Thú Y - Lạc Tân

Chương 3: Chương 3: Lưu manh




Triệu lão nhị ngầm châm biếm, quả nhiên là bại gia tử không làm nên chuyện, hoàn toàn không biết phương tử nhưỡng rượu đại biểu cho cái gì. Trừ khi sơn cùng thuỷ tận thật sự từ trời giáng xuống thì ai sẽ đem phương tử giấu ở đáy hòm mang ra bán?

Triệu lão hán và Trương thị trừng lớn mắt, đáy mắt lộ ra vẻ thất vọng, Triệu lão hán ngồi xổm xuống lắc đầu thở dài,”Nghiệt tử! Nghiệt tử! Đây là muốn làm một nhà của chúng ta triệt để tan nát sao.”

Trương thị cũng lau nước mắt, cầu xin, “Nhi a, đây chính là mệnh căn của nhà chúng ta, không thể bán được.”

Hai lão chính là than thở, thế nhưng không một người tiến lên ngăn cản, càng miễn bàn đến tức giận hay quát mắng.

Triệu Thanh Hà xem phản ứng của hai người, lại cảm nhận được bại gia tử này đều do cha mẹ dung túng, tới lúc này rồi họ cũng không dám nói một câu nặng lời với nhi tử. Triệu Thanh Hà âm thầm thở dài, gặp phụ mẫu như vậy không biết là may mắn hay là bất hạnh.

“Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần dùng tửu phường của nhà ta và đất đai trước đó cộng thêm một ngàn lượng để trao đổi là có thể.” Triệu Thanh Hà nói hết sức thoải mái, thật coi như việc này là chuyện đương nhiên.

Trí nhớ của nguyên thân tuy rằng vụn vặt nhưng cũng đủ cho Triệu Thanh Hà đại khái tính toán giá cả ra sao, rượu Triệu lão hán tuy tốt nhưng cũng chỉ là so với rượu bình thường tốt hơn, chỉ sợ tư cách tiến vào khách sạn cao cấp cũng không có, bảng giá này tuyệt đối chính là công phu sư tử ngoạm.

Triệu lão nhị vừa nghe thiếu chút nữa hộc máu, quả nhiên là bại gia tử, không bao giờ biết được tiền bạc khó kiếm ngần nào, chỉ một cái phương tửu (phương tử nhưỡng rượu) cũng không biết xấu hổ nói ra điều kiện như vậy! Hắn nếu mà có ngần ấy bạc thì đời này đã trực tiếp ngồi mát ăn bát vàng, tội gì phải luôn đau khổ luồn cúi! Triệu lão nhị không chút nghi ngờ cho rằng Triệu Thanh Hà đang đùa hắn, lão hoàn toàn cho là hắn cái gì cũng không hiểu nên mới ra giá lung tung.

“Ta nói cho ngươi đại chất tử, không phải thúc thúc muốn dạy bảo ngươi, nhưng ngươi cho là phương tử kia là nhưỡng nước thánh sao, chẳng qua chỉ là một phương tử thông thường. Nói thật chứ phương tửu kia cũng chẳng có gì đặc biệt. Trước mặt thân thích mới cho ngươi chút mặt mũi, ngươi nói giá này không phải là chọc cười ta sao?”

“Ta cũng xem ở phương diện thân thích mới thu ngươi một ngàn lượng, nếu không ta đã mở miệng hô một vạn lượng.” Triệu Thanh Hà là một bộ dáng “thích thì mua, không mua thì dẹp, ta còn nhiều nhà để dụ mua lắm”, khiến Triệu lão nhị nghĩ muốn gõ cho hắn nứt sọ, cái đầu óc này chắc chỉ chứa c*t thôi.

Vương thị tính tình mạnh bạo không nhịn được trực tiếp lên tiếng, âm thanh âm trầm, sắc nhọn, “Thật sự là tham tiền đến muốn điên rồi, cái phương tử như vậy cũng dám hô giá như thế, cho các ngươi tiền đã là niệm tình lắm rồi!”

Triệu Thanh Hà buông tay nhàn nhã nói: “Thẩm, thẩm cứ lấy tiền đi tìm phương tử khác đi, nhìn xem rốt cuộc có mua được cái gì tốt không hay là đến mức heo cũng không muốn ăn.”

Một câu này trực tiếp uy hiếp đến Triệu lão nhị cùng Vương thị, Độ khẩu chính là địa phương dừng chân tạm thời của nhiều thuyền hay tới lui, song nơi này chỉ là tiểu độ khẩu, rất nhiều thuyền lớn đi ngang qua nhưng không ghé lại, cho nên phố nhỏ phồn hoa cũng có hạn. Nơi này nguyên bản cũng chỉ là một thôn nhỏ hẻo lánh lạc hậu, cho nên số hộ giàu có vẫn ít, khí hậu cũng không phải mưa thuận gió hòa.

