Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 71: Chương 71: Bú sữa mẹ




Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Bên trong một nhà hàng cao cấp.

Vu Uyển Tinh thuận tay cầm một ly nước đưa lên khóe miệng, sắp sửa uống thì hỏi một câu: "Vân Thiên, hôm nay cô tới tìm tôi có chuyện gì?"

"Uyển Tinh, cô có nghe nói gì chưa?" Lục Vân Thiên xõa mái tóc dài, trên mặt mang cái kính to, mặc dù như vậy nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vết bầm tím trên mặt cô ta.

Vu Uyển Tinh thấy gương mặt hưng phấn của Lục Vân Thiên thì lên tiếng hỏi: "Mặt của cô khá hơn chút nào chưa?"

"Không phải chuyện này.., tôi không phải muốn nói chuyện với cô về vấn đề ấy đâu!" Vừa nhắc tới mặt của mình, Lục Vân Thiên cảm thấy xấu hổ "Quý Linh Linh bị đánh!" Cô lập tức vòng vo câu chuyện, trong giọng nói không khỏi mất đi vẻ hưng phấn.

Vu Uyển Tinh liếc bộ mặt hớn hở của Lưu Vân Thiên, xem ra tin tức không sai rồi đây.

"Bị ai đánh ?"

"Hình như là một thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn ở Nhật Bản, cô gái kia cũng lợi hại thật nha, dẫn theo mười mấy tên vệ sĩ, hùng hổ đi vào trong IDE. Nghe nói lúc ấy Quý Linh Linh còn muốn trốn khỏi đó, nhưng bị người ta tóm gọn, cuối cùng. . . . . .Cô cũng biết đấy..., bị cái cô thiên kim tiểu thư kia đánh đập một trận tàn bạo. Hừ, tôi nghĩ bây giờ chắc cô ta đang núp ở nơi nào khóc lóc rồi." Lục Vân Thiên biểu hiện cứ như tiểu nhân đắc chí, đặc biệt là vào lúc này càng thêm phô trương hơn bao giờ hết.

"Thật chứ? Cô nghe ai nói?" Ngoài mặt thì Vu Uyển Tinh coi như là có chút tỉnh tảo, nhưng bàn tay không khỏi siết chặt lấy ly nước.

"Chuyện này. . . . . .Tôi nghe nhân viên bên trong IDE nói, chủ yếu vụ đánh đấm này cũng thật lợi hại, lợi hại nhất chính là, cảnh sát thừa biết nhưng cũng không dám can dự vào, tôi không biết cô có nhận được tin tức này không nữa." Dáng vẻ Lục Vân Thiên y như một bà tám, nhưng không cần biết chuyện mình nghe được có thật hay không, nhưng ít nhất trong lòng cô giờ đây cảm thấy rất thoải mái.

Quý Linh Linh, cô còn dám mạnh mồm ư, bây giờ tốt rồi đấy! Thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn, có gan đi, cô có thể để Mộ Ly cứu cô nữa hay không!

"Ui. . . . . ."

"Thế nào?"

"À . . . . . Không có gì..., mới vừa rồi cười quá nên kéo căng khóe miệng thôi" Lục Vân Thiên chật vật đưa tay lên vuốt vuốt khóe miệng.

"Cụ thể về tin tức này tôi vẫn chưa nghe được, chuyện này hình như có người cố ý ép nó xuống rồi." Với Uyển Tinh suy nghĩ rồi nói.

"Đúng vậy, trong thành phố xảy ra cái chuyện này, nhất định sẽ đăng báo với phát trên TV, nhưng tôi đã điều tra, ngay cả trên internet cũng không có một người nào nhắc đến chuyện này." Lục Vân Thiên nhắc tới chuyện này, không khỏi trầm mặt, cô còn muốn xem cô ta bị bêu xấu tiếp.

Vu Uyển Tinh đảo mắt suy nghĩ một lát, tin tức về Quý Linh Linh với Lãnh Dạ Hi đã lan ra rồi, nhưng bây giờ xuất hiện chuyện lớn như vậy, đây là một tin tức có giá trị lợi dụng rất cao, nhưng lại không có bất kỳ bài báo nào đăng tin.

Suy nghĩ kỹ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, "Cô có nghe tin Mộ Ly xuất hiện ở đó không?" Vu Uyển Tinh hỏi chuyện này.

"Không có! Chẳng lẽ cô không biết thông tin về tập đoàn Nhật Bản này sao, nó còn giống như một đoàn thể xã hội đen vậy, lần này có như vậy thì Mộ Ly cũng không dám xuất hiện đâu. Hừ, tôi còn tưởng anh ta là một tên đàn ông lợi hại hơn mấy gã kia đấy chứ, thì ra đến cuối cùng cũng chỉ là một cái mụn bọc bị mềm rách phủ lên thôi. Lần trước còn nói cái gì nhỉ: Quý Linh Linh là người phụ nữ của tôi..., bây giờ người phụ ấy ấy bị đánh cũng không thấy anh ta có động tĩnh gì cơ đấy." Lục Vân Thiên xảo miệng, trong giọng nói lộ vẻ hả hê.

Nhưng mà, một người cao cao thượng tại giống như Thượng tá Mộ, sao Lục Vân Thiên có thể miêu tả thành cái mụn bọc mũ ?

Vu Uyển Tinh không thích phát ngôn của Lục Vân Thiên, nhưng ngại vì cô cũng chẳng có lý do gì nên cũng không lên tiếng phản bát lời cô ta.

"Uyển Tinh, cô không biết khi tôi nghe được tin tức này đâu, tôi hưng phấn đến mức cả đêm mất ngủ đấy nhé. Ông trời thật là có mắt mà, có thể khiến cho người ta đánh con tiện nhân Quý Linh Linh kia một trận, nhưng ngược lại tôi muốn xem cô ta còn có mặt mũi nào mà gặp mặt tôi hay không. Cô có biết tại sao cô ta bị đánh không?"

Lục Vân Thiên đang nói được nửa câu, mới nghĩ đến chuyện quan trọng nhất mà cô chưa nói ra.

"Tại sao?"

"Bởi vì cô hạ tiện, quyến rũ Lãnh Dạ Hi. Cái cô tiểu thư thiên kim của tập đoàn kia là bạn gái của Lãnh Dạ Hi. Quý Linh Linh là người thứ ba xen vào họ, không có việc gì làm hay sao mà để cho người ta xem là tiểu tam cơ chứ, đáng bị đánh lắm đấy." Lục Vân Thiên cắn răng, trong giọng kia vừa chứa đựng sự hả giận vừa chứa đựng sự thoải mái.

Vu Uyển Tinh liếc cô ta một cái, gân trên khóe miệng rung rung, nếu như cô nhớ không lầm, chồng bây giờ của Lục Vân Thiên là Nghiêm Tử Tuấn, chẳng qua cũng là một bộ với Quý Linh Linh mà thôi.

