Thiên Phật Quyển

Chương 13: Chương 13: Sơn trang dạ chiến




Hai người trong thạch lao còn đang ngơ ngác, bỗng bên ngoài có hai tiếng hự nhẹ, tiếp theo là tiếng xích sắt khua leng keng, cửa lao bật mở, ngoài cửa xuất hiện một quái nhân đầu tóc bù xù, quay vào bên trong quát khẽ :

- Đi mau!

Triển Bạch vừa thấy quái nhân đã nhận ra Lôi đại thúc, vội nắm tay Phàm Tố kêu :

- Đi!

Phàm Tố vùng tay ra khỏi tay Triển Bạch :

- Ngươi đi trước, ta theo sau!

Triển Bạch hơi ngẩn người một thoáng, rồi quay người phóng ra cửa. Phàm Tố cũng theo sau gót.

Ngoài cửa thạch lao, nơi tiểu viện phía bên tả đèn đuốc rực trời đao quang kiếm ảnh loạn xạ có mấy chục người đang say máu sát phạt lẫn nhau.

“Bùng! Bùng!” Chưởng phong chạm nhau long trời lở đất, tiếng hự nặng nề, tiếng cười đắc ý vang động một góc trời.

Triển Bạch nhìn quanh quất một hồi không thấy bóng dáng Lôi đại thúc đâu.

Phàm Tố nhìn thấy người phe mình bị tử thương thảm trọng, phần lớn vừa đánh vừa hú.

Còn người của Mộ Dung sơn trang càng đánh càng hăng, đặc biệt là một đạo nhân mù uy dũng vô song, thân hình lão như lưu thủy hành vân, song chưởng đánh ra như mưa bấc, kinh phong sắc như dao.

Phàm Tố không cần biết đạo nhân là nhân vật như thế nào, chỉ biết nhị ca mình là Truy Phong Kiếm Phàm Kiệt cùng Bôn Ngưu sơn nhị nghĩa Kim thị huynh đệ, ba thanh kiếm hợp vây mà không thắng nổi đạo nhân mù. Thậm chí chốc chốc còn suýt tán thân dưới chưởng phong của lão.

Ngay lúc đó thì Phàm Kiệt một chiêu “Kinh Phong Chiết Thảo” một tuyệt chiêu của Truy Phong kiếm, thân hình như một mũi lao phóng tới, trường kiếm, quét một đường bạch quang thích vào “Tam Tiêu”, “Phụng Nhãn”, “Thần Dường” ba đại huyệt sau lưng lão đạo mù.

Đạo nhân mù tả thủ vươn ra, ba ngón tay như năm chiếc móc sắt chụp vào hậu tâm Kim lão đại, hữu chưởng dựng như lưỡi đao chém sả vào “Kiên Tĩnh” huyệt của Kim lão nhị, một chiêu hai thức song song công hai người, thân thủ bất phàm.

Kim nhị huynh đệ cảm thấy áp lực như núi áp tới, chưởng chưa tới mà khí huyệt như muốn chạy loạn. Trong huyệt mạch, muốn cử kiếm để hóa giải mà tay thì thiếu khí lực, xem đã thấy sắp tán mạng dưới chưởng, trảo của đạo nhân mù.

May sao chiêu “Kình Phong Chiết Thảo” của Phàm Kiệt cũng vừa tới nơi, mũi kiếm chỉ còn cách hậu tâm đạo nhân mù không quá ba tấc. Đạo nhân mù như có mắt sau lưng, thân hình đột ngột quay một vòng, trường kiếm của Phàm Kiệt sượt qua vai lão đâm vào khoảng không, đồng thời quát lớn một tiếng, tung một chưởng về phía hông của Phàm Kiệt.

Phàm Kiệt dụng hết sức bình sinh để quyết một kiếm kết liễu đạo nhân mù, nhưng không ngờ lão phản ứng thần tốc đến như vậy không những tránh được sát chiêu “Kình Phong Chiết Thảo” mà còn phản chiêu. Phàm Kiệt thân hình giữa không trung hết đường tránh né.

Bỗng một bóng đèn như điện xẹt xông tới, song chưởng đẩy ra “Bùng!” một tiếng chấn thiên động địa, bóng đen bị chấn văng ra hai trượng lộn mấy vòng rơi xuống đất, thối lui mấy bước ngã nhào xuống đất.

