Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 15: Q.4 - Chương 15: Thiên phú của Tiểu Mặc , Nổ! nổ! nổ!




Thanh âm ngọt ngào của Vân Tiểu Mặc rơi xuống, Âu Li hài lòng gật đầu, ra một ám hiệu về phía người bên cạnh.

Ba tòa tiêm tháp màu sắc khác nhau theo thứ tự đặt ở trên mặt bàn, màu đỏ, màu xanh cùng màu lam, mỗi một tòa tiêm tháp cao bằng nửa thân người bình thường, tiêm tháp tổng cộng có chín tầng, tầng cao nhất hiện lên hình dạng của chiếc nón, đỉnh đầu là một viên tinh cầu có màu sắc như toà tháp, phát ra một luồng ánh sáng nhè nhẹ, giúp toà tháp tăng thêm một phần thần bí .

Ca múa thối lui, các tân khách rối rít tụ tập lại quan sát, vì nhiều người tại đây hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện khảo nghiệm thiên phú thần kỳ như thế này, nên cảm thấy rất là tò mò.

Đợi hết thảy đã sắp xếp hoàn chỉnh, Âu Li cất giọng nói: “Ba tòa tháp này là dùng để kiểm tra năng khiếu của luyện khí sư đối với dung hợp lực, tinh thần lực cùng linh hồn lực của thuộc tính hoả, mỗi một tòa tháp tổng cộng phân ra chín tầng, đại biểu cấp bậc thiên phú thuộc tính hoả của dung hợp lực, tinh thần lực cùng linh hồn lực. Nếu là thiên phú đạt tới cấp ba, như vậy sẽ có ba tầng tháp phát ra ánh sáng, nếu là thiên phú đạt tới cấp bốn, thì có bốn tầng tháp phát ra ánh sáng, theo thứ tự mà phát huy. Đối với một luyện khí sư bình thường mà nói, thuộc tính hoả của dung hợp lực, tinh thần lực cùng linh hồn lực chỉ có thiên phú cấp bậc đạt tới cấp bốn trở lên, mới coi là có tư cách nhập môn, phàm là một trong số đó có một cái không đạt cũng không phù hợp, không thể có tư cách trở thành một luyện khí sư đâu.”

Ông dừng một chút, cúi đầu nói: “Tiểu Mặc, con hiểu chưa ?”

Vân Tiểu Mặc tò mò ngó chừng ba tòa tiêm tháp trước mắt, gật đầu nói: “con hiểu.”

“Tốt, vậy bây giờ, con đem hai tay cùng lúc đặt trên quả cầu của toà tháp, không nên dùng sức, cũng không được rời khỏi quả cầu , tự nhiên một chút là được. Đầu tiên chúng ta thử nghiệm dung hợp lực đối với thuộc tính hỏa của con. . . . . .” Âu Li đi trước toà tiêm tháp màu đỏ, chỉ vào ngọn tháp khảo nghiệm màu đỏ nói.

Vân Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, đang muốn đưa tay, tiến lên chạm tới, thì lúc này, trong đám người có người cao giọng nói: “Chờ một chút! Âu Li tiên sinh, có thể để tại hạ thử trước một chút hay không?”

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện từ trong đám người dạo bước ra, chính là tên đệ tử trẻ tuổi lúc nãy mới vừa vì Ứng Ngũ tranh đoạt chỗ ngồi kịch liệt nhất. Lúc này hắn đột nhiên nhảy ra, rõ ràng chính là không tín nhiệm Âu Li, cho là ông ta cố ý muốn thiên vị phụ tử Long Thiên Tuyệt, cho nên có khả năng ở buổi khảo nghiệm thiên phú này giở trò. Vì giang hồ công nghĩa, vì duy trì mặt mũi của sư tổ, hắn cảm giác mình nên phá tan trò đùa trẻ con của bọn họ!

“Hồ nháo! Âu Li tiên sinh đức cao vọng trọng, ngươi làm sao có thể hoài nghi chữ tín và hành vi của ông ấy?” Ứng Ngũ lên tiếng, dạy dỗ tên đệ tử một phen, giọng nói nghe như có vẻ nghiêm nghị, thần sắc lại làm ra vẻ không có chuyện gì. Cho dù là một đại tông sư, hắn cũng là một người có mặt mũi, ván vừa rồi làm hắn mất hết cả mặt mũi, trong lòng hắn rất không phục.

