Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 92: Chương 92: Chương 91




Ngao Thịnh dẫn người tới sau hậu viện, nơi mà trong thư Văn Xương Minh đã chôn Quan Khế, sau một thời gian đào bới, thật sự là có quan tài trong ấy, nhưng trong quan tài lại không có thi thể.

Bên trong quan tài có bài vị của chủ nhân, chứng minh lúc ấy hạ tạng xác thực chính là Quan Khế.

“Thịnh nhi.” Tương Thanh thấy biểu tình trên mặt Ngao Thịnh biến hóa, tựa hồ rất tức giận, lên tiếng, “Trước đừng qua loa kết luận, chuyện này còn cần điều tra.”

“Ta biết.” Ngao Thịnh gật gật đầu, đối với thân phận Quan Khế, trước đó hắn từng nghĩ có thể xảy ra rất nhiều khả năng, thậm chí nếu muốn tạo phản liên kết với ngoại quốc cũng đã nghĩ qua, nhưng hắn thật không nghĩ tới, lại có chuyện thái quá đến vậy. Hiện tại đã nhiều năm làm Nguyệt vương Quan Khế, nhưng chẳng phải Quan Khế chân chính, vậy người kia đến tột cùng là ai? Mà quan trọng là y có mục đích gì?

Ngao Thịnh vừa nghĩ tới chính mình còn nghĩ đến y là người thân duy nhất của mình thế nên đối đãi với y hết sức hậu đãi, không nghĩ tới y lại là người lai lịch không rõ ràng mang kế hoạch nham hiểm, ngay cả thân phận cũng không xác thực… Nghĩ đến đấy, Ngao Thịnh liền cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy. Trước đó thế nhưng còn để y cùng Thanh chuẩn bị hải chiến, hiện tại nhớ tới liền nghĩ mà sợ, nếu lúc ấy Quan Khế xuống tay với Thanh, kia chẳng phải chính mình hối hận không kịp?

“Ai, đừng vội kết luận.” Tần Vọng Thiên đối Ngao Thịnh nói, “Trở về thương lượng một chút, ít nhất chúng ta đã biết chuyện, mà Quan Khế kia lại không biết rằng chúng ta đã biết, bởi vậy chúng ta còn có cơ hội phản công, không cần loạn lên!”

Ngao Thịnh gật gật đầu, phân phó nhóm ảnh vệ tuyệt đối giữ bí mật, đem sự tình che đậy, không được để lộ bất cứ tin tức gì, liền cùng Tương Thanh hồi cung.

Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng theo phía sau, Mộc Lăng túm túm góc áo Tần Vọng Thiên, lạnh lùng nói, “Ta nói nè, con sói con đó có vẻ rất nghe lời ngươi nha.”

Tần Vọng Thiên sửng sốt, lập tức cười ha ha, ôm lấy Mộc Lăng nói, “Không phải đâu Lăng, ghen a?”

Mộc Lăng cau mũi, nói, “Ngươi đừng có mà tự kỉ, cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!”

Tần Vọng Thiên tâm tình tốt, “Đứa ngốc, ta coi Ngao Thịnh là đệ đệ ruột thịt, hai ta rất hợp ý nhau, hắn phỏng chừng cũng coi ta là đại ca, cho nên có vẻ nghe lời đi.”

Mộc Lăng liếc Tần Vọng Thiên một cái, buồn bực, nói, “Ai, ta cảm thấy thật kì quá a, ngươi như thế nào có thể cùng con sói con kia lại trở thành hảo huynh đệ? Hai người trừ bỏ có chút lưu manh, còn không có đặc điểm gì giống nhau a…… Lại nói tiếp, Tư Đồ cũng rất lưu manh a, con sói kia cùng hắn dường như có cừu oán, ngươi cùng Tư Đồ cũng đâu khác gì nhau.”

Tần Vọng Thiên lắc lắc đầu, nói, “Mộc Mộc, ta nói là sự thật, Tư Đồ con người rất tốt. Bất quá, trên đời này làm thủ hạ của hắn thực rất dễ chịu, nhưng làm bằng hữu của y rất khó, đại khái trừ ngươi cùng Tiểu Hoàng tính tình giống như cục bông kia, không người nào có thể chịu nổi tính tình của y.”

Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên, tựa hồ đối với lời nhận xét của hắn với Tư Đồ có chút bất mãn.

“Ngươi đừng tức giận.” Tần Vọng Thiên vội vã xua tay, nói, “Ta cũng không nói Tư Đồ không tốt, ta bất quá chỉ nói cách nhìn của mình, ngươi cùng hắn vẫn là hảo huynh đệ mà.”

