Thứ Nữ Thành Thê

Chương 92: Chương 92: Gặp lại cố nhân (1)




“Này….” Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên cũng có ý định lưu lại bên Vân Tụ, dù sao hắn và Vân Tụ cũng có một thời gian dài bên nhau, huống hồ chỉ cần nghĩ đến thân hình nhu nhược không xương của Vân Tụ là hắn đã cảm thấy toàn thân như muốn nhũn ra rồi. Nhưng hắn cũng cảm thấy như vậy có lỗi với Xảo Nguyên, nàng nhu thuận, hào phóng, làm sao hắn có thể để nàng chịu ủy khuất đây?

“Bắt đầu từ hôm nay, buổi tối Nguyên nhi không được ngủ lại phòng Vân di nương, nàng ta đang mang thai, không thể hầu hạ ngươi được.” Chu thị thấy nhi tử có chút do dự nên lạnh lùng nói, sau đó lập tức đi ra ngoài. Chu thị hiểu nhi tử của mình, chỉ cần thấy bà tức giận, chẳng sợ hắn sẽ không nghe lời.

Vân Tụ tự cho mình là thông minh, dùng một chiêu này để tranh thủ tình cảm, nhưng hôm nay bà sẽ để cho nàng ta mất cả chì lẫn chài. Cái nhà này còn chưa đến lượt một nữ tử thanh lâu đùa giỡn chiêu trò. Nàng ta muốn dùng hài tử trong bụng để tính toán, đúng là suy nghĩ sai lầm.

Triệu Tĩnh Nguyên thấy mẫu thân nói như vậy, lập tức vội vàng đi ra theo, cũng không ở lại cùng với Vân Tụ. DD:Le^qu;yDon

“Vân di nương nghỉ ngơi đi, ta sẽ an bài nha đầu sắc thuốc, bên ngoài cũng sẽ có người phục vụ ngươi, ngươi không cần lo lắng.” Xảo Nguyên thấy Triệu Tĩnh Nguyên đã đi ra ngoài, vui vẻ cười với Vân Tụ, nói.

Đương nhiên mọi thứ ăn dùng đều sẽ an bài cho nàng ta đồ tốt nhất, nhưng như thế thì sao chứ? Chỉ cần lão gia không ở bên cạnh nàng ta thì cái gì cũng không quan trọng, ở cái nhà này, được lão gia sủng ái mới là điều quan trọng nhất, nhiều năm như vậy, nàng cũng coi như hiểu rõ rồi.

Nhìn ánh mắt coi thường của Xảo Nguyên, Vân Tụ hận đến nghiến răng, nữ nhân này quá ghê tởm, không ngờ lại dùng đến chiêu này, quả thật là hèn hạ vô sỉ. Nhưng nói gì thì nói, sự thật là Triệu Tĩnh Nguyên đã rời đi. Lúc này Vân Tụ lại có chút hối hận tại sao nàng lại dùng chiêu này để tranh thủ tình cảm cơ chứ. Thật là thất sách mà, nếu sau này lão gia không còn tới phòng nàng, nàng phải làm sao bây giờ?

“Di nương, lão gia đi rồi, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để cho nàng ta lớn lối như vậy?” Nguyệt Vũ nhìn Triệu Tĩnh Nguyên và Xảo Nguyên cùng đi về phía gian phòng đối diện, vội vàng đến bên cạnh chủ tử nhà nàng hỏi.

“Ngày mai xem sao rồi lại tính, tối nay kiểu gì cũng không thể giữ lão gia ở lại rồi. Chẳng qua ta sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, bà già đáng chết đó, bà ta không để cho nhi tử của bà ta đến đây thì hắn thật sự không đến sao? Die danle^quys do^n Còn tiểu tiện nhân Xảo Nguyên kia nữa, nàng ta muốn đấu với ta sao, không dễ như vậy đâu, ta sẽ khiến cho nàng ta muốn sống không được muốn chết không xong.” Vân Tụ nghiến răng nghiến lợi nói. Nguyệt Vũ tin tưởng, lúc này nếu Xảo Nguyên ở đây, chủ tử của nàng chắc chắn sẽ nhào lên cắn xé nàng ta.

Lúc này Triệu Tình Lam cũng đã nghe được tin tức, chỉ có điều đây là chuyện trong phòng phụ thân, nên cũng không đi coi. Nhưng không đi không có nghĩa là không biết, nghe Nguyệt Hoa nói xong mọi chuyện, Triệu Tình Lam vuốt vuốt cuốn sách trong tay, cười nói: “Về sau trong phủ lại có trò hay để xem rồi, nhưng chỉ e trò hề lần này cũng không kéo dài được lâu.”

“Không lẽ tiểu thư biết được điều gì?” Thúy Vũ tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ là thuận miệng nói vậy, thôi, chúng ta cũng nên đi nghỉ thôi, ngày mai không biết chừng còn có chuyện phiền lòng.” Triệu Tình Lam nói xong, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi ngủ.

