Thiên Kiếp Mi

Chương 41: Chương 41: Cô Gái Áo Đào 03




Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Trong khu rừng lân cận núi Hảo Vân, Thẩm Lang Hồn kéo Liễu Nhãn đi giữa núi rừng đầy côn trùng rắn rết. Hai chân Liễu Nhãn gãy rồi, hắn kéo một cánh tay của Liễu Nhãn bước đi chầm chậm, khiến cả cơ thể Liễu Nhãn bị kéo lê trên mặt đất. Trong khu rừng còn chưa được phát quang toàn là cây cỏ, bụi gai, độc trùng, cả người Liễu Nhãn máu tươi đầm đìa, hoàn toàn im lặng, đêm qua hắn còn quật cường mà hôm nay đã hôn mê từ lâu. Thẩm Lang Hồn cho hắn uống thuốc bột giải độc thanh tâm, nhưng không chữa chân cho hắn. Liễu Nhãn sốt cao, kể cả bây giờ Thẩm Lang Hồn ném hắn xuống đầm lầy thì hắn cũng không biết.

Thẩm Lang Hồn ném Liễu Nhãn xuống đất đánh “bịch” một phát. Đằng trước là một hồ nước trong vắt, trong hồ cá lội tung tăng, chỗ nước nông nở rộ một loài hoa trắng, thoang thoảng mùi hương. Hắn đi một mạch về phía trước, muỗi bay vo ve xung quanh, đến ven hồ thì không gian rộng mở bừng sáng, lộ ra một khoảng trời xanh giữa rừng rậm, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương mát lành thanh nhã, không biết tỏa ra từ đâu. Thẩm Lang Hồn rút trong ngực ra một miếng bánh bao khô đét ung dung gặm, lát sau lại lấy bình da dê nhấp một ngụm rồi thở ra một hơi thật dài. Núi rừng xanh biếc, nước hồ mát rượi trong xanh, hoa cỏ tươi đẹp trắng như tuyết, nếu Hà Nương còn chưa chết, hắn sẽ ngắt một đóa hoa cài lên tóc mai cho nàng. Chắc nàng sẽ giật mình ngạc nhiên, vì khi nàng còn sống hắn chưa bao giờ tặng cho nàng bất cứ thứ gì. Nghĩ đến đây, Thẩm Lang Hồn quay sang nhìn Liễu Nhãn, chỉ thấy mấy con rết đang bò lổm ngổm trên vết thương của hắn. Thẩm Lang Hồn bình thản ngắm nhìn, chậm rãi ăn bánh bao.

Liễu Nhãn bây giờ chỉ là một đống máu thịt bầy nhầy, toàn thân dính đầy lá cỏ sắc và gai góc, kiến bò khắp người. Nhưng thuốc trị thương Thẩm Lang Hồn thoa lên mặt Liễu Nhãn lại là hạng nhất, vết thương trên mặt không mưng mủ mà đã dần dần đóng vảy. Giờ mà đưa gã đàn ông như con chó chết này đến trước mặt những cô gái áo trắng kia, thì không biết các nàng có còn một lòng một dạ yêu hắn nữa không? Thẩm Lang Hồn ngồi yên trầm tư suy nghĩ, trong nháy mắt mạch suy nghĩ của hắn biến ảo khôn lường, dường như thoát ly khỏi thể xác 'Thẩm Lang Hồn' rất xa, hóa thành rất nhiều người xa lạ khác.

Một con kiến đen leo lên đầu ngón tay đang cầm bánh bao của hắn. Thẩm Lang Hồn không để ý đến nó, nhìn bóng dáng Liễu Nhãn, cơn giận dữ và oán độc quấn quýt trong lòng cũng tan đi từng chút một, chỉ còn lại nỗi trống rỗng chầm chậm dâng lên... Thù báo được rồi, cõi lòng cũng trống không rồi, yêu hận tình thù... Hắn chẳng còn lại gì cả.

