Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 104: Chương 104




Chu Thiên Thọ sửng sốt, trong lòng dâng lên sự cảnh giác, trước đây bản thân hắn đã từng cân nhắc biện pháp có thể vượt qua sư phụ, cách tốt nhất đó là dâng tặng một mỹ nữ thổi gió bên gối (ý chỉ người vợ hoặc tình nhân nói lời xúi giục – ý xấu, hoặc khuyên nhủ – ý tốt, với người đàn ông trên giường để thực hiện mục đích của mình hoặc can thiệp vào công việc của người đàn ông), hơn nữa mỹ nữ đó còn phải do mình bồi dưỡng, làm giả thành tiên nữ chuyển thế giáng xuống trần gian để đưa vào cung. Thế nhưng hắn vẫn chưa gặp được người nào vừa ý, suy cho cùng mỹ nữ trên đời này đế vương đã gặp vô số, mà hắn vốn không có nhiều tiền của, làm sao có được cơ duyên như vậy?

Thiếu niên nói chậm rãi: “Người con gái ấy đủ để xưng là thần nữ.”

Chu Thiên Thọ nghe vậy thì mừng rỡ nói: “Thật vậy sao?”

Thiếu niên chỉ mỉm cười, hắn phải dùng trăm phương nghìn kế để tìm được thiếu nữ này, cố ý để nàng đi theo nữ quan đưa từ trong cung ra học tập lễ nghi cùng ca múa, thậm chí còn đến học tập xảo thuật trong phòng của nữ tử thanh lâu. Nhìn nàng thùy mị, quyến rũ từ trong xương cốt, ánh mắt gợi tình có thể câu lấy trái tim bất cứ người đàn ông nào. Nói nàng diễm lệ, lại băng cơ ngọc cốt thanh cao thoát tục, không hề lẳng lơ gian xảo. Đưa nữ tử như vậy đến bên Hoàng đế, chắc chắn sẽ được sủng ái, hơn nữa, nói nàng là thần nữ thanh cao thuần khiết chuyển thế, dùng mạng che mặt để tăng thêm phần thần bí thì lại càng thoả đáng.

Chu Thiên Thọ chợt tỉnh ngộ lại: “Không biết công tử cần ta làm gì cho?”

Thiếu niên chỉ mỉm cười nói: “Tạm thời chưa cần, tương lai lúc ta cần đạo trưởng hỗ trợ, mong đạo trưởng giúp ta một tay.”

Chu Thiên Thọ cung kính quỳ gối: “Bần đạo đương nhiên sẽ dốc toàn lực.”

Lúc Lí Mẫn Đức ra khỏi biệt viện, tuyết đã ngừng rơi, hắn nhẹ giọng phân phó: “Sau khi vào cung ngươi nên làm những chuyện gì, đã biết chưa?”

“Nô tì đã biết.” Nữ tử xinh đẹp nhẹ giọng trả lời.

Lí Mẫn Đức mỉm cười, bước lên xe ngựa. Hắn tìm đến Chu Thiên Thọ trước một bước, tặng cho hắn một nhân tình lớn để nịnh hót Hoàng đế, thứ nhất là muốn nắm giữ Chu Thiên Thọ trước Thất hoàng tử, còn thứ hai sao, đương nhiên là đưa mỹ nhân này đến bên người Hoàng đế. Để tìm được mỹ nữ này, hắn đã mất trọn hai tháng không có lúc nào rảnh rỗi, phải biết rằng mỹ nữ trong thiên hạ rất dễ tìm, nhưng mỹ nữ hận Tưởng gia thấu xương thì rất khó tìm ra. Mỹ nhân này tên là Lãnh Du Liên, có thù không đội trời chung với Tưởng gia. Nghĩ qua là biết biết, nữ tử như vậy vào cung, sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho Tưởng gia... Lí Mẫn Đức mỉm cười, như vậy, Tưởng gia sẽ bận rộn một thời gian.

Nửa đêm, Đàm thị đột nhiên chạy vào phòng Lí Vị Ương, vẻ mặt hoảng hốt làm mọi người giật mình.

Lí Vị Ương từ trên giường ngồi dậy, còn chưa kịp mở miệng đã bị Đàm thị cầm lấy tay: “Vị Ương, Mẫn Chi... Mẫn Chi...” Bà nói còn chưa nói xong, nước mắt đã rơi không ngừng, Lí Vị Ương cầm tay bà: “Xảy ra chuyện gì?”

Đàm thị khóc sướt mướt, một câu cũng không nên lời, Bạch Chỉ đứng bên vội vàng nói: “Tiểu thư, nửa đêm Tứ thiếu gia bắt đầu sốt nhẹ, nôn hết cả sữa trong bụng...”

Lí Vị Ương lập tức choàng thêm áo, nói: “Mời đại phu tới chưa?”

Đàm thị kìm nén nước mắt xuống, nói: “Bây giờ là nửa đêm, không dám kinh động lão phu nhân cùng lão gia, nên đành phải đi mời đại phu hay xem bệnh cho Lí phủ, hắn nói... Hắn nói Mẫn Chi chưa trừ hết độc tố, nên mới như vậy, nhưng bây giờ càng lúc càng nghiêm trọng, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy!”

Lí Vị Ương vội vàng mặc xong xiêm y, phân phó: “Triệu Nguyệt, mau đến Phúc Thụy viện nói cho phụ thân biết, bất chấp người nào cản trở ngươi, cho dù phải xông vào, ngươi cũng phải gặp được phụ thân, nói cho ông biết Tứ đệ bệnh rất nghiêm trọng! Bạch Chỉ, ngươi đi cùng ta đến Hà Hương viện!”

Đám nha đầu biết việc này nghiêm trọng, không dám nhiều lời, vội vàng khoác thêm áo lông cho Lí Vị Ương, Lí Vị Ương đi tới cửa, bỗng dừng bước chân, quay đầu nhìn Đàm thị khóc đến đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, trở về chăm sóc Tứ đệ, con sẽ mau chóng trở lại!”

Lão phu nhân vừa nghe nói Lí Mẫn Chi bệnh nặng, lập tức từ trên giường ngồi dậy, đến xiêm y cũng không kịp mặc, vội nói: “Nhanh đi mời thái y!”

La ma ma hơi do dự: “Lão phu nhân, canh giờ này, chỉ sợ là không thể mời được thái y!”

