Thiên Kiếp Mi

Chương 17: Chương 17: Trên Đỉnh Núi 01




Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Ngàn trượng băng tuyết hóa cung điện, vạn dặm mây sao chiếu xuống trần.

Trên đỉnh Miêu Nha Phong không một cành cây ngọn cỏ nào có thể vươn mình, khắp nơi là những tảng đá khổng lồ đen đúa nằm im lìm dưới đất. Tuyết trắng lất phất rơi che đi dáng vẻ dữ tợn vốn có của lớp lớp đá tảng, khiến chúng thoạt nhìn có vẻ vô hại.

Cảnh sắc trên đỉnh núi không lạnh lẽo như băng mà đìu hiu tịch mịch, không có màu sắc dư thừa nào, không có sự sống dư thừa nào. Đến cả chỗ đặt chân cũng không dư thừa, chỉ có hai màu trắng đen che kín tầm mắt.

Một người ngồi trên một tảng đá màu đen lấp lánh băng tuyết ở tít trên cao, trong lòng ôm một cây đàn tỳ bà màu đen. Đàn tỳ bà kia đen đến sáng bóng, nửa vầng trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt tỳ bà đen bóng. Mai đỏ nở rực rỡ dưới ánh trăng, lấm tấm như máu, lan khắp bề mặt tỳ bà, không biết vẽ bằng chất liệu gì.

Đường Lệ Từ bước lên mỏm đá đen cuối cùng, trước mắt y là một đồng tuyết nhẵn nhụi trơn bóng. Cuối đồng tuyết có một tảng đá lớn màu đen cao vút, trên bề mặt tảng đá rải rác tuyết đọng, nhưng lớp tuyết này chẳng thể che đi vẻ dữ tợn của nó.

Nghe tiếng chân bước lên mỏm đá, người ngồi trên đỉnh núi chậm rãi ngẩng đầu lên. Mặt hắn che bằng khăn đen, đầu đội mũ vải, không thể nhìn ra diện mạo vốn có, chỉ thấy những ngón tay trơn mềm thon dài như ngọc, vô cùng đẹp đẽ.

“Hầy...” Đường Lệ Từ bước lên mỏm đá, lại khẽ thở dài, “Đúng là... ngươi rồi.” Câu này cho thấy y đã đoán ra điều này từ lâu, lại mơ hồ tiếc nuối sao mình không đoán sai cho rồi.

Người áo đen ôm đàn tỳ bà trong ngực không hề nhúc nhích, hồi lâu mới thong thả mở miệng, bất ngờ thay giọng nói kia lại trầm thấp êm tai đến lạ lùng, “Không ngờ ngươi dính một chưởng của ta rồi bị ném xuống giếng, đổ thêm một thùng dầu mà vẫn còn sống nhăn.” Giọng nói hết sức êm dịu, nhưng ẩn ý trong đó lại oán độc đến khắc cốt ghi tâm, trái lại nghe có vẻ lạnh lùng hờ hững.

Đường Lệ Từ phất tay áo, chắp tay quay lưng về phía vầng trăng: “Ngươi từng nói, cho dù là nơi chỉ có chuột mới sống nổi, thì 'người' duy nhất sống được ở đó nhất định là ta.” Gò má y ẩn trong bóng tối, cũng không nhìn người áo đen che mặt kia, “Ta không chết là lẽ đương nhiên mà.”

“Phải...” Người áo đen chậm rãi nói, “Năm đó lẽ ra ta nên cắt đứt cổ ngươi, mổ ngực moi tim ngươi, sau đó phanh thây ngươi làm tám phần, chia ra ném vào hai cái giếng, đổ xuống hai thùng dầu.” Hắn nói chuyện rất êm tai, mới được đôi câu thì có một con chim săn đêm không rõ tên màu xám trắng lượn mấy vòng rồi đáp xuống bên cạnh, ngoẹo đầu nhìn hắn có vẻ rất tò mò.

“A Nhãn...” Đường Lệ Từ khẽ gọi, “Ta còn có thể gọi ngươi là A Nhãn không?”