Tửu phường lại ở chỗ hẻo lánh, sinh ý qua lại cũng không nhiều. Nếu không có tay nghề của Triệu lão hán, không đứng ra lập nên tửu phường, thì là không biết phải nói trước như thế nào. Thuyền tới lui tuy là chỉ dừng trong chốc lát, nhưng cùng thuyền làm sinh ý qua lại cũng biết thêm không ít tin tức, bọn họ lại không có tiền chuẩn bị, nếu rượu nhưỡng không tốt thì rất nhanh buôn bán sẽ bị giảm xuống, độ khẩu không phải chỉ có một nhà tửu phường.

Triệu lão nhị và Vương thị đều sinh trưởng ở nông thôn, từ trước đến giờ cơm ăn không đủ no làm sao có thể kiếm thêm lương thực nhưỡng rượu, bởi vậy căn bản không hiểu được nhưỡng rượu làm như thế nào. Tay nghề Triệu lão hán là ngày trước ra ngoài học được ở tửu phường, sau đó tự mình nghiên cứu nhiều năm mới có được phương tử độc nhất vô nhị như hiện tại.

Triệu lão nhị chỉ kinh ngạc một lúc rất nhanh liền trấn định, giả bộ lắc đầu thở dài, “Ta vốn niệm tình ở phương diện thân thích mới giúp các ngươi một phen, một khi đã như vậy ta cũng không muốn bận tâm thêm nữa. Lúc trước vào thời điểm bán tửu phường, trên khế ước ghi chính là bao gồm phương tử nhưỡng rượu, các ngươi nếu không muốn giao ra thì chỉ có thể cùng ta lên công đường gặp mặt.”

Triệu lão hán vừa nghe lời này trực tiếp nhảy dựng lên, tay run rẩy chỉ vào Triệu lão nhị, ”Ngươi súc sinh này! Lừa của ta giác tửu ta còn chưa tính, thế mà còn muốn chiếm lấy phương tử của ta! Ngươi, ngươi, ta liều mạng với ngươi!”

Triệu lão hán tìm chung quanh xem có vũ khí nào tiện tay, bộ dáng nổi giận đùng đùng muốn đánh nhau một trận.

Vương thị thân hình khổng lồ đi chắn phía trước, thâm mình lực lưỡng, “Muốn thế nào, còn muốn đánh người? Đánh đi, đánh đi, đến lúc đó đem người cùng với phòng ở bồi thường, giấy trắng mực đen trên đã viết, chúng ta làm đến đâu cũng đều có lý!”

Triệu Thanh Hà biết Triệu lão hán biết chữ, dù cho lúc ấy kí khế ước có vội vàng thì cũng không thể nhắm mắt ký đại được. Hai nhà vốn quan hệ vẫn luôn không tốt, Triệu lão hán sẽ không như vậy mà phớt lờ. Hơn nữa thời điểm bị lấy đi giác tửu lại còn không đòi được, hiện tại xảy ra việc thế này, như vậy văn tự trên khế ước chính là chơi chữ. Tính khi dễ bọn họ vì nghĩ bọn họ không hiểu sao?

Triệu Thanh Hà nghĩ đến vậy, lưu manh nói: “Không đáp ứng được điều kiện thì bên ta cũng không đưa ra phương tử, các ngươi nếu muốn đến nha môn kiện lên cấp trên thì cứ việc đi. Chúng ta cùng lắm thì chính là mất đi phương tử thôi, về sau nếu không mở lại tửu phường thì có phương tử cũng vô dụng, nếu như ngược lại thì đối với chúng ta chính là tìm được đường sống trong tử lộ.

Mà người đánh trống kêu oan trước phải bị đánh hai mươi đại bản, lên công đường giống như chim bị nhổ lông, nhà của chúng ta dù sao cái gì cũng không có ngoài vài cái mạng. Mà các ngươi dùng mười hai lượng gom được nhiều đồ vật như vậy, chậc chậc, tuy nói đại nhân trên công đường không đỏ mắt, nhưng nếu còn đứng trên công đường khóc lóc, những người này cũng không hiếm lạ chút tiền nhỏ ấy đâu, đến lúc đó không biết các ngươi có toàn thân trở ra hay không.”

Từ xưa đến nay phàm là dân thường đều không thích đến công đường, mặc kệ có lý hay không có lý, cuối cùng đều phải bị lột một tầng da. Quả nhiên Triệu lão nhị cùng Vương thị sắc mặt đại biến, lúc trước mọi việc đều tiến hành thuận lợi là do Triệu lão hán cùng với Trương thị thành thật không biết nên mới bị hù doạ, nhắc tới muốn lên công đường liền sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn trình đồ vật lên.

