Thú Tu Thành Thần

Chương 946: Chương 946: Hỗn loạn




Hai người trò chuyện trong bình yên thì Tân Sinh trở lên hỗn loạn, tam đại thế lực Tây Môn, Đông Phương, Nam Cung lúc này những người đứng đầu đều có mặt tại Bắc Hải thế gia, mấy người an vị hết thì Tây Môn Bạch gia chủ của Tây Môn thế gia mới nghiêm giọng:

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế, sao Bắc Hải thế giá lại đi tàn sát người chơi như thế, ngươi có biết hậu quả của chuyện này lớn đến mức nào không?”

Hạ Oánh vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Không có gì nghiêm trong hơn việc diệt tộc chứ?”

Tây Môn Bạch tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:

“Ta không nghe nhầm chứ?”

Hạ Oánh thở dài một hơi rồi nói:

“Hắn ta đã quay trở lại mọi người cẩn thận đi chứ đứng thắc mắc, còn hắn là ai thì nhớ lại công pháp các vị bắt nguồn từ đâu thì sẽ hiểu ta nhắc đến ai, còn bây giờ là Bắc Hải thế gia gia sự thế nên mời các vị về trước giúp ta.”

Mấy người kia cảm giác đôi chân bỗng nhiên nặng trĩu, bọn họ không ấu trĩ như Hạ Oánh mà đi trêu chọc Băng Thần, thậm chỉ chỉ cần nghe đến cái người đó là ai thôi cũng đã đủ để họ sợ hết cả hồn, Tây Cung Bạch gặng hỏi:

“Không phải hắn ta phi thăng lên Thần giới rồi sao?”

Hạ Oánh buồn rầu nói:

“Hắn ta đã có ba lần phi thăng lên Thần giới rồi, đó chỉ là ta biết, thực ra chúng ta không biết được nhiều chuyện lắm, mọi người có hệ thống tinh báo thì tự xử lý nữa,Bắc Hải thế gia không thành để đón tiếp các vị.”

Những người này sau đó không ai nhì nhèo gì cả mà đâm đâu vào điều tra rồi bọn họ phát hiện ra một điều đó là có vẻ chuyện đi lên thần giới quá dễ với Băng Thần, chuyện tưởng như không thể với rất nhiều người tên kia lại ở một thế giới khác trải qua hai lần.

Bọn họ đã hiểu lý do tại sao Bắc Hải thế gia lại làm chuyện điên rồ như thế, chuyện đó chắc chắn do Băng Thần mà ra, trong lòng gia chủ của tam gia đều trở nên năng trĩu, bọn họ sợ hãi Băng Thần tìm tới mình giống như hắn ta đã tới Bắc Hải thế gia.

Mấy người bọn hắn không biết được rằng Băng Thần đáng sợ đến mức nào, Bắc Hải thế gia người tuy bị Băng Thần miệt thị nhưng không biết được hắn ta khi tức giận thì đáng sợ như thế nào, Hạ Oánh dù thế nào thì cũng chỉ là con nhóc mất đi lý trí và quá coi trọng bản thân mình mà thôi.

Sáng ngày hôm sau bất chấp bị truy nã thì đám người của Băng Thần vẫn tụ tập lại sau đó đi tới Quỷ Xà phó bản, trang bị đã được phân phát từ trước rồi thế nên mọi chuyện cực kỳ thuận lợi, đợi mọi người kết đội đi vào trong phó bản hết rồi thì Băng Thần quyết định nghiên cứu một chút chuyện mình làm kế tiếp.

Tối hôm đó mọi người quyết định ở lại Tân Sinh tu luyện tiếp, Băng Thần khôi phục hai tiếng đã đủ để hắn tạo ra bùa tăng thời gian ở lại trong Tân Sinh cho tất cả mọi người, trong lúc mọi người vẫn cần cù thì Băng Thần đi ra ngoài thực tại cùng với Vương Dĩnh.

Đứng trước mặt con gái Băng Thần khẽ hỏi:

“Không có vấn đề gì chứ?”

Vương Dĩnh gật đầu nói:

“Cha yên tâm chuyện này quá đơn giản, có điều sẽ có người đi theo ta thế nên canh lúc họ không để ý ta sẽ đưa ngài ra, ta sẽ kiếm cớ là muốn dạo chơi trong thành phố để ở lại đây một đêm, bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ ta thế nên chắc cũng ở lại.