Người áo đen ung dung đáp: “Được, ngươi gọi một lần, ta giết một người, ngươi gọi hai lần, ta giết hai người, cứ thế mà suy ra.”

“A Nhãn, ta hỏi ngươi một câu, Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn do chính tay ngươi làm ra... thật đấy à?”

Người mặc áo đen trợn tròn hai mắt, tuy cách một tầng vải đen vẫn cảm nhận được cơn giận trong mắt hắn, “Một cái mạng, ta tính lên người tên thư đồng của ngươi, nhớ nhắc hắn phải cẩn thận!”

Từ giọng nói đến sắc mặt hắn đều ác liệt, mà Đường Lệ Từ vẫn coi như không nghe thấy. Y đứng ngược chiều ánh sáng, thong thả lặp lại câu hỏi, “Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn thật sự do chính tay ngươi làm ra?”

Người áo đen gảy một tiếng tỳ bà, “Đương nhiên.”

“Tại sao?” Đường Lệ Từ chậm rãi quay người lại. Không biết nãy giờ gương mặt y vẫn luôn bình thản như vậy, hay là y đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình, mà sắc mặt y dưới ánh trăng trông vẫn bình thản nhã nhặn như xưa, không còn nét khổ sở gượng gạo nữa, “Năm ấy khi ta dùng thuốc, chính ngươi nói làm vậy không ổn, ngươi muốn ta cai, ngươi nói không thể chơi thứ đó, sẽ hại cả một đời... Chính ngươi nói mình hận những tên buôn thuốc đó, cho nên ta cai thuốc, ta cũng hủy diệt hết đám người ấy... Là ngươi nói bản tính ta không tốt, ham muốn khống chế người khác quá mạnh, cho nên ta thay đổi... Là ngươi muốn ta làm người tốt... Nên ta mới làm người tốt... Ngươi, nợ ta một lời giải thích.” Đường Lệ Từ nói từng câu từng chữ, không hề nôn nóng, cũng không thê lương, từng câu từng chữ đều nhẹ nhàng êm dịu. Nói xong câu cuối cùng, giọng y thậm chí còn dịu đi, giống như ghé tai người khác thì thầm,

“Tại sao à?” Người áo đen dựng đàn tỳ bà lên vuốt bừa một cái, lập tức vang lên một tràng âm thanh ting tang ồn ào lộn xộn. Năm ngón tay y lại xòe ra, tiếng đàn đột nhiên ngưng lại, trong nháy mắt bốn bề rơi vào yên lặng chết chóc, “Tại sao chỉ vì Phó Chủ Mai, chỉ vì ngươi không leo lên được vị trí cao nhất, chỉ vì tâm lý mất cân bằng không thỏa mãn mà ngươi lại muốn mọi người chết chung với ngươi? Sao ngươi có thể giật đứt dây điện, có thể giấu dao trên người, có thể nâng ly rượu độc muốn mọi người cùng uống? Tại sao xuyên qua thời không đến cái nơi mờ mịt không rõ này rồi, cả thế giới chỉ còn lại chúng ta là bạn bè là người thân, ngươi vẫn có thể ép chết Phương Chu, dùng mạng của hắn để đổi lại tiền đồ võ công cho ngươi? Không phải đều vì tiền à? Cũng chỉ vì tiền..”

Hắn cười lạnh: “Từ lâu ta đã biết cái gì ngươi cũng muốn, biết ngươi không chịu thừa nhận Chủ Mai giỏi hơn mình. Nhưng ta không sao tưởng tượng được ngươi lại vì một chuyện cỏn con như thế mà muốn tất cả mọi người chôn cùng mình! Nguồn tiền hoạt động của ban nhạc đúng là do cha ngươi bỏ ra, nhưng chúng ta đâu phải đồ chơi cho ngươi nghịch. Không lẽ chỉ vì nhà ngươi bỏ tiền vốn nên ngươi nhất định phải hát chính, nhất định phải nhận được vinh quang rực rỡ nhất sao? Không được hát chính thì muốn mọi người chết cùng nhau, giật đứt dây điện mà không chết được, trái lại còn ngược dòng thời gian đến chỗ này. Thế mà ngươi vẫn không biết sám hối, ép Chủ Mai phải bỏ đi, hại chết Phương Chu, đều là việc tốt ngươi làm cả đấy! Vẫn chỉ vì tiền! Vì dăm ba đồng tiền mưu sinh...”

