Thiên Kiếp Mi

Chương 3: Chương 3: Nổi Danh Giang Hồ 01




Nơi phòng lớn Nhạn Môn, người các môn các phái đang ngồi bàn luận không ngớt. Trong khu phòng khách ở hậu viện, Đường Lệ Từ đang chắp tay tản bộ trong vườn. Tiết trời đang vào độ xuân ấm áp, hậu viện của Nhạn Môn trồng nhiều cây đào. Hoa đào nở rộ xen lẫn với hoa lê hoa hạnh, màu hồng phấn xen lẫn sắc trắng như tuyết, cảnh sắc tươi đẹp tao nhã. Trì Vân ngồi trong phòng bón cho Phụng Phụng được nửa bát cháo thì mất hết kiên nhẫn, trong lòng bực bội vị thiếu gia này tùy tiện nhận nuôi con trai nhà người khác, bản thân không chăm mà ném sang cho mình, nhưng nếu không cho đứa nhỏ này ăn thì chỉ e nó sẽ chết đói. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia trời xanh mây trắng, gió thổi vi vu, nếu không vướng bận quá nhiều chuyện linh tinh thì đây thật sự là một ngày đẹp trời, thích hợp để ra ngoài ăn cướp.

Đường Lệ Từ đứng dưới tán cây lê nhìn về phía cây lê khác ở một góc sâu trong đình viện, tay phải ấn lên bụng, đứng im không nói. Bầu trời quang đãng, sắc mặt y cũng tốt, chẳng qua trong ánh mắt vẫn tràn đầy các loại cảm xúc vô cùng phức tạp, không thể nói roc là vui hay buồn

“Trời xuân rất đẹp, hoa cỏ rất thơm, mà người thì... thoạt nhìn tâm trạng rất xấu.” Có người hờ hững nói, âm thanh vọng đến từ bên ngoài đình viện, “Người như ngươi mà cũng có lúc buồn phiền, thế thì trên đời ai muốn nhảy núi cứ việc nhảy núi, ưa nhảy biển xin mời nhảy biển, ai treo cổ mặc sức treo cổ, thích cắt cổ tha hồ cắt cổ. Việc ai người nấy làm, chết đi là xong hết.”

“Gió thổi thật mạnh.” Đường Lệ Từ khẽ cười, “Thổi được cả tôn thần đến.”

Trì Vân liếc qua người vừa mới tới, hắn không quen người này. Người vừa đến mặc áo trắng nhưng không giống tơ lụa trắng trên người Trì Vân, áo trắng của người kia thêu toàn chữ là chữ, chính là một câu: “Người đời thích giả làm tiên, riêng ta thích giả làm tên tồi tàn. Trâm xanh giữ búi tóc nàng, trăng lên trời lạnh thoảng làn hương đêm.” Tóc người kia trắng như tuyết, buộc bằng đai ngọc nạm minh châu, dung mạo tiêu sái anh tuấn, phiêu nhiên xuất trần, không đoán được tuổi tác, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì áng chừng hơn hai nươi tuổi. Người áo trắng cười hỏi y: “Sao tâm trạng u ám thế?”

(*) Phiên âm: Nhân ái hiểu trang tiên, ngã ái trang tàn. Thúy sai phù trụ dục y hoàn, ấn liễu dạ hương vô sự dã, nguyệt thượng lương thiên. Đây là bài từ theo điệu Lãng đào sa của Tưởng Tiệp, sống vào cuối thời Tống đầu thời Nguyên.

“Đang nghĩ xem bạc ngươi nợ ta bao giờ mới trả nốt.” Đường Lệ Từ khẽ than, “Tuyết Tuyến Tử, ta thực sự không ngờ chuyện Thi Đình Hạc bị giết lại có thể kéo được ngươi ra gặp ta.”

Lời vừa nói ra khiến Trì Vân giật nảy mình. Cái người tóc trắng dung mạo anh tuấn trước mắt hắn lại chính là vị khách rong chơi Tuyết Tuyến Tử nổi danh khắp giang hồ mười mấy năm qua sao? Rốt cuộc hắn bao nhiêu tuổi? Chỉ nghe Tuyết Tuyến Tử cười cười bước lại gần, “Ta cùng không ngờ rằng cái chết của Thi Đình Hạc lại dụ được con hồ ly tóc trắng nhà ngươi thò đầu ra khỏi hang, thật sự không giống với phong cách của ngươi từ xưa đến giờ.”

“Hử? Ngươi tưởng phong cách của ta là gì?” Đường Lệ Từ mỉm cười, Tuyết Tuyến Tử chắp tay thong thả đi một vòng sau lưng y, “Phong cách của ngươi à, vô cùng đơn giản, chính là hai chữ gian trá.”

Đường Lệ Từ hỏi: “Thì?”

Tuyết Tuyến Tử nói: “Chỉ bằng chữ 'thì' này của ngươi đã thấy được chỗ gian trá rồi.” Đường Lệ Từ đáp, “Quá khen rồi,“ Thoáng ngừng một chút, y rồi nói tiếp: “Tuyết Tuyến Tử, nhắc đến cái chết của Thi Đình Hạc, điều ngươi chú ý nhất là gì?”

