Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 125: Chương 125: Ko




Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác gió quất tới, thân thể không trọng lượng cùng vực sâu thăm thẳm dưới chân làm cậu có cảm giác máu trong người đang sôi trào cùng gào thét. Hạt cát xẹt qua bên má, mang lại chút đau đớn, Liên Kỳ Quang mở to mắt, nhìn một mảnh vàng rực trước mắt, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới cảm giác nhẹ nhàng khi sắp chết đời trước.

Khoảnh khắc gần chạm tới mặt đất, dưới chân Liên Kỳ Quang đột nhiên lan tràn tầng tầng băng sương, nhanh chóng tản ra, đông kín mặt đất.

Liên Kỳ Quang liếc mắt một cái, chậm rãi từ trên bậc thang băng đi xuống, đợi đến lúc hai chân chạm tới đất vàng, băng tuyết nháy mắt tan chảy.

Không để ý tới phi hành khí trên đỉnh đầu, Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn bản đồ được phát, xác định phương hướng. Trận đấu lần này không cho phép sử dụng thiết bị trí năng, tấm bản đồ hình thức cũ kĩ này trong mắt những học viên khác chẳng khác gì thiên thư, nhưng trong mắt Liên Kỳ Quang thì rõ tới không thể rõ hơn. Trước kia mặc kệ là làm nhiệm vụ hay ở trong căn cứ, trên người cậu luôn mang theo bản đồ. Lúc làm nhiệm vụ là vì tìm kiếm mục tiêu. Mà trong căn cứ là vì không muốn bị lạc.

Theo Liên Kỳ Quang bước đi, dưới chân tản ra băng sương hình thành một lồng phòng hộ vây lấy cậu, hạt cát dưới chân cùng mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, trong mắt cậu chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Dị năng dần dần biến mất trong cơ thể làm Liên Kỳ Quang vốn không tính toán lãng phí dị năng như vậy, chính là ánh mặt trời đâm vào da thịt bỏng rát đau đớn, số dị năng tích tụ trong bụng lại bắt đầu xao động, tốc độ dị năng biến mất cũng nhanh hơn. Bất đắc dĩ, Liên Kỳ Quang đành phải hóa băng thành thuẫn, bao lấy mình bên trong, như vậy, xao động trong bụng cũng chậm rãi bình ổn, dị năng tiêu tán cực nhanh cũng khôi phục bình thường.

Trên phi hành khí, nhìn thiếu niên nhỏ gầy giữa một vòng băng sương từng bước từng bước bước đi trong sa mạc, đám người trên phi hành khí đều há to miệng.

Thân Đồ Ti Hạo nhìn cọng dây thừng định dùng để leo xuống, đột nhiên có chút không muốn dùng.

Trong phòng giám sát, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tràn đầy lo lắng, cái ly trong tay đã bóp thành mảnh vụn, bất quá khí thế xao động trên người vẫn như cũ không thể áp chế. Lúc nhìn thấy Liên Kỳ Quang không biết sống chết trực tiếp nhảy xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ hận không thể lập tức chạy tới đó túm người về. Có trời mới biết khoảnh khắc bóng dáng kia rớt xuống, trái tim cùng nhịp thở của anh đều ngừng lại.

Hiên Lãng sờ sờ cánh tay, chịu đựng áp lực từ người Hạ Hầu Thiệu Huyền, mở miệng: “Boss, anh đừng quá lo lắng, quy tắc thi đấu không phải đổi thành đơn độc tác chiến rồi sao? Không có ai cản trở, chị dâu muốn KO đám nhóc kia thì ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động.”

Trong sa mạc, Liên Kỳ Quang đi đã được bốn tiếng, giờ chính là giữa trưa, cũng là lúc mặt trời nắng gắt nhất, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, từ túi tiền lấy ra một bịch dịch dinh dưỡng.

Buổi sáng không ăn cơm, bụng Liên Kỳ Quang đã bắt đầu kêu gào, chính là trước nay vốn ghét dịch dinh dưỡng nên vẫn có chút không muốn uống. Bởi vì thường xuyên đói bụng nên trong không gian của Liên Kỳ Quang chứa đầy thức ăn, bất quá Trọng Mục đã nói, hành trình thi đấu lần này bị giám sát toàn bộ, căn bản không thể lấy ra ăn, Thiệu Huyền đang nhìn, cậu không muốn bị loại.

Lớp màng băng quanh người đã bắt đầu mỏng dần, mặc cho dị năng cường đại cỡ nào cũng không có khả năng liên tục phóng ra suốt bốn tiếng mà không có bất kì điểm khác thường.

Nhìn dịch dinh dưỡng trong tay, Liên Kỳ Quang bỏ lại vào túi, lặng lẽ đặt tay lên miệng bịch, rót nước hồ trong không gian vào trong.

Không bao lâu sau, Liên Kỳ Quang lại lấy dịch dinh dưỡng ra, nắm lấy miệng bịch, ngửa đầu uống. Hương vị chua chát kích thích vị giác, Liên Kỳ Quang chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, bụng cũng có chút đau đớn.

