Thiên Kiếp Mi

Chương 40: Chương 40: Cô Gái Áo Đào 02




Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Kẻ này giết người phóng hỏa, dụ dỗ những cô gái chưa trải sự đời làm chuyện ác, chế thuốc độc hại người, lại còn mưu đồ xưng bá võ lâm trung nguyên, khơi lên gió tanh mưa máu, đúng là tội ác tày trời, không bút mực nào chép hết, nhưng bản thân hắn lại không gây ác cảm đến vậy. Thẩm Lang Hồn nhìn đăm đăm kẻ thù không đội trời chung này rất lâu, chỉ cảm thấy trên người kẻ này vẫn còn nét ngây ngô, Đường Lệ Từ nói hắn không thích hợp bày mưu tính kế người khác không sai chút nào. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao năm đó ngươi lại giết vợ ta?”

“Muốn giết thì giết, còn cần lý do gì?” Liễu Nhãn quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng đáp, “Ta hứng lên thì giết cô ta, hứng lên thì tha cho ngươi, không được hả?”

Thẩm Lang Hồn hỏi: “Có kẻ sai ngươi giết vợ ta à?” Ánh mắt hắn tinh tường cỡ nào, dù khuất trong bóng tối vẫn liếc mắt là nhìn ra dụng ý của Liễu Nhãn khi quay đầu sang hướng khác: “Là kẻ nào sai ngươi giết vợ ta?” Liễu Nhãn không đáp, một mực im lặng, Thẩm Lang Hồn chợt bốc lên lửa giận vô hình: “Nói! Có kẻ sai ngươi giết vợ ta phải không? Sao ngươi không nói? Ngươi không nói là muốn gánh tội cho kẻ nào?”

Liễu Nhãn ngước mắt lên lạnh lùng nhìn hắn, vẫn lặng thinh không đáp. Thẩm Lang Hồn vung tay lên tát hắn đánh “bốp” một tiếng, máu tươi dính đầy tay. Liễu Nhãn máu me đầy mặt nhưng vẫn không hề nhúc nhích, rất lâu sau hắn mới ho khẽ một tiếng: “Không có kẻ nào sai ta giết vợ ngươi.”

Cái tát thứ hai của Thẩm Lang Hồn dừng lại giữa không trung, trong lòng vừa tức giận vừa thấy nực cười. Cái tên ma đầu làm đủ chuyện ác này lại giống một thằng nhóc ngang bướng, đã nói không thì dù có phạt bao nhiêu đi nữa vẫn một mực nói không, chuyện Liễu Nhãn giết vợ hắn chắc chắn còn có ẩn tình phía sau. Thẩm Lang Hồn chầm chậm thu bàn tay về, người này đơn thuần cả tin, chỉ nghe những gì hắn muốn nghe, tính tình lại còn ngang bướng, rất dễ bị người ta lừa gạt lợi dụng. Đường Lệ Từ nhất định hiểu hắn rất rõ nên mới năm lần bảy lượt không giết hắn, muốn cứu hắn, muốn vãn hồi, muốn tha thứ cho hắn... Nhưng Liễu Nhãn đã phạm phải sai lầm lớn không thể bỏ qua, cho dù không phải chủ ý của hắn, nhưng cũng không còn đường về. Nếu quả thực có người đứng sau lợi dụng hắn, một tay đẩy hắn vào con đường không lối về này thì kẻ đó còn kinh khủng và đáng hận hơn Liễu Nhãn gấp trăm ngàn lần, đó mới là ác ma thật sự của võ lâm.

Liễu Nhãn lại nhắm nghiền hai mắt, máu tươi dần khô đi dính đôi mắt hắn lại, cả người đau nhức, muốn mở mắt ra cũng khó. Khi đầu óc rơi vào mơ hồ, hắn muốn cười to, lạfi muốn khóc òa lên... Hắn hận Đường Lệ Từ! Cho nên đừng ai khen y, đừng ai nói Đường Lệ Từ cứu hắn hay đối xử tốt với hắn... Mọi chuyện đều rất đơn giản, y là tên khốn kiếp, mà hắn thì muốn giết y!

