Thứ Nữ Thành Thê

Chương 109: Chương 109: Giúp chữa bệnh




Ninh Mặc Hiên nghĩ một chút, xem ra hắn suy nghĩ quá đơn giản rồi, nói không chừng Triệu Tĩnh Nguyên sẽ dùng chuyện này tới uy hiếp phụ thân, uy hiếp Khánh quốc công phủ, bắt bọn họ giúp hắn phục hồi nguyên chức. Ngay cả sống chết của nữ nhi hắn còn không quan tâm, thì làm sao còn để ý danh dự của nàng?

Xem ra muốn tính toán tốt hơn, vẫn phải đợi thêm mấy ngày, xem Kinh thành chuyền đến tin tức gì đã. Sầm di biết được những gì nữ nhi gặp phải khi ở đây chắc chắc sẽ nghĩ biện pháp. Trước đó Sầm di đã nói qua mấy lần, điều bà lo lắng nhất chính là Tình Lam phải chịu ủy khuất.

Có điều Ninh Mặc Hiên cũng tính đến chuyện nếu phía Kinh thành không có phản ứng gì, thì hắn cũng sẽ nghĩ cách đưa Triệu Tình Lam trở lại Kinh thành, mặc dù nói Triệu gia có thể vin vào chuyện này để lợi dụng thậm chí là uy hiếp Ninh quốc công phủ, nhưng nếu người Triệu gia dám làm vậy, đương nhiên cũng sẽ phải trả giá đắt vì những gì mình làm. Die nn da n lqdon Hắn cũng chỉ quản những chuyện hắn quan tâm, những người hắn để ý, còn những người khác, trong lòng hắn không đáng một đồng.

Ngày hôm đó, Ninh Mặc Hiên đang xây dựng mấy lều tạm dùng cho việc chẩn bệnh thì gặp hai nha dịch vội vàng đi tới.

Khu lều tạm này là do Ninh Mặc Hiên cho người tìm một khối đất trống dựng tạm một y quán đơn giản bằng cỏ tranh, do nơi này điều trị miễn phí cho những người đang bị nhiễn bệnh dịch nên lúc này đã đầy ắp người, mấy người hắn mang đến về cơ bản là không đủ dùng.

“Ninh công tử, lão gia nhà ta sai ta đến mời công tử qua phủ một chuyến.” Hai người này là nha dịch mà Triệu Tĩnh Nguyên phái tới, đặc biệt mời Ninh Mặc Hiên đến phủ.

Ninh Mặc Hiên nhíu mày, hiện giờ Triệu Tình Lam không có trong phủ, Triệu gia cũng không có người nào đáng để hắn quan tâm, điều này hẳn những người ở Triệu gia đều rõ ràng, tại sao Triệu Tĩnh Nguyên còn cho người tới mời hắn tới? Chẳng lẽ hắn ta nghĩ ở trên địa bàn huyện Sơn Nam này thì hắn sẽ phải nể mặt mũi hắn ta? Hắn ta cũng đánh giá quá cao bản thân mình rồi, ngày đó hắn tới chẳng qua là vì chẩn bệnh cho Tình Lam, nếu không thì làm làm sao hắn lại đến cơ chứ? Không lẽ Triệu gia cho rằng hắn là đại phu riêng của nhà bọn họ? Người nào có bệnh cũng tới tìm hắn?

“Đại nhân nhà ngươi có nói có chuyện gì không?” Để tránh trường hợp đoán sai, Ninh Mặc Hiên quay sang hỏi hai tên nha dịch, bởi biết đâu là có chuyện khác.

“Đại nhân chỉ nói là có người bệnh cấp tính, mời công tử qua đó một chuyến, nhưng ai bị bệnh thì đại nhân không nói, có lẽ là vị di nương hay tiểu thư nào đó.” Tên nha dịch này trước giờ vẫn luôn sùng bái Ninh Mặc Hiên nên lúc nói chuyện nhất mực cung kính.