Đột nhiên đầu ngón tay tê rần, hắn giật mình hoảng hốt, chăm chú nhìn con kiến kia. Nó chỉ là một con kiến đen rất bình thường, lớn hơn những con kiến khác một chút thôi, hắn không rõ con kiến này đã cắn hắn hay chưa, ngón tay không hề thấy đau nhưng chỉ sau chốc lát... một giọt máu tươi đã chầm chậm chảy ra.

Kiến cắn người... nào có đau? Thẩm Lang Hồn cau mày, cả đời hắn ngang dọc nam bắc, chịu biết bao vết thương lớn nhỏ nhưng chưa từng bị kiến cắn. Khi hắn còn đang kinh ngạc thì chợt cảm thấy tay phải tê rần, miếng mánh bao kia rơi xuống đất lăn lông lốc.

Ta.... Đầu óc Thẩm Lang Hồn choáng váng mơ hồ, dường như không dám tin con kiến bé xíu xiu kia lại có độc, càng không tin một con kiến nhỏ hơn hạt gạo mà hạ độc được hắn. Sau một thoáng kinh ngạc thì nửa người hắn đã tê dại, nơi đây rừng sâu núi thẳm, người nằm bên cạnh là Liễu Nhãn. Hắn cắn răng thò tay trái vào ngực rút ra một con dao găm đâm vào vết kiến cắn trên tay phải, gắng sức khoét thịt đi, máu chảy ra từ vết thương có màu đỏ tươi, hình như không trúng độc. Đầu óc Thẩm Lang Hồn ngày càng mơ hồ, vết thương trên tay phải đau nhức, toàn thân nóng rực, chầm chậm rơi vào hôn mê.

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, trên má hắn dần dần cảm thấy mát rượi, chợt nghe một tiếng “tách”, có giọt nước rơi xuống mặt hắn. Mở mắt ra chỉ thấy phía trước tối đen như mực, trời xanh cây cỏ và hồ nước vừa rồi dường như chỉ là ảo mộng. Thêm một lúc nữa, hắn mới cảm nhận được đôi mắt mình được ai đó đắp lên một lớp bã cỏ dày, vết thương nơi tay phải được bôi lên một thứ chất lỏng gì đó lạnh như băng, hắn vừa ngửi đã nhận ra là thuốc trị thương trong ngực mình. Thẩm Lang Hồn trở mình ngồi dậy, đưa tay lên gạt đi lớp bã cỏ đắp trên mắt, chỉ thấy bóng đêm mênh mang, không ngờ hắn đã bất tỉnh cả ngày rồi. Bên bờ hồ có đống lửa đang bập bùng cháy, Liễu Nhãn cầm một cành cây ngồi cạnh đống lửa, gần hắn còn có một cô gái dung mạo kỳ lạ. Nhìn vóc dáng cô gái kia giống như một giai nhân mười tám tuổi, duyên dáng thướt tha, bàn tay nhỏ trắng ngần buông xuôi bên hông dường như trong suốt, thế mà gương mặt lại già cỗi đầy nếp nhăn như một bà lão, chi chít vệt nám đen, tướng mạo cực kỳ đáng sợ.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Cô gái vừa trẻ vừa già kia mở miệng, giọng nói già nua nhưng hàm răng lại trắng đều tăm tắp, “Ở đây chẳng mấy khi có người ghé qua, có một con mèo rừng với một con cá chép, ngươi ăn con nào?” Giọng nàng khó nghe nhưng lời lẽ lại hết sức dịu dàng, có lẽ nhiều năm chưa được gặp người khác, trông thấy hai vị khách tha hương này thì trong lòng rất vui vẻ.

Thẩm Lang Hồn liếc nhìn vết thương ở cổ tay: “Cô nương trị thương giúp ta à?”

