Thiếu Nữ Dệt Mộng

Chương 9: Chương 9




"Anh không cần đi làm sao?"

Từ sau khi Vũ Chiêu Ngọc tỏ tình với cô, hai người cả ngày cùng lên núi xuống biển, đi khắp danh lam thắng cảnh của Bắc Đài Loan. Buổi tối anh lại dẫn cô đến chợ đêm Bắc Bộ ăn vặt, cảm giác như trở về những năm đại học.

Phương Vũ Tĩnh nhớ lại mình chưa hoàn thành việc học, chỉ vì cha nên cô phải xin nghỉ.

Bởi vì cô trầm mặc, làm cho người ta cảm giác kỳ quái không thích, cô thích đọc, không thích tham gia cùng những tam cô lục bà thêm mắm dặm muối. Vì vậy, bạn bè của cô không nhiều. Hơn nữa lại lười gặp gỡ bạn bè, từ trước tới giờ ở trường học cô luôn đơn độc.

Nay, cùng anh ở chung một chỗ, cô phát hiện mình đã bỏ lỡ năm tháng cười vui, còn có gia đình. . . . . .

"Lại đây ăn bánh đi!" Anh đưa đồ ăn vặt cho cô, thấy cô chậm chạp không nhận, "Thế nào? Anh không đi làm rất nghiêm trọng sao?" Công ty đã có anh hai và Chiêu Huấn quản lí, anh liền tiêu dao.

Cô lắc đầu, "Em muốn trở về." Mặc dù là muốn về nhà, nhưng cô biết tuyệt đối cha sẽ không tha thứ.

Vũ Chiêu Ngọc nhìn lông mày đen khẽ chau mày, "Vậy cũng được!" Mặc dù đã từ trong tài liệu báo cáo biết được nguyên nhân cô rời nhà, nhưng mà, anh còn muốn đợi cô rộng mở cánh cửa lòng, nói cho anh biết nguyên nhân.

*******

Trở lại biệt thự Tân Hải, dọc theo đường đi, không khí ngưng tụ giữa họ, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Vào trong nhà, Vũ Chiêu Ngọc cố gắng đánh vỡ cục diện bế tắc, "Ách. . . . . . Em có muốn tắm trước?"

Phương Vũ Tĩnh lắc đầu, "Em muốn yên lặng một chút." Ngồi trong phòng khách, trong tay chính là điện thoại.

"Vậy anh đi tắm trước." Xem ra muốn cô cởi bỏ khúc mắc phải tốn nhiều công phu. Càng thân cận người càng làm người sợ. Cũng không phải là cô không thương người nhà của mình, chỉ do từ trước đến giờ cô có thói quen độc lập tự chủ, đến nỗi không biết phải biểu đạt nội tâm như thế nào, hơn nữa từ trước đến nay cô chưa từng có hành động bất hiếu gì, vi phạm đạo đức cùng lễ giáo gia đình là vô cùng nghiêm trọng, giống như là khiêu chiến cha mẹ, cũng là phủ nhận phương thức giáo huấn của cha mẹ, nếu muốn hóa giải khúc mắc hai bên phải cần dũng khí cùng nghị lực rất lớn.

Ai!

Nghĩ tới đây Vũ Chiêu Ngọc không khỏi cảm thán, đi ra phòng tắm. Khi xuống phòng khách, anh thấy cô cầm điện thoại lên rồi lại để xuống, chần chừ không gọi.

"Muốn gọi thì gọi đi! Nói cho cha mẹ biết em bình an, họ sẽ yên tâm."

Lòng cô căng thẳng, tay run rẩy kinh hoảng, để điện thoại xuống."Anh. . . . . . Anh nói cái gì?"

"Chẳng lẽ chứng mất trí nhớ của em vẫn chưa khỏi hẳn, số điện thoại của gia đình cũng quên?" Anh tiến lại, cầm điện thoại đưa cho cô.

Phương Vũ Tĩnh cúi đầu, ngón tay xoắn vặn vẹo vạt áo."Cần anh thay em bấm số điện thoại sao?"

"Không cần!" Cô sợ hãi, hoảng hốt giành lại điện thoại, "Không cần!" Cắn môi dưới, nước mắt trong hốc mắt tràn ra, cô điềm đạm đáng yêu nhìn anh, "Làm ơn!"

"Vậy em tính cả đời sẽ trốn tránh sao?" Cúp điện thoại, Vũ Chiêu Ngọc ngồi bên cạnh cô, ôm cô lên đùi, trìu mến lau nước mắt cho cô.