Thực ra thì đâu chỉ có nha dịch này, hiện giờ người dân huyện Sơn Nam đều đã coi Ninh Mặc Hiên giống như thần rồi, vị công tử này đã cứu không ít người, dù là những người mắc bệnh dịch, vốn nghĩ bản thân chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ lại có không ít người nhờ hắn mà tìm được đường sống trong chỗ chết. Đã vậy còn khó có được chính là vị công tử này rất công bằng, không ngại bần yêu phú, dù người nào muốn trị bệnh, cũng đều phải đến khu lều tạm này, bằng không thì mặc cho ngươi có tiền hay không, đều nhất quyết không đi.

“Ngươi không nhìn thấy nơi này có bao nhiêu người bệnh hay sao, ta làm gì có thời gian mà đến đó chứ? Trở về nói với Triệu đại nhân một tiếng, nếu là có bệnh nhân thì đưa đến đây, ta bên này không đi được.” Ngoài Triệu Tình Lam ra, trong mắt Ninh Mặc Hiên những người Triệu gia kia cũng không có gì khác so với những người ở đây, muốn xem bệnh, đương nhiên phải đến nơi này.

Hai nha dịch liếc nhìn nhau, lúc này Ninh Mặc Hiên lại vội vội vàng vàng tiếp tục công việc, cũng không thèm để ý đến hai người này.

“Huynh đệ, ngươi nói coi, chúng ta không mời được người tới, phải làm sao bây giờ?” Người cao hơn trong hai người nói.

“Ai mà không biết vị Ninh công tử này đối xử với mọi người đều như nhau, muốn được ngài ấy xem bệnh đều phải đến đây cả. Lão gia muốn chúng ta mời người, điều đó vốn đã là không thể nào rồi.” Tên thấp hơn vừa sùng bái nhìn Ninh Mặc Hiên vừa nói: “Ta nói nha, chỉ riêng điểm này của Ninh công tử đã là tốt rồi, những người khác đều là giả bộ, nhưng Ninh công tử lại không vậy, ngài ấy là công bằng thật sự.”

“Ngươi nói không sai, vị Ninh công tử này đối với bệnh nhân ai cũng như ai, nhưng ta nghe nói cũng có ngoại lệ, mấy ngày trước đây chính Hồ Tam cũng đã tới mời Ninh công tử qua phủ Triệu đại nhân chẩn bệnh.”

“Điều này sao có thể, nếu mấy ngày trước Hồ Tam có thể mời được sao hôm nay chúng ta mời lại không được? Chẳng lẽ Hồ Tam lại có thể diện hơn so với huynh đệ Bạch Tam chúng ta.”

“Cái này thì ta không rõ, có thể là do mấy ngày nay đại nhân nhà ta xem nhẹ vị Ninh công tử này cũng nên. Triệu đại nhân dù là huyện lệnh, nhưng trước kia cũng đã từng ở Kinh thành, không biết chừng trước đó có quen biết với Ninh công tử, cho nên mới phái chúng ta đến mời Ninh công tử qua phủ.” Người cao gầy nhìn Ninh Mặc Hiên, nói. Có điều hắn nghe Hồ Tam nói rồi, khi đó vị Ninh công tử này vừa nghe hắn truyền lời đã vội vội vàng vàng đến ngay. Lee^q uyyDoo^nn Thế nào hôm nay thái độ lại thay đổi rồi, không những không đồng ý đến, mà cũng chẳng thèm hỏi thêm đến một câu.

“Thôi, cũng đừng quản nhiều, huynh đệ chúng ta vẫn nên trở về chuyển lời của Ninh công tử cho đại nhân thì hơn, nếu đại nhân muốn xử lý chúng ta thì cũng đành chịu thôi. Hiện giờ Ninh công tử cũng đang nhiều việc, chúng ta không nên quấy rầy thì hơn, dù chỉ chút thời gian nhưng chưa biết chừng lại liên quan đến mạng người đó.”

“Được, chúng ta về thôi, bên này Ninh công tử bận vậy mà đại nhân cũng không biết đường tìm thêm một vài người đến giúp công tử. Ninh công tử dụng công chăm sóc những người nghèo này như vậy đủ thấy ngài ấy là người tốt. Chỗ này lúc nào cũng nhiều bệnh nhân, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian, không tiếp tục ở đây nữa.”