Còn ai sai hắn đi giết vợ Thẩm Lang Hồn, trong cơn mê man, hắn lờ mờ trông thấy hình bóng một người xõa mái tóc dài, mặc xiêm y màu hồng nhạt, toàn thân tỏa ra một mùi hương quái dị. Mùi hương kia nồng nặc buồn nôn, là thứ mùi kỳ quặc khó ngửi nhất hắn từng gặp trên đời, thối hơn cả hố phân!

Thế gian này đều là người chết, nếu không hận Đường Lệ Từ thì ta biết làm gì đây? Mọi người đều chết cả rồi, ta còn sống mà làm gì?

Bên trong Thiện Phong Đường.

Ánh ban mai rực rỡ.

Thiệu Diên Bình chỉ mất thời gian một bữa cơm đã nhanh chóng phân chia một trăm ba mươi tám cô gái vào mười bốn gian phòng khách ở Thiện Phong Đường. Bạch Tố Xa chẳng biết đã đi đâu, có lẽ đã bỏ trốn trong cảnh đánh nhau hỗn loạn. Mấy cỗ xe ngựa thần bí cũng không cánh mà bay, hiển nhiên là thấy tình hình không ổn nên rút đi cả rồi. Phần lớn chủ lực của Phong Lưu Điếm bị bắt, Phủ Thúy cụt tay, nữ tử áo đỏ chuồn mất, trận chiến này có thể nói là thuận lợi đến bất ngờ, hơn nữa phe ta lại không tổn thất bao nhiêu nhân lực, quả là khiến người ta kinh ngạc. Đây hiển nhiên là công lao do Đường Lệ Từ sắp xếp đại cục và hắn lo liệu việc nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua công thượng sư Phổ Châu và Tây Phương Đào lặn lội đường xa đến đây, trở thành kỳ binh. Chưa thấy Thượng Quan Phi trở lại, Thiệu Diên Bình vừa phái người đi tìm, vừa sai người dâng trà, mời vài người ở lại đại sảnh bàn về thế cục sau này.

Chuyện Thẩm Lang Hồn bắt Liễu Nhãn đi nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng nếu hắn đã có mối thù không đội trời chung với Liễu Nhãn thì có thể đoán Liễu Nhãn bị hắn bắt đi cũng không ảnh hưởng gì, không đến nỗi gây ra họa lớn. Trải qua một đêm dài đại chiến, sắc mặt mọi người đều mệt mỏi, chỉ có thượng sư Phổ Châu quen con đường khổ hạnh mới giữ được sắc mặt như thường. Vị Tây Phương Đào kia vẫn ngồi yên một bên với nhan sắc xinh đẹp truyệt trần không sao tả xiết.

Đường Lệ Từ ngồi cạnh Thiệu Diên Bình, thần sắc an nhiên: “Đã thấy tung tích Thượng Quan tiền bối chưa?”

Thiệu Diên Bình lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì, có điều với tu vi Cửu Chuyển Thần Tiễn thì một tên lính đào ngũ của Phong Lưu Điếm có thể làm gì ông ấy chứ? Chắc là không sao đâu.”

Đường Lệ Từ khẽ cười, liếc nhìn Tây Phương Đào rồi chuyển sang thượng sư Phổ Châu: “Thượng sư Phổ Châu làm sao quen biết với Đào cô nương? Đường mỗ rất tò mò.”

Thượng sư Phổ Châu bình tĩnh kể lại, thì ra hắn quen biết Tây Phương Đào cách đây mấy năm. Tây Phương Đào bị người ta đánh trọng thương, phế bỏ võ công rồi bán vào thanh lâu, thượng sư Phổ Châu cứu nàng ra, hai người vì tài đánh cờ mà quen biết, giao tình cũng khá thân. Còn Tây Phương Đào là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, thì trong mắt thượng sư Phổ Châu cũng chỉ như cành cây ngọn cỏ, phiến đá đám mây, chưa mảy may chạm vào lòng hay rơi vào đáy mắt hắn.

Trì Vân đứng sau lưng Đường Lệ Từ, hồ ly tóc trắng quả nhiên là chú ý đến Phổ Châu khác hẳn người thường, ánh mắt y vẫn luôn quan sát Tây Phương Đào. Dù người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, thì trong mắt Trì Vân cũng chỉ là phụ nữ mà thôi. Nhưng một loại trực giác như của dã thú trong người hắn khiến hắn nhìn ngược nhìn xuôi cũng thấy người phụ nữ này không vừa mắt, tựa như trên người nàng ta có gì đó sai sai, nhưng tạm thời không biết diễn tả thế nào.

