Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 123: Chương 123




"Còn chưa biết." Hướng Tuấn Ngạn xoay người, đối mặt với Thẩm Hiểu Phỉ, "Cô ấy đều chuẩn bị xong chưa? Cô chuẩn bị đưa cô ấy đi nơi nào?Chuẩn bị giải thích như thế nào?"

Thẩm Hiểu Phỉ nghe Hướng Tuấn Ngạn hỏi liên tục, cảm thấy đầu cũng sắp bị hỏng rồi , "Giải quyết từng người một, trước mang cô ấy tới nơi của tôi, chuyện này tôi sẽ từ từ nói rõ với cô ấy.Tôi tin tưởng cô ấy, có thể tiếp nhận ."

"Ha ha, chết có lẽ có thể tiếp nhận, nhưng là. . . . . . cô biết đấy." Hướng Tuấn Ngạn nhìn cô, mặt tràn đầy ý tứ.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn anh chằm chằm hồi lâu, sau đó nói, "Anh gần đây rất thích cười."

"Ừ, có người nói cho tôi biết, nhiều cười một chút, đối với thân thể cũng tốt hơn."

Thẩm Hiểu Phỉ liếc anh một cái, "Tôi đi làm thủ tục xuất viện, anh ở nơi này chờ một chút. Nếu như Lãnh Dạ Hi tới, anh ngăn anh ta lại,đưng để anh ta gặp Linh Linh."

"Ừ."

=thố thố =

Quý Linh Linh ngồi ở bên giường bệnh, lấy tay nhè nhẹ vỗ về bụng, lại qua ba ngày, Hiểu Phỉ sẽ không nữa lừa cô đi.

Cầm điện thoại di động trong tay, chẳng biết tại sao, mắt lại chua xót lên.

Hôm đó, cô gọi điện thoại cho anh, không còn sự yêu thương như xưa,chỉ còn lại là sự lạnh lùng cùng xa cách.Cô đè lại sự lo lắng trong lòng, cho là anh sẽ gọi lại cho cô, nhưng là, đã qua ba ngày, không có bất kỳ động tĩnh.

Mộ Ly, anh có phải bị thương hay không? Bọn họ cố ý giấu giếm cô.

Nhắm mắt lại, ngăn lại sự đau xót đang dân lên trong lòng. Anh không có việc gì đâu, nhất định không có việc gì đâu.

Cầm điện thoại di động, nhấn dãy số quen thuộc, thấp thỏm trong lòng, "Thật xin lỗi,số điện thoại này không tồn tại. . . . . ."

"Bộp. . . . . ." Điện thoại di động theo bàn tay của cô, trực tiếp tuột xuống, rơi trên sàn nhà.

Nước mắt cũng lập tức rơi, trái tim cũng co rút thật nhanh, đầu váng mắt hoa, làm cô ngồi cũng không vững.Cô nắm thật chặt gar giường,sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"Quý Linh Linh!" Hướng Tuấn Ngạn ở bên ngoài nghe được tiếng động, lo lắng chạy vào.

Quý Linh Linh nhìn Hướng Tuấn Ngạn, thường ngày cùng với cô không có giao tình gì, cũng đã ở nơi này, nhưng thế anh lại không có.

"Hướng tiên sinh, số điện thoại của Mộ Li không liên lạc được, anh có thể cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quý Linh Linh bất lực nhìn Hướng Tuấn Ngạn, nước mắt trượt dài theo gương mặt trắng bệch rơi xuống.

Hướng Tuấn Ngạn đi tới bên cạnh cô, đỡ bả vai của cô, "Cô phải tự chăm sóc mình tốt, chăm sóc tốt bảo bảo,không được để sai sót xảy ra."

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, "Ha ha, tự chăm sóc mình tốt, chăm sóc tốt bảo bảo, không có anh ấy, những thứ này có ý nghĩ gì chứ?"

"Linh Linh!" Lúc này Thẩm Hiểu Phỉ vừa vào cửa liền thấy một màn như vậy, "Cậu làm sao vậy? Có phải thân thể không được thoải mái? Nếu như không thoải mái phải nói ra, chúng ta tạm thời không xuất viện nữa." Thẩm Hiểu Phỉ nắm tay cô thật chặt.

"Hiểu Phỉ, đã qua mười ba ngày rồi, Mộ Li đang ở đâu? Cậu nói cho mình biết , có được không?Anh ấy có phải xảy ra chuyện gì không?" Quý Linh Linh trở tay nắm chặt tay của Thẩm Hiểu Phỉ.

"Mình. . . . . ."

"Hiểu Phỉ, cậu đừng gạt mình nữa, mình biết rõ đã qua mười ba ngày rồi, van cầu cậu, van cầu các người, nói cho mình biết Mộ Li đang ở đâu? Có được hay không?" Quý Linh Linh nắm thật chặt tay của cô, thân thể theo giường chảy xuống.

"Linh Linh!" Thẩm Hiểu Phỉ thét lên kinh hãi, Hướng Tuấn Ngạn lo lắng đỡ lấy Quý Linh Linh.

"Linh Linh, cậu không cần như vậy, trong bụng cậu còn có bảo bảo a, thân thể cậu còn đang suy yếu, không thể như vậy." Thẩm Hiểu Phỉ gấp đến độ đôi mắt hồng hồng, trong lòng cô biết, đến lúc không thể giấu diếm nữa rồi.

"Bảo bảo. . . . . . Hiểu Phỉ hiện tại mình rất mệt mỏi, mình muốn Mộ Li, mình muốn anh ấy a. . . . . . Van cầu cậu nói cho mình biết, anh ấy rốt cuộc ra sao, có được hay không?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nước mắt từng giọt lớn theo cằm rơi xuống.

Cô tại sao ngốc như vậy, tại sao một mực chờ đợi, nếu như cô không hỏi, Hiểu Phỉ bọn họ vĩnh viễn đều sẽ không nói cho cô biết.

"Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ đau lòng nhìn cô, sau đó liếc nhìn Hướng Tuấn Ngạn.

"Hiểu Phỉ, không có Mộ Ly, mình sống không nổi, cậu nói cho mình biết, nói cho mình biết đi mà!" Quý Linh Linh khóc đến mức khàn giọng,cô nắm thật chặt tay Hiểu Phỉ.

"Linh Linh, cậu không cần như vậy. . . . . ."

"Nói cho cô ấy biết đi, chuyện sớm muộn cũng không giấu được nữa." Hướng Tuấn Ngạn ở một bên chậm rãi nói.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói cho tôi biết!" Quý Linh Linh lập tức bắt được tay Hướng Tuấn Ngạn, "Các người rốt cuộc dấu diếm tôi chuyện gì? Nói cho tôi biết đi, nói đi, nói đi!"

"Mộ Ly anh ta. . . . . ."

Nét mặt Quý Linh Linh cũng cứng lại, môi khẽ run, anh xảy ra chuyện rồi sao?

"Quý tiểu thư!"

Đột nhiên một người đàn ông vội vã đi vào.

Quý Linh Linh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông.

"Anh là ai?" Hướng Tuấn Ngạn đứng lên,mở lời.

"Tôi. . . . . . Tôi là nhân viên công ty MJ, cũng chính là nhân viên của Quý tiểu thư." Trên mặt người đàn ông lộ ra nóng nảy vẻ.

"Anh đến đây có chuyện gì?"

Quý Linh Linh cúi thấp đầu, như vô lực, chỉ là nghe lời của người vừa tới.

"Quý tiểu thư, hiện tại ngân hàng đang tra sổ sách của chúng ta, tra ra danh mục thuế của công ty không bình thường, hơn nữa. . . . . . Giang tiểu thư thay cô ký hợp đồng, hợp đồng được ký có vấn đề, đối phương lấy khoản tiền bỏ trốn rồi. . . . . ."

"Cái gì?" Thân thể Quý Linh Linh ngẩn ra, "Cái gì gọi là danh mục thuế không bình thường, cái gì gọi lấy tiền bỏ trốn?"

"Giang tiểu thư mấy ngày trước đây nói hợp đồng trị giá 50 triệu, cô ấy dùng danh nghĩa của cô vay ngân hàng 20 triệu, sau đó cô ấy liền đem tất cả tiền mua tài liệu, hiện tại tài liệu không thấy. . . . . . Mà Giang tiểu thư vậy. . . . . ."

"Giang Tâm Giao cũng không thấy?" Thẩm Hiểu Phỉ phản ứng đâu tiên.

"Phải . . . . . Đúng vậy."

"Giang Tâm Giao, Giang Tâm Giao. . . . . ." Quý Linh Linh chỉ có cảm giác mình rơi vào trong mê cung rộng lớn, mấy ngày trước Giang Tâm Dao còn hưng phấn thông báo với mình rằng cô ta ký hạng mục mới. . . . . . Không, có lẽ đây có thể chỉ là hiểu lầm.

"Vậy anh tới đây làm gì?" Hướng Tuấn Ngạn hỏi.

"Tôi vốn là nhân viên của thủ hạ Lãnh tổng, tôi làm như vậy, cũng là vì trợ giúp tổng giám đốc. Hiện tại công ty MJ, không chỉ có thiếu ngân hàng 20 triệu, còn phải đeo trên lưng danh mục thuế có vấn đề, bây giờ công nhân của công ty còn chưa được phát tiền lương. . . . . ."

"Không cần nói tiếp!" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng ngắt lời người đàn ông, "Mấy ngày nữa, tôi sẽ thay cô ấy xử lý việc ở công ty, anh trở về trấn an nhân viên một chút, sẽ không có vấn đề ."

"Nhưng mà. . . . . Quý tiểu thư. . . . . ."

"Đi! Lập tức ra khỏi đây!" Thẩm Hiểu Phỉ không chờ người đàn ông nói xong, liền đuổi người.

"Được . . . . . Dạ dạ." Người đàn ông cuống quít rời đi.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn về phía Hướng Tuấn Ngạn nháy mắt, Hướng Tuấn Ngạn ngay sau đó liền hiểu rõ, theo sát người đàn ông, ra khỏi phòng bệnh.

"Công ty của mình, công ty của mình chỉ mới bắt đầu. . . . . .Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Hiểu Phỉ, cậu có thể nói cho mình biết, Mộ Ly xảy ra chuyện gì không ?" Quý Linh Linh đờ đẫn nhìn Thẩm Hiểu Phỉ,cô cũng không biết bản thân có thẻ chịu nổi thêm đả kích nào nữa không.

Cô xem Giang Tâm Giao như chị em, chuyện gì cũng tin tưởng giao cho cô ấy làm, nhưng bây giờ. . . . . .Danh mục thuế của công ty, lấy tiền bỏ trốn. . . . . . Ha ha, thật buồn cười.

"Linh Linh, quên anh ta đi, mang theo bảo bảo, sống một cuộc sống thật tốt, được không?"

"Cho tới bây giờ, tại sao còn không nói cho mình biết, mặc dù muốn mình quên anh ấy, ít nhất cậu cũng phải cho mình một lý do ! Có phải anh ấy bị thương rồi không?" Quý Linh Linhđã khóc hết nước mắt bây giờ cô không muốn nghe gì cả, chỉ muốn biết Mộ Ly rốt cuộc thế nào.

"Anh ta không có bị thương, rất tốt." Thẩm Hiểu Phỉ một câu nói, đối với cô như một liều thuốc tinh thần.

"Anh ấy không có chuyện, anh ấy không có bị thương, anh ấy còn sống thật tốt . . . . . . còn sống thật tốt . . . . . ."lời nói của Quý Linh Linh có chút không mạch lạc lầm bầm lầu bầu.