Phương Vũ Tĩnh lắc đầu, "Đừng ép em, em không biết. Em thật sự không biết."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh không hi vọng mình phải dẫn em bỏ trốn."

Phương Vũ Tĩnh cắn cánh môi, tâm tư rối loạn, cắn nát môi cũng hồn nhiên không đau.

Thấy cô như vậy anh không khỏi đau lòng, "Vậy ừng suy nghĩ, chuyện này sau này lại nói, trời sập xuống cũng sẽ có anh chống, trước đi tắm rửa đi." Anh vỗ mông cô.

Hành động cợt nhã của anh thuận lợi dời đi lực chú ý của cô, cô nhảy xuống đùi anh, che mông, "Làm sao anh có thể. . . . . ." Bên tai bắt đầu nóng lên.

"Ngay cả miệng cũng hôn, sờ một cái có đáng gì?" Anh tà tà cười, nhẹ nhàng véo cái má trắng nõn nà của cô.

"Anh. . . . . . Anh đáng ghét, chết đi." Cô liếc anh một cái, vừa tức lại vừa quẫn chạy về phía lầu hai.

Bên trong nhà vang lên tiếng cười lớn không chút kiêng kỵ của anh, mặt cô đỏ hơn, đầu cũng không dám quay lại, trái tim phanh phanh nhảy loạn, sớm trầm luân trong tiếng cười phóng đãng không kềm chế của anh.

Đến đêm, anh vẫn tuân thủ tác phong quân tử như cũ mà đi ngủ thư phòng, còn cô lại lăn lộn khó ngủ cả đêm.

Sáng sớm, cô bị tiếng hét như sấm dậy rống to đánh thức, xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ. Chưa bước xuống lầu cô đã bị ngăn lại.

"Không có chuyện gì, em lên lầu đi." Vũ Chiêu Ngọc dụ dỗ muốn cô lên lầu.

Cô nổi lòng hiếu kỳ, "Là ai hả?"

Đứng ở cầu thang nhìn xuống phòng khách, một cô gái xinh đẹp đang gặm quả táo, tùy tiện gác chân, nhìn tờ báo.

"Hi! Đã lâu không gặp." Đáy mắt Mai Như U thoáng qua tia giảo hoạt.

"Là dì U!."

"Vũ Tĩnh, em lên lầu đi, anh và cô ta có chuyện cần nói." Từ Vũ Tĩnh, anh biết được người cuối cùng cô gặp trong bệnh viện là Mai Như U. Thế nên anh lập tức biết việc cô rời đi cùng vị Ma Nữ này tuyệt không thoát khỏi liên quan, cho nên, tuyệt đối không thể để cô đến gần. Quá nguy hiểm!

Anh đẩy cô lên lầu xong, xoay người cảnh giác."Cô tới làm gì?"

"Này! Đây là thái độ nói chuyện với dì U sao?" Mai Mhư U chậm rãi miết miết tờ báo, từ từ xoay người, ánh mắt gian tà không ngừng liếc lên lầu hai.

Anh cảnh giác di động thân thể ngăn trở tầm mắt tà ác của cô, "Đối với tiểu ma nữ quỷ kế đa đoan không cần quá khách khí." Ở đáy lòng nhắc nhở mình minh. . . . . . Lập tức gọi người thay khóa đổi đi. Chỉ là đối với giới xã hội đen, coi như đổi nhiều đi nữa, cô vẫn có thể đi lại như chỗ không người, nghĩ tới đây, anh không khỏi cắn răng nghiến lợi oán hận nói: "Tốt nhất là có chuyện quan trọng."

Cô đứng lên, vứt bỏ lõi táo, nheo mắt cười."Ai nha nha! Uổng phí dì U thay cậu xử lý tình địch, cậu không cảm kích cũng không sao, sai lại bất kính với dì U như vậy chứ!!."

Đối với biểu tình đáng thương vụng về của cô, Vũ Chiêu Ngọc đã không còn bị lừa nữa, cười lạnh nhạt, "Với số tuổi của cô mà muốn làm dì tôi? Đừng nói đùa chứ!! Làm em gái cũng không đáng!"

"Được, một ngày nào đó ta nhất định sẽ làm cậu cam tâm, tình nguyện gọi một tiếng dì U." Cô cũng không tin mình xử không được tên này.

"Hàaa...! Chờ mặt trời mọc hướng tây đi!" Anh cười lớn một tiếng, chuyển đề tài, "Đừng nói sang chuyện khác, hãy nói mục đích đến đây đi."