Bồ Quỳ Thánh bắt hết rắn độc ngoài cửa giống như nhặt được báu vật, nhốt hết vào địa lao hun bằng hùng hoàng, đợi đếm từng con một.

Bàn về thế cục sau này, không cần Đường Lệ Từ nói nhiều, Thiệu Diên Bình cũng hiểu Kiếm hội trung nguyên đánh một trận đại thắng Phong Lưu Điếm, Bích Lạc Cung nhất định sẽ ủng hộ phe Kiếm hội nhổ cỏ tận gốc. Thế cục giang hồ đã định, từ xưa đến nay tà không thể thắng chính, thật đúng là danh ngôn chí lý.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, chợt có một đệ tử của Kiếm hội vội vã chạy vào, thất thanh nói: “Khởi bẩm tiên sinh, phát hiện thi thể... thi thể của Thượng Quan tiền bối ở lưng chừng núi.”

Thi Đình Hạc kinh hãi bật dậy: “Gì cơ?”

Mọi người nhao nhao đứng lên, đệ tử Kiếm hội kia mặt mũi tái trắng: “Thượng Quan tiền bối bị một cành cây khô dài gần một thước bắn xuyên qua tim, một đòn mất mạng, có vẻ như... có vẻ như cũng không phải chịu nhiều đau đớn.”

Bồ Quỳ Thánh tái mặt, thất thanh hỏi: “Trên đời này có kẻ nào đủ sức đánh một đòn lấy mạng Thượng Quan Phi? Ông ấy ở đâu?”

“A Di Đà Phật, lúc vừa lên núi ta có chạm mặt Thượng Quan tiền bối, ông ấy nói muốn đi xử lý đám phục binh Phong Lưu Điếm sắp đặt ở sườn núi trước, chẳng lẽ trong đám phục binh có cao thủ khác?” Phổ Châu nhắm mắt, cất giọng trầm trầm đầy thương tiếc.

Đệ tử Kiếm hội đáp: “Nhưng Thượng Quan tiền bối không chết ở chỗ mai phục của Phong Lưu Điếm, mà chết ngay trong rừng cây trên núi.”

Thiệu Diên Bình nghiêm mặt lại: “Ta đến đó xem kẻ nào có thể dùng một cành cây khô đánh một đòn lấy mạng Cửu Chuyển Thần Tiễn. Nếu trong Phong Lưu Điếm có cao thủ bậc này thì trận chiến đêm qua sao có thể thất bại dễ dàng như thế? Ít nhất cũng phải bắt vài chiến lợi phẩm mang về, nếu chỉ giết một mình Thượng Quan Phi thì giải quyết được gì?”

“Tiên sinh, di thể của Thượng Quan tiền bối đã được mang về.” Đệ tử Kiếm hội kia vội vàng lui ra, chẳng bao lâu sau, thi thể của Thượng Quan Phi đã được khiêng vào. Mắt mũi ông ta còn trợn trừng, tay phải vẫn nắm chặt trường cung, trên lưng chỉ còn lại vài mũi tên dài, một đoạn cành khô lộ ra trên ngực, toàn thân bê bết máu. Mọi người đều im lặng, đánh thắng một trận nhưng cuối cùng vẫn có người chết trong vũng máu. Dù chiến thắng này có vẻ vang vinh hiển đến đâu thì đối với người chết cũng chẳng thể bù đắp, chỉ còn lại hổ thẹn và đau đớn.

Im lặng hồi lâu, Đường Lệ Từ đột nhiên nói: “Cái chết của Thượng Quan tiền bối... Là vì chiến lực không đều.”

“Chiến lực không đều là sao?” Thiệu Diên Bình thở dài lẩm bẩm: “Là kẻ nào giết ông ấy, là kẻ nào...”

Tay áo Đường Lệ Từ vẫn còn gọn gàng sạch sẽ, cuộc chiến đêm qua chỉ có tay áo y không dính bụi, binh khí không dính máu, hầu như không nhúng tay vào tham chiến, “Nếu trận chiến đêm qua không chỉ liên quan đến lợi ích ba bên mà còn có bên thứ tư can dự vào, Phong Lưu Điếm đại bại trở về hết sức khỏ hiểu, vậy thì cái chết bất đắc kỳ tử của Thượng Quan Phi tiền bối hoàn toàn giải thích được.”