Ngài hành động xong thì quay về địa điểm chúng ta đã tính từ trước, có điều ngài có chắc chắn là bọn họ sẽ không phát hiện ra ngài không, nếu họ mà phát hiện ra thì chúng ta sẽ rất phiền phức đấy, còn nếu ngài chưa chắc thì chúng ta bàn cách khác.”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Ngươi cứ yên tâm về ta, cha ngươi làm sao dễ dàng bị đám nhóc tỳ đó bắt được, cứ theo kế hoạch mà làm là được.”

Vương Dĩnh sau đó đi ra bên ngoài, tất nhiên hạng nhân tài như nàng cũng có thể coi như vật báu của Tằng gia, hai người mặc áo đen xuất hiện hỏi:

“Tiểu thư muốn ngoài sao?”

Vương Dĩnh mỉm cười nói:

“Đúng như thế, nếu không phiền thì nhờ hai vị hộ pháp hộ tống ta chuyến này, tiểu nữ ở trong gia tộc quá lâu thế nên muốn ra ngoài tìm chút niềm vui thôi.”

Hai vị hộ pháp nghiêm túc nói:

“Đây là trách nhiệm của chúng ta thế nhưng gia chủ có lệnh đi ra ngoài một lần thì một năm sau mới được đi ra thêm một lần nữa, dù sao nhân lực của gia tộc có hạn mong ngươi hiểu giúp chúng ta, mong sao thời kỳ này sẽ qua nhanh để mọi người đều được thoải mái.”

Vương Dĩnh vừa đi vừa hỏi:

“Chẳng lẽ Tằng gia chúng ta lại tỏ ra yếu thế như thế, ta nghe nói Thượng gia còn cho thiên tài của họ đi ra truy tìm người kia.”

Hai người hộ pháp nói:

“Tằng gia chúng ta đâm lao thì phải theo lao chứ thực sự nếu cho cơ hội chọn lại thì gia chủ cũng sẽ không chọn cách này, thậm chí sau ngày hôm qua khi công tử từ trong Tân Sinh mang về tin tức thì gia chủ còn nghĩ cách tìm thấy Băng Thần đại nhân để cầu xin tha thứ.”

Vương Dĩnh nhíu mày hỏi:

“Người kia đáng sợ đến thế sao?”

Hai người hộ pháp biết chuyện của Băng Thần trong thế giới Tân Sinh thì khẽ giọng nói:

“Một người đi vào Thần giới vài lần thì có đáng sợ không, chưa kể theo thông tin từ cao cấp thế giới thì theo như truyền thuyết thì vị kia chủ động chuyển kiếp chứ không ai giết được hắn, một người như thế tiểu thư nghĩ Tằng gia có chống lại được không.

Đào sâu hơn thì chúng biết được vị này chỉ mất năm năm để tăng tu vi từ một người thường tới Chấn Thiên, càng đào sâu thì mọi thứ càng trở nên tuyệt vọng hơn, dù lần này có giết được hắn thật đi chăng nữa thì lần sau thì sao ai biết được.”

Vương Dĩnh lắc đầu nói:

“Đó không phải bảo chỉ là truyền thuyết thôi hay sao?”

Hai hộ pháp đều tỏ vẻ mệt mỏi nói:

“Chúng ta đã từng thấy được vị kia thế nên chúng ta và gia chủ đều tin, người chỉ có một mạng thôi, ước gì trước kia....”

Người này tính nói cái gì thì người bên cạnh huých nhẹ một cái rồi khẽ lườm, biết mình chút nữa nói hớ thế nên câm miệng lại, Băng Thần ở bên trong Kim Long Trù Phòng thì hừ một tiếng khẽ nói:

“Muốn giết ta rồi muốn giảng hòa dễ thế sao?”

Ba người sau đó không nói gì nữa mà chỉ quan tâm đến chuyện chính thôi, Vương Dĩnh quyết định đi vào thành phố đi xem phim để hưởng thụ một chút thành quả của khoa học kỹ thuật đồng thời lời dụng khoảng thời gian trống để Băng Thần đi ra.

Khi đi qua cánh cửa tối đen thì Băng Thần tranh thủ lẩn đi mất, hắn ta hành động nhanh chóng khí tức lại bình thường thế nên hai người kia không nhận ra cái gì bất thường, Băng Thần sau đó lần theo tin tình báo tìm được nơi Thượng Tiên ăn chơi.

Băng Thần thần thức mở hết cỡ để dò xem xung quanh có kẻ nào đáng gờm không thế nhưng chỉ tìm thấy hai ba cái Chấn Thiên tam trọng trong đó một cái chính là Thượng Tiên, đi chậm rãi vào trong nơi này thì không ai thèm để ý đến hắn ta cả.