Tuyết Tuyến Tử vươn tay lên hái một đóa hoa lê trên cây xuống, đưa lên mũi ngửi vô cùng thích thú, “Dĩ nhiên là tiền rồi.” Đường Lệ Từ khẽ cười, tỏ thái độ cực kỳ tán thưởng. Tuyết Tuyến Tử lắc đầu, “Thi Đình Hạc sống hay chết không quan trọng, quan trọng là có người buôn bán độc dược và kiếm lợi từ nó, số tiền này thu về một mối nhiều như thế là chuyện vô cùng đáng sợ.”

Đường Lệ Từ đồng tình, “Không sai, nếu phần lớn tiền bạc đổ vào nơi không sản xuất ra của cải vật chất, vậy thì tiền chi cho trồng trọt may vá, nấu rượu luyện kim hàng ngày sẽ giảm xuống, cứ dần dần như vậy sẽ rối loạn mất cân bằng, mà các ngành nghề khác cũng suy thoái theo.”

Tuyết Tuyến Tử nói, “Cho nên mới dụ được ngươi ra.” Đường Lệ Từ đáp: “Ta ấy à? Ta là vì chính nghĩa cho giang hồ, thái bình cho chúng sinh.”

Y thoáng ngừng lại rồi tiếp, “Nói qua nói lại thì, Tuyết Tuyến Tử, tiền ngươi nợ ta bao giờ mới trả?”

Trì Vân ngồi trong phòng phụt cười, Tuyết Tuyến Tử nhẹ nhàng xoa xoa dây ngọc trên đầu, “Việc này, đang tiết trời phơi phới hoa cỏ ngập tràn thế kia, nhắc đến tiền nong có phải là dung tục quá không? Đợi lần sau có bầu không khí phù hợp thì hẵng bàn nhé.”

Đường Lệ Từ nói, “Nếu ngươi làm giúp ta một chuyện thì ba ngàn lượng bạc còn nợ khỏi cần trả cũng được.” Tuyết Tuyến Tử khẽ ồ lên, chắp tay ngẩng đầu,“Ta không làm chuyện quá khó khăn, chuyện không có hứng thú, chuyện mất sức và chuyện không dính đến gái đẹp, những chuyện còn lại nói thử nghe coi.” Đường Lệ Từ mỉm cười, “Không khó đâu, người tìm giúp ta một người.”

“Ai vậy?” Mắt Tuyết Tuyến Tử khẽ đảo, “Gái xinh à?” Đường Lệ Từ đáp, “Không sai, ta dùng ba nghìn lượng bạc nhờ ngươi tìm giúp con gái Bạch Ngọc Minh, 'Minh Nguyệt Thiên Y' Bạch Tố Xa của Bạch phủ, tuổi còn rất trẻ, vóc dáng đẹp, gương mặt lại càng đẹp hơn.”

“Được!” Tuyết Tuyến Tử đáp, “Nếu không đủ đẹp thì ta muốn nhận sáu ngàn lượng vàng.” Đường Lệ Từ phất phất tay mỉm cười: “Không thành vấn đề.” Tuyết Tuyến Tử hỏi, “Còn lý do tìm người thì sao?”

“Vì không tìm được.” Đường Lệ Từ đáp, Tuyết Tuyến Tử ừ một tiếng, “Trên đời này mà cũng có người ngươi không tìm được, lạ ghê, ta đi đây.”

Hắn nhảy lên bờ tường, nhìn bốn phương tám hướng xung quanh mỉm cười, đến khi nghe bốn bề đột nhiên hô vang “Tuyết Tuyến Tử” mới tung người lướt đi.

Người này vẫn màu mè như vậy, Đường Lệ Từ lắc lắc đầu, Trì Vân chui ra từ trong phòng, “Vợ của lão tử sao phải nhờ lão già háo sắc kia tìm giúp? Già khú đế rồi mà vẫn còn mê gái đẹp.”

Đường Lệ Từ đáp, “Tại ngươi không tìm được đấy thôi.”

Trì Vân nổi giận đùng đùng nhưng không tìm nổi một câu để cãi lại, mặt đỏ bừng bừng, lại nghe Đường Lệ Từ nói: “Đừng giận đừng giận, tình tình ngươi sao mà nóng nảy quá. Người luyện võ phải đặt tu tâm dưỡng tính lên hàng đầu, nếu không khống chế được cơn nóng giận của mình thì võ công không thể tăng tiến thêm một bậc đâu.” Trì Vân càng nghe càng nổi điên, hận không thể bóp Đường Lệ Từ chết tươi.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa có người khẽ gọi một tiếng, “Sư phụ?“. Sau đó nàng đẩy cửa vào, chính là Chung Xuân Kế.

Đường Lệ Từ mỉm cười đáp, “Sư phụ cô đi rồi.”

Chung Xuân Kế cúi đầu,“Ta đoán ông ấy không còn ở đây nữa, sư phụ xưa nay vẫn vậy.” Trì Vân liếc nhìn nàng, thầm nghĩ năm xưa Tuyết Tuyến Tử chắc chắn là vừa mắt nhan sắc của nữ đồ đệ này. Đáng tiếc tiểu nha đầu này được cái mặt đẹp nhưng lại ngu ngốc y chang đám người bạch đạo kia, đúng là đồ con rùa. Thật không biết Tuyết Tuyến Tử dạy dỗ kiểu gì mà ra được một nữ đồ đệ cứng đầu cứng cổ, ngu ngốc đần độn cỡ này!