Mai Như U tiến lên, tươi cười rạng rỡ mà nói: "Nghe nói cháu trai của ta Kim Ốc Tàng Kiều, là trưởng bối đặc biệt tới nhìn một cái."

"Không cần!"

"Này! Thật không khách khí chút nào, nếu không phải nhờ ta cản mẹ nuôi và anh nuôi, cậu và Vũ Tĩnh có thể được như vậy không?"

"Cái gì! Bọn họ đều biết rồi hả ?" Vũ Chiêu Ngọc mở lớn miệng, khó trách anh hai và Chiêu Huấn lại đột nhiên chạy đến."Đáng chết! Là người nào nhàm chán. . . . . ."

"Ta nói." Mai Như U cười ngọt như mật.

"Cô? !" Anh rống to.

"Cậu đừng rống nữa nha, lỗ tai ta cũng mau điếc rồi." Mai Như U ngoáy ngoáy lỗ tai, tự động đi vào phòng bếp tìm đồ ăn uống.

"Mai Như U. Cô nói rõ cho tôi? !" Anh cùng cô vào phòng bếp. Anh hai và Chiêu Huấn không phải người hay lắm miệng, huống chi nếu anh thật sự kết hôn, vậy cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không tốt hơn."Cô biết khi nào?" Khó trách ngày đó bọn họ nói lời kỳ quái thế kia. Có lẽ. . . . . . Không! Chính xác mà nói tuyệt đối là Mai Như U giở trò quỷ.

Cô mở tủ lạnh, lấy lon coca ực một hớp, "Mặc dù tuổi ta nhỏ hơn cậu, nhưng dù gì cũng là trưởng bối nha." Sớm biết làm bà mối phải hao phí sức lực lại chẳng có kết quả tốt, cô nên để mẹ nuôi tự ra tay.

Vũ Chiêu Ngọc cắn chặt hàm răng, hít thật sâu mới miễn cưỡng ức chế lồng ngực bộc phát núi lửa, sau đó tỉnh táo hỏi: "Như vậy phần báo cáo điều tra về Vũ Tĩnh cũng do cô làm?" Anh nhìn cô.

"Không tệ chứ!" Mai Như U vỗ bờ vai anh, lướt qua anh đi về phòng khách, "Nếu không phải dì U giúp đỡ, cậu có thể nhanh chóng tìm được "Kinh Hỉ " ?" Trên khuôn mặt lộ ra lúm đồng tiền, cười hả hê, cô đối với việc dò xét riêng tư cá nhân của người ta không hề áy náy."Lại nói, cậu nên cám ơn dì U mới đúng."

"Cám ơn cô, tôi không đem cô cắt thành tám khúc vứt xuống biển làm mồi cho cá mập là đã khách khí lăm rồi." Tiếng hàm răng ken két va vào nhau, từ giữa hai hàm răng buông lời đe doạ, "Nếu không phải là cô nhiều chuyện, Vũ Tĩnh làm sao sẽ rời bệnh viện, cô dám phủ nhận không phải mình làm hay sao?" Âm lượng không tự chủ nâng to lên 100dB.

Mai Như U cười khô, quay ngược lại cạnh cửa, "Ta chỉ là làm cá thuận nước đẩy thuyền mà thôi, cậu phải tìm chủ mưu là mẹ nuôi đi." Trước mắt phải nhanh nhanh phủi sạch quan hệ, cô cũng không muốn chết ở đây.

"Bà nội!" Anh biết lão hồ ly có rắp tâm không tốt, ngoài mặt không đếm xỉa đến, thật ra lại đứng sau lưng tất cả.

Nhìn anh mặt xanh mét, giận sôi lên, Mai Như u vô cùng thức thời mà thối lui đến cạnh cửa mở cửa, còn quay đàu nhỏ giọng nói: "Ta không quấy rầy hai người, trước khi đi ta sẽ dâng tặng một tin tức: cha vợ tương lai của cậu đã biết chuyện rồi." Nói xong cô nhanh chân lách người mà chạy.

"Mai —— Như —— U."

Đáng chết! Bọn họ còn chưa chuẩn bị tinh thần!

"Là thật sao?" Tiếng nói dịu dàng của Phương Vũ Tĩnh ở chỗ rẽ cầu thang.

Vũ Chiêu Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, "Em ở đó đã bao lâu?"

"Đủ nghe được." Chuyện nên đến không thể trốn được.

