Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 47: Chương 47: Phong Lang Vương




“Tiểu thư, dừng lại! Mau dừng lại đi tiểu thư!” Tất cả tám hộ vệ đều kinh hãi hô lên.

Nói đùa gì chứ? Ban đêm mà dám xâm nhập sâu vào trong Yêu Thú Sơn Mạch, trừ phi đám người bọn họ cảm thấy cuộc sống này quá tẻ nhạt rồi!

Nhưng với tình hình hiện tại, bọn họ không thể không đuổi theo được! So với tính mạng của cô gái nhỏ kia, thì tính mạng của bọn họ đáng là thứ gì?

Ở một nơi khác trong Yêu Thú Sơn Mạch, cũng đang có một đoàn lữ hành đang vội vã di chuyển về phía bên này. Đoàn người này, đương nhiên là đoàn người của Trần Vũ. Lúc này đi bên cạnh Trần Vũ, ngoài nhóm người của Trần Minh, Tiểu Phương, Bạch Tiểu Thuần, Mạc Tiểu Tà, Hương nhi, Bạch Ngạn và Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương, còn có cả hai người Quan Thắng, Công Tôn Thắng.

Vốn dĩ Trần Vũ cũng muốn thả hai người này trở về Lương Sơn, nhưng hai người bọn họ cảm thấy trở về như vậy thì rất mất mặt, nên cũng đi theo đến Kinh Đô, sẵn tiện mở mang kiến thức một phen. Dù sao đi theo bên cạnh của Trần Vũ còn có cơm ăn áo mặc đầy đủ, lại có một đầu Hắc Long Hồn Thiên Cấp thủ hộ. Bọn họ cảm thấy đi như vậy, so với ở trên Lương Sơn suốt ngày cướp cướp giết giết còn sảng khoái hơn nhiều. Mà Trần Vũ cũng có hệ thống tương trợ, hắn cũng không sợ hai người này phản bội, chỉ cần độ thiện cảm của bọn họ có dấu hiệu giảm xuống, hắn liền nhận ra ngay.

“Công tử, phía trước hình như có tiếng đánh nhau! Chúng ta có nên qua đó xem hay không?” Thập Tam Nương đang đi trước dò đường, đột nhiên dừng lại, quay sang hỏi ý kiến của Trần Vũ.

Trần Vũ hơi đưa tai lên lắng nghe một chút, quả nhiên là ở cách đó không xa đang có người la hét gọi nhau, còn có cả tiếng thú rống vô cùng thảm thiết. Trần Vũ hơi nhíu mày lại, cũng không có trực tiếp trả lời, mà âm thầm hỏi thăm Hắc Long.

“Tiểu quỷ, không có việc quan trọng thì gọi ta ra làm gì?” Hắc Long đang nằm nghỉ ngơi bên trong Hắc Long Giới, nó bị Trần Vũ gọi ra nên có chút khó chịu, liền gắt lên.

“Hắc Long, ngươi đi về phía trước dò đường giúp ta đi! Hình như chỗ đó có tiếng đánh nhau!” Trần Vũ cũng không thèm để ý đến thái độ của nó, trực tiếp nói.

“Ta không phải là thuộc hạ của ngươi, ngươi tự mà đi đi!” Hắc Long hừ lên một tiếng, rồi tính chui trở lại Hắc Long Giới.

Nhưng Trần Vũ liền nói: “Chậc, xem ra ta phải suy tính lại chuyện nâng cấp bộ khôi lỗi kia cho ngươi mới được!”

Quả nhiên nghe nhắc đến chuyện này, thái độ của Hắc Long liền thay đổi rất nhanh, nó nói: “Được rồi, chỉ là dò đường thôi mà, ta đi một chút rồi quay trở về!”

Hắc Long vừa nói, vừa đằng không mà bay đi, nó bay được một đoạn, trong miệng liền mắng to: “Thằng oắt con, hãy đợi đấy! Chờ Hắc Long đại gia ta kiếm được một bộ thân thể mới rồi, đến lúc đó, xem ngươi làm sao ra lệnh cho ta! Hừ hừ…”

Mặc dù trong miệng không ngừng mắng chửi, nhưng Hắc Long cũng làm việc rất nghiêm túc. Hồn thể của nó xuyên thẳng qua những tán cây che kín cả bầu trời đầy sao, bay lên không trung, rồi mới đảo xuống, cẩn thận nhìn cảnh vật phía dưới. Lúc này, nó quan sát thấy có một đàn Phong Lang hình thể to lớn, có con thậm chí còn to hơn cả một con trâu rừng, số lượng lại nhiều đến đáng sợ, nó ước chừng cũng phải có tới mấy trăm con Phong Lang. Chỉ có điều bầy Phong Lang này đa số đều có đẳng cấp từ Trung Cấp tầng một đến tầng sáu, tầng bảy. Chỉ có mấy chục con là đạt đến Trung Cấp đỉnh phong.