Chỉ nghe nàng nói, “Đường công tử, Giang bá bá và Thanh Hòa đạo trưởng đã tra ra ai là gian tế trong Nhạn Môn. Nhưng độc tính trên người kẻ này đã phát tác, đầu óc không tỉnh táo, cả người nổi đầy ban đỏ, Giang bá bá đã nhốt hắn lại để tìm cách tra khảo.”

“Vậy sao?” Đường Lệ Từ nói, “Thương quá thương quá.” Miệng y lẩm bẩm thương này thương nọ nhưng gương mặt lại mỉm cười, quả thật không nhìn ra rốt cuộc có mấy phần thật lòng. Trì Vân lạnh lùng hừ một tiếng, “Thương vay khóc mướn.”

Đúng lúc mọi người đang bàn bạc, ngoài cửa chợt lóe lên một bóng người mặc áo lam, Cổ Khê Đàm hô lên,“ Chung muội, Dư Khấp Phượng tới!”

Dư Khấp Phượng? Là 'Kiếm Vương' Dư Khấp Phượng bị Thi Đình Hạc đánh bại ở Trung Nguyên kiếm hội đấy ư? Trì Vân thắc mắc, “Chẳng lẽ hắn cũng quan tâm đến cái chết của Thi Đình Hạc sao? Đối với Dư Khấp Phượng mà nói, thì Thi Đình Hạc chết là chuyện quá tuyệt vời, tốt đến không thể tốt hơn được.” Cổ Khê Đàm chắp tay nói, “Mời các vị cùng lên nhà chính gặp khách.”

Mấy người vừa ra đến nhà trước đã thấy người đứng đông nghịt trong sảnh đón khách, khách mời và môn hạ trong Nhạn Môn tranh nhau xếp thành hàng dài, chỉ mong được thấy vị Kiếm Vương giang hồ kia một lần. Giữa một biển ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của mọi người, một vị đeo kiếm sải bước đi tới. Chỉ thấy người này vóc dáng rất cao, cơ bắp cuồn cuộn, giống như sinh ra đã to lớn hơn người bình thường hai ba phần. Da hắn ngăm đen, mặc áo màu đỏ nâu, quả nhiên khác biệt với mọi người.

Giang Phi Vũ tiến lên nghênh đón, “Kiếm Vương hạ cố đến chơi, thật là vinh dự cho tệ môn, mời ngồi.” Ánh mắt Dư Khấp Phượng đảo quanh tất cả mọi người trong sảnh một lượt, ai bị hắn quét mắt qua cũng giật mình thon thót, quả nhiên Dư Khấp Phượng không giận mà uy, khí độ hơn người.

“Giang môn chủ khách khí rồi.” Dư Khấp Phượng cất giọng lạnh nhạt, tầm mắt hắn lướt qua mọi người rồi dừng lại trên mặt Đường Lệ Từ, “Ta nghe nói Nhạn Môn lùng bắt gian tế liên quan đến cái chết của Thi Đình Hạc nên mớ tới đây xem. Cũng không ngờ Giang môn chủ bản lãnh cao siêu, đã mời được chủ nhân 'Vạn Khiếu Trai' đến đây trấn giữ rồi.”

“Chủ nhân 'Vạn Khiếu Trai'?” Lời này của Dư Khấp Phượng vừa nói ra đã khiến mọi người xôn xao kinh ngạc, bàn luận càng sôi nổi. Cổ Khê Đàm thầm nghĩ: “Chủ nhân 'Vạn Khiếu Trai'? Làm sao có thể chứ?” Đảo mắt quan sát một lượt khách khứa cũng không nhìn ra vị nào có khả năng là chủ nhân 'Vạn Khiếu Trai'.

Thời buổi bây giờ nếu hỏi ai có nhiều tiền nhất, ngoài đương kim thánh thượng ra đương nhiên là 'Vạn Khiếu Trai'. 'Vạn Khiếu Trai' làm ăn buôn bán, nắm trong tay nhiều ngành nghề như châu báu, tơ lụa, rượu chè, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã mở rộng chuyện làm ăn ra khắp thiên hạ. Chủ nhân nó có gia tài bạc triệu, giàu nứt đố đổ vách, nhưng trên giang hồ gần như không ai biết kẻ này là ai. Giang Phi Vũ thầm nghĩ nếu chủ nhân Vạn Khiếu Trai thật sự đến đây mà bản thân ông lại không biết, thì Nhạn Môn xưa nay thông tin nhanh nhạy nổi danh khắp thiên hạ biết giấu mặt vào đâu? Chỉ thấy ánh mắt Dư Khấp Phượng không rời Đường công từ, trong lòng thầm kinh ngạc, chẳng lẽ vị Đường công tử này lại là...

“Sao ngươi biết ta chính là chủ nhân Vạn Khiếu Trai?” Đường Lệ Từ khẽ cười, không hề phủ nhận.

Lời vừa nói ra khiến mọi người lại xôn xao một phen. Trì Vân hờ hững nhìn Đường Lệ Từ, thái độ có phần hả hê. Dư Khấp Phượng bình thản nói, “Trên cổ tay ngươi đeo vòng bạc Tẩy Cốt, vòng bạc này trừ tà dưỡng phúc cầu may, lại còn là đồ cổ, giá trị không thể đong đếm, nghe đồn là Vạn Khiếu Trai đang giữ nó. Nếu không phải là người đứng đầu Vạn Khiếu Trai thì ai dám đeo nó trên tay như một trò đùa thế kia?”