Cô gái già mua kia lắc lắc đầu, đưa tay chỉ sang Liễu Nhãn: “Sao mặt hắn lại thành ra như vậy? Là kẻ nào nhẫn tâm biến gương mặt lành lặn của hắn thành ra thế này?” Trong lời nói ẩn chứa sự đồng cảm, dường như vì nàng có tướng mạo kỳ quái nên cũng đặc biệt chú ý đến gương mặt của Liễu Nhãn.

Cõi lòng Thẩm Lang Hồn thoáng chấn động, Liễu Nhãn trị thương cho hắn? Làm sao có thể... Nhưng cô gái già nua này hình như vẫn còn nhỏ tuổi, không hề có chút tâm cơ nào, chắc là không biết lừa gạt người ta đâu: “Cô nương chắc vẫn còn trẻ nhỉ?”

Thiếu nữ già nua kia cười nhạt: “Năm nay ta mười sáu tuổi, nhưng trông giống như bà lão tám mươi sáu tuổi rồi.”

Thẩm Lang Hồn dùng tay trái ấn nhẹ lên tay phải, hình như cảm giác đã khôi phục như thường: “Sao lại như thế?”

Cô gái già nua đáp: “Ta sinh ra đã mắc phải một căn bệnh lạ, năm lên ba lên bốn mặt đã già như người ba bốn mươi tuổi. Đại phu nói ta không sống quá mười tuổi, nhưng ta vẫn sống đến nay là mười sáu tuổi rồi, gương mặt giống như người già tám chín mươi tuổi.” Nói đến đây tuy xúc động bùi ngùi, nhưng nàng không có vẻ gì là oán giận hay đau thương, dường như vô cùng lạc quan. “Sợ mình dọa dẫm người khác, hai mẹ con ta vẫn luôn sống trong rừng sâu núi thẳm, chưa bao giờ bước ra ngoài.”

Thẩm Lang Hồn gật đầu hỏi: “Xin hỏi quý danh của cô nương?”

Hai mẹ con họ nhất định phải biết võ công mới sống được trong rừng núi, chẳng qua không biết võ công nông sâu thế nào, nếu biết được họ tên thì có thể đoán ra lai lịch.

Thiếu nữ khẽ mỉm cười: “Ta họ Ngọc, tên là Ngọc Đoàn Nhi.”

Một cái tên ngọt ngào tươi trẻ như vậy lại gắn với một thiếu nữ kỳ lạ với gương mặt đầy nếp nhăn, thật khiến người ta chạnh lòng. Liễu Nhãn vẫn lặng thinh không nói, lẳng lặng cầm cành cây khều đống lửa, tuy diện mạo dữ tợn, nhưng gương mặt với những đường nét hoàn mỹ của hắn được ánh lửa hắt lên thành bóng, trông vẫn vô cùng đẹp đẽ. Ngọc Đoàn Nhi chỉ vào Liễu Nhãn hỏi: “Hắn là ai? Ai rạch mặt hắn?”

“Hắn là một kẻ xấu xa tội ác tày trời, đáng chết hơn một vạn lần. Đừng nói chỉ rạch mặt hắn, cho dù có xẻo hết da thịt trên người hắn thì người ta vẫn vỗ tay khen ngợi thôi. Người bị hắn hại chết nhiều không đếm xuể, hơn nữa mối họa do hắn châm ngòi vẫn còn đang lan ra khắp nơi.”

“Hắn thật sự xấu xa như vậy sao? Nghe ngươi nói vậy thì hẳn là ngươi rạch mặt hắn rồi.”

Thẩm Lang Hồn chỉ cười nhạt không ừ hữ gì, Ngọc Đoàn Nhi nhìn sang Liễu Nhãn: “Nếu hắn rạch mặt ngươi, ngươi lại là kẻ tội ác tày trời, thì ban nãy tại sao phải cứu hắn?” Nàng rất ít khi gặp người, tâm địa lại ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy.

Liễu Nhãn không đáp, một lúc lâu sau mới nói: “Có một loại thuốc chữa được bệnh của cô.”

