Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 66: Chương 66: Náo loạn




Ngao Thịnh mải mê xem. Tuy rằng hắn không hiểu trên đài diễn gì nhưng lại cảm thấy thú vị vô cùng. Tương Thanh ngồi bên cạnh, dợm hỏi, “Ngươi xem không hiểu à?”

Ngao Thịnh nhún vai, “Nhưng mà nghe vui tai lắm. Thanh à, sau này nếu không bận rộn chuyện gì thì chúng ta lại ra ngoài chơi nữa nhé!”

Tương Thanh nghiêng đầu nhìn sang, “Ngươi cảm thấy ở trong cung quá buồn tẻ sao?”

Ngao Thịnh lắc đầu, “Vì ta thấy khi ngươi ở trong cung không có lúc nào là thật sự vui vẻ cả.”

Tương Thanh ngẩn ra nhìn người trước mắt. Lúc này y mới hiểu được nguyên do vì sao Ngao Thịnh lại đột ngột kéo y ra ngoài dạo chơi, hóa ra là vì hắn sợ y ở mãi trong cung sinh buồn. Lòng y không khỏi có chút cảm động, song không thể tán thành ý kiến này được, “Lúc ấy thể nào cũng sẽ có lời dèm pha là ngươi suốt ngày rong chơi, xao nhãng triều chính.”

Ngao Thịnh không đáp, chuyên tâm xem hí kịch, sau một lúc mới khe khẽ thở dài, phủi vỏ hạt đậu phộng dính trên áo xuống, “Thế ngươi hãy cùng bọn Mộc Lăng ra ngoài dạo chơi đi.”

Tương Thanh thấy vẻ mất mát trên mặt Ngao Thịnh thì lại chợt hối hận, nếu biết thế thì y chẳng nói làm gì. Y là kẻ thẳng tâm thẳng tính, nghĩ gì nói đó nên đã lỡ làm mất hưng trí của Ngao Thịnh. Mấy ngày này Ngao Thịnh đã vất vã lắm rồi. Hôm nay hắn mới có chút thời gian thả lỏng vậy mà lại bị y tạt một gáo nước lạnh. Nếu đợi được về cung rồi khuyên ngăn thì đã tốt rồi.

Thấy Ngao Thịnh không vui, Tương Thanh liền thấp giọng mà rằng, “Ta.... muốn đi cùng với ngươi hơn.”

Ngao Thịnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh trâng trối, “Thanh?”

Tương Thanh khó hiểu hỏi, “Sao thế?”

Ngao Thịnh nhoẻn miệng cười, vội nắm lấy tay Tương Thanh. Tương Thanh hoảng hốt rụt tay lại nhưng mãi mà chẳng được. Ngao Thịnh xiết chặt tay y, cảm động hỏi, “Ý của ngươi là, thích cùng ta ra ngoài dạo chơi hơn là đi theo nhóm người của Mộc Lăng?”

Tương Thanh nhẹ cau đôi mày, “Mộc Lăng huynh thể nào cũng đi cùng Tần bảo chủ, ta không muốn quấy rầy họ.”

Ngao Thịnh khắc trước còn âu sầu thì khắc sau đã phấn khởi hẳn lên, cầm lấy tay Tương Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve, “Nếu chúng ta có thể thi thoảng xuất cung thì có thể… e hèm…, khảo sát dân tình. Ra ngoài không có nghĩa là chỉ vui chơi hoan nhạc.”

Tương Thanh ngẩng mặt lên nhìn, khe khẽ gật gù, “Được.”

Đương lúc Ngao Thịnh cảm thụ khoảnh khắc hạnh phúc này thì chợt nghe thấy dưới lầu có tiếng ẩu đả, một giọng nữ tính đầy bén nhọn vút lên, “Tên tiểu tặc kia, mau mau ló mặt ra đây cho ta!”

Tương Thanh nghiêng tai lắng nghe, nhíu mày hỏi Ngao Thịnh, “Có thấy giọng nói này rất quen không?”

Ngao Thịnh lắc đầu nhún vai, “Đâu, nghe lạ hoắc à.”

Tương Thanh thở dài. Không bao lâu sau, từng trận tiếng bước chân vang lên một cách gấp gáp, năm nữ nhi vận thanh sam xông lên đầy giận dữ.

