Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 1: Q.8 - Chương 1: Hai anh em lần đầu tiên đi rèn luyện




Edit: Giọt Sương Đêm Beta: Sakura

Vạn dặm cát vàng, nhìn không thấy bến.

Nơi này là Dĩ Tây sa mạc của Long Tường đại lục, nghe nói trong sa mạc này có rất nhiều đạo tặc hoạt động, bọn họ hợp thành từng nhóm một, không có chỗ ở cố định, đặc biệt cướp bóc người đi trong sa mạc .

Song, đạo tặc cũng có đạo tặc giang hồ, tựa như hiện tại, thật vất vả mới gặp được một cái cọc làm ăn, từ bốn phương tám hướng, thoáng cái xông tới hai nhóm đạo tặc vây xung quanh “Con mồi” của bọn họ.

Chẳng qua là lúc bọn họ thấy “Con mồi” thì không khỏi có chút thất vọng.

Hai đứa bé ,một trai một gái, ngồi trên một con lạc đà to lớn . Nam hài chừng bảy tuổi, nữ hài khoảng hai tuổi, mỗi đứa đội một cái mũ rộng vành đặc chế để tránh ánh nắng chói chang của mặt trời.

Trừ hai đứa bé này ra không có thêm một người nào nữa.

Hai vị đạo tặc cầm đầu rất buồn bực, vừa rồi thủ hạ báo lại , rõ ràng nói, người tới là một thương đội, cả đằng trước lẫn đằng sau đại khái có khoảng hai mươi người, rõ ràng là đám dê béo . Sao trước mặt lại chỉ có hai người một con lạc đà? Lại còn là hai đứa bé chưa dứt sữa nữa cơ chứ?

Vụ giao dịch này quả thực là thua lỗ nghiêm trọng.

Trong đại mạc hoang dã này , đi lại một chuyến không dễ dàng, không có lợi, làm gì có ai vui lòng mạo hiểm chạy ngược chạy xuôi trong sa mạc cơ chứ?

Hai nhóm đạo tặc bắt đầu nhốn nháo chửi rủa ầm lên, bất quá, nếu đã tới rồi thì sao lại để tay không mà về được chứ?

Tính qua thì một đầu lạc đà cũng có thể bán được mười mấy lượng bạc.Còn hai đứa bé thì, một đứa so với đứa kia có vẻ béo mập xinh đẹp hơn, bán cho nhà có tiền nuôi làm nha hoàn gã sai vặt . Hẳn là cũng có thể bán được mười lượng bạc một đứa chứ?

Sau khi tính toán trong lòng hắn cho ra kết luận ,khoản mua bán này có giá ba mươi lăm lượng bạc .

“Mẹ mày. Đại lão gia tao chạy xa một chuyến, chỉ vì ba mươi mấy lượng bạc, đầu năm nay làm ăn cũng quá thất bát. Còn để cho chúng ta sống nữa hay không?” Một gã đạo tặc trong đó nhổ mấy bãi nước miếng, trợn mắt nói, ” Theo quy củ của giang hồ, xét theo thứ tự, chúng ta nhìn thấy bọn họ trước, hẳn là của chúng ta. Có ai không, thu hàng.”

“Tề lão ba, ngươi đang nói đùa sao? Ngươi muốn một mình độc chiếm dê béo, cho chúng ta tay không mà về ư? Không đúng, không phải là dê béo, là hai con cừu nhỏ. Bất quá cứ coi như là dê, là dê, lão tử sẽ phải cắn lên một ngụm. Người tới, bắt con cừu nhỏ.” Một tên đạo tặc khác hô lên, ra lệnh cho bọn thủ hạ xông lên cùng một nhóm khác giương cung bạt súng.

Hai nhóm người hùng hổ xông lên, nhưng không ai để ý tâm tình của hai con cừu nhỏ trên lưng lạc đà như thế nào.

Trên lưng lạc đà, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, sau đó lẳng lặng nhìn hai nhóm đạo tặc sắp đánh nhau, nháy mắt một cái lại nháy mắt một cái.

Một lúc lâu sau, cô bé mở miệng trước: “Ca ca, chúng ta gặp phải người xấu, làm sao bây giờ?”

Ánh mắt lóe sáng lên chỉ trong nháy mắt, nhưng không thấy sự sợ hãi.