Thẩm Lang Hồn và Ngọc Đoàn Nhi ngẩn ra: “Sao cơ?”

Liễu Nhãn thong thả đáp: “Có một loại thuốc chữa được bệnh của cô.”

Ngọc Đoàn Nhi ồ lên: “Thật sao?”

Tuy da mặt nàng xấu xí khó coi nhưng đôi mắt lại trong veo lấp lánh, khi nhìn Liễu Nhãn đăm đăm thật giống giọt nước thu long lanh gợn sóng. Liễu Nhãn bình thản đáp: “Cô đuổi hộ ta tên này đi, ta sẽ cho cô thuốc cứu mạng, chẳng những có thể cứu mạng mà còn giúp cô lấy lại dáng vẻ thanh xuân, trả lại cho cô dung mạo mười sáu tuổi.”

Ngọc Đoàn Nhi ngac nhiên hỏi: “Đuổi hắn đi? Nếu ngươi muốn đuổi hắn đi thì ban nãy đừng cứu hắn là xong, tại sao đã muốn cứu hắn lại muốn đuổi hắn đi?”

Liễu Nhãn nhếch môi cười, khiến dung mạo lại càng đáng sợ cùng cực: “Ta thích thế.”

Ngọc Đoàn Nhi đáp: “Được.”

Thẩm Lang Hồn khẽ nhíu mày, hào quang trong mắt sáng rực lên: “Con kiến ban nãy có phải kiệt tác của ngươi không đấy?”

Liễu Nhãn hờ hững hỏi: “Con kiến kia có độc à?”

Thẩm Lang Hồn giật mình, vết thương con kiến kia vừa cắn không hề có máu đen. Liễu Nhãn thong thả nói: “Ngươi bị dị ứng với acid formic trong nọc kiến... hiểu thế nào là dị ứng không? Người khác bị kiến cắn không chết nhưng người thì có, cẩn thận sau này đừng có chết vì kiến cắn.”

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Đúng lúc hắn đang thong thả nói chuyện, Ngọc Đoàn Nhi chợt đánh ra một chưởng, kình phong ào ạt. Thẩm Lang Hồn nhấc chuôi kiếm lên hất một cái, nàng bị chuôi kiếm hắn đụng vào trán, kêu lên một tiếng rồi ngã ngửa ra đằng sau ngất xỉu. Thẩm Lang Hồn cười nhạt: “Dựa vào một tiểu cô nương với mấy chiêu võ mèo quào mà đã muốn thoát khỏi bể khổ, là ngươi coi thường Thẩm Lang Hồn hay Thẩm Lang Hồn nhìn lầm ngươi?”

Liễu Nhãn thản nhiên nói: “Dù nàng ta không đuổi được ngươi, nhưng ban nãy ngươi nợ ta một mạng, giờ không định trả à?” Hắn lạnh lùng nói: “Có định trả ơn cứu mạng hay không?”

“Đừng vội, chờ thêm mấy ngày nữa cho vết thương trên người ngươi khỏi hẳn, ta tự khắc sẽ thả ngươi đi.” Thẩm Lang Hồn bình thản hỏi: “Ngươi chữa được mặt cho cô ta thật à?”

Liễu Nhãn cũng hờ hững nói: “Ta nói được thì ngươi không tin, nói không được ngươi cũng không tin, vậy còn hỏi ta làm gì.”

Thẩm Lang Hồn chăm chú quan sát cô gái vừa ngã xuống đất: “Mặt cô gái này đúng là rất kỳ quái, đang yên đang lành sao lại thành ra thế này?”

Liễu Nhãn ném cành cây trong tay vào đống lửa, làm ngọn lửa tối sầm đi, “Tình trạng của nàng ta chưa phải là xấu nhất trong số những người mắc bệnh này.”

Thẩm Lang Hồn thoáng kinh ngạc: “Xem ra ngươi hiểu rất rõ căn bệnh lạ này?”

