Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 480: Chương 480: Chiến Đấu Đến Cùng (1)




Nghe thấy Phong Tiêu nói như vậy, ngồi yên vị xem kịch hay Phong Thần Duệ tay nắm lại thành nắm đấm.

Đến kẻ ngốc cũng nghe ra được Phong Tiêu bảo vệ Phong Thần Dật rồi, hắn sao có thể can tâm?

“Đúng vậy, Phong tổng tuy từng trải ít hơn nhưng năng lực chúng tôi đều nhìn thấy, tôi rất đồng ý Phong tổng tiếp tục đảm nhận chức vụ chủ tịch.”

Một thành viên của hội đồng quản trị đã đồng ý mở miệng.

Ngoài ra một số thành viên không đồng ý của hội đồng quản trị, ra lệnh thư ký đưa cho mình một tập tài liệu.

“Nếu như chủ tịch hội đồng quản trị Phong khăng khăng đồng ý Phong tổng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, tôi sẽ chọn rút cổ phần!”

“Tôi cũng lựa chọn rút cổ phần.”

“Tôi cũng vậy.”

Ba thành viên của hội đồng quản trị đã tỏ rõ quyết định, những người còn lại lo lắng nhìn về phía Phong Duệ…

Phải biết rằng, cổ phiếu của ba người này cộng lại cũng chỉ có mười lăm phần trăm nhưng tầm ảnh hưởng không hề nhỏ, một khi họ rút cổ phiếu thì sẽ có tác động rất lớn đến Phong thị.

“Thần Dật!”

Phong Tiêu khó xử nhìn Phong Thần Dật.

Hắn vẫn ổn định như núi Thái sơn, ngồi đó mặt không chút biểu cảm, không nói, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

“Ha.”

Lúc này Phong Thần Duệ cười nhạt và nheo mắt nhìn Deborah đang ngồi sau hắn.

Deborah thấy vậy nhanh chóng lấy ra một bản tài liệu:

“Chủ tịch Phong, đây là một phần đánh giá từ cục đánh giá, bên trong có ghi chép tỉ mỉ báo cáo tài chính năm ngoái của Phong thị chúng ta. Lúc đó Phong tổng còn đang đảm nhận cức vụ tổng giám đốc, ông đánh gía thấp lợi nhuận của một sản phẩm tài chính được công ty chúng ta phát hành nhẩm lẫn ba phần trăm diểm.

Làm cho Phong thị chúng ta tổn thất ít nhất là bốn mươi tám vạn.”

Thời gian này Deborah đưa ra báo cáo của năm ngoái, để mọi người nghi ngờ năng lực của Phong Thần Dật.

Ban đầu một số thành viên trong hội đồng ủng hộ Phong Thần Dật, ngay lập tức xuất hiện ánh mắt nghi ngờ.

Phong Tiêu xem tình hình không ổn, không thể không đá vào giày của Phong Thần Dật.

“Ừm.” Phong Thần Dật nhìn ba mình mỉm cười.

“Phong tổng, thời gian này có phải ông đã nghe mọi người nói những điều gì sao?”

Lại một lần nữa rơi vào im lặng

Khoảnh khắc đó, Phong Tiêu thực sự chỉ muốn cho đứa con trai này một cái tát, loại lửa đốt cháy lông mày trong một khoảnh khắc, nếu như Phong Thần Dật vẫn không nói, ông cũng không thể bảo vệ đứa con trai này.

Phía bên khác…

Hành lang bên trong Phong thị, Dao Dao và Kỳ Liên học trưởng sánh vai tiến về phía trước, phía sau còn có mấy người đồng nghiệp ở bộ phận pháp lý, khí thế đó uy phong giống như cảnh sát tuần tra vậy, thật là tuyệt vời, đi bộ còn có thể phát ra một luồng gió.