"Tôi muốn Mộ Ly sẽ không trông nom cô ta nữa, một mặt có thể e dè lực lượng của tập đoàn Nhật Bản kia, một mặt có thể biết Quý Linh Linh là cái dạng gì, nếu như đổi lại là tôi... tôi cũng không bao giờ đi đến đó cứu cô ta!" Lục Vân Thiên nói tự nhiên, còn khỏi phải nói, mặc dù Lục Vân Thiên này cũng ghê gớm, nhưng khi cô phân tích sự tình vẫn còn có cái đạo lý rõ ràng, nhưng mà tiền đề thì sao chứ. . . . . . Ha ha.

"Có lẽ là vậy." Vu Uyển Tinh ngồi nghe Lục Vân Thiên lảm nhảm đủ điều, không tiếp tục đưa ra ý kiến gì với cô ta, bởi vì cô hiểu rõ tính cách của Mộ Ly, anh ấy không phải là cái loại thấy địch mạnh là sợ hãi, nhưng khi cô nghe Lục Vân Thiên nói chắc như đinh đóng cột như vậy, trong lòng cũng thoáng qua sự dao động.

Nhưng về vấn đề chính, có người vượt lên cả Quý Linh Lình, nói về tình về lý thì trong lòng cô vẫn có sự vui mừng nhất định.

Nhớ tới hôm cô ta giả bộ điềm đạm đáng yêu, nhưng xử lý người khác lại không nương tay đến một chút. Còn trắng trợn nói cho tất cả mọi người biết Mộ Ly là núi dựa của cô ta, mà cô ta cũng ỷ lại vào sự yêu chiều của Mộ Ly mà lên mặt với cô.

Mộ Ly thì chịu để cho cô ta mê hoặc, nhưng những người ngoài cuộc như bọn họ đều hiểu một cách rõ ràng. Chỉ bằng đống tài sản của Quý Linh Linh, cô ta dù có tu mấy kiếp cũng không thể khiến Mô Thiểu thích cô ta được. Nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng Vu Uyển Tinh lại cảm thấy buồn giận vô cớ.

"Thật là lòng người rộng quá mà, mặc dù tôi không thể bước lên cho cái ả Quý Linh Linh kia hai bạt tai, nhưng mà khi nghe cái tin này, tôi thật sự muốn. . . . . Hừ, cảm giác thỏa mãn thật đấy nhé!" Nhìn bộ dạng của Lục Vân Thiên bây giờ, chắc chắn một lát nữa mới cảm thấy hết vui mừng khi thấy con người ta gặp nạn.

"Ừ, chính là lỗi của cô ta." Rốt cuộc trên mặt Vu Uyển Linh mới hiện lên một nụ cười, cô nâng ly hướng về phái Lục Vân Thiên.

Lục Vân Thiên cũng tiện ly nước lên, hai người hôm nay lấy nước thay rượu ăn mừng cuộc vui này.

Thật đúng là bảo sao hay vậy, nếu để cho bọn họ biết rõ ngọn nguồn sự việc hôm đó, không biết uống nước hay sâm banh có cảm giác như thế nào hay không đây?

****

"Mộ tiên sinh, mời xuống xe."

Lão Trung dừng xe lại, vội vàng mở cửa xe.

Nhưng người bên trong không có bất kỳ một động tác nào, hơn nữa vẻ mặt của anh ta đang ngây ngốc.

"Mộ tiên sinh, cậu làm sao vậy?" LãoTrung lo lắng hỏi.

Mộ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt mông lung nhìn LãoTrung.

"Mộ tiên sinh. . . . . ."

Lúc này anh mới rút cánh tay phải đang nâng cơ thể của Quý Linh Linh ra.

Lão Trung nhất thời trợn tròn đôi mắt : "Quý tiểu thư, cô ấy. . . . . ." Nhìn bàn tay đầy máu tươi của Mộ Ly, ngay cả một người có thói quen bình tĩnh như Lão Trung cũng bị dọa đến sợ.

Mộ Ly giống như mang cảm giác có lỗi nhìn khuôn mặt Quý Linh Linh, tại sao lại chảy máu, chẳng lẽ cô ấy đã. . . . . . Không thể nào, không thể nào.

"Lão Trung, ông đi trước đi. " Giọng nói Mộ Ly tăng thêm mấy phần đau thương.

Bên dưới của Quý Linh Linh đang chảy máu, thấm ướt cả quần tây của anh, khiến động tác của Mộ Ly trở nên cứng ngắc.

Cúi đầu gương mặt trắng bệch trong ngực mình, Mộ Ly cau mày, mặt mày bi thương, "Quý Linh Linh, em . . . . ." Không biết anh muốn nói ra điều gì, chỉ có thể nhắm thật chặt đôi mắt, hô hấp thật sâu, rồi mới bình tĩnh ôm Quý Linh Linh ra khỏi xe.

Mặc kệ như thế nào, anh vẫn muốn có được cô, cho dù cô đã mang thai của người khác, cho dù cô xảy thai anh vẫn muốn có cô.

“ Thượng tá Mộ."

Mộ Ly vừa mới ôm Quý Linh Linh đi vào trong phòng khách, bốn người thầy thuốc đứng đó đã chào anh theo kiểu hành lễ bên quân đội.

"Mau mau cứu cô ấy, không thể để cho cô ấy có một điểm nguy hiểm nào!" Bước chân Mộ Ly gấp gáp đi tới phòng ngủ của mình, trực tiếp đặt cơ thể cô lên giường của anh.

Một người trong đó tuổi cũng xấp xỉ ông Trung, lên tiếng noi: "Thượng tá Mộ, máu trên người anh. . . . . ."

"Là của cô ấy."

"A, vậy mời ngài đi ra ngoài một lát, mấy người chúng tôi sẽ kiểm tra cho cô ấy."

"Mộ tiên sinh, chúng ta đi ra ngoài trước đi."Lão Trung một bước cũng không rời Mộ Ly, đứng bên cạnh nhỏ giọng nói cho anh nghe.

Mộ Ly liếc Quý Linh Linh đang nằm trên giường :"Ừm."

Sau khi đợi hai người bọn họ đi ra khỏi phòng, cửa phòng lập tức đóng lại, bốn vị bác sĩ bắt đầu công việc kiểm tra của mình.

Mô Ly đứng canh ở cửa ra vào, thân thể dán chặt lên tường: "Lão Trung, ông đi xuống trước đi."