"Linh Linh, cậu bây giờ biết anh ta không có chuyện, chúng ta rời đi đi, chuyện của công ty cậu, mình sẽ giải quyết. Quên anh ta đi, lần nữa sống cuộc sống của mình, có được hay không?" Thẩm Hiểu Phỉ cố gắng kiềm lại nước mắt. Cô không dám nói tiếp nữa rồi, đối mặt với thân thể suy yếu của Quý Linh Linh, cô không biết co ấy có thể gắng gượng nổi nữa hay không.

Sau một khắc, Quý Linh Linh giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt, "Cậu có biết,mình rất yêu anh ấy không? Cậu có biết,anh ấy cũng rất yêu mình không? Mình làm sao có thể vô tình như vậy,nói quên là sẽ quên được ." Cô nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, "Mình yêu anh ấy khắc sâu tận xương tủy, mình làm sao có thể quên, dù là nguyên nhân gì,mình đều sẽ không rời xa anh ấy."

"Nếu như anh ta không còn thương yêu cậu?" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng chất vấn.

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh nở nụ cười châm biếm, "Cậu không hiểu anh ấy, một chút cũng không. Nếu anh ấy không còn yêu mình, trừ phi anh ấy mất trí nhớ, hoặc là chết rồi. . . . . ."

"Linh Linh,cậu tỉnh táo chút đi?Mình nói cho cậu biết, anh ta tại sao không còn thương yêu cậu nữa !Cậu mở mắt, nhìn rõ một chút, anh ta thực sự không còn yêu thương cậu nữa!" Thẩm Hiểu Phỉ nắm thật chặt bả vai của Quý Linh Linh, cô muốn đem Linh Linh lay tỉnh!

===phân cách có một sự đau lòng không hề nhẹ====

"Mộ Ly,uống chút nước đi."

Mộ Ly liếc mắt nhìn, "Tâm Dao, cô về nghỉ ngơi trước đi,gần đây vất vả cô rồi." Anh ngồi ở trên ghế sa lon, thân hình không nhúc nhích.

Giang Tâm Giao len lén quan sát anh, đem li nước đặt trong tay anh, cô ngồi xuống bên cạnh anh, nở nụ cười: "Ly, chỉ vì anh, làm bao nhiêu chuyện, em đều nguyện ý. Chỉ cần có thể giúp anh, cho dù sống chết,em đều đồng ý."

Cô thân mật tiến sát trong ngực anh, bên môi lộ ra nụ cười hài lòng. Là của cô, cuối cùng cũng sẽ thuộc về cô.

Mộ Ly mặt không biểu tình dựa vào ghế sa lon, môi mỏng vào lúc này không có bất kỳ sức sống nào.

"Tôi có chút mệt mỏi, cô về nghỉ trước đi." Mộ Ly thản nhiên nói.

Giang Tâm Giao thu hồi lại bàn tay đang đặt trên ngực anh, cô nhẹ nhàng nói, "Vậy anh phải nghỉ ngơi thật tốt,buổi tối em lại đến thăm anh ." Nói xong, cô liền đứng dậy, sau đó quay người lại, khom người,ấn một cái hôn trên mặt Mộ Ly.

"Ly, rất lâu không ở gần anh như vậy rồi." Sau đó,liền vui vẻ rời đi.

Mộ Ly cho đến cô ta rời đi, cũng không mở miệng nói thêm câu nào. Bà vú Lâm theo phép tiễn cô ta ra tới cửa.

Chỉ là cửa vừa mở ra, "Phu nhân!"

Giang Tâm Giao nghe vậy, ngẩng đầu lên, liền thấy Quý Linh Linh xuất hiện ở cửa .

"Vú Lâm, không nên gọi loạn như vậy, Mộ tiên sinh sẽ không vui." Giang Tâm Giao vừa ngắm móng tay mới làm vừa nói. Nhìn sắc mặt nửa sống nửa chết của Quý Linh Linh, nghĩ mình cũng không cần phải che giấu nữa.

Vú Lâm nghe Giang Tâm Giao nói, không khỏi lui về phía sau một bước, cúi đầu, mặc dù trong lòng rất quan tâm đến phu nhân, nhưng bà cũng không thể quá lỗ mãng .

"Cô đại khái cũng đã biết,vẫn có mặt mũi xuất hiện ở đây sao? Là muốn dùng đứa con trong bụng,tới đây ăn vạ sao? Tôi khuyên cô, vẫn là trở về đi, không cần tìm khổ. Anh ấy sẽ không truy cứu, cô nên trở về đi thôi." Giang Tâm Giao bày ra khuôn mặt hả hê nhìn Quý Linh Linh, hừ, Mộ Ly sao có thể thích nhất cô ta, cho là có đứa bé của anh, có thể muốn làm gì thì làm sao? Phong thủy luân chuyển, bây giờ cũng nên đến phiên cô rồi. Quý Linh Linh giờ cũng chỉ là thứ mặt hàng đã xài rồi, giờ nên cút càng xa càng tốt, làm cho cô tức giận là Mộ Ly cuối cùng lại có thể bỏ qua cho cô ta!

Quý Linh Linh ngẩng đầu, mặt không còn chút máu, nhìn thẳng vào cô ta. Giang Tâm Giao, lần đầu tiên gặp thì cô ta còn là ide nổi danh nhất giới thiết kế. Ngay lúc đó cô ta, đơn thuần như vậy,thông minh như vậy.

Cô rất nhiều lần tự nhủ với bản thân, Giang Tâm Giao không phải loại người như vậy, cô ta vì công ty của mình khổ cực bôn ba, nhưng bây giờ thì sao, cô còn có thể sẽ tiếp tục lừa gạt bản thân sao? Cô còn chưa mở lời, Giang Tâm Giao liền bày ra dáng vẻ nữ chủ nhà với cô.