“Tiểu tặc!” Một nữa tử bước lên, nâng kiếm chỉ vào Ngao Thịnh, quát “Mi dám trộm túi tiền của ta ư!”

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nhìn năm nha đầu đang đứng ở cầu thang, ngoảnh lại hỏi Tương Thanh, “Ai vậy?”

Tương Thanh nhận ra đối phương là ai. Y phục trên người tuy đã đổi nhưng dáng vẻ thì vẫn hao hao trước…Làn da màu đen đã được lau đi, trở nên trắng trẻo mịn màng, hơn nữa gương mặt lại có những đường nét ngoại tộc…Hai cô gái đứng đầu không phải ai khác, đích thị chính là hai người giả dạng nam trang lúc nãy. Và đương nhiên, cũng chính là nạn nhân đã bị Ngao Thịnh cướp mất túi tiền.

Người nữ nhi vừa lớn tiếng nói hiển nhiên chính là kẻ có thân phận cao nhất. Người vừa đi theo nàng là một nha hoàn, hiện đang đứng cùng ba người khác ở phía sau. Một trong số nha hoàn vội túm lấy áo tiểu nhị vừa châm trà nọ, đẩy đến trước mặt Ngao Thịnh, “Nói đi, vàng mà ngươi cầm trên tay là do ai đưa hả?’

Nguyên lai, tên tiểu nhị kia sau khi nhận được vàng thì liền hoan hỉ chạy xuống lầu, đúng lúc đụng phải năm vị cô nương này. Hai người vừa giả dạng nam trang lúc nãy sau màn tranh cãi với Ngao Thịnh thì liền vội vã quay về quán trọ, cùng họp mặt với những người còn lại, bấy giờ mới phát hiện ra là đã đánh mất túi tiền rồi. Ban đầu còn nghĩ là do lúc giao đấu ở khách điếm làm rơi mất nên đã chia nhau ra tìm. Mãi cho đến khi tìm đến tòa hí lâu này, nhìn thấy số vàng mà tên tiểu nhị cầm trong tay thì mới hay mình đã đánh mất ở đâu. Bên dưới những thỏi vàng đó đều có ấn kí riêng nên chỉ cần liếc mắt qua là họ sẽ nhận ra ngay. Mắt thấy tiểu nhị tay cầm vàng, năm cô nương suýt đã xông lên trị tội hắn. Nhưng may thay là hắn đã vội thanh minh rằng đó là do vị công tử trên lầu thưởng cho.

Hai người bị trộm lập tức hiểu ra, vội chạy xộc lên lầu mà tìm Ngao Thịnh tính sổ.

Ngao Thịnh lấy lại thỏi vàng trên tay của tên tiểu nhị kia, bình tĩnh hỏi, “Sao cô nương lại biết chắc rằng nó là của mình?”

Người kia vội đáp, “Trên vàng có ấn kí của ta.”

Ngao Thịnh xem xét thỏi vàng tới lui, lại đưa cho Tương Thanh, “Thanh, ngươi xem thử có ấn kí gì hay không.”

Tương Thanh thở dài nhìn Ngao Thịnh. Vừa rồi Ngao Thịnh đã dùng nội lực chà xát thỏi vàng, ấn kí cũng đã phai đi mất, làm sao còn gì nữa mà nhìn, nên chỉ nhẹ lắc lắc đầu.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh chịu phối hợp như thế, tâm tình chợt khoái trá hơn hẳn, đưa thỏi vàng qua cho tiểu nhị kia nhìn, “Này, ngươi xem thử trên đó có ấn kí gì không?”

“Ai.” Tiểu nhị nhận lấy, lật tới lật lui để xem xét, lúc sau mặt đầy đau khổ mà rằng, “Không có. Cô nương a, hay là cô đã nhìn lầm rồi?”

Vị cô nương kia nhíu mày không tin, “Không thể nào. Đưa đây để ta nhìn!” rồi lại vội vàng giằng lấy thỏi vàng khỏi tay tiểu nhị.

Quan sát một lúc, cô ngờ vực tự nói, “Rõ ràng vừa nãy còn thấy mà!”

Bốn tỷ muội đứng phía sau quay vào nhìn nhau, đoạn lại bước lên xem thử, nhưng kết quả vẫn thế, hoàn toàn không có.

