Thịt Văn Chi Lữ

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Sư phụ cấm dục 1




Diệp Huyên là một sinh viên đại học năm 4, gần tốt nghiệp, sắp tham gia cuộc thi và chuẩn bị trình luận văn tốt nghiệp.

Lúc trước Diệp Huyên vốn ghi danh một trường đại học hệ chuyên ở thủ đô. Ai ngờ, cuộc đời đưa đẩy, lại phải vào học một học viện hạng lưu. Trải qua 4 năm không có gì nổi bật, suốt ngày nằm lì trên Internet, gần vài giờ trước khi thi, cô mới bối rối nhận ra mình phải trình diện.

Trên diễn đàn học viện vài ngày trước, hàng loạt các bộ phim kinh dị được đăng tải, giống như từ trên trời rới xuống, phim này so với phim kia, càng coi càng thê thảm, về sau cả người Diệp Huyên đều thấy không ổn.

Sớm biết học viện này khó đến vậy, dù cho không đậu trường chuyên ở thủ đô cô cũng nhất quyết không đến đây học. Nhưng dù có khổ thế nào cô cũng phải thông qua cuộc thi cuối cùng này, ít nhất cũng là kết quả xứng đáng cho 4 năm học.

Lòng cô nóng như lửa đốt, thật sự không hiểu phải làm cách gì mới thông qua cuộc thi “cặn bã” này, suy đi nghĩ lại, quyết định tìm đến giáo sư xin một lần ân tình.

Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất ở học viện này, bởi vì cô là một nữ sinh yếu đuối lại thích làm nũng, nên bình thường các giáo sư đều mắt nhắm mắt mở cho cô “qua“.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy một thanh niên đứng dưới ánh mặt trời ấm áp dựa vào bàn. Diệp Huyên loi choi chạy đến: “Giáo sư Cố, cuối tuần này có một cuộc thi, mà em thì không nắm chắc lắm, thầy có thể chỉ cho em một hai hay không?”

Giáo sư Cố ngẩng đầu: “Tại sao bình thường em không tập trung học hành, giờ thi cử đến lại sốt ruột rồi hả?”

“Em biết em sai rồi giáo sư.” Diệp Huyên ngoan ngoãn nghe mắng, thần sắc lộ ra chút áy náy: “Thầy sẽ không độc ác đến mức không cho em tốt nghiệp chứ?”

“Thầy biết... mấy cái cảnh chém chém giết giết, thiếu nữ như em chắc chắn sẽ không thể ứng phó được.” Giáo sư Cố nâng gọng kính, “Gần đây hệ thống có mở ra một ứng dụng mới, nếu em muốn tham gia cuộc thi với bộ phim Vô Hạn Khủng Bố, thầy có thể giúp được một hai, dùng cái ứng dụng mới kia giúp em một tay, em thấy sao?”

“Thật sư?” Diệp Huyên kinh hỉ trừng to mắt, “Hệ thống kia độ nguy hiểm là cấp mấy?”

“Không khó lắm.” Giáo sư Cố duỗi ra 3 ngón tay, “Tam Tinh.”

Tam Tinh! Diệp Huyên lập tức mở cờ trong bụng, coi như là cuộc thi Kim Thủ Chỉ, độ nguy hiểm cũng đã là Lục Tinh. Các cuộc thi của học viện Vô Hạn Lưu thì lại càng không cần nói đến, cấp độ nguy hiểm tiến thẳng lên Cửu Tinh.

“Thầy nói trước, hệ thống này còn chưa đưa vào sử dụng, các tình huống đột biến có thể xảy ra bất cứ lúc nào, em nghĩ kĩ chưa?”

“Khả năng xảy ra sự cố là bao nhiêu phần trăm?”

“Đại khái là 1%.”

“Được rồi!” Diệp Huyên dứt khoát vỗ tay ba cái, “Em quyết định sử dụng hệ thống này.”

“Rất tốt!” Giáo sư Cố mỉm cười gật đầu, “Thầy sẽ liên hệ với chủ nhiệm khoa ngay.”

Không biết vì sao, Diệp Huyên cảm thấy cái cười đầy ẩn ý kia của thầy có chút cổ quái, chẳng lẽ đây chỉ là ảo giác của cô...

Chuyện này rất nhanh đã được quyết định, ba ngày sau, Diệp Huyên đứng trước một cổ máy hết sức cổ quái. Giáo sư Cố liên tục chỉ điểm này nọ: kết nối khoang thuyền, Diệp Huyên đang định nhắm mắt lại, phút cuối đột nhiên một vấn đề lóe lên trong đầu cô: “Giáo sư Cố, cuộc thi chủ đề của hệ thống này là gì?”