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào cổ tay Đường Lệ Từ, chỉ thấy trên cổ tay y đúng là đeo một vòng bạc khắc hoa văn tinh xảo, nhưng không biết chiếc vòng bạc này lại có “giá trị không thể đong đếm”! Gương mặt xinh đẹp của Chung Xuân Kế đổi sắc liên hồi, nàng thầm nghĩ hóa ra vòng bạc này lại mang ý nghĩa như vậy, nàng đã thấy nó từ lâu nhưng mà không nhận ra, Cổ Khê Đàm thầm nghĩ chẳng trách cái tên Trì Vân kia lại nghe lời Đường Lệ Từ răm tắp, hóa ra y đúng là chủ nhân Vạn Khiếu Trai. Nhưng người này rõ ràng vừa là quốc cữu vừa là thương nhân, vì sao lại nhúng tay vào chuyện trong giới giang hồ?

“Hóa ra Dư Kiếm Vương cũng rất quan tâm đến chuyện Thi Đình Hạc trúng độc.” Đường Lệ Từ mỉm cười, “Ý tưởng lớn gặp nhau, ta nhúng tay vào chuyện này chẳng qua là vì tò mò đó thôi, Dư Kiếm Vương không cần phải trừng mắt nhìn ta như vậy.”

Nghe đến đây, Giang Phi Vũ giật nảy mình. Đường Lệ Từ không phải người trong giang hồ nhưng lại dám mở miệng trả treo với Dư Khấp Phượng, mơ hồ mang phong thái không chịu thua kém người ta. Trong mắt Dư Khấp Phượng tức thì ánh lên tia giận dữ, mà sắc mặt vẫn bình thản, “Trời sinh Dư Khấp Phượng có đôi mắt to, không hề có ý bất kính với chủ nhân Vạn Khiếu Trai.” Đường Lệ Từ mỉm cười, “Kiếm Vương khách khí rồi.”

Dư Khấp Phượng không để ý tới y nữa, ngẩng đầu nhìn trời, “Không biết tên gian tế kia đang ở đâu?”

“Đang ở sương phòng thứ ba.” Giang Phi Vũ nói, “Chúng ta đã mời đại phu tay nghề tinh thông đến kiểm tra xem người này trúng loại độc gì, nhưng độc tính lại vô cùng phức tạp, khó mà giải được, Độc tính có thể kích thích tiềm năng, khiến người ta khỏe mạnh vô cùng, lại không biết mệt mỏi.”

Dư Khấp Phượng nói, “Chẳng trách hôm tổ chức kiếm hội, Thi Đình Hạc có thể đánh rơi trường kiếm trong tay ta.” Tuy thần sắc trên mặt hắn vẫn bình thản nhưng giọng điệu lại chất đầy thù hận, khiến người nghe lạnh hết cả sống lưng.

Đúng vào lúc này, trong nhà có người hét to một tiếng, “Môn chủ! Môn chủ!” Một người lao vào từ hành lang, “Cẩu Giáp bị kẻ nào đó giết rồi!”

“Sao cơ?” Giang Phi Vũ biến sắc hỏi, “Sao lại thế được? Người trông coi hắn đâu?” Người kia đáp, “Trương sư huynh và Vương sư huynh cũng... bị thích khách giết chết rồi...” Nói xong thì quỳ đánh phịch xuống đất, “Các đệ tử vô dụng...”

Dư Khấp Phượng thả nhiên nói: “Nhạn Môn triệu tập anh hùng trong thiên hạ đến để bàn chuyện Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, vậy mà lại có người bị giết ngay trong Nhạn Môn, thật là hoang đường!” Giang Phi Vũ gượng cười, “Tệ môn hổ thẹn.” Lập tức có mấy người vội vàng rảo bước đi về phía sương phòng thứ ba.

Trì Vân và Đường Lệ Từ đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn mọi người lũ lượt kéo đến sương phòng thứ ba, phòng khách vốn chật kín toàn người là người giờ lại trở nên vắng vẻ.

Trì Vân bỗng mở miệng gọi: “Thiếu gia...” Đường Lệ Từ ừ một tiếng rồi lại khẽ thở dài, “Thì ra ngươi vẫn còn nhớ...” Y không nói hết câu, những chữ còn lại đương nhiên là “Thì ra ngươi vẫn còn nhớ ta là thiếu gia của ngươi.” Năm đó Trì Vân làm thư đồng ở nhà họ Đường vẫn gọi Đường Lệ Từ là 'Thiếu gia”, nay đã bước vào giang hồ được mấy năm, mở mồm ra là xưng “lão tử”, đương nhiên sẽ không tự coi mình là nô bộc nữa, nhưng khi gặp chuyện nghiêm túc vẫn vô thức gọi ra danh xưng cũ.

Trì Vân hừ nhẹ, “Ngươi không cảm thấy Dư Khấp Phượng đến quá nhanh, gian tế của Nhạn Môn cũng bị giết đúng lúc quá à?” Đường Lệ Từ nói: “Người đến quá nhanh chứng tỏ Kiếm Vương có bản lĩnh, gian tế chết quá lẹ chứng tỏ hắn chết không hết tội, có gì mà không đúng?”

Trì Vân lạnh lùng nhìn y, “Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, “Xưa nay ta luôn đàng hoàng...”