Mà ở chính giữa một khu đất trống, là một đám võ giả nhân loại chừng mười mấy người, thực lực cũng đều không tệ. Thế nhưng, đám võ giả này đối mặt với một đám Phong Lang đông đảo như vậy, cũng có dấu hiệu sắp không chịu nổi rồi.

Hắc Long nhanh chóng đảo mắt nhìn ra xa xa, bởi vì nó đã phát hiện ra trên một ngọn núi ở gần đó, đang đứng lấy hơn chục con Phong Lang hình thể phải to lớn hơn đám Phong Lang phía bên dưới rất nhiều, mà thực lực của những con Phong Lang này đều đạt đến đẳng cấp yêu thú Cao Cấp tầng ba, tầng bốn. Thậm chí còn có một con Phong Lang Vương đã là Thiên Giai yêu thú rồi.

Hắc Long vừa đưa mắt nhìn về phía bên này, ánh mắt của con Phong Lang Vương kia cũng hướng về phía bầu trơi, nơi Hắc Long đang ẩn thân nhìn lại. Ánh mắt của con Phong Lang Vương này rất sắc bén, lại có thể nhìn thấy được nơi ẩn thân của Hắc Long.

“Thật mạnh!”

Trong lòng Hắc Long âm thầm đánh giá con Phong Lang Vương này. Nhưng chính Phong Lang Vương cũng kiêng kỵ nhìn về phía Hắc Long. Tuy nó không nhìn rõ hình dáng của Hắc Long, nhưng cái mũi của nó có thể đánh hơi được một tia khí tức cường đại phát tán ra từ trên người của Hắc Long. Mà Hắc Long cũng không muốn giây dưa với đám Phong Lang bên dưới, nó trực tiếp quay người bay trở về chỗ của Trần Vũ.

Hắc Long vừa rời đi, Phong Lang Vương liền ngửa cổ hướng lên mặt trăng, tru dài một tiếng. Bầy Phong Lang bên dưới nghe thấy tiếng tru này, bọn chúng liền điên cuồng mà lao nhanh vào đám người đang bị vây giết. Tiếng thú kêu thảm thiết vang lên, rồi tiếng người hét chói tai inh ỏi.

“Không được rồi! Bầy Phong Lang này đang phát điên! Chúng ta sắp không thể trụ nổi rồi, các ngươi mau theo ta phá vòng vây, tranh thủ chạy được bao xa thì chạy!” Một người thanh niên chừng hai mươi, hai mươi hai tuổi, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường kiếm, vô cùng dũng mãnh đem một con Phong Lang trước mặt chém thành hai nửa, sau đó thì hô to một tiếng.

Nghe tiếng của người thanh niên này hô lên, bảy tám người còn lại cũng nhanh chóng lui sát vào nhau, bắt đầu phá mở một lỗ hỏng, cố gắng thoát khỏi vòng vây. Nhưng ngay lúc này, trên đỉnh núi ở gần đó, hai con Phong Lang đứng bên cạnh của Phong Lang Vương, hú dài một tiếng, rồi lao nhanh xuống dưới. Tốc độ của hai con Phong Lang này cực kỳ kinh người, khoảng cách mấy trăm trượng, mà chúng chỉ nhảy lên nhảy xuống mấy cái, đã lao thẳng vào chiến trường.

Thấy hai con Phong Lang này xuất hiện, người thanh niên vừa nãy liền kinh hãi hô lên: “Không xong rồi! Lại có hai con Phong Lang Cao Cấp lao vào vòng chiến, các ngươi nhanh chóng phá vây, để ta ngăn hai con Phong Lang này lại!”

Người thanh niên này vừa nói xong, lập tức lao tới trước mặt hai con Phong Lang vừa mới xuất hiện, hô lên: “Đối thủ của các ngươi là ta! Chớ có chạy loạn!”