Lúc này, đám đông vây quanh càng thêm xôn xao, bầu không khí cũng chợt trở nên náo nhiệt, có người còn lên tiếng nói, “Rõ ràng là không có ấn kí. Đừng có vu oan cho người tốt như thế chứ a. Hai vị công tử này tướng mạo đường hoàng, sao lại đi trộm tiền của các cô làm gì chứ!?”

“Đúng vậy, các cô có thể có được bao nhiêu tiền chứ. Hai vị công tử này vừa ra tay thì đã chi ngay một vạn rồi~” Tiểu nhị kia cũng phụ họa theo.

“Bọn ta......” Một cô nương vừa định lên tiếng vặn lại thì đã bị người bên cạnh kéo áo ngăn lại.

Ngao Thịnh và Tương Thanh âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Mấy nha đầu này dường như có thân phận đặc thù nên mang theo bên người rất nhiều ngân lượng, thêm nữa, công phu của họ lại không tồi, hành tung thì thần thần bí bí. Nhìn thế nào cũng khả nghi vô cùng.

“Chắc là các cô đã nhầm lẫn gì rồi!” Tiểu nhị nói.

“Không thể nào!” Vị cô nương dẫn đầu liền chỉ tay vào Ngao Thịnh, “Túi tiền nhất định vẫn còn ở trên người ngươi. Nếu có gan thì hãy để ta xét.”

Ngao Thịnh sang sảng cười, “Cô nương dị tộc các người cũng phóng khoáng quá nhỉ, không ngại sờ mó thân thể nam nhân nha. Cơ mà tiếc là ta đã có ý trung nhân rồi, nếu ta mà để các cô sờ soạng thì thể nào người đó cũng giận cho xem.” Lúc nói chuyện, còn cố tình nháy mắt một cái với Tương Thanh.

Tương Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, cái tên Ngao Thịnh này đúng là hết thuốc chữa mà.

Cô nương nọ đỏ mặt, những người tò mò xung quanh lên tiếng góp vui, “Ai da, tiểu cô nương à, bọn ta có nhiều người như vậy, cô muốn lục soát hết luôn à?”

Nhóm các cô gái ngượng ngùng cúi đầu.

Tương Thanh nhíu mày khó chịu, tội tình gì lại đi làm khó làm dễ mấy tiểu nha đầu này, nói gì đi nữa thì sự thật vẫn là Ngao Thịnh trộm túi tiền của người ta kia mà, hơn nữa…lúc nãy, khi các nàng đến gần, Ngao Thịnh đã tận dụng thời cơ mà trả lại túi tiền, chẳng qua là đối phương không chú ý mà thôi.

“Cô nương.” Tương Thanh từ tốn lên tiếng, “Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, hay là các cô cứ kiểm tra lại xem sao, chắc là có sơ sót gì đó.”

“Ta đã tìm khắp nơi rồi nhưng không có......” Nha đầu kia vừa lớn tiếng cãi lại vừa đưa tay kiểm tra thắt lưng...

“Ớ?” Cúi đầu nhìn xuống, túi tiền vẫn nguyên vẹn vắt bên thắt lưng, năm nha đầu ngơ ngác nhìn nhau, rồi vội tháo xuống kiểm tra, quả nhiên chính là túi của mình. Tất cả đều lấy làm kinh ngạc.

“Đã nói là mấy người hiểu lầm mà.” Tiểu nhị nhanh cất giọng, “Thế lại còn hung hăng đánh mắng người khác nữa chứ, còn không nhanh tạ lỗi với hai vị công tử này đi?”

Ngao Thịnh phất tay, “Bỏ đi, nam nhân Trung Nguyên chúng ta không thèm so đo với đồ nữ nhi ngang ngược, đặc biệt là những cô gái hung hăng này. Không cần phải xin lỗi nọ kia. Giải tán được rồi.” Dứt lời, liền xoay người tiếp tục xem kịch.

“Khoan đã!” Một nha đầu thất thanh hét lên, “Thiếu một vạn lương! Còn một thỏi vàng nữa!”

Ngao Thịnh khóe miệng giật giật mấy cái. Tương Thanh nhíu mày, buồn phiền nghĩ, đúng rồi, một vạn lượng cho một ấm trà mà, thậm chí một nén vàng còn đặt ở trên bàn.