"Vậy em quyết định như thế nào?" Anh không muốn ép cô, ảo não vò vò tóc."Nếu không hãy để anh đi trước, chào hỏi cha mẹ của em rồi giải thích tất cả."

Phương Vũ Tĩnh nhàn nhạt mỉm cười, không nhanh không chậm đi xuống lầu, "Không cần, muốn đi chúng ta cùng đi."

"Em sẽ không khẩn trương?"

"Có một chút, nhưng mà, chỉ cần có anh ở bên cạnh, em sẽ không sợ." Cô nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn má anh.

Anh kinh ngạc cực kỳ, đây là lần đầu tiên từ khi cô khôi phục trí nhớ có hành động thân mật như vậy, nhìn cô đỏ mặt huyễn lệ mê người như vậy, anh không kiềm được mà ôm cô vào lòng, khi dễ môi cô, bốn cánh môi quyện vào nhau ——

"Khụ khụ. . . . . . Xin lỗi!" Đột nhiên có tiếng ho khan làm bọn họ lúng túng, nhanh chóng tách ra.

Ánh mắt Vũ Chiêu Ngọc tràn đầy sát khí bắn về phía Mai Như U đang đứng ở cửa, "Cô trở lại làm gì?" Đem Phương Vũ Tĩnh ôm chặt bên người.

"Ai nha! Đừng hung dữ như vậy!" Mai Như U vẫn như cũ bày ra nụ cười vô tội, chỉ có đôi mắt tinh ranh chuyển động nhanh như chớp toát ra ý định xấu.

Vũ Chiêu Ngọc tràn đầy địch ý, nhìn chòng chọc Mai Như U luôn phá hư chuyện của anh. Cô luôn căn chính xác tình huống, nói không chừng luôn núp ngoài cửa xem kịch vui. Đáng chết! Liếc xéo cô đang lén lút lại gần Phương Vũ Tĩnh, thần kinh anh căng thẳng, vội vàng đem Phương Vũ Tĩnh giấu phía sau.

"Làm gì khẩn trương như vậy, người ta chỉ đặc biệt trở lại nhìn Vũ Tĩnh có việc gì hay không thôi."

"Vậy hiện tại cô đã thấy người, có thể lăn."

"Ta còn chưa cùng Vũ Tĩnh chào hỏi." Mai Như U nhìn về phía cô bé quàng khăn đỏ sau lưng con sói, "Vũ Tĩnh, mấy ngày không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy, làm vợ người này quả thực là lãng phí, có hứng thú cùng ta tung hoành thiên hạ hay không, dù sao cô cũng còn trẻ, còn nhiều thời gian."

"Cô nói đủ chưa?" TránVũ Chiêu Ngọc đã nổi đầy gân xanh, dám trước mặt anh dụ dỗ vợ anh!

"Ngọc!" Nhìn tính tình trẻ con của Chiêu Ngọc bị dì U trêu chọc, Phương Vũ Tĩnh bất giác mỉm cười, "Không cần, hiện tại tôi rất thỏa mãn."

"Thật? Thật là đáng tiếc." Phương Vũ Tĩnh từ chối, Mai Như U tiếc hận cúi đầu, đáy mắt hiện lên một chút tia ranh mãnh, "Vậy các ngươi lên giường chưa?"

Không ngờ bị cô hỏi, Vũ Chiêu Ngọc và Phương Vũ Tĩnh đều bối rối đỏ mặt.

"Cô có phiền hay không!" Vũ Chiêu Ngọc đầu tiên là ngượng ngùng sau khôi phục lại."Chuyện như vậy không cần cô quan tâm!"

"Cái này thì có cái gì mà mắc cỡ, nam nữ hoan ái vốn rất bình thường. Cậu dám nói mình đối với Vũ Tĩnh không có suy nghĩ ám muội gì?" Ánh mắt Mai Như U mập mờ, coi như giữa bọn họ là trong sạch, cũng sẽ làm cho người ta cảm giác bọn họ giống như làm chuyện gì đó không thể cho ai biết.

Vũ Chiêu Ngọc nhíu sát lông mày, "Cô rất nhàm chán, xem tôi là người nào?" Mặc dù anh là hoa tâm phong lưu, nhưng tuyệt sẽ không làm chuyện trái với nguyện ý của cô. Huống chi là tình dục trước hôn nhân, anh không cổ vũ cũng không tán thành, anh hi vọng sẽ cho cô hồi ức tuyệt vời, coi như là công chứng kết hôn cũng muốn được mọi người đồng ý cùng chúc phúc, đây là việc duy nhất anh có thể làm .