Âu Li phất nhẹ tay áo, ôn nhu cười nói: “Không sao! Nếu như các vị nếu không tin, thì có thể tiến lên đây xem thử. Luyện khí sư vô luận ở Ngạo Thiên đại lục hay là Long Tường đại lục, cũng là vô cùng khan hiếm, nhưng nếu hôm nay có thể ở đây khai quật thêm nhiều luyện khí sư, cũng là một việc tốt!”

Đoan Mộc Hùng nghe vậy, âm thầm gật đầu than thở, đây mới thật sự là phong phạm của một đại tông sư nên có, Ứng Ngũ so sánh cùng ông ấy, khoảng cách quá xa, không thể đánh đồng.

Đệ tử trẻ tuổi thong dong rảo bước lên phía trước, vung ống tay áo lên, xoè rộng hai tay, nói: “Vậy vãn bối thử đây.”

Hai mắt nhìn chằm chằm viên tinh cầu màu đỏ, hắn có chút khẩn trương nho nhỏ, đợi khi hô hấp vững vàng, hắn lúc này mới đem hai tay chạm đến.

Người vây xem lần nữa lại tụ tập, rối rít chứng kiến một màn thần kỳ này.

Đợi chờ, đợi chờ. . . . . .

Hồng tháp thủy chung không có bất kỳ phản ứng.

Tên đệ tử trẻ tuổi ha ha cười một tiếng, lộ ra vẻ mặt quả thật là như vậy: “Mọi người xem xem? Đây căn bản cũng không phải là cái tháp khảo nghiệm thiên phú gì, nó chẳng qua là dùng để che giấu, mê hoặc tầm mắt của mọi người mà thôi!”

“Âu Li tiên sinh, ngài bây giờ còn có lời gì muốn nói?” Tên đệ tử lộ ra vẻ mặt đắc ý, thật giống như bản thân đã đoán được bí ẩn gì đó động trời của một đời luyện khí tông sư này.

Âu Li cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, nói: “Lão phu đích thật là có lời muốn nói . . .”

“Vậy thì mời Âu Li tiên sinh nhanh chóng chỉ giáo cho!” Đệ tử trẻ tuổi vẫn như cũ ra vẻ hết sức đắc ý, lường trước bí mật của đối phương đã bị mình vạch trần, nhất định là xấu hổ không chịu nổi, còn có thể nói ra những lời gì đây?

Lúc này, mọi người chung quanh lội ra vẻ mặt khác nhau, có một số ít người cũng như tên đệ tử đó thể hiện loại vẻ mặt nhìn có chút hả hê kia, nhưng đa số người còn lại thoạt nhìn có vẻ như ai cũng mang vẻ mặt nhìn kẻ ngu giống nhau nhìn đến tên đệ tử ngu ngốc kia, một tầng tháp cũng không có tỏa sáng, nghĩ không ra hắn đến tột cùng là đang ở đây đắc ý cái gì.

Âu Li dừng một chút, trước ánh mắt mong chờ của mọi người , êm tai nói ra kết quả khảo nghiệm: ” Ý lão phu muốn nói là, kết quả khảo nghiệm cho thấy, dung hợp lực của ngươi đối với thuộc tính hỏa là số 0, hoặc là nói một cách khác, ngươi ngay cả tiềm năng trở thành luyện khí sư cũng không có!”

Bang!

Một bạt tay trực tiếp đánh chết người khác!

Lời bình luận này thật sự đả kích rất lớn!

Đệ tử trẻ tuổi sắc mặt xanh mét, da mặt toàn bộ đều co rút lại, cảm thấy rất kinh ngạc lẫn tức giận!

Đám người vây xem trong đó có không ít người cười rộ lên, nhìn thấy hắn lúc nãy vẫn mạc danh kì diệu*(kì lạ) mà đắc ý, hiện tại tốt lắm, chưa gì đã lật lại ván cờ, đáng đời hắn.

“Không thể nào! Nhất định là toà tháp này có vấn đề!” Đệ tử trẻ tuổi cãi cọ nói.

“Bản thân mình không được, còn nghi ngờ tháp của người ta có vấn đề, ta xem người chân chính có vấn đề căn bản là một mình ngươi!” Long Thiên Thần đứng ra oanh kích hắn nói.

Tên đáng chết kia. Dám trở ngại buổi khảo nghiệm thiên phú luyện khí sư của cháu hắn, quả thực là muốn người ta đánh mà.

“Mọi người nếu còn hoài nghi phương pháp khảo sát của Âu Li tiên sinh, vậy hãy để cho ta tới thử một lần, là thật hay giả, liền có thể nhanh chóng biết.” Long Thiên Thần dũng cảm vén ống tay áo lên, bước nhanh tiến đến, đem hai tay cùng lúc đặt tại quả cầu đỏ khảo nghiệm thượng.