“Ngươi nói thử xem, giờ liệu còn có ai nguyện ý đến chỗ như thế này, nói gì thì nói, mạng vẫn là quan trọng nhất a.”

“Ta nghe nói Nhị tiểu thư của Triệu đại nhân không cẩn thận lây bệnh, Triệu đại nhân vì bảo vệ tính mạng ngay cả nữ nhi ruột cũng đưa đi, hiện giờ không biết sống chết thế nào, ngày đó Hồ Tam đi mời Ninh thế tử cũng là vì chẩn bệnh cho Nhị tiểu thư đó.” Hai người vừa nói vừa nhanh chóng rời đi.

Ninh Mặc Hiên vẫn như cũ mang người của mình tất bật làm việc, một chút cũng không bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng, như thể việc hai người nọ bất chấp nguy hiểm đến tìm không hề xảy ra.

Bên này Triệu Tĩnh Nguyên nghe hai nha dịch truyền lời, tức giận đến suýt ngất, sao ngày đó Triệu Tình Lam ngã bệnh hắn vội vã tới, đã vậy còn bất chấp nguy hiểm đưa đi, hiện giờ dù chưa có chữa khỏi hẳn nhưng nghe nói cũng là dụng tâm điều trị, vậy mà giờ lại không chịu đến? Chẳng lẽ thể diện của hắn còn không bằng Triệu Tình Lam?

Nghĩ đến điều này, Triệu Tĩnh Nguyên vô cùng không vui, nói gì thì nói hắn cũng là phụ thân của Triệu Tình Lam, làm gì có chuyện phụ thân lại không bằng nữ nhi cơ chứ? Dù Triệu Tình Lam có Khánh quốc công phủ chống lưng cho nàng, nhưng cũng không thể cứ vậy mà từ chối hắn. Có điều, nói đi nói lại thì tính tình này của Ninh Mặc Hiên hắn cũng đã sớm biết, đừng nói bản thân hắn chỉ là Huyện lệnh của cái huyện Sơn Nam nho nhỏ này, dù là đại nhân vật chạm đến có thể phỏng tay trong Triều cũng không nhất định mời được hắn ta đến chữa trị. Thôi, hắn cũng không nhất định phải mời hắn ta đến trị bệnh, bệnh tình của Xảo Nguyên xem ra không đến nỗi quá nghiêm trọng, đi tìm một vị đại phu khác trong thành vậy, cũng chẳng phải chỉ có một mình hắn ta có thể chữa bệnh.

Vậy nên Triệu Tĩnh Nguyên lại sai hai người đi mời một vị đại phu khác, một lúc sau thì mời được một lão đại phu để kiểu râu dê tới. Sau một hồi kiểm tra chỉ nói Nguyên di nương đã có thai, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.

Chu thị và Triệu Tĩnh Nguyên vốn đang lo lắng, không biết Xảo Nguyên có phải là cũng lây bệnh dịch hay không, ai ngờ lại nhận được tin tốt từ trên trời rơi xuống như vậy. Hai mẫu tử vui mừng quá đỗi, nhất là Chu thị lại càng vui vẻ, lâu như vậy cuối cùng cũng có một tin tức tốt, cuối cùng thì Xảo Nguyên cũng đã mang thai, không phụ kỳ vọng của bà. Lần này thì tốt rồi, cuối cùng cũng đã có thể xua tan không khí lo lắng trong nhà, hy vọng hài tử này là phúc tinh, có thể mang tới điềm lành cho gia đình.

Chu thị và Triệu Tĩnh Nguyên hưng phấn nghĩ đến mười tháng sau trong nhà lại có thêm nhi tử, vui sướng đến mức quên đi hết thảy. Vì vậy Chu thị lập tức phân phó nhà bếp có cái gì tốt cũng là cho Xảo Nguyên, chỉ cần nàng muốn thì đều phải ưu tiên làm cho nàng trước. Dù hiện tại bên ngoài khó khăn, nhưng cũng không để nàng phải chịu ủy khuất.