Chính nhờ một chưởng đó mà Phàm Kiệt tránh khỏi tai kiếp và người cứu tinh đó chính là Phàm Tố.

Đạo nhân mù cười cuồng ngạo :

- Hảo tiểu tử! Bọn ngươi còn bao nhiêu người cứu đến đây để đạo gia đưa các ngươi về tây thiên.

Dứt lời tả chưởng từ ngang ngực đưa ra kích về phía Phàm Kiệt cùng Kim thị huynh đệ, hữu chưởng giơ cao khỏi đầu huơ hai vòng, các khớp xương vang lên tiếng lách cách, chưởng tâm như hiện lên một làn khói lam trông rất quái gở, xong phất về phía Phàm Tố một cái.

Rõ ràng là đạo nhân mù muốn một chiêu kết liễu mạng Phàm Tố nên đã dùng đến toàn lực. Trong khi Phàm Tố còn đang thọ thương chưa kịp đứng dậy.

Triển Bạch thấy mạng Phàm Tố lâm nguy bất kể chưởng của đối phương lợi hại đến bực nào, liền quát lớn một tiếng, song chưởng đẩy ngược lên một chiêu “Bá Vương Cử Đỉnh”.

“Ầm!” một tiếng, kình phong tứ tán, cát đá tung lên mù mịt Phàm Kiệt cùng Kim thị huynh đệ liên tiếp thối lui, dư kình còn cuốn cả Phàm Tố ném về phía sau.

Chờ khi bụi mù tan đi đã thấy đạo nhân mù cùng Triển Bạch đồng lui về phía sau và đang đứng bất động thủ thế, vẻ mặt hai người cùng hiện rõ nét kinh ngạc.

Nên biết từ lúc tối đạo nhân mù nghe tiếng reo hò biết có đại địch thâm nhập sơn trang nên lão lập tức có mặt tại hiện trường tham chiến. Nhưng võ công lão quá cao siêu nên thoắt cái đã có không ít người bỏ mạng dưới chưởng của lão; lão nhị của Phàm môn Tam kiệt là Truy Phong kiếm.

Phàm Kiệt thấy vậy mới xông ra ngăn lại, nhưng ba mươi sáu chiêu Truy Phong kiếm từng nổi danh trên giang hồ của Phàm Kiệt vẫn không làm khó dễ được đối phương, chỉ qua hơn chục chiêu là đã thấy bại tướng. Bôn Ngưu sơn nhị nghĩa Kim thị huynh đệ sợ thiếu chủ sơ thất nên bất kể tiếng ỷ đông hiếp ít vội vàng rút kiếm vây công. Nhưng võ công của đạo nhân mù quá là cao siêu, với đôi tay không đối địch với ba tay kiếm khách lão vẫn dễ dàng chiếm thế thượng phong.

Phàm Kiệt quá nóng lòng thủ thắng, lại thấy phe nhà càng lúc càng kém thế nên mạo hiểm dụng đến sát chiêu “Kình Phong Chiết Thảo” hòng vãn hồi thế trận, không ngờ đạo nhân mù chẳng những không bị bại mà còn phản kích một chiêu chí mạng.

Lại nói đạo nhân mù sau khi đón chưởng với Triển Bạch trong lòng không khỏi kinh hãi, chưởng lực của đối phương hùng hậu, mang khí thế của Phật môn Giáng Ma chưởng, bình sinh lão mới gặp lần đầu.

Triển Bạch cũng bị chưởng lực đối phương chấn động đến thất thần, phải một lát sau chàng mới hồi tỉnh lại, nhìn thấy Phàm Tố vẫn còn phủ phục dưới đất, sắc mặt nhợt nhạt, bên khóe miệng còn vết máu tươi, lại thấy đạo nhân mù đã bị Phàm Kiệt cùng Kim thị huynh đệ tiếp tục vây công nên vội ôm Phàm Tố lên nhằm chỗ tối băng đi..

- Tiểu Tử! Chạy đi đâu cho thoát!

