Thiên Sư, Giảm Giá Không?

Chương 35: Chương 35




Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

“Tưởng Dịch, cậu làm sao thế?”

Thấy thiếu niên hướng mặt về cửa sổ không hé răng, thân thể cứng đờ, cô bạn phía sau khẩn trương hỏi.

Tưởng Dịch chậm rãi thu lại ánh mắt, làm như không có chuyện gì, lắc đầu nói: “không có gì.”

Giờ mọi người đang bắt đầu khủng hoảng, mình không thể gây thêm bất kỳ chuyện gì làm mọi người sợ hãi thêm nữa, một khi loạn lên thì mọi sự không xong.

Mình cứ coi như cái gì cũng không thấy, ánh mắt lần nữa nhìn về phía tấm rèm, phát hiện nơi đó trống không.

Phát hiện này cũng không làm cậu thấy vui chút nào, trong lòng thiếu niên đã sinh ra sợ hãi lẫn tuyệt vọng, đúng ngay lúc này, cậu nghe thấy âm thanh va chạm của kim loại như chìa khóa vang lên trên cái cửa khóa chống trộm.

Tiếng động này làm thanh niên quay người đẩy mấy đứa bạn tới ven tường, cậu đứng chắn đằng trước, hai chân run rẩy nhìn cánh cửa chống trộm.

Căn nhà ở số 15 đường Hòe An từ lâu đã chẳng có ai trú ngụ, sao lại có người giữ chìa khóa chỗ này, còn mở ra nữa chứ?

Ngay lúc cậu đang vô cùng sợ hãi bỗng nghe thấy chất giọng có chút quen thuộc.

“Trần Hi, sao cậu lại có chìa khóa chỗ này?”

“...Nhặt được.” Trần Hi móc ra một cái chìa khóa không thể nói là sạch sẽ được, mở cửa lớn, nghe tiếng cửa phòng phát ra âm thanh kẽo kẹt, cô đi đầu vào nhà, đón ngay một bóng người khóc sướt mướt lướt tới ôm mình.

cô cảm thấy như ma âm rót vào tai, yên lặng nhẫn nại lắng nghe từng tiếng buộc tội, “thật quá đáng. Hi Hi, thật sự rất quá đáng! Có một cô nàng xông vào nhà tớ, chạy khắp nơi nhìn đồ đạc, còn, còn... Tớ đã trốn sau bức màn rồi, bọn họ vẫn còn không chịu buông tha cho tớ! Tớ sợ quá đi!”

cô nàng khóc...rất đáng thương, đôi tay ôm chặt cổ Trần Hi, liều mạng rúc vào ngực Trần Hi.

cô gái tóc đen yên lặng nhẫn nại, khó khăn lê bước vào phòng.

cô gái đang khóc lóc kia cứ treo trên người cô, thành một khối.

“Tưởng Dịch!” Tiểu Khúc lướt qua Trần Hi đang vất vả kéo chân đi vào, cô bạn vọt vào trong, liền thấy trong căn phòng trống rỗng yên tĩnh đến lạnh lẽo, mấy cô cậu trẻ tuổi đang nhón mũi chân nhìn mình. Trong nháy mắt khi cô bạn xuất hiện, đôi mắt Tưởng Dịch lập tức mở lớn, hiện lên vài phần nhẹ nhõm, sau đó cả người mất hết sức lực, lập tức quỷ sụp xuống đất.

Ngay khi cánh cửa chống trộm kia được mở ra, cậu có một loại cảm giác kỳ lạ như mình được về lại nhân gian, ngoài cửa sổ cũng trở nên sáng ngời, còn có tiếng chim sẽ ríu rít kêu. âm thanh đó làm cậu nhẹ lòng hơn rất nhiều.

“Chị.” Thiếu niên vừa lau mặt liền lau được một tay toàn mồ hôi lạnh, yếu ớt kêu lên một tiếng.

Mấy đứa bạn phía sau cũng bụm mặt nhỏ giọng khóc.

“Đừng khóc nữa, cậu còn mặt mũi để khóc à. Chị không phải đã nói đừng đi rồi! Nếu không phải chị mày nhờ Trần Hi giúp đỡ, không biết mấy đứa mày giờ thế nào.”