Mộc Lăng nhíu mày, nói, “Nhưng ta cảm thấy Tư Đồ cùng con sói kia cũng có chỗ giống nhau.”

“Tỷ như?” Tần Vọng Thiên hỏi.

“Tỷ như hai người bọn họ có bộ dạng gần giống nhau, đều là những người coi thường lão thiên gia, cũng không giảng quy củ, ai không hài lòng với mình cũng chả để ý, chả coi trọng ai, giống như thiên hạ này chỉ có một người có thể tác động đến tâm tư của mình, nói đến Tiểu Hoàng hay Thanh thì liền ánh mắt liền sáng rực, những thứ khác liền một mực không quan tâm, cái gì cũng không sao cả.”

“A…” Tần Vọng Thiên nở nụ cười, lắc đầu, “Lăng, ngươi rất hiểu Tư Đồ, nhưng là không hiểu Ngao Thịnh.”

“Ân?” Mộc Lăng khó hiểu.

Tần Vọng Thiên cười hỏi, “Ngươi vì sao cảm thấy ta cùng Ngao Thịnh không giống nhau?”

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, nói, “Hai người xác thực không giống a.”

Tần Vọng Thiên xoa xoa mũi, nói, “Ân… Mộc Mộc, ngươi hẳn là rất hiểu ta nga.”

“Người đừng có làm bộ!” Mộc Lăng liếc mắt, nói, “Cái gì gọi là rất hiểu ngươi, ta ngay cả trên đùi ngươi bao nhiêu cọng lông cũng biết! Nói coi!”

“Ân… Bốn người chúng ta đều mất phụ mẫu, từ nhỏ không có người thương yêu, phải không?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng, “Cho nên có chút giống nhau, đều là tâm tính kiên cường, người sống cũng rất thực tế, không hề nói đến tình cảm… Đối với người mình thích đều đặc biệt quý trọng.”

“Ân.” Mộc Lăng gật gật đầu.

“Bất quá ngươi cũng đừng quên.” Tần Vọng Thiên nói, “Ngươi cùng Tư Đồ trước đây, cho tới bây giờ sẽ không vì cha mẹ mất sớm, lẻ loi hiu quạnh đến nỗi khóc rống lên đúng không?”

“Đúng vậy.” Mộc Lăng bĩu môi, nói, “Này có gì mà phải khóc?”

Tần Vọng Thiên cười cười, nói, “Ta sẽ khóc đấy, ta tin Ngao Thịnh cũng đã từng khóc.”

“Hắn thật ra cũng đã khóc đấy, hắn còn ồn ào rằng “Ta đau cũng đâu phải các ngươi đau đâu”.” Mộc Lăng che miệng rầu rĩ cười.

“Đấy là chúng ta không phải dạng người giống nhau.” Tần Vọng Thiên nói, “Ngươi cùng Tư Đồ nói thì không được vừa tai lắm, khả năng chịu đựng cực khổ cũng rất tốt, hơn nữa tính cách cũng rất kiên cường, cho nên cảm thấy một tiểu hài nhi khóc “Ta đau cũng đâu phải các ngươi đau” thực vớ vẩn, thực ngây thơ… Nhưng nói thật, đấy là điều hết sức bình thường.”

Mộc Lăng khẽ nhíu mày, nhìn Tần Vọng Thiên.

“Ta lúc còn nhỏ, lúc không có cơm ăn phải chịu đói, liền thường xuyên nghĩ, nếu mẹ ta còn sống thì thật tốt quá… Cha ta nếu có thể tới đón ta thì thật tốt a.” Tần Vọng Thiên cười nói, “Ngươi nhất định sẽ không nghĩ vậy đi.”

“Mọi người đã chết thì còn cái gì để nhớ?” Mộc Lăng đáp, “Hơn nữa trước đây ta cũng không còn bị đói nữa, Tư Đồ cũng kiếm ăn rất giỏi, không có người nào có thể bằng hắn, đến mười tuổi liền có thể lên núi bắt hoẵng, một đòn là trúng, bằng không hắn có thể tay không đả hổ.”

“Đúng vậy.” Tần Vọng Thiên một tay ôm Mộc Lăng chậm rãi đi, tinh tế giảng giải, “Tính cách của ngươi, kì thật cũng do Tư Đồ quá che chở, nam nhân này quá mức cường đại rồi. Ngươi suy nghĩ chút đi, hắn nhiều khi còn có thể giết chết người dám khi dễ người đúng không?”

