Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 264: Chương 264: Hồi hai mươi tư (9)




“ Hả? Sao tự nhiên lại vội vã thế? ”

Té ra Tạng Cẩu còn đang ăn dở, nhưng thấy sắc mặt cô bạn ngưng trọng mười phần, bèn buông đũa chăm chú lắng nghe.

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Tớ sẽ giải thích sự thể mọi chuyện trên đường. Mau đi thôi… ”

Hai người nhanh chóng ăn uống, nghỉ ngơi một chốc, rồi leo lên ngựa phi về tây, may mà vừa kịp lúc cửa thành sắp đóng. Lính gác có khuyên bảo Tạng Cẩu và Phiêu Hương chớ nên ra khỏi thành lúc mặt trời sắp lặn, nhưng hai người có chuyện gấp nên tự nhiên không nghe theo.

Ra khỏi thành, Tạng Cẩu và Phiêu Hương bắt đầu thả cho ngựa chạy chậm lại. Mặt trời đã sắp lặn, mây kéo che trăng, nếu không phải hai người đều có công phu nội gia không tệ thì dù có giơ bàn tay ra trước mặt cũng không thể thấy được năm ngón. Lúc đôi mắt đã dần quen với bóng tối, Tạng Cẩu mới hỏi:

“ Cậu nghĩ ra chuyện gì à? ”

Hồ Phiêu Hương bèn kể hết những gì mình suy luận được lúc ở quán rượu cho Tạng Cẩu.

Tạng Cẩu nghe xong, bèn nói:



“ Tớ hiểu rồi. Anh Tần Trảm muốn tránh khỏi độc thủ của Đào Khiêm thì ắt sẽ chạy đến nhà vợ ở Tam Môn Hiệp. ”

“ Anh Tần Trảm từng đoán rằng Đào Khiêm muốn thuê mình sát hại cha vợ, chứng tỏ lão hẳn là kẻ có máu mặt trong hắc đạo, một thời ba khắc hẳn là có thể bảo vệ được vợ chồng Tần Trảm. Song tên Đào Khiêm kia ngụy kế đa đoan lòng dạ hiểm ác, chúng ta đến tri viện cho họ thì hơn. ”

Hồ Phiêu Hương vừa nói, vừa cười:

“ Đằng nào Tam Môn Hiệp cũng nằm trên đường chúng ta đến Tây An. ”

Tạng Cẩu cười khì, nói:

“ Tớ thấy Hương đang áy náy cái chuyện lần trước ở nhà anh Tần Trảm thì có. Hình như có ai đó tưởng mình thông minh, nhanh nhảu đoảng khiến người ta rơi vào bài bố của Đào Khiêm. ”

“ Nói gì cơ? Cái đồ đái dầm! Lớn đầu còn sợ ma… ”

Hai người vừa cười đùa, vừa phi ngựa.

Lúc bình minh ló rạng thì cả hai đến một trấn nhỏ. Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương tìm chỗ buộc ngựa, vừa nghỉ ngơi trong thoáng chốc vừa hỏi đường đến Tam Môn Hiệp, thuận tiện dò la tin tức. Đường lão anh hùng Đường Vân của Tam Môn Hiệp trước vốn là chủ của mười tám lộ sơn trại thủy đạo, đối kháng với bốn đương gia. Gần đây con rể lão lại thành minh chủ võ lâm chính đạo Sơn Tây, thành thử thanh danh lão cũng lên như diều gặp gió. Hai người hỏi đường thoáng cái đã biết được đại khái. Thấy lão chưa có bề gì, ắt hẳn Đào Khiêm còn chưa tìm tới, hai người mới yên tâm phần nào.

Tạng Cẩu vừa gặm bánh bao, vừa nói:

“ Này, tớ chợt nhớ ra một chuyện. ”

Hồ Phiêu Hương nhấc chung trà, hỏi:

“ Cẩu nói xem. ”

“ Anh Tần Trảm chưa chắc đã trở về Tam Môn Hiệp đâu. ”

Nghe cậu chàng nói, cô bèn chậm rãi đưa tay vén tóc mai qua tai, ánh mắt hơi lộ vẻ chờ đợi. Tạng Cẩu uống một hớp trà, rồi nói tiếp:

