Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 138: Chương 138: Chương 122.1




"Mộ tiên sinh, Vú Lâm gọi điện thoại , Giang tiểu thư hẹn phu nhân ra ngoài."

Lão Trung đứng ở bên người Mộ Ly, cúi đầu nói.

Mộ Ly cầm bút máy, nhìn đồ trên bàn Tần Mộc Vũ đưa tới, mặt mày lạnh nhạt, không biến sắc.

"Phu nhân hiện tại có thai, nếu Giang tiểu thư. . . . . ." Lão Trung thấy không có động tĩnh gì, chuẩn bị nói tiếp.

Mà ông vẫn chưa nói hết, Mộ Ly giơ tay lên cản lời của ông.

"Cô ấy bây giờ sẽ không có việc gì, ông mau di tìm Vu Uyển Tình, tôi muốn gặp cô ta." Mộ Ly nói.

Lão Trung sững sờ, không biết vì sao Mộ tiên sinh làm sao có lòng tin như vậy, nhưng ông biết rõ tính tình của hắn, cho nên cũng không nhiều lời, khom người một cái, rời đi.

Chờ sau khi lão Trung rời đi, Mộ Ly mới ngẩng đầu lên, nhìn cửa mới vừa bị đóng lại, trên mặt lộ ra trầm tư. Sau đó, lại nhìn trên mặt bàn điện thoại. . . . . .

"Reng reng. . . . . ." Anh nhướng mày, nhưng cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên.

"Này, ông xã, anh vẫn đang làm việc sao?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói ngọt ngào mền nhũn của Quý Linh Linh.

"Ừ."

"Vú Lâm có làm cho em cháo táo đỏ, ăn rất ngon, em uống no, bảo bảo cũng vẫn rất an tĩnh, chúng ta đều rất tốt, anh không phải lo lắng."

Vẻ mặt căng thẳng, bởi vì câu nói kia, chúng ta đều rất tốt, anh không phải lo lắng, lập tức dịu xuống. Tay Mộ Ly dần dần nắm chặt điện thoại di động, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói ra sao."Ông xã, anh còn nghe máy không? Buổi trưa, Vú Lâm có làm canh gà đen, anh cũng trở về đi, chúng ta uống chung." Quý Linh Linh vẫn như vậy dịu dàng cùng ngọt ngào,tiếng nói chậm rãi, để cho lòng của anh cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Ừ. Một chút em đi ra ngoài sao?" Cuối cùng vẫn hỏi.

"Hả? Không ra, em sẽ ở nhà, anh buổi trưa phải trở về, biết không?"

Cô ấy đang nói dối? Vì cái gì? Sợ anh lo lắng sao?

"Ừ." Mộ Ly không tiếp tục hỏi nữa. Hiện tại anh cần chút thời gian để xem xét lại mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

"Ông xã, em yêu anh, cúp trước nha." Sau đó là một hồi tiếng cười, sau đó là tiếng tít tít quen thuộc của điện thoại.

Mộ Ly sững sờ, đắm chìm trong câu nói kia, ông xã, em yêu anh.

Anh đem điện thoại di động lần nữa cất lại, anh thật sự cần rất nhiều thời gian để cân nhắc quan hệ của hai người. Tự mình dùng nhiều năm như vậy tới tra sự tình năm đó của cha mình, nhưng bây giờ lại tra ra một kết quả như vậy.

Ha ha, không biết có phải là ông trời đang cùng anh đùa giỡn hay không. Muốn để cho anh hận cô, tại sao lại đùa giỡn họ như vậy?

Nhớ lại anh và Quý Linh Linh đã từng có đủ loại tốt đẹp như vậy, còn hiện tại lại xảy ra đử chuyện, làm người khác đau đầu.

Không thấy cô thì trong bụng hận cô tận xương, nhưng khi anh chân chính biết được tình huống của cô, lại tràn đầy nhớ nhung. Anh không biết giải thích loại cảm giác này như thế nào, chỉ biết mình từ từ tiến vào một vòng xoáy lẫn quẫn.

Làm bộ không thương cô không để ý tới cô, cô sẽ rơi lệ, tim của mình lại sẽ đau; nếu như sẽ tiếp tục yêu cô, trong lòng sẽ chỉ mỗi ngày hơn vạn lần chất vấn lương tâm của mình.

Trên mặt của Mộ Ly nhiều hơn mấy phần bất đắc dĩ, cúi đầu, một tay siết chặt thành quyền, đè thật chặt trên bàn.

"Mộ Ly."

Tần Mộc Vũ đẩy cửa vào.