Các cuộc thi của học viện Vô Hạn Lưu đều là xuyên nhanh qua rất nhiều thế giới, nhưng tuyệt nhiên cuộc thi nào cũng có chủ đề riêng. Trước kia hệ thống này lấy phim kinh dị là chủ đề chính, cấp bậc nguy hiểm không cao lắm, thường lấy vườn trường là bối cảnh chính.

“Ah, chủ đề ah.” Giáo sư Cố gật đầu liên tục: tay chân nhanh nhẹn kết nối khoang thuyền, một bên ý vị thâm trường cười cười, “Em tuyệt đối không thể đoán được.”

“Là cái gì?”

“Là thịt văn.”

“Ôi không! Đơi chút...đợi một chút, thầy vừa nói cái gì? Chủ đề là gì?”

Thịt văn? ! ! !

Két sắt rên một tiếng, các từ ngữ liên tiếp nối nhau: “Kết nối khoang thuyền thành công.” Vây lấy Diệp Huyên chính là một luồng ánh sáng màu lam, cô thân bất do kỉ, bắt đầu tiến vào trạng thái hôn mê.

Còn chưa kịp tiêu hóa câu nói kinh người của giáo sư Cố, chợt tiếng nói ác liệt từ một người đàn ông vang lên: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với em. Nếu mỗi nhiệm vụ em đều thất bại, em sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới ấy. Cho nên, ngàn vạn lần phải chú tâm hoàn thành nhiệm vụ a, tiểu Huyên thân mến ~”

Tiểu Huyên, em gái ngươi! Thầy cứ chờ đó!

#

Đông Dương Châu, phái Thương Lan, Diệp Huyên mơ màng tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra, nàng lập tức đánh giá bốn phía. Đây là một động phủ rộng rãi, mặc dù trong phòng không có hoa văn trang sức lộng lẫy, nhưng bàn là đá cẩm thạch hàn ngọc, ghế dựa là ghế dựa Lưu Ly. Từng cành cây ngọn cỏ đều được bao bọc bởi màu trắng nhạt thuần khiết, nhìn kĩ lại thấy chúng tinh xảo quý giá.

Diệp Huyên nhìn chính mình, cỗ thân thể này chính là một tiểu cô nương. Một thân lam sắc, tóc đen được vén lên một cách lỏng loẹt, trên đầu là một cây trâm gỗ mộc đâm xuyên qua búi tóc đáng yêu. Vóc người chưa nảy nở, da thịt trắng nõn nà như tuyết, liếc mắt nhìn qua đã biết sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Lúc này, trong đầu nàng đã xẹt qua một câu chuyện. Hiển nhiên, tác giả của nó chính là giáo sư Cố, không đúng, nàng nhất định phải tỉnh táo.

Trước mắt Diệp Huyên chính là thế giới xuyên nhanh thứ nhất, cũng là giai đoạn đầu tiên của cuộc thi. Cuộc thi này gắn liền với hệ thống, thí sinh tham gia phải từng bước hoàn thành các nhiệm vụ, lần này nàng chính là nhân vật chính của thịt văn, giới tính tham gia là nữ, nếu bước đầu tiên đã quyết định xong thì phải chuyển sang bước hai, bước kiểm tra!

Tâm nguyện của nữ nhân vật chính nàng đang đóng bối cảnh chủ yếu chính là chiến trên giường. Rốt cuộc phải đại chiến trên giường mấy lần mới hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều phải tùy thuộc vào mọi ý định của nữ chính.

Nhìn qua bảng chữ trong suốt trước mặt, Diệp Huyên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Tuy nhiên nàng đã có rất nhiều kinh nghiệm xuyên nhanh, lập tức điều chỉnh lại tâm lý, nhưng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ a! Nhiệm vụ là phải cùng nam nhân lăn qua lăn lại trên giường, rốt cuộc phải làm sao a!

Nhiệm vụ không thành, vĩnh viễn bị nhốt lại thế giới này! Diệp Huyên, nàng nhất định phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ!

Tâm lý không ngừng tranh đấu, không sao cả, đây chỉ là một trò chơi, dù sao đây cũng không phải là cơ thể của nàng!

Tự trấn an một hồi, Diệp Huyên tiếp tục đọc kĩ nhiệm vụ.