Ánh sáng mập mờ khiến cho toàn bộ những người ở đây đều nhảy múa điên cuồng theo điệu nhạc, ở đây hắn có chút cảm giác nhớ về trái đất trong những ngày làm sát thủ, chuyện hắn đi vào nơi đây giết mục tiêu nhiều như cơm bữa.

Thượng Tiên uống cạn một ly rượu cười nói:

“Hôm nay săn được con boss rơi ra trang bị tốt ghê, không biết sau này có còn cơ hội như thế không.”

Thanh niên bên cạnh nịnh bợ nói:

“Hội trưởng bây giờ là nhất rồi, giá như Vương Minh suốt hiện để công tử chứng mình sức mạnh của mình nữa thì tốt biết bao, như thế trên đại lục sẻ có thêm một truyền thuyết mới về đại anh hùng trừ khử đại ác nhân.”

Thượng Tiên cười nói:

“Đúng thế, kiếm của ta đã thèm được nếm máu tên kia rồi, hắn chính là cơ hội để ta được công nhận bởi tất cả mọi người.”

“Thế ư? Như ngươi mong muốn.”

Ba người ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Băng Thần cầm trên tay Sát Thần Kiếm nhìn mình cười cười, một kiếm chém thẳng xuống khiến cho Thượng Tiên muốn lấy kiếm đỡ nhưng tốc độ quá chậm, có điều Băng Thần lại dừng kiếm giữa không trung rồi cười nói:

“Cho ngươi cơ hội để phản kháng, to mồm nói giết ta mà lại bất cẩn như thế thì còn lâu, ta không muốn mang tiếng bắt nạt một thằng nhóc thể nên cầm kiếm đứng lên.”

Thượng Tiên thấy những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía mình thì ngay lập tức cầm kiếm đứng lên, Băng Thần lui ra đằng sau nhìn hắn rồi hỏi:

“Thế nào sẵn sàng chưa nhóc con.”

Thượng Tiên đứng lên sau đó nguyên lực từ thần thể hắn ta bắt đầu lan tràn, nhìn thẳng Băng Thần hắn ta cười gằn nói:

“Từ bé đến lớn ta chỉ chờ khoảng khắc để chứng minh được mình, chiêu thức mạnh nhất sẽ được tung ra để giết ngươi, bắt đầu từ hôm nay Thượng Tiên ta sẽ trở thành truyền thuyết còn Vương Minh bạo quân sẽ trở thành kẻ lót đường.”

“A.a.a.a.a”

Nguyên lực bùng phát càng ngày càng mãnh liệt khiến người xung quanh đều phải tránh xa, tất nhiên những ngươi đứng sau lưng Băng Thần càng chạy bán sống bán chết gì sợ bị liên lụy, Băng Thần thở dài một hơi ngồi xuống nhấp một ly rượu chờ đợi.

Ba mươi giây sau nguyên lực càng lúc càng mạnh nhưng Băng Thần chỉ biết quay qua chỗ khác xem có ai mang đồng hồ không, tên nhóc này mất thời gian hơn hắn ta nghĩ rất nhiều, năm phút sau cả người hắn ta nóng lánh như pha lê.

Thượng Tiên cười nói:

“Hãy đỡ đây.”

Băng Thần chán nản hỏi:

“Ngươi xong thật rồi chứ.”

Thượng Tiên gật đầu nói:

“Tất nhiên là ta đã sẵn sàng để giết ngươi.”

“Sọt...sọt...sọt....sọt.....”

Đâm hơn hai mươi nhát Băng Thần thở dài nói:

“Ta làm chậm rãi cũng dư sức đánh chết ngươi, cường giả thì hiệu quả trước rồi mới tính tiếp, không biết đám người kia dậy giới trẻ ngày nay cái gì, thiên tài của đại gia tộc mà đánh nhau còn không bằng lưu manh.”

Băng Thần sau đó nhanh chóng rời đi trong sự bất ngờ của mọi người, ngay sau khi đám người định thần lại thì tiếng la hét vang lên ở khắp nơi, người bình thường chết chắc không sao thế nhưng đây là thiếu gia của Thượng gia.

Những người đủ lạnh lùng thì có thể nhìn ra tình thế hỗn loạn sẽ xảy ra tiếp theo trong thế giới của họ, chẳng lẽ truyền thuyết về sự phá hoại của Băng Thần không chút nói giảm nói tránh, trước tiên đám bọn họ chắc chắn sẽ bị mấy kẻ điên cuồng của Thượng gia thăm hỏi kỹ càng.

Tiếp đó thì đoán xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.