Tiểu Khúc thấy thằng em họ như vậy, liền biết trước đó bọn nó ở trong phòng này gặp chuyện bất ổn, nghĩ tới cú điện thoại quỷ dị kia, cô bạn im lặng một chút rồi đột nhiên hỏi, “Chị gọi điện thoại cho mày, mày có nhận được không?”

Vấn đề này của bà chị làm Tưởng Dịch thấy chút quái lạ, hữu khí vô lực lắc lắc đầu, móc ra điện thoại của mình, tiểu Khúc nhận lấy rồi xem thử, phát hiện không thấy cuộc gọi của mình đâu, lập tức run run rẩy rẩy đi tới cạnh Trần HI, thì thầm: “Trần Hi, cậu nói, cậu nói xem, có phải quỷ theo dõi tớ không?”

“không thể nào.” Bóng dáng đang khóc sướt mướt ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt người thiếu nữ tái nhợt, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, “Thẩm mỹ cơ bản tôi vẫn có đấy nhá!”

Trần Hi không nói gì, hồi lâu sau mới sờ tay tiểu Khúc nhẹ nhàng nói, “không đâu.”

không biết vì đâu, nhưng một câu của Trần Hi lại khiến tiểu Khúc tin tưởng lạ kỳ.

“Với cả, tớ không cố ý nhận cú điện thoại đó đâu, Hi Hi, cậu đừng hiểu lầm tớ mà, tớ không biết là cậu quen với bọn họ.” Thiếu nữ kia lại kiêu ngạo hừ lạnh thêm một tiếng, dùng ánh mắt xem thường nhìn tiểu Khúc, giống như chả thấy tiểu Khúc hợp gu thẩm mỹ của mình chỗ nào, rồi lại tiếp tục lải nhải với Trần Hi, “Tớ vốn định cho bọn họ một bài học thảm thiết thôi. Nhưng mà tiểu soái ca này đẹp trai quá đi, chị đây thích.”

không biết từ lúc nào, cô nàng đã chạy tới ngồi cạnh Tưởng Dịch cười ngây ngô, hận không thể nhào lên liếm liếm liếm.

Trần Hi hoang mang nhìn thiếu niên đang ngồi trên mặt đất trông chả còn tý hình tượng nào, rồi lại nhìn đôi chân thon dài bị che khuất kia.

Thiếu niên này mặc một bộ quần áo cao bồi, tai đeo một cái khuyên tai bằng kim cương tỏa sáng long lanh, tóc ngắn ngủn, rất gọn gàng sạch sẽ, lộ ra gương mặt tuấn tú trắng trẻo.

Cậu chàng có vẻ rất cao, nhưng không phải kiểu vô cùng cường tráng, dáng người có chút mỏng manh, lại còn mang theo nét đẹp ngây ngô đặc trưng của thiếu niên.

Dào dạt thanh xuân, nhưng theo bản năng Trần Hi lại tiến hành so sánh một chút giữa cậu và Lục Chinh.

cô vẫn cảm thấy hình như Lục Chinh đẹp trai hơn.

Dường như nhận thấy ánh mắt đánh giá của Trần Hi, thiếu niên không kiên nhẫn ngước mắt lên, đôi mắt phượng đối diện với đôi mắt sáng trong của Trần Hi. Thấy đứng bên cạnh là một cô gái vừa an tĩnh lại xinh đẹp, làm người ta hai mắt sáng ngời, Tưởng Dịch hơi sửng sốt, đột nhiên mặt đỏ lựng lên.

Gương mặt vốn có chút bướng bỉnh dần dần hồng lên, cậu theo bản năng thẳng lưng lên, liền thấy chị họ mình kéo cô gái kia tới trước mặt mình, tiếp tục lải nhải nói; “Đây là Trần Hi, là đại ân nhân cứu mày một mạng đấy, có biết chưa! Nếu không phải chị mày và Trần Hi có giao tình...” Ờ, quan hệ tiền bạc cũng tính là giao tình mà nhỉ, tiểu Khúc không chút ngại ngùng, nói tiếp, “Mày chắc chắn lạnh thây rồi!”