Liên Kỳ Quang cố chống đỡ nửa ngày, rốt cục nhịn không được cúi gập người, nôn đến chết đi sống lại, số dịch dinh dưỡng vừa uống bị nôn sạch.

Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trắng hệt tờ giấy, không có một tia huyết sắc. Cảm thụ dị năng trong cơ thể, trong lòng Liên Kỳ Quang có chút an ủi, tuy dịch dinh dưỡng bị nôn ra hết, nhưng sức mạnh của nước hồ đã được hấp thu.

Liên Kỳ Quang nghỉ ngơi một lát rời mở bản đồ ra xem, sau đó tiếp tục đi tới.

Bên kia, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn gương mặt tái nhợt của Liên Kỳ Quang, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, đồng thời phóng ánh mắt không tốt về phía Hiên Lãng.

Hiên Lãng cả kinh, vội vàng lùi về sau, không ngừng xua tay: “Boss, tôi oan a! ! Tôi đã lén đổi dịch dinh dưỡng của chị dâu thành loại tốt nhất, một ngày một bịch, ba ngày dễ như chơi.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền thu hồi ánh mắt, lại nhìn Liên Kỳ Quang trên màn hình, đau lòng vạn phần. Anh biết Liên Kỳ Quang không uống dịch dinh dưỡng, nhưng không ngờ lại phản ứng lớn tới vậy.

Một ngày trôi qua, không ngừng có học viên bị loại, trời dần dần tối sầm, cảm giác nhiệt độ xung quanh hạ xuống, Liên Kỳ Quang thu hồi băng thuẫn, nhìn xung quanh rồi tùy tiện chọn một sườn núi cao ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhìn mặt trời lặn về phía tây, Liên Kỳ Quang túm lấy một vốc cát, nhìn những hạt cát li ti theo gió tản ra, Liên Kỳ Quang nằm xuống, độ ấm của lớp cát dưới thân vẫn chưa hoàn toàn tản đi, nhìn lên không trung, chỉ cảm thấy bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Bụng bắt đầu kêu gào, Liên Kỳ Quang trở mình, một tay áp lên bụng, một tay bụm miệng, nước hồ theo kẽ ngón tay chậm rãi chảy vào miệng. Chính là một màn này, trong mắt người khác chính là một ngày không ăn cơm, hơn nữa còn không ngừng phóng dị năng, Liên Kỳ Quang đã tới cực hạn.

Còn Liên Kỳ Quang, lúc này đang thoải thoải mái mái ngủ một giấc, ngày mai lại tiếp tục hành trình, ngày mốt tới đích, an bài tốt đẹp biết bao. Chính là, có lẽ không quen nhìn thấy Liên Kỳ Quang an bình, kẻ thiếu đánh đã tìm tới.

“Xem ai kìa? Này không phải kẻ bình dân đi cửa sau kia à?” Theo tiếng trào phúng, ba thiếu niên, cùng hai thiếu nữ đi tới, vây quanh Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang mở to mắt, thu tay, chậm rãi ngồi dậy, mặt không biểu cảm nhìn đám người.

“Thế nào? Chống đỡ hết nổi rồi?” Một thiếu niên tiến lên hai bước, vẻ mặt giễu cợt nhìn Liên Kỳ Quang: “Hừ! Tên bình dân này đúng là có bản lĩnh, thế nhưng mê đảo Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo thành vậy? Bất quá cũng khó trách, gương mặt này quả thực không tồi.”

“Nói ra thì cũng chỉ là món đồ chơi trên giường mà thôi, giờ không phải bị người ta tùy tay vứt đi sao?” Một cô gái xem thường nhìn Liên Kỳ Quang, trào phúng nói.

Trong phòng giám sát, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn năm kẻ đang vây lấy Liên Kỳ Quang, sắc mặt xanh mét. Hiên Lãng cùng Trọng Mục ở bên cạnh xem mà kinh hãi.

Liên Kỳ Quang đứng dậy, thờ ơ không thèm để tâm tới những lời trào phúng kia, nhấc chân muốn rời đi.

“Muốn trốn?” Một người lắc mình chắn trước mặt Liên Kỳ Quang, ánh mắt đáng kinh lướt từ trên xuống dưới đánh giá thân thể Liên Kỳ Quang dưới lớp áo khoác rộng thùng thình.

“Hạ Hầu Thiệu Huyền đã nói, lần này là đơn độc tác chiến, cho phép cướp đoạt cùng chém giết.” Thiếu niên cố ý nói ra quy định.

Tầm mắt Liên Kỳ Quang rốt cuộc dời tới người thiếu niên nọ, mặt không biểu cảm: “Cho nên?”

“A! Giao dịch dinh dưỡng của mày ra, bằng không, bọn này không cam đoan sẽ làm ra việc gì a.” Thiếu niên nọ vừa nói xong thì hai người kia cũng bật cười to.

Liên Kỳ Quang liếc nhìn đám người, ánh mắt của bọn họ làm cậu ghê tởm, không muốn lãng phí thời gian, Liên Kỳ Quang bỏ qua bọn họ, muốn rời đi.