“ Anh Tần Trảm và vợ chạy đến chỗ nhà cha vợ ở Tam Môn Hiệp cố nhiên là có thể giữ mạng, song ắt cũng liên lụy đến nhà ngoại. Thế lực của Đào Khiêm bây giờ rất mạnh, cha vợ của anh ta e rằng khó mà chống nổi. Nếu tớ là anh Tần Trảm, tuyệt nhiên sẽ không trở về, tránh khỏi liên lụy đến người nhà. ”

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Tưởng gì, chuyện này tớ cũng đã nghĩ đến rồi. Nhưng Cẩu thử nghĩ mà xem, bây giờ Đào Khiêm có thể lấy danh nghĩa của anh Tần Trảm phát ra thiệp mời võ lâm, chứng tỏ thế lực chính đạo ở Thái Nguyên cũng ít nhiều lọt vào tay gã rồi. Anh Tần Trảm làm người kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không chịu hàm oan để cha vợ hiểu lầm mình sâu thêm. Trở về Tam Môn Hiệp… ”

“ Không phải để tìm sự che chở, mà là để giải thích và cảnh báo cho cha vợ. ”

Tạng Cẩu kết luận.

Hồ Phiêu Hương gật đầu, nói:

“ Huống hồ, nếu bây giờ đi thẳng đến Tây An, thể nào cũng có kẻ bám đuôi cho xem. ”

“ Chẳng phải đã bàn nhau rồi sao? Sớm mai cứ thế mà làm… ”

Tạng Cẩu nói



Hai người cẩn thận nghỉ ngơi lại trấn nhỏ một ngày, sau đó vào tinh sương hôm sau lặng lẽ đổi trang phục. Nhân lúc gà còn chưa gáy, hai người dắt đại hai con ngựa tồi trong chuồng khác ra mà thúc cương. Trước đấy Tạng Cẩu đã nghe lén, biết chủ nhân của đôi ngựa sẽ nghỉ lại mấy ngày liền, thành ra mới nhắm vào chúng.

“ Ngựa tốt đổi ngựa tồi, xem như hai người có lãi. ”

Tạng Cẩu vừa leo lên yên cương cũ mèm, vừa cười.

Hai người đã sớm nói với nhau phải cắt đuôi Tửu Thôn, Gia Luật ra sao.

Vốn là Tạng Cẩu và Phiêu Hương định ở lại Lạc Dương ít bữa, làm bộ như muốn cắt đuôi hai người kia, rồi mới tìm cách lặng lẽ chuồn êm khi đến một trấn nhỏ nào đó. Song vì chuyện của Tần Trảm, cả hai cưỡi ngựa phi ra khỏi thành vào ban đêm, nhìn qua đã rất giống như muốn cắt đuôi kẻ khác rồi, nên có thể bỏ qua bước này.

Đến trấn nhỏ nào đó, giả vờ buông lỏng cảnh giác, nghỉ ngơi cho kỹ, rồi tinh sương đổi ngựa mà đi.

Nếu có ai hỏi, thì bảo là sáng sớm còn chưa tỉnh hẳn mắt mũi kèm nhèm nên dắt nhầm. Huống hồ, khổ chủ tự nhiên được hai con ngựa tốt, hẳn là không có vấn đề gì.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương đổi hai con ngựa xấu, đi một vòng qua chợ, rồi đến trưa mới đủng đỉnh rời trấn.

Sở dĩ làm như thế, là để diễn cho bàn dân thiên hạ xem, tránh khiến người ta để ý, lưu lại manh mối cho Tửu Thôn, Gia Luật.

Cũng phải nói, võ công Tạng Cẩu bây giờ đã không thua kém gì hai kẻ kia, thế nên bọn hắn cũng không dám trắng trợn ở sát bên theo dõi hành tung của hai người. Mà nếu đã không thể theo đuôi trực tiếp, thì sẽ để ý đến đôi ngựa trong chuồng.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương ra khỏi trấn ở cổng bắc, đi vòng một quãng, rồi mới theo hướng cũ mà đi. Lần này hai người không dám lơ là, che giấu tung tích rất cẩn thận, thành ra đi hết chẵn ba ngày mới đến được Tam Môn Hiệp.

Lúc này trời đã chuyển chiều, trên đường cái đã vắng bóng người lại qua. Song may sao hai người vẫn bắt gặp được một lão nông về muộn để hỏi thăm tin tức.