Y liếc nhìn mọi người xung quanh: “Tính toán một chút sẽ hiểu, Kiếm hội trung nguyên có bảy đại cao thủ là Thành đại hiệp, Thiệu tiên sinh, Thượng Quan tiền bối, Đổng tiền bối, Bồ Xà tôn, Tưởng tiên sinh, Dư Phụ Nhân. Những người còn lại bản lĩnh cũng không kém, cộng thêm Thẩm Lang Hồn, Trì Vân và Đường Lệ Từ, thực lực vô cùng mạnh mẽ.” Y thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng trước đó Đường Lệ Từ đang trọng thương, cao thủ của Phong Lưu Điếm lại toàn là cao thủ trong cao thủ. Để đối phó với một mình Liễu Nhãn, Kiếm hội ít nhất phải phái ra ba người, Phủ Thúy và Hồng Thiền Nương Tử cũng cần đến hai người hợp sức ứng phó. Mà Dư Phụ Nhân và Tưởng Văn Bác đã thất thủ, bị Phong Lưu Điếm bắt giữ, như vậy tính ra Kiếm hội vốn có mười đại cao thủ dùng được, hôm nay mười người đủ mặt cả mười, vừa vặn có thể đánh một trận ngang sức. Nhưng mà...” Y bình tĩnh liếc nhìn mọi người, “Nhưng Đường Lệ Từ chỉ giả vờ trọng thương, một khi giao chiến, bên ta lập tức thêm một người có thể sử dụng, cán cân chiến lực lập tức mất thăng bằng.”

“Cho nên phe thứ tư vốn lặng lẽ chờ Kiếm hội chúng ta đánh một trận lưỡng bại câu thương với Phong Lưu Điếm, chúng nhất định phải duy trì trạng thái chiến lực cân bằng. Kiếm hội thừa ra một người, hắn liền giết Thượng Quan Phi.”

Thiệu Diên Bình bừng tỉnh: “Vì có phe thứ tư phá rối từ bên trong, ban đầu ta và Thượng Quan tiền bối hợp lực đối phó với Phủ Thúy, Thượng Quan tiền bối vừa chết thì Phủ Thúy lập tức rảnh tay đi tập kích Đường công tử, buộc Đường công tử và Thành Ôn Bào phải phân tâm đi ứng đối Phủ Thúy, khiến thế vây công Liễu Nhãn thiếu đi nửa người, dẫn đến kết quả khó phân thắng bại.”

Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: “Chắc có người đã từng tính toán như vậy, nhưng đến khi thật sự giao chiến thì tình hình thiên biến vạn hóa, hắn không thể tính trước mọi biến số. Cho dù hắn giết Thượng Quan tiền bối đi nữa thì chúng ta vẫn bắt sống được Liễu Nhãn, chứ không phải bất phân thắng bại. Chẳng qua Thẩm Lang Hồn đột nhiên bắt Liễu Nhãn đi, khiến trận chiến này hóa thành công cốc, biến số này không thể nào dự đoán được.”

Thiệu Diên Bình gật đầu liên tục: “Nhưng Đường công tử quả nhiên là cao tay hơn một bậc, khi mọi chuyện còn chưa có biến hóa nào đã giả vờ trọng thương chưa lành, che giấu đi một phần chiến lực mạnh cho Kiếm hội.”

Trì Vân mấp máy môi, đang định nói hồ ly tóc trắng kia bị thương nặng thật đấy, chẳng qua không biết đã khỏi từ bao giờ thôi, nhưng rồi lại nuốt nước bọt, im lặng không nói.

Đường Lệ Từ mỉm cười: “Thiệu tiên sinh quá khen rồi.”

Y khẽ liếc nhìn sang Tây Phương Đào, trong ánh mắt đong đưa còn hàm chứa ý cười như có như không, ẩn ý không sao kể hết. Tây Phương Đào cúi đầu nhìn xuống đất làm như không thấy gì, nhưng Phổ Châu thì đã thấy rồi, thế mà ánh mắt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị giống như chưa thấy.

