Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 1: Chương 1: Mong một lần ly hôn để được một bài học




Mẹ Nại Nại nói: “ Chuyện này của hai đứa mẹ không quản nổi, nếu như con muốn ly hôn thì cứ ly hôn, ly hôn xong thì thuê một chiếc xe chở tất cả đồ gia dụng, điện máy về.”

Chỉ một câu nói của mẫu thân đại nhân, Tần Nại Nại lập tức coi như thánh chỉ, cầm theo hộ khẩu, giấy đăng kí kết hôn, chứng minh thư cuống cuồng chạy tới toà án nhân dân làm thủ tục xin ly hôn.

Chỉ có mình cô tới, toà án người ta không cho phép ly hôn, Nại Nại vô cùng kính phục trước thái độ nghiêm túc, đầy trách nhiệm của đồng chí nhân viên làm việc tại toà án, nhưng cô vẫn nhất định phải ly hôn.

Vào đại học, đi làm, kết hôn. Cả đời của Nại Nại đều được người khác sắp đặt, đường đi nước bước. Mỗi một bước đi đều do mẹ Nại Nại đứng phía trước an bài sẵn, hoặc đều do Lữ Nghị dẫn đường, cô vĩnh viễn chỉ là kẻ bước theo sau mà thôi, căn bản không cần phải động não nghĩ ngợi, suy tư là vì sao lại thế hay rốt cuộc phải làm thế nào.

Chỉ duy có lần này, cô muốn kiên quyết dù chỉ một lần.

Thực ra hôm ấy, Nại Nại chỉ nhìn thấy hai bóng người trong chiếc xe mà biển số quá đỗi quen thuộc với cô. Cô gái đó tươi cười rạng rỡ, còn chồng Nại Nại thì đang rướn lên liên tục hôn hít cô gái, nhiệt thành dồi dào sức thanh xuân, ngọt ngào và cũng đắm say.

Nại Nại không phải là một phụ nữ kiên cường, cho nên cô không thể xông tới đó, áp mặt vào tấm kính, dữ dằn gọi cửa được. Cô càng không dám la hét chửi bới Lữ Nghị, mắng anh ta rằng anh ta thật vô cùng ghê tởm.

Đúng vậy, thật ghê tởm.

Ngày đó, khi hai người họ vẫn còn học đại học, Lữ Nghị là chủ tịch hội học sinh. Tân sinh viên nhập học chính là một thời cơ tốt nhất để sư huynh các khoá tranh giành các tiểu sư muội mới vào trường. Anh thân là một lãnh đạo, tất nhiên phải bá chiếm cô tân sinh viên hoa khôi mới đẹp nhất là Nại Nại rồi. Năm đó, anh 22 tuổi, còn cô mới chỉ có đôi chín.

Tình tứ thân mật, thề non hẹn biển, tất cả những chuyện tình cảm lãng mạn họ đều đã làm, Nại Nại cảm thấy thật sự có thể traoửi phận cho người như anh, nên vừa tốt nghiệp đại học họ đã kết hôn. Ai ngờ, mới chỉ mười năm yêu nhau, bảy năm vợ chồng mà họ đã phải đối mặt với tình cảnh khốn khổ thế này!

Hiện nay, sự nghiệp anh thành đạt, có nhà ở hoa viên Áo Gia, một mục tiêu phấn đấu nỗ lực suốt đời của bao người. Vậy mà họ đã có. Còn cô hiền lương thục đức, ngoại trừ chưa sinh được cho anh đứa con nào, thì không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm khác.

Cho nên Nại Nại trước giờ luôn nghĩ bản thân chưa bao giờ sai cả.

Chỉ riêng hôm ấy, Nại Nại đã đứng ở góc phố nghĩ rất lâu, cơn gió cuối thu lạnh thấu xương, thế nhưng chẳng thể địch nổi cái lạnh lẽo khiến cô phải bật lên run rẩy vào lúc này. Cô đang thực sự suy nghĩ, phải chăng cô đã thật sự sai lầm?

Sai ngay từ lúc đầu, và sai cho tới tận bây giờ.

Bạn bè thường nói, Nại Nại chính là một tiểu công chúa được nâng niu chăm sóc điển hình thời nay. Màng bảo vệ nhân tạo ấy luôn hoàn hảo hữu dụng, làm cho con người cô có chút gì đó ngây thơ, đơn thuần. Thế giới của cô chỉ có một mình Lữ Nghị, anh chính là tất cả thiên địa với cô. Nếu như có một ngày, Lữ Nghị đi công tác và không bao giờ quay về nữa, thì kết cục của cô hoàn toàn có thể thấy trước. Điều duy nhất có thể xảy ra chính là cô sẽ từ từ chết đói.