Có người vui thì cũng có người buồn, người này không ai khác chính là Vân Tụ, hiện giờ mặc dù nàng cũng đang có thai, nhưng vì thân phận nha hoàn thông phòng nên không thể so với di nương được, nói gì thì nói, mọi đãi ngộ đều không bằng trước, mọi thứ ăn dùng cũng không khác biệt mấy so với Trương di nương và Liễu di nương. Điều này đối với một người quen cẩm y ngọc thực như Vân Tụ mà nói không khác nào đòi mạng. Nàng nóng lòng muốn thoát ra khỏi cục diện hiện tại, nhưng bên cạnh lại không có người có thể dùng được. Nha đầu thiếp thân đã sớm bị Triệu gia bán đi, hiện tại bên cạnh nàng là một nha đầu mới được mua tới. Mà đó còn là do nàng đang mang thai, nếu không e rằng cũng không thể có. Nha đầu này mặc dù mọi chuyện đều nghe lời nàng, nhưng những việc có thể giúp nàng cũng có hạn.

Vân Tụ vốn chỉ có việc mang thai là chiếm ưu thế, nhưng hiện giờ Xảo Nguyên cũng đã có thai, so sánh hai bên, nàng một chút ưu thế cũng không có. Vì vậy mặc dù cùng là người mang thai, nhưng Xảo Nguyên được chúng tinh phủng nguyệt, còn nàng thì… Điều này khiến cho trong lòng Vân Tụ chỉ có một chữ hận.

Vân Tụ âm thầm ngồi bên cửa sổ, nhìn phòng đối diện người đến kẻ đi mà rầu rĩ, không ngờ nàng lại tính sai, nếu biết tiện nhân Xảo Nguyên này nhanh nhưng vậy đã mang thai thì đáng lẽ ra nên đối phó với nàng ta trước mà không phải là đi đối phó với cái người không liên quan Triệu Tình Lam kia.

Nghĩ tới đây, Vân Tụ đi tìm nha đầu của nàng, âm thầm bày mưu tính kế.

Chu thị sao biết được trong nhà lại có một âm mưu lớn như vậy đang được tính toán, bà vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng có được tôn tử.

“Lão thái quân, hiện giờ trong nhà vui như vậy, chỉ tiếc Nhị tiểu thư lại ở bên ngoài, không cảm nhân được niềm vui này.” Lưu ma ma chung quy vẫn cảm thấy không ổn, nên vào lúc Chu thị đang vui vẻ liền nhắc cho bà biết vẫn còn có một người như thế.

Chu thị nghe Lưu thị nói vậy, nụ cười trên môi trở lên cương cứng: “Là nó không có phúc khí, ta vốn còn cảm thấy nó rất được, muốn dạy bảo một hồi, ai ngờ lại bị cái bệnh này, mấy ngày rồi mà vẫn không thấy tốt.”

“Cũng không biết hiện tại Nhị tiểu thư sao rồi, tính ngày nếu có thể chữa được thì hiện giờ hẳn đã có chút khởi sắc.” Hôm đó Lưu ma ma cũng đã cẩn thận hỏi kỹ gã sai vặt đưa bạc, nhưng hắn ta cái gì cũng không biết, rõ ràng là không có đi vào nhìn.

“Hôm đó ta cũng đã hỏi, có lẽ vẫn chưa có gì khởi sắc, nếu không làm gì có chuyện nha đầu Thúy Vũ lại khóc đến vậy? Thúy Vũ là nha đầu đi theo Tình Lam từ nhỏ, đối với Tình Lam rất trung tâm, có lẽ nghĩ đến bệnh tình chủ tử không tốt, nên nàng ta mới khóc thành như vậy.” Chu thị chán nản nói.

“Gã sai vặt đó không có tự mình vào coi, cũng không nói rõ, ngay cả hỏi cũng không hỏi cho rõ ràng. Thiết nghĩ lão thái quân ngài cũng không yên tâm, hay là để lão nô đi một chuyến, xem Nhị tiểu thư giờ sao rồi.” Lưu ma ma nghĩ bản thân bà phải qua đó một chuyến mới được, cho nên nói.

Nhưng Chu thị lại không đồng ý: “Thôi, ngươi cũng không cần đi xem, nếu tốt lên, tự nhiên sẽ có người đến báo tin, ngươi là người bên cạnh ta, còn có nhiều việc cần làm, huống hồ biết đâu qua đó dính phải chút đồ không sạch sẽ, vậy chẳng phải không tốt sao.” Lưu thị có bị lây thì cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ không cẩn thận lây đến bà, vậy chẳng phải bà cũng bị liên lụy sao?