Lão phu nhân nhìn ra ngoài, mới qua giờ Sửu, Thái y viện chắc phải có người trực đêm, nhưng đó là chuẩn bị cho hoàng thất, nhất định không được phép điều động, hiện giờ chỉ có thể đến nhà thái y mời người! Bà nói: “Mặc kệ ra sao, ngươi cầm bái thiếp của ta, bảo quản gia tự mình đến nhà Vương thái y!”

La ma ma lập tức đáp lời, chạy vội đi.

Cổng lớn của Lí gia đột ngột mở ra, quản gia nhanh chóng lên ngựa, mang theo tùy tùng, chạy trên đường cái giữa đêm khuya không người, đọng lại một chuỗi tiếng vó ngựa dồn dập, bọn họ phi một mạch về hướng đông. Đến trước cửa nhà Vương thái y, thấy cửa phủ đóng kín, quản gia gõ mãi cửa lớn mới mở ra, nhưng lại nghe được tin tức làm người ta chán nản... Thái hậu đột nhiên phát bệnh, triệu toàn bộ thái y trong Thái y viện để tập trung hội chẩn, đương nhiên Vương đại phu cũng phải tiến cung, quản gia vô cùng nóng ruột, hỏi khi nào mới xuất cung, đối phương chỉ đưa mắt nhìn nhau, chuyện trong Hoàng cung, ai mà biết được!

Quản gia vội vàng trở về báo tin, Lí Tiêu Nhiên nghe xong tất nhiên sốt ruột vạn phần, ông đột nhiên đứng lên, nói: “Ta đến cửa cung chờ!” Thân là Thừa tướng, chỉ đi lỡ một bước sẽ bị người ta bắt lấy nhược điểm, ông không thể nói với Hoàng đế rằng con trai thần bệnh nặng, mong người chia cho thần một người trong số đại phu của Thái hậu! Cho nên chỉ có thể chờ, hi vọng Thái y viện kết thúc hội chẩn sớm một chút! Việc này nên phân phó quản gia đi, nhưng Lí Tiêu Nhiên lo lắng, bởi vì xem bệnh cho con trai thứ, nên quản gia chưa chắc mời được thái y, nhưng nếu Thừa tướng đứng ở cửa cung chờ thì không có thái y nào dám không đến!

Lí Tiêu Nhiên vừa ngồi xe ngựa tiến cung, lão phu nhân sốt ruột chờ đợi trong phòng, sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan ngưng trọng: “Lão phu nhân, ngài hãy bình tĩnh lại, Mẫn Chi cát nhân thiên tướng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trên mặt nàng toát ra vài phần lo lắng thực sự, tuy rằng nàng chăm đứa nhỏ này chưa đến vài ngày, nhưng chỉ cần không phải cỏ cây, thì dù ít dù nhiều cũng có cảm tình, huống hồ nàng không có thâm cừu đại hận với Lí Vị Ương và Thất di nương, đương nhiên sẽ không âm thầm vui sướng trong lòng giống như Lí Trường Nhạc, chỉ có điều nàng mơ hồ cảm thấy, tiểu hài tử chết non ở tuổi này rất nhiều, tựa như nhà Hà tướng quân ở thành Đông, chết non liên tục bốn đứa bé, Hà phu nhân khóc đến mù cũng không ích gì, nay Mẫn Chi đột nhiên phát bệnh, chỉ sợ không giữ được.

Lí Vị Ương vẫn ngồi như vậy, sắc mặt thật bình tĩnh, nhưng Bạch Chỉ nhìn thấy rõ ràng, đầu ngón tay nàng đang run nhè nhẹ, có lẽ là muốn che giấu dao động lớn dưới đáy lòng, Lí Vị Ương xiết chặt nắm tay.

Tứ di nương thấy bầu không khí trầm trọng trong phòng, dịu dàng khuyên nhủ: “Đúng vậy, lão phu nhân, phu nhân nói đúng, Tứ thiếu gia nhất định sẽ sớm bình phục.” Vừa nói xong thì Lí Vị Ương nâng mắt lên nhìn bà, lập tức rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa. Tuy bà nói lời tốt đẹp, nhưng trong lòng chỉ ước Lí Mẫn Chi chết nhanh hơn chút, cả đời này bà không có mệnh sinh con trai, vất vả lắm mới sinh hạ được hai nữ nhi, lại còn mất một đứa trong tay Đại phu nhân, bà đương nhiên rất hận Đại phu nhân đã qua đời, nhưng bà càng hận Thất di nương, bởi vì con người lúc trước không thể so sánh với bà, chẳng những được lệnh phong, mà còn sinh được con trai, cho dù sau này Thất di nương vẫn không được sủng, nhưng bà ta vẫn có thể trụ vững ở Lí gia. Bởi vậy nên Tứ di nương đương nhiên ước gì Lí Mẫn Chi chết non, nhưng ánh mắt Lí Vị Ương nói rằng nàng ta đã nhìn thấu tâm tư của mình, Tứ di nương sao có thể không e sợ? Bị Lí Vị Ương nhìn chằm chằm, tuyệt đối không phải chuyện tốt!

Lí Trường Nhạc cười nhẹ: “Tứ đệ thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ như vậy, Cửu di nương đúng là nghiệp chướng!”

Nghe vậy, lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, Tưởng Nguyệt Lan chậm rãi thở dài một hơi, Lí Vị Ương đột nhiên đứng lên, khiến Lí Trường Nhạc kinh hoảng trong nháy mắt, Lí Vị Ương không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Trong phòng rất bí bách, con ra ngoài hít thở không khí.”

Vừa đi ra cửa thì thấy Lí Mẫn Đức vội vàng đi tới, cả người thấm sương sớm, hiển nhiên vừa mới từ bên ngoài trở về. Hắn vừa thấy Lí Vị Ương lập tức nói: “Ta đã chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi thôi!”

Lí Vị Ương nhíu mày: “Đi đâu?”

“Ngồi chờ ở đây không phải là biện pháp! Ta nghe người ta nói, Đại Lịch có một vị thần y, chỉ cần người chưa tắt thở, hắn sẽ có biện pháp cứu sống! Nếu không phải cá tính hắn cổ quái, không chịu làm quan, thì viện phán của Thái y viện đã phải đổi người rồi!”