Đây là thế giới xuyên nhanh thứ nhất, thế giới này lấy tu tiên là bối cảnh chính.

Nhân vật này cũng có tên là Diệp Huyên, môn phái mà nữ chính đang tu luyện là nhất đẳng môn phái, hơn nữa nàng còn là đệ tử chân truyền của Thương Lan phái. Hôm nay Diệp Huyên vừa tròn 13 tuổi, lúc còn nằm trong tã lót, đã được sư phụ nhặt về sơn môn, dưỡng dục đến tận hôm nay.

Mục tiêu tiến công của Diệp Huyên chính là ân sư thụ nghiệp của cỗ thân thể này, trưởng lão của Thương Lan phái, Trương Diễn.

Đọc đến đây, Diệp Huyên không khỏi cứng đơ quai hàm. Tiểu cô nương này thật là, vậy mà lại nảy sinh tình cảm với chính sư phụ mình. Đáng tiếc a, vị trưởng lão này lại một lòng tu đạo, tiểu cô nương nhiều lần ám thị, hắn ngay cả một biểu cảm “kinh hỉ” cũng không có.

Nghĩ đến cũng đúng thôi, nếu thật sự nảy sinh hứng thú với một tiểu cô nương vừa được 13 tuổi mụ, lại còn là tự tay mình nuôi lớn, thì quả thật là không bằng cả cầm thú, tiểu cô nương này cũng quá vội vàng a.

Dù sao thời gian thi hành nhiệm vụ trong thế giới này không đồng nhất với thời gian của thế giới hiện đại nơi cô sinh ra, nên nàng vẫn có nhiều thời gian để trở về hoàn thành cuộc thi tốt nghiệp. Điều này khiến Diệp Huyên rất vui. Nàng chỉ cần ngây ngô ăn gió uống bụi tu thành tiên nhân, mỗi ngày cưỡi mây mà đi, cảm giác thực sự không sai a.

Càng nghĩ càng thấy cuộc sống sắp tới không tệ, Diệp Huyên quyết tâm nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao cũng là cùng nam nhân cực phẩm lăn qua lộn lại trên giường, trước sẽ lạ sau sẽ thành quen đây có khi lại là chuyện tốt.

Nàng vừa mới bước qua cửa, thoáng chốc, trời xanh như rộng ra. Nguyên lai là động phủ của Diệp Huyên được dựng trên một vách đá cheo leo lại nằm trên đỉnh một ngọn núi, phóng tầm mắt ra xa, dưới chân là sương mù bao phủ, thỉnh thoảng có thể thấy rõ đàn hạc xuyên qua từng đám mây. Phía trên là mây trắng, ánh sáng ấm áp chiếu xuống chọc thủng từng khoảng không, chiếu thẳng đến điện ngọc xa xa, ngọc lâu kim khuyết, lòng người như rơi bồng bềnh trong tiên cảnh.

Bên trong điện Bích Thiên, một đạo quang đột nhiên phát sáng,giây lát, đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Từ trên không nhảy xuống chính là Thanh Y đồng tử, vừa thấy Diệp Huyên, lập tức tươi cười cung kính: “Diệp sư thúc, ngài đã tỉnh? Sư thúc tổ đang triệu kiến ngài.”

“A...” Diệp Huyên hàm hồ gật đầu, nguyên thân này có sư phụ là Trương Diễn, ở Thương Lan phái, bối phận của hắn cực kì cao, theo đó Diệp Huyên cũng được thơm lây, bất kỳ ai khi nhìn thấy một tiểu cô nương chưa đầy 13 tuổi đều phải cung kính gọi to hai tiếng sư thúc.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, giờ phút này Diệp Huyên rất muốn nhìn thấy vị sư phụ nàng phải tìm mọi thủ đoạn để chiếm tiện nghi, thật may vì từ trên trời rơi xuống người có thể chỉ đường dẫn lối cho nàng đến thẳng mục tiêu đã định.

Lập tức từ tay áo xuất ra một con hạc giấy, nhẹ nhàng thổi, hạc giấy trong tay liền hóa thành Bạch Hạc cao to, nó nghểnh cổ rên lên một tiếng, kính cẩn gục đầu trước mặt Diệp Huyên.

Từ sau khi xuyên nhanh đến thế giới này, Diệp Huyên đã kế tục tất cả kí ức của nguyên thân, hơn nữa còn được bonus mọi kỹ năng từ nhỏ đến giờ của nguyên chủ. Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng sống trong tiên cảnh, nhưng nội tâm lại không hề sợ hãi. Thản nhiên cưỡi Bạch Hạc, theo sau đồng tử hướng phía trước bay.