Ngực hắn phập phồng, đành nghỉ một hơi: “Nếu mọi thứ chỉ vì tiền, có tiền sẽ không mất đi tất cả, không bị người ta kiểm soát, không cần nợ ân huệ người ta, không phải làm những chuyện mình không muốn, không phải hy sinh ai, vậy thì... Ta thề với bản thân, sau khi ngươi ép chết Phương Chu, nếu ta còn muốn sống tiếp, thì trước hết phải trở thành người nhiều tiền nhất thiên hạ!”

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Đôi mắt trong veo mỹ lệ của Đường Lệ Từ hơi khép lại, hạ giọng nói, “Có tiền... mới sống tiếp được, mới không đánh mất...” Hóa ra cũng không phải chỉ một mình y nhớ về những ký ức tàn khốc ấy, “Nhưng trên đời này có hàng trăm nghìn cách kiếm tiền.”

“Ngươi có tiền vốn Phương Chu để lại, ngươi có thiên phú tranh quyền đoạt lợi, ngươi có vận may trời ban, ngươi có con mắt nhìn thấu cơ hội, còn ta thì không.”

Khăn đen trên đầu người áo đen bất chợt bị gió núi thổi lộ ra một góc trán. Nếu trên đời này có ai đó chỉ cần lộ trán thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy lãnh diễm, vậy thì chính là người trước mắt. “Ta chỉ biết một việc là điều chế thuốc. Dù sao đám người sống trong thế giới này chẳng phải đã chết hàng nghìn năm rồi sao? Dù ta không chế thuốc đi chăng nữa, thì ở thời đại mà chúng ta sống, bọn họ cũng đã chết sạch từ lâu rồi. Chết sớm hay muộn thì cũng phải chết thôi, đối với ta hay ngươi đều chẳng có gì khác biệt.”

“Nếu đã như vậy,“ Đường Lệ Từ tiến lên một bước, “Bây giờ tiền của ngươi chưa chắc đã ít hơn ta, ngươi có được thứ mình muốn rồi thì có thể thu tay về ở ẩn không?”

“Về ở ẩn à...” Ngón tay ngươi áo đen đè lên dây đàn tỳ bà, “Bây giờ đã không thể thu tay được nữa. Người uống thuốc càng nhiều thì người bị lây càng đông, vậy lại càng cần nhiều thuốc hơn, đây cũng là cứu người.”

“Ngươi đang kiếm cớ.” Đường Lệ Từ chậm rãi tiến tới, bước lên mỏm đá đen mà người áo đen đang ngồi, “Còn là cái cớ vô cùng sứt sẹo.”

“Ngươi muốn nghe ta nói gì?”

“Tiền trong tay đếm không xuể, khống chế vô số người, nên ngươi không ngăn nổi ham muốn chiếm được nhiều hơn nữa chứ gì?” Đường Lệ Từ khẽ hỏi, hỏi đến đây khóe miệng y đã hơi nhếch lên, cười mà như không cười, “Dù sao vào giờ này phút này, dưới bầu trời này, trong mắt ngươi chỉ coi bọn họ là một đám người chết. Vậy nếu làm Diêm La của một đám người chết, nếm thử mùi vị chưa từng được thử, làm chuyện ngươi chưa từng nghĩ tới, chưa biết chừng... cuộc sống sẽ vui vẻ thoải mái hơn, cái tôi cũng được thỏa mãn hơn trước kia đúng không?” Hàng mi khẽ ngước lên, y nhìn đăm đăm vào người áo đen đang ngồi trên mỏm đá, “Thừa nhận đi, A Nhãn, ngươi có dã tâm của riêng mình, giống như ta ngày ấy...”