Thậm chí cô cũng quên mất phải dùng đôi tay xây dựng cuộc sống thế nào, không đúng, chính xác là cô ấy chưa bao giờ dùng đôi tay mình để xây dựng cuộc sống. Cô vẫn luôn là người há miệng chờ sung.

Thế còn bây giờ? Liệu cô có thể phán đoán rõ ràng lí trí về tương lai sau này của mình?

Cô gái đi cùng với Lữ Nghị có một đôi mắt hút hồn, xinh đẹp thuần khiết. Vì đang ngồi ở ghế ngồi phía trước, nên tất cả những gì nhìn thấy chỉ có thể là một góc áo, đó là màu xanh nước biển tươi trẻ mà đã rất lâu rồi Nại Nại không dám mặc nữa, tươi trẻ tới mức khiến người ta phải xao lòng. Anh ôm lấy bờ vai của cô gái, cô gái thì cười ngọt ngào tựa đầu vào ngực anh, đôi môi họ gặp nhau. Đây chính là ân ái ngọt ngào, cũng là thứ đã rất lâu Nại Nại không còn thấy nữa.

Nại Nại quyết định lặng lẽ quay người bước đi, cúi đầu đá những hòn đá trên đất, nỗ lực khống chế toàn thân run rẩy. Lúc lấy điện thoại từ túi xách ra, những ngón tay thon gầy của cô gần như nhấc không nổi cái sản phẩm công nghệ điện tử nặng nề ấy.

Sau khi bấm đủ 11 số, như dùng hết sức lực cả đời mình, cô thậm chí còn có chút mơ hồ, hình như anh bảo cô thiếu một số, nếu mà như vậy, cô sẽ không phải đối mặt với những bất tiện và tra hỏi tiếp đó.

Khi điện thoại kết nối, cô lại thở dài, lặng lẽ đứng ở góc cuối lầu nhìn về phía chiếc xe, thái độ của Lữ Nghị khi nhấc máy vẫn thản nhiên, ôn tồn như mọi khi nằm trên giường cùng cô. Nại Nại lại lần nữa thở dài, lần này chính vì thái độ của anh, cô cảm thấy vô cùng đau thương.

Người đàn ông mà cô yêu thích cuồng nhiệt năm đó, không biết từ lúc nào đã trở nên giỏi nguỵ trang đến thế, trong điện thoại, anh vẫn rất bình tĩnh, nếu như không biết trước chân tướng, có lẽ không ai có thể cảm giác được chiếc hôn nồng nhiệt ngọt ngào của anh với người phụ nữ khác chỉ vài giây trước đó.

“ Alô, ông xã, tối nay anh có về nhà không?” giọng của Nại Nại rất nhỏ, rất nhỏ. Nhưng cô biết anh có thể nghe thấy.

“ Có chứ. Đợi chút nữa là anh về tới nhà ngay.” Câu trả lời khẳng định của anh cũng giống như bao câu trước đó thôi.

Cảm giác của Nại Nại lúc này rất phức tạp, đau đớn, chua xót, cuối cùng là đắng cay. Cô mím chặt môi, thở dài, rồi tiếp tục hỏi: “Ông xã, có ai ở cùng anh không?”

Lữ Nghị quá thông minh, anh đột nhiên quay đầu lại. Chỉ tiếc rằng, sau khi hỏi xong, Nại Nại sớm đã lặng lẽ trốn mất rồi, cô tựa sát vào tường, nhắm chặt đôi mắt lại.

Không chờ anh trả lời. Nại Nại đã dập điện thoại. Cô cất điện thoại vào túi, bắt đầu những bước tiếp theo.

Thực ra bước tiếp theo cũng rất đơn giản. Đầu tiên, chờ Lữ Nghị tự mình thú nhận, đây cũng là cơ hội cuối cùng của anh.

Đáng tiếc là khi hai người ngồi lại cùng đối chất, Lữ Nghị lại một mức phủ nhận, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, những mẩu thuốc cháy rồi lại tắt chính là những hồi ức sau cùng của Nại Nại cho đoạn hôn nhân này.

Truy hỏi không có kết quả, anh chẳng nói một lời, xách hành lý đi công tác, còn để lại lời nói đẹp đẽ muốn cô bình tĩnh trở lại.

Căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình Nại Nại bình tĩnh đối mặt.

Nếu như nhân vật chính đã chạy mất rồi, vậy thì tiếp theo cô phải nắm chắc kiến thức cần có về ly hôn.

Nại Nại cảm thấy bản thân đặc biệt trấn tĩnh khi đọc luật hôn nhân, thậm chí cũng chẳng phải mời luật sư, tự mình viết đơn ly hôn. Thậm chí lúc cầm theo đơn xin ly hôn đến toà án, cô cũng không mảy may do dự.

Tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay đã ngả màu thời gian, không còn nữa màu đỏ tưới mới khi mới lĩnh về. Năm ấy khi lần đầu tiên đến lấy giấy đăng kí, anh còn nắm chặt tay cô, thành khẩn nói trước mặt các nhân viên trong phòng chứng hôn: “ Nại Nại, anh thề sẽ đối xử tốt với em cả đời.” Thái độ nghiêm túc của anh rất đáng được tin tưởng, và đương nhiên cô cũng đã giữ vững niềm tin ấy.

Kết quả, mọi thứ đều thay đổi hết.

Ly hôn một phía nộp đơn cũng hợp pháp, nhưng anh từ chối ra toà, sau đó cũng thay luôn số di động. Kết quả tiêu cực của việc này là Nại Nại phải đăng một thông báo trên báo phát hành nội bộ của toà án, ý là bị cáo không thể tới toà, có thể xin tuyên phán đơn phương.

Hôm báo phát hành, Nại Nại ngồi bệt bên đường, ôm tờ báo khóc lóc thảm thương.

Một đoạn thông báo lớn như vậy, chính là thông báo cô muốn ly hôn anh.Vào năm đầu tiên k niệm tân hôn, anh đã đăng một tuyên ngôn tình yêu trên báo: “ Lữ Nghị sẽ yêu Nại Nại suốt đời suốt kiếp.” Tuyên ngôn đó cũng lớn như dòng thông báo này.

Thực ra đạo lí đều tương tự. Chỉ cần chịu bỏ tiền, kết quả cũng tương đồng thôi.

Ly thân hai năm, thông báo chỉ có một ngày. Sau 60 ngày, cô một lần nữa bước vào cổng toà án, lúc mở lại phiên toà cũng chỉ có mình cô đến. Cả toà án chỉ có năm người, Tần Nại Nại, chủ toạ, bồi thẩm viên, và hai vị thư kí phiên toà. Chủ toạ cũng miễn luôn phần tố tụng, trực tiếp mời cô bước tới, hỏi ý kiến cá nhân cô, trực tiếp phán định thời gian hoà giải vô hiệu. Nại Nại không cần gì hết, nên quá trình ly hôn cũng rất dễ dàng.

Giải quyết triệt để đến vậy, cũng vì để không có cơ hội thay đổi.

Đúng thế, bảo bối tâm can được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa năm xưa, nay đã biến thành bà cô già, treo trên cổ tấm bảng 30 tuổi, không có chút kinh nghiệm làm việc nào, cũng chỉ còn biết liều mạng lao động kiếm miếng ăn thôi. Cảm giác chua xót khi nhiều năm trước trong sắc đêm huyền ảo, ấm áp, câu khen ngợi của ai đó rằng cô chính là người phụ nữ đáng được yêu thương nhất trên thế giới này bỗng chốc biến thành trò đùa cho thế nhân.

Cuối cùng cũng có quyết định của toà án, Lữ Nghị vẫn không xuất hiện. Bản thông báo ấy, cơ bản là anh không đọc được. Có lẽ đây chính là lỗ hổng trong bộ luật hôn nhân mà chúng ta tôn kính.

Chỉ cần chúng ta muốn ly hôn, không có gì là không làm được.

Thế là người vợ nghĩa Tào Khang cũng bị ruồng bỏ. Điều duy nhất không giống với những người vợ bị ruồng bỏ khóc thút thít kia chính là người vợ bị ruồng rẫy Nại Nại tự mình mong vậy, hơn nữa còn nở nụ cười khi bước ra khỏi toà án.

Có thể giữ lại những hồi ức tốt đẹp, không phá vỡ mối liên hệ sau cùng, không cần tố cáo bạo lực gia đình, lần ly hôn này rất đáng. Còn về tương lai sau này, tâm nguyện lớn nhất của Nại Nại chính là không gặp phải kẻ bội bạc nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.