Lưu thị vạn lần không ngờ, bà nguyện ý đi thăm Nhị tiểu thư nhưng lão thái quân lại không đồng ý, có điều lão thái quân là chủ tử, bà không thể không nghe theo, thôi, bà đành phải phụ sự phó thác của phu nhân vậy. Giờ bà chỉ có thể cầu xin Bồ tát phù hộ cho Nhị tiểu thư, gặp dữ hóa lành, đại nạn không chết.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của mọi người, cuối cùng bệnh tình của Triệu Tình Lam cũng coi như là khỏi. Mấy nha đầu và Ninh Mặc Hiên vui vẻ không thôi, Thúy Vũ và Hồng Linh còn làm một bàn món ăn, mấy chủ tớ cùng tụ tập liên hoan chúc mừng.

“Giờ sức khỏe của tiểu thư đã tốt, nếu truyền tin tức này về, chỉ e chẳng mấy ngày nữa sẽ có người tới đón, lần này về đó, chắc sẽ lại trải qua cuộc sống như trước kia thôi, nghĩ đến điều này là nô tỳ lại cảm thấy khó chịu.” Thúy Vũ có chút phiền muộn nói.

Trong suy nghĩ của Thúy Vũ, điều càng khiến nàng phiền muộn hơn chính là, nếu về lại huyện nha, nàng sẽ không thể tự do gặp Ninh Mặc Hiên như bây giờ, đến lúc đó, muốn gặp hắn một lần còn không biết phải chờ đến bao giờ, làm sao có thể giống như hiện tại, mỗi ngày đều được gặp.

“Về đó làm gì? Về đó làm sao được tự do tự tại như bây giờ? Không có ai quản, muốn ăn muốn uống sao cũng được, mà tiểu thư ở đây cũng vui vẻ không ít, tội gì phải trở về chứ.” Dieendd:an?Le?quys!don Hồng Linh vội vàng nói.

“Chỉ cần bên đó biết bệnh tình của tiểu thư giờ đã tốt, chắc chắn sẽ muốn đón tiểu thư trở về, làm gì có chuyện chúng ta không muốn là có thể không cần trở về.” Nguyệt Minh cũng không muốn về, vậy nên giọng nói có chút bất đắc dĩ.

“Cái này đơn giản, bên đó biết mới có thể đón về, chỉ cần bọn họ không biết bệnh tình của Lam nhi đã khỏi thì chắc chắn sẽ không tới đón đâu. Họ sợ trong nhà có bệnh nhân sẽ liên lụy đến bọn họ.” Ninh Mặc Hiên cười nói.

“Đại ca nói đúng, lần trước chẳng phải ta đã để cho các ngươi diễn trò trước mặt người kia sao, mặc dù lúc đó hắn ta không hỏi ta như thế nào, nhưng thấy Thúy Vũ lệ rơi đầy mặt như vậy hẳn sẽ có suy nghĩ bệnh tình của ta vẫn nghiêm trọng, trong một thời ngắn sẽ khó mà tốt lên được, chắc phải qua một thời gian nữa mới có người đến tìm ta.” Triệu Tình Lam cười, nói.

“Nói vậy, tạm thời chúng ta không cần phải về sao?” Hồng Linh vui vẻ hỏi.

“Tạm thời thì không cần về, thôi thì cứ kéo dài được ngày nào thì tốt ngày đó vậy.”

“Trước cứ kéo dài thêm mấy ngày, đợi ta xử lý xong dịch bệnh lần này lại nghĩ cách, nếu có thể không trở về thì các muội cũng đừng trở về, bọn họ như thế còn về làm gì, về cũng không có ý nghĩa?” Ninh Mặc Hiên cũng vô cùng phản đối.

“Đại ca, muội có một ý, đại ca coi thử xem được không.” Triệu Tình Lam chợt nghĩ đến cái gì, lập tức nói với Ninh Mặc Hiên.