Các đồng nghiệp bộ phận khác nhìn thấy đội ngũ của họ thì giật mình tránh ra nhường đường cho họ:

“Đây là tình huống gì vậy?”

“Không biết! xem ra là người của bộ phận pháp vụ.”

“Họ là muốn đi đâu? Khí thế thật hùng hồn.”

“Không rõ…”

Người của bộ phận pháp vụ lần lượt ngồi lên thang máy đi thẳng lên phòng họp. Lúc này Dao Dao lấy điện thoại ra, mặt vô cảm viết một đoạn tin nhắn.

Lúc cửa thang máy mở ra, thì cô cũng vừa viết xong, nhấn nút gửi đi.

Bước về phía hội trường phòng họp.

“Bên trong đang họp, thưa cô, cô không thể vào trong.”

Trước cánh cửa phòng họp, một số trợ lý chặn bước chân của Dao Dao.

“Tôi là Lạc Dao Dao chủ quản bên bộ phận pháp vụ, cũng là vợ của Phong tổng. Bây giờ tôi có việc gấp phải tham gia vào cuộc họp hội đồng quản trị này, các người cứ ngăn cản tôi thử xem!”

Lời nói lạnh lùng buông xuống, cô liếc nhìn những người trợ lý, một người phải mở cánh cửa lớn của phòng họp.

Trong khoảnh khắc bầu không khí bế tắc trong phòng họp bị dán đoạn vì sự xuất hiện của Dao Dao.

Phong Tiêu chớp đôi mắt lạnh:

“Sao cô lại đến đây?”

“Chủ tịch Phong, tôi xin lỗi vì đã làm dán đoạn cuộc họp hội đồng quản trị nhưng bây giờ tôi có một chuyện buộc phải nói rõ trước mặt của tất cả ban giám đốc.”

Khi cô nói những lời này, tất cả mọi người đều cau mày tò mò.

Dao Dao mỉm cười nhìn sang Kỳ Liên học trưởng:

“Luật sư Kỳ Liên! Làm phiền anh nhé!”

Hắn lịch sự gật đầu, từ trong tay rút ra một phần tài liệu đưa nó vào tay của Dao Dao.

“Thưa các thành viên của hội đồng quản trị, bây giờ trên tay tôi đang nắm giữ một phần tài liệu là một vụ bê bối về hối lộ bên trong Phong thị.”

Cô từ từ đi đến phía sau ba vị cổ đông, những người muốn rút cổ phần của họ.

“Trong tài liệu này, hồ sơ chi tiết…” Bàn tay nhỏ đặt lên vai một vị trong ban hội đồng quản trị.

Vị đó lập tức giật bắn lên.

“Giám đốc Lưu, sao ông căng thẳng vậy? Tôi còn chưa công bố, mà ông đã vã mồ hôi nhiều vậy, nếu như công bố rồi, tôi sợ rằng ông sẽ không chịu nổi.”

Dao Dao mỉa mai, bỏ tay ra khỏi vai của vị giám đốc trong ban hội đồng quản trị.

“Được rồi, tiếp tục. Hồ sơ chi tiết trong tài liệu này phó chủ tịch Phong, giám đốc Lưu, giám đốc Trương, giám đốc Tôn sự “riêng tư” “vụng trộm” của ba vị giám đốc này đã được ghi lại.”

Buông lời, ánh mắt cô lóe lên.

Kỳ Liên Ngạo Vân mang tài liệu trong tay của nhân viên bộ phận pháp vụ đưa cho những thành viên khác trong ban quản trị.

Mọi người vừa mở tài liệu ra nhìn, đúng là một tài liệu ghi chép “Giao dịch” qua lại, nó cho thấy rằng trong một tuần một tài khoản vô danh đã chi hơn tám mươi triệu nhân dân tệ vào tài khoản của ba vị thành viên của hội đồng quản trị.

“Luật sư Lạc, cô không có bằng chứng, có bằng chứng nào nói là tôi đã chuyển tiền cho giám đốc Lưu, giám đốc Trương và giám đốc Tôn không?”