Tiếng quát bất ngờ khiến Triển Bạch giật mình, tiếp đó đã thấy một bóng người như con ưng khổng lồ vọt lên không trung, một chiêu Phách Không chưởng từ trên cao chụp xuống đầu chàng, khí thế kinh nhân.

Triển Bạch trong tay đang ôm một người, thấy thế công của đối phương quá uy mãnh, không dám nghinh chiến vội dùng thế “Thiên Cân Trụy”, thân hình lập tức dừng lại, rơi xuống đất. Nhưng khi chàng còn chưa đứng vững thì đối phương chừng như đã đoán trước biến chiêu “Vân Long Hiện Trảo” chụp xuống đầu chàng, chỉ phong xé gió sì sì trông rất ghê rợn.

Thân pháp chiêu thức của nhân vật này nhanh nhẹn dị thường lại ra tay rất tàn độc, trong phạm vi phương viên hai trượng. Triển Bạch dù có bản lãnh thông thiên cũng không sao tránh nổi, còn muốn phản đòn dĩ công vi thủ thì lại không làm được, vì chàng không muốn Phàm Tố phải mang thêm thương tích. Chỉ một thoáng ngần ngừ đó chỉ phong của đối phương đã áp xuống tới nơi, da thịt như muốn rách toét dưới kình phong.

Ngay trong lúc thế như nghìn cân treo sợi tóc ấy bỗng có một bóng người từ đàng xa phóng tới như điện xẹt, trong không trung hai bóng người giao nhau, “bốp!” một tiếng nho nhỏ, hai bóng người dội ra rơi nhanh xuống đất

- Lôi Chấn Viễn!

Một trong hai người đó là một lão nhân đầu hói cụt một tay, vừa đáp xuống đất lão đã gầm lên, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người kia, một quái nhân đầu tóc bù xù, gằn giọng tiếp :

- Ngươi quả là đồ...

Quái nhân đầu tóc bù xù, Lôi Chấn Viễn quát lớn ngắt lời :

- Tư Mã Kính! Không được hồ đồ! Ngươi cũng biết Lôi mỗ là hạng người nào.

Triển Bạch thấy Lôi đại thúc xuất hiện kịp thời cứu nguy lòng mừng rỡ, nhưng khi nghe lão nhân một tay đầu trọc này là một nhân vật hai mươi năm trước giang hồ nghe danh tán đởm “Truy Hồn Linh” Tư Mã Kính thì không khỏi rùng mình.

Truy Hồn Linh Tư Mã Kính vốn là một ma đầu nổi danh cả vùng Tây Bắc cùng “Độc Cước Phi Ma” Lý Cử hợp thành Tái Ngoại song tàn. Tái Ngoại song tàn võ công cao thâm mạc trắc, hành sự quái dị, thủ đoạn tàn độc, giang hồ đạo thượng bất kể chính tà hễ gây sự với chúng thì sẽ không có ngày yên, nhất định chúng phải tàn cùng sát tận mới nghe. Chính vì vậy mà giang hồ hắc bạch tránh Tái Ngoại song tàn như tránh tà.

Không ngờ ngày hôm nay lão lại về dưới trướng của Trích Tinh Thủ.

Tư Mã Kính cười lạnh :

- Nói vậy tại sao ngươi lại ngăn cản ta truy bắt đào phạm?

- Tư Mã huynh nói sai rồi, thiếu niên này là vãn bối của Lôi mỗ, nào phải là đào phạm của bản trang.

Tư Mã Kính cười lạnh :

- Tên tiểu tứ này do Trang chủ và ta đích thân bắt về còn giả được hay sao? Ngươi đúng là đồ phản phúc!

- Câm miệng!

Lôi Chấn Viễn quát lớn, tóc như muốn dựng ngược cả lên, mục quang như điện quét nhìn Tư Mã Kính :

- Cho dù Lôi Chấn Viễn này có lòng phản phúc thì cũng không cần lão trọc ngươi nhiều lời!

Kẻ không tóc vốn không ưa người chê mình trọc đầu, Tư Mà Kính nghiến răng ken két nói :

- Lôi chó diên! Người khác ngán ngươi chứ Tư Mã Kính này không ngán đâu. Hừ, đừng tưởng bảy mươi hai đường Thiên Phật chưởng của ngươi là thiên hạ vô địch? Dưới mắt ta thì chẳng đáng một xu!