Trần Hi bối rối nhìn cô nàng kia đã cười ngây ngô tới sờ sờ gương mặt thiếu niên kia.

“Cậu đừng...” cô ngại ngùng lẩm bẩm ngăn cản, “Như vậy không tốt đâu.”

“Trần Hi nói đúng! Mày tìm đường chết như thế là không tốt, biết chưa. Tưởng Dịch, cậu chỉ có một mình mày là con trai, nếu như mày thực sự xảy ra chuyện gì, cậu mợ làm sao đây hả?” Tiểu Khúc quay sang, nhìn Trần Hi một cái cảm ơn, “Cảm ơn nha Trần Hi, còn biết phê bình nó. Đa tạ đã quan tâm nó!”

Trần Hi:...

*Khúc trên là Trần Hi nói ngăn cản cô bạn ma, tiểu Khúc đứng bên cạnh lại nghe thành cô ngăn cản Tương Dịch.

Trần Hi cả nửa ngày cũng không nói gì, đón lấy ánh mắt thiếu niên kia nhìn qua, nhấp nhấp khóe miệng, có chút khẩn trương, nhanh chân trốn sau cái vị mang bộ dáng lão đại là Khương Noãn đang đứng chỗ cửa kia, nghiêm túc phản bác lại: “Tớ, tớ không quan tâm cậu ấy.”

Sao cô phải quan tâm tới một người xa lạ?

Trần Hi cảm thấy tiểu Khúc hiều nhầm hơi lớn về mình rồi, dừng lại một chút, do dự nhìn mấy chàng trai cô gái đang ngồi trên đất kia, hỏi: “Mọi người vẫn ổn chứ?” Lúc căn phòng này nhiều thêm mấy người, giống như đột nhiên khiến người ta không còn sợ hãi nữa. Tưởng Dịch khựng lại, im lặng đỡ mấy đứa bạn đứng lên.

“không sao.” Cậu nhìn Trần Hi nói, “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”

Trần Hi hoang mang nhìn nam sinh có cùng mạch não với bà chị họ của mình, gật gật đầu, rồi lừ dừ thò đầu nhỏ từ sau lưng Khương Noãn ra, khách sáo nói thêm, “Cậu không bị sao là tốt rồi.”

cô cũng không biết là tại sao, khi mình nói những lời này, tai thiếu niên đỏ rực cả lên, cậu ta còn lén liếc mắt nhìn mình một cái, rồi lại làm như chẳng có gì quay đầu đi, giống như không quan tâm tới lời nói của mình. Nhưng mà không thèm nhìn đâu có được, thấy thiếu niên có vẻ muốn quỵt nợ, Trần Hi vội kéo lấy vạt áo tiểu Khúc, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn cô bạn.

Kì lạ là tiểu Khúc cảm nhận được tâm tình của Trần học bá.

“Nhiều hơn à, bao nhiêu vậy?” Khóe miệng cô bạn run rẩy hỏi.

“Năm vạn.” Thấy Trần Hi có phần ngại khi ăn hôi, Khương Noãn đúng lúc này đứng ra, đưa tay ra hiệu.

“Được!” Tiểu Khúc cắn răng nói, cảm thấy năm vạn mua mạng đứa em mình cũng đáng giá, lôi điện thoại từ túi ra nói với Trần Hi, “Tớ chuyển khoản cho cậu.”

Năm vạn tệ...Có ai mỗi ngày cầm năm vạn tiền mặt đi rêu rao khắp nơi vậy? Tiểu Khúc thấy Trần Hi không từ chối, cô cũng sờ sờ túi mình, sờ được một tấm thẻ rực rỡ sắc màu, đưa cho tiểu Khúc, nhỏ nhẹ nói, “Giảm 10% cho cậu đấy.” Thấy tiểu Khúc có lòng muốn làm bạn với mình, Trần Hi cảm thấy mình cũng nên chiết khấu, phần chiết khấu này làm tiểu Khúc nháy mắt cảm động...

“Vậy mà cậu lại nguyện ý giảm giá cho tớ à?!” Tiểu Khúc xúc động tới mức hận không thể ôm Trần Hi gào khóc.