Thúy Vũ vội vàng tiến lên giúp Triệu Tình Lam trải giường chiếu, vừa làm vừa nói: “Hình như tiểu thư rất thích nhìn các nàng đấu nhau.”

Phía bên Hồng Linh cũng đã chuẩn bị xong đồ hầu hạ Triệu Tình Lam rửa mặt. Triệu Tình Lam vừa rửa mặt vừa nói: “Ta cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi coi bọn họ đấu đá, chẳng qua đây là chuyện không thể tránh được, ta cũng muốn coi một chút xem cuối cùng ai trong hai vị di nương này lợi hại hơn, tương lai cái nhà này cũng cần có người quản lý.”

Triệu Tình Lam cũng không có ý tốt như vậy, chẳng phải bản thân nàng cũng thật thích nhìn bọn họ đấu nhau đó sao? Trước kia, khi mẫu thân nàng còn ở đây, những tranh đấu này khiến mẫu thân mệt mỏi biết bao, nhưng là một người chủ mẫu, mẫu thân đã thực sự tẫn trách, dù có phải chịu ủy khuất cũng cố gắng xử lý mọi chuyện trong Triệu gia một cách thỏa đáng. Giờ không có mẫu thân lo liệu, nàng thật muốn coi xem Triệu gia sẽ thành cái dạng gì.

Dù cho mẫu thân không thấy được, nhưng nếu để bà biết, chắc chắn bà sẽ vui vẻ khi thấy Triệu gia ngày càng loạn thôi.

Quả nhiên mọi chuyện giống như Triệu Tình Lam nghĩ, từ ngày hai di nương mới vào cửa, Triệu gia cũng không còn cuộc sống an bình, mỗi ngày đều là đấu tranh gay gắt, quyết liệt.

Vân Tụ ỷ vào bản thân mang thai, đối với việc Xảo Nguyên quản gia cảm thấy vô cùng không hài lòng, lúc nào cũng tìm cách gây chuyện, nhưng nàng ta càng như vậy, Xảo Nguyên lại càng được sủng ái, không chỉ là Chu thị sủng ái nàng mà ngay cả Triệu Tĩnh Nguyên cũng sủng ái vô cùng.

Nhưng cho dù Xảo Nguyên có được sủng ái như thế nào, gặp phải những lúc Vân Tụ ầm ĩ gây chuyện vẫn luôn tránh né là chính, không cùng nàng ta xung đột chính diện, điều này khiến cho Vân Tụ càng bực mình hơn.

Chu thị thấy vậy vô cùng hài lòng, điều này chẳng phải là cái bà muốn sao? Mặc dù xuất thân của Xảo Nguyên không cao nhưng cuối cùng vẫn là xuất thân trong sạch, hiện giờ làm quý thiếp, chẳng phải là hơn người khác rất nhiều sao? Chờ sau này khi nhi tử về Kinh thành, tìm cho hắn một nữ tử môn đăng hộ đối làm chính thất, như vậy bà cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa. Lee^q uyyDoo^nn

“Lão thái quân, hôm nay lão gia không về được, lão gia cho người về báo lão thái quân người một tiếng.” Chu thị đang chờ Triệu Tĩnh Nguyên trở về ăn cơm, lại thấy gã sai vặt Tiển Nghiên của Triệu Tĩnh Nguyên đến bẩm báo.

“Lại có đại sự gì? Chẳng lẽ có người phía trên đến?” Chu thị cũng là thuận miệng hỏi vậy thôi, nhi tử bà hiện giờ là quan phụ mẫu nơi đây, có chuyện vướng chân cũng là điều khó tránh khỏi.

“Bẩm lão thái quân, thời gian này năm trước đã sớm qua kỳ lũ, nhưng không hiểu sao năm nay lại không vậy, hai ngày trước mấy huyện xung quanh chúng ta đột nhiên có mưa to, nước lũ trên sông dâng cao, nạn dân vô số.” Tiển Nghiên lanh lợi trả lời.

“Nhưng huyện Sơn Nam không phải là có địa thế cao sao, hẳn là không bị ảnh hưởng mới đúng, mấy ngày nay ta cũng không nghe thấy có chỗ nào bị lụt.” Chu thị ngạc nhiên hỏi, huyện khác gặp họa, nhi tử bà là Huyện lệnh huyện Sơn Nam thì vội vàng cái gì?

“Lão thái quân có lẽ không biết, mặc dù chúng ta không có gặp tai họa, nhưng cũng bởi vì xung quanh đây chỉ có chúng ta không có chuyện gì cho nên nạn dân xung quanh đều tràn về đây, bây giờ ngoài đường đã đầy lưu dân, lão gia đang phải xử lý những lưu dân này.” Tiển Nghiên cười cười giải thích cho Chu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.