"Đừng dùng dáng vẻ thanh cao ấy đối mặt với tôi, Quý Linh Linh cô còn cho rằng cô vẫn còn là người phụ nữ được Mộ Ly và Lãnh Dạ Hi cưng chiều sao? Ha ha, nhìn kỹ lại mình đi, cô bây giờ giỏi lắm cũng chỉ là một chiếc giày rách bị người ta vứt bỏ! Còn nữa.... "Giang Tâm Giao kề sát lại gần cô, "Ngày đó cùng với Đặng tiên sinh, cảm giác như thế nào?" Dứt lời, Giang Tâm Giao liền cười hả hê, "Cái người phụ nữ ngu ngốc này, lúc ấy có phải rất đặc biệt kích thích phải không !"

"Chát!Chát!" Quý Linh Linh trức tiếp tát Giang Tâm Giao hai cái.

Thì ra tất cả đều do cô ta sắp đặt.

Giang Tâm Giao thật không nghĩ tới, Quý Linh Linh lại dám ra ra tay với mình, thân thể liên tiếp lui về phía sau hai bước, ngay cả vú Lâm cũng kinh ngạc.

"Cái đồ tiện nhân! Năm đó ba cô hại cả nhà Mộ Ly, không nói, cô hiện tại còn dám đánh tôi!" Nói xong, Giang Tâm Giao liền giương nanh múa vuốt muốn đánh Quý Linh Linh.

"Phu nhân, cẩn thận!" Lâm mụ đột nhiên lập tức ngăn ở trước mặt của Quý Linh Linh, "Chát!" Một cái tát đánh vào trên mặt của vú Lâm.

"Bà cái đồ hạ tiện, cút sang một bên, còn không phân rõ ai là chủ nhân, có phải không muốn tiếp tục làm ở đây?" Lúc này Giang Tâm Giao đã lộ rõ bộ mặt thật, không còn bộ dáng người phụ nữ hiền thục trước đó, thay vào đó, là bộ dáng cả vú lấp miệng em ngang ngược càn rỡ.

"Vú Lâm, chuyện gì xảy ra?"

Nghe vậy, Giang Tâm Giao lập tức chỉnh đốn hình tượng của mình, mà vú Lâm còn đang mọt tay bụm mặt, ở trước mặt Quý Linh Linh né tránh, "Mộ tiên sinh, phu nhân thiếu chút nữa. . . . . . Bị Giang tiểu thư đánh."

"Bà. . . . . ." Giang Tâm Giao trực tiếp trừng mắt về phía vú Lâm.

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, ở tại của ra vào, nhìn chằm chằm vào người đàn ông xuất hiện trước cửa nhà. Nửa tháng không gặp mặt, giữa bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ánh mắt của cô cùng lúc giao với ánh mắt của anh ngay giữa không trung, lòng của cô không khỏi căng thẳng, bởi vì trong mắt anh, trừ lạnh lùng, cô cũng không còn nhìn thấy tình yêu nồng đậm ban đầu đối với cô nữa.

"Vú Lâm, tiễn khách!" Dứt lời, anh xoay người muốn đi.

"Mộ Ly! Em muốn cùng anh nói chuyện một chút!" Quý Linh Linh mở miệng gọi anh lại.

"Cô còn có cái gì để nói đây! Quý Linh Linh, nếu như tôi là cô, thì đã trốn ở một nơi nào đó không có ai, vĩnh viễn không xuất hiện nữa!" Giang Tâm Giao không đợi Mộ Ly mở miệng, cô ta liền trực tiếp xen ngang lời của bọn họ.

Quý Linh Linh chăm chú nhìn chằm chằm Mộ Ly, cuối cùng anh cũng không có nói chuyện, chỉ là đi vào trong phòng.

"Hừ, thấy được chưa, Mộ Ly hiện tại cũng không muốn nói chuyện cùng cô, hơn nữa cô tốt nhất không cần trở lại tìm anh ấy nữa. Anh ấy đã bỏ cô rồi, hiện tại tôi mới là người phụ nữ của anh ấy!" Giang Tâm Giao giống như đã quên mất sự đau rát trên mặt mình.

Quý Linh Linh nghe được lời của cô ta..., lạnh lùng nhìn chằm chằm, " Giang Tâm Giao, chuyện giữa tôi và cô, tôi sớm muộn cũng cùng cô tính toán rõ ràng!"

"Phu nhân, vào đi thôi, Mộ tiên sinh đang đợi cô." Vú Lâm không biết ở đâu tìm ra dũng khí, bà tự tiện mở miệng nói.

Quý Linh Linh trên mặt cảm kích liếc mắt nhìn vú Lâm, sau đó dùng sức đẩy, Giang Tâm Giao liền bị cô đẩy sang một bên.

Đáng chết! Giang Tâm Giao hung hăng trừng mắt liếc vú Lâm, chỉ cần cô ta có thể vào căn biệt thự này, đến lúc đó thứ nhất, cô ta nhất định đem cái người chân ngoài dài hơn chân trong, đuổi đi, đồ chết tiệt.

Vú Lâm mặt không vẻ gì nhìn cô ta một cái, không có chút dáng vẻ sợ cô ta, liền theo sát Quý Linh Linh đi vào trong phòng khách.

Mộ Ly dựa vào trên ghế sa lon, anh nhắm mắt lại, trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc. Quý Linh Linh đi vào trong nhà, cô liền đứng ở trước mặt của anh.

Cô không tin lời nói của Hiểu Phỉ , cũng không tin tưởng lời nói của Giang Tâm Giao.

