Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 57: Q.3 - Chương 57: Chương 30.2: Vân gia vạch rõ ranh giới




Nhân loại, chủ nhân của ta đang hỏi ngươi, ngươi trực tiếp trả lời mau." Lam Dực mặt lạnh như băng đứng một bên nói, nam nhân cả kinh, hai mắt dừng trên người Lam Dực đánh giá hồi lâu, răng đột nhiên run lên,"Vị này, vị này là.. Ma thú, ma thú đại nhân sao!"

"Ngươi không nói, ta liền tự mình đi tìm."Vân Phong lười nói lời vô nghĩa với tên nam nhân này, khế ước chi giới màu đỏ sậm sớm đã xuất hiện trên tay,"Tiểu Hỏa, đi ra!" Vừa ra lệnh một tiếng, một luồng sáng màu đỏ sậm hỏa diễm từ bên trong khế ước chi giới liền xuất hiện, một đầu Hỏa Vân sói màu đỏ sậm mang theo nhiệt độ nóng cháy hiện ra trước mắt mọi người!

"Phóng một ngọn lửa, thiêu sạch sẽ nơi này đi, tới lúc đó sẽ tìm được người!" Vân Phong nở nụ cười tà khí, nam nhân đối diện vừa nghe được sắc mặt lập tức trắng bệch,"Triệu hồi sư đại nhân bớt giận! Lệnh tôn ở tầng trên cùng là phòng thuê chung, đây là thật!"

Vân Phong liếc mắt nhìn nam nhân một cái, trán hắn nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh,"Tại hạ, tại hạ dẫn đường, mời Triệu hồi sư đại nhân đi bên này......"

Vân Phong cùng Lam Dực và Tiểu Hỏa dưới sự dẫn dắt của nam nhân liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đại sảnh lầu một lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó một nhân viên trẻ tuổi ở quầy tiếp khách không nhịn được thấp giọng hô một câu,"Ta dựa vào, đẹp kinh người! Câu nói đem nơi này một phen hỏa thiêu tất cả, liền có thể tìm được người, thật sự là rất đẹp!"

Ánh mắt của những người khác nhất tề đảo đến, nhân viên tiếp khách lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, tiếp tục làm việc của mình, chẳng qua lời nói vừa rồi cũng làm cho bọn họ tự thừa nhận, đúng vậy, rất đẹp!

Nam nhân dẫn đường một đường đi mồ hôi lạnh chảy ròng, dẫn theo Vân Phong đi lên tầng cao nhất, Lam Dực và Tiểu Hỏa đi theo bên cạnh làm cho chân hắn như muốn nhũn ra, soái ca như vậy mà cũng có thể là ma thú sao...... nhìn qua thật giống một con người bình thường...... không gian ở tầng cao nhất thực trống trải, chỉ có một cánh cửa, vừa nhìn lướt qua cửa đã biết bên trong rất xa hoa, nam nhân nơm nớp lo sợ nhìn về phía cửa, bên trong truyền ra âm thanh không kiên nhẫn,"Không phải đã nói, không nỡ làm phiền sao, ai cho ngươi lá gan này!"

Nam nhân quay đầu lại hướng Vân Phong xấu hổ cười cười, mà từ trên ót mồ hôi lạnh chảy xướng cổ,"Đại nhân, chuyện này ra khẩn cấp......"

"Tránh ra."Vân Phong lạnh lùng phun ra một câu, nam nhân theo bản năng ném qua một bên, động tác dị thường nhanh chóng, Vân Phong nhìn cửa đóng chặt trước mặt, bàn tay nắm lại, nhẹ nhàng hít một hơi, nam nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác Vân Phong, nắm tay, ra quyền! Sau đó -- phanh!

Khuôn mặt nam nhân trong chốt lát không còn mảnh huyết sắc, cái cửa kia...... được mua với giá trên trời đó...... vậy mà bị một quyền...... đập nát!