“Thật sao?” Lí Vị Ương giật mình nhìn đối phương, đột nhiên nhớ tới một người, “Đệ muốn nói Lư Tiếu?!”

Vừa rồi nàng quá sốt ruột, mới không nhớ tới người này. Lư Tiếu, người đời gọi là Lư Công, đúng là một thần y. Sự thần kỳ của hắn không chỉ ở y thuật, mà còn ở phương diện chẩn đoán bệnh tình, phàm những ca bệnh hắn nói có thể chữa, thì nhất định sẽ khỏi hẳn, còn nếu hắn nói phải chết, thì tuyệt đối không có biện pháp. Từng có người bị đau đầu, nhờ Lư Công bắt mạch, chẩn rằng bệnh vô cùng hung hiểm, không thể trị, nói với em trai bệnh nhân: “Anh ngươi bị bệnh ung nhọt, không lâu nữa sẽ phát bệnh ở hệ tiêu hóa, năm ngày sau sưng phù, tám ngày sau vỡ mủ mà chết.” Sau này quả thật như thế. Còn có một lần, hắn chẩn bệnh cho con trai một vị quý nhân quan to, lúc đó thiếu niên kia mới 17 tuổi, Lư Công nói: “Trong cơ thể ngươi có bệnh, phải dùng đơn thuốc ta kê hơn một năm, bằng không đến năm hai mươi lăm tuổi lông tóc trên người sẽ rụng hết.” Thiếu niên không tin, không uống thuốc đúng hạn, đến năm hai mươi lăm tuổi quả nhiên tóc lông mày rụng hết. Sau này khi Lưu phi được tiên hoàng sủng ái sinh bệnh, trăm phương nghìn kế tìm đến Lư Công, Lư Công xem bệnh rồi nói: bệnh đã ăn sâu vào cơ thể, phải mổ bụng để trị liệu. Nhưng Lưu phi chỉ có hai năm dương thọ, trị hay không trị đều không thể sống lâu hơn. Dưới yêu cầu của Hoàng đế, Lư Công vẫn trị bệnh, nhưng hai năm sau Lưu phi vẫn chết, khi đó chuyện này đã gây nên chấn động lớn, Lư Công vì y thuật cao siêu, nói đâu trúng đó, trở thành danh y vang danh giàu có nhất Đại Lịch, nhưng tiên hoàng vẫn cảm thấy hắn trị liệu không tốt mới hại chết Lưu phi, cho nên ra lệnh tróc nã hắn khắp nơi, cũng bởi vậy hắn vậy ghét hận hoàng thất, đi khắp đại giang nam bắc, không rõ tung tích. Một thần y như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, biết đi đâu mà tìm hắn?

“Bởi vì tỷ sợ lạnh, nên ta từng tìm kiếm vị danh y này, biết được hắn đang ngay tại Kinh đô, nhưng không biết cụ thể ở nơi nào, nửa tháng trước rốt cuộc tìm được chỗ ở của hắn, nhiều lần đến hỏi thăm nhưng đều không ở nhà, bây giờ chúng ta không còn cách nào khác, đành đi thử vận may, nếu mạng Mẫn Chi chưa đến đường cùng, tự nhiên sẽ tìm được Lư Công!” Lí Mẫn Đức vừa phân phó Bạch Chỉ đỡ Lí Vị Ương lên xe, vừa nói nhanh.

Lí Vị Ương nghe việc hắn từng tìm danh y vì nàng thì hơi sửng sốt, sau đó không dám trì hoãn mà vội vàng lên xe ngựa: “Hi vọng chúng ta không về tay không.”

Lí Mẫn Đức gật đầu, khuôn mặt như ngọc lộ ra một tia kiên định.

Xe ngựa chạy một mạch về phía Tây, đi đúng một canh giờ, rốt cuộc dừng lại trước cửa một toà viện.

Dọc đường đi Lí Vị Ương không nói câu nào, tay nắm chặt lấy tay vịn, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi lạnh, Lí Mẫn Đức dường như cảm nhận được sự khẩn trương cùng khủng hoảng của nàng, bàn tay ấm áp đặt lên tay nàng, vỗ nhẹ nhẹ, như đang trấn an nàng không một tiếng động.

Lí Vị Ương sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu lên, trong mắt đã khôi phục lại sự trấn định.

Đây là một khu nhà ba mặt gồm bảy gian phòng mái xanh sậm tường trắng, kiểu mái uốn cong, cửa sổ xanh lục, vô cùng thanh nhã. Nhưng vẻ mặt đồng tử trông cửa cực kỳ kiêu căng: “Đã nói với các ngươi lão gia nhà ta không có nhà, hơn nửa đêm còn chạy tới đây, đúng là đồ điên!”

Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Lần này là có bệnh nhân nguy cấp!”

Đồng tử lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi bị bệnh gì, nói không ở nhà là không ở nhà!”

Sắc mặt Lí Mẫn Đức trầm xuống, nói: “Triệu Nam!” Đồng tử còn chưa kịp phản ứng lại, một thanh trường kiếm đã kề ngay cổ, đồng tử phát hoảng, Lí Vị Ương vội tiến lên một bước nói: “Ngươi có biết, cho dù chúng ta có kiên nhẫn, nhưng kiếm thì luôn không có tính nhẫn nại! Đến lúc chủ tử nhà ngươi trở về, máu của ngươi đã chảy khô rồi, chỉ sợ đến hắn cũng không thể cứu được ngươi!”

Vẻ kiêu căng trên mặt đồng tử bỗng biến mất, sắc mặt hắn âm tình bất định nhìn Lí Vị Ương, thấy bộ dạng thiếu nữ đằng đằng sát khí, hơi sợ hãi, đành quay sang nói với mỹ thiếu niên: “Vị công tử này, có ai nhờ vả như các người không, ta nói không có ở đây, thì thật sự là không có ở đây! Lừa các người làm gì?! Không tin thì các ngươi có thể vào lục soát!”

Lí Vị Ương cắn răng: “Triệu Nguyệt, vào xem!” Bây giờ là thời khắc mấu chốt, cái gì cấp bậc lễ nghĩa, hay tôn trọng bỏ qua hết, tính mạng không còn, thì có ích gì! Triệu Nguyệt bước nhanh vào, chưa được một lát đã chạy vội ra, chán nản lắc đầu.