Mộc Lăng hơi cau mày, Tần Vọng Thiên thở dài, “Chẳng phải ngươi từng nói rằng ngươi giết người phóng hỏa, cũng không sợ hãi, đó là bởi vì cùng hắn ở một chỗ, căn bản không cần sợ hãi… Cho nên chỉ có Tư Đồ, mới có thể giữ Tiểu Hoàng bên người như vậy, ngươi cảm thấy, trên đời này có bao nhiêu người muốn cướp Tiểu Hoàng đi? Tề Mật, Thụy Vương, Viên Lạc, kia đều là thứ người gì a? Tư Đồ ngay cả liếc mắt cũng chưa từng liếc qua bọn họ.”

“Vậy ngươi cùng Ngao Thịnh thì sao?” Mộc Lăng trầm mặc trong chốc lát, hỏi.

“Chúng ta cùng Tư Đồ không có cách nào thân thiết với nhau được, là vì chúng ta hâm mộ, hâm mộ đến ghen tị.” Tần Vọng Thiên thực thản nhiên nói.

“Ngươi hâm mộ cái gì?” Mộc Lăng khó hiểu, “Ngươi hiện tại công phu so với Tư Đồ tuy rằng không nhất định có thể thắng nhưng cũng không dễ dàng thua, ngươi so với ai khác kém hơn sao?”

“Ngươi không hiểu.” Tần Vọng Thiên khoát tay, nói, “Ngao Thịnh nhìn thấy Tư Đồ, hắn sẽ nghĩ, nếu hắn giống Tư Đồ có thể mạnh mẽ hơn, mẹ hắn sẽ không phải chết, hắn cũng có thể dễ dàng đem ngôi vị hoàng đế đoạt trong tay, càng có thể giữ Tương Thanh bên người, để hắn có thể tôn trọng chính mình, không cần phải hy sinh người mình yêu thương nhất để tranh giành ngôi vị hoàng đế kia. Tức giận nhất là, Ngao Thịnh thiên tân vạn khổ đoạt được ngôi vị bảo trụ giang sơn, lại bị Tư Đồ khinh thường… Hắn làm sao có thể thích Tư Đồ? Đương nhiên… Cũng không có khả năng cùng Tiểu Hoàng thân thiết nhiều hơn.”

Mộc Lăng một lúc lâu sau mới gật gật đầu, giương mắt nhìn Tần Vọng Thiên, hỏi, “Kia… Ngươi cùng Ngao Thịnh có chỗ nào giống nhau a?”

Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ, nói, “Ân… Hai ta đều là lưng mang thâm cừu đại hận, đều hưởng qua ít nhiều cuộc sống yên bình êm ái. Hai ta phải nhanh chóng thay đổi để trở nên mạnh mẽ, nhanh chóng trở nên xuất sắc, lúc đầu đại khái là vì báo thù, bởi vì hận, nhưng sau lại có người mình thương, Ngao Thịnh thì có Tương Thanh, chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn. Nói trắng ra là, chỉ để bảo hộ người thân quan trọng nhất của mình. Mộc Mộc, ngươi biết không? Ngao Thịnh so với ta càng khổ hơn, hắn là một hoàng đế, Tương Thanh không giống ngươi, ta và ngươi chỉ cần ăn no, mỗi ngày nghĩ chủ ý làm món ăn ngon cho ngươi là thành công, Tương Thanh thì không giống vậy a, Ngao Thịnh phải làm sao cho không phụ thiên hạ không phụ dân chúng, nói thì dễ làm thì khó? Ta cảm thấy mình có thể thông cảm cho sự khó xử của hắn, cho nên trước đây hết sức giúp đỡ hắn. Bất quá việc này cũng chứng minh Ngao Thịnh là một bằng hữu đáng giá, người khác đối hắn không tốt, hắn kỳ thật nhớ rõ cũng sẽ không tính toán, nhưng nếu là người khác đối hắn tốt một chút, hắn sẽ ghi tạc trong lòng. Ngươi đã nói ngươi cả ngày chọc tức hắn, hắn cũng không làm khó ngươi, ngay cả Ân Tịch Ly, hắn cũng có thể thản nhiên đối mặt, việc này không phải dễ dàng mà làm được.”

Mộc Lăng khóe miệng khẽ mếu, trong lòng nghĩ nghĩ, liền hỏi, “Ngươi nói con sói con kia a, Tương Thanh hẳn cũng hiểu đi?”

Tần Vọng Thiên cười cười, “Ngươi đừng xem thường Tương Thanh ngốc đi, kì thật hắn so với Tư Đồ cùng người càng thông minh hơn.”

“Vì sao?” Mộc Lăng khó hiểu, “Hắn từ nhỏ luôn ngốc mà.”

