Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 246: Chương 246: khách quan, thả chim đến đây đi! (9 )




Chương 246: khách quan, thả chim đến đây đi! (9 )

Lúc Tịch Giản Cận trở về, Bạc Sủng Nhi vad Tần Thánh đã ra ngoài.

Tần Thánh vừa đi, một bên ôm Bạc Sủng Nhi, hai người ở trong hành lang, dựa sát vào nhau!

Bạc Sủng Nhi đang nói chuyện với phụ vụ: “Cầm một thẻ phòng tới! Sau đó tìm hai người đàn ông, đỡ A Thánh đi lên.”

Phục vụ nhanh chóng đi làm, Bạc Sủng Nhi ở một bên đợi, liền thấy được Tịch Giản Cận, cô lại nhất thời khẽ cười một tiếng, long lanh không gì sánh được: “Tịch thiếu gia!”

Tịch Giản Cận khẽ gật đầu, tùy ý hỏi một câu: “Cần giúp một tay không?”

Tần Thánh lại đột nhiên lảo đảo một chút, trong miệng hô hào Sủng Nhi, cắm về phía trước, Bạc Sủng Nhi vội vàng đưa tay đỡ anh dậy, mà Tịch Giản Cận cũng nhanh chóng cầm một cánh tay Tần Thánh, ánh mắt hơi nhìn sang, liền nhìn thấy trên cổ Bạc Sủng Nhi có vài vết đỏ, thậm chí trên cổ tay ôm Tần Thánh, cũng có được từng vết đỏ.

Những đó cái gì lưu lại, không phải là anh không biết.

Ánh mắt Tịch Giản Cận lập tức lạnh xuống.

Bạc Sủng Nhi lại giống như là không có chuyện gì, cười với Tịch Giản Cận, tự nhiên hào phóng: “Cảm ơn!”

Phục vụ vừa rồi rời khỏi, đã trở về nhanh, đưa cho Bạc Sủng Nhi một thẻ phòng, “Bạc tiểu thư, vẫn là phòng cũ.”

Bạc Sủng Nhi gật đầu, nhận lấy, đưa cho hai người phục vụ nam phía sau, để bọn họ đỡ lấy Tần Thánh, mang lên phòng trước.

Những người này hiệu suất làm việc rất cao, rất nhanh, trong hành lang, cũng chỉ có Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận.

Bạc Sủng Nhi chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Thánh, khẽ cười, đáy mắt mang theo một vòng ánh sáng, một lát sau, cô quay đầu, nhìn Tịch Giản Cận nói: “Đêm nay, cám ơn Tịch gia khoản đãi, hôm nào em để A Thánh tìm thời gian, sẽ mời mọi người.”

“Không cần khách khí.” Tịch Giản Cận trả lời một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên da thịt của Bạc Sủng Nhi.

Bạc Sủng Nhi lại không có nửa điểm không được tự nhiên, thoải mái đứng ở nơi đó, cười đoan trang, trên cổ tay mang mấy chiếc vòng tay màu vàng, hơi rung động, phát ra tiếng vang thanh thúy, lóe ra ánh sáng láp lánh.

Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận không có tiếp tục nói chuyện, liền gật đầu cười, nói: “Thời gian không còn sớm, nếu như Tịch thiếu gia không có chuyện gì, vậy em đi lên trước... . . . A Thánh còn đang chờ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.