“Nếu cậu thành bạn bè của tớ, tớ sẽ gõ mõ cầm canh giảm cho nhiều hơn.” Đương nhiên, giờ thì không được, miễn cưỡng gần hơn quan hệ tiền bạc một chút thôi, xem như là khách hàng quen đi.

Trần Hi chớp chớp mắt, thấy tiểu Khúc đã ghi lại số thẻ của mình, lúc này mới an tâm cất tấm thẻ trở lại túi, ánh mắt lại nhìn vào cô gái đang vui vẻ dựa vào vai thiếu niên. Ánh mắt cô ấy xinh đẹp sạch sẽ, thấy Tưởng Dịch quay sang nhìn mình chăm chú, gương mặt tuấn tú hơi động, lại theo bản năng cong cong khóe miệng.

Cậu lớn lên tinh xảo đẹp đẽ, Trần Hi tuy là cảm thấy có phẩn hơi tinh xảo quá, nhưng cô cũng biết cô gái kia rất thích kiểu như vậy.

Cái này gọi là hoa mỹ nam, rất được cô gái kia yêu thích, còn mấy giai đẹp khác, ngay cả Lục Cảnh anh tuấn soái khí cũng không được cô bạn để vào mắt.

“Hi Hi à, tớ cảm thấy tớ nhất kiến chung tình rồi.” cô gái ngất ngây nhìn vào mặt Tưởng Dịch, lẩm bẩm tự nói.

Trần Hi không thèm rên một tiếng, cúi đầu mở túi dựng hạt dưa ra, chất thành một đống, phía trên dán thêm một tấm bùa, hỏi mượn Khương Noãn bật lửa, đốt cả hạt dưa lẫn tấm bùa hiến tế kia.

một ngọn lửa màu lam bốc lên, chớp mắt đã nuốt trọn số hạt dưa đó, từ từ thiêu đốt nó trước mặt mọi người. Khoảng khắc đó, tiểu Khúc có một loại cảm giác nói không lên lời.

cô bạn ngừng thở, thấy ánh lửa chậm rãi thiêu đốt, những hạt dưa đó nhanh chóng hóa thành tro tàn, không biết từ đâu cuốn tới một trận gió, tro tàn bị thổi tan, rơi rụng đầy đất.

“Cậu cũng có mắt nhìn đấy, biết tớ muốn đổi khẩu vị. Lần tới nhớ mang nhiều một chút, nếu không lần tới tớ ngoạm chết cậu.”

Thiếu nữ tựa vào vai Trần Hi, cắn hạt dưa răng rắc, trợn mắt oán giận: “Mấy năm nay tớ dễ dàng lắm chắc, một mình không thể xem được TV thì thôi đi, còn phải làm tấm khiên cho cậu... Ăn được chút hạt dưa thì chỉ có thể ăn loại vị nguyên bản, muốn ăn vị bơ phải đợi dịp Tết nguyên đán. Vất vả lắm mới đợi được một tiểu soái ca, vậy mà lại có quen biết với cậu.” cô nàng gục đầu, thấy mình đúng là cực kỳ xui xẻo, nhìn Trần Hi còn giả bộ như tao không nghe không biết, lập tức hừ hừ bĩu môi nói, “không biết có phải cậu tới để khắc tôi hay không.”

Trần Hi cúi đầu nhỏ, coi như mắc điếc tai ngơ.

cô ngụy trang mình thành một cô gái bình thường, lại đột nhiên thấy một đôi giày thể thao đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên tuấn tú trắng nõn, cao gầy đứng trước mặt mình, ánh mắt cậu ta còn đang dao động.

Thấy Trần Hi ngầng đầu ngơ ngơ nhìn mình, mặt Tưởng Dịch hơi đỏ, nghiêng đầu sang một bên nói: “Tớ tên là Tưởng Dịch. Còn cậu?”

Trần Hi càng hoang mang style.

rõ ràng lúc nãy tiểu Khúc đã giới thiệu mình rồi, sao giờ còn hỏi?

Nam sinh này logic kém như vậy, e là một học tra rồi.

P/s: thiếu niên ngại ngùng gặp thiếu nữ logic khác xa người thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.