Lão Trung liếc mắt nhìn Mộ Ly, vẫn còn nỗi lo lắng trong người "Được." Có lẽ Mộ tiên sinh không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình bây giờ

Đợi Lão Trung đi rồi, Mộ Ly thở ra một hơi, đưa tay lên ôm lấy đôi mắt mình, Quý Linh Linh, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, em không phải vẫn còn . . . . . Chẳng lẽ là do Nghiêm Tử Tuấn? Nghĩ đến đây, Mộ Ly khó nén bi phẫn trong lòng anh, cái tên khốn kiếp đáng chết kia, cư nhiên lại khiến Quy Linh Linh mang đứa bé của hắn ta, đã thế hắn còn vui mừng mà đi làm con rễ cái nhà Thị Trưởng kia!

"Rầm!" Anh xoay người, đấm lên tường một cái thật mạnh.

"Thượng tá Mộ?"

Cảnh này vừa đúng lúc bác sĩ đi ra khỏi phòng.

Mộ Ly thu cánh tay mình rồi lên tiếng hỏi: "Cô ấy như thế nào rồi? Sao nhanh vậy chứ?"

"Chuyện này. . . . . ."

"Cô ấy như thế nào hả ?" Mộ Ly không khống chế được taamt ình của mình, trức tiếp nhấc tay tóm lấy cổ áo của tên bác sĩ.

"Thượng tá Mộ không cần lo lắng." Lúc này, vị bác sĩ lớn tuổi kia mới lên tiếng.

Mộ Ly không dừng động tác trên tay mình ra, quay đầu nhìn về phía ông ta, "Đứa bé trong bụng cô ấy như thế nào rồi?" Có trời mới biết khi thốt ra câu hỏi này, trái tim của anh có muôn vàng khó khăn thế nào.

"Đứa bé? Đứa bé nào?" Vừa nghe thấy lời ấy, kể cả hai bác sĩ mới đi ra cũng không tránh sửng sốt, hình như không hiểu lời anh nói là có ý gì.

"Đứa bé của cô ấy. . . . . . Chẳng lẽ mất rồi?" Cô ấy bị mấy tên đàn ông vay đánh như vậy, chắc đứa bé cũng lành ít dữ nhiều.

"Khụ. . . . . . Thượng tá Mộ, tôi nghĩ anh đã lầm rồi. Vị tiểu thư kia không mang thai."

Gì?

Mộ Ly cả kinh, Vẻ âm trầm trên khuôn mặt anh chợt biến mất. Xóa sạch, có cần nhanh như vậy không chứ!

"Ông. . . . . .Ông lặp lại một lần nữa cho tôi!" Mộ Ly không dám tin vào lỗ tai của mình.

"Vị tiểu thư kia bị chảy máu, có lẽ là do áp lực quá nhiều dẫn đến kinh nguyệt hàng tháng không đều, lại thêm bị ngoại lức tác dụng vào cho nên. . . . ."

Khốn! Mộ Ly giơ cánh tay mình lên, nhìn vết máu trên tay, đáng chết, Quý Linh Linh là phụ nữ thật ư? Tại sao mà không biết cách chăm sóc mình chứ, thậm chí kinh nguyệt cũng tới chậm, dọa anh sợ gần chết đấy nhé.

Ngu ngốc ~ đại khái thì Mộ Ly anh cũng đâu có hiểu về phụ nữ đâu, loại chuyện như vậy có thời gian cũng không cho phép anh quan tâm, mà cũng là chuyện bình thường không cần để tâm nhiều làm chi.

"Bây giờ cô ấy ra sao rồi?"

"Một lát giúp cô ấy thay quần áo, nghỉ ngơi một chút là coi như không có chuyện gì nữa, đang ở giai đoạn này cho nên thân thể tương đối kém, cũng không có chuyện gì lớn với cô ấy nữa đâu."

"Ưm." Thật tốt quá! Hô. . . . . . Nỗi bi thương treo lủng lẳng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

"Mà Thượng tá Mộ, chúng tôi phải đi giúp cô ấy thay quần áo, nên đi trước đây ạ."

"Không cần!" Mộ Ly lên tiếng nói.

"Hả?"

Mô Ly đột nhiên phát hiện ra phản ứng thái quá của mình, "Khụ. . . . . . Không cần, làm phiền mấy người rồi, có thể đi được rồi." Thay quần áo là chuyện lớn, làm sao có thể để mấy người đàn ông bọn họ thay cho cô chứ, mặc dù bọn họ là bác sĩ thì sao chứ?

"Ừ, vâng. Nếu Thượng tá Mộ còn có bất kỳ phân phó nào thì thông báo với chúng tôi một tiếng" Mấy vị bác sĩ cũng có khí phách.

Ai có thể nghĩ tới, chỉ là là do cơ thể bị suy yếu dẫn tới việc ngất xỉu, đã lập tức điều động bác sĩ tốt nhất ở tổng y viên quân khu đến đây, nếu như chuyện này truyền ra ngoài chắc sẽ xấu hổ lắm đây.

Cuối cùng Lão Trung cũng đưa mắt nhìn bốn vị bác sĩ lên máy bay trực thăng rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán, Mộ tiên sinh nhà mình lần này là sao, bình thường có gặp chuyện phiền toái cỡ nào, cũng chưa từng huyên náo rầm rang như hôm nay, chẳng lẽ vì cái vị tiểu thư kia? Mình chỉ biết quan hệ của Mộ tiên sinh và cô gái đó cũng tốt, dĩ nhiên vào tuổi cũng hắn cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng cái cảnh hôm nay đã biểu hiện rõ sự khác biệt ở dây là gì.

Mộ Ly bảo Lão Trung phái người mang băng vệ sinh đến đây, tự tay mình tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo cho cô, sau đó chuyển qua phòng khác.

"Mộ tiên sinh, nệm trong phòng ngủ có cần bỏ đi không?" Lão Trung hỏi.

"Bỏ? Tại sao phải bỏ?"

"À. . . . . ."Mộ tiên sinh là một người rất yêu thích sạch sẽ, những lúc bình thường nếu dơ một chút là vứt hết tất cả , lần này trên giường có nguyen một mảng đỏ lớn, chẳng lẽ vứt đi là sai lầm ư?

"Bảo người giúp việc giặt sạch nó đi, tiếp tục dùng." Mộ Ly nói một câu với ông Trung, liền vội vã quay lại căn phòng nơi Quý Linh Linh đang nghĩ ngơi. Một câu nói, khiến ông Trung sửng sốt một hồi lâu, chẳng lẽ bởi vì đó là dấu vết của Quý Linh Linh tiểu thư ư? Khốn, không nghĩ ra.

Nhìn Quý Linh Linh đang an ổn nghỉ ngơi trên giường, lòng Mộ Ly rốt cuộc cũng đã yên tâm hơn. Anh rón rén lên giường, nằm bên cạnh cô, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô.