Mười lăm năm trước sự tình của việc xây dựng cầu , cha của cô là bị hãm hại mới chết ở trong tù, không thể nào hại một nhà Mộ thị trưởng, sau vừa sợ tội tự sát. Không thể nào, nhất định là bọn họ lầm cái gì, cô tin tưởng cha của mình sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Nửa tháng không thấy, anh tiều tụy đi, mặc dù khuôn mặt của anh không chút thay đổi, nhưng cô biết, anh nhất định so với mình càng thêm đau lòng.

Cô vươn tay, chậm rãi đưa tới trước mặt anh giống như trong quá khứ, đã lâu không có sờ gương mặt này rồi, cô rất nhớ nhung.

Nhưng tay mới vừa đưa ra một nửa, lại bị anh trực tiếp dùng tay nắm lấy rồi.

Quý Linh Linh bỗng dưng sững sờ, Mộ Ly nắm thật chặt tay của cô, mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng thân thể.

"Tại sao không đến gặp em, tại sao không nói thẳng cho em biết? Tại sao em lại là người cuối cùng biết được chuyện này?" Quý Linh Linh ẩn nhẫn nói trong nước mắt, cô hận anh, thật hận!

Mộ Ly nhìn chằm chằm vào cô, cô càng tỏ ra yếu đuối, mặt không nửa điểm huyết sắc, tay cô , cũng không còn trơn mềm đầy đặn như lúc trước. Nhưng, vậy thì như thế nào, tất cả cùng anh cũng không có quan hệ, không phải sao?

"Bởi vì cô chưa cần thiết phải biết." Anh âm thanh lạnh lùng, xa lạ.

"Nhìn em, nhìn em, anh nói cho em biết, em chưa cần thiết phải biết!Anh nhìn em, nhìn em đi!" Quý Linh Linh không chịu nổi thái độ của anh đối với mình, nếu như cha của cô thật sự có tội, anh đại khái có thể mắng cô, đánh một trận, cô vì cha của mình chuộc tội cũng được, nhưng cô không thể chịu được anh đối với cô như vậy không nhìn đến cô.

Vẻ mặt lạnh lùng của anh, tạo ra ở giữa bọn họ một khoảng cách, càng ngày càng xa. Cô không cần, Cô không muốn như vậy!

"Tại sao không dám nhìn em, tại sao anh không dám trực tiếp nói chuyện cùng em? Rốt cuộc anh tra được, tra được cái loại kết quả chó má này ở đâu! Một cánh tay của Quý Linh Linh bị anh nắm thật chặt, một cái tay khác, dùng sức đánh ở trước ngực anh."Đây chính là lý do anh phải nỗ lực lâu như vậy, vẫn muốn tra ra kết quả sao? Anh muốn em phải làm thế nào? Anh muốn làm thế nào?Bảo bảo của chúng ta phải làm như thế nào đây?" Quý Linh Linh nắm thật chặt áo của anh, khóc không thành tiếng.

Mộ Ly hếch lên mày mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù mới vừa rồi trong ánh mắt anh chợt lóe lên một tia bi thương, nhưng ngay sau đó lại bị anh che giấu rất tốt.

"Đi đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa."Anh từ từ mở miệng, giọng nói ý lạnh bức người.

Tiếng khóc của Quý Linh Linh lặp tức dừng lại, nước mắt trên mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Em không muốn! Em không muốn ~! Em sẽ không rời khỏi anh, em không muốn đến bất cứ nơi nào cả. Em rời khỏi anh, em sẽ không sống được dù chỉ một giây.

Cô không tin những chuyện đã xảy ra, tất cả đều là giả, giả!

"Quý Linh Linh, làm sao cô không biết điều như vậy!" Lúc này Giang Tâm Giao núp ở ngoài cửa cũng không nhịn được mở miệng, nếu như cô ta không ra, ngộ nhỡ tâm của Mộ Ly mềm xuống , những chuyện cô ta đã làm tất cả liền uổng phí.

Quý Linh Linh nắm thật chặt áo của anh, không một chút buông lỏng.Cô nhìn vào ánh mắt của anh, chỉ muốn từ ở trong ánh mắt của anh nhìn ra được chút gì, thế nhưng anh lại nhìn thẳng vào mắt cô.

"Năm đó cha cô là một tên bán nước không hơn không kém, ông ta là người của cục tình báo bên nước ngoài cài vào thành phố A, lấy danh nghĩa là Kỹ Sư cầu đường, trà trộn vào trong đội ngũ xây dựng. Sự việc xây dựng cây cầu ở thành phố A năm đó được công bố trên toàn quốc, cha cô lúc đấy chuẩn bị một lượng lớn hỏa dược, muốn cho nổ hủy cây cầu, như vậy các nhân viên quốc gia tham gia buổi khánh thành, sẽ gặp nạn. Nhưng đáng tiếc, cha cô lòng muông dạ thú, lại bị Mộ thị trưởng phát hiện.Cha cô,vì muốn thoát tội, cuối cùng Mộ thị trưởng, ha ha, nhưng cuối cùng ông ta ở trong lao lại sợ tội tự sát!" Giang Tâm Giao cắn răng, lại một lần nữa nói kỹ càng cho Quý Linh Linh nghe.

Thật ra thì cô ta nếu không nói, Quý Linh Linh cũng sẽ đến, bởi vì Thẩm Hiểu Phỉ đã đem tất cả nói cho cô biết. Hiểu Phỉ rời thành phố A mấy tháng nay, cũng là bởi vì cô Vũ phát hiện ra một xấp tài liệu ở chỗ của Tần Mộc, tài liệu liên quan đến cha của Quý Linh Linh.Cô vận dụng hết tất cả thực lực của mình, dùng ba tháng tra ra chuyện này, mà khi cô muốn nói cho Quý Linh Linh biết, lại bị người của Mộ Ly tra được.

Quý Linh Linh cảm nhận được thân thể của Mộ Ly truyền ra sự tức giận,cha của cô lại hại một nhà của anh. Mười lăm năm sau, anh dành tất cả tình yêu của mình cho con gái kẻ thù, ha ha, nên kết thúc thế nào đây?

