Thú Y - Lạc Tân

Chương 2: Chương 2: Tửu phường




Triệu Thanh Hà sau khi tỉnh lại thì nằm trên giường vài ngày, khối thân thể này lúc đầu xuân khí trời còn lạnh đã ngã vào trong nước băng, thân mình bị tổn thương nặng, cho dù Triệu Thanh Hà cảm thấy không việc gì, Trương thị cũng không cho phép hắn xuống giường.

Trương thị không dám cưỡng cầu, nhưng khi đối mặt nhi tử, lão bà tử vẫn là có chút nhượng bộ, Triệu Thanh Hà bị ánh mắt này nhìn đến không đành lòng cự tuyệt. Huống hồ nhiều ngày nay đầu óc hắn vẫn luôn trong trạng thái hỗn độn, thôi thì ngủ vậy, thân mình mệt mỏi còn suy yếu như vầy thì không nên cậy mạnh.

Mà mỗi khi nhập mộng, trong mộng luôn xuất hiện vài hình ảnh linh tinh, không cần người khác nói thì Triệu Thanh Hà cũng biết chắc chắn đó là hình ảnh trong trí nhớ của khối thân thể này, nhiều ngày qua đã làm cho hắn hiểu một chút về thời đại này và sơ lược tình huống của nguyên thân.

Hình ảnh thực vụn vặt, hơn nữa hết sức lộn xộn, một lần nữa đem nguyên thân lúc mười sáu tuổi tái hiện. Trong bức tranh xuất hiện khuôn mặt mơ hồ của một nam nhân cao lớn, thấy không rõ mặt nhưng có thể biết nam nhân này vô cùng anh tuấn, cho dù là đang ở trong mộng, Triệu Thanh Hà cũng cảm thấy tim đập nhanh, đây chắc là tình cảm mãnh liệt xuất phát từ nguyên thân. Trong nháy mắt hình ảnh trở nên tươi tắn mang lại ấm áp, làm cho Triệu Thanh Hà cảm thấy được sự sinh tồn trong l*ng ngực.

Dựa theo ánh đèn dầu sáng ngời, ánh mắt mang theo cười nhạo châm chọc nhìn vào dòng sông lạnh như băng, xâm nhập vào thân thể Triệu Thanh Hà, cảm giác như bị cắn bởi ngàn vạn con kiến.

Thống khổ, tuyệt vọng, nguyên bản ‘chính mình’ đang cố giãy dụa trong nước, nhìn thấy ánh mắt kia thì sau đó chọn lựa buông tay, thân thể đuối dần rồi chìm xuống đáy nước. Nước sông lạnh như băng thâm nhập vào khoang mũi, toàn thân không chỗ nào là không thống khổ.

Triệu Thanh Hà đột nhiên trợn mắt bừng tỉnh, trên trán phủ một tầng mồ hôi. Tim thình thịch đập rất nhanh, đầu óc không còn hỗn độn như mấy ngày trước mà trở nên hết sức thanh tỉnh, thế nhưng thân mình còn có chút yếu đuối vô lực. Triệu Thanh Hà lúc này không có để ý, chỉ cảm thấy mình bây giờ hoàn toàn khôi phục. Hắn hiện giờ hoàn toàn trở thành chủ nhân của khối thân thể này, nguyên thân hoặc là một lần nữa đầu thai hoặc là đã đến thân thể trước kia, tóm lại là sẽ không trở về.

Triệu Thanh Hà thở phào một hơi, duỗi duỗi thân thể đau nhức. Hắn không lo lắng việc vì sao lại ly kỳ mà xuyên đến đây. Việc đã đến nước này, rối rắm cũng vô dụng, không bằng đối mặt với nó.

Giữa viện truyền đến tiếng ồn ào, hình như đang có người tranh chấp, còn mang theo âm thanh nức nở. Triệu Thanh Hà hiếu kì, xoay người xuống giường đi mở cửa phòng.

Ánh mắt mọi người trong sân đều hướng về phía Triệu Thanh Hà.Trừ bỏ cha mẹ của nguyên thân, trong sân còn có một đôi nam nữ, nam nhân vóc dáng thấp bé gầy gò hơn người bình thường, nữ nhân ngược lại tròn vo, trên mặt trát một lớp phấn dày, miệng tô vẽ giống như một khúc lạp xưởng, toàn thân hết hồng lại xanh, trên đầu cắm đầy trâm cài.