Lôi Chân Viễn song chướng đặt trước ngực, cười lạnh đáp :

- Vậy thì ngươi cứ thử xem!

- Được! Ngày hôm nay ta thử lãnh giáo tuyệt học Thiên Phật chưởng của Lôi chó điên ngươi coi có gì ghê gớm.

Dứt lời độc chưởng vươn ra, thân hình như cơn lốc xoay tròn vút lên cao nhắm đầu Lôi Chấn Viễn bổ xuống. Kình phong xé gió vù vù, khí thế di sơn phá thạch, chưởng lực kinh nhân.

Lôi Chấn Viễn miệng tươi cười hai chân trụ thế vững như bàn thạch ra vẻ không coi chưởng lực của Tư Mã Kính vào đâu cả. Chờ khi chưởng phong của Tư Mã Kính sắp chụp xuống bỗng đột ngột biến chưởng thành trảo, năm ngón tay như móc sắc chụp vào mấy nơi yếu huyệt trước ngực Lôi Chấn Viễn.

Triển Bạch đứng bên ngoài không khỏi lo cho Lôi đại thúc, không ngờ lão nhân đầu hói này chỉ còn có một cánh tay lại có thể xuất chiêu nhanh mạnh, hiểm ác lại biến hóa thần kỳ như vậy.

Lôi Chấn Viễn ngược lại vẫn bình tĩnh như không, vẫn lập chưởng chờ đợi, mãi đến lúc trảo ảnh đã đến trước ngực thân hình lão như ảo ảnh, chợt tan biến rồi tụ lại, khi thân ảnh dừng lại thì đã ở bên ngoài vùng chưởng ảnh, đồng thời hữu chưởng chém xéo vào “Phong Phú” một trọng huyệt sau gáy của Tư Mã Kính, tả cước nhanh như chớp đá vào hạ bàn đối phương một chiêu hai thức ảo diệu tuyệt luân.

Triển Bạch lần đầu tiên được nhìn thấy cao thủ tương đấu, Lôi đại thúc kiến chiêu chiết chiêu, trong đầu chợt bừng lên những tia sáng...

Tư Mã Kính dù sao cũng là tay lão luyện giang hồ, lâm nguy bất loạn, chỉ thấy thân hình lão khẽ co lại rồi bung ra, thân hình tà tà đáp ra xa hai trượng tránh khỏi một chưởng một cước của Lôi Chấn Viên, vừa dừng chân song mục lão đã đỏ rực như hai cục than hồng. điểm chân xông lên lần thứ hai.

Hai bóng người xoắn lấy nhau thoắt hợp thoắt phân, thân pháp chiêu thức đều kỳ ảo khôn lường. Triển Bạch nhìn đến xuất thần quên cả việc cứu người, đào tẩu cũng quên bén, hai mắt mở to trừng trừng nhìn hai người giao đấu, ghi nhớ từng chiêu từng thức cũng như cách thức giải phá các thế công của đối phương.

Người ta có câu, nhìn cao thủ giao dấu một trận hơn cả tòng sư học nghệ ba năm.

Trần Bạch thân mang phụ cừu, lòng say mê luyện võ công, ngặt chưa gặp được minh sư, những điều chàng học được chẳng qua là những chiêu thức tầm thường nhiều lắm cũng chỉ đủ để luyện gân luyện cốt mà thôi. May mắn mấy ngày trước đây được Lôi Chân Viễn truyền thụ cho tuyệt học trong “Tỏa Cốt Tỏa Hồn Thiên Phật quyển”, đã luyện được phép thổ nạp luyện nội công chính tông, qua trận đấu với Âm Ma Đoạt Hồn tiêu pháp của Chương Sĩ Bằng, lại bị một chưởng của Lăng Phong công tử vô tình làm đã thông kỳ kinh bát mạch, khí huyết lưu thông, thông suốt, từ nay công lực của chàng sẽ thăng tiến qua mỗi lần vận khí hành công cho đến khi đạt thành kim cang bất hoại. Tuy vậy đối với việc sử dụng chiêu thức kỳ ảo, vận dụng thời cơ, ứng biến trong từng trường hợp thì chàng vẫn chưa có được chút khái niệm gì.