Mọi người nín thở, chăm chú quan sát tình huống.

Tháp thân rốt cục xảy ra biến hóa, tầng thứ nhất phát sáng, tầng thứ hai phát sáng, tầng thứ ba phát sáng, tầng thứ tư phát sáng. . . . . . Tầng thứ năm phát sáng.

Tháp thân phát ra ánh sáng dừng lại ở tầng thứ năm.

Dung hợp lực thuộc tính Hỏa của Long Thiên Thần, hợp lệ.

Mọi người không ngừng ngạc nhiên, bản thân Long Thiên Thần cũng mừng rỡ không thôi, hắn chưa bao giờ biết thì ra là mình cũng có thiên phú trở thành luyện khí sư.

“Đại ca, nhìn thấy không? Thiên phú của ta hợp cách. Thiên phú của ta lại hợp cách.” Long Thiên Thần vui mừng khoa tay múa chân nói, kết quả như thế đối với hắn mà nói, quả thực chính là một đại hỷ sự*(chuyện vui lớn) .

Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch môi, tặng cho hắn một nụ cười nhạt.

Long Thiên Thần thiên phú đột phá đến tầng năm, khiến tên đệ tử vừa nãy nhận lấy đả kích thật sâu, đã có người có thể đột phá tầng số 0, đây chẳng phải là càng thêm xác minh thiên phú của hắn đến số 0 cũng không có sao?

Mặt của hắn trực tiếp từ màu xanh của dây mướp biến thành màu bí đỏ, khó coi đến cực điểm.

“Tử Ngữ, thấy được chưa? Thì ra là ta còn có thiên phú luyện khí đấy. Tại sao trước kia ta lại không có phát hiện mình có tiềm năng ở phương diện này nhỉ?” Long Thiên Thần cũng không để ý đến mọi người xung quanh, đại đại liệt liệt*(mãnh liệt) nắm lấy bàn tay của Hách Liên Tử Ngữ, không nhịn được hoan hô cả lên.

Hách Liên Tử Ngọc vốn là ngồi ở bên cạnh Hách Liên Tử Phong , tinh thần uể oải, buồn bực không vui, hiện tại thấy Long Thiên Thần hưng phấn như thế, hắn thấy thế liền cảm thấy rất chói mắt, một bên ngăn cản tỷ tỷ, một bên chen vào giữa hai người , lạnh lùng nói: “Mới khảo nghiệm đề mục thứ nhất, có cái gì đáng cao hứng chứ? Nói không chừng những cái khác ngươi căn bản không có chút thiên phú nào.”

Vẻ mặt vui mừng của Long Thiên Thần nhăn lại, tức giận trợn mắt nhìn Hách Liên Tử Ngọc một cái, tên này chính là quá buồn chán, luôn thích ở sau lưng người khác quấy rối.

Càng ngoài dự tính là, Âu Li tiên sinh cũng tiếp lời của Hách Liên Tử Ngọc nói: “Không tệ, tuy rằng hạng mục đầu tiên hợp cách, cũng không đại biểu hai hạng còn lại cũng có thể hợp cách. Long thiếu hiệp có thể có dung hợp lực thuộc tính hỏa như thế đúng là rất may mắn, không bằng thử hai hạng mục còn lại, để xem rốt cuộc có thể trở thành luyện khí sư hay không.”

Âu Li tiên sinh mỉm cười cho hắn một ánh mắt khích lệ.

“Thiên Thần, thử một chút xem sao.” Hách Liên Tử Ngữ cũng khích lệ nói.

Long Thiên Thần hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, dời bước hướng tới hai toà thanh tháp còn lại.

Lúc này Âu Li tiên sinh lại nói: “Thanh tháp này là khảo nghiệm tinh thần lực, khảo nghiệm phương pháp cũng giống như trước.”

“Được.” Long Thiên Thần nói, bắt bản thân hít thở một hơi thật sâu, sau đó từ từ đem hai bàn tay địa đặt trên tinh cầu màu xanh, nín thở một hơi đợi chờ .

Một tầng, hai tầng, ba tầng. . . . . . Bốn tầng!

Xôn xao!

Hiện trường một mảnh xôn xao!

Đây chính là thời khắc chứng kiến điều thần kì nhất.