Liễu Nhãn đáp: “Những đứa trẻ mắc chứng bệnh này rất hiếm khi sống quá mười ba tuổi. Cô gái này đúng là kỳ tích, hơn nữa chỉ có gương mặt nàng ta già cỗi thôi, còn cơ thể tay chân đều khỏe mạnh. Có những đứa trẻ mới lên một tuổi đã già như ông lão tám mươi, cả tay chân và cơ thể đều như thế.” Hắn khẽ thở dài, nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, ánh mắt trong trẻo mà thấm đẫm ưu thương. Nếu không biết hắn là Liễu Nhãn thì nhìn ánh mắt của hắn lúc này thật giống một triết nhân đầy lòng trắc ẩn.

Thẩm Lang Hồn liếc nhìn mu bàn tay mình đã được băng bó: “Ngươi đã bao giờ tự tay giết người chưa?”

Liễu Nhãn nhắm mắt lại: “Dù ta nói gì ngươi cũng không tin, vậy nói nhiều mà làm gì?”

Thẩm Lang Hồn hờ hững nói: “Biết đâu ta lại tin.”

Liễu Nhãn lạnh lùng đáp: “Lời ta nói ngay đến ta còn không tin, ngươi cũng khỏi cần nghe.”

Trong khi hai người nói chuyện, Ngọc Đoàn Nhi chợt tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn Thẩm Lang Hồn, dường như cảm thấy hắn có thể đánh ngã nàng chỉ bằng một đòn là chuyện vô cùng đáng sợ.

Thẩm Lang Hồn liếc nhìn nàng: “Đứa bé mười sáu tuổi mà có thể luyện được như cô cũng coi như không tồi.”

Ngọc Đoàn Nhi chớp chớp mắt, “Ngươi đã nói vậy thì võ công của ngươi nhất định rất khá, ngươi có chịu dạy ta không?

Nghe nàng nói thế thì có vẻ như nàng không hề để bụng chuyện Thẩm Lang Hồn đánh nàng bất tỉnh ban nãy, lòng dạ đúng là rất rộng lượng.

Liễu Nhãn hỏi: “Ngươi sắp chết rồi, muốn luyện võ công làm gì?”

Ngọc Đoàn Nhi đáp: “Võ công luyện được càng cao thì có khi ta sống được càng lâu, tâm nguyện cả đời của mẹ ta cũng chỉ là mong ta sống lâu hơn một chút. Mẹ chết rồi, ta nhớ mẹ, muốn đối xử tốt với bà ấy thì cũng chỉ còn cách cố gắng để mình sống lâu hơn.”

Nàng chỉ thuận miệng nói ra nhưng lại khiến lòng Thẩm Lang Hồn thoáng chấn động. Đột nhiên hắn nghĩ nếu Hà Nương chưa chết, thì mong ước cả đời chẳng qua cũng chỉ là muốn bản thân vô lo vô nghĩ, bình lặng sống hết một đời. Hắn gia nhập Chu Lộ Lâu làm sát thủ, bắt Liễu Nhãn đi lột da mặt hắn, bẻ gãy chân hắn, những chuyện này Hà Nương nhất định không muốn thấy.

Liễu Nhãn lại lạnh lùng nói: “Dù ngươi có luyện võ công đệ nhất thiên hạ cũng chẳng sống được bao lâu.”

Ngọc Đoàn Nhi lại không hề tức giận, “Không sống được bao lâu nữa thì thôi, còn cách nào nữa chứ?”

Nàng đưa con mèo rừng nướng chín cho Liễu Nhãn, đưa cá nướng cho Thẩm Lang Hồn, còn bản thân thì khều trong đống lửa ra một củ mài chưa chín ra, chầm chậm ăn.

Trăng sáng vằng vặc giữa trời, nước hồ trong suốt như gương, ba người ngồi vây quanh đống lửa, tâm trạng Ngọc Đoàn Nhi vô cùng vui vẻ, còn Liễu Nhãn và Thẩm Lang Hồn thì đều yên lặng.