Sau một tiếng nổ, người bên trong cùng Vân Phong ở bên ngoài mặt đối mặt, Vân Phong cũng thấy rõ tình hình bên trong, trên mặt u ám không khỏi lại đen thêm một chút, nhìn lướt qua mấy người trong phòng đều là người có thân phận, mà phụ thân mặt than của mình cũng ở đó, điều không đúng lắm là bên người phụ thân còn có một nữ nhân đang ngồi, nhìn qua nữ nhân này cũng đã hơn ba mươi tuổi, phong vận do tồn, ánh mắt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Vân Cảnh, thân mình cũng đang tiến gần lại, trên mặt Vân Cảnh lộ ra biểu tình thực xấu hổ, muốn né tránh, là từ lúc, cửa bị nổ.

Vẻ mặt mọi người trong lòng bị kinh sợ , mặc cho bọn hắn có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến chuyện cửa sẽ bị đổ nát, mà cô gái đứng ngoài cửa rõ ràng là người làm nổ nát cửa, một trận yên trần phi vũ, ngồi trong phòng mọi người không có thấy rõ hai người đứng cạnh Vân Phong, mà đã có người sớm đứng vậy chỉ trách.

"Thật to gan! Nơi này cũng có thể để ngươi giương oai sao, có biết chúng ta là ai hay không!"

"Các ngươi là ai, có quan hệ gì với ta!" Vân Phong lạnh lùng nói, Vân Cảnh đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên , làm cho nữ nhân bên cạnh cả kinh, nữ nhân lười biếng nói ra một câu,"Cùng với dã nha đầu này nói mấy lời vô nghĩa làm gì, trực tiếp kéo đi xuống mau."

Huyệt Thái Dương của Vân Cảnh đột nhiên nhảy vài cái, toàn thân phát ra một cỗ lãnh khí, nữ nhân hơi kinh hãi hỏi,"Vân Cảnh, chàng làm sao vậy?"

"Tên của cha ta người như ngươi cũng có thể kêu sao!" Âm thanh của Vân Phong Thanh trầm xuống nhưng lại vang lên, nháy mắt, nữ nhân chỉ cảm thấy thân mình bị một lực đạo mạnh mẽ đá qua một bên, chật vật quỳ rạp xuống mặt đất, mấy nam nhân vừa thấy, sắc mặt không khỏi đều thay đổi.

"Tiểu muội, ngươi không sao chứ!" Một trung niên nam nhân lo lắng tiêu sái đi qua, đem nữ nhân đỡ dậy, nữ nhân vừa được nam nhân nâng lên, cú ngã vừa rồi làm cho dung mạo và tóc rối loạn, nữ nhân cố gắng trấn định cười cười, đối với Vân Phong hơi câu môi,"Thì ra là nữ nhi của Vân Cảnh."

Khói bụi trước cửa dần tản đi, Lam Dực và Tiểu Hỏa chậm rãi bước vào.Bọn họ vừa đi vào, ngay lập tức không khí trong phòng hoàn toàn thay đổi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhất là Tiểu Hỏa, hình dạng ma thú của nó khiến cho những người này bị chấn động mạnh, Tiểu Hỏa lại cố ý hung dữ, đột nhiên rống lên một tiếng khiến những người này run rẩy không ngừng.

Lam Dực và Tiểu Hỏa đi tới bên cạnh Vân Phong, ánh mắt nàng lướt nhìn những người có mặt trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người nữ nhân kia:"Phụ thân, muốn tìm mẹ kế cho con và Đại ca, cũng không thể tìm loại nữ nhân tàn hoa bại liễu, khô chi lạn diệp như thế này được."

Nữ nhân kia bị những lời nói của Vân Phong chọc giận, khuôn mặt có chút vặn vẹo, sắc mặt nam nhân bên cạnh nàng ta cũng tối sầm làm Vân Cảnh có chút xấu hổ khẽ nói:"Phong nhi, không phải như vậy. . . . . ."

Vân Phong khoát tay, ý bảo phụ thân không cần nói nữa, nàng cảm nhận được sự phẫn nộ từ vẻ mặt của những người này, một sự phẫn nộ rất lớn.