Đặc biệt sau khi khảo nghiệm qua tên đệ tử kia của Ứng Ngũ làm gương, tất cả mọi người đều không thể hoài nghi độ tin cậy của buổi khảo nghiệm này nữa, có thể thấy được thiên phú trở thành luyện khí sư đúng là rất khó được, chỉ sợ hắn có thiên phú về phương diện luyện đan, cũng không đại biểu hắn sẽ có thiên phú trở thành luyện khí sư, bởi vậy suy ra, muốn trở thành một người luyện khí sư so sánh với trở thành một người luyện đan sư còn muốn khó hơn nhiều, giá trị con người cũng tương đối cao hơn nhiều.

Hiện tại Long Thiên Thần đã qua hai vòng khảo nghiệm, hai vòng cũng đều hợp cách, đã có thể được xem là tiên phong rồi, đáng để ăn mừng lắm chứ.

Lần này, Long Thiên Thần lộ ra vẻ thu liễm rất nhiều, hắn mang theo ý cười hài lòng, chuẩn bị tinh thần, tiếp tục khiêu chiến cửa ải cuối cùng là khảo nghiệm linh hồn lực.

Hai tay vững vàng ôm lấy khảo nghiệm tinh cầu màu lam, một lần nữa nín thở đợi chờ. . . . . .

Một tầng, hai tầng, ba tầng. . . . . . Ba tầng! vẫn là ba tầng.

Đại đa số mọi người đều âm thầm cổ vũ cho hắn thêm sức lực, chỉ cần thêm một tầng, hắn coi như là thông qua tất cả thiên phú khảo nghiệm, nhưng hết lần này tới lần khác ánh sáng màu lam ấy vẫn dừng lại ở tầng thứ ba, không còn có bất kỳ biến hóa nào khác. Không chỉ Long Thiên Thần cảm thấy lo lắng, bạn tốt của hắn cũng đã thay hắn âm thầm lo lắng ở trong lòng, hận không được có thể thay thế hắn, giúp hắn trực tiếp đem tầng thứ tư đốt sáng luôn.

“Không phải chứ ? Chỉ sáng ba tầng? Chẳng lẽ ta thật sự không có thiên phú trở thành một người luyện khí sư ?” Long Thiên Thần rốt cục từ bỏ, ngượng ngùng đem hai tay trên tinh cầu gỡ xuống, sau khoảng thời gian tiếc nuối ngắn ngủi, hắn rất nhanh khôi phục lại lạc quan, quay đầu cười nói với Vân Tiểu Mặc: “Tiểu Mặc, Thần thúc thúc đã bại trận, chút nữa là đến lượt cháu rồi. Cháu nhất định phải cố gắng lên, thay thúc thúc đem mặt mũi mang về.”

Vân Tiểu Mặc mím miệng nhỏ nhắn, dùng sức gật đầu nói: “Thần thúc thúc người cứ yên tâm đi! Tất cả cứ để Tiểu Mặc lo.”

Cả hai thúc cháu liếc mắt nhìn nhau, khích lệ lẫn nhau.

Long Thiên Tuyệt ưu nhã ngồi ở phía trên, tầm mắt nhàn nhạt, nhưng có một loại uy hiếp vượt qua người bình thường, phàm là người bị hắn nhìn qua, cũng sẽ cảm nhận được cỗ khí lực này. Long Thiên Thần như thế, Vân Tiểu Mặc cũng vậy. Mặc dù hắn không nói một lời, tuy rằng như vậy, nhưng hắn đã truyền đạt một cỗ lực lượng ủng hộ cho bọn họ.

Vân Tiểu Mặc sau khi liếc nhìn phụ thân một cái, nhất thời cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng, bé cất bước bước lên bậc thang Âu Li đặc biệt chuẩn bị, cho đến khi tinh cầu khảo nghiệm màu đỏ đứng trước mặt bé, bé mới từ từ đưa đôi tay nhỏ bé đặt lên phía trên.

Một tầng, hai tầng, ba tầng. . .

Hồng quang thuận lợi đột phá tầng thứ tư, vẫn chưa có ý định dừng lại.

Tầng năm, tầng sáu , tầng bảy, tầng tám . . .

Hồng quang sau khi đột phá tầng thứ tám, vẻ mặt của mọi người tại hiện trường đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung, thiên phú về dung hợp lực thuộc tính hỏa có thể đột phá cấp tám, quả thực thần kì a.

Âu Li thần sắc khẽ biến hóa, một đôi mắt như biển rộng sâu thẳm nổi lên từng đợt sóng lớn, song làm ông ngạc nhiên hơn còn đang ở phía sau.

Hồng quang sau khi đột phá tầng thứ tám, vẫn như cũ chưa có ý định dừng lại, tiếp tục tăng lên.

Tầng thứ chín! Đột phá tầng thứ chín!