Sau nhà lại bất ngờ nổi lên một cơn ồn ào náo động, Đường Lệ Từ nói, “Với năng lực của Kiếm Vương, thì chắc đã tìm ra hung thủ giết người...” Còn chưa nói hết câu, Chung Xuân Kế đã chạy tới, “Dư đại hiệp đã tìm được hung thủ giết Cẩu Giáp, hắn cũng đã nhận tội, nói đêm qua có người bịt mặt mua chuộc hắn giết chết Cẩu Giáp với giá một vạn lượng.”

“Vậy sao? Kiếm Vương anh hùng cơ trí, Đường Lệ Từ hết sức bội phục.” Đường Lệ Từ nói. Chung Xuân Kế mặt mày tươi tắn như hoa, bắt được hung thủ bị bắt quá nhanh hiển nhiên khiến nàng hết sức vui vẻ. Trì Vân lạnh lùng nói: “Hung thủ này rõ ràng là...”

“Hung thủ này rõ ràng đáng chết.” Đường Lệ Từ nói, Chung Xuân Kế la lên: “Không sai! Sau khi tên đó thừa nhận đã bị Dư đại hiệp vung một kiếm kết liễu, trên dưới Nhạn Môn đều rất cảm kích hành động trừ gian của Dư đại hiệp.”

Trì Vân nhin hết nổi mà nói: “Tiên sư nó cái đồ con chóa! Rõ ràng tên này chỉ là hạng râu ria...” Đôi lông mày thanh tú của Chung Xuân Kế nhíu lại, Dư Khấp Phượng tìm được hung thủ giết hại Cẩu Giáp lại còn kết liễu hắn luôn rõ ràng là chuyện tốt, nàng hoàn toàn không hiểu vì sao Trì Vân lại căm tức đến vậy.

Đường Lệ Từ chỉ khẽ cười, đúng vào lúc này, đám người đang tụ tập trong sương phòng lại nhao nhao đi ra, Dư Khấp Phượng đeo kiếm nhô cao lên khỏi vai đứng giữa đám dông trông chẳng khác gì con hạc lạc vào bầy gà.

Đường Lệ Từ bước ra đón, còn chắp tay với Dư Khấp Phượng: “Nghe tin Kiếm Vương bắt được hung thủ quả thật đáng chúc mừng. Đêm nay ta bày tiệc ở Họa Mi quán, Kiếm Vương nếu nể mặt ta thì đêm nay mọi người cùng say một trận có được không?”

Dư Khấp Phượng liếc nhìn y rồi cười sảng khoái: “Chủ nhân Vạn Khiếu Trai mời khách, ai lại không đi? Tối nay không say không về!” Đường Lệ Từ lại quay sang mời Giang Phi Vũ, Cổ Khê Đàm và vài người khác, tất nhiên mọi người đều đồng ý. Người trong sảnh đường ai nấy vui mừng hớn hở, không khí hòa thuận, chỉ có Trì Vân đứng ngoài lề thờ ơ lạnh nhạt, đầy bụng cáu giận.

Buổi tối, trăng sao lấp lánh, gió thổi vi vu.

Họa Mi quán là quán rượu tốt nhất ở huyện Nhạn, dựng trên con suối Bắc Môn, vừa uống rượu ăn cơm vừa nghe tiếng nước chảy róc rách dưới lầu, thi thoảng lại được ngắm cá nhảy nghe tiếng ếch kêu, vô cùng phong nhã. Hào kiệt bốn phương tụ họp tại Nhạn Môn đang ngồi cùng bàn tiệc chính với Dư Khấp Phượng, Đường Lệ Từ ngồi bên cạnh, Những người còn lại trong Nhạn Môn ngồi ở các bàn xung quanh, chủ khách hòa hợp, ăn uống linh đình, trò chuyện thật vui vẻ. Nhắc đến chuyện Thi Đình Hạc lạm dụng thuốc độc, hại người còn tự hại mình, mọi người đều sụt sùi thương tiếc, càng thêm căm hận thấu xương loại thuốc độc hại người này.

Một bóng người cao lớn áo trắng đang ngồi tựa lưng vào hành lang bên ngoài tiệc rượu. Trì Vân ngẩng đầu nhìn trời, không hề dự tiệc.

Nước suối bên ngoài Họa Mi quán trong trẻo, có vài bông hoa nhỏ màu trắng nở ven dòng suối. Giờ đang là mùa xuân, suối đầy nước, phản chiếu ánh trăng trên bầu trời chầm chậm di chuyển, cảnh sắc tươi đẹp. Trì Vân thờ ơ ngắm nhìn, nếu là trước kia thì vào ngày trời đẹp như thế này, hắn đã sớm đi đánh bạc uống rượu cùng đám anh em của mình trên núi Hồng Mai rồi.

“Trì huynh” Có người khẽ gọi sau lưng hắn, người vừa tới bước chân vững vàng, hơi thở bình ổn, là một cao thủ. Trì Vân chẳng thèm quay đầu lại, lười nhác hỏi, “Cổ Khê Đàm?”

Người vừa tới mặc áo lam, tóc buộc gọn, chính là Cổ Khê Đàm. Trì Vân hờ hững nói, “Trong kia toàn rượu ngon thức ăn ngon, đại hiệp nhan nhản, ngươi không đi góp vui à?” Cổ Khê Đàm cầm chén rượu, “Ta đã đi uống một vòng rồi, mà sở trường của ta không phải uống rượu.”