“Nhìn kỹ rồi nói.” Tiểu Mặc nheo mắt, nhẹ nhàng nâng vành mũ lên một chút, trên khuôn mặt tuấn tú nhất thời nở nụ cười, cười đến vô hại.

“Ca ca, chúng ta đem bảo bối dấu đi chứ.”

Hai chữ “bảo bối” rơi vào trong tai đạo tặc , nguyên bản không khí đang khẩn trương ngay lập tức chuyển biến, mấy chục ánh mắt đồng loạt liếc về phía hai huynh muội.

Tiểu Nguyệt Nha tháo chiếc nhẫn trên đôi tay nhỏ bé, ngẩng đầu quét một vòng, ánh mắt lóe sáng chỉ trong nháy mắt: “Bảo bối trên người ca ca nhiều hơn của Huyên Huyên.”

Tên tiểu tử này, bán đứng ca ca đều không suy nghĩ, thuận miệng là nói.

Tiểu Mặc không bị ảnh hưởng, tiếp tục giữ vững nụ cười hoàn mỹ của mình, nói với mọi người: “Ta sẽ đưa một bảo bối cho các ngươi, nhưng mà các ngươi phải giúp ta làm một chuyện.”

Còn có yêu cầu?

“Tiểu tử,ngươi cho rằng ngươi có tư cách để nói điều kiện sao? Ta khuyên ngươi nên biết điều một chút đứng ở một bên, chờ chúng ta phân thắng bại, rồi sẽ quyết định vấn đề của hai người các ngươi .”

Lời còn chưa dứt, đối phương lập tức ngậm miệng, hai mắt lóe ra lục quang, bởi vì hắn thấy được trong tay Tiểu Mặc lộ ra một viên ngọc Phỉ Thúy xanh biếc.

Trong chớp mắt, màu xanh biếc và màu vàng đan vào nhau chiếu sáng khắp nơi.

Thứ tốt .

Ánh mắt bọn đạo tặc sáng lên.

“Lúc này khẳng định là các ngươi rất muốn cướp bảo bối trong ta đúng không? Bất quá, ta khuyên các ngươi nên thận trọng một chút, bởi vì tâm tình người bạn nhỏ của ta hôm nay không tốt lắm. Nếu như các ngươi không nghĩ kỹ mà cứ công kích ta, ta không thể bảo đảm nó có thể dùng các ngươi để hả giận hay không .”

Tiểu Mặc vừa nói xong, từ trong ngực của bé có một quả cầu màu trắng lập tức bay ra, quả cầu màu trắng này không phải ai khác mà chính là Tiểu Bạch.

Tiểu thân thể rung lên, Long Hoàng uy nghiêm, uy hiếp tứ phương.

Huyền giai của bọn đạo tặc cao nhất cũng chỉ có Thần huyền chi cảnh, sao chịu được Long Hoàng uy nghiêm ?

Lúc Long Hoàng uy hiếp đám người kia hai chân mềm, kinh hãi nhìn Tiểu Bạch, muốn chạy đi.

“Các ngươi chờ một chút.”

Bắp chân bọn đạo tặc đột nhiên run lên, tội nghiệp nhìn về phía Tiểu Mặc, chỉ thấy hắn giơ tay chỉ về phía xa xa . Nơi thiên địa tiếp hợp, mơ hồ có vài bóng người cưỡi ngựa phi về phía này, thấy không rõ diện mạo của bọn hắn, chỉ có thể thấy loáng thoáng quần áo của bọn họ, từ quần áo đặc thù đoán được bọn họ hẳn là một đám tăng lữ : “Chắc các ngươi cũng biết bọn họ là người nào chứ?”

Sắc mặt bọn đạo tặc đều biến đổi, sống ở đại mạc ai không biết uy danh của hòa thượng Phạm Âm Tự chứ? Bọn họ thường ở đại mạc cướp giật, đã từng gặp qua hòa thượng Phạm Âm Tự , mặc dù hòa thượng không sát giới, nhưng mà không tránh được bị bọn họ khiển trách một phen, bị cảnh cáo một chút, ngoài tịch thu tài vật của bọn họ , còn có thể bị hòa thượng nhốt lại chép kinh thư nghe kinh thư, cố gắng dùng Phật độ hóa bọn họ, dẫn bọn họ hướng thiện. . . . . .

Chợt nhìn đến hòa thượng Phạm Âm Tự xuất hiện, da đầu bọn đạo tặc lại bắt đầu tê dại, trừng phạt như vậy quả thực là so với chết còn khổ hơn .

