Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 92: Chương 92




Ân Thịnh vịn lấy vết thương trên vai theo chân quản gia vào trong, cổng lớn ở sau lưng chầm chậm đóng lại, ánh trăng một lần nữa ẩn về sau tầng mây đen dày đặc, lưu lại thi thể Trình Khải Tiêu đã cứng ngắc giữa vũng máu tươi.

Đông gia không có bật đèn, bốn phương một mảnh ảm đảm.

Lão quản gia nhấc lên đèn lồng đặt ở trước cửa, đưa tay làm dấu mời.

“Mời đi lối này.”

Hai người không đi vào cửa chính Đông gia, mà là vòng ra sau nhà, xuống một tầng hầm.

Thềm đá âm lãnh. Lão quản gia lấy ra nến trong đèn lồng, nhen lửa lên ngọn đèn nhỏ trên tường đá. Nháy mắt, hết thảy đèn nhỏ dọc theo vách tường lần lượt sáng lên.

Quầng sáng yếu ớt, nhưng đủ soi rọi con đường dưới chân, chỉ là tại bóng đêm mờ ảo phía trước, phảng phất như có mắt ai đang nhìn.

Cảm giác ẩm thấp càng ngày càng rõ rệt, Ân Thĩnh có chút cảm thấy vết thương của bản thân dường như muốn đông lại rồi. Trên người nổi lên da gà vì lạnh.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước mưa đọng lại nhỏ giọt, từng giọt từng giọt, ung dung thong thả rơi xuống thềm đá, lại phảng phất như rơi thẳng vào lòng.

Đến bậc thềm cuối cùng, lộ ra phía trước mặt sàn nhẵn bóng. Dọc hai bên bờ tường lúc này phủ đầy rong rêu.

Hơi nước ẩm ướt cùng mùi nấm mốc tại trong không khí không khỏi khiến Ân Thịnh cau mày, bất quá vẫn tiếp tục theo sau quản gia hướng tới trước.

Trần nhà xây thành hình vòm, cũng là bởi vì phía trên bị bùn đất cùng nước mưa thấm ướt, thoạt nhìn đen ngòm.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân trên đỉnh đầu, Ân Thịnh suy đoán, vị trí hiện tại có lẽ là ngay dưới phòng trung tâm của Đông gia.

Phía trước xuất hiện một cánh cửa đá, bên trong có ánh đèn, ở bên dưới khe cửa đá lộ ra vệt sáng nhỏ.

Có tiếng người nói chuyện, thanh âm còn rất quen thuộc.

Lão quản gia đến trước cửa liền dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn Ân Thịnh.

“Mời vào trong.”

Ân Thịnh liếc mắt nhìn lão, nhẫn nhịn đau đớn, chậm rãi đi vào.

“Con sẽ không làm như vậy...Cho dù là anh hai...”

Tiếng nói từ mơ hồ đến rõ ràng, trong không gian mờ ảo, có người ngẩng đầu lên, lướt qua vai kẻ đối diện, nhìn thấy Ân Thịnh đứng ở cửa.

“Hoan nghênh.”

Nam nhân ung dung thong thả mở miệng.

Người đang nói đột nhiên ngừng lại, quay đầu, tại phía dưới ngọn đèn yếu ớt nhìn thấy Ân Thịnh.

“Ân Thịnh?”

Đông Lục hơi kinh ngạc, sau đó theo bản năng dùng thân thể che chắn cái gì bên cạnh.

Thế nhưng ánh mắt Ân Thịnh so với động tác của cậu thực sự nhanh hơn nhiều.

Mặc dù ánh đèn không quá sáng tỏ, y vẫn là nhìn thấy thập phần rõ. Đó là một tòa quan tài băng, người nằm bên trong đối với y không chút xa lạ −−−− Đông Ngũ.

Ánh mắt Ân Thịnh khẽ quan sát một lượt thân mình Đông Ngũ, thi thể được bảo tồn hết sức tốt. Ngọai trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt ra, cả người thoạt nhìn cứ như đang ngủ.

Đông Lục lúng túng, muốn che chắn lại che chắn không được, cứng nhắc đứng ở nơi đó nói: “Ân Thịnh...Tôi...Anh hai...”

Ân Thịnh hờ hững nhìn về phía nam nhân ngồi trong bóng tối: “Ông muốn hồi sinh Đông Ngũ.”

Không phải nghi vấn, là trần thuật. Là vô cùng khẳng định mà trần thuật.