Trì Vân cười khà khà, Cổ Khê Đàm nói, “Không nhìn ra người tao nhã như Đường công tử mà tửu lượng lại tốt đến thế.” Trì Vân lạnh nhạt đáp, “Các ngươi mà chuốc say được con hồ ly tóc trắng kia thì có mà uống cạn cả nước biển.” Cổ Khê Đàm khẽ cười, “Hồ ly tóc trắng?” Trì Vân liếc xéo, “Ngươi chưa nghe ai nói bao giờ à?”

Cổ Khê Đàm lắc đầu, năm nay hắn mới hai bảy hai tám tuổi mà cũng đã hành tẩu giang hồ được mười năm, hầu như chỉ để ý đến ân oán trong giang hồ chứ rất hiếm khi hóng hớt mấy chuyện ly kỳ ít người biết. Trì Vân liền kể cho hắn nghe một vài lời đồn mà người trong kinh thành hay bàn tán. Hơn ba năm trước quốc trượng đương triều Đường Vi Khiêm vớt được một thiếu niên dưới giếng nước trong phủ nhà mình, ông liền nhận làm con nuôi đặt tên là Đường Lệ Từ. Lai lịch vị quốc cữu này không rõ ràng, hành tung bí hiểm còn thường xuyên rời kinh thành. Trong thành đồn đại y là hồ ly biến thành, nếu không thì cũng cùng họ với yêu ma quỷ quái, không ai dám đắc tội với y. Cổ Khê Đàm nghe xong bật cười, “Thì ra là vậy...”

Hắn yên lặng một lúc lại hỏi, “Thật ra chuyện hôm nay Cố mỗ hơi nghi ngờ, ta thấy Trì huynh không muốn vào tiệc rượu, hay trong lòng cũng có suy nghĩ giống như ta?”

“Nghĩ gì chứ? Nghĩ xem rốt cuộc là ai ra giá một vạn lượng bạc để giết người sao?” Trì Vân thản nhiên đáp, “Hay là nghĩ rốt cuộc ai có được tin tức nhanh nhạy, giết Cẩu Giáp đúng lúc Dư Khấp Phượng vừa bước chân vào Nhạn Môn?”

Cổ Khê Đàm khẽ cười, “Tất cả, hoặc là vẫn còn một điều... Rốt cuộc là Dư đại hiệp sốt ruột muốn nghe xem Cẩu Giáp nói gì nên Cẩu Giáp mới gặp họa sát thân, hay là Dư đại hiệp sốt ruột không muốn nghe Cẩu Giáp nói gì nên Cẩu Giáp mới gặp họa sát thân?”

Trì Vân bật cười, “Thoạt nhìn thì giống đám rùa rụt cổ kia, ta không nhìn ra ngươi cũng nghĩ được nhiều chuyện phết.” Cổ Khê Đàm đáp, “Không dám.”

Hắn đứng ở mép lan can nhìn dòng suối, “Giang hồ có biến, ta cảm thấy chuyện Thi Đình Hạc uống thuốc độc chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi. Chuyện này có lẽ còn liên quan rất nhiều phe phái nhân vật, nếu tiếp tục điều tra thì kết quả sẽ rất đáng sợ, Dư đại hiệp giết một tên thích khách cũng đâu thể kết thúc mọi chuyện chứ.”

“Ngươi sợ à?” Trì Vân phì cười, “Nói thật, đối với rất nhiều nhân vật lớn nhỏ trong giang hồ, ta một là không thân hai là ngứa mắt. Nếu chuyện này vỡ ra long trời lở đất nát be nát bét, lột được càng nhiều mặt nạ của đám người ấy thì lão tử lại càng vui.”

Cổ Khê Đàm thở dài, “Chuyện chốn giang hồ nào có đơn giản như vậy...” Nói rồi quay lại nhìn vào căn phòng sau lưng, “Nhưng không biết Đường công tử mở tiệc mời Dư đại hiệp là có dụng ý gì?”

“Lão tử không biết. Họ Đường kia thần thần bí bí lén lén lút lút, mặt mũi trông giống người tốt mà bụng dạ thì như ma quỷ, ai biết y đang toan tính cái gì?”

“Ta thấy mặt mũi Đường công tử rất đàng hoàng đoan chính, chắc không phải là kẻ gian tà. Y đứng đầu Vạn Khiếu Trai, sau này nếu thật sự điều tra chuyện Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, phe ta chắc hẳn sẽ được Đường công tử giúp đỡ rất nhiều, chỉ mong y không vì chuyện này liên lụy sâu xa mà rút lui.”

Hai người đứng bên ngoài trông trăng ngắm nước, người trong phòng đã uống được mấy lượt rượu. Dư Khấp Phượng nhìn hai người ngoài cửa sổ, cất giọng nhàn nhạt, “Sao Trì Vân không vào tiệc?” Đường Lệ Từ đã uống kha khá nhưng gương mặt vẫn trắng ngần trơn bóng, hơi nhuốm lên một tầng ửng hồng cực nhạt, khí sắc rất tốt, “Chắc lại bất mãn chuyện gì thôi.” Nói tới đây lại than khẽ, “Tính tình Trì Vân vốn lập dị, vừa rồi Kiếm Vương giết chết thích khách kia hình như đã làm hắn bực mình, ta thật sự không hiểu vì sao.”