Một đường này nàng đã bay qua vô số mỹ lầu xa hoa, rốt cục, đồng tử đứng thẳng trên một tòa cung điện cao vút, cung điện như thể nằm trên mây. Trước tẩm điện, là ba chữ to và uy vũ, đây chính là động phủ của Trương Diễn.

Hướng đồng tử phất phất tay, ám thị cho hắn tự mình lui ra. Nàng hít sâu một hơi, nhất định phải hoàn thành mục tiêu tiến công, phải hoàn toàn chiếm đóng được mục tiêu, Trương Diễn chính là ân sư của nguyên thân, lại sớm chiều chung đụng, thế nhưng hắn hoàn toàn không có chút dị thường với nguyên chủ. Thế giới tu tiên, nhiều chuyện có thể phát sinh, nhất là thường xuyên có gian tế của Ma Môn xâm chiếm...

Đang nghĩ ngợi lung tung, một âm thanh nhàn nhạt của nam nhân từ thiên điện truyền ra: “Đã đến, sao lại đứng bên ngoài?”

Thanh âm trầm thấp thuần hậu, lại như chuông vang ngọc khánh vang vang, lọt vào tai, chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Nội tâm Diệp Huyên run động mãnh liệt, chỉ cảm thấy âm thanh kia quả thực rất êm tai, lập tức cúi đầu, chậm rãi đi vào Phụng Chân Điện.

Trong điện rộng lớn u tĩnh, ngoại trừ có một đồng tử đứng hầu trước cửa thần điện, thì nàng không thấy bất cứ ai khác. Diệp Huyên men theo trí nhớ của nguyên thân, quen thuộc mà xa lạ đi dọc thiên điện, đi qua một hành lang gấp khúc, lại vượt qua vài tòa giả sơn, rốt cục, trước sườn đồi nàng bắt gặp một bóng dáng cao lớn lại thân quen.

Một thân đạo bào màu đen, đầu đội bạch ngọc quan, đưa lưng về phía Diệp Huyên, xa xa chính là một mảnh trời xanh mây trắng. Hai tay hắn chắp ra sau lưng, tay áo rộng thùng thình để lộ ra ngoài, theo đó là hai bàn tay thon dài to lớn, mười ngón tay với khớp xương rõ ràng, thập phần hữu lực.

Diệp Huyên nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết tại sao nàng lại thấy rất khẩn trương, chẳng lẽ chỉ vì đôi mỹ tay kia?

“Sư phụ.” Nàng nhẹ giọng kêu, “Đệ tử đến rồi.”

“Ân.” Trương Diễn lên tiếng, xoay người lại.

Lúc này, đúng lúc một cơn gió mát lạnh thổi qua, thổi trúng vạt đạo bào đen tuyền, thân áo phần phật trong gió, cân dương bào vũ. Phía sau hắn chính là mây trắng cuồn cuộn, tựa như một hồi cuồn cuộn của hải triều, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như mây trôi nước chảy, vô bi vô hỉ.

“A Huyên.” Trương Diễn nhàn nhạt lên tiếng.

Trong tai Diệp Huyên ong một tiếng, lập tức bộ não đình chỉ hoạt động, nội tâm vô cùng chấp nhất, ý niệm ngày càng mãnh liệt....

I love you, sư phụ, nàng nhất định phải chiếm được hắn! Mặc kệ là thân thể hay nội tâm hắn, nàng muốn thì chính là tất cả, toàn bộ toàn bộ của hắn chính là của nàng!

Dùng hết tất cả khí lực, mới kiềm chế được dục vọng muốn bổ nhào lên người hắn, lòng bàn tay giàn giụa mồ hôi lạnh. Xong đời rồi, Diệp Huyên có chút bất đắc dĩ, nàng không chỉ thừa kế trí nhớ cùng kỹ năng của nguyên thân, mà nàng còn thừa kế tất cả mọi dục vọng, tình cảm của nguyên thân đối với ân sư.

Nhiệm vụ phải hoàn thành của thế giới này còn chưa được lập kế hoạch tác chiến, đã định sẵn là sớm thất bại thảm hại. Nàng nhất định phải “đẩy ngã” Trương Diễn, bởi vì từng giây từng phút nàng cũng không thể nhịn nổi nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.