Thượng Quan Phi bị người ta giết, Dư Phụ Nhân trúng độc chưa tỉnh, trên vai Thiệu Diên Bình bỗng tăng thêm rất nhiều áp lực. Hắn thở dài bảo mọi người lui về nghỉ ngơi, sau trận chiến có việc gì cần giải quyết cứ để hắn từ từ thu xếp. Mọi người lui ra, ai cũng khuyên hắn đừng lo nghĩ quá nhiều, Thiệu Diên Bình còn biết làm gì ngoài cười khổ.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Đường Lệ Từ trở về phòng nghỉ, Trì Vân rót cho mình một chén trà, còn chưa kịp đưa đến miệng thì Đường Lệ Từ đã bưng lên uống một ngụm. Trì Vân trợn mắt nhìn y, Đường Lệ Từ uống trà xong thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống ghế.

“Ngươi khỏe từ lúc nào rồi?” Trì Vân lạnh lùng hỏi: “Sao lão tử không biết?”

Đường Lệ Từ đáp: “Trong mấy hôm nằm ở nhà trọ ấy.”

Trì Vân ngạc nhiên: “Lúc ở nhà trọ Tây Sắc vết thương của ngươi đã lành rồi à?”

Đường Lệ Từ nhắm mắt khẽ gật đầu: “Tiểu nha đầu họ Chung ra tay khi tâm tình đang kích động, đâm châm lệch đi một chút, mà nội lực nàng cũng không đủ để đánh tan khí hải của ta, cho nên...”

Trì Vân bực dọc: “Cho nên ngươi chỉ tạm thời bị tán công, thế mà nằm trên giường lừa lão tử với họ Thẩm bấy lâu! Ngươi coi lão tử là gì?”

Hắn vỗ lên bàn đánh rầm một tiếng, bình trà vỡ tan, nước chảy lênh láng khắp mặt bàn, mà chén trà Đường Lệ Từ đang bưng trên tay vẫn nguyên vẹn không hư hao gì. Thấy Trì Vân nổi trận lôi đình, y lại nhàn nhã uống ngụm thứ hai rồi chầm chậm đặt chén trà đã vơi đi một nửa xuống bàn, đột nhiên đổi chủ đề: “Ngươi biết Nhất Đào Tam Sắc từ trước rồi phải không?”

Trì Vân ngẩn ra, lửa giận còn chưa tan hết, chỉ hừ khẽ mà không đáp lời.

“Rốt cuộc hắn là đàn ông hay đàn bà?” Đường Lệ Từ thong thả hỏi.

Trì Vân lại ngẩn ra: “Năm đó đánh nhau với lão từ là một gã đàn ông, không hiểu sao tự dưng lại biến thành đàn bà.”

Đường Lệ Từ gật đầu, khẽ cười một tiếng. Trì Vân chớp chớp mắt: “Rốt cuộc nàng ta là nam hay nữ?”

Tầm mắt Đường Lệ Từ đảo quanh mặt hắn mấy lượt rồi mỉm cười: “Ngươi thề độc đi rồi ta nói cho ngươi.”

Trì Vân xì một tiếng: “Mẹ nó chứ thề độc cái khỉ gì, lão tử lấy núi Mai Hoa ra đảm bảo, nhất định sẽ không nói cho ai biết. Nếu có kẻ nào moi được một chữ từ mồm lão tử thì toàn bộ gia sản của lão tử ở núi Mai Hoa đem cho ngươi hết.”

Hàng mi Đường Lệ Từ cong lên: “Bao gồm cả Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung của ngươi?”

Trì Vân liếc nhìn y: “Quả nhiên ngươi thèm muốn Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung.”

Đường Lệ Từ mỉm cười dịu dàng, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân: “Nếu ngươi để lọt ra ngoài nửa chữ thì phải gán Sáp Huyết Quỷ Tinh Chung cho ta, sao hả?”

Trì Vân lạnh lùng đáp: “Được.”

“Đào cô nương nghiêng nước nghiêng thành ngoài kia là đàn ông.” Đường Lệ Từ mỉm cười, hai tay y nhẹ nhàng đặt chéo trên bụng, ngồi rất nghiêm chỉnh: “Mắt hắn ban đầu không to như vậy, đôi mắt hạnh kia phải dùng dao rạch khóe mắt ra. Lông mày cũng đã sửa, môi vốn không cân, hai bên trái phải mỗi bên dùng một sợi gân khâu lại. Da trên cằm và trên môi đều dùng da chỗ khác trên cơ thể ghép vào, cho nên không mọc râu, ngươi hiểu không?”