Thiếu niên kia thẹn quá thành giận mắng một tiếng, quay người muốn túm lấy Liên Kỳ Quang, ác ý đột ngột ập tới làm ánh mắt Liên Kỳ Quang sắc lạnh, khí lạnh phóng xuất, không đợi thiếu niên chạm tới người Liên Kỳ Quang thì đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, một cỗ lực thật lớn ập tới, thiếu niên hét thảm một tiếng, văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, gai băng phóng tới, đâm xuyên qua tứ chi thiếu niên, cố định cậu ta trên nền sa mạc.

Máu đỏ tươi nhiễm đỏ gai băng, thấm vào lớp cát, thiếu niên nọ đã đau tới ngất đi, gai băng cố định cậu ta giữa vũng máu, thoạt nhìn hệt như một nghi thức hiến tế cổ xưa, làm người ta rợn da gà.

Tuy hiện giờ khoa học kĩ thuật phát đạt, vết thương trên người chỉ cần vài phút có thể khép lại, nhưng về sau trong lòng nhất định có bóng ma.

Nhìn thảm trạng của thiếu niên, bốn người còn lại nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Liên Kỳ Quang cũng tràn đầy kinh ngạc.

Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn bốn người, rút tay ra khỏi túi: “Các người, cùng lên đi.”

“Chết tiệt!” Mạt khinh thường trong đáy mắt Liên Kỳ Quang làm đám người thẹn quá thành giận, dị năng ngưng tụ trong tay, đánh về phía Liên Kỳ Quang.

Ánh mắt Liên Kỳ Quang u ám, khoảnh khắc dị năng sắp đánh trúng, trước mắt Liên Kỳ Quang đột nhiên hình thành một tấm thuẫn băng sương, dị năng của cả bốn người vô thanh vô tức bị nuốt trọng.

“Mày! Mày…” Đám người nhìn dị năng biến mất, cơ hồ không thể tin vào mắt mình.

Liên Kỳ Quang giơ tay trái, trong ánh mắt kinh hoảng của bọn họ, cả trăm gai băng hình thành lơ lửng trên không, bốn người hoảng sợ vô cùng, muốn chạy trốn, bất quá không chờ bọn họ hành động thì những tiếng kêu la thảm thiết đã không ngừng vang lên, cũng giống như người đầu tiên, bị đóng đinh xuống nền đất.

Nhìn những thân thể huyết nhục mơ hồ trên mặt cát, Liên Kỳ Quang lạnh lùng bước tới trước, sắc mặt không đổi thu hết dịch dinh dưỡng bỏ vào túi, sau đó ngẩng đầu nhìn cồn cát cách đó không xa, trầm mặc một lát rồi xoay người rời đi.

Sau khi Liên Kỳ Quang đi rồi, phía sau cồn cát lú ra mấy cái đầu. Một nữ sinh xinh xắn nhịn không được thở phào một hơi, đưa tay lên vỗ vỗ ngực: “Cứ ngỡ tụi mình bị phát hiện rồi ấy, làm tôi sợ muốn chết.”

“Năm người, một chiêu KO! Cậu ta, mạnh cỡ nào vậy.” Một nam sinh thấp giọng than.

“Trước không nói tới chuyện mạnh hay không, hiện giờ, tôi quả thực muốn ói rồi a.” Nhìn năm đống máu thịt bên kia, những người còn lại cũng nhịn không được bụm miệng, chạy qua một bên bắt đầu nôn khan.

Liên Kỳ Quang một mình đi trong sa mạc, trời đã hoàn toàn tối đen, độ nóng ban ngày hoàn toàn biến mất, gió lạnh gào thét, lạnh lẽo tới mức làm người ta run rẩy.

Cũng không biết đi bao lâu, Liên Kỳ Quang đột nhiên dừng bước, giật giật lỗ tai, tiếng đánh nhau cơ hồ nhỏ tới mức không thể nhận ra làm Liên Kỳ Quang hơi nhíu mi.

Bùng bắt đầu đau đớn làm Liên Kỳ Quang căn bản không muốn tìm thêm phiền toái, chính là nhìn xung quanh, âm thanh kia vừa vặn nằm trên con đường phải đi của mình, nếu đi đường vòng thì xa hơn rất nhiều. Cân nhắc một chút, Liên Kỳ Quang tiếp tục đi tới nơi phát ra tiếng đánh nhau.

Ước chừng đi thêm nửa giờ, tiếng đánh nhau đã gần ngay trước mắt, dị năng đủ loại lóe sáng trong bóng đêm phá lệ lóa mắt.

Đánh nhau ước chừng mười người, trong đó có hai người Liên Kỳ Quang nhìn khá quen mắt, hình như là Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo.

Bên kia là một con mãng xà biến dị dài năm sáu mét, con mãng xà này hẳn có năng lực bậc thổ, bởi vì không có dị năng nên mười người kia mới miễn cường chống đỡ, nếu nó có dị năng thì cả đám đã bị diệt trong một giây.

Bất quá…

Ánh mắt Liên Kỳ Quang sáng rực, gương mặt tái nhợt cũng tăng thêm chút sinh khí.

Rắn? Kia có phải nói…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.