“Thật xui, sao lại đụng phải đám hòa thượng ngốc này cơ chứ?”

“Tề lão Tam, ta thấy chúng ta vẫn nên chạy đi. Nếu như bị mang về Phạm Âm Tự, để cho chúng ta cấm túc chép kinh, ta thà bị đói ba ngày ba đêm còn hơn.”

“Nói cũng đúng.”

Tiểu Mặc tiếp tục quơ quơ ngọc Phỉ Thúy trong tay , ánh sáng trong suốt của viên ngọc dưới ánh mặt trời , càng có nhiều loại màu sắc, lung lay con mắt của bọn đạo tặc , chân đám người này đều kéo đi không được.

“Ta có thể bảo đảm những hòa thượng này sẽ không làm khó các ngươi, hơn nữa còn đưa cho các ngươi viên ngọc này, nhưng điều kiện là các ngươi phải nghe ta.”

Hai vị đạo tặc dẫn đầu dao động, thật sự có chuyện tốt như vậy ư? Viên ngọc Phỉ Thúy này giá trị không nhỏ, cho dù hai người bọn họ chia đôi thì ít nhất mỗi người cũng được hơn vạn lượng bạc ,quả thực là quá hấp dẫn.

Cũng được, mặc kệ có chuyện gì cứ nhận trước đã.

Chỉ là một đứa bé, làm gì có nhiều yêu cầu chứ?

Thấy hai vị đạo tặc dẫn đầu đáp ứng, Tiểu Mặc giục ngựa, chở muội muội, tiếp tục đi phía trước, nghênh đón đại đội cao tăng Phạm Âm Tự.

Đi đầu đội cao tăng Phạm Âm Tự là Tiểu Ban, hắn về Phạm Âm Tự trước ,nói cho các sư thúc trong chùa những chuyện đã trải qua rồi dẫn các cao tăng trong chùa đến đây nghênh đón chủ nhân mới của Xá Lợi Châu.

Giục ngựa đi ở bên cạnh Tiểu Ban là hai cao tăng lớn tuổi, vị bên trái râu bạc trắng như tuyết, màu da giống như màu da của con dân Long Tường đại lục , mặt mũi hiền lành, khóe miệng phảng phất như vĩnh viễn đều treo nụ cười. Vị bên phải thì cằm trơn bóng, màu da ngăm đen, có thị lực cực xa, đã sớm nhìn chằm chằm vào hai huynh muội Tiểu Mặc, thần sắc thâm trầm khó lường.

“Sư phụ, sư thúc, hai người nhìn kìa, bọn họ chính là Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha đó.”

Tiểu Ban nhìn sư phụ và sư thúc ở hai bên, cười tự nhiên.

“Tiểu Ban, không nhớ rõ sư thúc dạy bảo sao? Người trong Phật môn tối kỵ hiện ra sắc hỉ nộ, định lực của ngươi để chỗ nào?” Cao tăng bên phải nghiêm nghị trách cứ.

Nhìn Tiểu Ban ảm đạm cúi đầu, cao tăng bên trái nhẹ nhàng nói: ″Mộc Sấu,Tiểu Ban khó được đi ra ngoài một chuyến, mới quen bằng hữu, ngươi cũng đừng nghiêm khắc như thế. Chúng ta đi chuyến này là để ngênh đón thánh vật về Phạm Âm Tự , để cho ánh sáng của thánh vật lại một lần nữa bao phủ trên bầu trời Phạm Âm Tự , để trên dưới trong chùa đều nhận được ân trạch ,đây mới là chuyện quan trọng nhất.”

“Vâng, chưởng môn sư huynh dạy phải.”

Tiểu Ban liếc trộm sư thúc một cái, đau lòng sư thúc bị sư phụ răn dạy, đồng thời trong lòng lại khẽ mừng thầm.

“Tiểu Ban ca ca!”

Xa xa , truyền đến tiếng gọi ngọt ngào của Tiểu Nguyệt Nha, Tiểu Ban nhìn qua, không thể ngăn được trong lòng vui sướng, giục ngựa chạy về phía trước.

“Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha, ta mang sư phụ và sư thúc tới đón tiếp các ngươi.”