Ngay lúc đó thì được mục kích trận kịch chiến giữa Lôi Chấn Viễn và Tư Mã Kính, hai người này đều là những nhân vật hàng đầu võ lâm đương thời, được liệt vào thập đại cao thủ của Mộ Dung sơn trang. Ngày thường vốn được Mộ Dung Hàm rất trọng vọng, tuy nhiên trong lòng mỗi người không ai phục ai, có điều hai người thân phận rất cao nên không có cớ gì thì không thể giao thủ với nhau được.

Nay được dịp này người nào cũng giở hết bình sinh tuyệt học ra để hòng hạ được đối phương. Và đó cũng là diễm phúc của Triển Bạch vậy!

Triển Bạch đang lúc nhìn đến xuất thần nhập tâm từng chiêu từng thức, từng cách thức giải phá thế công đồng thời tận dụng từng thời cơ để phản công đối phương bỗng giật mình khi nghe Lôi đại thúc quát lớn :

- Tiểu tử to gan! Còn đứng đó làm gì mà chưa chịu đi?

Giật mình hồi tỉnh lại vừa bước đi được mấy bước bỗng thấy một bóng người hiện ra, lòng không khỏi kinh hãi thầm.

Xảy đâu bóng đen kêu lên khe khẽ :

- Bạch ca ca! Theo muội muội.

Triển Bạch mừng rỡ nhận ra Uyển Nhi vội phóng bước đuổi theo.

Trải qua không biết bao nhiêu là lầu to gác nhỏ, qua không biết bao nhiêu lần cửa.

Cuối cùng dừng chân nơi một khoảng rừng vắng, ánh đèn đuốc, tiếng sát phạt đã bỏ tận ngoài xa, Uyển Nhi mới dừng bước, quay lại hỏi :

- Ngươi đang ôm người nào vậy?

Triển Bạch cũng dừng chân vội đáp :

- Một bằng hữu vừa mới kết giao, tên là Phàm Tố...

Triển Uyển Nhi nhíu mày :

- Họ Phàm? Vậy hắn là đại cừu gia của nhà muội rồi. Để muội xem hắn là ai.

Vừa nói vừa bước tới nhanh như chớp chộp về phía Phàm Tố.

Triển Bạch nghe Uyển Nhi nói họ Phàm là đại cừu gia của nàng lại thấy Uyển Nhi xuất thủ nhanh như điện, trong khi Phàm Tố thọ thương vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Chàng với Phàm Tố tuy mới sơ kiến mà như đã thân thiết tự bao giờ, thấy Uyển Nhi giơ tay chộp tới, sợ nàng đả thương Phàm Tố, nên vội vàng lách người tránh né.

Nào ngờ thân thủ Uyển Nhi quá thần tốc nên mặc dù Triển Bạch đã nhanh chân tránh sang một bên nhưng trảo của Uyển Nhi vân chộp trúng chiếc võ sĩ cân trên đầu Phàm Tố.

Chiếc khăn vừa rơi xuống Triển Bạch cùng Uyển Nhi song song ủa lên một tiếng ngạc nhiên. Thì ra chiếc khăn rơi xuống, tóc Phàm Tố xõa ra, đến giờ mới nhận ra Phàm Tố là nữ nhân cải dạng nam trang.

Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, giọng lãnh đạm :

- Hừ! Thảo nào ngươi lại liều chết giải cứu cho thị!

Triển Bạch ngẩn người :

- Ta... ta thật tình không biết Phàm Tố lại là nữ nhi...

- Ngươi không cần giả bộ nữa!

Ghen! Vốn là bản tính của nữ nhân, Uyển Nhi vốn là một thiếu nữ ngây thơ trong trắng. Nhưng đã là nữ nhân, đã vương vào đường tình ái thì khó tránh khỏi ghen tức khi thấy tình lang đang ôm một thiếu nữ trong lòng.

Lại nghe nàng lạnh lùng tiếp :

- Vậy giờ thì chắc là ngươi biết rồi?

Ý nàng muốn nói giờ đã biết đối phương là nữ nhân thì lẽ ra Triển Bạch phải mau mau bỏ Phàm Tố xuống.