Nam nhân cười vài tiếng: “Có người làm cha nào, lại không muồn hồi sinh đứa con đã chết đâu? Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại...”

“Ông chỉ là muốn lợi dụng Đông Ngũ thôi.” Ân Thịnh lạnh lùng nói: “Đừng đem chính mình ra nói tốt như vậy.”

Y xoay người nhìn bùa chú dán xung quanh cỗ quan tài, này đều là viễn cổ bùa chú vô cùng xưa cũ cũng vô cùng phức tạp. Quan trọng hơn hết chính là, đó cũng không phải thật sự dùng để hồi sinh Đông Lục, đó là bùa chú nhân đôi.

“Có ý gì?” Đông Lục hiển nhiên ngây ngẩn cả người, cậu quay đầu nhìn cha mình, dại ra nói: “Cha không phải nói, muốn tìm hồn phách của anh hai trở về...”

Ân Thịnh khịt mũi xem thường: “Cũng may cậu quá ngốc, vậy nên mới tránh được một kiếp.”

Đông Lục mờ mịt: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!”

“Nếu tôi đoán không lầm, hồn phách của Đông Ngũ đại khái đã bị cha cậu nhốt lại rồi. Có biết đống bùa chú này có tác dụng gì không?” Y nhấc chân bước đến một góc quan tài, đưa tay sờ lên mặt băng lạnh buốt thấu xương: “Đây là thuật cấm kỵ của Nữ Oa, một trong những pháp thuật cổ xưa. Tróc sinh thế tử tuy là năng lực tối đại của quỷ sư chúng ta, nhưng thế tử, cũng có một hàm nghĩa khác.”

Đông Lục chậm rãi mở to hai mắt, tựa hồ rốt cuộc đã hiểu rõ.

Ân Thịnh nhìn vào mắt cậu, có chút thương xót nói: “Cậu nghĩ không sai, cha ruột của cậu và Đông Ngũ, chính là muốn trường sinh bất lão.”

Nam nhân vẫn luôn trầm mắc bắt đầu cười lớn: “Nếu là trường sinh bất lão, thiên hạ nhiều hồn phách như vậy, ta vì sao lại dùng chính con trai của mình?”

“Bởi vì ông muốn trường sinh bất lão, không phải chính thân thể của ông.” Ân Thịnh nhìn lão: “Ông muốn tại trên người Đông Lục trọng sinh.”

Thân thể thanh niên, tiềm lực so với đồng lứa càng thêm xuất sắc. Gien tốt đẹp không ngừng truyền thừa, sẽ khiến gien của đời kế tiếp trở nên bội phần ưu tú.

Thân thể hiện tại của lão đã không còn tốt, đổi đến trên người Đông Lục, liền thật đơn giản mà ung dung.

Nếu như dùng thân thể Đông Ngũ kết hôn sinh con, chỉ cần chọn đến một nữ nhân có gien ưu tú, đời kế tiếp, mới có thể càng thêm tiến bộ.

Như vậy trường sinh bất lão, là không ngừng thay thế, không ngừng trở nên ngày càng lớn mạnh. Ở một mặt nào đó, này so với kéo dài tuổi thọ lợi hại hơn rất nhiều. Đương nhiên, cũng không kém phần phức tạp.

Đông Lục liền lùi lại vài bước, đầu gối đều run rẩy. Cậu không dám tin: “Cha muốn...Cha thật sự muốn giết anh hai sao!” Cậu không nhịn được nước mắt tràn mi: “Anh ấy là con trai của cha mà!”

Nam nhân trầm mặc nửa ngày, mới lạnh lùng nói: “Đông Lục, có còn nhớ tổ huấn Đông gia không?”

Thanh âm Đông Lục run run, nói: “Quang tông diệu tổ (làm rạng rỡ tổ tông)...”

“Mi cảm thấy như thế nào mới là quang tông diệu tổ?”

“Đem Đông gia...Phát dương quang đại, trở thành gia tộc đứng đầu bộ tộc quỷ sư.” Đông Lục liếc mắt nhìn Ân Thịnh: “Vượt qua Ân gia.”

“Không sai.” Thanh âm của nam nhân trong bóng tối lộ ra một tia âm lãnh nguy hiểm: “Đông gia đời đời kiếp kiếp đều muốn vượt qua Ân gia, đây là chấp niệm duy nhất của Đông gia, cũng là chấp niệm của mỗi một đời gia chủ nhất định phải giữ vững. Ta làm như vậy, bất quá là vì hoàn thành tổ huấn.”