Lí Vị Ương nhíu mày, đứa trẻ kia nói: “Ngươi xem ngươi xem, đã nói với các ngươi lão gia ta không có ở nhà! Ngày khác các ngươi lại đến!”

Ngày khác! Ngày khác! Lấy đâu ra ngày khác, Lí Vị Ương sốt ruột nghĩ, nếu ngay cả Lí Tiêu Nhiên cũng không mời thái y đến kịp, Mẫn Chi làm sao bây giờ?! Chẳng lẽ phải xông vào cung bắt thái y ra sao?!

Lí Vị Ương vô thức lùi lại hai bước, nhất thời mất đi tinh thần.

“Ngươi không muốn sống nữa hả!” Đang lúc tinh thần hoảng loạn, bản thân bị Lí Mẫn Đức kéo đến bên cạnh, cả người bất giác nghiêng sang một bên, nhưng tiếng nói này lại vang lên từ đằng sau.

Lí Vị Ương ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe ngựa suýt va phải mình đang dừng ngay sát người, xa phu còn chưa hết kinh hồn, ghìm cương ngựa, chửi ầm lên: “Ngươi có mắt hay không, đi không nhìn đường sao? Hay là ăn no rỗi việc chạy đến chết trước cửa nhà người ta tự tử!” Nói xong lại đổi giọng điệu quay đầu hỏi: “Lão gia, ngài không sao chứ?”

Bên trong vang lên giọng nói già cỗi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì!”

Xa phu vội giải thích một hồi, Lí Mẫn Đức vừa định nổi giận, bỗng ý thức được có gì không đúng, bởi vì Lí Vị Ương nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia.

Lúc này lão già trong xe ngựa xuống xe, chắp tay nói với Lí Vị Ương: “Không quấy nhiễu tiểu thư chứ...”

“A! Lão gia nhà ta đã về! Vận khí các ngươi thật là tốt!” Đồng tử chạy nhanh đến.

Lúc này Lí Vị Ương mới lấy lại tinh thần, bất giác tiến lên một bước: “Ngài là —— Lư Công?”

“Tiểu thư đến xem bệnh? Đi vào rồi nói!” Lão già nói như vậy, nhưng Lí Vị Ương giữ chặt tay áo ông, “Không kịp! Mời ngài mau đi theo chúng ta, đệ đệ của ta không chờ được nữa rồi!”

Lão già lắc đầu, nói: “Dù sao cũng phải để ta vào lấy hòm thuốc đã!” Nói xong nhìn thoáng qua tay Lí Vị Ương, cười nhẹ.

Lí Vị Ương ý thức được mình thất lễ, vội vàng buông tay, mọi người đi theo lão già vào phòng. Thiết kế trong phòng rất đơn giản, ở chính giữa đặt bàn vuông to, hai chiếc ghế bành bên phải và trái, trên bàn bày bàn cờ, vật dụng rất thực dụng, không hề có dấu vết xa hoa, mà những nơi có thể đặt chậu hoa thì để những thực vật không biết tên, mà thứ đồ sộ nhất lại là giá sách nhiều tầng kia, đặt các loại sách cổ liên quan đến y dược.

Lư Công râu tóc bạc trắng, dung mạo quắc thước, nếu không còng lưng vì tuổi cao thì chắc chắn là một người cao lớn. Ông vốn không muốn lập tức đi chẩn bệnh, nhưng nghe nói tối hôm nay Lí gia mời bảy đại phu đều nói bệnh đứa nhỏ thật sự nghiêm trọng không có cách cứu, thì ông lập tức có hứng thú: “Bọn họ đều nói không cứu được? Vậy ta đây nhất định phải đi nhìn xem!”

Hiển nhiên đã coi Mẫn Chi thành căn bệnh khó chữa, Lí Vị Ương cố nén khổ sở trong lòng, nói: “Mong ngài tận lực, nếu có thể chữa khỏi, Lí gia tất có hậu lễ đáp tạ!”

Lư Công cười, phân phó đồng tử bên cạnh đi lấy hòm thuốc, sau đó bước lên xe ngựa.

Đến Lí phủ, quản gia vội ra đón, sốt ruột vô cùng, thấp giọng nói: “Lão gia vẫn chưa trở về.” Ý nói chưa mời được thái y đến, Lí Vị Ương gật đầu, nói với Lư Công: “Mời ngài vào.”

Khi Lư Công đến viện của Đàm thị thì trời đã sắp sáng, lão phu nhân cùng những người trong phòng đều sốt ruột chờ, Lí Trường Nhạc đứng lên trước tiên: “Vị đại phu này là —— “

Lí Vị Ương nói: “Vị này là Lư đại phu đại danh lừng lẫy.”

Lão phu nhân kiến thức rộng rãi, nghe đến tên này đột nhiên nhớ tới một người, vội nói: “Lư đại phu, làm phiền ngài.”

Lí Trường Nhạc nhìn thoáng qua ma ma luôn luôn cúi đầu bên cạnh mình, cười lạnh một tiếng, Lư đại phu? Lí Vị Ương đúng là cùng đường cái gì cũng dám thử, nàng chưa từng nghe nói Kinh đô có danh y nào họ Lư!

Cũng không thể trách kiến thức Lí Trường Nhạc thiển cận, vì mấy năm gần Lư Công ít đi lại ở Kinh đô, nên rất nhiều người đã lãng quên ông.

Mọi người trong phòng đều nhìn Lư Công, bao gồm cả mấy đại phu vừa rồi không có cách nào, bọn họ đều nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lòng tràn ngập hoài nghi. Lư Công rửa sạch tay, dùng khăn tay trắng chà lau sạch sẽ, lúc này mới đi đến cạnh cái nôi, quan sát, ngửi, hỏi, chạm cẩn thận đúng nửa canh giờ mới xong, sau đó đi tới, vuốt râu, sắc mặt ngưng trọng nói: “Đưa đơn thuốc ban đầu cho ta xem.”

Lí Vị Ương tự mình đưa đơn thuốc lúc trước thái y kê cho Lư Công. Lư Công xem một hồi lâu, giận dữ nói: “Lang băm hại người, lang băm hại người!”