Nhưng Triển Bạch tuy to xác, nhưng tâm tính vẫn còn rất ngây thơ, chưa hiểu sự đời thì làm sao biết được tâm trí của nữ nhân?

Chàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đây chính là thạch động nơi Lôi đại thúc an trí cho chàng luyện công, liền lẩm bẩm :

- Nàng bị nội thương rất nặng, ta phải trị thương cho nàng.

Dứt lời, cứ ôm Phàm Tố như vậy đi về phía thạch động.

Triển Uyển Nhi thấy Triển Bạch tỏ vẻ quan tâm đến Phàm Tố như vậy, trong lòng càng thêm tức tối, giơ tay định ngăn chàng lại, nhưng không biết nghĩ sao lại buông tay xuống, trừng mắt nhìn Triển Bạch đi về phía thạch động, hai mắt bỗng dưng tràn lệ.

Nàng đứng ngẩn ra một lúc rồi giậm chân mấy cái òa khóc bỏ đi.

Triển Bạch vì quan tâm đến sự sinh tử của Phàm Tố nên thái độ của Uyển Nhi chàng cũng không lưu lý, thậm chí nàng bỏ đi khi nào chàng cũng không hay.

Đặt Phàm Tố lên chiếc giường đá, đưa tay sờ mũi thấy hơi thở yếu ớt, xem ra thương thế rất nguy kịch, Triển Bạch không còn nghĩ đến tỵ hiềm nam nữ nữa, việc cứu người là quan trọng. Trước tiên chàng dùng phương pháp xoa bóp để lục phủ ngũ tạng trở về nguyên vị. Sau đó mới đặt chưởng tâm lên “Mệnh môn” huyệt của nàng bắt đầu thôi cung hoạt huyệt.

Tỏa Cốt Tỏa Hồn Thiên Phật quyển không hổ với danh xưng thiên hạ đệ nhất kỳ thư, nội công được ghi chép trong đó quả là uy lực vô song.

Chỉ một lát sau, Phàm Tố đã phát ra tiếng rên nhè nhẹ, dần dần hồi tỉnh.

Triển Bạch lần đầu dụng công cứu thương cho người, công lực tiêu hao quá nhiều nên vừa hành công xong vội vàng lùi lại một chút để điều tức.

Phàm Tố tỉnh dậy mở mắt ra thì thấy một màn tối đen, không biết mình đang ở nơi nào. Nhắm mắt lại từ từ kiểm điểm sự việc diễn ra. Nàng cùng với ba vị ca ca lén phụ thân soái lãnh bọn môn khách đến tập kích Mộ Dung sơn trang để báo cừu cho mẫu thân. Nhưng vừa thâm nhập sơn trang, nàng đã gặp phải Trích Tinh Thủ, bị bắt trói giam vào thạch lao, sau đó được bạn đồng lao cứu ra. Sau đó vì giải nguy cho nhị ca nên liều thân cùng lão đạo mù đối một chưởng. Trong ký ức của nàng thì hình như gã thiếu niên đồng lao đã cứu nàng ra, sau đó thì nàng mất hết tri giác. Thử duỗi chân tay thì thấy không còn đau đớn nữa, thương thế đã khỏi hẳn rồi. Nhưng ai đã trị thương?

Bất kể là ai, điều cốt yếu là phải ra khỏi chỗ này để tìm lại ba vị sư ca rồi tính sau.

Vì nóng lòng muốn đi ngay lại thêm trong động tối đen nên Phàm Tố không nhìn thấy Triển Bạch đang ngồi điều tức ở ngay cạnh đó. Chờ khi Phàm Tố phát hiện thấy ánh sao ngoài cửa động lần ra thì Triển Bạch cũng điều tức xong, thấy Phàm Tố định bỏ đi, vội gọi với theo :

- Phàm huynh! A... không... Phàm cô nương, cô nương định đi đâu?

Trong động tối đen Phàm Tố bỗng nghe có tiếng người phát ra, không khỏi kinh hồn bạt vía, phóng một bước vọt ra bên ngoài cửa động.

Trên trời ánh sao đã thưa dần, phương Đông chuyển sang màu trắng. xem ra đã sắp bình minh.