Trời ạ, ông rốt cuộc tìm được một thiên tài có khả năng so sánh cùng với ông năm đó, quả thật đúng là nhặt được bảo vật rồi.

Âu Li mừng rỡ không dứt, ông cho rằng đây đã là vui mừng lớn nhất của tối nay rồi, ai ngờ được chuyện làm cho ông té xỉu thực ra vẫn còn đang phía sau.

Hồng quang sau khi đột phá tầng thứ chín, như cũ không có ý muốn dừng lại, hơn nữa hồng quang xông thẳng đến tinh cầu màu đỏ khảo nghiệm, tinh cầu trong hồng quang chói cả mắt, các ưu quang xoay tròn nhanh chóng đến chóng cả mặt, tạo thành một cỗ nước xoáy siêu cường, một khắc cuối cùng . . . . . . Chỉ nghe oành một tiếng, cả khảo nghiệm tinh cầu cư nhiên nổ tung.

Âu Li là người gần với Vân Tiểu Mặc nhất, cho nên ông nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đem Vân Tiểu Mặc ôm cách xa tháp khảo nghiệm, vững vàng đem bé bảo hộ ở trong người.

Bên kia Long Thiên Tuyệt từ từ thu hồi ống tay áo, thở nhẹ ra một hơi, nếu vừa rồi Âu Li không kịp thời xuất thủ, hắn lập tức xuất thủ cứu con của mình.

Hiện trường trong nháy mắt thoát khỏi tầm kiểm soát.

Tình huống phát sinh ngoài ý muốn như vậy, đều ngoài dự đoán của mọi người.

Khảo nghiệm cầu cư nhiên lại phát nổ. Đây là tình huống gì đây?

Tất cả mọi người choáng váng, ai cũng lâm vào trợn mắt há hốc mồm.

Vân Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn, khả ái le lưỡi, nhận lỗi nói: “Thật xin lỗi, con không phải cố ý làm hỏng nó.”

Âu Li nhìn tiểu tử trong ngực, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, ông rốt cuộc có một đồ đệ có thiên phú kinh người như thế này, đây quả thực cùng trời sập không có gì khác nhau, ông không tốn chút sức nào cũng tìm được một người thiên phú vượt quá người thường làm đệ tử, trong thâm tâm mơ hồ có một chút gì đó đang nhảy nhót, nói không chừng đây là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của ông, không phải là mình có bao nhiêu danh vọng, đạt được bao nhiêu vinh quang, mà là ông thu được thiên tài luyện khí sư trăm ngàn năm khó gặp.

“Tiểu Mặc, đừng sợ! Con thử một chút hai quả cầu khảo nghiệm còn lại đi.”

Vân Tiểu Mặc nhìn những mảnh tinh cầu màu đỏ tản mát trên đất, hơi chần chờ nói: “Nhưng nếu lại đem nó làm hỏng, thì phải làm sao?”

Âu Li đột nhiên gật đầu nói: “Không sao, không sao. Hư càng tốt!”

Lời nói của một đời luyện khí tông sư bắt đầu có chút không có đạo đức nghề nghiệp.

“Lão phu chính là hi vọng sau khi thu nhận con, sẽ không bao giờ cần dùng đến bộ khảo nghiệm thiên phú này nữa.” Ngụ ý chính là sau khi thu Vân Tiểu Mặc, ông cũng không bao giờ tiếp tục thu những đồ đệ khác, cho nên bộ công cụ khảo nghiệm thiên phú này cũng đã thành đồ bài biện, không cần sử dụng đến nữa, cho nên ông không chút nào tiếc rẻ, còn có cái gì có thể làm cho ông kích động so với chuyện nhận được đồ đệ có tư chất thiên phú để làm luyện khí sư đây?

“Thật không sao chứ?” Âu Li một lần nữa xác nhận cùng Vân Tiểu Mặc, sau khi nhận được bảo đảm, bé mới một lần nữa đi lên bậc thang, đi thử hai tháp khảo nghiệm còn lại.

Lần này, tất cả mọi người đều ngóng cổ lên, chứng kiến thời khắc kỳ tích phát sinh một lần nữa tại đây.

Mặc dù Âu Li tiên sinh không có tuyên bố kết quả khảo nghiệm, nhưng mọi người từ sự kích động của ông đều có thể đoán được, đây tuyệt đối là thời khắc của một thiên tài luyện khí sư vĩ đại sắp ra đời.

Mỗi người ai cũng trợn to cả hai mắt, ngưng thần nhìn dáng người khả ái kia, ngay cả Long Thiên Tuyệt cũng không ngoại lệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhi tử, người khiến cho hắn cảm thấy rất tự hào.