Làn da mịn màng, hai hàng lông mi giống như cành liễu nhỏ, còn có cái mũi yêu kiều đang ưỡn lên, đôi môi mềm mại, khiến anh nhìn qua mà nuốt nước bọt, thì ra bộ dạng khi ngủ cảu Quý Linh Linh cũng có thể đẹp như vậy.

Mộ Ly không nhịn được liếm môi mình một cái, Quý Linh Linh em muốn hành hạ anh đến lúc nào đây? Lúc này, anh giờ tay lên, vuốt ve khuôn mặt Quý Linh Linh, nếu cứ giữ cô ở bên mình, yên lặng nhìn cô, tim của anh đã vô cùng thỏa mãn vì cô.

"Người hôm nay đánh em, chẳng cần biết cô ta là ai, anh sẽ khiến cô ta phải trả giá đắt. " Mộ Ly nhẹ nhàng nói ra, hướng người lên trước, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nhưng chính do đông tác này đã khiến Quý Linh Linh đang say trong cơn mê chợt tỉnh lại.

Chỉ thấy Quý Linh Linh mở lớn hai con mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng như thế bnaof nên cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Mộ Ly ở phía trước.

"Em đã tỉnh rồi hả? Thân thể không thoải mái thì ngủ thêm chút nữa" Bàn tay to của anh đặt lên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Anh không sao chứ?" Bởi vì trong miệng khô khốc, giọng nói của Quý Linh Linh có chút khàn khàn, cộng thêm cơn đâu truyền đến từ bụng khiến giọng điệu càng trở nên suy yếu.

Mộ Ly nhìn cô cười cười "Bé ngốc, quan tâm mình hơn một chút đi kìa." Nhìn vẻ yếu ớt của cô, trái tim anh như bị bắm nát vậy.

Quý Linh Linh vô lực mở mí mắt, mệt chết đi được, cơ thể một chút sức cũng không có.

"Em. . . . . . Bụng của em rất đau. . . . . ." Quý Linh Linh chu cái miệng lên, ghét cái chuyện này cực kỳ. Nhìn vẻ khi cô cau mày đây này, dù là một người có tập võ thì bị mấy tên đàn ông kai tập hợp lại đánh, mà còn là tập trung vô vùng bụng nữa, cũng khó có thể chịu đựng nổi việc này.

"Rất đau sao?"

"Ừ."

Một cánh thấy thế, ở bên cạnh cô hơi di chuyển người, đầu tiên là đưa cánh tay để dưới đầu làm nệm cho cô nằm, rồi ôm cô vào người, lúc này mới đưa tay phải ra, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng phủ lên vùng bụng bằng phẳng của cô.

"Ừm. . . . . ." Bàn tay ấm áp vừa mới dán lên trên đó, Quý Linh Linh không nhịn được phát ra âm thanh thoải mái.

"Vừa sức rồi chứ?" Mộ Ly nhẹ nhàng hỏi cô.

Quý Linh Linh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, sau đó cô giật giật cơ thể mình, rúc vào lồng ngực của anh. Bàn tay Mộ Ly không ngừng truyền hơi ấm, từ từ vuốt ve cơ thể đau đớn của cô.

Nhìn vẻ bình tĩnh của cô chuyển sang sự thoải mái, Mộ Ly cũng theo nét mặt của cô trở nên yên tâm hơn. Cái cô gái nhỏ này, mình chỉ làm một chút chuyện nho nhỏ như vậy đã khiến cô thảo mãn rồi nàng liền thỏa mãn, suy nghĩ kỹ thì cũng khiến cho anh rất đau lòng, đau lòng thay cô.

"Quý Linh Linh, em vì bản thân mình đi, đừng rời khỏi anh nưã được không?" Mộ Ly vẫn duy trì sức lực ở bàn tay, xoa xoa lên vùng bụng bằng phẳng của cô.

"Hả?"

"Em cách xa anh thì anh sẽ không yên tâm được." Ý nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ là muốn cô vẫn ở trong tầm mắt của anh và anh sẽ bảo vệ cô.

"Ừ. . . . . ." Trong mũi Quý Linh Linh Linh phát ra tiếng hừ nho nhỏ, sau đó giống như một con mèo con, cọ cọ lên ngực của anh.

"Ha ha." Mộ Ly bị động tác của cô chọc cười, gần thêm nữa một chút, cái cằm phủ một lớp râu đụng lên lên da mặt mịn màng của cô.

Không biết có phải trong lòng anh bắt đầu hiện lên một tên vô lại hay không, Mộ Ly cố ý nhích người đến gần chỗ cô, từ từ đặt cằm lên, cố ý lấy nó gãi gãi mặt cô. Vừa di chuyển mấy cái, Quý Linh Linh lập tức có phản ứng.

"Này. . . . . . Đau. . . . . ."

"Đau?" Được rồi, anh thừa nhận mình mấy cái râu nổi lên của mình cũng không phải là lo xo, chỉ có thể trách da cô quá non nớt.

Quý Linh Linh lẩm bẩm mấy câu nữa nhưng người khác lại không nghe thấy, sau đó im lặng ngủ trong lồng ngực Mộ Ly.

Mộ Ly chầm chầm dừng lại động tác của mình, tay phải nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, nhẹ nhàng nắm miếng thịt nho nhỏ trên người cô. Quý Linh Linh, chúng ta kém một chút nữa là da thịt thân thiết lắm rồi ấy, anh mong đợi rằng sau khi em tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào với anh đây.

Cô ấy sẽ có phản gì gì? Đầu tiên là xấu hổ, nhào vào trong ngực của anh, xin anh cứ yêu cô. Thứ hai, phản ứng trực tiếp là cho anh một đạp. . . . . .Xóa xóa, cái này không được. Không biết còn có cái phản ứng thứ 3 nào đây không nhỉ?

Mộ Ly đang mong đợi, cũng đủ hài lòng vì trong ngực có cô, mọi thứ đều không quan trọng.

Mộ Ly thì đang nhàn nhã, còn một tên đàn ông khác thì đang khổ ải.

"Lão đại, chúng ta cứ đi vào như vậy, hình như không có đạo đức?"

"Cốp!"

Tần Mộc Vũ xoay cánh tay, cốc lên đầu tên đàn em một cái.

“Này. . . . . . Lão đại, em chỉ hỏi thôi mà , làm gì nóng tính như thế?" tên đàn em ôm lấy cái đầu của nó, lão đại xuống tay thật ác quá đi, nhức đầu chết mất.

"Nói nhảm, đã tới rồi còn hỏi có nên đi vào không?" Nhìn cái vẻ đần độn của cái tên thuộc hạ nhà mình, Tần Mộc Vũ phải kêu khổ.

Anh đã đợi ở đây một ngày rồi, mới đợi đến Tư Kỳ Na Mỹ quay về, chưa đến một tiếng nữa có thể ra tay được rồi.