Sau khi thốt ra câu này, lão phu nhân lập tức khẩn trương: “Đây là đơn thuốc của thái y trong cung, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

“Độc còn lại trên người đứa nhỏ chưa được thanh lọc hết, lại bị phong hàn, mà hắn ta lại kê toàn là thuốc thanh độc, khiến cho khí lạnh xâm nhập cơ thể, phong hàn quá nặng, đứa nhỏ đương nhiên không chịu nổi! Tên vô liêm sỉ nào kê đơn thuốc này, đồ quỷ thái y, đúng là đáng chết.”

Một vị đại phu bên cạnh vốn rất đồng ý với đơn thuốc này, nghe vậy hỏi: “Đứa nhỏ này trúng độc, cho nên đơn thuốc này coi như chữa đúng bệnh! Chung quy không thể bỏ qua chuyện trúng độc để trị liệu phong hàn! Vậy chẳng phải là bỏ qua đầu chỉ chú ý đến chân sao? Còn nữa, trúng độc đáng sợ hơn xa phong hàn, đương nhiên phải trị độc trước rồi mới đến phong hàn!”

“Lang băm đều hiểu biết lơ mơ như ngươi, chỉ biết chú ý đến da lông bề ngoài.” Lư Công không khách khí nói: “Đứa nhỏ quá nhỏ, phải chú ý tẩm bổ điều hòa. Các ngươi chỉ để ý đến việc trừ độc, lại không điều dưỡng thân thể cho nó, người nó quá yếu ớt, phong hàn đương nhiên sẽ xâm nhập cơ thể, thuốc này loại nào cũng cực hàn, muốn bức chết đứa nhỏ sao?! Chỉ sợ các ngươi chưa kịp khử sạch độc, đứa nhỏ đã mất mạng rồi!”

Đại phu kia biện bạch: “Hai loại bệnh kết hợp với nhau vốn rất khó chữa trị, hơn nữa hài tử nhỏ tuổi, loại thuốc năng như Ma hoàng không thể kê, phức tạp như vậy, ai có thể cứu nó!”

Lư Công cười lạnh một tiếng: “Các ngươi không thể, nghĩ rằng người khác cũng không thể sao?”

Trong lòng lão phu nhân dâng lên hy vọng, cổ họng khàn khàn hỏi: “Vậy bây giờ phải cứu thế nào?”

Lư Công nhìn thoáng qua Mẫn Chi nằm trong nôi, dường như đang cân nhắc, Đàm thị nhẹ nhàng bế Mẫn Chi lên, dùng thìa nhỏ đút hai ba thìa nước, rồi thay khăn ướt trên trán bé, nhưng đứa nhỏ vẫn cứ nhắm chặt mắt, không hề tỉnh lại.

Lư Công bình tĩnh nói: “Ta kê đơn thuốc, mọi người cho đứa nhỏ ăn vào.”

Lão phu nhân sốt ruột: “Mẫn Chi nhỏ như vậy sao chịu nổi thuốc đắng! Hay là để vú nuôi uống vào, rồi thông qua sữa —— “

Lư Công lắc đầu: “Không kịp! Nếu mọi người tin ta, thì nghe lời ta! Nếu không tin, mời cao nhân khác đi!”

Lí Vị Ương cắn răng, nói: “Lão phu nhân, nghe lời Lư đại phu đi.”

Tuy lão phu nhân vẫn hơi nghi ngờ, nhưng thái y mãi không đến, đành phải tin tưởng người trước mắt này, nhưng vẫn nói ra lời cảnh cáo: “Nếu là ngươi trị không được —— “

“Ta đã dám kê đơn thì nhất định có thể trị được! Không có nếu như!” Trên mặt Lư Công tràn đầy tự tin.

Vì thế, kê đơn, bốc thuốc, uống thuốc, nhốn nháo tròn sáu canh giờ, chờ đến giữa trưa, Lí Tiêu Nhiên mới vội vàng đưa thái y trở về, lúc này, Mẫn Chi đã ngừng thượng thổ hạ tả (vừa nôn mửa vừa ỉa chảy), không còn sốt cao nữa.

Vương thái y giật mình nhìn cảnh này, muốn nói gì đó, lão phu nhân sợ hai người nảy ra xung đột, lập tức sai người mời Vương thái y ngồi xuống uống trà, ai ngờ Vương thái y không nghe lời lão phu nhân nói, mà tự mình chủ động đến cạnh nôi Mẫn Chi, nhìn, nghe, hỏi, sờ (tứ chẩn: biện pháp chẩn bệnh của Đông y),sắc mặt âm trầm bất định, làm lão phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên trở nên căng thẳng.

Phải lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Quả nhiên là cao thủ.” Sau đó, ông nhìn thoáng qua Lí Tiêu Nhiên, nói: “Lí thừa tướng, ta cáo từ trước.” Nói xong, ông lập tức rời đi không hề quay đầu.

Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao Vương thái y đột nhiên rời đi. Người có tâm tình phức tạp nhất là Lí Trường Nhạc, chỉ rũ mắt xuống không nói lời nào, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, thật sự là muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái.

Lư Công kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng cười nói: “Không sao nữa rồi.”

Lí Vị Ương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện lão phu nhân đã ngồi thức trắng một đêm, vội nói: “Lão phu nhân, con tiễn đại phu ra ngoài, người mau về nghỉ ngơi đi.”

Lão phu nhân thả lỏng người mới phát hiện chân mình như nhũn ra, liếc mắt về phía nôi, nói: “Được, ta về trước, nếu có gì biến hoá thì lập tức đến báo cho ta biết.”

“Dạ.”

Lí Tiêu Nhiên vội nói: “Quản gia, ngươi cùng Tam tiểu thư tiễn Lư đại phu.” Quản gia lập tức hiểu ra: “Dạ.” Chỉ chốc lát sau, trong tay ông cầm một túi bạc thật nặng, đưa cho dược đồng đi cùng Lư đại phu, dược đồng cười tủm tỉm nhận lấy tiền.

Lư Công ra khỏi Lí gia, lúc này mới mỉm cười, nói với Lí Vị Ương: “Không cần tiễn nữa.”

Lí Vị Ương nói: “Lư đại phu, ngài cứu xá đệ một mạng, nếu sau này có gì cần Vị Ương trợ giúp, Vị Ương nhất định sẽ không chối từ.”

Lô Công cười, nhìn kỹ Lí Vị Ương thêm vài lần, mới nói: “Như vậy, ta đi trước, nếu sau này cần gì, ta tất nhiên sẽ đến làm phiền quý phủ.”

