Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 62: Chương 62: Sét đánh




Phong Thành Vũ luồn hai tay vào mái tóc đen của Lý Viên khiến chúng lặng lẽ chảy xuống giữa ngón tay của mình, hắn không tiếng động lắc đầu, nghĩ thầm: “Nữ nhân này càng ngày càng lớn mật rồi, hiện tại cũng dám làm sắc mặt cho trẫm nhìn, thật là thiếu chỉnh đốn!”

Song nghĩ là như vậy, nhưng hai đầu lông mày của hắn không có gì là không vui vẻ, ngược lại từ phía sau Lý Viên ôm cổ bóng loáng nhẵn nhụi của nàng, trong nháy mắt cả người đều lôi vào chăn.

Một lần nữa lại bắt đầu nghe thấy tiếng lay động trong màn lụa, truyền đến thanh âm đứt quãng của Phong Thanh Vũ: “Chỉ suốt ngày. . . . nghĩ những thứ vô dụng kia. . . . sinh thêm nam tử cho trẫm mới là chính sự”.

“Ô ô. . . . .Ô. . . . .” đây là miệng bị ngăn chặn chỉ có thể mặc người chính là Viên Viên.

%>_

Trong hồng sa trướng phiên vân phúc vũ, Phong đại cầm thú dám ở lúc trước khi lâm triều giằng co với Lý Viên một hồi.

Đợi đến khi mặt trời lên cao, Lý Viên mới mơ mơ màng màng mở mắt, Cẩm Tú nghe thấy động tĩnh bận rộn đi tới, nhìn đống hỗn độn trên giường, nàng ngậm miệng cười một tiếng, nói: “Chủ tử dậy rồi? Nô tỳ đã chuẩn bị xong bồn tắm lớn, chủ tử thật là phải tắm rửa?”

Lý Viên trên mặt đỏ lên, hờn dỗi trợn mắt nhìn nàng một cái. Sau một bữa thoải mái tắm rửa toàn thân ở Ôn Tuyền xong, Lý Viên trang điểm một chút rồi bắt đầu dùng bữa trưa, cũng chính lúc này, một âm thanh chạy bộ ở ngoài cửa phòng vang lên.

Bỏ đũa bạc trong tay ra, Lý Viên khóe miệng vểnh cao lên kêu lên: “Đều chạy tới rồi, còn đứng ngốc ngoài cửa làm gì!”

Hì hì. . . . Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang lên, Châu Châu một thân váy bách điệp như ý nguyệt nha màu vàng nhạt, chầm chậm tiêu sái đi vào.

Chỉ thấy nàng trong tay có một chiếc khăn nhỏ giơ tay lên, thân thể vững vàng cúi người xuống dưới, mềm mại nói: “Nhi thần Minh Châu tham kiến mẫu phi, nguyện mẫu phi ngọc thể an khang, thịnh nhan vĩnh viễn”.

Lý Viên nhìn nàng ra dáng tiểu đại nhân, không khỏi “Xì———–” cười một tiếng.

Châu Châu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhào vào trong ngực Lý Viên, bất mãn nói: “Nương hư! Cười người ta!”

Lý Viên dùng sức hôn lên khuôn mặt tiểu nữ nhi một chút, cười nói: “Nương cười a! Là bời vì cao hứng. . . . . Tiểu Châu Châu của nương trưởng thành, càng có thêm tư thái của công chúa a!”

Châu Châu nghe thấy hài lòng, nàng đắc ý nói: “Là Chu cô cô dạy, Châu Châu thông minh đi học nên biết!”

Lý Viên lắc đầu nghĩ: không biết người nào đó lúc trước khóc sướt mướt nói không muốn cùng Chu cô cô học quy củ.

Cẩm Tú đứng một bên nghe lời của Châu Châu nói xong, cười chen lời vào nói: “Công chúa điện hạ của chúng ta cực kỳ thông minh, những thứ cung quy lễ tiết này tất nhiên không làm khó được công chúa điện hạ”.

Châu Châu thoáng cái cằm nhỏ vểnh cao hơn, một bộ dáng ta rất lợi hại.

Lý Viên lắc đầu, đứa nhỏ này a! Hoàn toàn không hiểu được hai chữ khiêm nhường viết như thế nào.

Châu Châu lúc lắc đầu nhỏ, nhìn chung quanh một vòng hỏi: “Đệ đệ đâu?”

“Bẩm công chúa, thái tử điện hạ còn chưa tới đây!”

“Cẩm Tú!” Lý Viên trừng mắt nhìn nàng một cái, cái gì thái tử điện hạ chỉ biết nói nhảm.

trên mặt Cẩm Tú nụ cười vẫn nở, căn bản không thấy được vẻ mặt giận trách cảu Lý Viên.

Không lâu sau, Tần mama cùng một đám cung nhân hầu hạ ôn Hi nhi đến.

Hi nhi nhìn thấy nương hắn xong, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lập tức thành bộ dạng một đóa hoa, không ngừng “Lạnh———–lạnh———-” kêu lên.