"Vân Phong, mặc dù ngươi là Triệu hồi sư, cũng không có nghĩa là Vân gia các ngươi có thể tự cao tự đại!" Nam nhân hô lên một câu,trong long có chút áp lực:"Ở trong này bất cứ người nào, luận về thân phận,địa vị đều lớn hơn Vân gia các ngươi mấy lần!"

Vân Phonglạnh lùng cười, đột nhiên dùng tốc độ quỷ dị xuất hiện trước mặt nam nhân vừa nói chuyện, nam nhân thấy tốc độ của nàng, trong lòng không khỏi kinh hãi:"Ngươi, ngươi muốn làm gì. . . . . . !"

Vân Phong châm chọc nhìn kẻ đang sợ hãi trước mặt: "Thân phận, địa vị? Loại vinh quang dơ bẩn đó, không liên quan đến Vân gia ta một chút nào! Các ngươi đừng ai nghĩ có thể kéo Vân gia vào cái vòng luẩn quẩn ấy, cũng đừng nghĩ sẽ vào được Vân gia bằng thân phận đó, đây là điều không thể!"

Sắc mặt nữ nhân kia thay đổi liên tục, lúc trắng lúc hồng, mà thần sắc của mấy đại nhân vật ở đây đều có chút không được tốt, những người có mặt ở đây hôm nay đều là những nhân vật số một số hai ở Tạp Lan đế quốc, không ngờ lại bị một tiểu nữ hài chèn ép đến mất hết khí thế!

"Các vị, hôm nay ta đã nói rất rõ ràng, sau này những chuyện như thế này không cần tới tìm ta làm gì, Vân gia sẽ không lôi kéo quan hệ với ai, lại càng không bước chân vào nơi mà các ngươi gọi là giới quý tộc, Vân gia sẽ chỉ là Vân gia." Vân Cảnh trầm giọng nói một câu, trong lòng Vân Phong mừng thầm, nàng chắc chắn là cha nàng sẽ không trở thành người giống như bọn họ mà, phụ thân vẫn mãi là phụ thân!

"Vân Cảnh, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ! Tình trạng trước kia của Vân gia chẳng lẽ còn chưa đủ làm cho ngươi hiểu sao!"

Vân Cảnh cười cười:"Cho dù có như vậy, Vân gia cũng sẽ tự lo liệu được.Trước kia Vân gia không thay đổi, thì ở trong tay Vân Cảnh ta cũng sẽ không đi xuống!"

"Nếu ngươi vẫn cứng đầu như vậy, sớm muộn gì Vân gia cũng sẽ bị đuổi khỏi đế đô, sẽ có ngày rơi vào tình trạng giống như trước kia!"

Vân Phong nghe xong, khẽ cười một tiếng: "Nếu ai có bản lĩnh đuổi Vân gia khỏi đế đô thì cứ việc thử xem, ta sẽ không để ý ai là kẻ khai đao đầu tiên đâu,chuôi đao này của ta có sắc bén hay không, còn phải nhờ các ngươi tự xác nhận."

"Ngươi. . . . . .Ngươi dám uy hiếp chúng ta. . . . . . !"

"Đúng vậy! Ta đang uy hiếp các ngươi đó!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong lộ vẻ tươi cười, tựa như ma quỷ, "Ta nói rồi, nếu ai dám động tới Vân gia, dù chỉ là một chút, Vân Phong này cũng sẽ hoàn trả hắn gấp trăm lần!"

Những đại nhân vật ở đây không nhịn được mà hít sâu một hơi, tốt lắm, tốt lắm, cả đời này chỉ có bọn họ uy hiếp người khác, bây giờ lại bị người ta uy hiếp lại! Mà hiệu quả lại thật sự tốt, Triệu hồi sư! Ai lại ngu xuẩn đi đắc tội với một Triệu hồi sư chứ! Trừ phi hắn muốn bị diệt tộc trong một đêm, vậy thì cứ việc đắc tội!