"Thế nào?"

"Tôi phát hiện chút vấn đề." Nói xong, anh liền trực tiếp ngồi xuống trước mặt Mộ Ly, đem một túi da trâu ném ở trước mặt anh.

Mộ Ly khẽ cau mày, nhìn Tần Mộc Vũ một cái, liền cầm lên túi da trâu, đem tài liệu bên trong lấy ra. Chỉ thấy anh mới nhìn một chút văn kiện, liền nhanh chóng lật ra cả tài liệu, mắt cũng trợn to.

"Tại sao có thể như vậy?" Mộ Ly âm thanh trầm thấp, mang theo trận trận bi thương, "Nói cho tôi biết, tại sao có thể như vậy!"

Nhìn Tần Mộc Vũ, con ngươi nháy mắt đỏ, có chút nước mắt.

"Việc đã đến nước này, cậu phải bình tĩnh một chút. Cô ấy bây giờ đang ở chỗ của cậu, cậu nên nghĩ kỹ, xử lý quan hệ của hai người như thế nào." Tần Mộc Vũ mặt không dấu vết nhìn về phía anh.

"Bùm!" Nặng nề một quyền nện ở trên bàn, "Cậu và cô ấy đã thông đồng với nhau , có đúng hay không?"

Nghe vậy, Tần Mộc Vũ cả kinh.

Mộ Ly nheo mắt lại nhìn anh, "Cậu nghĩ tôi tự tay giết cô ấy chết, đem đứa bé của tôi cũng tự tay giết chết, cậu. . . . . . Mới có thể hài lòng?" Mộ Ly chợt cúi người lại gần Tần Mộc Vũ.

Nhất thời, Tần Mộc Vũ thân hình ngẩn ra, nhìn anh hồi lâu, thẳng đến một hồi sau, mới từ trong cơn chấn kinh lấy lại thần trí.

"Cô ấy. . . . . . Cái này cùng cô ấy không có quan hệ, cậu biết rõ ràng. . . . . ."

"Câm miệng!" Mộ Ly giọng nói không tốt, "Kết quả tôi cũng rõ ràng, cậu muốn tôi lấy cái gì để yêu cô ấy? Cha tôi, mẹ tôi, đều là bởi vì một nhà của cô ấy mà chết! Cậu có biết, lúc ấy tôi thấy được mẹ tôi ngã trên mui xe, khắp cả người đều là máu, đó là một loại cảm giác gì không?"

"Ly. . . . . ." Tần Mộc Vũ cũng chợt hiểu đứng lên, anh lo lắng nhìn Mộ Ly, cái kết quả này, hình như anh lấy được có chút không đúng lúc.

"Hiện tại, các ngươi hợp lại diễn một màn kịch, lại để cho cô ấy trở lại bên cạnh tôi, ha ha, bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao đây?" Con ngươi của Mộ Ly đen lại , hỏi ngược lại.

Tần Mộc Vũ nhẹn lời, anh không biết, lại gây ra chuyện rối rắm gì, thật sự nghĩ không thông. Chính anh cũng rất rõ, những năm nay Mộ Ly sống không vui vẻ gì. Nhưng. . . . . . Khi anh cùng Quý Linh Linh ở chung một chỗ thì đều tươi cười đẹp đến mức nào. Đây cũng là lý do anh ủng hộ Quý Linh Linh, anh không hy vọng huynh đệ của mình, lại trở về những ngày tháng trước khi.

"Cậu có còn thích cô ấy không? Nếu như cậu không muốn gặp lại cô ấy, thì hãy để Lãnh Dạ Hi mang cô ấy đi, sau này nếu cô ấy sinh được đứa bé, tôi sẽ đem đứa bé mang về."

Mộ Ly mắt không chớp nhìn anh, nếu mang đứa bé đi, ha ha, cô ấy sẽ sống như thế nào đây?

"Tôi sẽ không để cho cô ấy đi, cũng sẽ không giành đứa nhỏ. Tôi muốn để cho cô ấy ở bên cạnh tôi cả đời, " Mộ Ly dừng một chút, "Không giành cho cô ấy bất cứ tình yêu nào."

Dứt lời, không tiếp tục để ý tới Tần Mộc Vũ, Mộ Ly trực tiếp rời đi.

Xong rồi.

Tần Mộc Vũ ngơ ngác nhìn cửa phòng làm việc bị đá tung, cảm thấy có chút không bình tĩnh.

Anh lấy điện thoại di động ra, suy tư liên tục, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi một cuộc điện thoại. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.