“Cái cô này” Những người xung quanh thấy những cô gái này vì vừa mới bị Ngao Thịnh làm bẽ mặt nên bây giờ lại giở trò ăn vạ nên vội lên tiếng, “làm người cũng nên một vừa hai phải thôi chứ, vị huynh đài này đã rộng lượng lắm rồi, cô vu oan người ta, người ta đã không thèm so đo gì với cô. Cô còn muốn gì nữa mà không thôi đi?”

“Ta......” Cô nương kia ngẫm nghĩ, lại còn nhìn thấy nén vàng trên bàn, lập tức hiểu ra mà quát to, “Ta biết rồi, tất cả đều là do ngươi giở trò.”

Ngao Thịnh quay sang nháy mắt với Tương Thanh —— nha đầu này cũng ngốc thật, giờ này mới hiểu ra.

Tương Thanh cúi đầu uống trà, mặc kệ tên kia.

“Cô nương a...... Cô đừng cố tình gây sự nữa, ảnh hưởng đến hí lâu của chúng tôi.” Tiểu nhị vội khuyên giải.

“Ngươi cút ngay cho ta!” Cô nương nọ tức giận đá cho tiểu nhị một cước, tuốt kiếm hướng thẳng vào Ngao Thịnh, “Ngươi mau trả lại tiền cho ta, bằng không thì đừng trách!”

Ngao Thịnh nhướng mi, “Tiền ngươi đâu có qua tay ta, ta làm sao mà đem vật không ở chỗ ta trả lại cho ngươi?”

“Đúng đó!”

“Làm sao mà được chứ.”

Tất cả mọi người nhất tề gật gù tán thành.

Bốn tiểu cô nương đứng sau nhỏ giọng khuyên giải người đứng trước, “Tiểu thư, bỏ đi mà, nếu làm lớn chuyện thì chủ nhân sẽ tức giận lắm đấy.”

Ngao Thịnh vểnh tai nghe, hai chữ chủ nhân lọt vào tai, trong lòng tự khắc hiểu, tất cả chỉ là một đám a đầu mà thôi.

“Ai nha, làm mất tiền rồi, không phải là sẽ bị phạt khi quay về sao?” Ai đó lên tiếng, “Với lại số tiền cũng không nhỏ tí nào.”

Ngao Thịnh cười nhạt, “Hóa ra chỉ là nha hoàn, mất bạc rồi nên sợ bị phạt?”

Đám nha đầu đều đỏ mặt, cô nương dẫn đầu quát, “Ai mượn ngươi quản. Trả tiền lại rồi nói sau, nếu không hôm nay bổn tiểu thư sẽ liều mạng với ngươi!”

Ngao Thịnh nói mát, “Bỏ đi, thôi thì cứ như vầy, ta thấy các cô cũng còn nhỏ, làm nha hoàn lại chẳng sung sướng gì, đỉnh vàng này, các cô cứ cầm lấy, còn số tiền bị mất…ta cho các cô một vạn bù vào, nhanh mà quay về ăn nói với chủ nhân để đỡ khỏi phải ăn đòn.”

Ngao Thịnh nói xong, lấy ra một vạn lượng ngân phiếu, cùng đỉnh vàng đặt trên bàn.

Tương Thanh liếc mắt nhìn, sầu não nghĩ, càng lúc càng hết chỗ nói….Một vạn này vừa mới bị Ngao Thịnh nhanh tay trộm lần nữa từ chỗ cô nương kia.

Khách nhân trong hí lâu tấm tắc tán dương, “Ai nha, vị công tử này thật là tử tế quá.”

“Đúng đó, hào phóng quá.”

“Mấy cô nương không nói lý lẽ này cứ mặc kệ đi, giúp làm gì cơ chứ.”

“Đám người này, chắc là làm mất tiền hoặc là giấu nhẹm đi, rồi sau đó đến đây vu oan giá họa để ăn vạ đây?”

“Các ngươi....” Cô nương dẫn đầu tức giận cực độ, “Ta sao lại phải cần tiền của ngươi chứ... Người Trung Nguyên các ngươi còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, hôm nay bổn tiểu thư sẽ liều mạng với ngươi. Dù giết ngươi có bị tỷ tỷ trách phạt cũng chẳng sao cả!” Nói xong, liền cầm kiếm chĩa thẳng vào Ngao Thịnh lần nữa.