“Lần thứ hai, ta tính lên mạng của Thẩm Lang Hồn.” Người áo đen hạ giọng, “Hầy... Đừng có đánh đồng ta với ngươi, chuyện ngươi làm và chuyện ta làm chẳng liên quan gì đến nhau. Còn ta muốn làm gì ấy hả, dù sao ai nói gì ta cũng không tin, bao gồm chính bản thân ta trong đó. Dù bây giờ hay mai sau ta nói gì cũng đều không phải lời thật lòng, vậy nên ngươi đâu cần để tâm đến những lời ta nói như thế? Ta muốn làm gì thì cứ thuận theo ý mình là được, chẳng hề liên quan đến ngươi.”

“Vậy sao?” Đường Lệ Từ bước lên đỉnh mỏm đá, đứng cùng người áo đen trên tảng đá hình thù dữ tợn nằm gần trời nhất, “Không liên quan đến ta, là vì lúc này ta cũng chỉ là một người chết trong mắt ngươi sao?”

“Đương nhiên.” Người áo đen dựng đàn tỳ bà lên, đưa tay giữ dây đàn, “Bước lên tảng đá này rồi thì không cần xuống nữa. Chôn ngươi trên đỉnh núi cao vài trăm trượng, coi như ta không phụ lòng ngươi, cũng không phụ tình nghĩa hai mươi năm.”

Đường Lệ Từ chắp tay đứng yên, người áo đen đưa tay lên giữ dây đàn. Cơn gió dữ điên cuồng thổi qua khoảng trống giữa hai người, băng tuyết bị cuốn theo cuồng phong, chầm chậm di chuyển giống như cát mịn, trượt xuống từng chút từng chút một, từ mỏm đá dữ tợn lao vào vạn trượng sông băng rồi rơi xuống vực sâu vô tận.

Đường Lệ Từ khẽ thở dài: “Chôn ta trên đỉnh núi cao vài trăm trượng, coi như ngươi không phụ lòng ta, cũng không phụ tình nghĩa hai mươi năm...Ngươi có biết vì sao hôm nay ta lại đứng ở đây ngăn cản việc lớn của ngươi không? Ngươi có biết vì sao ta lại nhúng tay can thiệp, vì sao ta phải cướp thuốc từ chỗ Dư Khấp Phượng, vì sao ta muốn dụ ngươi lên Bích Lạc Cung không? Tại sao ta lại mặc kệ thứ ta coi trọng nhất là tiền bạc, danh dự và địa vị, nhất định phải đứng đây ngăn ngươi lại?” Y gằn từng chữ, “Bởi vì ngươi từng nói, muốn sống vui vẻ, muốn yên tâm thanh thản, không muốn gặp ác mộng, muốn hưởng thụ cuộc sống này thì phải làm người tốt. Chỉ khi trong lòng an yên, thanh thản, không hổ thẹn, không buồn bã thì cuộc đời mới không tràn ngập hối hận và bất đắc dĩ, lúc đó mới không còn khổ đau... Ta.. đã từng đau khổ, cho nên ta hiểu, còn ngươi thì sao?”

Y tiến lên một bước, “Xưa nay ngươi chưa từng lầm đường lạc lối thì làm sao hiểu được, cho nên ta đến cứu ngươi. Đối với ta thì thế giới này cũng toàn là người chết, không có gì cho ta lưu luyến, ngươi hại chết ai ta cũng chẳng để tâm. Nhưng ngươi hại chết chính mình, ngươi sẽ hại chết chính mình đấy... Sau này ngươi chắc chắn sẽ gặp ác mộng, sẽ khổ sở, sẽ ân hận, nên ta nhất định phải cứu ngươi! Nhất định không để cho ngươi bước vào sai lầm của ta ban đầu!” Y đưa tay ra, “A Nhãn, quay về đi.”