"Quý Linh Linh, Mộ Ly bây giờ nghĩ đến thân thể của cô đang mang thai, không tìm cô, càng sẽ không tìm người nhà cô gây phiền toái, độ lượng như vậy tha cho cô một cái mạng. Chẳng lẽ cô còn không biết điều đến như vậy?" Giang Tâm Giao lạnh lùng giễu cợt cô.

Nước mắt từng giọt một rơi vào trên quần áo anh, khiến cho áo khoác của anh nhuộm lên một vầng màu sắc sâu hơn.

Cô cảm thấy lúc này mình thật vô dụng, chuyện tình của đời trước, cô không quản được, cũng làm không làm gì được, nhưng cô hiện tại chỉ muốn yêu người đàn ông trước mặt, chỉ là như vậy, tại sao lại khó khăn như vậy?

"Còn nữa, Quý Linh Linh, cô đừng quên, hiện tại cô còn đang thiếu ngân hàng một khoảng tiền vay rất lớn, ha ha, còn có việc tình nghi trốn thuế, cô thay vì ở chỗ này khóc sướt mướt, không bằng trở về, sớm giải quyết những chuyện đó đi." Nếu như Mộ Ly không ở chỗ này, Giang Tâm Giao đã nhịn không được sớm cất tiếng cười to lên rồi.

"Câm miệng!" Quý Linh Linh xoay người, chỉ vào Giang Tâm Giao, "Cô câm miệng cho tôi!"

"Ha ha, tôi không ngại trực tiếp nói cho cô biết, để cho cô mang trên lưng món nợ này, đây chính là Mộ Ly yêu cầu tôi làm như. Anh ấy không để cho cô một mạng đền một mạng, nhưng dù sao cũng phải dạy dỗ cho cô một chút. Hiện tại cô đã biết, còn mặt dày ở chỗ này sao?" Giang Tâm Giao giương môi mỉm cười, cô nhân cơ hội liếc nhìn sang phía Mộ Ly, anh không có chút phản ứng nào. Cho dù có phản ứng thì như thế nào, đúng là anh đồng ý cô ta như vậy làm.

"Cô nói cái gì?" Quý Linh Linh không thể tin được nhìn Giang Tâm Giao, nhưng nhìn đến nụ cười trên mặt cô ta, tựa như đã nói cho cô biết hết tất cả.

Cô xoay người, không thể tin được nhìn vào Mộ Ly, "Anh không cho em cơ hội chuộc tội sao?" Cô môi mím thật chặt chấp vấn .

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, "Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Dứt lời, anh liền đứng lên.

Một tay của Quý Linh Linh níu lại cánh tay của anh, "Nói, nói anh không còn yêu em, em lập tức rời đi, sẽ không xuất hiện ở trước mặt của anh nữa!" Cô không có can đảm nhìn vào ánh mắt của anh nữa, nhìn theo hàng cút áo trên áo của anh , nếu như anh thật muốn như vậy, thì đó cũng là một lý do cho cô chết tâm.

"Quý Linh Linh, xem ra mặt cô có thể dày đến mức đó~!" Giang Tâm Giao tức không nhịn nổi, xông thẳng qua, một tay kéo tay của cô ra, "Không cần phải dây dưa với Mộ Ly nữa! Cô thương anh ấy, cô từng vì anh ấy là việc gì sao? Tôi là vì anh ấy, ngay cả việc làm người tình của thị trưởng cũng đã làm, cô có cái gì để so với tôi?" Vừa nói Giang Tâm Giao, vừa kéo cánh tay của Mộ Ly.

"Người tình của thị trưởng?"Giương mặt của Quý Linh Linh tràn đầy kinh ngạc.

Giang Tâm Giao khẽ ngẩng đầu lên, "Cô trừ việc đòi hỏi từ Mộ Ly ra, cô từng là gì cho anh ấy? Tình yêu của cô đối với Mộ Ly, so ra vĩnh viễn đều kém tôi, chỉ có tôi mới thật sự thương anh ấy!"

Quý Linh Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cố định trên gương mặt của Mộ Ly, "Là như vậy sao? Anh yêu cô ta sao?"

"Tốt lắm! Cô nói nhảm xong , thì lập tức cút xa nơi này, không nên chờ tôi báo cảnh sát!" Khí thế của Giang Tâm Giao cực kì hung hãn.

Từ đầu cho đến cuối Mộ Ly vẫn không mở miệng nói một lời, mặc cho Giang Tâm Giao đối với cô lớn tiếng trách mắng.

Quý Linh Linh không khỏi lui hai bước về phía sau, "Yên tâm, em sẽ không gặp lại anh nữa!" Nói xong, cô một tay ôm bụng, một tay che mặt rời đi.

Lúc này Mộ Ly mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh lùng có xen lẫn một tia không đành lòng.

"Ly, vừa rồi em ăn nói như vậy, anh sẽ không chán ghét em chứ?" Đợi sau khi Quý Linh Linh rời đi, Giang Tâm Giao lập tức tỏ ra bộ dáng cô gái nhỏ.

"Sẽ không." Nói xong, Mộ Ly rút cánh tay của mình ra, "Đi về trước đi."

Anh rút tay ra, ở giữa hai người liền sinh ra khoảng cách.

Giang Tâm Giao ngẩn ra.

"Vú Lâm, tiễn Giang tiểu thư."

"Dạ, Mộ tiên sinh."

Mộ Ly không chờ Gianh Tâm Giao mở miệng, liền trực tiếp đi lên cầu thang.

Giang Tâm Giao nhìn theo bóng lưng Mộ Ly, không khỏi nắm chặt nắm tay, Quý Linh Linh là con gái kẻ thù của anh, anh còn đối với cô ta nhớ mãi không quên! Chỉ là không sao, chờ anh trở thành người đàn ông của cô, cô sẽ khiến anh quên đi không còn chút nào~

"Giang tiểu thư, xin mời." Vú Lâm cúi thấp đầu, gương mặt mặt không chút cảm xúc.

