Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 225: Chương 225: Tôi bại bởi cô áy, không phải anh! (6 )




Chương 225: tôi bại bởi cô ấy, không phải anh! (6 )

Lúc ấy bọn họ ngồi cùng bàn.

Trí nhớ khắc sâu nhất, chính là Bạc Sủng Nhi hôn anh.

Tiểu công chúa phấn điêu ngọc trác nũng nịu, ngay trước toàn lớp, nói muốn làm cô dâu của anh!

Anh xấu hổ đỏ mặt, nói anh sẽ không muốn cô!

Cô bất mãn nhìn anh chằm chằm nói: “Vì cái gì không muốn, cô dâu có thể ăn, lại có thể chơi, vì sao anh lại không muốn!”

Năm đó còn nhỏ, làm sao biết hàm nghĩa câu nói kia.

Duy chỉ có cô giáo, đỏ mặt, dở khóc dở cười.

Lập tức, cô liền hôn anh, sau khi hôn xong, anh đã khóc lớn, cô thấy anh khóc, liền cũng khóc theo.

Cô một bên khóc còn vừa kêu lấy: “Làm sao bây giờ, trong bụng em sẽ có bảo bảo, ba của em nói, hôn như thế, thì sẽ có tiểu bảo bảo ... . . .”

Về sau, anh và cô, liền tách ra.

Mãi cho đến khi học trường cấp 3, mới gặp lại.

Tịch Giản Cận bình tĩnh mở miệng: “Cùng những chuyện kia có quan hệ gì?”

“... . . . Từ biệt đó, sau khi anh đi, cô ấy sốt cao, ồn ào muốn tìm anh, trọn vẹn náo loạn một tháng.” Tần Thánh nhíu mày, giống như nhớ tới chuyện của năm đó, trên mặt anh tuấn mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ, “Huyên náo toàn bộ tập đoàn Bạc Đế vây quanh cô trọn một tháng, mới khiến cho cô dần an phận trở lại.”

Tịch Giản Cận trầm mặc.

Những chuyện này, anh lại cho tới bây giờ đều không có biết.

“Đương nhiên, những cái kia không phải trọng điểm, trọng điểm là, khi đó, cô ấy đã nhớ kỹ anh! Kỳ thật, tính tình của cô ấy, sở dĩ có thể trở thành như bây giờ, phải tính một nửa công lao của anh.” Tiếng Tần Thánh, lập tức trở nên có chút âm trầm, giống như là từ địa ngục, sắc bén phẫn nộ: “Năm đó, là anh nói với cô ấy, anh chỉ thích cô gái tốt! Cho nên cô ấy về sau, liều mạng làm cô gái tốt, dù chỉ là giả vờ, cô ấy cũng vì anh nỗ lực!”

“Anh cần gì biết chuyện này chứ, liền vung tay cho cô ấy khó chịu lớn như vậy? Huyên náo toàn trường xôn xao... . . . Mọi người giận mà không dám nói gì, tuy nhiên đã sớm đồn truyền khắp nơi! Anh biết cô ấy kiêu ngạo như vậy, đột nhiên bị người coi thường, đáy lòng có thể không tức giận sao?”

Tịch Giản Cận nhíu mày, nhìn lấy Tần Thánh, cảm thấy anh giống như nói Thiên Thư, anh nghe không hiểu ra sao, sờ không tới đầu mối, “Tôi lúc nào thì khiến cô ấy khố chịu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.