Ninh Mặc Hiên thấy Triệu Tình Lam nói vậy, mặc dù không biết nàng muốn nói gì, nhưng chỉ cần là điều nàng muốn, nếu hắn có thể làm, thì chắc chắn sẽ làm cho nàng, cho nên gật đầu một cái.

“Đại ca, huynh bên đó chẳng phải rất bận sao? Vậy mỗi ngày muội đều qua đó giúp huynh chăm sóc bệnh nhân, coi như là góp một phần lực giúp những người cùng khổ đó được không?”Triệu Tình Lam chậm rãi nói ra những suy nghĩ của mình.

“Không được, tiểu thư, sao ngài có thể đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy? Bệnh của ngài mới tốt lên được chút, ngài đến đó ngộ nhỡ có cái gì, chẳng phải là muốn dọa chết bọn nô tỳ sao?” Thúy Vũ không đợi được người khác nói chuyện, vội vàng phản đối.

“Đúng vậy, tiểu thư, ngài cũng đừng dọa chúng ta nữa, bằng không sớm muộn gì chúng ta cũng bị ngài dọa chết thôi.” Hồng Linh cũng sợ hãi nói với Triệu Tình Lam.

“Thật ra thì lo lắng của các ngươi có chút dư thừa, tiểu tư nhà các ngươi đã nhiễm bệnh rồi, sẽ không bị nhiễm lần nữa, hơn nữa, thời điểm chữa trị cho tiểu thư nhà các ngươi, ta cũng đã điều chỉnh phương thuốc, hiện giờ hiệu quả điều trị đã tốt hơn nhiều, bệnh tình cũng đã được khống chế.” Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam, cười nói.

Nha đầu này sẽ luôn làm ra một vài chuyện khiến hắn cảm thấy bất ngờ, làm khó nàng lại có suy nghĩ này, hiện tại có biết bao người chỉ cần đến khu lều tạm của hắn là biến sắc, lo sợ nói mấy câu thôi cũng sẽ bị lây bệnh, vậy mà nha đầu này lại muốn đến đó hỗ trợ.

“Như vậy rất tốt, nếu muội sẽ không bị nhiễm bệnh lần nữa, vậy muội có thể đi ha.” Triệu Tình Lam nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức cười nói.

Nếu giờ nàng vẫn còn đang ở Triệu gia, chắc chắn nàng sẽ không có cái suy nghĩ đi giúp những người này, nhưng ông trời cho nàng cơ hội, để nàng xa cách Triệu gia, một mình sống bên ngoài, sao nàng lại có thể bỏ lỡ đây? Hơn nữa nếu vậy, nàng còn có thể cùng đại ca cố gắng, sau này dù đại ca có trở về Kinh thành, nàng cũng có cái để mà tưởng niệm.

“Nhưng muội vẫn không thể đi, mặc dù nói muội sẽ không bị lây bệnh nữa, nhưng ta lo sẽ có người nhận ra muội là Nhị tiểu thư Triệu gia, một khi để Triệu đại nhân biết được chuyện này thì e rằng bọn muội sẽ không thể không về bên đó. Hơn nữa muội cũng không hiểu y thuật, dù đi cũng không thể giúp ta cái gì.” Ninh Mặc Hiên lắc đầu nói.

“Đại ca, lời này của huynh không đúng rồi, mặc dù muội không hiểu y thuật, nhưng ít nhất muội có thể giúp huynh chăm sóc bệnh nhân, hơn nữa còn có thể làm nhưng việc kiểu như sắc thuốc gì đó. Về phần sợ bị người khác nhận ra, muội sẽ giả nam trang là được. Những người biết muội chẳng qua cũng chỉ là mấy người trong huyện nha mà thôi, trừ bọn họ ra, huyện Sơn Nam này còn ai biết muội nữa, chỉ cần muội hóa trang một chút, đảm bảo sẽ không có người nhận ra.” Triệu Tình Lam mới không sợ, từ hồi đến huyện Sơn Nam này nàng đều không được ra ngoài, vậy nên số người huyện Sơn Nam này nhận biết nàng đã ít lại càng ít, mà người của huyện nha chắc chắn sẽ không tự dưng mò tới nơi nguy hiểm đó, vậy nên nàng có gì phải sợ chứ?

