[Thử Miêu Đồng Nhân] Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Editor: Jung Tiểu Kú

Sáng sớm hôm nay, mọi người trong Phủ Khai Phong đang ngồi cùng nhau ăn điểm tâm. Nhưng cơm mới ăn được một nửa, Bạch Ngọc Đường thế nhưng lại bỗng nhiên đứng dậy nói mình có chuyện gấp cần lập tức xử lí, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Triển Chiêu thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường khác thường, cảm thấy lo lắng, liền lặng lẽ thi triển khinh công đi theo sau Bạch Ngọc Đường, lại thấy y sau khi xuyên qua hai chỗ rẽ liền quẹo vào một ngõ cụt vắng vẻ. Nhưng cũng không cần đợi Triển Chiêu chạy qua xem tột cùng đã xảy ra chuyện gì, liền nghe trong ngõ truyền ra một trận thanh âm nôn mửa tê tâm liệt phế. Điều này làm tâm Triển Chiêu nhất thời nhói lên, thiếu chút nữa đã nhào tới nhìn xem đến tột cùng là làm sao.

Cũng may Triển Chiêu còn nhớ rõ mình là len lén theo phía sau, nếu để cho Ngọc Đường biết mình, một hài tử sáu tuổi so với kinh công của y cũng khá tốt thì nhất định sẽ làm cho y hoài nghi. Bởi vậy, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm thận trọng ở một nơi bí mật nào đó gần đấy quan sát tình hình Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vừa nãy lúc ăn thì cảm thấy khó chịu, thế nhưng để tránh cho mọi người nghi ngờ, cố nhẫn xuống cảm giác dạ dày đảo lộn, muốn nôn mà chạy ra ngoài, lúc này tới chỗ không người đã không còn cách nào nhịn được nữa, liền một tay ôm chặt lấy ngực, một tay vịn lấy vách tường ói lên ói xuống, điểm tâm vừa ăn xong cũng vì thế mà toàn bộ đều ói ra ngoài. Lúc này đã muốn không thể nôn ra cái gì nữa rồi nhưng vẫn không thể dừng nôn ra nước chua, phun không ngừng đến nỗi mặt mũi đều xanh hết cả, khóe mắt cũng ầng ậc nước, đứng lên cũng không xong.

Một hồi lâu sau, cảm giác buồn nôn mới dần dần giảm xuống, Bạch Ngọc Đường miễn cưỡng đứng thẳng dậy, mem theo tường đi vài bước thân hình mới vững vàng, nhưng vẫn có chút lảo đảo như muốn ngã.

Cái này may là Bạch Ngũ gia luôn luôn tự tin cơ thể mình khỏe mạnh nếu không cũng sẽ không khỏi không tin mình bị bệnh. Nếu lại bị bệnh nặng thêm thì sớm muốn mọi người sẽ phát hiện, đặc biệt nếu là bị tên lang băm Công Tôn kia biết sau này còn không bức mình uống chén thuốc gì đó thật đắng muốn chết. Nhưng vừa nghĩ tới, còn phải nằm trên giường dưỡng bệnh không được xuất môn, mà quan trọng là còn phải nghe hắn cằn nhằn, lảm nhảm nói những lời ý tứ, tận tình khuyên bảo, Bạch Ngọc Đường đau đầu không thôi, nếu nói như thế vậy thì mỗi ngày của Ngũ gia sẽ như thế nào đây a !

Thế là tay phải nắm lấy cổ tay trái, muốn trước tiên tự mình xem một chút, nếu là chứng bệnh tự mình có thể chữa được thì phải đi hiệu thuốc mua ít thuốc về uống ngay cho xong việc. Ít nhất còn có thể giữ thanh tĩnh cho tai của mình, cũng miễn cho phải bị hạn chế tự do cá nhân.

Nhưng ai mà biết được lần kiểm tra này cuối cùng lại làm cho Bạch Ngũ gia sợ đến ngây người. tức khắc như sét đánh bên tai làm y như hóa đá tại chỗ.! ──

Hỉ, hỉ mạch? ! ! ! ! !

Lão thiên gia, nguyệt lão, hồng nương, Tống Tử Quan Thế Âm (1) Như Lai Phật Tổ! Các ngươi có lầm hay không a? ! ! ! Bạch gia gia ta là một nam nhân a! ! ! Hoàn toàn là một nam nhân chân chính a a a a a ──! ! ! ( Tiểu Bạch ngươi có kêu Thiên Vương lão tử cũng vô dụng a, ai bảo cái bụng của ngươi đã tố giác ngươi cơ, ngươi liền làm nghe theo ý kiến của mọi người mà nhận mệnh đi XDDDDD)

Cũng không phải Bạch Ngọc Đường thấy cơ thể khỏe mạnh, vừa mới chẩn ra hỉ mạch liền tin chuyện mình mang thai là thật. Bởi vì nửa năm trước có phát sinh một chuyện khiến y đến nay vẫn còn hoài nghi. Cho nên khi bắt được hỉ mạch liền lập tức liên tưởng đến sự kiện kia. ──

Từ đây chữ nâu, in nghiêng là hồi tưởng quá khứ nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.