Lý Viên vội vàng nhận lấy tiểu thân thể béo lùn chắc nịch của hắn, cười nói: “Dạy ngươi bao nhiêu lần, là nương không phải là lạnh, gọi phụ thân cái chữ này không phải là rất rõ ràng sao! Làm sao gọi nương liền trở nên khó khăn như vậy a!”

“Nương nương, thái tử gia còn nhỏ mà, qua thời gian nữa miệng nói sẽ càng rõ ràng”.

Lý Viên khẽ nghiêng đầu, nhìn nụ cười hiền lành trên khuôn mặt Tần mama. Không tiếng động thở dài, chiếu thư sắc phong chính thức còn chưa tới đây! Làm sao mà tất cả mọi người đều kêu thái tử, thái tử vậy.

Lý Viên nhìn Châu Châu cùng Hi nhi chơi chung một chỗ, khóe miệng nhấc lên nghĩ đến: thái tử? Còn Gia?

Hừ hừ. . . . . . . . Liền nhìn tiểu cánh tay cùng bắp chân của hắn gọi: thái tử nãi, còn kém một ít.

Song, bất kể trong lòng Lý Viên có vách ngăn, chuyện Hi nhi tấn phong thái tử, vẫn oanh oanh liệt liệt bắt đầu.

Sau khi trải qua tuyên chiếu thư, tế tông miếu, bố cáo thiên hạ xong, Hi nhi gần một tuổi đã trở thành thái tử danh chính ngôn thuận của Đại Chu triều.

Sau trận này, chuyện mà từ khi lên ngôi Phong Thành Vũ luôn bị nhắc tới, rốt cục hạ màn.

Lý Viên trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng lại càng vô song, ép tới lục cung không biết ở trong bóng tối lại phun ra bao nhiêu máu đây!

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại đến tháng năm.

Trong Cam Tuyền cung, Lý Viên một thân cung trang gấm lưu thải ám hoa, tay cầm chén trà sứ men xanh nhỏ, nhàn nhạt nhìn hơn mười giai nhân số tuổi và tướng mạo đều không giống nhau.

Từ sau lúc Lý Viên tấn phong làm quý phi, bàn về thân phận thì trong cung Lý Viên tất nhiên là cao nhất, cho nên mỗi ngày mười lăm hàng tháng, các cung tần phi tử đều tới thỉnh an.

Mượn khăn gấm trong tay che dấu, Lý Viên tẻ nhạt vô vị ngáp một cái, hôm qua nàng bị cầm thú kia tàn phá suốt một đêm, hôm nay vì tiếp kiến các nàng phải dậy thật sớm, lúc này hiện lên một chút khốn ý.

Những nữ nhân trên điện này không phải là người thường, nhìn Lý Viên tinh thần không có phấn chấn, vội vã chuyển một số đề tài nói chuyện, chỉ hy vọng có thể giành được một chút ưu ái của vị nữ nhân tôn quý nhất trong cung.

“Quý phi nương nương” Hiền phi ngồi bên tay phải phía dưới Lý Viên, sắc mặt khiêm nhường nói: “Nô tỳ thấy nương nương tinh thần tựa hồ có chút không tốt, vừa lúc trong tay nô tỳ có một phương thuốc phó tỉnh thần, nhược bằng nương nương không chê có thể dùng thử một chút”.

Lý Viên trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng cũng lập tức cười nói: “Đó là quá tốt rồi, đa tạ Hiền phi tỷ tỷ”.

Các cung phi còn lại nhìn hai người cười nói nhẹ nhàng, không khỏi nhất tề nghĩ đến, Thần quý phi nhớ năm đó bất quá cũng chỉ là một cái Dung hoa nho nhỏ trong điện của Hiền phi, ai có thể nghĩ đến thời gian mấy năm sau, thân phận liền trở nên cách biệt.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt cảm thán, giễu cợt, khinh thường từ trong mắt mọi người bắn ra.

Mà đúng lúc này, Tiểu Hỉ Tử từ phía ngoài đi đến, nhìn khuôn mặt bộ dạng khó coi của hắn Lý Viên không khỏi nhíu mày.

Chỉ thấy hắn một mạch đi đến bên cạnh Lý Viên thấp giọng rỉ tai mấy câu, chúng tần phi đã nhìn thấy Thần quý phi nương nương có vẻ ôn hòa trên mặt xuất hiện một cái vẻ mặt kinh ngạc.

Song một khắc sau nàng thần thần sắc thản nhiên nói: “Tuyên nàng đi vào”.

“Ti thiếp Lý Tu nghi tham kiến Thần quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế”.

Lý Viên gật đầu, nói: “Đứng lên đi!”

Nàng có chút ngạc nhiên nhìn Lý Phương một thân hoa đào váy yên la xinh đẹp phi phàm. Nàng lúc này đã không còn thấy một vẻ hèn mọn phẫn hận lần trước nữa.