"Lão đại, bọn họ nhà Tư Khi từ trước đến nay đều không có bất kỳ liên hệ với tụi mình, thế nào lần này, anh phải tự mình ra tây vậy?" Tên đàn em một tay che đầu, vừa nói.

"Cậu ở trong đội à, sao tôi phát hiện cậu nói nhiều thế nhỉ?" Tần Mộc Vũ có chút phiền não.

"Em. . . . . . Được rồi, em không hỏi nữa, tất cả nghe theo sự phân phó của anh."

Tần Mộc Vũ liếc cậu ta một cái, anh đã nói rõ ràng chon một người có đầu óc và nhanh trí một chút đi theo anh, làm sao lại đưa cho anh một tên như vậy, xem ra gần đây anh lười biếng quá đây mà, khi nào trở về sẽ chỉnh đốn đội ngũ cho tốt mới được..

Lại qua một tiếng đồng hồ, Tần Mộc Vũ hỏi, " Thân thủ của cậu ra sao?"

"Em có thể nhảy vào bên trong từ đây."

Tần Mộc Vũ quay đầu nhìn cái tên đàn em boa hoa, anh biết cái cửa này cao khoảng 3 -4 thước, dù có bản lĩnh cũng không qua được.

"Chớ đem chuyện này nói khoác với tôi, đến lúc đó cậu tự rước phiền phức, cũng đừng trách tôi không để ý đến cậu."

"Lão đại, anh chăm sóc tốt cho mình đi, em có thể nhảy qua chỗ này. Em thề!"

Tần Mộc Vũ cảm giác đầu đang đau, chẳng lẽ mấy tên đàn em khác trong bang đều nói chuyện như cậu ta à, mấy lời ấy toàn đồ ngốc ư?

"Hô. . . . . . Cầm lấy cái này, đi vào trong kia sao chép cuộc đối thoại của bọn họ đi." Nói xong, Tần Mộc Vũ giao cho tên đàn em một cái máy ghi âm loại nhỏ.

"Chỉ có ngần ấy chuyện?"

"Cái gì mà cậu nói đấy là ít chuyện hả?"

"Em cho là đi ra ngoài với lão đại, còn có thể có một trận nảy lửa chứ!" Tên đàn em chỉ cúi mặt nhìn cái máy ghi âm trên tay anh, nhưng lại không chú ý đến vẻ mặt âm u của lão đại Tần Mộc Vũ.

Nảy lửa, làm ơn, muốn nảy lửa thì làm bài tập trước đi hẳn tính, biết cái gì gọi là nảy lửa không nhóc con?

Giờ nay Tần Mộc Vũ đang tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn tên thuộc hạ.

"Được rồi, lão đại anh ở đây chờ em đi, em làm xong chuyện rồi đi ra đưa cho anh." Nói xong, tên đàn em không để cho Tần Mộc Vũ mắng chửi cậu ta nữa, rồi lập tức thấy cậu ta bò lên tường trèo qua bên kia.

Người tốt, xem ra đó cũng không là vấn đề đối với một người đàn anh như anh, nếu để cho cậu ta canh chừng không biết chút nữa có leo được ra hay không?

Nhưng nhìn rõi bản lĩnh của tên đàn em, trong bụng Tần Mộc Vũ cũng đễ chịu mấy phần, ít nhất không phải cái tên cậy miệng mạnh mà người cũng ngu ngốc luôn.

Tần Mộc Vũ tiện tay thò vào túi áo, lấy ra một hộp kẹo cao su cho vào miệng một viên, núp ở chỗ kín đáo chờ thuộc hạ của anh. Nghe lén người khác nói chuyện, nhó lần đầu tiên anh làm chuyện này là tò mò về Tần lão đại, lần này là vì Mộ Ly, tính ra thì chuyện gì anh cũng làm qua rồi.

Cố gái nhỏ Tư Kỳ Nại Mỹ lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng ngay cả một chút thông mình cũng không có nốt. Muốn đánh người thì ít nhất cũng phải nên điều tra thân thế của họ rồi tính tiếp cũng được, chẳng những không điều tra mà còn tắng trợn đi đến đó đánh người ta bầm dập, bây giờ lại còn cái tên Mộ Ly này mà đau lòng nữa chứ.

Ha ha, Tần Mộc Vũ cười, những đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, "Phụt!" Anh phun bã kẹo trong miệng ra đất.

Thế nào thì Tư Kỳ Na Mỹ cũng được coi là một người có máu mặt, cô ấy trắng trợn làm ra việc này, một mặt có thể nói rằng cô ấy ngốc nghếch, nhưng mặt khác. . . . . ."Chuyện xấu!" Thái độ Tần Mộc Vũ trở nên cứng ngắc, nếu như đúng như chuyện hắn đã nghĩ tới, vậy đây là chuyện xấu!

Được, lần này, bọn họ đi qua đây chắc cũng uổng công rồi, căn bản sẽ không nghe được tin tức hì quan trọng từ bên trong.

Sau nửa giờ, điện trong phòng lớn tắt ngúm.

"Rầm."

"Ơ. . . . . ." Ngay lúc Tần Mộc Vũ đứng dậy nhìn quanh, lại nghe thấy thứ gì đó rớt từ trên hàng rào xuống đất.

"Này, ậu không phải nói không thành vấn đề sao?" Tần Mộc Vũ đi tới, quả nhiền nhìn thấy cái tên đàn em ngốc nghếch nhà mình.

"Ôi . . . . . . Lão đại. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ của tên đàn em hiện lên vẻ uất ức.

"Đừng có cái tánh như vậy, giống y chang mấy ả đàn bà!" Tần Mộc Vũ phun mắng "Nhanh đi về." Đứng chỉ thêm xấu hổ, nếu để cho người khác biết dưới trớn anh đều mấy tên như vậy, chẳng phải khiến cho người ta cười rớt hàm ra rồi à.

"Lão đại, em. . . . . . Chân của em bị hàng rào cào vào, lúc rơi xuống hình như đụng phải cái gì rồi ấy, bây giờ thì. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Chỉ thấy tên đàn em nằm dài trên mặt đấ.

" Vậy muốn thế nào?" Trong lòng Tần Mộc Vũ phút chốc càng thêm tức giận.

"Lão đại cõng em về đi?"

Hả, rốt cuộc ai là lão đại, ai là đàn em?

"Lão đại. . . . . . Chân của em thật sự rất đau. . . . . . Cõng em thôi mà."

Té! Tần Mộc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, cuối cùng tức giận giơ tay tóm cổ cậu ta.

"Khụ. . . . . . Lão đại nhẹ tay. . . . . ." Tên đàn em này vẫn còn nhiều tật xấu chưa lộ ra.

Tần Mộc Vũ giận đến mức một câu cũng không nói. Xốc cậu ta lên rồi tiện tay vác lên vai, rời khỏi cái nơi này.