Trăng sáng vằng vặc giữa trời nước suối chảy róc rách, cành lá che đi ánh sáng. Dưới tán cây, bóng người tựa như bị ánh trăng chiếu đến vỡ vụn, lại giống như ẩn mình hoàn toàn trong bóng tối. Bước chân không gây tiếng động, y phục không dính bụi trần, người này bước đi trong rừng cây, nhìn dáng đi thì có vẻ như đã đi được rất lâu rồi.

Phía trước truyền đến tiếng nước chảy, cho thấy cách đó không xa chính là rừng Tị Phong.

Một người vén cây bước qua, ung dung đi về phía căn nhà gỗ nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bóng lưng người này cao gầy, áo vải giày ngọc, chính là Đường Lệ Từ.

Có tiếng nước chảy róc rách, bước vào phòng dường như còn nghe rõ hơn, Đường Lệ Từ đi qua đống bàn ghế, theo tiếng nước chảy đi đến một góc, cạy tấm ván che hờ trên mặt đất lên, bên dưới lộ ra một cái hầm ngầm. Y đảo mắt nhìn quanh, lấy que đánh lửa từ trong ngực ra, châm lửa vào ngọn đèn dầu đặt trên bàn, nhấc ngọn đèn lên rồi lần xuống theo các bậc thang trong hầm ngầm.

Dưới ánh đèn lờ mờ chiếu rọi, dưới hầm ngầm không ngờ lại là một cung điện trong lòng đất. Không sao đếm hết có bao nhiêu gian phòng bày ra hai bên lối đi, phong cách trang trí giống hệt Phiêu Linh Mi Uyển. Chỗ này nhất định đã hoạt động từ đâu, không thể dựng nên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Lần theo lối đi tiến về phía trước, hai bên trái phải lại mở ra vô vàn cánh cửa, trong cửa ngoài cửa đều là bóng tối mịt mùng. Theo ánh đèn dần dần lướt qua, bóng tối ở góc cửa biến hóa thành những hình dáng khác nhau, có đôi khi ánh đèn bất ngờ soi sáng một vài thứ kỳ lạ bên trong cánh cửa. Nhưng dù những thứ lướt qua bên cạnh biến đổi theo ánh đèn ra sao, thì bước chân y vẫn vững vàng thong thả tiến về phía trước, thậm chí ngay cả nhịp điệu bước đi cũng không thay đổi gì nhiều.

Cuối hành lang truyền đến tiếng nước chảy róc rách, không nghe ra là dòng chảy thế nào, chỉ biết có tiếng nước chảy và nước đổ, ngoài ra tất cả đều rơi vào yên lặng chết chóc.

Đường Lệ Từ đi đến cuối hành lang, nơi đó có một cánh cửa, tiếng nước chảy truyền ra từ sau cánh cửa, nghe có vẻ rất gần, cách một cánh cửa dày nặng lại trở nên thấp thoáng ẩn hiện Y nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa kia, chỉ nghe một tiếng “coong” nặng nề vọng lại, hóa ra nó làm bằng đồng. Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đặt ngọn đèn dầu xuống đất, đưa tay vào trong ngực rút ra một con dao găm màu hồng, chính là Tiểu Đào Hồng của Chung Xuân Kế. Lưỡi sao sắc bén lách vào khe cửa, rạch xuống một cái, chỉ nghe có tiếng “xoẹt”, cánh cửa đồng lập tức mở ra.

Đằng sau cửa vẫn là một khoảng tối đen, chỉ có tiếng nước chảy róc rách lọt vào tai. Đường Lệ Từ không hiểu sao lại khẽ rùng mình, nhấc ngọn đèn dầu lên chiếu vào trong cửa. Chưa nhìn rõ đằng sau cánh cửa rốt cuộc là vật gì, y đã thở dài một hơi rất nhẹ.

Ánh đèn chiếu rọi...

Một hồ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.