“Ha ha ha, ngươi ngày càng giỏi ăn nói, cũng ngày càng biết cách giả vờ làm người tốt!” Người áo đen ngửa mặt lên trời cười ha hả, khăn che mặt bay lên lộ ra một mảng da trắng mịn như ngọc, hàng mi dài cuốn bay theo gió. “Lần thứ ba! Nếu ngươi đã nói ta có hại chết ai ngươi cũng chẳng thèm để tâm, vậy lần thứ ba ta sẽ giết đứa trẻ này.” Hai tay hắn lôi từ phía sau đàn tỳ bà chắn gió ra một đứa trẻ sơ sinh non nớt đáng yêu còn đang nằm trong tã, hai mắt tròn xoe đen láy, chính là Phụng Phụng! Phụng Phụng được Đường Lệ Từ gửi ở một nhà dân dưới chân núi nhờ nuôi hộ, nhưng không biết đã bị người áo đen bắt đi từ lúc nào.

Đường Lệ Từ nhìn Phụng Phụng không chớp mắt, dường như Phụng Phụng bị điểm huyệt, đôi mắt tủi thân ầng ậng nước mắt nhưng không khóc nổi, nhìn Đường Lệ Từ với vẻ mặt vô cùng đáng thương, không hề nhúc nhích. Người áo đen bóp cổ Phụng Phụng: “Ngươi ép Chủ Mai bỏ đi, hại chết Phương Chu, tham tiền bạc võ công, giờ lại còn là nghĩa tử của quốc trượng, ngồi trên châu báu Vạn Khiếu Trai. Ngươi đã như vậy còn dám bảo ngươi muốn cứu ta... Ngươi mà cũng có tư cách đòi cứu ta à? Ha ha ha ha... Chuyện cười của năm!” Hai ngón tay hắn dùng sức, “Do ngươi hồ đồ ngu xuẩn không nghe mệnh lệnh, đứa bé này mới bị ngươi hại chết!”

“Đợi đã!” Đường Lệ Từ vội vàng giơ tay ngăn lại, người áo đen đưa tỳ bà ra chặn giữa hai người, “Ngươi tiến thêm một bước, ta cho nó một chưởng nát bét, chết không toàn thây!”

Sắc mặt Đường Lệ Từ cuối cùng cũng hơi biến đổi: “Nó... Nó là con của nàng ấy, ngươi nỡ lòng nào ra tay với nó?”

Người áo đen cười nhạt: “Đây là nghiệt chủng của nàng ta với người khác, nếu nàng đã là người của ta, vậy ta giết nghiệt chủng của nàng có gì sai chứ?”

Đường Lệ Từ nói: “Đứa bé này là hi vọng của nàng ấy, ngươi giết con nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ tự sát, ngươi có tin không?”

Người áo đen hơi chấn động, Đường Lệ Từ vội nói tiếp, “Khoan hãy giết người, ngươi muốn lấy gì đổi mạng cho đứa bé này?” Y đè tay người áo đen lại, giữa hai người chỉ còn cách nhau một cây đàn tỳ bà, nhỏ giọng nói, “Bất kể ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi, ngoại trừ...”

“Ngươi...” Người áo đen lạnh lùng nhìn bàn tay đang đè lên tay hắn: “Ngươi quan tâm nghiệt chủng của nàng ta như thế để làm gì, lẽ nào ngươi cũng...” Đường Lệ Từ nhíu mày, không trả lời hắn. Người áo đen cười lớn: “Ha ha ha ha, ngươi cũng si mê tiện tỳ kia à? Ha ha ha ha, tiện tỳ kia quả nhiên có mị lực vô song, đến cả ngươi cũng bị nàng ta hút hồn... Đúng là công lao vĩ đại, bao giờ trở về ta phải thưởng cho nàng vì đã giúp ta lập công lớn nhường ấy, ha ha ha...”

Đường Lệ Từ lặp lại câu hỏi: “Ngươi muốn lấy gì đổi mạng cho đứa bé này?”

Người áo đen chậm rãi buông ngón tay đang bóp cổ họng Phụng Phụng ra, “Ngươi tự sát đi, ta sẽ tha cho nó được sống, chưa biết chừng ta còn mang nó về cho tiện tỳ kia, nhất định nàng ta sẽ đội ơn ta, từ nay một lòng một dạ với ta...”