Ngao Thịnh ngưỡng mặt nhìn trời, ả nha đầu này tính tình nóng nảy quá mà. Tương Thanh lo lắng nhìn Ngao Thịnh. Cô nương nọ chưa kịp tiếp cận Ngao Thịnh trong vòng năm bước chân thì một bóng đen đã phóng từ cửa sổ vào. Một hắc y nhân vội đứng chắn trước mặt Ngao Thịnh, cắt ngang đường kiếm của nàng.

Nàng giật mình sửng sốt. Hắc y nhân kia lại quay đầu nói khẽ với Ngao Thịnh, “Thiếu gia, quan binh tuần hành đang đến đây.”

Ngao Thịnh nghe xong khẽ nhíu mày, nhìn tiểu nhị rồi chỉ tay về số ngân lượng đang nằm trên bàn, “Nếu cô nương này không cần thì nén vàng này coi như là phí thuốc thang của ngươi vậy.”

Tiểu nhị vui mừng đến muốn nhảy cẩn lên. Tương Thanh thầm thay Ngao Thịnh tính toán, hắn không tốn lấy dù chỉ là một lượng bạc, uống trà ăn điểm tâm, lại còn thưởng cho tiểu nhị những bốn lần…Đi theo Tước Vĩ học hỏi quả thật không lầm thầy, mức độ lừa người lợi mình tuyệt không thua kém Mộc Lăng là bao.

“Đợi đã!” Nha đầu kia tức giận hét to, “Tiểu tặc, ngươi đừng hòng trốn!” Nói xong, liền vội đuổi theo nhưng hắc y nhân nọ đã nhanh bạt đi thanh kiếm của nàng, “To gan!”

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên, quân lính tuần hành không đến, kẻ xuất hiện lại chính là bọn nha dịch. Chẳng hay là tên nhiều chuyện nào đã đi thưa báo, mách rằng bên trong hí lâu có năm cô nương dị tộc vừa mắng người lại còn ra tay đả thương đến tiểu nhị hí lâu.

“Dừng tay hết cho ta!” Đám nha dịch vội chạy lên, khách nhân thấy bóng nha dịch liền hấp tấp giải tán, nhưng chúng lại lớn tiếng cản lại, “Tất cả đứng yên tại chỗ.”

Bấy giờ, ngoại trừ hắc y nhân đứng chắn trước mặt Ngao Thịnh ra thì những ảnh vệ khác đều đã xuất hiện, đứng dàn quanh chủ tử của mình.

Ngao Thịnh phẩy tay, bốn ảnh vệ kia vội lui xuống phía sau lưng hắn và Tương Thanh.

“Xảy ra chuyện gì?” Tên nha dịch cầm đầu hỏi tiểu nhị hí lâu.

“Dạ...... Hồi bẩm quan gia.” Tiểu nhị rành mạch thưa lại sự tình.

Nha dịch nghe xong, gật gật đầu, nhìn về phía nhóm người Ngao Thịnh mà khẽ chột dạ, vừa thấy thì liền biết là người dân Lạc Đô, lại còn dẫn theo cả hộ vệ, ra tay hào sảng, chắc chắn không phải là thường dân nên tuyệt không thể đắc tội. Còn mấy nha đầu kia, mặt mày hung hãn, lại là thân dị tộc...Tên nha dịch quát, “Năm người các ngươi là người từ phương nào đến?”

Cô nương dẫn đầu nóng giận đáp trả, “Ai cần ngươi quản, ngươi là quan sai ư? Nếu vậy sao không đi bắt kẻ trộm tiền chứ.”

“To gan, quan gia ta không cần ngươi dạy phải làm thế nào! Người đâu, mau bắt trói ả về phủ khảo tra.”

Cô nương kia tức tối đến dựng ngược cả chân mày. Ngao Thịnh cũng lặng lẽ cau mi.

“Ngươi dựa vào cái gì mà bắt người hả?” Nàng quát, “Quan sai Trung Nguyên các ngươi phá án như thế sao? Chẳng cần biết ai tốt xấu thì đã vội bắt người?”

“Chuyện rõ như ban ngày ấy. Ngươi cầm kiếm hành hung người khác. Nếu không bắt ngươi thì bắt ai hả?” Quan sai hung hăng nói.

