Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 133: Chương 133: Lòng của ta hay thân thể của ta, cuối cùng đều thuộc về chàng




Xa cách mấy ngày, lại lần nữa quay trở về Hạ Thành, nhìn thấy cảnh vật vẫn quen thuộc như trước.

Thanh Linh và Tần Liễm ngồi ở trên một chiếc xe ngựa, xe ngựa vào cửa thành Hạ Thành, đi thẳng về phía Phủ Hộ Quốc Tướng Quân. Tần Liễm không xuống xe ngựa, cố ý muốn đưa nàng trở về phủ.

Thanh Linh vén màn che lên nhìn cảnh sắc ở bên ngoài đến say sưa, đột nhiên một bàn tay thon dài thanh tú duỗi đến, kéo màn che xuống.

Tần Liễm kéo nàng vào trong lòng, một tay ôm lấy eo của nàng, một tay nâng cằm của nàng lên.

Con ngươi xinh đẹp của hắn thật giống như giọt sương trong suốt óng ánh, rất dễ làm cho người ta thất thần, lại giống như một hồ nước sâu thẳm, thâm thúy mà thần bí. Nhìn vào đôi mắt này, nàng cảm giác cả người mình giống như bị hút vào và đắm chìm ở trong đó, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu thay đổi.

Dọc theo đường đi, mỗi lần người này lộ ra ánh mắt như thế thì sẽ động tay động chân đối với nàng, tim nàng đập rất nhanh: “Chàng… chàng lại muốn thế nào, cũng… cũng sắp đến Phủ Tướng Quân rồi, chàng đừng có làm loạn.” Giọng nói yểu xìu mềm mại khiến lòng hắn hơi ngứa một chút.

Đối với nàng, hắn vốn là đè nén một loại khát vọng, nghe thấy giọng nói vô cùng quyến rũ này, hắn không thể khắc chế được nỗi khát vọng trong lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của nàng.

Nụ hôn này nồng nhiệt như môt ngọn lửa cháy mạnh, dường như muốn thiêu đốt nàng, nàng hoàn toàn không thể kháng cự, khát vọng trong lòng bị hắn khơi lên, càng không thể vãn hồi. Dần dần, nàng không hề chú ý cái gì nữa, ôm chặt lấy cổ của hắn, không còn chỉ là bị động thừa nhận nụ hôn của hắn nữa, mà là chủ động hôn hắn.

Cảm nhận được nàng nhiệt liệt đáp lại, trên mặt hắn hiện ra nét vui vẻ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn của nàng.

Sau khi hôn sâu một lúc lâu xong, nàng dựa vào trong ngực hắn, hơi thở rối loạn: “Cũng sắp đến Phủ Tướng Quân rồi chàng không thể làm loạn.”

“Không sao, ta đã bảo Minh Lục đi đường vòng xa hơn rồi.” Hắn nói đường vòng xa hơn chính là con đường về phủ xa nhất.

“Cái người này… chàng quá đáng ghét.” Nàng tức giận nói, nắm đấm hữu khí vô lực đánh lên trên ngực của hắn.

Hắn chậm rãi nở nụ cười, lúc này khuôn mặt tuyệt mĩ nhưng lộ ra vẻ yêu diễm kia càng phát ra vẻ tà mị, cúi đầu, hôn lên môi nàng: “Hiện tại hôn nàng một lần thì kiếm lời một lần, sao lại không làm?”

Hắn qua loa nói, trở lại Hạ Thành, hắn không thể thường xuyên bồi ở bên cạnh nàng giống như lúc ở Tiêu Dao thành nữa. Suy nghĩ một chút liền bực bội, đau khổ nhất là buổi tối không thể tùy ý ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng mà ngủ nữa: “Không muốn ta làm loạn với nàng, tốt nhất là nàng nên sớm một chút trở thành nữ nhân chân chính của ta đi.”

Thanh Linh nghĩ thầm, còn không có chân chính trở thành nữ nhân của ngươi, ngươi cũng đã dùng sức áp bức ta, nếu mà trở thành nữ nhân ngươi thì còn đến mức nào nữa?

Dưới sự phân phó của Tần Liễm, Minh Lục vòng quanh Hạ Thành một vòng lớn, cuối cùng mới đến Phủ Hộ Quốc Tướng Quân.

Thanh Linh từ trong ngực Tần Liễm ngồi dậy, sau khi sửa sang lại một chút, vén màn che lên muốn đi ra ngoài.

“Phu nhân, nàng cứ đi như vậy sao?” Giọng nói của Tần Liễm u oán.