Lí Vị Ương gật đầu, nhìn Lư Công lên xe ngựa, chờ xe ngựa vừa đi, nghe thấy Lí Mẫn Đức phân phó: “Đi theo ông ta.”

Lí Mẫn Đức lạnh lùng nhìn hướng xe ngựa rời đi: “Ta vẫn cảm thấy ông ta có chỗ nào đó là lạ.”

Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Nhưng mà việc ông ta cứu mạng Tứ đệ là chuyện không thể bác bỏ.”

Lí Mẫn Đức lắc lắc đầu: “Đêm qua ta quá mức sốt ruột, sau này bình tĩnh nghĩ lại thì thấy có chỗ không đúng, nghe nói Lư Công tính tình cổ quái, thấy bệnh nhân không hợp mắt sẽ không chịu để ý, cho dù có đồng ý chữa trị thì cũng phải cố ý gây khó dễ một phen, nhưng người này không nói hai lời đã theo chúng ta trở về, thật sự kỳ lạ.”

Lí Vị Ương bật cười: “Bệnh đa nghi của đệ hơi nặng rồi, ít ra thì y thuật của ông ta là thật.”

Ánh mắt xinh đẹp của Lí Mẫn Đức xẹt qua một tia lạnh lùng: “Dù sao ta vẫn cảm thấy người này bất thường.”

Lí Vị Ương cũng cẩn thận ngẫm lại, nhưng vừa rồi quá mức sốt ruột, ngay cả dung mạo đối phương nàng cũng không để ý, lắc đầu cười, cảm thấy tâm tư thiếu niên trước mắt này càng lúc càng làm cho người ta nhìn không thấu.

Xe ngựa Lư Công theo đường cũ trở về, dược đồng nhìn thoáng qua phía sau, nhỏ giọng nói: “Đằng sau có người đi theo!”

Lư Công mỉm cười, vuốt chòm râu dài, nói: “Cắt đuôi hắn!”

Xe ngựa lập tức rẽ vào một ngõ nhỏ, người theo dõi chiếc xe ngựa cũng bước nhanh theo, ai ngờ khi vào trong ngõ nhỏ, đột nhiên không thấy xe ngựa đâu, người theo dõi sửng sốt nửa ngày, sau đó mới phân phó chia quân ra thành ba đường, đuổi theo theo ba hướng khác nhau. Chờ cho bọn họ đi hết, một cánh cửa bỗng mở, xe ngựa lộc cộc đi ra, dược đồng thăm dò, không thấy bóng ai mới cười nói: “Bọn họ đi rồi!”

Lư Công cười ha ha: “Trở về thôi, vội vã cả một đêm, phải tắm nước nóng!”

Lư Công không trở về toà viện đêm qua, mà rẽ bảy tám vòng, đến một biệt viện xa hoa khác, nhưng cửa viện đóng chặt, lưng còng của hắn bỗng thẳng lên như một kỳ tích, bốn thiếu nữ áo trắng dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm ra đón: “Thiếu chủ, người đã trở lại!”

Lư Công cười thật ngọt ngào, sờ mó bộ ngực sữa của cô thiếu nữ bên cạnh nói: “Phải gọi là Lư đại phu mới đúng...”

“Lư đại phu...” Mấy thiếu nữ cùng dịu dàng lên tiếng, nói xong lại cười rộ lên thật xinh đẹp.

Lư Công trái ôm phải ấp hai mỹ nữ, giữa một đám oanh oanh yến yến đi vào phòng, một mỹ nhân trong số đó bưng chậu nước đến cho hắn, hắn lấy ra một lọ thuốc, xoa tới xoa lui lên mặt, đúng nửa canh giờ sau, lại dùng nước rửa sạch sẽ, khi ngẩng mặt lên, đã không còn là ông già tóc bạc da nhăn nheo vừa rồi nữa, mà là một nam tử trẻ tuổi mặt ngọc môi đỏ, phong lưu anh tuấn. Hắn cười khà khà: “Các nàng nhìn khuôn mặt này, thấy thoải mái hơn chưa?!”

“Đương nhiên rồi, khuôn mặt này của thiếu chủ là tuấn tú nhất!”

“Đúng vậy đúng vậy, khuôn mặt của Thiếu chú khiến người ta mê chết đi được!”

Đám nha đầu xinh đẹp ríu rít không ngừng, sau đó lại lập tức có người mang miếng đắp mặt đến cho nam tử trẻ tuổi, qua nửa canh giờ mới bóc ra, thở dài một hơi: “Nàng nghĩ ta thích đeo cái mặt xấu đó sao, đến không khí cũng không thông vào được! Cái gì mà lông chưa dài, làm việc không chắc, ta phỉ nhổ! Đều là nói hươu nói vượn! Nếu không phải để người khác tin tưởng ta, ta còn lâu mới phí công vì mấy chuyện này!”

“Đúng vậy, hiện tại bọn họ đã chứng thực được thực lực của Thiếu chủ rồi!” Nha đầu cười nói.

Nam tử trẻ tuổi bắt chéo chân, cắn một quả nho trong suốt nha đầu đưa tới, cười hì hì nói: “Đúng thế, hiện nay ta cứu Tứ công tử nhà Thừa tướng, rất nhanh thôi ta sẽ vang danh thiên hạ!” Hắn vừa nói, trong mắt như toả ra hào quang, nói với giọng đầy tự tin: “Bọn họ sẽ không bao giờ nói ta là kẻ càn quấy nữa!”

“Thiếu chủ thật lợi hại...” Lại oanh oanh yến yến lần nữa.

Nhưng lúc này, lại nghe thấy của chính rầm một tiếng, một nam tử trẻ tuổi sải bước đi đến, đi thẳng đến trước mặt hắn, xách cái tên đang ăn nho lên, ném mạnh xuống đất, tức giận nói: “Cái tên tai hoạ này! Ai bảo ngươi đi chữa bệnh cho Lí Mẫn Chi!”

Hắn lập tức phát hoảng, quả nho kia vẫn tắc trong cổ họng, nửa ngày cũng chưa chịu trôi xuống, đám nha đầu vội chay đến vỗ lưng cho hắn, vất vả mãi hắn giúp hắn trở lại bình thường, lớn tiếng nói: “Tưởng Nam! Ca làm cái gì thế!”