Triển Bạch cũng đứng dậy ra khỏi động, thấy Phàm Tố còn chưa bỏ đi mà vẫn còn đứng cách đó vài trượng, tóc mây khẽ bay bay trong gió nhìn Phàm Tố trong trang phục dạ hành bó sát người, càng thấy một vẻ mỹ miều nhưng không kém phần oai dũng.

Phàm Tố thấy Triển Bạch hơi lộ vẻ ngạc nhiên, lãnh đạm :

- Ồ thì ra là Triển huynh đã cứu giúp. Đa tạ!

Triển Bạch thấy nàng bỗng lạnh nhạt hơi ngẩn người rồi đáp :

- Phàm... Phàm cô nương thương thế vừa khỏi, không tiện đi lại nhiều...

Phàm Tố khẽ nhíu mày :

- Việc này không phiền Triển huynh lo lắng.

Dứt lời quay người bỏ đi.

Triển Bạch bước nhanh lên hai bước :

- Cô nương xin lưu bộ!

Phàm Tố quay ngoắc lại :

- Phải chăng Triển huynh có ân với ta, nên có yêu cầu gì?

Triển Bạch ngẩn người, chàng đâu có làm gì đắc tội với nàng mà bỗng dưng nàng tỏ ra lạnh nhạt như vậy Ngay lúc đó thì từ vạt rừng xa xa xuất hiện ba bóng người.

Thân pháp của ba người này khá nhanh nhẹn thoắt cái đã đến trước mặt hai người. Cả ba đều mặc kình trang màu đen, ba thanh bảo kiếm tỏa hàn quang rợn người, đồng chỉ vào các yếu huyệt trước ngực Triển Bạch.

Triển Bạch quan sát ba người, tuổi tác vào khoảng từ hai mươi, ba mươi, người nào người nấy tuấn tú đĩnh đạt, ba đôi mắt như sáu hạt minh châu đang chăm chăm nhìn chàng, giữa đôi mày hiện rõ sát khí.

Triển Bạch nhận ra một trong ba người là người đã đấu với đạo sĩ mù đêm qua, vậy ra ba người này không phải là thủ hạ của Mộ Dung sơn trang.

Lại nghe Phàm Tố kêu lên :

- Đại ca! Hắn không phải là tay chân của Mộ Dung sơn trang.

Một trong ba ngời quát khẽ :

- Tiểu tử! Tại sao ngươi lại bắt cóc tiểu muội của ta? Mau khai rõ để khỏi chết oan uổng!

Triển Bạch vừa nghe lửa giận bốc lên phừng phừng, mình đã hao tổn không biết bao nhiêu chân lực để cứu người. Không ngờ lại được báo đáp như vậy. Thấy ba kiếm khách này thị chúng hiếp cô càng làm cho Triển Bạch tức giận, nên chỉ ném một tia nhìn khinh bỉ về phía ba người không thèm nói một lời.

Tên nhỏ tuổi nhất lên tiếng :

- Đại ca, nhìn thấy chiếc áo trên người tên tiểu tử này cũng đủ biết hắn là nha trảo của kẻ thù rồi, còn ở đây đấu khẩu làm chi. Giết hắn xong rồi còn đi cho sớm.

Dứt lời kiếm đà nhằm ngực Triển Bạch thích tới.

Thì ra chiếc áo trên người Triển Bạch có thêu một con báo đốm đó là dấu hiệu của Mộ Dung sơn trang nên mới bị hiểu lầm như vậy..

Triển Bạch thấy trước ngực lành lạnh, vội vung tay gạt mạnh một cái.

“Xoạt!” chiếc áo chàng mặc trên người rách toạt một đường, mũi kiếm cũng làm sướt một đường da chảy máu, may mà chưa phạm sâu vào thịt.

Thiếu niên kiếm sĩ không ngờ đối phương có được một công lực hùng hậu đến như vậy chỉ thấy hổ khẩu tê tái, trường kiếm suýt chút nữa vuột khỏi tay rồi. Tức giận quát :

- Tiểu tử khá lắm! Tiếp thiếu gia thêm một chiêu nữa.

Dứt lời trường kiếm quét ngang một đường “Bạt Thảo Tầm Xà”, mũi kiếm như phun ra một chùm hàn quang quét ngang hông Triển Bạch.