Ánh mắt của hai con Phong Lang này gắt gao nhìn chăm chú gã thanh niên trước mặt, một con trong đó nhe nanh ra gừ gừ mấy tiếng, rồi phóng người lao tới trước, há miệng ra cắn một cái. Người thanh niên này cũng không phải đơn giản, hắn ngửa cổ ra sau, để hai chân trượt xuống dưới bụng của Phong Lang, muốn mượn thế đâm cho nó một nhát chí mạng. Chỉ có điều, con Phong Lang còn lại, lúc này cũng vung trảo phóng tới, muốn đem mặt của người thanh niên kia đánh nát.

Mặc dù đang chiến đấu kích liệt với bầy Phong Lang, nhưng những người còn lại vẫn đang quan sát chiến cuộc bên này. Cho nên vừa thấy một màng như vậy, bọn họ đều sợ hãi hô lên: “Đại ca, cẩn thận!”

Mà lúc này, lại có một nhóm người vừa lúc đi về phía bên này. Người đi trước là một cô gái nhỏ, cưỡi trên mình Khiếu Nguyệt Lang, chân đeo lục lạc, mỗi lần Khiếu Nguyệt Lang di chuyển, hai chân nàng cũng lắc lư, vang lên những tiếng đinh đinh đang đang, rất là vui tai.

“Tiểu thư, phía trước đang có tiếng đánh nhau! Chúng ta mau quay trở về thôi! Nơi này thật sự là không an toàn!” Thì ra nhóm người này là nhóm người vừa rồi đi bắt Dạ Ma. Còn cô gái đang cưỡi trên Khiếu Nguyệt Lang kia chính là tiểu thư của Mạc gia một trong năm đại gia tộc của Phượng Hoàng trấn, nàng tên là Mạc Linh Nhi. Còn tám người đi bên cạnh nàng, là hộ vệ mà cha nàng sắp xếp đi theo để bảo vệ nàng.

“Không muốn nha! Cha ta đã từng nói qua, làm người phải biết giúp đỡ người nghèo, cứu kẻ gặp khó khăn. Mà bên kia vừa lúc có tiếng đánh nhau, ta còn nghe thấy có tiếng người kêu cứu nữa! Cho nên chúng ta nhất định phải đi qua đó cứu bọn họ mới được!” Mạc Linh Nhi vừa nói, vừa đưa tay sờ sờ lên lông của con thỏ trắng đang ôm trong ngực. Đây là một loại yêu thú cấp thấp, không có tính công kích, nhưng tốc độ di chuyển của bọn chúng rất nhanh, dáng vẻ lại vô cùng đáng yêu, nên rất được các tiểu thư con nhà quyền quý yêu thích, bắt làm sủng vật. Mà vừa rồi, nàng chính là đang đuổi theo con thỏ trắng này.

Lần này, có người trong tám vị hộ vệ nhịn không được, liền lên tiếng nói: “Tiểu thư, nếu như người không chịu trở về! Chúng thuộc hạ chỉ có thể đắc tội!”

Người nói chuyện là một trong bốn nam hộ vệ, mặt người này khá cương nghị, hắn vừa nói xong liền lập tức hô: “Mọi người, lên! Đưa tiểu thư về nhà, mọi tội lỗi đều do ta gánh vác!”

Mà lúc này, không có người nào phản bác ý kiến của hắn, tất cả tám người đều tiến lên vây Mạc Linh Nhi vào bên trong.

“Tiểu thư, xin đắc tội!” Một người nào đó hô to, sau đó liền vung tay lên, muốn đem nàng bắt lại.

Nhưng ngay vào lúc này, giọng nói của Mạc Linh Nhi lại có chút không vui, nói: “Hừ, chơi với các ngươi không có gì vui hết! Nguyệt nhi, chúng ta đi thôi!”

Chỉ thấy, nàng vừa ra lệnh một tiếng, con Khiếu Nguyệt Lang ở dưới thân của nàng đã hóa thành một vệt sáng, lao thẳng ra khỏi vòng vây của tám người bọn họ. Người hô vệ nhìn có vẻ cương trực kia, liền kinh hãi hô lên: “Nguy rồi, không thể để cho tiểu thư chạy thoát, mau đem tiểu thư bắt trở về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.