"Phụ thân, chúng ta trở về thôi, đại ca còn đang chờ." Nàng nói với Vân Cảnh, hắn khẽ gật đầu, hôm nay giải quyết xong chuyện này, chắc chắn sau này sẽ không có ai tới quấy rầy hắn nữa ,

từ xưa đến nay Vân gia vẫn luôn bài xích cái gọi là giới quý tộc, nói chính xác là chán ghét .

Hai cha con Vân Phong vừa đi ra ngoài liền nghe thấy âm thanh của Tiểu Hỏa:"Chủ nhân, ít nhất thì cũng để cho ta ăn một tên đã chứ. . . . . ."

"Ăn cái gì? Cho dù ăn rồi ngươi cũng sẽ không nhịn được mà nhổ ra thôi. . . . . ."

"Ha ha, chủ nhân nói đúng lắm, trên người những người này đều có mùi thối rữa, thật sự là không thể ngửi nổi nha. . . . . ."

Trong phòng, những đại nhân vật đều nghe được hai người nói chuyện, vẻ mặt không ngừng thay đổi, sợ hãi, không cam lòng, phẫn hận, điên cuồng, chỉ có nữ nhân kia là hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất, vẻ mặt giận nhưng lại không thể nói.

"Thật không biết Bệ hạ nghĩ gì nữa, Vân gia như vậy, trực tiếp diệt trừ không phải sẽ tốt hơn sao!"

Mấy người còn lại nghe được, khóe miệng giật giật, một người chậm rãi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, "Diệt? Một khi hoàng thất của Tạp Lan đế quốc ra tay, ai bị diệt, còn chưa biết chính xác đâu. . . . . . Tốt nhất là không nên dính vào vũng nước đục này, Vân gia và Tạp Lan hoàng thất, cuối cùng cũng sẽ đấu tới ngươi chết ta sống, chẳng qua thời cơ chưa tới thôi, chúng ta vẫn nên đứng ngoài xem kịch thì hơn."

"Đức đại nhân, ngài định nói với Bệ hạ như thế nào. . . . . . ?"

Đứng bên cửa sổ, nam nhân cười cười: "Vân gia đã vạch rõ giới hạn như vậy, ta cũng nên suy nghĩ xem nên đứng về phía nào đây thôi. . . . . ."

"Đức đại nhân, ý của ngài có phải là. . . . ."

Đứng ở bên cửa sổ, nam nhân chậm rãi quay đầu lại, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý: "Ta, cái gì cũng chưa nói……"

Hai cha con Vân Phong vừa ra khỏi hội sở, Vân Cảnh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, Vân Phong vẫn cúi đầu không nói gì, bàn tay to của Vân Cảnh vỗ vỗ đầu nàng: "Phong nhi, là phụ thân yếu đuối, vừa trở lại đế đô liền nhớ đến hào quang trước kia của Vân gia, làm cho phụ thân dao động , nghĩ muốn giữ lấy hào quang đó, không nghĩ lại không thể dễ như vậy được,thật ra ta thế mà lại quên mất, chỉ cần có con ở đây, vinh quang của Vân gia vẫn sẽ mãi tồn tại."

Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha mình:"Phụ thân. . . . . ."

Vân Cảnh thu tay lại, thần sắc nghiêm túc nhìn Vân Phong, thành khẩn nói:"Phong nhi, khôi phục lại vinh quang của Vân gia, cả giấc mộng Triệu hồi sư,toàn bộ đều đã thực hiện được, tất cả đều là nhờ có con. Sau này khi ta đi gặp tổ tiên Vân gia, cũng sẽkhông phải thẹn với lòng!"

Trong lòng Vân Phong bỗng xuất hiện một cỗ nhiệt lưu ấm áp, chảy tới khắp nơi trên cơ thể. Vì những người nàng muốn bảo vệ, nàng phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa! Vân Phong lặng lẽ nắm chặt bàn tay, thực lực của mình dừng lại ở cấp bậc thống lĩnh cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng đến lúc nên tìm một cơ hội đột phá thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.