Mọi người thấy Vân Tiểu Mặc không chút hoang mang vươn đôi bàn tay nhỏ bé ra, từ từ chạm đến tinh cầu màu xanh, hơi thở của mọi người đều dừng lại, sợ quấy nhiễu đến hắn.

Màu xanh quang sơ hiện lên.

Một tầng, hai tầng, ba tầng. . . . . . ánh sáng xanh thuận lợi đột phá tầng thứ tư.

Tầng năm, tầng sáu, tầng bảy, tám tầng, tầng chín. . . Tinh thần lực đích thiên phú giống như trước nhanh chóng đột phá đến tầng thứ chín, không có chút cản trở nào!

Bàn tay Âu Li khẽ run, hai mắt nhìn chằm chằm vào viên tinh cầu màu xanh, nhìn từng đạo nước xoáy quen thuộc từ từ ngưng tụ thành, trong lòng ông thót lên một cái. Không đợi tinh cầu màu xanh phát nổ, ông lập tức đem Vân Tiểu Mặc từ bên trên ôm xuống.

Oành!

Lại là một kỳ tích sinh ra.

Toàn trường ồ lên.

Long Thiên Tuyệt âm thầm thở ra một hơi, khóe môi khẽ nhếch, đuôi lông mày cũng khẽ bay múa. Hắn cúi đầu nhìn Vân Khê, nhẹ nhàng: “Khê Nhi, sao nàng vẫn chưa tỉnh lại? Nhìn Tiểu Mặc của chúng ta xem, con bây giờ chói mắt cỡ nào. Ta tin tưởng, không lâu sau, tương lai con có thể so với chúng ta xuất sắc hơn, thành tựu lớn hơn, con chính là kiêu ngạo của chúng ta !”

Vân Khê trong giấc mộng khẽ nhíu mi tâm, có chút dấu hiệu muốn tỉnh táo lại.

Phía bên này, Long Thiên Thần đỡ Vân Tiểu Mặc từ tay Âu Li, tung bé lên trời, vẻ cao hứng này, so với thiên phú của mình hợp cách còn muốn hưng phấn hơn.

“Thấy được chưa? Đây chính là Long gia chúng ta. Long gia thiên tài. Ha ha ha . . .”

Dung Thiếu Hoa bất mãn cãi cọ cùng hắn nói: “Cái gì Long gia các ngươi? Tiểu Mặc trên người cũng có huyết thống của Dung gia chúng ta. Tiểu Mặc cũng là kiêu ngạo của Dung gia.”

Đoan Mộc Hùng, Lam Mộ Hiên, huynh muội Mộ Cảnh Huy cùng tứ đại hộ pháp cảm thấy phi thường mắc cười, liền rối rít vui mừng cười lớn lên.

Bạch Sở Mục kìm lòng không được phất tay một cái về phía Tiểu Mặc, hô lớn: “Tiểu Mặc, tốt ! Cứ tiếp tục phát huy, đừng làm Bạch thúc thúc mất mặt, chúng ta cho nó liên tiếp nổ ba quả. Nổ nổ nổ cho quả bóng đó vỡ luôn.”

Văn trưởng lão đứng ở phía sau hắn, nghe được những lời này của hắn, sắc mặt nhất thời trầm xuống, dùng sức ho khan ra hiệu, đáng tiếc cho Bạch Sở Mục hiện đang cao hứng, đâu quan tâm đến thứ khác, mà cho dù có nghe được hắn cũng lười hưởng ứng.

Đó cũng không phải là người khác, là Tiểu Mặc của hắn, là tiểu chủ tử mà hắn từng hộ vệ trong một tháng. Vinh quang của bé, cũng chính là vinh quang của hắn, hắn cảm động lây.

Ba chữ nổ của Bạch Sở Mục, nhất thời lây nhiễm đám người Long Thiên Thần, mọi người cùng nhau kêu lên: “Tiểu Mặc, nổ! Nổ! Nổ! Nổ cho quả bóng đó vỡ luôn.”

Trong đám người, một bóng dáng cô độc ở dưới mũ che dùng thanh âm chỉ có chính hắn nghe được mặc niệm : ” Nổ! Nổ! Nổ!”

” Nổ! Nổ! Nổ!” Tiểu Bạch hưng phấn từ trong túi áo Vân Tiểu Mặc nhảy ra ngoài, nhảy nhảy đến đầu vai của bé, theo mọi người cùng kêu lớn hô to lên.