Tiểu Mặc nhìn qua, chống lại hai cặp mắt tìm tòi nghiên cứu , trong lòng không dám thư giãn nửa phần. Người tới rốt cuộc sẽ đối đãi với tân chủ nhân của Xá Lợi Châu là Huyên Huyên như thế nào, ai cũng không thể dự liệu trước, lần này cha mẹ đem nhiệm vụ quan trọng là đưa đón muội muội đi Phạm Âm Tự phó thác cho bé, coi như là cho bé có cơ hội luyện tập , bé tuyệt đối không thể để cha mẹ thất vọng.

Mặt không đổi sắc, Tiểu Mặc phất tay, hướng về phía Tiểu Ban chào hỏi: “Tiểu Ban, các ngươi tới vừa lúc, chúng ta vừa gặp gỡ hai nhóm đạo tặc, đang không biết giải quyết như thế nào đây.”

Nhìn theo ngón tay của bé , hai nhóm đạo tặc cũng phối hợp, lại tái diễn màn cướp bóc vừa nãy.

Lúc này,đội ngũ cao tăng của Phạm Âm Tự đến gần, Mộc Sấu đại sư nhìn thấy những đạo tặc này không khỏi nhíu mà: “Các vị thí chủ, các ngươi vì sao dạy mãi không sửa, kiếp này tiếp tục hại người ? Xem ra, một chút cảnh cáo không đủ để chặt đứt tham niệm của các ngươi, lão nạp quyết định đem các ngươi giam vào tháp Ăn Năn, giam giữ cả đời, cũng tốt hơn các ngươi phạm tội mà không hối lỗi, tiếp tục ra ngoài hại người.″

A? !

Bọn đạo tặc kinh hãi, không ngờ sự tình lại quay ngược trở lại, rối rít chuyển động, nhìn về phía Tiểu Mặc. Vừa nãy bé đã hứa hẹn, tuyệt đối không để cho bọn họ bị hòa thượng Phạm Âm Tự mang đi, bây giờ nghĩ lại, bọn họ lại không thể giải thích được tại sao lại tin một hài tử, bọn họ quả thực điên rồi.

Lại nghe thấy Tiểu Mặc nói: “Tôn chỉ của phật gia không phải là để cho người ta hướng thiện sao? Trừng phạt cũng có thể hạn chế người khác phạm sai lầm, nhưng không thể nào giải quyết vấn đề căn bản, ta nghe nói Phạm Âm Tự từng có một vị cao tăng, pháp lực khôn cùng, thường nhân chỉ cần nghe ông ấy đọc qua kinh văn một lần, từ đó sẽ cải tà quy chính, tích lũy đủ loại thiện nghiệp. Ta nhớ vị cao tăng kia tên là. . . . . . Tên là. . . . . .”

Bé làm ra vẻ không nhớ.

“Cửu Tương sư tổ. Chỉ có Cửu Tương sư tổ của Phạm Âm Tự ta mới có pháp lực như thế, chỉ tiếc ông ấy đã qua đời.” Mộc Sấu đại sư thở dài thật sâu, chúng tăng lữ phía sau cũng chắp tay trước ngực, niệm a di đà Phật.

Ánh mắt Tiểu Mặc sáng lên, nói: “Đúng vậy. Chính là vị Cửu Tướng đại sư này. Ta nghe cha mẹ ta nói, Cửu Tướng đại sư vì trợ giúp anh hùng hào kiệt Long Tường đại lục chúng ta cùng nhau chống đỡ ngoại tộc xâm lấn, cho nên mới phải chết tha hương. Trước khi chết, trên tay của hắn vẫn mang Phật chủ Xá Lợi Châu của quý tự , ta đoán, vong linh và Phật lực của ông ấy nhất định đều ở trong Xá Lợi Châu.”

Nghe hắn nói tới”Phật chủ Xá Lợi Châu” , chúng tăng lữ cửa rối rít tinh thần phấn chấn , chưởng môn đại sư thường câm như hến liền mở miệng: “Tiểu thí chủ, Phật chủ Xá Lợi Châu chính là ta Phạm âm tự thánh vật, chúng ta chuyến này chính là vì nó mà đến. Nghe Tiểu Ban nói, lần Châu này bây giờ đang ở lệnh muội trên người, hi vọng tiểu thí chủ có thể đem thánh vật trả lại, Dĩ an ủi ta tự mấy trăm chức cao tăng ‘’

Tiểu Ban khẩn trương nhìn về phía Tiểu Mặc, hắn cũng không cho rằng hai huynh muội bọn họ chịu đem hạt châu trả lại, nhưng nếu chuyện thật sự đơn giản như vậy, hắn cũng không phải lưu lại Long Tường đại lục lâu như vậy. Ai ngờ, Tiểu Mặc quyết định một câu khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.