"Lão đại. . . . . . Khụ. . . . . . Đầu của em đang choáng này. . . . ."

Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì nhỉ? Trong lòng Tần Mục Vũ còn nổi giận hơn, lúc nào thì anh lại bị một tên đàn em sai bảo vậy hả?

"Lão đại, đầu hơi choáng. . . . . ."

Chờ khi anh quay trở về, chuyện thứ nhất thứ nhất chính là bắt cái tên này vác quần áo đi khỏi đó. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, một lát là nghe cái câu: Lão đại, đầu bị choáng.. Là anh lại muốn chết rồi.

Tần Mộc Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bỏ cậu ta xuống, cuối cùng vẫn ngồi xuốn ôm cậu ta lên.

"Lão đại, anh thật sự là người tốt nha." Lúc này tên đàn em cảm động đến rơi nước mắt, nói xong, đôi tay cậu tay trực tiếp vòng lên cổ Tần Mộc Vũ.

Ọe!

"Cậu có thể đừng giống như đàn bà được không?” Tần Mộc Vũ nhìn cậu ta gầm nhẹ một cái.

"Nhưng. . . . . . Lão đại, không ôm anh.. anh sẽ mất sức nha . . . . . ."

Được. . . . . . Nhịn!

Tần Mộc Vũ cắn răng, coi như ôm cơ thể mảnh mai của phụ nữ đi, đem tên đàn em bỏ vào chiếc xe giấu bên bụi rậm đằng kia.

"Ầm!"

"Ô. . . . . . Anh làm em đau nha!"

Tần Mộc Vũ mày cũng không có nhân đạo sao, dù nói thế nào thì tên đàn em này vì làm việc cho mày mới bị thương đấy nhé, không thể bởi vì cậu ta không phải phụ nữ mà ném vô xe như vậy được đâu.

"Câm miệng!"

Vừa nghe mấy cái câu “Ôi" , "Lão đại" , bây giờ lòng Tần Mộc Vũ chỉ muốn chết mà thôi, thế này thì mình bi thương mất, đã là một tên vô dụng còn không nói, còn phải mang theo cái tên đàn em khiến anh phát điên như thế này thì làm sao chịu nổi đây hả trời.

"Lão đại, anh hung dữ quá đi!"

"Cậu câm miệng cho tôi!" Tần Mộc Vũ đóng cửa xe một cái “Rầm”, khởi động xe rồi lập tức lái ra ngoài.

"A ~"

"Câm miệng!"

Sau này nhất định mình phải chỉnh sửa lại bang hội mới được, cái tên bán nam bán nữ này, cho dù cậu ta có bản lĩnh thì cũng không giữ được!

"Lão đại, anh. . . . . . Anh đi chậm một chút. . . . . .em. . . . . . Em muốn ói. . . . . ."

"Không. . . . . ."

"Ọe . . . . ."

Sau đó liền nghe thấy tiếng phanh xe cực kỳ to giữa màn đêm.

Tần Mộc Vũ quay đầu, nhìn người phía sau đang ói không ra hình người trên ghế.

"Ọe ọe. . . . . ." Mà lúc này cái tên đàn em kia vẫn liên tiếp ói lên ói xuống .

Nặng nề vỗ vỗ cái trán, đây gọi là vận rủi phải không?

"Lão đại. . . . . . Em. . . . . ." Lúc này, tên đàn em nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên , sắc mặt tái nhợt khác thường, một vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn anh.

Hả. . . . . . Đã nói chuyện như đàn bà còn chưa tính, không ngờ, gương mặt đó rõ ràng chính xác là phụ nữ.

"Cậu. . . . . .Cậu là phụ nữ!"

Chỉ thấy tên đàn em chép miệng, "Lão đại, em. . . . . . Em đau chân. . . . . ." Nói xong lập tức ôm lấy bắp đùi rên rỉ.

Tần Mộc Vũ nhìn cái người trước mặt mình, không, rõ ràng chính là một cô gái mới đúng! Tại sao vậy, cư nhiên phái tới cho anh một ả phụ nữ chứ, trong bang bọn họ không phải không cho phép phụ nữ gia nhập ư?

"Này, cậu xuống xe cho tôi!"

Tần Mộc Vũ đã sớm nổi đóa, phát hiện tên đàn em của mình là một phụ nữ, khiến cho anh có cảm giác bị lừa gạt.

Tên đàn em còn chưa phản ứng kịp, nhưng Tần Mộc Vũ lập tức mở cửa xe, trực tiếp lôi cậu ta ra ngoài.

"Ôi. . . . . ." Tên đàn em bị ném thẳng một đường xuống đất.

Tần Mộc Vũ cau mày nhìn người đang co rúc trên mặt đất, mặc kệ nguyên nhân là gì, trong bang phái của anh không thể có phụ nữ được!

Cuối cùng, ngay cả cái liếc mắt anh cũng không nhìn, trực tiếp lên xe, bỏ lại tên đàn em đằng sau.

"Lão. . . . . . Lão đại. . . . . ." Tên đàn em bò dậy, lời còn chưa nói hết, người liền hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mặc dù Tần Mộc Vũ đang làm chính sự nên sẽ không nương tay với kẻ nào, nhưng mà bây giờ chính bản thânanh . . . . .

Liếc mắt người phụ nữ đang nằm ở ghế đằng sau, thật đúng là mềm lòng quá mà, rõ ràng đã bỏ cô ta lại, giờ lang rước về lại.

"Tần Mộc Vũ, sau này mày phải điều tra rõ ràng cô ta là người ra sao biết không, mới dễ đưa ra phán đoán chính xác! Đúng, chính là cái này dáng vẻ!" Tần Mộc Vũ lại một lân nữa đạp mạnh chân ga, xe cuồng dã đi trên con đường bằng phẳng, mục đích của bang phái anh chính là giúp đỡ bệnh viên phúc lời thành phố T.

Nhà họ Lãnh.

"Chú?"

Lãnh Tư Viễn đứng bên cạnh Lãnh Dạ Hi, ngước cái đầu nhỏ nhỏ, nhìn chú mình đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn bên người nó.

"Ừ." Một lát sau, Lãnh Dạ Hi mới quay đầulại, khom người bế Lãnh Tư Viễn lên.

Ánh mắt Lãnh Tư Viễn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Hi rồi lên tiếng hỏi: "Chú, chị xinh đẹp còn chưa biết sao?"

Lãnh Dạ Hi ngước mắt, hai chú cháu nhìn nhau, từ sau ngày đó ngày cả Tiểu Tư Viễn cũng đã hiểu chuyện hơn rồi.