Đáy mắt Mai Như U thoáng qua một chút tán dương, giọng điệu lại hết sức tiếc nuối, "Ai! Đáng tiếc ta đặc biệt đưa vật này. Thật lãng phí." Từ túi, cô kéo ra một chuỗi dài bao cao su! Nam dùng là, nữ dùng là, màu sắc và hoa văn rực rỡ muôn màu.

Thấy con ngươi Vũ Chiêu Ngọc muốn lồi ra, mà Vũ Tĩnh đã mắc cỡ không dám gặp người, ôm chặt lưng Chiêu ngọc, muốn giấu khuôn mặt đang nóng lên, thật là mắc cỡ chết người.

"Mai Như U!" Anh dở khóc dở cười gầm nhẹ, "Cô mau mang những thứ đó thu lại ngay."

"Đừng rống lên! Không biết lớn nhỏ." Mai Như U chu miệng, thầm nói mình tốt bụng lại không được báo đáp."Muốn ta đi đúng không! Được rồi, ta ngoan ngoãn cút là được rồi!" Gần đến cạnh cửa, cô xoay người nháy mắt, chỉ chỉ đống bao cao su kia, "Chỉ là, những thứ này là tâm ý của dì U, hai người giữ đó sớm muộn cũng sẽ dùng." Bỏ lại nụ cười ác ma, nghênh ngang rời đi.

Vũ Chiêu Ngọc tức giận, ma nữ này quả nhiên lòng dạ xấu xa, dám trước mặt anh giáo huấn anh và Vũ Tĩnh vấn đề tình dục, nhưng mà, anh cũng có chút nghĩ đến. . . . . .

"Vậy. . . . . . Những thứ đó nên làm gì?" Phương Vũ Tĩnh nhìn đống bao cao su xếp thành một ngọn núi, thật không thể tin được trong túi Mai Như U nhét đầy thứ này.

Anh xoay người, gõ nhẹ trán cô, "Mặc kệ nó, chúng ta ăn cơm." Mà trong đầu anh cũng hiện lên dục vọng. Đều tại Mai Như U làm hại anh, anh thật muốn ăn Vũ Tĩnh! Ai! Xem ra cuộc sống tương lai phải ngày ngày tắm nước lạnh rồi.

"Em chắc chắn sẽ đi một mình?" Vũ Chiêu Ngọc quyết định cùng Phương Vũ Tĩnh đi về nhà đối mặt với tất cả."Anh không muốn em miễn cưỡng."

Liếc xéo Phương Vũ Tĩnh đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế phụ, thỉnh thoảng sờ sờ đôi khuyên tai, kéo kéo vạt áo để khống chế nội tâm lo lắng.

Anh cũng bị cô lây cho mà hoảng sợ, gấp rút lo lắng, "Nếu có chuyện gì, anh ở ngoài cửa, biết không?" Đối với việc về nhà, anh còn khẩn trương hơn cô.

Cô gật đầu, cố gắng mỉm cười.

Xe chậm rãi đi về phía biệt thự. Đứng trên sườn núi này, nhìn thấy cảnh vật rất quen thuộc nhưng sao lại xa lạ như thế. Cô đột nhiên lo lắng, bất an trong lòng bắt đầu khuếch tán. Cô thật sự muốn chạy trốn, nhưng, mất đi dũng khí lần này, chưa chắc lần sau có cơ hội, huống chi bây giờ lại có anh bên cạnh.

Cô nghiêng người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, vô hình phát ra khí thế hơn người, giống như toàn thân toát ra ánh mặt trời làm cô cảm thấy ấm áp vô cùng, cô không thể phụ tâm ý của anh, để cho anh thất vọng.

"Dừng ở đây là được rồi, em tự đi."

Vũ Chiêu Ngọc gật đầu, dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, "Khi nào cần, nhớ gọi anh." Anh đưa tay vòng qua cổ cô, từ từ rơi xuống nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, quyến luyến không buông. Chóp mũi xinh xắn, đôi môi đỏ tươi, giờ phút này bởi vì tâm tình lo lắng mà có chút trắng bệch. Anh buông cô ra, vỗ vỗ vai cô.