“Được, Huyên Huyên, đem hạt châu của muội giao cho đại sư.”

Có chuyện dễ dàng như vậy ư ?

Tiểu Ban chuyển mắt, nhìn về phía Tiểu Nguyệt Nha, chỉ thấy Tiểu Nguyệt Nha lưu luyến không rời che Phật Châu trên tay, một đôi mắt vô tội ngó nhìn đại ca, phảng phất như đang nói, nàng không muốn.

Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái với muội muội: “Ca ca có bao giờ lừa gạt muội chưa?”

Tiểu Nguyệt Nha chu cái miệng nhỏ nhắn, rốt cục nghe theo lời ca ca , đem Phật Châu tháo xuống, giao cho ca ca.

Tiếp nhận Phật chủ Xá Lợi Châu từ trong tay Tiểu Mặc, chưởng môn đại sư cùng đám cao tăng vẻ mặt vui sướng, nhóm người nhảy xuống ngựa , khoanh chân ngồi trên chiếu, bắt đầu niệm Phật âm.

Tiểu Ban cũng gia nhập vào trong, cả bầu trời đại mạc , phiêu đãng Phật âm, trang nghiêm mà thần thánh, khiến người khác không thể khinh nhờn.

“Ca ca, Châu Châu của muội.” Tiểu Nguyệt Nha hít hít lỗ mũi, lộ ra ủy khuất.

“Tin tưởng ca ca, ca ca nhất định sẽ đem Phật Châu lấy lại cho muội .”

“Thật chứ? Ca ca không được nuốt lời.”

“Thật. Ca ca đã nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ Huyên Huyên, để cho Huyên Huyên vui vẻ, ca ca quyết không nuốt lời.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất rốt cuộc giãn ra , lộ ra nụ cười tín nhiệm .

Một lúc sau, Phật âm ngừng lại.

“Tiểu thí chủ, đa tạ các ngươi đem Phật Châu trả lại bổn tự, bổn tự trên dưới vô cùng cảm kích. Nếu như không chê, lão nạp muốn mời hai vị tiểu thí chủ đến trong chùa ở vài ngày, tận tình làm chủ nhà.” Chưởng môn đại sư cười tủm tỉm nói.

“Được.” Tiểu Mặc đáp ứng nhanh chóng, sảng khóai, quay lại, chỉ chỉ hai nhóm đạo tặc, “Đại sư, những người này các ngươi tính xử trí như thế nào?”

Chưởng môn đại sư quét mắt một vòng, nói: “Hôm nay may mà chúng ta đến kịp, nếu không bọn họ lại đả thương thêm mạng người, cứ làm như Mộc Sấu đại sư nói, trước đem bọn họ mang vào chùa đã.”

Lời nói của chưởng môn đại sư, chẳng khác gì là mệnh lệnh quyết định đời sau của bọn đạo tặc, đám người bắt đầu không bình tĩnh .

Nhưng mà Tiểu Bạch đại thần vẫn còn đứng trước mặt của bọn hắn, mắt nhìn chằm chằm, bọn họ không dám chạy trốn, cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể đem hi vọng tiếp tục ký thác lên người Tiểu Mặc .

“Đại sư thật sự tính toán dùng phương thức đó tới trừng phạt bọn họ ư? Vậy nếu đạo tặc càng ngày càng nhiều, đại sư cũng tính toán đưa tất cả bọn họ đem đến Phạm âm tự nhốt sao? Ta lo lắng Phạm Âm Tự các ngươi hằng ngày có thể gánh chịu được khoản chi tiêu khổng lồ này hay không . Mấu chốt nhất chính là, trong lòng bọn họ thật sự sẽ hối hận, muốn cải tà quy chính hay sao?” Tiểu Mặc nói.

Chưởng môn đại sư yên lặng nhìn về phía bé, lúc mới nhìn thấy, hắn cũng đã nhận thấy được đứa nhỏ này không giống người khác, tuổi của bé mặc dù không lớn, nhưng trên trán có một cỗ tự tin và tôn quý bẩm sinh , ánh mắt lưu chuyển , hiển thị rõ ràng thông minh giảo hoạt, hắn nên nghe xem bé rốt cuộc có biện pháp gì.

“Vậy tiểu thí chủ nghĩ như thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.