Đường Lệ Từ đáp: “Không sai, ngươi đưa nó về, nàng ta nhất định nàng ta sẽ đội ơn ngươi, từ nay một lòng một dạ với ngươi.”

Người áo đen lạnh lùng nhìn y: “Tự sát.”

Đường Lệ Từ bỗng phất tay áo: “Ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, ngoại trừ bảo ta chết! Muốn ta tự sát thì chi bằng ngươi bóp chết nó luôn đi.”

Người áo đen ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha... Giả nhân giả nghĩa! Chính bản thân người còn không giả nhân giả nghĩa cho trót được! Thật quá nực cười!” Một tay hắn bế Phụng Phụng, một tay ôm đàn tỳ bà: “Không chịu chết cũng được, để ta giết ngươi thêm lần nữa, lần này không cho ngươi cơ hội sống lại đâu.”

“A Nhãn, giết người là kết quả mà ngươi mong muốn sao?” Đường Lệ Từ cao giọng quát lên: “Nếu ta nói Phương Chu còn chưa chết, ngươi...”

Người áo đen lại cười ha hả, “Phương Chu chưa chết, Phương Chu chưa chết.... Đã đến nước này mà ngươi còn dám lừa ta rằng Phương Chu chưa chết sao. Là ngươi...” Hắn chỉ tay vào mắt Đường Lệ Từ: “Chính tay ngươi ngâm thi thể của hắn vào suối băng, là ngươi khiến hắn chết không nhắm mắt, là ngươi không cho hắn yên ổn về với đất mẹ, là ngươi muốn lăng nhục thi thể hắn, mổ ngực moi tim hắn... Khi ngươi leo lên Miêu Nha Phong, ta đã sai người lục soát phủ quốc trượng nhà họ Đường, quả nhiên tìm được thi thể Phương Chu. Ta đã đích thân chôn cất rồi lập bia mộ cho hắn, thế mà giờ này ngươi còn dám nói hắn chưa chết... Ngươi định lừa ai?”

“Ngươi...” Tay phải Đường Lệ Từ ấn lên bụng, tựa như cơn đau vừa dâng lên khiến y không chịu đựng nổi, sắc mặt tức thì trắng bệch như chết. Người áo đen tay trái bế Phụng Phụng, tay phải gảy một tiếng tỳ bà, “Trò lừa bịp của ngươi bị bóc rồi, thêm một câu nữa, sợi dây thừng mà ngươi đi ban nãy đã bị tiếng tỳ bà chặt đứt rồi. Hôm nay trừ ngươi ra, Bích Lạc Cung không ai được sống! Ra tay đi!”

“Ngươi chôn hắn ở đâu?” Đường Lệ Từ vung tay trái lên, gương mặt thanh tú văn nhã kia phút chốc đã trở nên ác liệt. Đôi mắt mỹ lệ bỗng hóa thành mắt quỷ, tròng trắng lập tức vằn lên tia máu, con ngươi tối sầm lại, khiến người ta nhìn thấy mà rùng mình.

“Hôm nay ngươi đánh bại ta thì ta nói cho ngươi.” Người áo đen khẽ cười, “Đúng là một giải thưởng mỉa mai... Há há há há há...”

“Liễu Nhãn! Tối nay ta sẽ cho ngươi biết, tính đến giờ phút này, ta vẫn là kẻ mạnh nhất trong bốn người!” Sắc mặt Đường Lệ Từ tái trắng, nửa đoạn sáo đồng chỉ xéo xuống đất: “Ta nhất định có cách cứu ngươi, cũng nhất định có cách cứu hắn!”

Tỳ bà của người che mặt khẽ động, tuyết đọng trên mỏm đá đen khổng lồ ầm ầm bắn lên, hóa thành tuyết rơi lất phất. Cây sáo gẫy của Đường Lệ Từ vung lên, lướt đi trong gió, phát một tiếng sáo thê lương sắc lẻm. Sáo và người cùng lao thẳng đến, mục tiêu là đôi mắt của Liễu Nhãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.