Trì Vân hoảng sợ: “Mặt... mặt hắn đều là giả sao?”

Đường Lệ Từ gật đầu: “Phần lớn là giả, có điều hắn sinh ra đã giống đàn bà rồi, mặt tuy có sửa nhưng nếu không phải cao thủ trong nghề thì không nhìn ra được đâu.”

Trì Vân đầy bụng hoài nghi: “Hắn vốn là đàn ông, cần gì phải miễn cưỡng biến mặt mình thành đàn bả?”

Đường Lệ Từ đáp: “À thì... Mỗi người một sở thích, hắn tự nguyện muốn sửa thành mặt đàn bà lẽ ra không ai có quyền cấm cản, nhưng mà...” Y chậm rãi nói: “Nhưng hắn lại dựa vào gương mặt mỹ nhân kia để giả làm đàn bà quyến rũ thượng sư Phổ Châu, vậy thì không ổn, cực kỳ không ổn nhỉ?”

Trì Vân ngẩn ra: “Quyến rũ thượng sư Phổ Châu? Không thể nào, cứ coi như hắn giả làm mỹ nhân quyến rũ thượng sư Phổ Châu, thì Phổ Châu cũng không bị hắn dụ dỗ đâu.”

Đường Lệ Từ khẽ cười: “Hòa thượng cũng là đàn ông thôi. Phổ Châu không những là đàn ông mà còn là một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, xưa nay chưa từng có cô gái nào dám quyến rũ nữa chứ.”

Trì Vân há hốc miệng: “Ngươi định nói gì? Chẳng lẽ ngươi định nói hòa thượng Phổ Châu không giữ thanh quy, có gì mờ ám với Nhất Đào Tam Sắc giả nữ kia à?”

“Cũng chưa chắc.” Ngón tay trắng như tuyết của Đường Lệ Từ khẽ cựa quậy: “E là Phổ Châu giờ này còn chưa biết... Nhất Đào Tam Sắc dùng trăm phương ngàn kế quyến rũ thượng sư Phổ Châu, mưu đồ của hắn đương nhiên không tầm thường. Phiêu Linh Mi Uyển của Phong Lưu Điếm xây dựng dựa trên bản thiết kế của Phá Thành Quái Khách, đa số sử dụng những thứ Thất Hoa Vân Hành Khách am hiểu như độc dược, ảo thuật, cơ quan, trận pháp. Ngư Dược Long Phi chết trong đường hầm của Phiêu Linh Mi Uyển, Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành biến thành con rối, cớ sao Nhất Đào Tam Sắc với thân phận nữ nhi lại ngồi được vào ghế Tây công chúa của Phong Lưu Điếm? Có thật là vì đầu sỏ của Phong Lưu Điếm mê đắm nữ sắc không?”

Y hơi điều chỉnh lại dáng ngồi cho thẳng lên: “Đầu sỏ sau màn của Phong Lưu Điếm mê đắm nữ sắc là do Nhất Đào Tam Sắc tự nói ra, bỏ đi lý do này thì toàn bộ câu chuyện sẽ cho người ta cảm giác....”

Ánh mắt Trì Vân lạnh đi, tiếp lời Đường Lệ Từ: “Phong Lưu Điếm và Thất Hoa Vân Hành Khách nhất định có liên quan đến nhau.”

Đường Lệ Từ mỉm cười: “Câu chuyện này cứ như trong Thất Hoa Vân Hành Khách xảy ra lục đục, có người hại chết Ngư Dược Long Phi rồi bắt tay với Phá Thành Quái Khách, hoặc là hại chết Phá Thành Quái Khách rồi chiếm lấy thuật cơ quan của hắn để xây nên Phiêu Linh Mi Uyển. Đồng thời kẻ này phế bỏ ý chí của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, đẩy bọn họ xuống làm tôi tớ, sau đó sáng lập ra một môn phái lấy tên là Phong Lưu Điếm.”

