Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 47: Chương 47: Hàng dính líu đến nhau




"Quý Linh Linh, bữa tiệc ngày mai em đi cùng anh, đã đồng ý ai thì từ chối là tốt nhất."

"Anh nói cái gì? Không thấy quá nhàm chán sao?" Quý Linh Linh đang chọn rau ở siêu thị, trong tay còn cầm hai quả cà chua, vì hắn nói mà ngừng động tác lại.

Mộ Ly trực tiếp cầm túi bảo vệ môi trường bỏ cà chua vào.

"Anh nói là, bây giờ gọi cho Lãnh Dạ Hy, nói ngày mai em đi cùng anh." Vẻ mặt Mộ Ly chân thành, bộ dáng kia, hình như đang muốn che giấu tính bá đạo của hắn .

Thật là có tật xấu, hắn buổi sáng dây dưa cô thật lâu, bây giờ cô mua thức ăn về nhà nấu cơm, hắn vẫn chưa xong.

"Mộ đại tiên, tôi có thể hỏi anh lớn hơn Tiên nhi sao? Anh có thể nghĩ kỹ rồi hãy nói không? Nghĩ kỹ rồi mới làm!" Quý Linh Linh khinh thường liếc hắn một cái, đã nói qua vấn đề nay rồi, cô thật lòng không có hứng thú nói với hắn chuyện này.

"Anh nghĩ từ buổi sáng đến buổi chiều, em cảm thấy anh nghĩ lại sẽ thành công." Mộ Ly kéo tay cô, để cho cô nhìn thẳng mình. Từ xưa tới nay chưa có ai dám không coi trọng khi hắn nói chuyện.

"Làm ơn, tôi còn muốn chọn thức ăn." Quý Linh Linh thu tay lại, giống như không muốn bàn tiếp.

"Đồng ý với anh, anh giúp em chọn." Mộ Ly lôi kéo tay của cô như cũ, nếu như không giải quyết chuyện này, hắn cũng không có tâm tình gì.

Trời mới biết cuộc sống mấy ngày nay của hắn thế nào, bữa tiệc lần này hắn có thể đổi một câu nói vì Quý Linh Linh mới đi, vốn nhiều ngày không thấy, đang tìm thời gian vuốt ve an ủi, không nghĩ tới, động tác Lãnh Dạ Hy thật đúng là nhanh.

Nghĩ đến Lãnh Dạ Hy, Mộ Ly có chút bội phục hắn. Thủ đoạn của hắn không phải tầm thường, lần đầu tiên vì giải quyết dự án công trình, không tiếc tự tay đưa Quý Linh Linh đến trước mặt mình, bây giờ chuyện xong rồi, lại dám tranh đoạt cô ấy với mình.

Xem ra lúc ấy hắn coi thường đối thủ này rồi, Lãnh Dạ Hy, anh cho rằng có có Lãnh gia hùng mạnh mà có thể thắng tôi sao?

"Anh không thích Lãnh Dạ Hy, cho nên em phải cách xa hắn một chút." Không chờ Quý Linh Linh mở miệng, Mộ Ly nói tiếp.

Thật là ngây thơ.

"Hắn là ông chủ lớn của tôi, tôi có lý do gì cách xa hắn một chút? Mộ Ly tôi yêu cầu anh giải thích một chút được không." Nói giỡn cũng phải có mức độ, Mộ Ly càng ngày càng nhiều yêu cầu, cô thật không thở nổi.

Mộ Ly định thần nhìn cô, bộ dáng kia hình như muốn nhìn thấu cô.

"Em là người phụ nữ của anh." Mộ Ly mặt không đổi sắc nói ra câu bá đạo này.

Quý Linh Linh nhún vai một cái, bày tỏ không sao cả. Cô là người phụ nữ của hắn? Có phải tất cả phụ nữ đều là của hắn? Sau khi chia tay với Nghiêm Tử Tuấn, cô so với những người tình khác khác nhau ở chỗ nào? Cô cảm thấy không có chỗ nào khác nhau.

"Tốt lắm, vấn đề này chúng ta không cần thảo luận lại nữa, ngày mai tôi phải cùng Lãnh Dạ Hy ra ngoài. Không chỉ vì anh ta trước hẹn tôi trước, hơn nữa còn có một đứa bé đáng thương đang chờ tôi." Tư Tư, quả thật, cô có thể khoải mái đến tham gia bữa tiệc như vậy, phần lớn cũng vì Lãnh Tư Viễn. Nghĩ tới bé trai đáng yêu đó, trong lòng Quý Linh Linh không nhịn được ấm áp.

"Đứa bé?" Nghe lời của cô..., hắn hoàn toàn không rõ.

"Đúng vậy. Đứa bé kia là cháu của Lãnh tổng, nó rất đáng thương, hơn nữa tôi cũng rất thích nó, tôi muốn đi gặp thằng bé." Vừa nghĩ đến thân thế Lãnh Tư Viễn, Quý Linh Linh không nhịn được chóp mũi chua chua.