"Không tới, sau này cô ấy cũng không quay lại đây." Trên mặt Lạnh Dạ Hi không có bất kỳ vẻ mặt nào, cho dù ai nhìn qua cũng không biết suy nghĩ bên trong đầu là gì.

"Dạ." Lãnh Tư Viễn có chút thất vọng đáp một tiếng, xem ra chú của mình không thể so sánh với cái chú kia được, thua trận rồi, “Chú, bỏ con xuống." Cậu từ chối mấy cái, Lãnh Dạ Hi liền buông tay thả nó xuống.

"Con đi nhé." Lãnh Tư Viễn chào hỏi, rồi xoay người đi.

Lãnh Dạ Hi nhìn bóng lưng Lãnh Tư Viễn mà ngẩn người hôi lâu, xhij xinh đẹp còn biết được ư? Anh cho là mình còn hy vọng với cô, nhưng anh biết, không bao giờ có khả năng ấy nữa.

Tư Kỳ Nại Mỹ luôn miệng nói đang giúp anh, nhưng cách làm của cô ta như vậy chỉ khiến cho Quý Linh Linh càng rời xa anh mà thôi.

"Thiếu gia, Tiểu thư Tư Khi đang đứng bên ngoài đợi ạ." Ngay lúc này, quản giao đứng ở cửa chính lên tiếng thông báo.

"Để cho cô ấy vào."

"Em biết, anh Dạ Hi sẽ không cự tuyệt em mà."

Giọng nói cứng rắn của Lãnh Dạ Hi vừa mới dứt, Tư Kỳ Nại Mỹ lập tức đi vào trong.

Lãnh Dạ Hi phất phất cánh tay, quản gia lui ra ngoài.

"Nami. . . . . ."

"Tốt lắm, em hiểu rõ anh đang muốn nói gì." Tư Kỳ Nại Mỹ cắt đứt lời anh "Nhưng mà , kế hoạch ấy em đã làm tốt cho nên, em sẽ không thu tay lại đâu."

Lãnh Dạ Hi nhìn cô ta tràn đầy tự tin, không nói thêm bất kỳ lời nòa với cô ta, dù sao đây không phải là điều anh muốn.

"Anh Dạ Hi, anh không cần tốt như vậy đâu? Em làm như vậy, nói cho cùng cũng là vì anh mà. Ai bảo cái tên Mộ Ly đó không có mắt chứ, dám trang phụ nữ với anh. Bây giờ em làm vậy, nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của anh ta, chờ đến lúc đó em bắt anh ta trong tay mình, còn cái người dễ thương Quý Linh Linh kia, sẽ không chạy khỏi được đâu nhé. " Tư Kỳ Nại Mỹ trừng lớn hai mắt nhìn anh, vốn là làm chi người ta thấy được cái vẻ cao ngạo của một tiểu thư nhà Tư Khi, nhưng chẳng qua cũng là một có bé gái mà thôi.

"Em không hiểu, tình yêu là không thể miễn cưỡng, đây không phải là chuyện anh muốn làm."

"Cái gì mà anh phải với không phải hả? Anh Dạ Hi còn phải cho giấu cái gì chứ? Mỗi người đều có quyền đi tranh vật mình thích mà, cho dù không chừa thủ đoạn nào cũng chả sao. Hơn nữa chuyện này Mộ Ly có thể cho Quý Linh Linh biết, anh làm theo bộ có gì sai à? Còn nữa, theo như em được biết, anh đối với Quý Linh Linh kia là tình yêu, nhưng không không cận đấy nha." Tư Kỳ Nại Mỹ đến gần Lãnh Dạ Hi. kéo cánh tay của anh, "Chuyện lần này em vì anh mà làm ra, thiếu chút nữa còn bị Mộ Ly kia đánh, dựa vào điều này thôi em cũng không bỏ qua cho anh ta đâu!"

"Em còn nhỏ, có nhiều thứ không hiểu đâu, đừng tùy hứng như vậy nữa."

"Cái gì mà nhỉ hả, em đã hai mươi tuổi rồi đấy nhé, theo em thì chuyện có xứng với Mộ Ly cũng có thừa đấy. Hơn nữa em tự nhận thấy em với cái ả Quý Linh Linh kia cũng không kém gì cả, anh Dạ Hi anh nghĩ anh nói đúng không?" Trên mặt Tư Kỳ Nại Mỹ hiện lên nụ cười ngây thơ vô tội.

Lãnh Dạ Hi cũng không trả lời, cô ấy và Quý Linh Linh đều đẹp, mỗi nguwoif đều có một vè đẹp riêng. Vẻ đẹp của cô là thanh xuân niên thiếu, sức sống mãnh liệt, mà Quý Linh là vẻ đẹp chững chạ , giữa sự u tĩnh là sự thanh nhã, hấp dẫn anh lúc nào cũng muốn đến gần cô.

"Tốt lắm, anh cứ an tâm, mặc kệ thủ pháp của Mộ Ly có cao mình bao nhiêu, nhưng mà để bản tiểu thư này thấy được, nhất định sẽ cho anh ta một trận"

"Nami chơi đã rồi thì trở về Nhật đi nhé." Đối với cái chuyện tranh giành này, Lãnh Dạ Hi không có lấy một tia hứng thú với nó.

"Tốt, đợi đến khi Mộ Ly lên móc thì em sẽ về nhà." Tư Kỳ Nại Mỹ tràn đầy tự tin.

Lãnh Dạ Hi mấp máy môi, anh cảm kích Từ Kỳ Nại Mỹ đã giúp đỡ anh một tay, nhưng cô cũng không biết, chính do sự giúp đỡ của cô, mới khiến anh và Quý Linh Linh đi riêng hai con đường.

Có lẽ, đã sớm như vậy rồi . . . . .

=Bỉ Ngạn Hoa phân cách =

"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Một hơi thở nóng ran, từ trên người Quý Linh Linh truyền ra, khiến cho cô cực kỳ khó chịu, trên người như bị thứ gì đụng vào vậy, tê tê dại dại, khiến cho cô suy nghĩ không rõ chuyện

Cơ thể của cô giật giật, loại cảm giác này chẳng những không ngừng lại, mà càng ngày càng nồng đậm, khiến hô hấp của cô trở nên nặng nề.

"Không. . . . . ." Trong mơ mơ màng màng, cô phát ra tiếng hư hừ không rõ, sau khi tỉnh lại thì cảm thấy có cái gì đó đang động đậy dưới cằm cô.

Đợi đến khi thần trí cô hoàn toàn tỉnh táo thì mới phát hiện ra được rõ ai!

"Này, Mộ Ly, anh ở đây làm gì?" Quý Linh Linh sử dụng toàn bộ sức lực, một tay đẩy Mộ Ly sang một bên.

Chờ sau khi đẩy được Mộ Ly ra khỏi người, Quý Linh Linh mới phát hiện ra người của mình. . . . . .