Thanh Linh vừa mới vươn chân ra lại thu về, quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt giống như oán phụ đau khổ vẫn luôn phòng không gối chiếc một mình để chờ đợi phu quân nhiều năm không trở về của Tần Liễm kia. Lòng nàng mềm nhũn, lập tức tự trách mình thật sâu, sao có thể phủi mông một cái rồi đi như vậy chứ? Sao nàng có thể vô lương tâm giống như những tên nam nhân cặn bã vứt bỏ nữ tử mà mình yêu kia được chứ.

Không thể, nàng không thể vô lương tâm như vậy, cũng không thể làm cho mỹ nhân đau khổ thất vọng như vậy được.

Nàng hạ màn xe xuống xoay người lại, nâng mặt của hắn lên hôn xuống, sau khi hôn xong, nàng nói trấn an hắn: “Cuối cùng ta cũng sẽ gả cho chàng, dù là lòng của ta hay thân thể của ta, cuối cùng đều thuộc về chàng.”

“Ngoan, chàng mau trở về đi.” Sau khi nàng thấy khóe miệng của hắn khẽ cong lên, lập tức xoay người, rời khỏi xe ngựa.

“Đầu heo, không phải, Đại Hối, mau đuổi theo.” Bạch Nhiên quay đầu lại hướng về phía một nam tử thân hình cao lớn trên người mang theo hơi thở tử vong la to.

Nam tử này là trước kia là Thiên Nhất Tuyệt Đại Hộ Pháp của Tiêu Diêu Thành, bây giờ hắn đã không cần mang theo mặt nà đầu heo kia nữa, chỉ đeo một mặt nạ màu bạc bình thường.

Khi Thanh Linh rời khỏi Tiêu Diêu Thành thì đã mang theo hắn, rất nhiều người đều biết Thiên Nhất Tuyệt đã chết, dĩ nhiên không thể lại gọi tên của hắn. Thanh Linh tùy tiện suy nghĩ liền tùy ý lấy cho hắn cái tên là Đại Hối. 

Đại Hối giống như trận gió nhanh chóng lướt qua Bạch Nhiên, không biết hắn có phải cố ý hay không, còn đụng Bạch Nhiên ngã xuống đất.

Bạch Nhiên bò dậy, tức giận hét to, “Đầu heo chết tiệt nhà ngươi, ngươi là cố ý à.”

Thanh Linh chân trước vừa mới bước vào Phủ Tướng Quân, chân sau người trong cung đã tới rồi.

“Thánh chỉ đến.” Người không xuất hiện, giọng nói chói tai của Trương công công truyền chỉ đã tới trước.

Thánh chỉ vừa đến, những người khác ở trong phủ phải ra ngoài quỳ nghênh đón thánh chỉ.

Thanh Linh quỳ xuống, nghe Trương công công tuyên đọc thánh chỉ.

Lần này thánh chỉ chỉ ý có liên quan với nàng, ý tứ cơ bản của lần đi Tiêu Diêu Thành này, mặc dù không có cưới được thiên kim của Thành chủ, nhưng lại trở thành Đại Hộ Pháp của Tiêu Diêu Thành, nhưng cũng là lập công.

Hơn nữa Nam Hạ cố ý muốn kết thành đồng minh với Tiêu Diêu Thành, nàng là một người Nam Hạ lại trở thành Đại Hộ Pháp của Tiêu Diêu Thành, vừa đúng trở thành người trung gian giữa việc kết làm đồng minh của Nam Hạ và Tiêu Diêu Thành. Vì vậy long nhan cực kỳ vui mừng, phong nàng là Bình Nhạc Huyền Hầu, phần thưởng là 3000 hộ thực ấp (Ý là 1 khu vực có 3000 hộ dân). Mong nàng có thể ở trên chuyện Nam Hạ và Tiêu Diêu Thành kết làm đồng minh mãi mãi mà tận tâm tận lực.

“Hầu Gia, xin tiếp chỉ đi.” Trương công công hớn hở nói.

“Tạ ơn Hoàng thượng” Đột nhiên được Phong Hầu, Thanh Linh kinh ngạc sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh nàng vươn hai tay ra nhận lấy thánh chỉ.

Không chỉ có nàng kinh ngạc mà tất cả mọi người ở chỗ này cũng kinh ngạc, nhất là những người hạ nhân kia, kinh ngạc trừng to mắt đến mức con mắt sắp rớt cả ra.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, Nhị công tử ngày xưa bệnh tật quấn thân tùy thời đều có thể tắt thở này cũng có một ngày được phong Hầu.

Lâm Thị đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Thanh Linh mang theo không cam lòng và ghen tỵ. Thật không biết cuối cùng Diệp Đàm này gặp phải vận cứt chó gì nửa, đi một chuyến đến Tiêu Diêu Thành lại trở thành Đại Hộ Pháp, sau khi trở về Hạ Thành thì được phong làm Bình Nhạc Huyền Hầu.