Phong Thần Duệ với bộ mặt vô cảm hỏi lại.

Dao Dao mỉm cười nhún vai:

“Tất nhiên, tài khoản kia là một tài khoản ẩn danh, tôi cũng kiểm tra qua tài khoản đó không phải là tên của ngài phó chủ tịch Phong nhưng…”

Cô cầm tài liệu trong tay đưa ra trước mặt Phong Thần Duệ:

“Đoạn tin nhắn này ngài làm sao giải thích?”

Thấy vậy, Kỳ Liên Ngạo Vân nhanh chóng cắm ổ USB vào trên màn hình đa phương tiện.

Màn hình lớn lập tức hiện lên một dòng tin nhắn…

“Giám đốc Lưu, tám mươi triệu tài khoản ẩn danh của tôi đã được gửi cho ông, đến ngày họp hôi đồng quản trị, ngài nhất định phải nói giúp tôi một câu nhé!”

“Yên tâm, tôi nhất định giúp anh kéo tên tiểu tử Phong Thần Dật kia xuống.”

Sau đó tiếp tục phát những tin nhắn được gửi cho những người khác cũng giống như vậy.

“Phó tổng Phong, số điện thoại này tôi cũng đã xác nhận rồi, nó thuộc về… ngài!”

Đột nhiên, mặt của Phong Thần Duệ biến sắc, đứng lên tức giận nhìn Dao Dao:

“Đoạn tin nhắn này đều là do cô ngụy tạo, nếu không làm sao cô có bản lĩnh có thể đến văn phòng cục điện thoại điều tra ra đoạn tin nhắn này?”

“Phó tổng Phong, lẽ nào ngài không biết tôi là một luật sư cấp cao trên thế giới sao? Đừng nói điều tra ra tin nhắn ngài gửi cho ai, chỉ cần muốn xác minh tất cả các tập tin của ngài đối với tôi mà nói đều là chuyện rất dễ dàng! Đương nhiên…”

Bọ cạp xảo quyệt nheo mắt nhìn những thành viên khác trên bàn hội nghị:

“Tất cả mọi người đã “giao dịch” đang ngồi ở đây, tôi đều có thể dễ dàng điều tra ra.”

Lần này bắt được tang vật, ba thành viên nhận hối lộ của hội đồng quản trị mặt biến sắc trở nên trắng bệch. Phải biết rằng Dao Dao chỉ cần động một ngón tay nhỏ, gửi thông tin này cho CIA, bọn họ phải ngồi tù ít nhất là tám năm trở lên.

Đương nhiên, những thành viên khác trong ban hội đồng quản trị cũng bị thân phận của Dao Dao dọa cho sợ.

Xét cho cùng đây cũng vì mưu sinh.

Ý là có bao nhiêu người là trong sạch? Ai sẽ không lén lút “Riêng tư” cho nhau?

Nhưng ai biết, thực tế họ đã gặp phải vợ của chủ tịch hay sự thật là một luật sư cấp cao trên thế giới.

Giám đốc Lưu, giám đốc Trương, giám đốc Tôn các vị có đều gì cần giải thích không?”

Phong Tiêu vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở lời.

Ba thành viên của hội đồng quản trị bảo vệ Phong Thần Duệ lo lắng siết chặt nắm đấm.

Một lúc lâu, giám đốc Lưu nói với một giọng cứng đầu:

“Số tiền đó, tôi đã nhận. Nhưng năng lực của Phong tổng thì mọi người cũng đều biết, vừa rồi luật sư của phó tổng Phong chỉ là dùng một chuyện nhỏ không phải đã chứng minh được năng lực của Phong tổng sao?”

“Đó là chuyện nhỏ sao?”

Dao Dao buộc phải mượn câu hỏi của giám đốc Lưu.