“Ngốc?” Tần Vọng Thiên lắc đầu, “Ngươi cùng Tư Đồ là người phi phàm, sau đó Hắc Vân Bảo lại trở thành đại bang phái bang chúng là người bình thường, ai ở giữa, nghe mệnh lệnh các ngươi sau đó chi huy người dưới làm việc? Nếu đổi là người khác, sớm đã nổi điên rồi.”

Mộc Lăng sờ sờ đầu, ngẫm lại cũng rất đúng… Thật lâu sau mới nói, “Cũng đúng, Tiểu Thanh Thanh nếu không hiểu Ngao Thịnh, Ngao Thịnh cũng sẽ không thương hắn đến vậy… Quên đi, nhiều nhất là lần sau, ta sẽ không chọc tức con sói kia nữa.”

“Thật sao?” Tần Vọng Thiên giật mình nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng chớp mi, nói, “Ta cũng không phải là người không nói đạo lý.”

Tần Vọng Thiên ôm hắn, hôn nhẹ lên mặt.

Mộc Lăng mặt đỏ bừng, trong lòng nghẹn lại… Vọng Vọng dường như ở thời điểm hắn không chú ý, đã từ một tiểu hài tử trưởng thành một đại nhân rồi… Thật sự là! Nói ra những lời nói có đường mật kia thế mà lại khiến hắn mặt đỏ tim đập… Cho nên mới nói tiểu hài tử chính là mau lớn mà, ba ngày không gặp đánh Tương Du, sáu ngày không thấy giết Tử Ngưu.

Ngay lúc này, Ngao Thịnh hắt xì hai cái, Tương Thanh có chút lo lắng, hỏi, “Ngươi đừng cảm mạo, lát nữa để Mộc Lăng nhìn xem đi.”

“Sao lại thế a.” Ngao Thịnh khoát tay, giữ chặt Tương Thanh, “Thanh, ta vừa rồi nóng nảy, tính tình không tốt, ngươi đừng để trong lòng.”

Tương Thanh bất đắc dĩ, nói, “Ngươi chừng nào thì bắt đầu khách khí với ta như vậy?”

Ngao Thịnh cười cười, nói, “Ta đây là sợ ngươi tức giận, hơn nữa vừa nãy lúc Tần đại ca bảo ta trở về ngươi có vẻ không vui, ta sợ ngươi ghen.”

“Tần đại ca…” Tương Thanh có chút dở khóc dở cười, “Cả hai ngươi đều là tiểu hài tử, đột nhiên lúc nào lại trở thành người thân như vậy?”

“Thanh, ngươi còn nói, ta đã nhận hắn làm đại ca thân thích.” Ngao Thịnh cười ôm hắn, nói, “Cũng nhờ phúc của người, quen biết đều là những người lợi hại như vậy.”

Tương Thanh gặp tâm tình Ngao Thịnh không còn kém như lúc nãy, lên tiếng, “Kỳ thật đấy cũng coi như là một cái manh mối.”

“Â…” Ngao Thịnh sờ sờ cằm, nói, “Đúng vậy, muốn mạo danh thế thân rất khó, ngươi nghĩ đi, Quan Khế nếu đã chết, hắn dù sao cũng là hoàng thân, đương nhiên sẽ kinh động vua dân, nói cách khác, người mạo danh thế thân kia, rất có thể là do Viên Lạc an bài, dù sao lúc ấy thế cục cũng không ổn định.”

“Đúng vậy!” Ngao Thịnh gật đầu, nghĩ nghĩ, “Thanh, chúng ta đêm nay, lẻn vào Nguyệt vương phủ nhìn đi?”

Tương Thanh nhất lăng, nhìn Ngao Thịnh, “Ngươi mơ à… Nhìn xem Quan Khế này có sơ hở chút nào không?”

“Ta trước đó đã phái ảnh vệ giám thị hắn, không có một sơ hở nào… Nhưng mà, chúng ta có thể dùng biện pháp, thử hắn.” Ngao Thịnh nói.

Tương Thanh cười, gật gật đầu, “Ân, từ khi ngươi theo Tước Vĩ lão nhân học hỏi, mưu mô chước quỷ ngày càng nhiều a.”

Ngao Thịnh thân thủ, thoải mái ôm bả vai Tương Thanh, “Thanh phu tử, ngươi cũng đâu kém, từ ngày hồi cung, ngươi càng ngày càng nhiều người thích.”

Tương Thanh đẩy tay hắn ra, nói, “Có rảnh đứng nói hươu nói vượn, tốt nhất là nên tìm người tới điều tra đi.”

“Ân… Có lý!” Ngao Thịnh hơi suy nghĩ một chút, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.