“Thế còn hắn?” Nàng chỉ vào Ngao Thịnh, “Hắn trộm tiền của ta, sao ngươi không tra hỏi hắn?”

Quan sai nhíu mày, “Nha đầu không biết điều còn nói năng lỗ mãng, chẳng biết phép tắc! Người đâu, mau trói chúng lại cho ta!”

Đám nha dịch tay mang gông xiềng vội xấn lên.

“Khoan đã.” Ngao Thịnh đột ngột mở lời, nhìn tên nha dịch lớn quyền nọ, “Theo như luật pháp của Thịnh Thanh, ai hành hung giết người hoặc phạm vào trọng tội thì mới dùng gông xiềng bắt trói, hơn nữa ngươi chỉ mới nghe lời phiến diện từ một phía, không chịu hỏi đương sự kia thì sao có thể kết luận là những cô nương này có tội?”

Nha dịch trợn to mắt, không tin nổi mà nhìn Ngao Thịnh, tỏ ra khó hiểu, không biết có phải đầu óc của vị đại gia này có vấn đề hay không mà lại đi nói giúp cho kẻ đã hại mình.

Nhóm nha đầu kia cũng nhìn Ngao Thịnh đầy lạ lẫm.

Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh mà nghĩ thầm, Ngao Thịnh chỉ vừa làm hoàng đế, hơn nữa trước đây còn bị nhốt ở thâm cùng, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nên không biết bình thường luôn là như vậy, nha dịch chấp pháp ỷ thế hiếp người. Người đời có câu, diêm vương sống hả hê còn thân tiểu quỷ lê la khó nhọc.

Tên nha dịch kia bị Ngao Thịnh lạnh lùng hỏi thì chỉ biết ấp úng chẳng biết đáp sao cho phải, cuối cùng lại thẹn quá thành giận, “To gan thật, hiểu biết của ngươi còn chưa bì được cọng hành non, thế mà lại dám nói chuyện với quan gia ta như thế hả?”

Tương Thanh mắt giật giật mấy cái, liếc nhìn Ngao Thịnh đang đứng bên. Tên kia mắt cũng giật giật mấy cái nhìn lại.

Bốn ảnh vệ ngoảnh vào nhìn mặt nhau —— đúng là không biết sống chết là gì mà!

Một ảnh vệ vừa định lên tiếng thì đã bị Ngao Thịnh phẩy tay cản lại, hướng tên nha sai kia nói, “Vị đại quan này quả thật nói rất đúng, quả thật ta không bằng cọng hành non, những người ở đây cũng không, chỉ có quan gia ngài là giống hành non nhất thôi a.”

“Phốc......” Đám khách nhân nhịn không được bật cười. Tên nha sai kia dáng người vừa cao vừa gầy, thân hình trông như rắn nước, sắc mặt thì tái xanh, lại còn ăn mặc nha phục màu xanh nhạt, nên bị Ngao Thịnh ví giống hành non quả thật rất chính xác.

Năm nha đầu cũng nhìn nhau mà nhịn cười.

Tên nha sai kia giận đến độ mũi phù hết cả lên, chỉ vào Ngao Thịnh quát, “Ngươi…Ngươi thật vô lễ!”

Ngao Thịnh nhướng mày, “Nói ngươi giống hành thì bảo là vô lễ, thế bảo ngươi giống hẹ thì là gì nào?”

“Phốc...... Ha ha......” Mọi người không kiềm được mà ngoác miệng ra cười, những linh nhân (người hát tuồng) trên đài cũng không xướng ca nữa, xúm xít lại xem trò vui.

Tên nha dịch kia đứng sượng trâng. Những tên a dua phía sau cũng nhịn không được mà che miệng cười thầm, quả thật không giống hành mà là giống hẹ hơn.

Ngao Thịnh ngoảnh lại nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y cúi đầu vuốt tóc, khóe miệng thì lại khẽ nhếch lên….Nhìn ở góc độ này, Tương Thanh quả thật rất động lòng người! Ngao Thịnh ngắm đến mê say.

“Ngươi...... Ngươi” Tên nha sai giận xanh mặt, “Ngươi quả thực to gan lớn mật mà, người đâu, mau trói hắn về cho ta!”