Phương Vũ Tĩnh nhìn anh khẩn trương như muốn vào cửa gặp cha vợ, giả bộ thoải mái cười, "Không có chuyện gì, cha mẹ em không phải người không hiểu chuyện như vậy, chỉ là quan niệm có chút cổ hủ, tư tưởng tương đối bảo thủ. Thật ra thì cha mẹ rất hiền lành, hòa ái dễ gần." Nhưng cũng chỉ đối với người ngoài mà thôi."Em đi đây." Cô run rẩy xuống xe, đi về phía cánh cửa sắt đỏ.

Từng bước chân, cô cảm giác giống như Armstong lên tới mặt trăng.

Cuối cùng cũng đến cổng, nhịp tim cô đạp mạnh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nhìn chuông cửa, sợ hãi đột kích lòng cô. Cô quay đầu lại nhìn anh, lúc này anh cũng xuống xe nhìn cô, ngoắc ngoắc tay, cô mỉm cười yếu ớt.

Cô hít thật sâu rồi xoay người, đối diện chuông cửa, giơ ngón tay khẽ rung lên, nhưng không có dũng khí đè xuống. Do dự một hồi lâu, chợt một cánh tay tráng kiện ngang vai cô đè chuông cửa. Cô quay đầu, cùng đôi mắt chân thành nhu tình của Chiêu Ngọc chạm nhau, ngực cô giống như lọt vào băng sơn Ôn Tuyền đã dần dần ấm áp, bình tĩnh trở lại.

"Anh không yên lòng, hay là chúng ta cùng đi!" giọng anh thâm trầm lướt qua tai cô, như một dòng nước ấm lan chảy toàn thân. Trong phút chốc, anh dịu dàng khích lệ, cô không chút nào sợ hãi mà đến trước cổng chính.

"Người nào đó?" Người gác cổng từ cánh cửa sắt màu đỏ mở một lổ nhỏ nhìn ra, vốn là cảnh giác phòng bị nhưng lại bị kinh ngạc thay thế, "Cô. . . . . . Tiểu. . . . . . Tiểu thư!" Vội vàng mở cửa, cũng kêu to, "Tiểu thư! Đại tiểu thư trở về." Vội vàng vào trong báo tin mừng.

Trong giây lát, anh cảm nhận được thân thể cô run lẩy bẩy, anh kéo vai cô, "Đừng sợ, coi như là đi dạo phố."

"Em không sợ, chỉ là có chút khẩn trương." Cô ngập ngừng.

"Vậy đi thôi!" Cầm tay cô đi vào trong, còn chưa tới cửa đã thấy người phụ nữ trung niên, gương mặt tiều tụy không che giấu được kích động.

"Tĩnh nhi! Thật sự là con." Bà nức nở nghẹn ngào.

"Mẹ!" hốc mắt Phương Vũ Tĩnh chứa đầy nước mắt, không kìm hãm được ôm lấy mẹ, "Con xin lỗi! Con xin lỗi!"

"Nên nói lời xin lỗi là mẹ, mẹ chưa từng làm tròn trách nhiệm của mình." Ngô Thu Muội sờ mặt con, "Trong mấy tháng qua, không có tin tức của con, mẹ thật sự lo lắng, ăn uống có tốt không, có gặp phải người xấu. . . . . ."

Nhìn mẹ con ôm nhau mà khóc, Vũ Chiêu Ngọc cũng không nhịn được mà mũi cũng có vị cay cay, "Bác gái, bác khỏe."

"Cậu này là. . . . . ." Ngô Thu Muội lau nước mắt, mới phát hiện bên cạnh Phương Vũ Tĩnh còn có một người con trai lỗi lạc xuất chúng, bề ngoài anh tuấn, tao nhã. Vừa nhìn là biết xuất thân cao quý, là quý công tử được nuôi dạy tốt trong xã hội thượng lưu.

"Cháu họ Vũ, Vũ Chiêu Ngọc, là bạn trai của Vũ Tĩnh." Anh cúi chào, to gan công khai, làm Phương Vũ Tĩnh xấu hổ không dám ngẩng đầu.

"A! Mai tiểu thư có nói đến, là cháu đã cứu con gái tôi." Ngô Thu Muội hiểu ra, nhìn con rể, lộ ra sự hài lòng, "Không tệ, ánh mắt Vũ Tĩnh thật không tệ."

"Mẹ!" Phương Vũ Tĩnh thẹn thùng liếc anh.

Ngô Thu Muội cười toe toét, "Con gái của tôi đã làm phiền cháu chăm sóc."

"Không sao ạ." Anh ôm hông Phương Vũ Tĩnh, từ đầu đến cuối cũng không buông.