Lại nói Triển Bạch một chưởng gạt phăng thanh kiếm trước ngực, không dừng lại, song thủ tạt sang hai bên một chiêu “Bạt Vân Kiến Nhật” đánh gạt hai thanh kiếm hai bên. Hai kiếm sỉ hai bên không ngờ Triển Bạch dám dùng tay không đỡ gạt kiếm, trong lúc bất bị, bỗng thấy trước ngực có một luồng kình lực như núi áp tới, cả hai song song lùi lại hơn trượng.

Lúc này kiếm của thiếu niên kiếm sĩ cũng vừa quét tới, Triển Bạch vội vận đủ kình lực nhắm trường kiếm vỗ xuống một thế Phách Không chưởng, thuận đà một chiêu “Tiếu Bộ Liêu Âm” phóng cước đá vào “Đan điền” huyệt của thiếu niên kiếm sĩ.

Thiếu niên kiếm sĩ ngã ngửa người ra sau mới tránh được một cước của Triển Bạch.

Triển Bạch đẩy lui được ba kiếm sĩ liền nhảy lùi về sau hơn trượng lạnh lùng :

- Các ngươi không có chút liêm sỉ ba thanh kiếm đi bức hiếp một người tay không!

Ba kiếm sĩ này vốn là danh gia kiếm thuật cả vùng Trấn Giang, nức tiếng giang hồ là Trấn Giang Phàm thị tam kiệt. Đêm nay thống lãnh môn khách đến Mộ Dung sơn trang tầm cừu, tuy phóng hóa đốt nhà, làm náo động cả sơn trang, nơi mà giang hồ coi như cấm địa, nhưng kết quả hơn hai mươi đệ nhất lưu cao thủ bị cao thủ của Mộ Dung trang sát thương gần hết. Thấy trời sắp sáng Phàm thị tam kiệt mới ra hiệu thoái binh.

Lão nhị “Truy Phong Kiếm” Phàm Kiệt nhìn thấy muội muội bị một thiếu niên mang đi, lập tức phi báo tới lão đại Tiết Tình Kiếm Phàm Tuấn cùng lão tam Ma Vân Kiếm Phàm Anh đến cánh rừng sau sơn trang tìm kiếm.

May sao vừa đến đây đã gặp Phàm Tố cùng Triển Bạch, cả ba dùng thế kiếm thần tốc bất thần chế ngự Triển Bạch dưới ba mũi kiếm, có điều cả ba không ngờ Triển Bạch lại có thể dễ dàng thoát khỏi vùng kềm chế như vậy.

Họ Phàm cùng họ Mộ Dung vốn tình giao hảo, chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà trở mặt với nhau. Phàm phu nhân cũng vì lẽ đó mà xấu hổ tự tận khiến hai nhà kết nên mối thâm cừu. Tuy Phàm đại gia có lòng hóa giải, định không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Phàm thiếu gia cùng Phàm tiểu thư lại không sao quên được, lúc nào cũng rắp tâm báo thù.

Gần đây Phàm lão gia có việc đi xa. Phàm thị tam kiệt cùng muội muội soái lãnh môn khách tầm cừu, nhưng không ngờ thế địch quá mạnh, chẳng những báo không được cừu mà còn bị tổn thương thảm trọng.

Uất khí lúc đêm còn chưa tan nay lại bị Triển Bạch nhục mạ, cả ba đồng quát lên một tiếng, đồng tung người lên không trung, từ trên cao xuất chiêu, ba thanh kiếm như ba cầu vồng màu trắng đồng bổ xuống đầu Triển Bạch.

Triển Bạch hiện thời đã có được căn bản nội công rất tốt, chỉ cần rèn luyện thêm một thời gian và được cao nhân chỉ điểm thì sẽ dễ dàng đạt được cảnh giới xuất thần nhập hóa. Nhưng hiện thời chàng một vì thiếu kinh nghiệm lâm địch nên dù có nội công cũng không sao vận dụng được. Xảy thấy ba thanh kiếm tới sát trên đầu, thoắt cái biến hóa thành muôn vàn chùm ngân quang tỏa xuống, nhất thời không biết nên xử trí ra sao.

Bỗng nghe có tiếng nữ nhân kêu lên :

- Tam vị ca ca, dừng tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.