Dư Khấp Phượng hỏi lại, “À? Lẽ nào hắn nghĩ thích khách kia không đáng chết?” Đường Lệ Từ liếc mắt nhìn hắn, đã hơi ngà ngà say, “Chuyện này ta không rõ, ai cũng chỉ có một cái mạng, nếu tha được thì tha cho kẻ đó vẫn hơn.”

Dư Khấp Phượng vẫn buông giọng nhàn nhạt, “Đây là lòng nhân của đàn bà, Đường công tử mềm lòng như vậy thì đâu xứng đáng nắm giữ gia sản lớn ngần ấy?”

Đường Lệ Từ khẽ ngáp một cái chuếnh choáng hơi men, “Thì là...chưa đủ nhân đạo với người ngoài đó...”

Giang Phi Vũ ngồi bên cạnh y cau mày nói, “Đường công tử có vẻ say rồi, ta đưa y về phòng trước, mọi người cứ tiếp tục đi.” Dư Khấp Phượng vỗ vai Đường Lệ Từ, Đường Lệ Từ thoáng chấn động, dường như ngày càng buồn ngủ nên y gục lên bàn thiếp đi. Giang Phi Vũ đành đỡ y dậy, hành lễ cáo từ với mọi người.

Ra đến ngoài cửa, Trì Vân liền đưa tay ra đỡ lấy Đường Lệ Từ. Cổ Khê Đàm nhờ Giang Phi Vũ tiếp tục tiếp khách, để hắn đưa hai người Trì Vân và Đường Lệ Từ về.

Về tới Nhạn Môn, sau khi đưa Đường Lệ Từ về phòng, Cổ Khê Đàm mới nhịn hết nổi mà hỏi, “Trì huynh nói Đường công tử ngàn chén không say, e là không đúng đâu.”

Trì Vân lạnh lùng nhìn Đường Lệ Từ đang nằm dài trên giường, “Lời lão tử nói ra khỏi miệng giống như đánh rắm, hàng thật giá đúng, chắc chắn không sai.” Hắn trợn mắt nhìn người trên giường, “Ngươi còn chưa chịu dậy à?”

“Ta dậy bây giờ thì lộ tẩy hết.” Đường Lệ Từ nhắm mắt khẽ cười, “Cổ thiếu hiệp vừa rồi cũng uống rượu mà không có cảm giác gì à?”

Cổ Khê Đàm hơi ngẩn người rồi thử vận khí, “Chẳng lẽ...” Mặt hắn tái đi, “Trong rượu có độc!” Đường Lệ Từ mở mắt ra, “Không sao đâu, có xíu xiu thạch tín thôi, với tu vi và nội lực của Cổ thiếu hiệp thì không gây ảnh hưởng lớn.”

Cổ Khê Đàm âm thầm cười khổ, tuy lượng độc rất nhỏ khó lòng phát hiện, nhưng đã uống vào bụng thì cũng không ổn, thế mà nhìn bộ dạng y bình thản cứ như chỉ thêm tí muối tí tiêu mà thôi, “Là ai hạ độc?”

“Một tên sai vặt Họa Mi quán mới thuê. Lúc xẩm tối có người ra giá một vạn lượng bạc sai hắn hạ độc trong tiệc rượu tối nay, lượng độc không nhiều, nếu không uống hết mười vò rượu thì chẳng có gì đáng lo.” Giọng Đường Lệ Từ dịu dàng điềm đạm nhưng nụ cười thì vô cùng hớn hở, “Dư Khấp Phượng chắc sẽ nhanh chóng phát hiện ra trong rượu có độc, chắc cũng không mất nhiều thời gian để tìm thấy người hạ độc, tra hỏi ra kẻ bịt mặt bỏ một vạn lượng bạc sai người hạ độc chắc còn nhanh hơn nữa.”

Cổ Khê Đàm sợ hãi hỏi, “Vậy chẳng phải giống hệt cái chết của Cẩu Giáp mới rồi sao? Lẽ nào kẻ đứng sau màn lại ra tay lần nữa, muốn hạ độc giết chết toàn bộ Nhạn Môn?”

“Thủ đoạn rẻ tiền này, người thông minh cùng lắm chỉ làm một lần. Nếu Cẩu Giáp chết rồi, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm xài lại chiêu này lần nữa.” Trì Vân lạnh lùng nhìn Đường Lệ Từ,“ Ngươi đang giở trò quỷ gì đấy?”

“Cả đời ta ghét nhất một chuyện.” Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, Cổ Khê Đàm hỏi, “Chuyện gì?” Y đáp “Ghét nhất có người tính kế với ta.” Cổ Khê Đàm đồng tình, “Chuyện này... chỉ e hầu hết mọi người đều căm ghét.” Đường Lệ Từ nói, “Đúng vậy, ta cũng chỉ là một người bình thường.”

Trì Vân lạnh lùng nói, “Ta còn chẳng rõ rốt cuộc ngươi là người hay là yêu, lão tử chỉ muốn biết có phải ngươi hạ độc không?” Cổ Khê Đàm nghe vậy thì giật nảy mình, thế mà Đường Lệ Từ lại mỉm cười đáp, “Phải.”