“Người sáng lập nên Phong Lưu Điếm chính là một trong số Thất Hoa Vân Hành Khách.” Trì Vân nghe ra ẩn ý của Đường Lệ Từ trong từng câu chữ, “Ngươi muốn nói kẻ chủ mưu sau màn chính là Nhất Đào Tam Sắc? Nhưng Thất Hoa Vân Hành Khách tổng cộng có bảy người, mới xuất hiện năm người là Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành, Nhất Đào Tam Sắc, Ngư Dược Long Phi, Phá Thành Quái Khách, còn hai người nữa không biết là ai.”

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói: “Ta muốn nói Nhất Đào Tam Sắc là 'một trong số' chủ mưu.”

Trì Vân gật đầu: “Hắn giả làm đàn bà tiếp cận thượng sư Phổ Châu là vì Thiếu Lâm Tự.”

Đường Lệ Từ mỉm cười: “Thượng sư Phổ Châu là niềm kiêu hãnh của Thiếu Lâm mấy năm gần đây, nắm Phổ Châu trong tay chính là pháp bảo lớn để đối phó với Thiếu Lâm. Nhưng dụng ý thâm sâu nhất của hắn không chỉ là đối phó với Thiếu Lâm, có rất nhiều cách đối phó với Thiếu Lâm, không nhất thiết phải sửa gương mặt mình thành đàn bà.”

Trì Vân xì một tiếng: “Có khi tên đó tâm lý biến thái, thích giả làm đàn bà.”

Đường Lệ Từ khẽ cười: “Nếu đúng là sở thích của hắn, thì coi như để ta nắm được một nhược điểm rồi.”

“Nếu hắn đúng là một trong những chủ nhân sau màn của Phong Lưu Điếm, vậy Thượng Quan Phi,“ Trì Vân nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói, “Bị cái tên giả gái này ám hại, chết oan chết uổng!”

Đường Lệ Từ ôn nhu nói, “Không sai... Nhưng hắn và thượng sư Phổ Châu bắt được những Hồng, Bạch y Dịch Sứ kia, lập được công lao rất lớn.”

Trì Vân chợt bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi! Những kẻ đó nhận được lệnh không cần phải chống cự, cho nên mới dễ dàng bị bắt như vậy, căn bản là khoanh tay chịu trói!”

Đường Lệ Từ chầm chậm đặt ngón tay lên trán, ngồi nghiêng người dựa vào tay vịn ghế, khẽ cười: “Liễu Nhãn chỉ là một con cờ thí của Phong Lưu Điếm, muốn biết mục đích thật sự của trận chiến đêm qua, thì phải xem Đào cô nương phong hoa tuyệt đại rốt cuộc muốn làm gì trong Kiếm hội trung nguyên.”

“Thì ra là vậy...” Trì Vân lẩm bẩm: “Cho nên ngươi mới quan tâm đặc biệt đến hành tung của Phổ Châu.”

Đường Lệ Từ nhắm mắt gật đầu: “Biết rồi thì nói ít thôi, làm nhiều lên.”

Trì Vân trợn mắt hỏi: “Làm gì?”

Đường Lệ Từ chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đuổi theo Thẩm Lang Hồn và Liễu Nhãn rồi đem hai người đó về đây.”

Trì Vân nổi giận: “Ta không tìm được thì sao?”

Đường Lệ Từ dịu dàng nói: “Đường đường là Thiên Thượng Vân, trại chủ chiếm núi xưng vương ở núi Mai Hoa, anh em dưới quyền không đến hai trăm thì cũng một trăm bảy tám mươi người, lục lâm hảo hán như vậy thì có chuyện gì mà không làm được?”

Trì Vân lạnh lùng đáp: “Đừng để người ở núi Mai Hoa dính líu đến ngươi, lão tử đi theo ngươi lăn lộn trong bạch đạo đã đen đủi lắm rồi, người khác chỉ cần dính với ngươi một ngón tay thôi thì có mười cái mạng cũng không đủ cho ngươi quần.” Hắn hung dữ trợn mắt nhìn Đường Lệ Từ rồi phất tay áo nhảy ra khỏi cửa sổ.

Đường Lệ Từ nghiêng người ngồi dựa lên ghế, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm nhỏ, nhìn theo bóng áo trắng của Trì Vân càng bay càng xa. Một lúc sau y mới đứng dậy, đẩy cửa đi về hướng Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.