Triệu lão nhị cùng Vương thị có chút dao động, Triệu Thanh Hà lại thêm dầu vào lửa, “Khế ước trên tay các ngươi cùng lắm chỉ lừa gạt được cha mẹ ta không đọc được mấy ngày sách, ta dù sao ở trường trên thị trấn lăn lộn mấy năm nay, loại tiểu xảo này đừng hòng qua mặt được ta. Cái khác không nói, cá chết lưới rách vẫn là dễ dàng. Dù sao nhà chúng ta gì cũng bị thiệt, cũng không để ý nhiều đến phương tử.”

Một câu nói này làm cho hai người ỉu xìu, đây gọi là có tật giật mình, hai người bọn họ không rõ, vốn khế ước này cũng không phải do bọn họ định, ai biết có lỗ hổng gì. Đừng đến lúc đó ăn trộm gà còn bị mất nắm gạo, tới tay lại phải nhả ra. Đừng nói lên công đường, chỉ cần bẩm báo Lý Chính thôi cũng phải mất một tầng da, ai không đỏ mắt với việc chỉ bỏ mười hai lượng lại thu đến nhiều đồ vật như vậy? Mấu chốt là Triệu Thanh Hà không phải là dạng người dễ chung sống, không giống cha nương hắn thực thà, đọc được mấy ngày sách, không biết xấu hổ cũng không cần mặt mũi, đã thế lại còn không muốn chết, người như vậy rất khó chơi.

Triệu Thanh Hà nhìn tới bộ dạng lúc này của hai người, càng muốn làm lão thần một bộ trời đất không sợ.

Triệu lão nhị cùng Vương chỉ tính đe doạ vài câu, ai dè đụng phải Triệu Thanh Hà càng phát ra một bộ dạng lưu manh dầu muối không vào, chỉ có thể bực mình rời đi. Triệu lão nhị trước lúc rời đi còn không quên đe doạ: “Ta xem chúng ta là thân thích mới làm như vậy, về sau các ngươi gặp khó khăn cũng đừng nghĩ đến việc tìm ta, hừ, đã như vậy thì không cần nói chuyện! Các ngươi cũng đừng quên, không có giác tửu thì không có tư cách nhưỡng rượu, ta xem một nhà ba người các ngươi về sau sống như thế nào!”

Triệu lão hán cùng Trương thị giằng co với bọn họ từ sáng sớm đến tận giờ, nhìn thấy họ rốt cuộc cũng rời đi thì vô cùng cao hứng, nhưng vừa nghe đến lời này thì mây đen giăng đầy đầu. Nhưỡng rượu là sinh kế duy nhất của nhà bọn họ, sau này phải làm sao bây giờ?

Trong nhà chỉ có hai mẫu đất cằn, cấp bọn họ chi phí sinh hoạt cũng không đủ. Bọn họ là hai lão nhân gia đã lớn tuổi, cho dù đi ra ngoài kiếm sống, cũng không nhất định sẽ tìm được việc.

Triệu Thanh Hà thấy thế vội vàng nói: “Cha mẹ, các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ gánh vác cả nhà này. Các ngươi đã vất vả hơn nửa đời người rồi, sau này không cần phải tiếp tục cực khổ làm lụng nữa.”

Triệu lão hán và Trương thị nghe hắn nói thế lập tức gạt nước mắt, nhi tử nhà bọn họ trải qua chuyện này đã thực sự trưởng thành cùng hiểu chuyện, cũng biết vì trong nhà mà suy nghĩ. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được chờ tới ngày này!

Lúc trước hai lão bởi vì bị lừa mà trong lòng nghẹn một cục tức giận, hiện giờ tất cả đều đã thông thuận. Chỉ cần nhi tử bọn họ có quyết tâm, lại biết nghĩ đến bọn họ, mặc kệ phí bao nhiêu tiền đều là đáng giá.

Hai lão nội tâm kích động, sau khi Triệu Thanh Hà tỉnh lại không ai tin tưởng hắn có thể thật sự duy trì sinh ý gia đình. Triệu Thanh Hà ngày trước đến cái đũa rớt cũng sẽ không nhặt lên, nào biết duy trì sinh kế gian nan thế nào.

Trương thị lau đi nước mắt, vỗ mu bàn tay Triệu Thanh Hà nói: “Nhi a, ngươi nghĩ được như vậy là nương thỏa mãn lắm rồi. Ngươi không cần lo lắng, cứ yên tâm đọc sách, cha và nương sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.”

Triệu lão hán xúc động một hồi, liền bắt đầu nghĩ đường lui, “Ta đi thị trấn tìm lão đông gia, thử xem có thể hay không tìm cho nhà ta đường sống.”