Dựa theo trí nhớ của nguyên thân, Triệu Thanh Hà biết được đôi nam nữ này là đệ đệ cùng cha khác mẹ của cha hắn, Triệu lão nhị và em dâu Vương thị. Quan hệ hai nhà bọn họ cũng không tính là hoà hợp, mới trước đây Triệu Thanh Hà còn bị đại nhi tử của thúc thúc là Triệu Kim Bảo ức hiếp.

Triệu lão nhị và Vương thị cũng không nghĩ đến Triệu Thanh Hà thật đúng là sống lại, thời điểm được đưa trở về cũng đã sốt cao không tỉnh lại nữa, uy dược cũng không thuyên giảm, đại phu đều nói phải chuẩn bị hậu sư, kết quả lại là bản thân hắn dần tốt lên, này mệnh thật đúng là đủ cứng rắn..

Vương thị sửng sốt một hồi, tròng mắt chuyển chuyển, cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi, ”Ai nha, Trạng Nguyên lang tương lai của nhà chúng ta bệnh đã khỏi rồi sao? Ngươi nếu không tỉnh lại thì cha mẹ ngươi sẽ đau lòng muốn chết, ngươi chính là tim gan của họ a. Trách không được vì cứu ngươi, tửu phường cũng phải bán.”

Triệu Thanh Hà tuy đã đọc sách vài năm, nhưng ngay cả đồng sinh cũng chưa thi, tuy là con trai độc nhất của Triệu lão hán, thế nhưng lại thích nam nhân, sau này nhất định không thể sinh con nối dõi; nhà bọn họ sinh hoạt hoàn toàn dựa vào tửu phường, hiện giờ tửu phường đã bán, những ngày sau này ắt phải chịu khổ. Lần này Vương thị nói thẳng trọng tâm, những lời này đâm thẳng vào tai Triệu lão hán với Trương thị khiến hai người sắc mặt trắng bệch.

Triệu Thanh Hà nhìn đôi mắt Trương thị hồng hồng, thấp giọng nói: “Không biết Nhị thúc nhị thẩm tới nhà của ta có việc gì?”

Triệu lão nhị hếch cằm, mắt nhỏ loé ra tham lam, “Đại chất tử, ngươi đọc nhiều sách, tự nhiên so với cha mẹ ngươi sẽ hiểu được đạo lý thức thời. Ngươi mau khuyên nhủ cha mẹ ngươi, đừng có giả ngây giả ngô, nếu không phải ta cùng cha ngươi là huynh đệ, ta mới lười quản chuyện nhà của hắn.”

Triệu lão hán hừ lạnh: “Chuyên của nhà chúng ta không cần các ngươi quản, các ngươi chết tâm đi, ta tuyệt đối không làm công cho bọn ngươi!”

Vương thị nghe thấy thế liền không vui, thanh âm trở nên sắc nhọn: “Đại bá, ngươi cũng không nên không biết tốt xấu như vậy chứ, chúng ta xem ngươi là người một nhà mới nghĩ muốn giúp đỡ một phen. Ngươi nếu đã không thấy được lòng tốt, chúng ta cũng không cần phải quản tốt xấu nữa, nhanh đem phương tử nhưỡng rượu đưa cho chúng ta, ở đây lâu ta cũng ngại xui xẻo.”

Triệu lão hán mới vừa trông thấy Triệu Thanh Hà thì đã nguôi giận, thế nhưng nghe Vương thị nói xong lập tức giận dữ lên: “Muốn phương tử nhưỡng rượu ư? Cho dù ta chết cũng đừng có hòng! Các ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của lấy đi tửu phường của ta, ta không có gì để nói, là ta sốt ruột cần tiền, nhi tử vẫn là quan trọng hơn. Hiện tại muốn tìm phương tử nhưỡng rượu của ta, không có cửa đâu!”

Triệu lão nhị giữ chặt Vương thị đang muốn nổi bão, biểu tình vô cùng đau đớn: “Đại ca, ngươi lời này sao có thể nói ra, này là ta thấy huynh đệ tuyệt vọng đau khổ nên mới giúp, tại sao có thể nói chúng ta thừa dịp lửa cháy đi hôi của? Ngươi kinh doanh tửu phường kia nhiều năm như vậy, ta theo giá gốc mua lại, hơn nữa còn giao bạc ngay lúc đó, nếu không phải huynh đệ, làm sao có thể sảng khoái như vậy?”