Ba chữ phát nổ, từ từ đem tất cả mọi người toàn bộ lây nhiễm. Vô luận là biết hay là không biết Vân Tiểu Mặc, vô luận là kiếm khách lớn tuổi hay trẻ tuổi, vô luận là đảo dân hay là khách ngoại lai của đảo, hết thảy đều điên cuồng mà đi theo hô lên.

” Nổ! Nổ! Nổ!”

Ứng Ngũ cùng các đệ tử của hắn vốn là khinh thường quan sát khảo nghiệm thiên phú, hiện tại cũng nhất tề hướng khảo nghiệm hiện trường tụ lại đây, đám người lấy Vân Tiểu Mặc làm trung tâm tạo thành một vòng vây nhỏ, không khí ngột ngạt, cơ hồ khiến người ta không thở được .

Đám người Văn trưởng lão lúc đầu cũng không nguyện ý thấy một màn như vậy, càng không hi vọng nhi tử của Long Thiên Tuyệt có thiên phú vượt quá thường nhân, bọn họ chính là chờ xem kịch vui tới, song tại thời khắc này, đối mặt với kì tích mà Vân Tiểu Mặc tạo ra, bọn họ cũng không chịu nổi, rối rít mong đợi hắn có thể liên tục sáng tạo ba kỳ tích.

Chỉ trong một thoáng, cả bầu trời yến hội chỉ có một thanh âm thống nhất, vang đến tận mây xanh.

Âu Li thấy một màn như vậy, vừa kích động, vừa bất đắc dĩ. Khảo nghiệm tinh cầu từ trước đến giờ mà ông quý trọng nhất, đến miệng mọi người lại thành điểu cầu, không biết là nên vui hay là nên buồn. Song trong nội tâm, ông so sánh với bất cứ người nào cũng hi Vọng Vân Tiểu Mặc có thể tạo ra kỳ tích, trở thành người đầu tiên có thành tích thuộc tính hỏa dung hợp lực, tinh thần lực cùng linh hồn lực thiên phú đồng thời đột phá cấp thứ chín là thiên tài luyện khí sư từ trước đến nay.

Trong ánh trăng mờ ảo, nghe được chung quanh truyền đến vô số tiếng la “Nổ! Nổ! Nổ!”, Vân Khê trong mộng đột nhiên lắc đầu, tinh thần nhất thời chấn động, từ trong tiềm thức tỉnh lại.

Ngọn lửa càng đốt càng nóng , đem thân thể của nàng đoàn đoàn bao vây, nàng nhẫn nhịn đau khổ, linh thức bỗng dưng dâng lên một dòng nước lạnh kỳ dị, từ từ đem đau đớn của thân thể xua tan.

Đây là cái gì?

Trong quá trình này, nàng nhạy cảm bắt được một loại sức mạnh vô hình nhưng lại khá mạnh, nàng đem nó gọi là hàn lưu, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì nó chẳng qua là có hình thái của hàn lưu, có thể xua tan nhiệt độ xung quanh cơ thể nàng, nhưng tác dụng lớn hơn nữa có thể làm cho tinh thần cùng linh hồn nàng cảm thấy được giải thoát cùng thoải mái.

Trong lúc giật mình, nàng có cảm giác chợt hiểu ra.

“Nổ! Nổ! Nổ!” Bên ngoài tiếng la càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao.

Vân Tiểu Mặc bên trong tiếng hoan hô mọi người, lần thứ ba đi lên bậc thang, bé vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, khả ái quét một vòng, liếc hồi lâu về phía chỗ ngồi của phụ thân bé cùng mẫu thân. Thấy mẫu thân đang ngủ say, vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng bé khó tránh khỏi có chút cảm giác mất mác, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên cao hơn.

“Tiểu Mặc, mau lên!” đám người Long Thiên Thần đã rất khẩn cấp.

Long Thiên Tuyệt lần nữa cho Vân Tiểu Mặc một ánh mắt khích lệ, Vân Tiểu Mặc hít sâu một hơi, bàn tay cuối cùng cũng chạm đến khảo nghiệm tinh cầu màu lam . . .

“Nổ! Nổ! Nổ!” Mọi người tiếng la càng lúc càng lớn, kèm theo thanh âm bờ biển sóng triều, đem dạ tiệc đẩy tới một bước hưng phấn trước nay chưa từng có.

“Ân. . . Đã xảy ra chuyện gì, sao ầm ĩ như vậy?” Vân Khê rốt cục tỉnh lại, bên tai đầy tiếng la ồn ào náo động, làm cho nàng không tự chủ nhíu mày.