Trương thị lại băn khoăn: “Hiện tại đương gia là thiếu đông gia, lão đông gia bây giờ đã hoàn toàn mặc kệ. Thiếu đông gia lại không thích lão đông gia, ngươi tìm lão đông gia chỉ sợ cũng không được việc gì.”

Triệu lão hán cũng biết việc này khó khăn, nhưng dù khả năng hiện tại chưa tìm được cách gì cũng phải thử một phen, đầu năm nay thanh niên đều khó tìm việc kiếm sống, huống chi bọn họ đã đặt một chân xuống mồ.

Triệu Thanh Hà biết trong khoảng thời gian này khó có thể thay đổi ấn tượng trong lòng hai lão nhân, không hề cường điệu nói: “Cha, nương, hài nhi không muốn đọc sách.”

Người bình thường muốn đọc sách chính là gánh nặng cực kỳ lớn trong nhà, hơn nữa Triệu Thanh Hà trước kia học ở trường trên thị trấn, học phí nghe thôi cũng khiến người nông thôn muốn cắn lưỡi. Triệu Thanh Hà trong trí nhớ được không ít người hâm mộ, nguyên thân lúc hết sức đắc ý, đi trong thôn lúc nào lỗ mũi cũng hướng lên trời, vô cùng xem thường mấy người trong thôn.

Không đi đọc sách, gánh nặng của nhà bọn họ liền giảm bớt rất nhiều. Triệu Thanh Hà kiếp trước đã đọc sách mười mấy năm trời, trước mắt thấy như thế đã đủ, hơn nữa với nguyên thân mà nói thật sự đi khảo công danh cũng quá khó khăn, đã thế phải tốn thêm mớ tiền chi cho cái kia.

Triệu lão hán cùng Trương thị nghe xong mới biết Triệu Thanh Hà không phải đang đùa, nay sách cũng không đọc, đây chính là thực hạ quyết tâm. Phải biết rằng nhi tử của bọn họ chí hướng luôn luôn rộng lớn, luôn mong đến ngày có thể đề tên lên bảng vàng, sau đó thăng quan tiến chức rất nhanh.

Hai lão lúc trước đưa Triệu Thanh Hà đi đọc sách ở Đại Lý xa như vậy, trong lòng nghĩ cũng không thể xảy ra được, cho là về sau chỉ có thể kế thừa gia nghiệp. Hơn nữa Triệu Thanh Hà học tập thường thường, không phải là họ xem thường nhi tử, thật sự con đường này quá khó khăn. Cách thôn của họ mười dặm có tú tài thi đậu nhiều năm về trước, đến giờ vẫn chỉ là một tú tài, vẫn luôn không thể hướng lên trên, có thể thấy được con đường này nhiều gian nan. Cho nên rất nhiều nhà gia cảnh nghèo nàn dù biết đây là con đường tốt, nhưng cũng không hạ được quyết tâm tán gia bại sản lấy tiền cho người nhà đi đọc sách.

Trương thị vội vàng nói: “Tiểu tử, không cần lo lắng, cha và nương sẽ tìm được đường sống, sẽ tiếp tục cho ngươi đi đọc sách.”

Trương thị nói lời này quả thật có chút lo lắng không thôi, cũng không hy vọng đánh vỡ ý niệm trong lòng Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà lắc đầu, vè mặt kiên quyết, “Ta đọc nhiều năm như vậy cảm thấy đủ rồi, ta không muốn đến trường nữa. Tiếc là sau này không thể thi đậu Trạng Nguyên, không thể báo ơn cho cha nương, khiến cha nương vẻ vang.”

Triệu lão hán và Trương thị xem biểu tình Triệu Thanh Hà không giống làm bộ, lúc này mới thực sự tin. Triệu lão hán xua tay, “Hư danh này cha mẹ chưa hề nghĩ tới, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi.”

Nữ nhân quen thói nghĩ nhiều, Trương thị cứ ngỡ Triệu Thanh Hà mắc phải tội lớn, cho nên mới sợ đến trường, đến sách cũng không nguyện ý đọc, trong lòng chua xót, nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt.

Triệu Thanh Hà thấy bộ dáng của Trương thị lập tức hiểu được ý niệm của nàng, “Nương, nương đã lớn tuổi, khóc nhiều sẽ làm mắt bị thương. Hài nhi là không muốn học, cũng không uỷ khuất chính mình. Chỉ cần chúng ta một nhà ba người bên nhau vậy là tốt rồi, đây mới là điều quan trọng. Con người không có khó khăn nào không thể vượt qua, đâu rồi sẽ vào đó, chúng ta rất nhanh sẽ sống những ngày tháng tốt lành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.