Triệu lão hán trong lòng nhất thời nghẹn một ngụm oán khí, hắn mua tửu phường này lúc mới bắt đầu mở độ khẩu [cảng thuyền], từ một vùng đất hoang vắng trở nên náo nhiệt như ngày nay, không ít người tới buôn bán, cửa hàng cũng theo đó mà phát triển. Tửu phường của hắn mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng bán với giá năm mươi lượng thì không thành vấn đề, thế nhưng bởi vì tình thế cấp bách sốt ruột muốn cứu Triệu Thanh Hà nên bán rẻ chỉ còn mười hai lượng.

Lòng đang cuống quít cho nên bị đệ đệ nhân lúc sơ hở lừa kí khế ước, hiện tại không chỉ tửu phường là của Triệu lão nhị, mà ngay cả tờ giác tửu với rượu trước đã được nhưỡng cùng lương thực cũng đều là của hắn.

Giác tửu chính là giấy phép sản xuất cùng quyền chuyên kinh doanh rượu. Đại Hữu triều có văn bản quy định rõ ràng, không phải là thương nhân hoặc không đăng kí làm giác tửu thì không cho phép kinh doanh nghề rượu. Để được đặc biệt cho phép, thương nhân hoặc hộ rượu phải giao nộp một khoản tiền nhất định cũng như tiếp nhận điều kiện quản lý mới có thể tự nhưỡng tự tiêu hoặc quản lí mua bán.

Vài năm nay Đại Hữu triều ở biên cương bị ngoại bang xâm phạm, thiên tai loạn lạc không ngừng, khiến cho quốc khố trống không, vì vơ vét của cải nên đối với tửu lâu yêu cầu rất cao. Thêm đó ở những địa phương quan viên cấu kết với nhau, không chỉ thu thuế cao, muốn đạt được quyền kinh doanh tửu lâu cũng cần không ít phí dụng. Bởi vậy Triệu lão hán tuy rằng sinh ý tốt, nhưng mà thực sự thu tới tay lại chỉ có chút tiền.

Người ngoài không biết, chỉ cho là đông như trẩy hội tất hẳn kiếm được tiền, nếu không thì Triệu Thanh Hà như thế nào giống như tiểu thiếu gia, ăn mặc tiêu xài, thật sự làm cho người ta đỏ mắt. Lại không biết hai vợ chồng Triệu lão hán ăn kham ăn khổ, mỗi ngày đi sớm về khuya mới dư ra được ít tiền cấp cho Triệu Thanh Hà tiêu phí. Vậy mà còn bị Triệu Thanh Hà ghét bỏ, cảm thấy được cấp quá ít, đòi bạc nhiều hơn, đối với hai vợ chồng Triệu lão hán nói lời lạnh nhạt, trừ bỏ đòi tiền sẽ không trở về nhà.

Phí là một năm thu một lần, hiện giờ đầu năm, Triệu lão hán đã sớm chuẩn bị phí giao nộp, cho nên trên người mới không còn đồng nào, nên nghĩ đến bán tửu phường gom tiền.

Triệu láo hán nguyên bản nghĩ tửu phường bán đi không sợ, chỉ cần có Giác tửu thì hắn ở nhà vẫn có thể tiếp tục nhưỡng rượu, sau đó dọn đến độ khẩu buôn bán. Hắn mấy năm nay lăn lộn cũng dần trở nên quen thuộc, chỉ cần rượu tốt không sợ bán không hết, không nghĩ tới việc thế mà lại bị Triệu lão nhị lừa đi. Bọn họ bây giờ căn bản không có tiền bạc giao lần nữa, nhiều ngày qua đã vô cùng lo lắng.

Triệu Thanh Hà vẫn luôn trì trì độn độn, trí nhớ còn lưu lại của nguyên thân về tửu phường không nhiều lắm, cho nên hắn hoàn toàn không chân chính hiểu rõ gia cảnh của Triệu gia vì sao lại khốn cảnh đến mức này. Vì để Triệu Thanh Hà bồi bổ thân mình, mỗi ngày gà vịt thịt cá vẫn luôn không ngừng đem tới cho hắn tẩm bổ, cuối cùng gây sức ép cho hai lão đến mức ngân lượng cũng kiếm không ra.