"Hừ, đồ người làm không biết phân biệt phải!" Giận dữ mắng xong, Giang Tâm Giao không vừa ý rời đi.

Vú Lâm vẫn cúi đâu như cũ, dường như không giữ lời của cô ta để ở trong lòng.

Vừa ra khỏi biệt thự của Mộ Ly, xa xa có một chiếc Lamborghini màu xanh dương, lái về phía cô ta.

Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, nhìn từ người từ trong xe bước ra.

Cô nheo mắt nhìn, là Thẩm Hiểu Phỉ.

"Ha ha, Giang tiểu thư, thủ đoạn của cô rất cao!" Thẩm Hiểu Phỉ tựa người vào xe, xoay xoay cặp mắt kính trên tay, cười nói.

"Hừ, thì ra là Thẩm tiểu thư. Tôi đây cũng không thể nói là có thủ đoạn cao gì, chỉ tất cả mọi chuyện đều là Mộ Ly để cho tôi làm mà thôi." Cô ta cũng không phải là kẻ ngu, Quý Linh Linh không phải hiền lành, Thẩm Hiểu Phỉ cũng không hiền, cô ta không cần thiết phải chọc giận Thẩm Hiểu Phỉ.

"Hả? Mộ Ly để cho cô làm? Cô đúng là người dùng một chiêu có thể phủi sạch sẽ. Không cần sợ, tôi không muốn dạy dỗ cô, nếu quả thật muốn dạy dỗ cô, tôi sẽ không tiếp tục ở đây nói nhảm với cô. Chỉ là nói trước cho cô biết một tiếng, đi đêm nhiều, sẽ có ngày gặp ma!" Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ cho cô ta một nụ cười ý vị sâu xa, ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.

Giang Tâm Giao đứng tại chỗ, cắn chặt răng, "Quý Linh Linh cũng bị tôi kéo xuống rồi, chính là một Thẩm Hiểu Phỉ, tôi sẽ đặt cô ở trong mắt sao?"

***

"Lão Trung, tôi không có chuyện gì, ông đi trở về đi, Mộ Ly càng cần ông hơn." Tần Mộc Vũ uống xong cháo sáng của Quách Hiểu Lượng đưa tới, sau đó chậm rãi nói với lão Trung.

"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh bây giờ còn cần ngài, nếu như ngài lúc này ngã bệnh, ngài ấy sẽ mất đi một sự hỗ trợ lớn."Gương mặt Lão Trung lo lắng nói.

Tần Mộc Vũ giơ giơ tay lên, ý bảo lão Trung không nên nói nữa, "Tôi hiểu rõ, Ly, hiện tại không muốn gặp lại tôi. . . . . . Tôi đều hiểu. . . . . ."

Lão Trung há miệng, không có nói gì nữa.

"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh cũng là vừa mới xuất viện, hiện tại ngài ấy. . . . . ."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, nếu như không phải vì tôi, anh ấy cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng này."Gương mặt Tần Mộc Vũ mang đầy vẻ hối hận.

"Tần tiên sinh cũng không cần tự trách, nếu như sự thật là đúng như vậy, mặc dù ngài không điều tra ra, chân tướng cũng sẽ phơi bày ra thôi. Hiện tại Mộ tiên sinh, là bởi vì chuyện phu nhân mà đau lòng, mới có thể như vậy. Cho nên. . . . . . Có lẽ chờ Mộ tiên sinh, quên phu nhân, sẽ không còn như vậy." Lão Trung nói xong thì cúi thấp đầu xuống, ngay cả ông cũng biết rõ, Mộ tiên sinh yêu phu nhân rất nhiều, nói là quên nhưng dễ vậy sao.

Tần Mộc Vũ nghe thấy lời của ông, thật chặt nhắm hai mắt lại, quên. . . . . . Nếu như có thể quên thì tốt biết bao.

"Trung lão, ông về trước đi, đại ca hiện tại cần nghỉ ngơi." Quách Hiểu Lượng thấy thế, lo lắng mở miệng.

"Ừ, tốt. Tần tiên sinh phải nghỉ ngơi thật tốt, Mộ tiên sinh bên kia tôi sẽ chiếu cố tốt." Lão Trung gật gật đầu, liền rời đi.

"Đại ca, Mộ tiên sinh bây giờ rất cần anh. Nếu như anh không phấn chấn, anh ấy sẽ như thế nào?" Quách Hiểu Lượng đứng ở bên người anh, tỉ mỉ nói qua.

"Anh ấy còn cần tôi làm cái gì? Tôi phấn khởi vì anh ấy điều tra kết quả, nhưng cuối cùng lại lấy được một kết quả như vậy. Năm đó cha của Quý Linh Linh hãm hại một nhà bây giờ tôi lại hủy cuộc sống của Mộ Ly vẫn còn sống sờ sờ~"

Quách Hiểu Lượng kinh ngạc nhìn, cô không biết nên nói thế nào. Cô rất khó tưởng tượng đến, kẻ thù là một khái niệm gì, càng không thể lý giải tâm tình hiện tại của Mộ Ly.

***

"Hướng Tuấn Ngạn, tra được chưa?" Thẩm Hiểu Phỉ ngồi ở trên ghế, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay.

"Đã biết, buổi sáng trong bệnh viện người đàn ông kia là do Giang Tâm Giao cố ý phái tới kích thích Quý Linh Linh ."Nói xong Hướng Tuấn Ngạn tới bên cạnh cô ngồi xuống.

"Giang Tâm Giao, ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại quên mất người đàn bà này."