Deborah nhanh chóng đưa ra bằng chứng tính toán sai lầm của Phong Thần Dật trong báo cáo tài chính đưa cho Dao Dao.

Cô mở phần báo cáo ra, ánh mắt lạnh lung quét qua:

“A…”

Một nụ cười kỳ quái nở trên khóe miệng.

“Luật sư Deborah, xin hỏi phần báo cáo đánh giá này ngài đã tìm ai đánh giá?”

“Phó giám đốc của cục đánh giá, ông Cai tiên sinh.”

“Vậy thì tốt, chỉ cần không phải cục trưởng thì được rồi. Nếu không tôi phải loại bỏ bản báo cáo đánh giá của cục trưởng, thật là có lỗi.”

Dao Dao kiêu ngạo rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm số, trực tiếp bật loa ngoài.

“Đây là đường dây nóng của cục đánh giá, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Tôi là luật sư quốc tế Lạc Dao Dao, tôi muốn cục trưởng của các vị nghe điện thoại.”

“Vâng?”

Người phụ nữ của đường dây nóng bên kia rõ ràng có chút choáng váng.

“Hoài nghi danh tính của tôi sao? Tôi bây giờ tìm cục trưởng của các vị có chuyện gấp, nếu như cô không chuyển, việc nhầm lẫn sau này cô sẽ chịu trách nhiệm!”

Dao Dao giận giữ gằn giọng.

Người phụ nữ vội vã trả lời:

“Vâng, xin chờ một chút!”

Không lâu sau, cuộc gọi được chuyển đến văn phòng của cục trưởng.

“Xin hỏi! Là vị nào?”

“Chào ngài! Tôi là luật sư quốc tế Lạc Dao Dao, bây giờ tôi phải kiểm tra một phần báo cáo đánh giá tài chính khoản A điều ba trong năm ngoái của Phong thị.”

“Cô là cô Lạc?”

Rất hiển nhiên, cục trưởng này đã nghe nói qua về tên của Lạc Dao Dao.

“Cô đợi một chút!”

Trong phòng họp hội đồng, mọi người đang im lặng chờ đợi báo cáo đánh gia đưa ra.

Cũng phải đợi đến ba phút sau:

“Lạc tiểu thư, tôi đã kiểm tra xong rồi, nó được phát hành dựa vào mức giá thực tế với vị trí chung của sản phẩm là phù hợp.”

Câu nói này, chắc chắn đã phá vỡ báo cáo đánh giá tài chính thấp của Debolah về Phong Thần Dật.

Trong phòng họp đột nhiên rơi vào trạng thái náo động.

Dao Dao khiêu khích nhìn Deborah mỉm cười, sau đó lạnh lùng trả lời điện thoại:

“Cục trưởng, còn có chuyện này, bây giờ tôi muốn báo cáo tên của một người, phó cục trưởng Cai của bộ phận ngài bị nghi ngờ là nhận hối lộ, hy vọng ngài có thể thực hiện một cuộc điều tra rõ ràng về vấn đề này!”

“Cái gì? Tôi biết rồi, Lạc tiểu thư! Để biết chi tiết về vấn đề này cô có thể đến văn phòng của tôi để nói chuyện chứ? Hay tôi có thể đến văn phòng công ty tìm cô cũng được!”

“Được! Vậy nhé…”

Tắt điện thoại, Dao Dao mặt không cảm xúc nhìn mọi người.

Thời gian này trong phòng họp hội đồng quản trị rơi vào không khí im lặng, bởi vì đó là một vấn đề lớn, mọi người đều người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, không biết nên quyết định như thế nào.

“Luật sư Lạc! Những lời cần nói cô đã nói hết chưa?”

Vào lúc này, gần nửa giờ im lặng cuối cùng Phong Thần Dật cũng lên tiếng.

Dao Dao mỉm cười:

“Đã nói xong rồi!”

“Ừ.”

Mặt hắn không cảm xúc gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.