"Mau vào trong nhà thôi, cha con đang ở phòng khách xem báo." Ngô Thu Muội bận bịu kêu người làm dâng trà.

Mà Vũ Chiêu Ngọc cảm giác thân thể cô khẽ cứng ngắc, anh lập tức nói nhỏ, "Không cần lo lắng, anh ở bên cạnh em." Ôm chặt cô đi vào phòng khách.

Tiến vào phòng khách xa hoa rộng rãi, một người đàn ông trung niên to con đưa lưng về bọn họ, nhàn hạ nhìn tờ báo, giống như không nhìn thấy bọn họ mà làm theo ý mình.

Ngô Thu Muội lấy ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, đi tới bên cạnh Phương Đại Phúc thấp giọng.

"Đại Phúc, Tĩnh nhi trở về rồi." Thấy ông vẫn như cũ không có phản ứng, bà đẩy cánh tay tráng kiện của ông, "Đại Phúc!"

Mũi hừ lạnh một tiếng, sau đó nói, "Nếu muốn bỏ nhà trốn đi, vậy trở về làm gì?"

"Đại Phúc, lần trước Mai tiểu thư không phải nói Tĩnh nhi bị mất trí nhớ mới không thể trở về sao. Hiện tại con đã khỏi, tất nhiên sẽ trở về, dù sao nơi này cũng là nhà." Ngô Thu Muội khuyên ông, muốn hóa giải cục diện bế tắc.

"Cha!" Phương Vũ Tĩnh không muốn làm khó mẹ, thấp giọng khẽ gọi, lấy dũng khí đi tới cạnh cha, đang muốn ngồi xổm xuống. . . . . ."Ba" ! Một tát làm cô ngã xuống đất.

"Còn có mặt mũi gọi cha?" Phương Đại Phúc đứng dậy, tức giận gầm thét.

"Tĩnh nhi!" Mặt Ngô thu muội biến sắc, chạy lại đỡ con gái.

"Vũ Tĩnh."

Vũ Chiêu Ngọc trơ mắt nhìn một màn này, nụ cười bỗng chốc biến mất, khuôn mặt anh tuấn vì tức giận mà căng thẳng, "Đáng chết! Cô ấy là con ruột của ông." Anh ôm Phương Vũ Tĩnh, nâng cằm cô lên, sờ má cô, anh đau lòng, "Có đau lắm không?"

"Cậu là ai, dám ở đây hô to gọi nhỏ!" Đáy mắt Phương Đại Phúc lướt qua một tia tán thưởng khó có thể phát hiện, khá lắm, nam tử hiên ngang, không sợ sắc mặt ông, dám lớn tiếng với ông, đây là người đầu tiên.

"Là. . . . . ." Căm giận bất bình, Vũ Chiêu Ngọc còn muốn cãi lại nhưng bị ánh mắt cầu xin của Vũ Tĩnh, liền dịu lại.

"Con xin lỗi! Con không cố ý muốn bỏ nhà, chỉ vì con không muốn gả cho người con không yêu."

"Vậy con yêu cậu ta, vì nó, ngay cả lời của cha mẹ cũng không vâng lời?" Phương Đại Phúc giận không thể đánh Vũ Chiêu Ngọc.

"Không phải như thế!" Hai mắt Phương Vũ Tĩnh đẫm lệ, môi dưới cắn ra máu cũng hồn nhiên không hay, cô mù mờ nhìn phía trước, "Con muốn là chính mình, muốn có một tình yêu thật lòng, chẳng lẽ đây lại là một yêu cầu xa vời?"

"Cái gì mà tình yêu! Hôn nhân vốn do cha mẹ làm chủ, con cái căn bản không được cãi. Gả cho Lưu Tân chẳng lẽ là bạc đãi con sao? Đổi lại là con trốn nhà, con đem mặt mũi cha vứt sạch." Phương Đại Phúc một hơi rống xong.

Lời của ông như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực cô, chặn đường hô hấp của cô, thân thể đau đớn.

Cô bước chân té ngã, miễn cưỡng đứng vững, "Thì ra là ở trong lòng của cha, con không bằng mặt mũi của cha! Ha. . . . . ." Để lại một tia nhìn oán hận, cô đẩy mẹ và Chiêu Ngọc, tập tễnh chạy ra khỏi nhà.

"Vũ Tĩnh!" Vũ Chiêu Ngọc kinh hoảng, lập tức đuổi theo, gần đến cạnh cửa thì quay lại trừng Phương Đại Phúc, "Ông mà cũng là cha sao?!" Sau đó vội vàng chạy theo.