Nàng ta mặt mày trương dương, trên mặt còn có hưng phấn cố gắng đè nén, vừa nhìn nàng mà đồng thời dương đương đắc ý, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, Lý Viên trong tâm lộp bộp hạ xuống, bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.

“Ngày mươi lăm hàng tháng đều phải tới thỉnh an quý phi nương nương, là quy củ do hoàng thượng định ra, vì sao Lý Tu nghi hiện tại mới khoan thai đi đến, chẳng lẽ là——” Đức phi trên mặt lạnh lùng trong trẻo nở ra một nụ cười giễu cợt nói: “Chẳng lẽ ngươi tư thế quá lớn, không để quý phi nương nương vào trong mắt”.

Chuyện hai nàng là tỷ muội, trong hậu cung tất nhiên người người đều biết, mà Đức phi lúc này cầm chân đau của Lý Phương khiến cho nàng ta khó coi, chỉ sợ là muốn hạ trên người quý phi.

Lý Viên đem chén trà nhỏ trong tay đặt ở bảo tọa bên cạnh bàn, giống như căn bản không nghe thấy Đức phi nói gì, nàng hướng về phía Lý Phương thản nhiên nói: “Lý Tu nghi hôm nay thỉnh an muộn, bổn cung liền theo cung quy phạt ngươi chép hai mươi lần “Xuân Lan cung huấn”, lấy làm trừng phạt”.

Đức phi nhìn Lý Viên như thể không đem nàng vào trong mắt, không khỏi dùng sức kéo kéo khăn thêu trong tay.

“Quý phi nương nương oan uổng a!” Đại nha đầu vẫn đỡ cánh tay Lý Viên tiến lên một bước đắc ý nói: “Chủ tử nhà ta vì thân thể khó chịu nên mới đến muộn!”

Chê cười, ngươi một cái tu nghi nho nhỏ mà lại lấy thân thể không khỏe làm cái cớ, thứ gì a! Chúng tần phi trong lòng tất cả đều nghĩ như vậy, nhưng trên mặt đều là một vẻ mặt xem kịch vui.

Vị này chính là thân tỷ tỷ của quý phi nương nương đây!

“Oanh Ca, không được vô lễ, còn không lui xuống” Lý Phương ngoài miệng dù mắng, nhưng thần sắc lại lộ vẻ kích động.

Lý Viên cảm giác, cảm thấy trong bụng bất an, nàng cũng không ngốc, vừa định muốn cho các nàng quy an.

Thì Lý Phương lại giơ khăn lên, che thật chặt miệng của mình, làm thành bộ dạng nôn khan.

Lệ phi đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Phương, bảo người ta cầm ống nhổ đến đây, giống như quan tâm nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng ta nói: “Lý muội muội đây là tại sao? Xem ra ngươi giống như là mang thai a!”

“Xuy———” nghe lời của Lệ phi nói, cả phòng tần phi không khỏi cười ra tiếng. Thiên hạ này người nào không biết Thần quý phi nương nương độc chiếm thánh tâm. Hai ba năm nay hoàng thượng ngoại trừ Cam Tuyền cung không đặt chân đến nơi của tần phi nào khác.

Bằng không danh hiệu thiên hạ đệ nhất sủng phi là ở đâu ra?

Chỉ nghe thấy một vị họ Uông tần phi cấp thấp cười duyên nói: “Lệ phi nương nương thật biết nói đùa. . . . . . Hoàng thượng cũng chưa từng gọi Lý Tu nghi thị tẩm. . . . Lý Tu nghi như thế nào lại. . . . Ha ha. . . . . . . . . .”

Chẳng những là nàng, tần phi trong điện tất cả đều nở nụ cười.

Chẳng qua là tiếng cười của các nàng trong đó có quá nhiều lòng chua xót, quá nhiều ghen ghét.

Đại nha đầu Oanh Ca bên cạnh Lý Phương nhưng lại tiến lên một bước, dương dương đắc ý nói: “Ai nói hoàng thượng không có vời chủ tử ta thị tẩm? Đêm hôm mười hai tháng ba hoàng thượng đã ân sủng chủ tử!”

Mười hai tháng ba, không phải là yến tiệc để Hi nhi chọn đồ vật đoán tương lại sao?

Nàng một câu nói làm giống như kinh lôi đất bằng phẳng, làm cho tần phi cả phòng như mộng. Các nàng không tự chủ được tất cả đều nhìn về phía Lý Viên ngồi ở bảo tọa trên cao, chẳng lẽ cuộc sống độc sủng thánh ân của Thần quý phi sẽ phải kết thúc.

Lý Viên đang lúc mọi người đăm chiêu suy nghĩ, chậm rãi đứng dậy, nàng không thể nói trong lòng mình tột cùng là cái tư vị gì.

Chẳng qua là đau, rất đau rất đau, đau đến nàng muốn giết người.

Phong, Thành, Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.