Nhất thời nhìn trong hốc mắt cô ươn ướt, Mộ Ly nắm tay của cô chặt thêm mấy phần.

Thủ đoạn Lãnh Dạ Hy thật đúng là không ít, vì trói chặt Quý Linh Linh, cư nhiên lợi dụng bản tính thiện lương của cô, khiến một đứa bé tới chế phục cô!

Cháu trai Lãnh tổng?

"Đứa bé lần trước quấy rầy chúng ta?" Mộ Ly cắn răng nghiến lợi nói.

Vừa nghe hắn nhắc tới chuyện lần trước, mặt Quý Linh Linh không khỏi đỏ lên, "Ừ. . . . . . Là nó."

Quả nhiên! Một mình Lãnh Dạ Hy không thể chống lại hắn, bây giờ cộng thêm một đứa bé xảo quyệt, cùng hắn tranh giành! Tốt lắm, Lãnh Dạ Hy đẩy hắn đến bước đường cùng, muốn tranh Quý Linh Linh với hắn, phần thắng quả thật chính là cực kỳ bé nhỏ.

"Làm gì? Tay của tôi thật là đau!" Quý Linh Linh cũng cảm thấy tâm tình hắn khó chịu, suy nghĩ một chút lần trước hắn bị một người bạn nhỏ đùa bỡn, có lẽ là nuốt không trôi cục tức, nhưng nghĩ lại, tiểu Tư Tư thật đúng là có bản lãnh, có thể đùa bỡn lão hồ ly này.

"Quý Linh Linh, em cười cái gì?"

"Cái gì?" Một tên con trai cảm xúc rất không đúng nha, "Không có gì." Quý Linh Linh vội vàng cười hoà giải, cô cũng không muốn cho hắn biết mình đang cười hắn.

"Quý Linh Linh, nếu em thích đứa bé như vậy, tại sao không tự mình sinh?" Mộ Ly hỏi một câu dủ làm cô nghẹn chết.

Cô không bất ngờ liếc hắn một cái, "Mộ Ly, anh đừng nói cho tôi biết, anh không phải biết sinh con là chuyện của hai người?"

"Em cảm thấy thế nào?"

"Anh còn hỏi? Anh thật rảnh rỗi!"

"Em không tự mình làm được, vậy thì tìm một người. Anh không ngại dâng hiến, em nói xem dáng dấp anh anh tuấn thế này, có năng lực như vậy, hai ta sinh ra đứa bé khẳng định đặc biệt thông minh!" Vừa nói đến đề tài này, giọng nói Mộ Ly nhất thời có vẻ dễ chịu hơn.

A. . . . . . Gương mặt Quý Linh Linh đỏ thẫm, "Anh bệnh cũng không nhẹ! Tôi thích chính là Tư Tư cháu trai Lãnh tổng, anh đừng nghĩ sai."

"Thật sao? Tiểu Tư tư, cái tiểu tử thúi kia chỉ kêu em mấy câu chị xinh đẹp liền hôn mê, xem ra cái người thông minh này cũng chả có gì đặc biệt!" Mộ Ly lôi kéo cánh tay của cô, theo bản năng để cô áp vào mình.

"Buông tay, ở đây rất nhiều người!" Quý Linh Linh đối với động tác này của hắn quả thật muốn bốc lửa, "Anh không có sức quyến rũ hơn một đứa nhỏ, âm dương quái khí, anh vĩnh viễn sẽ không biết, tiểu Tư tư đối với tôi có bao nhiêu sức quyến rũ!"

Nhìn dáng vẻ nói chuyện hớn hở của cô, trời mới biết tâm tình Mộ Ly bây giờ đã khó chịu tới cực điểm.

Ván này, Lãnh Dạ Hy quả quyết thắng, hắn dựa vào một đứa bé để thắng! Nhưng mà, nếu hắn giở trò lừa bịp, vậy mình cũng không thể chậm trễ nữa rồi !

"Được rồi, ngày mai em và hắn đi tham gia bữa tiệc, nhưng mà anh nói cho em biết, đến lúc đó em nhất định sẽ hối hận." Mộ Ly đột nhiên cười đến xấu xa.

Quý Linh Linh sững sờ, sắc mặt hắn biến đổi quá nhanh, sao đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?

"Em chọn món ăn đi, ngày mai chúng ta gặp lại!" Mộ Ly ngắt gương mặt của cô, liền xoay người rời đi.

Chỉ để lại Quý Linh Linh sững sờ, ai có thể nói cho cô biết, bây giờ Mộ Ly đang nghĩ gì?

Dựa vào đứa bé, Lãnh Dạ Hy, anh cảm thấy anh có thể thắng tôi? Mộ Ly hắn chỉ cần dùng một thủ đoạn nhỏ, liền có thể để cho cháu và hắn, toàn bộ biến mất trước mặt Quý Linh Linh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.