Lão nông thấy tự nhiên có người từ chốn khác đến thì tỏ vẻ đề phòng. Tạng Cẩu cho tiền bạc thì lão cứ từ chối bây bẩy, sống chết cũng không hé môi nửa chữ với hai người. Nói đoạn, lão nông nọ kéo nón che xuống đi thẳng.

“ Lạ thật. ”

Tạng Cẩu thấy bị bỏ lại giữa đường, gãi gáy.

“ Hay là cứ tìm chỗ nào nghỉ lại rồi dò hỏi sau? ”

Nhìn sắc trời đã nhá nhem tối, cậu chàng bèn quay sang hỏi.

Hồ Phiêu Hương nghĩ một thoáng rồi nói:

“ Không được, chờ lâu là hỏng chuyện. Chúng ta cứ tìm chỗ nào buộc đại hai con ngựa trước, rồi đi ngay trong đêm, cứ nhè nhà nào còn sáng đèn thì ấy hẳn ắt là nơi ở của cha vợ anh Tần Trảm. ”

Tạng Cẩu tuy không hiểu tại sao cô bạn lại gấp gáp vội vàng như thế, song tin tưởng vào bạn, thành thử không dị nghị gì. Hai người buộc đại đôi ngựa vào một gốc cây bên đường, rồi lấy y phục đen ra thay, cẩn thận mượn bóng đêm mà thám thính thành trấn.

Mảnh trăng treo nơi đầu thành có mấy dải mây vắt qua…

Cơn gió đìu hiu từ những ruộng đồng quạnh quẽ rặt những gốc rạ thổi vào, mang theo mấy phần tư vị thê lương.

Trăng mờ…

Đêm tối…



Gió lộng…

Quả thực là thời cơ hoàn hảo để tập kích.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương dùng khinh công tuyệt đỉnh, chậm rãi tiến về phía một trang viên bấy giờ vẫn sáng trưng đèn đuốc. Trong bóng tối, cậu chàng có thể nghe những tiếng chân rất khẽ, tiếng thở dãn và đều, và tiếng vải thô mài vào nhau xột xoạt. Đại khái trong phạm vi trăm bước chung quanh hai người có tầm năm đến bảy người nữa cũng đang mượn sự che chở của bóng tối mà tiến về phía tòa trang viên đang sáng đèn. Điều đó càng khiến hai người thêm chắc chắn rằng nơi đó chính là nhà của cha vợ Tần Trảm – Đường lão gia.

Tạng Cẩu vừa ra hiệu cho bạn hãm tốc độ lại, thì trong bóng tối trước mặt cậu chàng đã có một tiếng chó sủa vang lên, lúc bổng lúc trầm, cơ hồ chẳng theo một cái quy luật nào cả. Nếu không phải đã sớm biết chỗ đó có kẻ đang ẩn thân, thì Tạng Cẩu cũng không thể phân biệt được ấy là tiếng người hay tiếng chó sủa ma. Cậu chàng cố tình đè thấp hơi thở, lưng ép sát vào bức vách của một nhà dân gần đó, chờ đợi… Quả nhiên một lúc sau, có tiếng chó sủa từ phía đông vang lên. Những kẻ đang ẩn nấp cơ hồ chỉ chờ có thế, bắt đầu cẩn thận tiếng về tòa phủ đệ.

Đợi bọn chúng đi được một quãng, Tạng Cẩu mới ra hiệu để cô bạn thở ra một hơi.

Lúc này hai người đã biết điểm đến, cũng biết nhân mã phe Đào Khiêm còn chưa tập hợp đủ, nên cũng không mạo hiểm bám đuôi ngay để tránh bại lộ hành tung.

Hồ Phiêu Hương thấy chốn này hẳn đã an toàn, bèn rỉ tai Tạng Cẩu, tiếng chỉ như muỗi vo ve:

“ Anh Tần Trảm có ngoại hiệu là Bách Nhân đồ, tự nhiên là thiện nghệ chuyện lấy đầu người trong tối. Nếu bọn chúng đã cẩn thận đến vậy, thì suy đoán của chúng ta có lẽ đã đúng bảy tám phần rồi. ”

Cậu chàng bèn nói:

“ Sao Hương biết đêm nay bọn Đào Khiêm sẽ hành động hay thế? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.