Đông Lục lắc đầu: “Không đúng...”

Nam nhân nhất thời trầm giọng: “Không đúng chỗ nào!”

“Không đúng...Không đúng...” Đông Lục như vỡ òa khuỵu xuống, ôm lấy đầu gối không ngừng nói: “Không đúng, tất cả đều không đúng, tại sao...Tại sao...”

Khi nào thì bắt đầu, Đông gia khi nào thì bắt đầu trở nên không bình thường như thế? Anh hai có biết dã tâm của cha không? Mẹ có biết không? Hay phải nói là người chẳng hay biết gì trước sau chỉ có mình cậu?

Ân Thịnh nhìn cậu lắc đầu: “Cậu nên vui mừng vì bản thân không có năng lực như anh mình.”

Bằng không phải chết không chỉ có mỗi mình Đông Ngũ.

Nam nhân cuối cùng từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi bước ra ánh sáng. Nếu như nói lần đầu nhìn thấy Đông Thiểu Hiền chẳng qua là cảm thấy lão hết sức nghiêm nghị cùng u ám, lúc này nhìn lại, liền có một loại cảm giác âm lệ điên cuồng.

Lão bình tĩnh nhìn Ân Thịnh: “Cho dù là Ân gia có thiên phú, cũng sẽ không thắng nổi một người trường sinh không ngừng tích lũy kinh nghiệm. Ân Thịnh, mi nên hiểu, tại trên đời này chuyện gì có thể khiến người ta thống khổ nhất.”

Ân Thịnh hờ hững nói: “Muốn thăm dò tận cùng tâm tư không cách nào khác ngoài sinh mạng cả hai tương đẳng.” (Toi xin thề là toi đã dùng hết tất cả các phần mềm dịch mà vẫn không hiểu cái câu này nó nói cái méo gì...)

“Không sai.” Đông Thiểu Hiền hất cầm, đưa tay vuốt ve cỗ quan tài trong suốt: “Con trai của ta sẽ đáp ứng, đây là vì Đông gia.”

Ân Thịnh không tỏ rõ ý kiến, nếu vậy cũng là việc nhà người ta, căn bản không liên quan đến y. Liên quan đến y chính là...

“Tại sao lại giúp Kim Đại Chung?”

“Ta cũng không có giúp hắn.” Đông Thiểu Hiền lạnh lùng nói: “Ta giúp chính là bản thân mình.”

Ân Thịnh không trả lời, chờ lão nói tiếp.

“Hiện tại đã không còn người tin tưởng chuyện quỷ thần rồi. Tổ tiên mặc dù có thể vì chúng ta lưu lại tiền của, là bởi vì khi đó có thật nhiều người quyền thế dùng giá cao tới tìm quỷ sư. Hiện tại sẽ không ai làm như vậy, đừng nói làm như vậy, bọn họ thậm chí ngay cả quỷ sư là gì cũng không biết.”

“Đương nhiên, kết quả này cũng là tự tôn cùng tự phụ của quỷ sư tạo thành. Chúng ta chưa từng xầu xin người khác, cũng sẽ không tới cửa chào hàng, cùng đạo sĩ, pháp sư không giống nhau, chúng ta vốn là không muốn người biết, cũng sẽ không có lòng tốt chủ động đi trợ giúp một ai khác. Càng ngày càng bị người lãng quên, ở một phương diện mà nói đều là do đặc tính của chúng ta gây ra. Nếu cứ như vậy trải qua một trăm năm, chẳng phải sẽ khiến toàn bộ quỷ sư trên đời biến mất?”

Ân Thịnh lạnh nhạt nhìn lão: “Đây là lý do?”

“Những kẻ khác nghĩ như thế nào ta không quan tâm.” Đông Thiểu Hiền lạnh lùng nói: “Nhưng ta sẽ không cho phép Đông gia diệt vong. Chúng ta là đại biểu của những quỷ sư hùng mạnh nhất, bao quát cả Ân gia bọn mi.”

Lão nói: “Mặc dù mi bây giờ vẫn sống thật an nhàn như một đại thiếu gia, nhưng cha mẹ mi hẳn phải biết, tiền của dư lại cũng không còn nhiều đi?”

Ân Thịnh sáng tỏ: “Ông muốn tiền.”