Tưởng Nam cười lạnh một tiếng, chỉ vào mũi hắn i: “Ngươi đồ vô liêm sỉ! Bảo ngươi về nhà ngươi không về, cả ngày làm ầm ĩ bên ngoài, thường ngày mọi người mặc kệ ngươi vì cảm thấy ngươi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hiện tại ngươi xem, ngươi đã làm cái gì hả! Tự nhiên chạy tới Lí gia cứu tiểu tạp chủng kia!”

Hoá ra, vị nam tử trẻ tuổi tự xưng là Lư Công này, chính là con trai độc nhất của Nhị phòng Tưởng gia, Tưởng Thiên – rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi. Hắn đẩy mạnh cổ tay Tưởng Nam ra, nói: “Đệ vốn là tiểu đồ đệ của Lư Công, đệ dùng tên ông ấy để trị bệnh cứu người, đụng chạm gì đến mọi người!”

Sắc mặt Tưởng Nam vô cùng âm u lạnh lẽo: “Lí Vị Ương kia, chính là người bức chết Đại cô cô, sau này ta điều tra cái chết của Nhị cô, tám phần có liên quan đến nàng ta, nàng ta xem như có huyết hải thâm cừu với Tưởng gia, Lí Mẫn Chi, chính là đệ đệ ruột thịt của nàng ta, ngươi để hắn chết là được, lại còn vẽ vời thêm chuyện chạy tới cứu hắn, đầu óc ngươi hỏng rồi hả?!”

Tưởng Thiên trong lòng rơi lộp bộp, nghẹn lời, nửa ngày vẫn không nói được ra lời.

Tưởng Nam quan sát hắn, nói: “Hiện tại đã biết chuyện ngươi làm hỏng rồi chứ!”

Tưởng Thiên do dự nhìn hắn: “Độc dược kia —— “

Tưởng Nam hừ lạnh một tiếng: “Vốn dùng để đối phó Lí Vị Ương, hiện tại bị phá huỷ toàn bộ trong tay ngươi! Làm Lí Trường Nhạc tức chết rồi! Vừa rồi nó phái người truyền tin, nói Lư Công đến phủ cứu người, ta lập tức nghĩ ra là ngươi! Lư Công mười năm trước đã qua đời, còn Lư Công ở đâu ra nữa! Còn không phải ngươi suốt ngày giả mạo ông ta chạy lung tung khắp nơi!”

Tưởng Thiên nhỏ giọng nói: “Đệ vốn không biết mọi người đang làm gì, sao lại trách lên đầu đệ! Lúc trước xem bệnh đệ luôn thu vàng bạc, lần này giá cũng chưa bàn đã chạy tới cửa, còn không phải vì nể mặt là thân thích với nhau!”

Tưởng Nam tức đến nghẹn lời: “Thân thích cái gì? Ngươi với Lí Vị Ương là thân thích cái gì! Lí Trường Nhạc mới là biểu tỷ của ngươi, cô cô mới là thân thích của ngươi, Lí Vị Ương?! Ngươi dám nói là thân thích với nàng ta thử xem, lão phu nhân cắt đầu lưỡi ngươi mới là lạ!”

Khuôn mặt tuấn tú trở nên khó coi: “Nhưng đệ đã làm mất rồi! Mọi người còn muốn thế nào, nếu không hiện tại đệ quay lại, độc chết đứa nhỏ kia!”

“Quay lại!” Tưởng Nam hung dữ đạp hắn một cái, tay chân hắn linh hoạt tránh được, nhưng trên quần áo vẫn in một dấu chân, hắn nhảy dựng lên: “Tứ ca! Ca đạp đệ làm gì! Không phải đệ chạy đi bù đắp sai lầm sao?!”

“Ngươi tự cho là thông minh cắt đuôi kẻ theo dõi, ta nói cho ngươi biết, những kẻ đó chỉ là thăm dò công khai, ngoài ra còn có mấy cao thủ theo dõi ngầm, nếu không phải ta giải quyết giúp ngươi, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy cái mánh khóe cỏn con này có thể trốn thoát khỏi ánh mắt của người ta sao? Nói cho ngươi hay, nếu để Lí Vị Ương biết được ngươi là người Tưởng gia, coi chừng lớp da của ngươi!”

“Một nữ hài tử, có bao nhiêu lợi hại, đệ thấy một cơn gió thổi qua cũng làm nàng ta ngã lăn!”

“Hừ! Ngươi thì biết cái gì!” Tưởng Nam phát huy sự dũng mãnh ở trên chiến trường, bắt đầu nói năng một cách thô bạo, “Nếu nàng ta dễ đối phó, chúng ta cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy!”

Tưởng Thiên ồm ồm nói: “Đối phó với một nữ hài tử, có gì khó khăn chứ?”

Tưởng Nam hậm hực ngồi xuống ghế tựa bằng gỗ Tử Đằng, cười lạnh nói: “Đâu chỉ khó khăn! Nàng ta cả ngày trốn trong Lí gia không ra ngoài, chẳng lẽ ngươi có thể bắt nàng tới đây sao?!”

“Vậy thì đợi đến khi nàng ta ra ngoài! Đến lúc đó —— “

“Đến lúc đó sao? Hai tháng nay nàng ta ra ngoài tổng cộng ba lần, mỗi lần bên người đều có hộ vệ võ công cao cường, chính nàng ta cũng gian xảo vô cùng, ngay cả ta cũng không thể lại gần, muốn gây phiền toái cho nàng ta, nói dễ hơn làm! Huống chi, nếu không để cho nàng ta nhận giáo huấn lớn, cô cô chết uổng rồi! Lão phu nhân nói, muốn Lí Vị Ương phải thân bại danh liệt!”

Tưởng Thiên lắp bắp nhìn Tưởng Nam: “Vậy —— chỉ sợ không dễ dàng!”

“Nếu Lí Mẫn Chi chết, Lí Vị Ương không tức chết thì cũng nổi điên, nhưng lại bị ngươi phá hỏng mọi chuyện!” Tưởng Nam tức giận không có chỗ để phát tiết, sau đó đột nhiên ngừng lại, mắt hơi nheo, cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói, “Nhưng mà, cũng không phải không có lợi. Ban đầu chúng ta chỉ muốn lấy đi một đệ đệ của nàng ta, nhưng hiện tại sa ——” ánh mắt hắn dừng trên mặt Tưởng Thiên, Tưởng Thiên kinh hoảng: “Tứ ca định làm gì!”