Đám nha sai tạm thời quên đi năm cô nương mà quay sang xấn đến chỗ Ngao Thịnh, hai ảnh vệ vội đứng ra chắn chúng lại, lạnh lùng cười, “Đôi mắt chó mù của ngươi, không muốn sống nữa sao hả?”

Bọn tay sai đưa mắt nhìn nhau, rồi lại lo lắng quay lại dò ý tên cầm đầu – người kia thật ra là ai?

Ngao Thịnh nhịn cười hỏi Tương Thanh, “Thanh à, tri phủ Lạc Đô có phải là Mặc Tây Nhung không? Mà hình như là mấy ngày trước ông ta đã từ quan về ở ẩn nên chắc hiện giờ phải là Uông Càn Khôn và Diệp Vô Quy nhỉ?”

“Đúng vậy.” Tương Thanh gật gật đầu, “Hẳn là hôm nay vừa mới tiếp nhận.”

“Nói cách khác…chức vụ này từng do Mặc Tây Nhung đảm nhiệm?” Ngao Thịnh nhíu mày, “Lão già đó, sớm biết vậy thì đã cắt phần thưởng của lão rồi. Sao lão lại có thể hồ đồ đến mức dung túng cho hạ nhân trở thành cái dạng này cơ chứ?’

Tương Thanh cũng gật gù theo, lúc này, chợt nghe dưới lầu có người to tiếng tri hô, “Quan binh đến rồi......”

Mọi người trong lâu vội lui ra sau, Ngao Thịnh nhìn cảnh tượng này mà nhíu chặt mày, “Quan binh vốn là người bảo hộ dân chúng, tại sao khi vừa nghe đến họ thì lại trở nên sợ sệt như vậy?”

Tương Thanh nhún vai, “Khó nói cho hết một lời.”

Ngao Thịnh lại cau mày không nói, đột nhiên cảm thấy việc mà Tước Vĩ muốn hắn thường xuyên đưa Tương Thanh ra ngoài còn có một dụng ý khác.

Dưới lầu chợt vang lên tiếng quát hỏi, “Là kẻ nào gây sự ở đây?”

Ngao Thịnh và Tương Thanh cùng lúc giật mình —— giọng nói này không phải của Vương Trung Nghĩa sao?

Ngao Thịnh khó hiểu nhìn ảnh vệ, “Vương Trung Nghĩa không phải là phó tướng sao? Sao bây giờ lại đi tuần phố?”

“Dạ, là do Tống tướng quân quy định, tất cả tướng lãnh mọi cấp bậc đều mỗi ngày thay nhau đi tuần ạ.”

“Ừm.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Cách này rất tốt. Tống Hiểu thật biết cách chỉ huy.”

“Hừ!” Đám nha dịch khi hay có quan binh đến thì liền lên mặt đắc ý, nhìn Ngao Thịnh mà lên giọng, “Điêu dân kia, để xem ngươi còn dám lộng hành hay không!”

Ảnh vệ đưa mắt nhìn nhau.

—— Bọn này chết chắc rồi!

—— Đương nhiên. May mà chúng gặp hoàng thượng đó, bằng không cả nhà cũng bị chết chùm theo!

—— Không dám đâu. Rơi vào tay Hoàng Thượng còn thê thảm hơn đấy, thể nào cũng bị người đùa bỡn cho tới chết!

......

Vương Trung Nghĩa dẫn theo một đám thủ hạ chạy lên, hớt ha hớt hải hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi? Ai đánh ai......”

Nói còn chưa hết câu thì liền nhìn thấy Ngao Thịnh và Tương Thanh.

Vương Tung Nghĩa ngây ra nhìn cả hai, híp mắt tự hỏi – đây không phải là Thanh phu tử và Hoàng Thượng sao, hay là ta hoa mắt rồi?

Tương Thanh chợt rất muốn cười. Ngao Thịnh nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia bỗng cũng rất muốn phì cười. Thật đúng là hết cách với tên võ trạng nguyên này mà.

“Ai, quân gia.” Tên nha dịch kia vội đi đến trước mặt Vương Trung Nghĩa rồi lại quay sang chỉ tội Ngao Thịnh, “Cái tên điêu dân kia không những tụ tập đánh nhau mà còn ngang nhiên nhục mạ người thi hành công vụ, ngài nhất định phải nghiêm trị a.”