“Không có tiền không sống được.” Nét tàn nhẫn biểu lộ trên giương mặt Đông Thiểu Hiền: “Không cảm thấy buồn cười sao? Chúng ta rõ ràng là cường giả! Lại phải trải qua một đời thua kém! Mi cũng biết tổ tiên chúng ta khi còn sống là có bao nhiêu người tôn sùng đi?”

“Ta không phải liên thủ cùng Kim Đại Chung, bất quá là vì có đầy đủ tài lực chống đỡ. Hơn nữa ngoài trường sinh, nếu ta giúp Kim Đại Chung có được quyền thế, vậy hắn sẽ giúp bộ tộc quỷ sư có thể bảo lưu.”

Bất quá đều là cái cớ.

Ân Thịnh cười gằn trong lòng, bên ngoài lại không nói gì thêm, Đối với người đã rơi vào vòng xoáy điên cuồng, nói cái gì đều là vô dụng.

Đông Thiểu Hiền nhìn y: “Mi không cần dùng ánh mắt ấy nhìn ta, nếu ta không làm như vậy, về sau cũng sẽ có những gia tộc khác làm.”

Không có bất kỳ người nào đồng ý đứng im nhìn gia tộc của chính mình sa sút.

“Suy cho cùng cũng chỉ là muốn níu chặt không buông hào quang đã từng có mà thôi.” Ân Thịnh chậm rãi nói, liền nhìn về phía Đông Lục: “Giờ cậu đã rõ rồi chứ? Toàn bộ chân tướng.”

Đông Lục mím chặt môi, đã không còn khóc nổi.

Cậu run rẩy ngẩng đầu hướng về phía lão cha: “Sau đó thì sao?”

“Cái gì?” Đông Thiểu Hiền chau mày.

“Sau đó thì sẽ như thế nào? Sau khi cha trường sinh thì sẽ thế nào? Anh hai phải làm sao, mẹ phải làm sao đây...Có tiền tài cùng quyền lực thì được gì? Đến cuối cùng đều đánh mất tất cả mọi người!”

“Hèn mạt!” Đông Thiểu Hiền trên mặt hiện ra căm ghét: “Một khi Đông gia có quyền thế, sẽ quan tông diệu tổ! Sẽ vượt qua Ân gia! Sẽ chân chính trở thành đại biểu của bộ tộc quỷ sư. Trên đời còn có rất nhiều bùa chú cổ xưa cùng ẩn ngữ chưa thể lý giải. Là một quỷ sư, làm sao có thể tính toàn những việc nhỏ nhặt kia?!”

Cái gọi là cuồng nhiệt bất quá chính là như thế đi. Ân Thịnh đột nhiên nghĩ, lại cảm thấy có chút tiếc hận.

Từ một cái góc độ nào đó mà nói, Đông Thiểu Hiền là một kẻ đối với chú thuật thập phần hứng thú, lão muốn khám phá càng nhiều bí ẩn, si mê tựa như một khoa học gia.

Nhưng dạng điện cuồng này dẫn đến vô số hi sinh cùng phá hoại.

“Thành công của Đông gia mới thật sự gọi là thành công sao?” Đông Lục đưa tay quẹt nước mắt, từ mặt đất đứng lên: “Anh hai nếu biết được chắc chắn sẽ không tán đồng.”

“Nó không tán đồng?” Đông Thiểu Hiền cười nói: “Nếu không tán đồng cũng sẽ không giúp Kim Đại Chung giết nhiều người như vậy.”

Cuối cùng còn khiến cảnh sát phát hiện, trong quá trình điều tra Ân Thịnh vừa vặn gia nhập đội ngũ cảnh sát, về sau trong lúc hai đại quỷ sư chiến đấu. Con trai của lão cuối cùng thua cuộc.

Lão lạnh lùng nhìn về phía Ân Thịnh: “Ta có một ngày sẽ vượt qua mi, sau đó tự tay giết mi báo thù cho Đông Ngũ.”

Ân Thịnh cười gằn: “Là cái ngày mà tôi đã già đến không thể cử động được sao?”

Đông Thiểu Hiền nói: “Hiện tại mi có thể xem thường, nhưng ta sẽ khiến bọn mi phải hối hận.”

Lời còn chưa dứt, lão đột nhiên nheo mắt.

Lão quản gia xuất hiện tại cửa: “Lão gia, có kẻ xông vào.”

Ân Thịnh cơ hồ trong nháy mắt liền biết đối phương là ai, lại thoáng một cái, Đông Thiểu Hiển đã lao tới trước mắt y.

Tốc độ rất nhanh, đưa tay bóp lấy cổ Ân Thịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.