“Ngươi đang giở trò quỷ gì vậy? Muốn hạ độc chết hết mấy chục vị đại hiệp giang hồ vang danh thiên hạ à?” Trì Vân cười nhạt, Đường Lệ Từ thoải mái khép mắt lại, tơ lụa gấm vóc hoa lệ trên giường ánh lên gò má thanh tú của y, tiếp tục cười nói, “Hai người các ngươi cũng cho rằng chuyện Dư Khấp Phượng giết người hôm nay không hề đơn giản, đúng không?”

“Không sai.” Cổ Khê Đàm đáp, “Tuy rất khả nghi nhưng lại không có chứng cứ.”

Đường Lệ Từ tiếp: “Nếu có người mua chuộc được kẻ giết người ngay trước khi Dư Khấp Phượng bước vào cửa, thì điều này cho thấy Nhạn Môn chắc chắn vẫn còn gian tế khác, nhưng chúng ta lại không biết hắn là ai. Cẩu Giáp chết đúng lúc như thế, có lẽ là do Dư Khấp Phượng đứng sau giật dây, cũng có thể không phải.” Cổ Khê Đàm gật đầu, “Đúng vậy.”

Đường Lệ Từ nói tiếp, “Tên thích khách kia sống hay chết không quan trọng, quan trọng là Cẩu Giáp đã chết, manh mối bị cắt đứt, thế mà người trong Nhạn Môn lại cho là Kiếm vương anh minh, vui mừng phấn khích. Ngươi và Trì Vân cực kì bất mãn chuyện này nhưng chẳng thể làm gì được, đúng không?” Cổ Khê Đàm gật đầu lần nữa, Đường Lệ Từ lại khẽ mỉm cười, “Không có bằng chứng, không thể chỉ ra hung thủ, nên cũng không thể cãi nhau với Kiếm Vương. Vậy thì vẫn nên mời khách ăn bữa cơm gắn kết tình cảm, bắt chước hắn chơi lại một vố cũng đâu có thiệt.”

Đầu óc Cổ Khê Đàm đảo tới đảo lui mới bừng tỉnh – Người này không có chứng cứ chuẩn xác có thể kết luận Dư Khấp Phượng mượn cớ trừ gian diệt bạo để giết người diệt khẩu, cho nên mới sai tên đầy tớ ở quán rượu hạ độc mọi người. Không cần biết chủ mưu có phải Dư Khấp Phượng hay không, nhưng hắn nhất định có mặt trong bữa tiệc và phải uống chén rượu y hạ độc. Thủ đoạn mua chuộc người hạ độc giống hệt với chiêu mua người giết Cẩu Giáp, những người khác chỉ biết là kẻ đứng sau mọi chuyện lại ra tay lần nữa, nhận ra chuyện này chưa hề kết thúc mà đề cao cảnh giác. Còn kẻ chủ mưu thực sự đương nhiên biết có người vu oan giá họa cho mình, nhưng rượu độc uống vào bụng rồi, tay bắt được tên sai vặt rồi cũng chỉ nhận được một câu “Có người bịt mặt trả một vạn lượng” mà không biết ai là người hạ độc hãm hại. Người này có thể là Đường Lệ Từ mà cũng có thể không phải, kẻ chủ mưu cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt giống những người cùng ăn tiệc hôm nay...

Cổ Khê Đàm dở khóc dở cười, “Đường công tử, kế này cho dù hả lòng hả dạ, nhưng dù sao thạch tín vẫn là chất độc giết người, uống nhiều quá cũng chết đó.” Đường Lệ Từ mỉm cười, “Ừ... Đã hạ độc thì phải dùng chất độc chết người chứ... Đúng rồi, vừa nãy Kiếm Vương quan tâm Trì Vân ngươi lắm đấy, ta đã bảo hắn là ngươi ngứa mắt hắn lắm. Sau này đứng trước mặt hắn ngươi không cần tỏ ra khách khí, dù ngươi có động tay động chân hay chửi như tát nước vào mặt thì hắn cũng không thấy lạ đâu.”

Cổ Khê Đàm nghe y nói mà suýt sặc, ho lên khù khụ. Trì Vân lạnh nhạt nói, “Ngươi lại còn vẽ chuyện.” Đường Lệ Từ khẽ cười: “Quá khen, quá khen.”

Trong lòng ba người hiểu rõ, nếu Dư Khấp Phượng thực sự là chủ mưu ám sát Cẩu Giáp, hắn phát hiện Trì Vân nghi ngờ mình thì nhất định sẽ ra tay. Đường Lệ Từ nói toạc ra, chính là dùng Trì Vân làm mồi nhử để chứng thực cho nghi vấn trong lòng mọi người. Nếu Trì Vân gặp phải phục kích thì quá nửa là Dư Khấp Phượng có vấn đề, Dư Khấp Phượng đương nhiên hiểu rõ đạo lý ấy. Để xem trong thế giằng co này, rốt cuộc ai dám ra tay đánh cược một trận phân thắng thua.

“Bây giờ tình hình bên Họa Mi quán chắc đang hỗn loạn lắm rồi.” Cổ Khê Đàm bình tĩnh lại, thoáng trầm ngâm, “Ta và Đường công tử đều uống rượu trúng độc, Trì huynh không uống rượu... Thế này đi, Trì huynh và ta quay lại cứu người, Đường công tử ở lại đây nghỉ ngơi là được. Chúng ta chỉ cần nói phát hiện trong rượu có độc, quay về bắt kẻ gian.”

Đường Lệ Từ nhắm mắt mỉm cười phất phất tay, “Vậy ta ở lại nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.