Tương Thanh nhíu mày, lắc đầu.

Vương Trung Nghĩa xoay mặt nhìn tên nha dịch, “Lão đệ à, ngươi có mấy cái đầu vậy?”

“Hả?” Nha dịch khó hiểu nhìn Vương Trung Nghĩa.

Vương Trung Nghĩa lại ngoảnh sang nhìn Ngao Thịnh và Tương Thanh. Gã rất thích Tương Thanh, người thì tốt, lại rất có tài năng. Song lại rất sợ Ngao Thịnh, không biết trong đầu của hoàng đế bệ hạ đang suy tính điều gì. Vương Trung Nghĩa thi lễ với Tương Thanh trước hết, “Xin chào phu tử.”

Tương Thanh khẽ cười, “Vương tướng quân.”

Nha dịch hoảng loạn hít mạnh một hơi, thầm than – xong rồi xong rồi, hóa ra người kia là phu tử của quân gia a.

Vương Trung Nghĩa lại kính cẩn ngoảnh sang nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng, người đến xem kịch à? Sao lại chỉ mang có nhiêu đây người thôi vậy? Vậy.... Thần có cần hành đại lễ với người không?”

Nhóm ảnh vệ sâu tận đáy lòng đều rất bội phục người tên Vương Trung Nghĩa này. Thật đúng là đần độn hết chỗ nói.

Đám nha dịch đứng cạnh năm cô nương dị tộc kia vừa nghe xong lời Vương Trung Nghĩa nói thì liền đứng chết trân, trong khi tên cầm đầu lại ngu ngơ hỏi lại Vương Trung Nghĩa, “Quân gia, ngài gọi tên đó là gì?”

Lúc này lại chợt xuất hiện thêm vài người nữa, là thống lĩnh sẽ thay Vương Trung Nghĩa tuần hành tối nay. Thấy tình hình hiện tại, y vội hỏi “Vương tiên phong, ngài…” Vừa đảo mắt chợt thấy Ngao Thịnh, lập tức trợn tròn hai mắt, vội vội vàng vàng ra lệnh cho tùy tùng phía sau nhanh quỳ xuống hành lễ.

Toàn bộ quan khách trong hí lâu đều kinh ngạc không thôi, ai cũng không ngờ Ngao Thịnh lại chính là đương kim hoàng thượng.

Khách nhân vội học theo mà quỳ xuống hành lễ, Ngao Thịnh vội đưa tay ngăn tiểu nhị đang muốn hành lễ bên cạnh, rồi lại nhìn mọi người mà phất tay, “Miễn những lễ nghi rườm rà này đi!” Dứt lời liền cùng Tương Thanh xoay người xuống lầu, trước khi đi cũng không quên căn dặn Vương Trung Nghĩa “Mang đám nha dịch này về, bảo Uông Càn Khôn và Diệp Vô Quy tiến cung gặp ta.”

“Hả? Dạ! Vậy còn mấy cô nương này thì làm sao bây giờ?” Vương Trung Nghĩa khó hiểu hỏi.

Tương Thanh đương lúc cùng Ngao Thịnh bước xuống lầu, liền nói vọng lên, “Thả họ đi đi, đưa số ngân lượng trên bàn cho họ, sau đó hỏi tiểu nhị xem phí tổn và phí xem hát là bao nhiêu rồi thanh toán hết cho y.” Hết lời y liền sóng vai cùng Ngao Thịnh rời khỏi hí lâu mà hồi cung.

Hí lâu lập tức dường như muốn nổ tung, dân chúng cảm thấy hôm nay thật đúng là một ngày kì diệu nên ai nấy liền xúm xít châu đầu ghé tai mà bàn luận.

Vương Trung Nghĩa lấy số ngân lượng trên bàn trả lại cho nhóm các cô nương, sau đó lại quay sang bồi thường phí tổn cho tiểu nhị, cuối cùng mới túm cổ đám nha dịch kia, thấy sắc mặt chúng đều tái xanh hơn cả tàu lá, liền đanh giọng hỏi, “Này, ngươi có di ngôn gì không? Ta thay bọn ngươi nhắn lại.”

Đám nha dịch chớp chớp mắt vài cái rồi lăn đùng ra xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.