Tưởng Nam mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ mang theo một tia trào phúng: “Phế vật như ngươi cuối cùng cũng có thể phát huy chút tác dụng, từ giờ trở đi, ngươi phải làm theo lời của ta.”

Hắn nói nhỏ bên tai Tưởng Thiên một hồi, thấy sắc mặt hắn biến đổi, tươi cười của Tưởng Nam càng sâu hơn: “Được rồi, cứ như vậy đi, ta phải đi, nhớ kỹ lời ta nói, nếu còn làm hỏng chuyện, ta sẽ đem chuyện ngươi làm nói với Nhị thúc, để người trừng trị ngươi!”

Tưởng Thiên nhìn đối phương rời đi, hậm hực tiến vào phòng trong, đặt mông ngồi xuống, sau đó lấy chân đá đĩa đựng nho, nói: “Tên Tứ ca chó má, đúng là đồ vô lại, nào có người không nói đạo lý như vậy...”

Đám nha đầu xinh đẹp liếc nhau, trong đó có một nàng lớn mật chạy đến an ủi nói: “Thiếu chủ, đừng tức giận, chúng ta không để ý hắn là được. Thật sự không thể thì chúng ta đi nói cho phu nhân Quốc Công biết, để người xử lý Tứ thiếu gia.”

Tưởng Ngũ nghẹn ngào nói: “Không nhìn thấy hắn muốn đi cáo trạng ta sao? Haizz, ta thật là xúi quẩy, vừa trở lại kinh đô đã dính vào chuyện này!”

“Vậy ngài tránh xa hắn một chút!”

Tưởng Thiên đầy bụng uất ức nói: “Ta đã thương tâm thành thế này, các ngươi còn chỉ trích ta, Lí Vị Ương đồ sao chổi, biết thế ta để đệ đệ nàng ta chết quách cho rồi!”

Đám nha đầu liếc nhìn nhau, không ai dám hé răng.

Một tháng sau.

Gần giờ mẹo, trời đã tờ mờ sáng, khắp nơi vẫn thắp đèn lồng màu đỏ, chiếu sáng cả cung điện lầu các đang tối như mực, cũng soi rõ con đường hành lang dài ngoằn ngoèo. Lão đạo sĩ Doãn Thiên Chiếu râu tóc bạc trắng, thân hình khô gầy, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm sáng ngời, nhìn qua như mới bốn năm mươi tuổi, hắn đi một mạch vào tẩm cung Hoàng đế, không hề có người ngăn cản, vô số người hành lễ với hắn.

Đối mặt với cửu ngũ chí tôn, Doãn Thiên Chiếu hành lễ, thản nhiên nói: “Tham kiến bệ hạ.”

“Đứng lên đi.”

Hoàng đế gần đây si mê đạo thuật, ngay cả tẩm cung cũng không quên làm đài luyện đạo, hắn thuận tay chỉ xuống bồ đoàn (đệm ngồi) trước mặt, phân phó thái giám: “Lấy linh đan lên đây.”

Doãn Thiên Chiếu nhìn sang đồ đệ của mình Chu Thiên Thọ, vì hiến mỹ nữ mà được Hoàng đế sủng ái nên mới có mặt ở đây, khuôn mặt hắn trầm xuống, nhưng ngại Hoàng đế, nên không dám phát tác. Bởi vì hiện giờ Hoàng đế cực kỳ sủng ái mỹ nhân kia, thậm chí còn tin rằng nàng ta là mỹ nhân trên trời được Chu Thiên Thọ mời xuống, về sau Doãn Thiên Chiếu cũng muốn vạch trần âm mưu đối phương, nhưng bệ hạ lại rất tin rằng phúc thọ của mình cảm động đến thiên địa, mới đưa tiên nữ từ trên trời tới bên mình, không cần nói đến Doãn Thiên Chiếu, mà ngay cả Thái hậu khuyên bảo cũng không nghe vào tai, cố tình phong phi cho nàng ta, ngày ngày giữ ở bên người. Dưới tình huống như vậy, Chu Thiên Thọ đương nhiên cũng nhận được vô vàn sủng ái.

Thái giám nhận lấy hộp gấm trong tay Doãn Thiên Chiếu, sau đó cung kính dâng lên trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế dùng nước uống đan dược xuống, nghẹn một lúc lâu, khó khăn lắm mới thở ra một hơi, khoan khoái nói: “Mỗi lần ăn linh đan, đều có cảm giác khoan khoái khắp người, ít nhiều nhờ có đạo trưởng.”

Doãn Thiên Chiếu bày ra tư thế tiên nhân đắc đạo, cười nói: “Bệ hạ quá khen, cũng nhờ bệ hạ có tiên duyên, nên mới có thể luyện ra đan dược.” Sau đó hắn đứng dậy, nói: “Bệ hạ, để bần đạo cầu phúc cho người.”

Hoàng đế gật đầu, Doãn Thiên Chiếu đứng dậy đi đến, vung phất trần qua mặt Hoàng đế, cứ vậy thế chín lần, Doãn Thiên Chiếu miệng lẩm bẩm, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên biến sắc, dừng động tác. Hoàng đế mở to mắt nói: “Làm sao thế?”

Mặt Doãn Thiên Chiếu lộ ra vẻ khó nói.

Hoàng đế nhíu mày: “Cứ nói đừng ngại.”

Doãn Thiên Chiếu thở dài: “Bệ hạ, bần đạo thấy ngài thành kính như vậy, trong lòng nghĩ đến chuyện dương thọ của ngài chẳng còn bao lâu, thật sự thấy khổ sở!”

Sắc mặt Hoàng đế đại biến, thất thanh: “Đạo trưởng, đây là có chuyện gì?”

Doãn Thiên Chiếu tiếp tục thở dài: “Bệ hạ, mời ngài đi cùng bần đạo.” Nói xong, hắn chuyển ánh nhìn cảnh cáo đến chỗ Chu Thiên Thọ, đối phương lập tức cúi đầu.

Doãn Thiên Chiếu cười lạnh một tiếng, vẻ mặt biến hoá kỳ lạ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.