Ở Nam Hạ, chức Bình Nhạc Huyền Hầu là Chính Tam Phẩm. Trong lòng nàng không ngăn được àm buồn phiền. Đại nhi tử Diệp Tự của nàng đi theo Diệp Thiên Minh vào sinh ra tử trên sa trường nhiều năm, mới lấy được chức Binh Bộ Thị Lang là Tòng Tam Phẩm.

Mà Diệp Đàm chỉ là đi Tiêu Diêu Thành một chuyếb, sau khi trở về trở thành Bình Nhạc Huyền Hầu - Chính Tam Phẩm, lập tức vượt qua Tự Nhi.

Những năm gần đây, Diệp Đàm bệnh tật quấn thân là người chẳng làm được trò trống gì lại đột nhiên vượt qua nhi tử của nàng, đoạt danh tiếng của hắn. Trong lòng nàng không thể nào tiếp nhận, cũng khó có thể dễ dàng tha thứ được chuyện Diệp Đàm còn xuất sắc hơn nhi tử của nàng.

Diệp Thiên Minh đi tới, vẻ mặt thản nhiên: “Con trưởng thành rồi, trở thành Bình Nhạc Huyền Hầu, sau này làm việc nên chú ý nhiều một chút, cái khác, vi phụ cũng sẽ không nói thêm nữa.”

“Cám ơn lời khuyên của phụ thân.” Thanh Linh nói. 

“Ừ.” Diệp Thiên Minh gật đầu, vỗ hai cái lên bả vai nàng, sau đó xoay người rời đi.

“Đàm Nhi trở thành Bình Nhạc Huyền Hầu, chúc mừng nha.” Lâm Thị ngoài cười nhưng trong không cười nói, ánh mắt âm trầm rơi vào trên người của Thanh Linh.

“Chúc mừng.” Diệp Tự hờ hững nói, trong lòng đối với người nhị đệ gặp được vận cứt chó lấy được vị trí Bình Nhạc Huyền Hầu này cũng vô cùng khinh thường.

Diệp Minh khinh thường liếc mắt nhìn Thanh Linh một cía, hừ nhẹ một tiếng liền đi.

Thanh Linh trở lại Mặc Trúc Viện, thấy khắp nơi trong sân đều là lá cây, hơn nữa lá cây rơi xuống còn chất đống rất nhiều, vừa nhìn cũng biết là đã rất nhiều ngày chưa có quét dọn rồi.

Khóe miệng nàng nhếch lên độ cong lạnh lùng, chủ tử không có ở đây, những người này đã quên mất bổn phận của mình rồi.

Con sâu mọt đụt khoét trong Mặc Trúc Viện, cần phải nhổ sạch rồi.

Trong không khí, còn có mùi rượu bay tới.

Sắc mặt nàng trầm xuống, dưới chân chậm rãi đạp lên lá cây, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Thì ra là mấy gã sai vặt của Mặc Trúc Viện nghe được âm thanh kẽo kẹt này, nhưng không khỏi cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Nàng đi về phía chỗ ở của bọn sai vặt, một tên sai vặt kêu Trương Sử vội vàng từ phía sau nàng đi ra ngoài, ngăn ở trước mặt nàng, cười hì hì nói: “Nhị công tử vừa trở về, không bằng về phòng nghỉ ngơi một chút trước đi.”

Thanh Linh cũng không thèm nâng mắt lên, đẩy hắn sang một bên, đi vào trong phòng của bọn hắn.

Trong nhà, có rượu có thịt, còn có những con mạt chược nằm tán loạn.

Nàng đá văng một vò rượu không chắn ở dưới chân ra, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong nhà, không khỏi cau mày: “Lá cây trong sân đã mấy ngày chưa quét rồi?” Nàng hỏi Trương Sử, khẩu khí rất lạnh nhạt, giống như là đang nói đến chuyện trong nhà. 

Trương Sử có loại cảm giác xấu, do dự nói : “Một. . . Mười. . . Ba ngày!”

“Chỉ có ba ngày?” Đột nhiên nàng thờ ơ nhìn thoáng qua, ánh mắt rét lạnh lướt qua người Trương Sử.

“Đúng. . .” Hắn nhỏ giọng nói.

Thanh Linh lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi coi Bản công tử là cái gì cũng không hiểu phải không, viện này có phải ba ngày chưa quét hay không, ngươi cho rằng ta không nhìn ra được phải không? Viện này ít nhất bảy ngày chưa quét rồi.”

Lòng Trương Sử run lên, cười cứng ngắc nói: “Nhị. . . Nhị công tử, quả thật chỉ mới ba ngày chưa quét. Bởi vì, mấy ngày nay gió thổi lớn quá. . .”