"Tĩnh nhi!" Ngô Thu Muội khó xử, không biết mình nên ở lại trấn an cơn thịnh nộ của chồng, hay là chạy theo con gái? Trong khi do dự, con gái đã chạy xa, bà u oán, nước mắt ròng ròng, "Đại Phúc, thật vất vả con gái mới trở về, tại sao ông. . . . . ."

"Nếu ở bên ngoài nó có bản lãnh thì đã không trở về." Phương Đại Phúc la lớn, "kêu nó gả cho Lưu Tân cũng vì muốn tốt cho nó. Lưu Tân chẳng những có gia thế tốt, vừa tốt nghiệp viện y học, tương lai nó chính là vợ của một bác sĩ, nhân phẩm cùng gia thế tốt như vậy đi đâu mà tìm được? Nó còn không hài lòng cái gì? Tự muốn chính mình tìm đàn ông, cái gì mà tự do yêu, tình yêu có thể ăn sao? Căn bản nó không đem người cha để trong mắt."

"Nhưng mà, cậu họ Vũ kia cũng rất tuấn tú lịch sự, nghe nói còn tổng giám đốc một Đại xí nghiệp nào đó." Ngô Thu Muội cố gắng nhớ lại lời của Mai Như U từng nói.

"Tổng giám đốc còn không phải sống dựa vào người ta?" Phương Đại Phúc xì mũi coi thường. Ông vẫn quan niệm thầy thuốc là nghề ổn định nhất, được người người ngưỡng mộ. Từ xưa ông cha đã dạy bảo, con trai phải làm thầy thuốc mới đứng đầu, con gái không đức phải gả "Tiên sinh" .

"Việc tôi làm không phhair vì nó sao, kết quả sao?" Phương Đại Phúc dùng sức vỗ ghế, "Hiện tại thì tốt rồi, người của Lưu gia muốn từ hôn, bà kêu mặt mũi tôi làm sao đây?"

"Lại mặt mũi, chẳng lẽ ông không thể không chú ý mặt mũi? Rốt cuộc là hạnh phúc của con gái quan trọng, hay là mặt mũi của ông quan trọng?" Ngô Thu Muội cũng nổi giận, thút thít nước mũi gầm nhẹ, "Tiểu Khiết bị ông đuổi chạy, bây giờ tung tích không rõ. Hôm nay, Tĩnh nhi trở về, ông lại muốn đuổi con đi, ông có nghĩ tới chúng đều do tôi mang thai mười tháng mới sinh."

"Chúng cũng là cũng là con gái của tôi?" Phương Đại Phúc tự lẩm bẩm, lần đầu thấy bà tức giận như vậy, chẳng lẽ là ông đã sai?

"Ông là cha, nên tôn trọng lựa chọn của các con, không nên suy nghĩ mặt mũi của mình nữa." Ngô Thu Muội che mặt mà khóc, thỉnh thoảng dựa cửa nhìn ra xa, "Tĩnh nhi. . . . . ."

Bỗng dưng, điện thoại vang lên.

"Để tôi nghe!" Ngô Thu Muội nghĩ thầm có lẽ là Tĩnh nhi hoặc tiểu Khiết, "Alô! Là Vũ tiên sinh. . . . . . Cái gì! Tĩnh nhi bị người ta bắt cóc, bây giờ cậu đang lái xe đuổi theo. . . . . . Được! Tôi biết rồi."

Phương Đại Phúc cũng chấn động đứng lên, "Xảy ra chuyện gì?"

Ngô Thu Muội không để ý tới ông, kinh hoảng viết trên mặt, tay cầm điện thoại không ngừng phát run, "Vậy cần phải báo cảnh sát? Tạm thời không cần, được! Được! Tôi hiểu rồi. Vậy làm phiền Vũ tiên sinh rồi." Sau đó tắt máy.

Phương Đại Phúc cũng bắt đầu lo lắng, "Tĩnh. . . . . . Tĩnh nhi đã xảy ra chuyện gì?" Mặt ngoài vẫn nghiêm túc.

"Đều dô ông cả, Tĩnh nhi vừa chạy ra ngoài liền bị người ta bắt đi!" Sợ hãi cùng lo sợ níu chặt lòng bà, bà khóc rống, nằm xuống ghế sofa, nước mắt rơi không ngừng, "Tĩnh nhi! Tĩnh nhi của mẹ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.