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không muốn vào Trịnh phủ, chờ sau khi quản gia Trịnh phủ bước ra, giao quà cho quản gia rồi rời đi. Đợi cả nửa ngày, quản gia của Trịnh phủ rốt cuộc cũng bước ra, chắp tay nói với Dương Nguyên Khánh:

- Dương công tử, mời vào!

Dương Nguyên Khánh giao hộp gỗ cho lão,

- Ta không vào đâu, đây là quà mừng thọ Dương phủ gửi cho lão gia các ngươi, bên trong có thư, mời các ngươi chuyển đạt.

- Cái này…

Sắc mặt quản gia có chút kỳ lạ, lão lắc đầu cười nói:

- Cái này ta không tiện chuyển, hay là cứ mời Dương công tử vào đi!

Dương Nguyên Khánh dù sao cũng là con cháu Dương gia, hắn cũng biết chính mình là thay mặt phụ thân đến đây, không vào Trịnh phủ thì có chút thất lễ. Nhưng bước qua cánh cổng Trịnh phủ, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt với xương gò má cao cao, đôi môi mỏng của Trịnh phu nhân, nghĩ đến những sự ác nghiệt của nàng đối với hắn từ nhỏ, cảm thấy rất hận, hắn cũng cảm thấy chán ghét đối với Trịnh phủ.

Dương Nguyên Khánh đi theo quản gia đến phòng chính, đi qua sân trước, trong viện có trồng mấy dãy hoa cúc. Lúc này đã là đầu tháng 9, mấy bông hoa cúc vàng đã đua nhau nở, một người đàn ông mang áo bào trắng đang chắp tay sau lưng đứng trước một cây hoa cúc ngắm hoa.

- Nhị lão gia!

Quản gia cung kính thi lễ với người đàn ông trung niên đó. Người đàn ông trung niên này chính là Nhị lão gia của Trịnh phủ Trịnh Nguyên Tông. Y ở Sử quán viết sách, tước phong là Nam tước huyện Vĩnh Yên, bộ dạng hào hoa phong nhã, dung mạo tuấn tú, cằm để râu dài. Trịnh Nguyên Tông gật gật đầu, nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, cười nói:

- Vị tiểu huynh đệ này là…

- Đây là con trai Hồng lư khanh Dương Trụ quốc Nguyên Khánh công tử, đưa quà mừng thọ của đại lão gia.

Trịnh phu nhân là em gái Trịnh Nguyên Tông, Dương Huyền Cảm là em rể y, Trịnh Nguyên Tông cũng từng nghe nói tên Dương Nguyên Khánh, biết hắn rất có công với quân đội. Nhưng Trịnh gia phần lớn là người học văn, bây giờ thiên hạ thái bình, không có hứng thú gì với việc võ công chinh chiến này, vì vậy cũng không biết nhiều lắm về Dương Nguyên Khánh.

Trịnh Nguyên Tông nheo mắt đánh giá Dương Nguyên Khánh một lúc, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi, ôn hòa nói:

- Hóa ra là con của Dương Huyền Cảm, nghe danh đã lâu.

Dương Nguyên Khánh cảm nhận được sự lạnh lùng trong ánh mắt y, làm hắn không vui, liền chắp tay nói:

- Quấy rầy thế thúc ngắm hoa rồi!

Trịnh Nguyên Tông nhìn hình dáng hắn, lắc đầu:

- Hậu bối vô lễ, lại mặc một chiếc áo vải để vào Trịnh phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.