Long Thiên Tuyệt đang đưa mắt ngắm nhìn nhi tử khảo nghiệm, chợt nghe được trong ngực truyền đến tiếng nói nhẹ, hắn khẩn cấp cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Khê Nhi, nàng rốt cục tỉnh.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn vội vàng đưa tay chỉ vào nhi tử, nói: “Khê Nhi, mau nhìn. Tiểu Mặc đang làm khảo nghiệm thiên phú.”

Vân Khê mê mê mang mang mở mắt ra, cách một khoảng người dày đặc, nàng mơ hồ thấy được thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Mặc đứng trên bậc thang, hai tay ôm tinh cầu lam sắc quang mang, mọi người vây xem xung quanh.

Kèm theo ánh sáng màu lam càng trướng càng thịnh, một ít nhiều tiếng “Nổ! Nổ! Nổ!” tiếng hô càng lúc càng kịch liệt.

Oành!

Tinh cầu khảo nghiệm màu lam trong vô vàn ánh mắt mong chờ của mọi người, nổ tung đúng như dự đoán. Lam quang bắn ra khắp tứ phía!

Vân Khê không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy tình cảnh như thế, sắc mặt của nàng kinh biến, hai mắt trợn to, không chút nghĩ ngợi vọt tới bên con trai.

“Tiểu Mặc, nguy hiểm!”

Kết quả là, trong ánh mắt kỳ dị của mọi người, một tình tiết cảm động từ mẫu cứu tử đang trình diễn . . .

Vân Khê nghĩ rằng lam tinh cầu là chất nổ, bằng không , vì sao nàng vừa tỉnh dậy đã nghe thấy “Nổ! Nổ! Nổ!” đây? Nàng cho rằng nhi tử giờ phút này nguy hiểm đến sinh mạng, cho nên phấn đấu quên mình xuyên qua đám người, đem nhi tử che giấu trong ngực thật chặt. Khi nàng đem nhi tử che vào trong ngực, lưng của mình hướng về phía chất nổ, chuẩn bị hy sinh bản thân.

Ai ngờ sau tiếng nổ vang thanh thúy liền vô thanh vô thức vừa rồi, hoàn toàn không có phát sinh trận nổ siêu cấp như nàng đoán. Trong nhất thời kinh ngạc, chần chờ quay đầu lại, nhìn những mảnh thuỷ tinh lam rải rác trên đất. Ánh mắt của nàng dừng một chút, cúi đầu nhìn nhi tử nằm trong ngực hai mắt mở thật to, phản ứng đầu tiên của nàng, chính là hướng đám người vây xem chung quanh nhưng đã nhất tề lâm vào sững sờ chửi ầm lên.

“Các ngươi rốt cuộc có nhân tính không? Lại trơ mắt nhìn một tiểu hài tử đụng vật phẩm dễ phát nổ như vậy? Các ngươi cả đám đều nên xuống địa ngục. Nếu như con ta xảy ra chuyện gì, không cần hắc bạch vô thường tới kéo hồn các ngươi, ta sẽ tự mình đưa tiễn từng người một.”

Cọp mẹ phát uy giá thế, đại khái là như thế nào?

Vân Khê khí phách mười phần trưng ra bộ dáng hung thần ác sát, khiến tất cả mọi người choáng váng, đây cuối cùng là cái gì a?

Cái gì gọi là vật phẩm nguy hiểm dễ phát nổ?

Đại tỷ à, đây chính là tinh cầu khảo nghiệm thiên phú, người bình thường muốn khiến nó phát sáng một chút cũng khó khăn, càng đừng nói khiến nó nổ tung nha!

Cái gì gọi là bọn họ không có nhân tính?

Bọn họ rất có nhân tính được chứ? Bọn họ đều là ở đây cổ vũ cho nhi tử của người cố gắng lên, vì tương lai tiền đồ con của ngươi khuyến khích đâ.

Còn có, cái gì gọi là bọn họ cả đám đều nên xuống địa ngục?

Đại tỷ, ngươi là nữ nhân, không nên học người ta bạo lực như vậy có được hay không?

Như vậy đối với việc giáo dục hài tử sẽ có ảnh hưởng không tốt .

Long Thiên Tuyệt cũng không ngờ tới nàng đột nhiên xông ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng ngây ngẩn cả người, đợi khi kịp phản ứng lại, hắn không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Cảm động cho nàng vì thương con mà sốt ruột, càng thưởng thức khí phách cùng quái đản của nàng, cũng không nhìn đến những người trước mắt đến tột cùng là những người nào, lại dám nói ẩu nói tả, muốn đưa tất cả mọi người xuống địa ngục đi!

Thật là đủ cuồng.

Hắn yêu chết cỗ sức lực cuồng ngạo này của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.