Hiện giờ bệnh như vậy, nàng có thể lượm về cái mạng này cũng coi như là trời cao ban ân rồi, sao nàng có thể không báo đáp ý tốt của ông trời đây? Huống hồ những việc nàng có thể làm chúng chỉ có vậy, nếu như không làm gì, nàng thật khó có thể an tâm.

“Tiểu thư nói không sai, nô tỳ cũng có thể đi, bằng không mỗi ngày để nô tỳ theo tiểu thư đi.” Không nghĩ đến Thúy Vũ lại là người đầu tiên đồng ý, chỉ cần tiểu thư không gặp nguy hiểm gì thì nàng cũng không có gì lo lắng cả. Huống hồ đến đó còn có thể nhìn thấy Ninh thế tử, đây là chuyện tốt dường nào, dạo này cuộc sống thật tốt đẹp nha.

“Nếu tiểu thư không có gì nguy hiểm, vậy chúng ta đều đến hỗ trợ Ninh thế tử cũng được, bằng không cứ ở nhà mãi thì có gì vui?” Hồng Linh cũng đồng ý, từ hồi đến nơi này nàng chưa từng ra ngoài, cũng bởi tính nàng không được nhanh nhẹn nên ngay cả việc đi mua thức ăn cũng không đến lượt, giờ nàng cũng buồn phát chán rồi.

“Mấy người các ngươi đều thật dũng cảm nha, đến đâu không đến lại đến cái nơi người khác đều khiếp sợ.” Ninh Mặc Hiên thật có chút tò mò, mấy nha đầu bên cạnh Triệu Tình Lam này rốt cuộc là dạng người gì a, hết người này đến người khác đều có những suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng phải Ninh thế tử ngài cũng ở cái nơi nguy hiểm đó mỗi ngày sao? Sao ngài cũng không giống những người khác tránh xa nơi đó vậy?” Nguyệt Hoa hỏi ngược lại.

“Được rồi, có điều mỗi ngày đều phải lưu lại hai người giữ nhà, chỉ có hai người đi cùng Lam nhi thôi, hơn nữa, những điều ta nói với các ngươi trước kia, đến đó rồi cũng phải nghiêm túc tuân theo. Mấy người các ngươi đều chưa nhiễm bệnh, ta không muốn đến lúc đó lại có người không may dính vào.” Ninh Mặc Hiên suy nghĩ một chút thấy có thể, hơn nữa các nàng dù là nữ hài tử, nhưng có thể lo lắng cho muôn dân trăm họ, tấm lòng đó cũng thật đáng quý, hắn không thể ngăn các nàng được.

Nghe Ninh Mặc Hiên nói chỉ có thể đi hai người, hai người lưu lại giữ nhà, mấy nha đầu đều nhao nhao nói muốn đi, cuối cùng thương nghị để bốn người thay phiên nhau đi, Hồng Linh và Nguyệt Hoa đi một ngày, Thúy Vũ và Nguyệt Minh đi một ngày.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Triệu Tình Lam mang theo hai nha đầu vận nam trang đi cùng Ninh Mặc Hiên đến khu lều tạm giúp đỡ người bệnh. Nàng cảm thấy, dù đã sống qua hai kiếp, nhưng chưa bao giờ cuộc sống của nàng lại phong phú đến vậy, ngày trôi qua dù có chút vất vả, nhưng đây mới thực sự là việc nàng muốn làm, vì vậy có vất hơn nữa nàng cũng vui vẻ chịu đựng. Chỉ sau mấy ngày da đã đen đi hẳn, nhưng tinh thân thì càng thêm phấn chấn.

Ninh Mặc Hiên mỗi lần quay đầu lại, nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, trong đáy lòng nổi lên từng tầng sóng ngọt ngào. Một người đáng yêu như vậy, hắn phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được đây, nàng tuyệt vời như thế, thật đáng cho hắn che chở chăm sóc cả đời. Cũng chính vào lúc này, Ninh Mặc Hiên đã trịnh trọng hạ quyết tâm, đời này kiếp này, không phải nàng không cưới.

Hết chương 98!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.