Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 547: Chương 547: Bất ngờ lớn




Khang Vĩnh Kiền vội vội vàng vàng bò qua vị trí lái, nhấn mấy lần mới có thể khởi động xe.

Hồng sư huynh đã chạy vào trong chân núi đỡ Tư Mã Trường Không trúng ba phát đạn.

“Đại sư huynh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, những sư huynh đệ khác đâu rồi?”

Hồng sư huynh khàn cả cổ hỏi.

“Đừng có hỏi nhiều như vậy, nhanh chóng mang tôi ra ngoài đi, nhanh lên, chậm một chút nữa thì phải chết ở chỗ này.”

Tư Mã Trường Không nhanh chóng lấy lại tinh thần lên tiếng nói.

Hồng sư huynh không dám tiếp tục hỏi nhiều nữa, bởi vì ông ta đã mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía xa xa, nương theo tiếng bước chân còn có tiếng người nước ngoài la to.

Là kẻ thù đã đuổi tới rồi.

Hơn nữa, kẻ thù hình như là mấy tên nước ngoài.

Trong nháy mắt trong lòng của Hồng sư huynh hiện lên vô số suy nghĩ, thậm chí còn đang suy nghĩ có phải là kẻ thù của sư phụ ở hải ngoại đến đây rồi không.

Âu Dương Trí có thể có được chút tiếng tăm ở nước ngoài cũng đắc tội không ít người, các cao thủ với nhiều kỹ năng chiến đấu nổi tiếng trên thế giới đều đã từng đến khiêu chiến với Âu Dương Trí.

Có điều là những cao thủ đó phần lớn đều thất bại trong tay của Âu Dương Trí.

Không dám có quá nhiều do dự, Hồng sư huynh cõng Tư Mã Trường Không chạy theo đường núi, chạy được hai ba bước liền nhìn thấy chiếc xe đang chạy, lại nhanh chóng đuổi theo.

“Khốn kiếp, cái thằng chó khốn nạn Khang Vĩnh Kiền này, mày dừng xe lại cho tao, dừng xe lại!”

Hồng sư huynh tức giận hét lên.

Nhưng mà Khang Vĩnh Kiền làm gì dám dừng xe lại, liều mạng dẫm lên chân ga, trong nháy mắt liền lái xe không còn bóng dáng.

“Đáng chết, cái tên khốn nạn này vậy mà lại không đáng tin như thế, bắt cậu ta lại, tôi nhất định phải chơi chết cậu ta.”

Hồng sư huynh oán hận nói.

“Đi nhanh lên đi, cứ tùy tiện bắt một chiếc xe là được.”

Tư Mã Trường Không không có sức nói.

Sợi dây cung căng cứng trong lòng được thả lỏng, tinh thần của Tư Mã Trường Không nhẹ hơn không ít, biểu lộ một bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

“Được được, để tôi đưa sư huynh đến bệnh viện.”

Hồng sư huynh cõng Tư Mã Trường Không nhanh chóng chạy về phía một chiếc xe khác đang đậu ở bên đường, sau khi nhét Tư Mã Trường Không lên ghế sau, lập tức ngồi vào ghế lái khởi động xe nhanh chóng chạy đi.

“Không cần đưa tôi đến bệnh viện đâu, Hán Thành không thể ở lại được nữa, trước tiên cứ đến thị trấn nhỏ ở bên cạnh, sư phụ, sư phụ ở bên đó tạm thời không có ai chăm sóc.”

Dưới tình huống sau lưng có người đuổi theo, đến bệnh viện không khác gì tự chui đầu vào lưới, Tư Mã Trường Không cảm thấy Lý Phàm đã có thể bài bố kế hoạch cẩn thận như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua việc bao vây bệnh viện.

Thật ra thì Tư Mã Trường Không đang đổ oan cho Lý Phàm, Lý Phàm cũng chỉ tạm thời có suy nghĩ muốn mượn dao giết người.

Nếu như bọn người Tư Mã Trường Không chịu yên tĩnh thì Lý Phàm căn bản cũng sẽ không ra tay với bọn họ, dù sao thì những người này ở trong mắt của Lý Phàm cũng giống như là bọn sâu kiến mà thôi.

Wallace dẫn theo người đuổi tới, chạy dọc theo chiếc đèn xe đã sắp biến mất, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Lại là cái tên khốn nạn đánh chết nào vậy, lại còn dám chạy trốn hết, mấy người thật là làm mất mặt mũi chúng ta mà, tất cả mọi người trở về luyện tập thêm đi, là trừng phạt đối với mọi người.”

Wallace tức giận thở hổn hển rống lên.

Các thành viên của đội chiến đấu thứ mười một có chút uể oải, không ngờ tới trận đấu đầu tiên lại bi kịch như thế, hoàn toàn không toát ra mùi vị vương giả của đội chiến đấu thứ mười một.

Laudrew chậm rãi ung dung đi theo tới: “Wallace, cậu để tôi cảm thấy có chút thất vọng đó, đối phó với mấy cái tên khỉ da vàng tay không tất sắt như thế này, thế mà đội viên của cậu lại có tám người bị thương, thật sự khiến cho người ta phải câm nín.”

“Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, ngoài ý muốn thôi, chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa đâu, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”

Wallace tức giận kêu lên.

“Được rồi, không cần phải gào thét với tôi đâu, tôi nghĩ là chúng ta vẫn nên nghiên cứu kế hoạch tiếp theo đi, chỉ cần có thể lấy được máu của Lý Phàm, thế thì chúng ta đã có thể trở về giao nộp rồi.”

Laudrew ung dung nói, nhưng mà trong lòng lại đang gợn lên từng cơn sóng, kể từ sau khi trao đổi con tin xong, những chuyện này liên tiếp xảy ra đều để cho Laudrew có một loại cảm giác bị người ta tính kế rất cẩn thận.

Loại cảm giác này làm cho Laudrew cảm thấy rất không thoải mái, từ xưa đến nay đều là Laudrew gài bẫy người khác.

“Tôi chỉ phụ trách hành động, mấy chuyện suy nghĩ kế hoạch đều là do anh sắp xếp, thành viên đội chiến đấu thứ mười một của tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh của anh là được.”

Wallace có chút tức giận, càng thấy Laudrew đang trào phúng mình, cho nên biểu hiện có vẻ như là muốn bỏ gánh giữa đường.

Laudrew im lặng trong chốc lát, khẽ cười nói: “Vậy được rồi, để tôi nghĩ ra một kế hoạch thật cao siêu, trước tiên thu đội về đi, chúng ta dừng chân trong trang viên ở ngoại ô.”

Wallace thu hồi đội chiến đấu, dẫn thủ hạ theo Laudrew đi xuống núi, đón xe đến trang viên ở vùng ngoại ô.

Ngồi trong chiếc Lincoln Navigator, Laudrew nhắm mắt hỏi: “Thompson, cậu có ý kiến gì với tất cả những chuyện vừa mới xảy ra không?”

“Là Lý Phàm, chắc chắn là do Lý Phàm đã làm ra.”

“Hồi lúc nãy Lý Phàm có mặt ở hiện trường không?”

Laudrew tiếp tục hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa, trên đường bị bọn họ đưa tới đây, hai mắt và lỗ tai của tôi đều bị che kín, không nhìn cũng không nghe thấy gì hết, trước khi trao đổi con tin bọn họ mới cởi ra cho tôi.”

Sau khi Thompson nói xong thì do dự một chút: “Có điều là tôi dám khẳng định tất cả đều là do Lý Phàm làm ra, cái tên họ Sở chính là một con lợn, thủ hạ của ông ta cũng là phế vật.”

“Xem ra Lý Phàm mang đến cho chúng ta một món quà không nhỏ nha, nhưng mà chúng ta cũng không thể vô lễ được, tôi cũng sẽ trả lại cho cậu ta một món quà lớn.”

Khóe môi Laudrew nở một nụ cười âm trầm, trong lòng đang suy nghĩ kế hoạch nhằm vào Lý Phàm.



Khang Vĩnh Kiền lái xe một đường phi nước đại trở về thành phố, sau khi chạy vào thành phố thì mới phát giác hình như là mình không có chỗ để đi.

Mặc dù là đã trốn ra được rồi, ai biết được rốt cuộc tình huống của bọn người Tư Mã Trường Không như thế nào, nếu như bọn họ lại trở lại tìm mình để giết mình, vậy thì kết quả đó hay rồi, Khang Vĩnh Kiền không dám tưởng tượng.

Hơi dự một chút, Khang Vĩnh Kiền lái xe vào một khu chung cư vắng vẻ, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Khang Văn Hân.

“A lô, Văn Hân hả, là chú út của cậu đây, cậu, bây giờ cậu đang ở đâu vậy, tôi trốn ra được rồi.”

“Chú út, chú trốn là được rồi hả, vậy chú chờ một lát đi, để cháu nói với sư phụ một tý.”

Khang Vĩnh Kiền kích động đến nỗi muốn rơi cả nước mắt: “Cậu nhanh chóng nói cho anh Lý đi, bây giờ tôi cũng không biết mình nên đi đâu, sợ là bọn họ sẽ trở về bắt tôi.”

“Có lẽ là bọn họ sẽ không về được đâu, chú cứ chờ đi.”

Sau khi Khang Văn Hân nói tình huống với Lý Phàm, Lý Phàm vừa cười vừa nói: “Đúng lúc ăn khuya, cậu cứ kêu chú út đi cùng cũng tốt, gửi vị trí qua cho ông ta đi.”

“Được.”

Khang Văn Hân nói vài câu với Khang Vĩnh Kiền, sau đó cúp điện thoại rồi gửi vị trí qua.

Sau khi Khang Vĩnh Kiền nhận được tin nhắn thì giống như nhận được bảo vật, lái xe đến quán lẩu long khảm, nơi bọn người Lý Phàm đang ăn.

Một đường lái xe như phi nước đại, chạy trên đường vượt qua hết mấy cái đèn đỏ, đừng nói không phải là xe của mình, cho dù là xe đứng tên của Khang Vĩnh Kiền thì lúc này cũng vượt đèn đỏ, dù sao thì cái mạng nhỏ cũng quan trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.