Hôm nay hai vợ chồng Triệu lão nhị ý đồ đến đây là muốn Triệu lão hán giao cho bọn họ phương tử nhưỡng rượu, Triệu lão hán nhưỡng rượu có chút danh tiếng, ở độ khẩu này không chỉ một nhà nhưỡng rượu, cạnh tranh có chút kịch liệt, kiếm được nhiều tiền cũng chỉ có Triệu lão hán, mà nay ông lại cùng đường. Vốn nghĩ toàn gia bọn hắn giờ đã đâm vào ngõ cụt, bọn họ chỉ cần vừa mở miệng, Triệu lão hán nhất định sẽ mang ơn bọn họ, sẽ vì bọn họ cống hiến sức lực. Nhưỡng rượu không khó, nhưng muốn nhưỡng rượu ngon thì phải tìm người có kinh nghiệm, nếu không nhất định sẽ không nhưỡng ra được rượu tốt. Kết quả Triệu lão hán tức giận vì bị lừa, nhất quyết không chịu đáp ứng.

Nếu không bắt được người, vậy phải lấy được phương tử nhưỡng rượu. Trên đời nhiều người tài ba như vậy, có phương tử không sợ nhưỡng không ra rượu ngon hay sao? Chẳng qua chỉ là có chút phiền toái thôi.

Triệu lão hán trong lòng nghẹn một bụng khí không có chỗ phát tiết. Triệu Thanh Hà thấy thế, chạy nhanh đến đỡ Triệu lão hán, vuốt tay thuận khí cho ông, lại ấn ấn vào huyệt vị, “Cha đừng nóng giận, làm theo ta, hít vào…thở ra…”

Triệu lão hán làm theo vài lần, khuôn mặt đang đỏ lúc này mới dần dần khôi phục lại bình thường. Tinh thần Trương thị luống cuống giờ mới hơi hơi bình tĩnh trở lại, lau nước mắt nói: “Đương gia, ngươi nên kiềm chế chút đi, nếu ngươi có chuyện gì, nhà chúng ta liền thực sự suy sụp.”

Triệu lão hán oán giận quát: “Ta chết không được.”

Triệu lão hán cái gì mà chưa từng trải qua, hiện giờ tới lúc tuổi già lại gặp hoàn cảnh như vậy, thật sự là tạo hoá trêu người.

Triệu lão nhị cùng Vương thị cũng là ngoài ý muốn, không phải từ trước giờ Triệu Thanh Hà luôn khinh thường cha mẹ mình hay sao, từ lúc bắt đầu đến trường, không nói hiếu thuận, ngay cả hai tiếng cha mẹ cũng không gọi, càng miễn bàn đến thân cận, chỉ hận không cần vĩnh viễn phải về nhà. Đây là việc mà toàn bộ Thuý Sơn thôn ai cũng biết, Vương thị từng lấy hắn làm ví dụ để dạy dỗ con cái nhà mình, nếu trở thành người không có lương tâm như vậy, nàng trực tiếp ném cho chó ăn.

Hiện giờ xem ra, không phải như thế.

Triệu lão nhị rất tin “giang sơn dễ dời, bản tính khó đổi”, đối với Triệu Thanh Hà nói: “Thanh Hà, ngươi khuyên nhủ cha ngươi, hiện tại không phải là thời điểm tức giận. Cha ngươi hiện tại không có tửu phường với giác tửu, làm thế nào có thể duy trì sinh kế của một nhà ba người? Ngươi làm sao có thể đọc sách, có thể tiêu xài? Trong nhà của ngươi chỉ còn lại hai mẫu đất cằn, muốn kiếm đủ ăn cũng khó, ta cũng chỉ là muốn tốt cho các ngươi thôi. Chúng ta dù gì đều là người một nhà, ta như thế nào lại hại các ngươi? Làm người cũng không thể hồ đồ a.”

Triệu Thanh Hà kinh ngạc, trong trí nhớ vụn vặt thì một nhà bọn họ không chỉ có bấy nhiêu thôi, hàng năm còn cần phải thuê người làm ruộng. Nhà bọn họ nhưỡng rượu đều chỉ dùng lương thực tự trồng, như thế nào lại chỉ còn hai mẫu đất cằn?

Triệu lão hán cùng Trương thị thần sắc ảm đạm, nghiêng đầu né tránh không dám nhìn Triệu Thanh Hà. Triệu Thanh Hà nháy mắt sáng tỏ, nguyên thân này đúng là cái đồ bại gia tử.

Triệu Thanh Hà trên mặt treo nụ cười, “Nhị thúc, phương tử nhưỡng rượu này có thể cho ngươi, bất quá phải lấy vật ra để trao đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.