“Càn rỡ!” Nàng đột nhiên giận dữ: “Không nói thật phải không? Bạch Nhiên, kéo hắn xuống đánh 50 đại bản.”

Trương Sử vừa nghe 50 đại bản, đó không phải là muốn mạng của hắn hay sao? Hắn bị dọa sợ đến mức run rẩy nói : “Nhị công tử bớt giận, tha mạng.” Trước kia Nhị công tử rất hiền hậu, sao lần này trở về thì lại thay đổi chứ. 

“Cuối cùng là mấy ngày không có quét?” Thanh Linh hỏi.

“Mười. . . Ngày” Lúc này Trương Sử đàng hoàng nói: “Nhị công tử, nô tài biết sai rồi, ngài tha cho nô tài đi.”

“Bạch Nhiên, sau khi đánh những người liên quan đến chuyện này 20 đại bản thì tống cổ toàn bộ ra ngoài. Còn nữa, phân phó xuống, Mặc Trúc Viện không nuôi người rãnh rỗi.” Nàng nói xong, lập tức ra khỏi phòng, không để ý tới tiếng cầu xin tha thứ truyền tới từ sau lưng.

Trở lại phòng, Thanh Linh sai người dọn dẹp lại một lần nữa, sau khi rửa mặt một phen, Bạch Nhiên cũng đã đuổi những người đó đi rồi.

“Bạch Nhiên, sao không thấy Hương Thảo?” Nàng đã vào viện được một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy Hương Thảo xuất hiện.

Thanh Linh biết rõ nha đầu Hương Thảo kia mà nghe đến tin tức nàng trở về, nhất định là sẽ không thể chờ đợi được mà lao ra gặp nàng. Nhưng mà bây giờ nàng lại không nhìn thấy Hương Thảo, nàng không khỏi lo lắng có phải Hương Thảo đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Bạch Nhiên lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, bây giờ sẽ bắt đầu đi tìm hiểu.” 

Rất nhanh, Bạch Nhiên hỏi thăm được tin tức của Hương Thảo.

Sau khi nàng rời đi Hạ Thành không được mấy ngày, Hương Thảo đã bị Diệp Minh bắt đến viện của hắn để hầu hạ hắn.

Nghe được tin tức này, trong nháy mắt trái tim của Thanh Linh trầm xuống, tự mình đi một chuyến đến viện của Diệp Minh.

Nàng xông vào viện của Diệp Minh, vừa đi vào trong được mấy bước thì đã nhìn thấy Hương Thảo ngồi chồm hổm trên mặt đất ở bên trong phòng khách rửa chân cho Diệp Minh.

Không biết tại sao, Diệp Minh đột nhiên đá một cước vào chậu rửa chân, còn nhấc chân đạp lên trên mặt của Hương Thảo.

“Gia vừa nhìn thấy ngươi, liền nghĩ đến tên ma bệnh kia, cả người đều không thoải mái!” Khuôn mặt Diệp Minh âm trầm nói.

Hương Thảo bụm mặt, muốn khóc lại không dám khóc thành tiếng, nước mắt lưng tròng. 

“Cút!” Diệp Minh giơ chân lên muốn đạp thêm một cước nữa cho hả giận, chỉ là chân hắn còn chưa có nâng lên đá ra, một chân khác bất ngờ bị hai phiến lá cây đánh trúng, tiếp đó hai chân mềm nhũn, cả người ngã chổng vó xuống đất.

“Tiểu. . . Nhị công tử, ngài đã trở lại.” Hương Thảo nhìn thấy người xuất hiện ở trước cửa, lau nước mắt, vui vẻ nói.

Thanh Linh gật đầu, phân phó Bạch Nhiên ở bên cạnh: “Mang Hương Thảo về trước đi.”

Diệp Minh ngã xuống đất nghiêng đầu qua, nhìn thấy nam tử thanh tú giống như thiên thần đột nhiên giáng xuống đứng ở trước, ánh mắt hắn lạnh lẽo: “Là ngươi hại ta ngã xuống?”

“Đúng vậy thì như thế nào.” Thanh Linh nói một cách giống như chuyện này là đương nhiên.

Diệp Minh từ dưới đất bò dậy: “Sao ngươi lại ra tay đánh ta?” 

“Chỉ bằng việc ngươi tùy tiện động đến người của ta.” 

“A, người của ngươi, ngươi là đang nói đến tiện tỳ kia?” Diệp Minh cười lạnh.

Cổ tay Thanh Linh chuyển một cái, hai mảnh lá cây lại lần nữa bay ra, làm cho Diệp Minh mới vừa bò dậy lại té xuống: “Đây chỉ là cảnh cáo, sau này, người của ta ngươi không được động vào nữa.” Nàng mở miệng kiêu căng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.