"Đúng vậy, nhưng cô ta mới là người phung phí tiền của. Tôi còn tra ra được một số chuyện, cô có hứng thú nghe một chút hay không?" Hướng Tuấn Ngạn gợi lên hứng thú củaThẩm Hiểu Phỉ .

"Nói nhảm! Nói."

"Ging Tâm Giao đã làm người tình bí mật nhiều năm của Lục Chính của Lục Chính Hạo trong ba năm, cô ta chỉ là mấy tháng gần đây mới nổi trên mặt nước (mới xuất đầu lộ diện đó). Cô ta vừa mới xuất hiện, lại khiến mẹ của Lục Vân Thiên giận mức phải vào ở viện, gián tiếp hung hăng giáo huấn cho Lục Vân Thiên một trận." Hướng Tuấn Ngạn cong môi nói.

"Ba năm? tâm cơ của người đàn bà này thật đúng là không phải nặng bình thường." Thẩm Hiểu Phỉ khẽ nhăn lại mày, Giang Tâm Giao chỉ là hơn 20 tuổi, vậy mà lại có thể làm người tình của thị trưởng kia ba năm.

"Cũng có nghĩa là, chuyện Vu Uyển Tinh bị hủy dung cho hình như có liên quan đến cô ta."

"Vu Uyển Tinh bị hủy dung rồi hả ?" Thẩm Hiểu Phỉ cả kinh.

"Không cần ngạc nhiên như vậy, sẽ làm cho tôi tưởng rằng Thẩm Hiểu Phỉ không sợ trời không sợ đất thật ra rất yếu." Hướng Tuấn Ngạn cười nói.

"Không, tôi chỉ là không có nghĩ đến, Giang Tâm Giao thật ra cũng rất có bản lãnh. Cô ta. . . . . . Quá đáng sợ, thủ đoạn quá cao. Tôi đây hai năm ở ide, cho tới bây giờ cũng không nhìn thấu được cô ta." Thẩm Hiểu Phỉ chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chứa sự sợ hãi mơ hồ sau khi nghĩ lại.

" Bình thường chó sủa là chó không cắn, bọn họ chỉ là đột ngột xuất hiện ở đúng thời điểm, cho người ta một kích trí mạng. Một người đàn bà bình thường, lại có thể biết được chuyện tình của mười lăm năm trước, cô ta thật không đơn giản."

Thẩm Hiểu Phỉ trầm vào suy nghĩ sâu xa của bản thân, đột nhiên, cô nói, "Không được, anh tìm cho tôi vài người, tôi muốn bảo vệ Quý Linh Linh. Nếu Giang Tâm Giao là loại phụ nữ này, nếu như cô ta phát điên, rất khó tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao!"

"Cô không cần gấp, trước hết nghe tôi nói, tôi còn phát hiện một chuyện rất thú vị."

Thẩm Hiểu Phỉ cau mày nhìn Hướng Tuấn Ngạn, "Con mẹ nó anh có phiền hay không, một câu nói cũng nói không xong? Làm sao lại có nhiều chuyện thú vị như vậy!" Cô rốt cuộc không nhịn được tức giận nói tục, Hướng Tuấn Ngạn đặc biệt thiếu mắng sao.

"Không nên gấp nha, tôi là phát hiện ra bên cạnh Quý Linh Linh còn có người đang bảo vệ ."

"Người của Lãnh Dạ Hi?"

"Ha ha, yêu thích Quý Linh Linh không chỉ có Lãnh Dạ Hi thôi đâu." Hướng Tuấn Ngạn cười cười nói.

Thẩm Hiểu Phỉ trong lòng cả kinh, "Chẳng lẽ. . . . . . Không nên!"

"Có cái gì không nên , đừng tưởng rằng chỉ có lòng của phụ nữ mới như mò kim đáy biển, có lúc lòng của đàn ông. . . . . . Cũng là rất tinh tế , không cẩn thận đi thăm dò, căn bản là đoán không ra ." Hướng Tuấn Ngạn bưng lên một ly rượu đỏ, đặt ở bên môi thưởng thức.

"Tôi không tin!" Thẩm Hiểu Phỉ tùy người mà nói, “Anh ta hoàn toàn không có khả năng sẽ làm như vậy !"

Hướng Tuấn Ngạn chậm rãi đứng lên, để ly rượu xuống, "Không nên nói lời quá tuyệt, tình yêu đôi khi, cũng rất kỳ lạ, không phải tâm sức bình thường có thể khống chế."

"Này, anh đi đâu vậy?"

Hướng Tuấn Ngạn dừng chân, xoay người, nhìn về phía cô, "Tôi muốn xem một chút, tôi đối với cô ấy có phải cũng coi như tình yêu hay không."

Hứ! Thẩm Hiểu Phỉ cho anh một ánh mắt xem thường cực lớn. còn tự xưng mình là người không thích phụ nữ bao nhiều, cuối cùng còn không phải trực tiếp bị một cô nhóc buộc tâm.

“Anh phải làm rõ ràng, trong lòng của cô ấy không có anh." Thẩm Hiểu Phỉ cất giọng hô.

"Không có vấn đề gì, chỉ cần trong mắt cô ấy có tôi là được rồi." Hướng Tuấn Ngạn mỉm cười, Quách Hiểu Lượng cô gái ngu ngốc kia, khẳng định cô lại vì đại ca chó má kia, mà rơi lệ thôi. Quách Hiểu Lượng chờ anh đây tới giải cứu cô đi.

***

Mộ Ly đứng cạnh cửa sổ, cặp mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Mộ tiên sinh, đã đưa phu nhân. . . . . . Quý tiểu thư rời đi, an toàn đưa Quý tiểu thư đưa đến chỗ của Thẩm Hiểu Phỉ." Vú Lâm đứng ở cửa miệng cung kính nói.

"Ừ." Mộ Ly đáp một tiếng, xoay người, "Đi xuống đi."

"Vâng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.