"A. . . . . . A a! Cái tên khốn kiếp này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh tính là đàn ông hả?" Quý Linh Linh vội vàng kéo tấm chăn mỏng lên, che cả người đang phơi bày, ngực, đáng chết, trên mặt còn dính nước miếng của anh ât nữa chứ! "Mộ Ly, cái người khốn kiếp này, Đại Biến Thái, tôi. . . . . . Tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi. . . . . . Tôi muốn phế anh!" Lúc này Quý Linh Linh đã thực sự bị anh ta làm cho tức giận, làm sao có thể như vậy. . . . . . Hạ lưu như vậy, thừa dịp cô ngủ mà sàm sỡ cô, còn ăn. . . . . .Lớn gan, còn dám bú sữa mẹ!

"Quý Linh Linh, chừng nào em mới có thể có hình dáng phụ nữ hả, có thể không dã man như vậy được không hả?" Mộ Ly nắm mép giường, may nhờ anh phản ứng nhanh, nếu không thì xuống mất rồi, rất xấu hổ đấy nha.

"Anh. . . . . Anh còn dám nói tôi dã man này! " Quý Linh Linh tức giận muốn lao tới đánh anh, nhưng vừa mới động người, cơ thể lập tức bị nhức "A. . . . . ."

"Sao thế?" Thấy vẻ khổ sở của cô, Mộ Ly liền ôm lấy cô "Cơ thể em còn chưa khỏe đâu đấy, tại sao có thể lộn xộn vậy hả?" Giọng nói trách cứ nho nhỏ vang lên.

"Anh câm miệng cho tôi, người cần đê ý là anh đấy!" Sự tức giận lan tỏa trong lòng Quý Linh Linh, giờ nào rồi mà còn nghe lời anh ta được "Cút sang một bên! Đừng đụng vào tôi!" Vừa thấy sự thân mật của anh ta với cô, cô càng nghĩ lại càng đẩy anh ta ra khỏi người.

"Này, Qúy Linh Linh, lúc tôi tỉnh lại cũng là lúc em ngủ đấy, quả thật chỉ biết mình mình thôi hả? Lại còn hét lớn như vậy nữa chứ, lỗ tai của anh không chịu nổi đâu." Nói xong, anh còn làm cái động tác ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Mộ Ly, anh có phát hiện anh là cái tên siêu cấp hèn hạ hay không hả, biến! Chính anh làm cái việc đó đối với tôi, anh còn nghỉ tôi nói chuyện khách sáo với anh được à, ngoan ngoãn nói chuyện với anh được à, anh nghĩ quá đẹp rồi đó!" Quý Linh Linh thật sự bị anh ta làm cho phát điên mất thôi.

"Anh làm cái gì?"

Két. . . . . . Quý Linh Linh sững sờ, đáng chết. . . . . .

"Anh. . . . . . Anh đối với tôi. . . . . .Anh. . . . . ." Quý Linh Linh cắn môi, màu đỏ càng lan trên mặt cô, "Tôi. . . . . .Anh có to đầu như anh đó, còn như một đứa con nít, chẳng lẽ anh không vô sỉ không được à?"

"Sao tôi lại giống con nít?" Mộ Ly cười gian trá, anh chính là muốn dụ cô nói ra, hơn nữa trêu chọc nàng, đột nhiên anh lại phát hiện thế giới bây giờ thật tuyệt vời làm sao.

"Tôi. . . . ." Quý Linh Linh kéo tắm chăn mỏng lên rồi liếc bộ ngực của mình, “Anh. . . . . Quần áo của tôi đâu! Làm sao mặc áo sơ mi hả?"

"A, quần áo của em bị bẩn rồi , anh đổi áo sơ mi cho em đấy nhé. Không ngờ, vóc người của em lại cao đến vậy nha, cái áo này chỉ che đến cái *** đó của em thôi kìa !"

Khốn!

Thượng tá Mộ à, nói kiểu như anh vậy sẽ làm con gái người ta xấu hổ đấy!

"Tôi . . . . . . Làm sao anh có thể tùy tiện cởi đồ tôi ra chứ, cái người này còn chưa có ai cởi qua đấy, biết chưa hả?" Quý Linh Linh quả thật rất giận rồi đấy, không chỉ mới bị chiếm tiện nghi, thì ra mình còn bị xem sạch bách rồi.

"Có nhé, còn có Lão Trung nữa, nhưng mà yên tâm, anh còn không cho ông ấy đụng vào em đấu." Dáng vẻ bây giờ của Mộ Ly, chắc còn vì cô mà diễn tiếp.

"Anh. . . . ." Đột nhiên hình như Quý Linh Linh phát hiện ra điều gì "A a! . . . . . ." Cô không muốn sống nữa, của mình xuống. . . . . . Phía dưới cư nhiên. . . . . .

"Tốt lắm, không cần kêu nữa đâu, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra cái chuyện thân mật nhất nhất ấy mà, đây chỉ là một quá trình nho nhỏ mà thôi, quan trọng nhất anh chỉ có liếc qua à, vừa không có làm cái gì . Còn quên nhắc, họ hàng nhà em ghé thăm, nếu như anh không giúp ngươi... chẳng lẽ em muốn dùng nệm sao?"

"Câm miệng!"

Mộ Ly có thể có khẩu vị nặng, mặc dù lời nói mịt mờ, nhưng mà đây cũng quá. . . . . .Bà gì kia, cấm trẻ nhỏ đấy . . . . .

"Nói, anh còn làm cái gì, nói!" Quý Linh Linh thật muốn điên rồi, mình chỉ ngất xỉu có cái à, không chỉ có thân thể bị anh ta xem sạch bách rồi, ngay cả. . . . . . Cũng bị bú sữa, hoàn. . . . . Anh ta còn giúp mình đổi cái kia nữa chứ. . . . . Thật là xấu hổ cực kỳ, ông trờ, ông không muốn Quý Linh Linh này sống tiếp đúng không!

"Anh nói, có thể xử lý khoan hồng được không?" Mộ Ly không biết sống chết hỏi thêm một câu.

Em gái ngươi, xử lý khoan hồng cái sợi lông nhà anh ấy! Bây giờ là nợ mới nợ cũ, cô nhất định phải tính rõ ràng với tên khốn này!

"Mộ Ly, thừa dịp thân thể tôi đang suy yếu, anh khi dễ tôi, anh nên suy nghĩ tôi sẽ phạt anh cái gì đi!" Quý Linh Linh như một nữ vương trả lời anh ta.

"Chuyện này. . . . . ." Mộ Ly ra vẻ suy tư, ngay sau đó nói, "Xử phạt hả, như vậy đi, anh xử phạt anh phục vụ em là được mà."

Khốn! Cắn răng, dậm chân, té!

"Em gái nhà anh ấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.